Khi Diệp Xuyên xách hai cái túi rác to đi ra khỏi công ty thì nghe ở phía sau vang lên tiếng kèn xe, vốn tưởng là Hắc Lục, nhưng quay người lại mới phát hiện đứng ở kế bên chiếc xe đậu ven đường là Diệp Thời Tranh.

Từ sau lần gia đình tụ hội, Diệp Xuyên chưa gặp lại Diệp Thời Tranh.

Cậu cũng không nghĩ tới Diệp Thời Tranh bận rộn như vậy lại có thể đến đón mình, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.

Cậu biết Diệp Thời Tranh cũng không phải là người nhàn nhã vô sự nơi nơi góp vui, anh ấy có mặt ở đây, khẳng định là đã xảy ra chuyện gì đó có liên quan đến Diệp Xuyên.

Diệp Xuyên ném rác xong, lon ton chạy qua, “Anh, sao anh lại đến đây?”

Diệp Thời Tranh ra hiệu ý bảo cậu lên xe nói chuyện.

Diệp Xuyên lo sợ bất an ngồi lên ghế phó lái, cửa xe còn chưa đóng thì nghe Diệp Thời Tranh nói: “Đồ đạc của em anh đã thu dọn mang hết lại đây rồi, trước tiên em đến chỗ Hắc Dực ở vài ngày đi, nếu không ở chỗ anh cũng được.

Tùy ý em.”

Diệp Xuyên ngây người, đây là tình huống gì vậy? Diệp Thời Tranh hạ kính xe bên ghế điều khiển xuống một nửa, chậm rãi châm cho mình một điếu thuốc, “Chuyện của em và Hắc Dực anh đã nói với ba mẹ.”

Diệp Xuyên giống như bị trúng một gậy, nhất thời không biết nói gì.

Trong đầu suy nghĩ, Hắc Lục mấy ngày hôm trước mới oán giận tiến độ thẩm thấu của Diệp Thời Tranh quá chậm, thế mà chưa đến một tuần, cư nhiên.

Cư nhiên liền xuyên thấu luôn rồi sao?!

Diệp Thời Tranh liếc mắt nhìn cậu, trên mặt thoáng qua nét cười, “Sợ rồi sao?”

“Không.”

Diệp Xuyên lắp bắp hỏi,“Chú thím nói như thế nào?”

Diệp Thời Tranh tức giận vỗ vào đầu cậu một cái, “Còn có thể nói như thế nào nữa? Ngay lập tức lão gia tử liền nhảy dựng lên, nói nhà của em chỉ còn duy nhất một người không thể bị tuyệt hậu vân vân, sau đó mẹ anh cũng xen vào gây thêm rắc rối, nói cái gì mà con trai của một bà giàu có nào đó cũng như vậy, sau đó tìm người đẻ thay, mẹ bảo để đi tìm người hỏi thăm chi tiết.

.”

Diệp Thời Tranh đại khái nhớ tới sự hỗn loạn khi ấy, khẽ cười, “Sau đó lão gia tử liền phát hỏa, nói lão mẹ làm mọi chuyện thêm rắc rối.

Lão mẹ thì bảo cho dù ba nóng giận, cũng đâu giải quyết được vấn đề, sau đó.

Hai người cãi nhau ầm ĩ cả lên.”

Diệp Xuyên dở khóc dở cười.

“Hai người bọn họ to tiếng một hồi mới nhớ tới anh còn đứng kế bên, lại nghĩ tới nguyên nhân cãi nhau, sau đó lão gia tử bắt đầu kết tội lão mẹ, nói mình bận rộn chuyện công ty, nhất định là do mẹ thiếu quan tâm tới con cái, cho nên hết đứa này tới đứa khác đi sai đường.

.”

Diệp Xuyên nháy mắt kinh sợ, “Hai người biết chuyện của anh hai rồi sao?!”

Diệp Thời Tranh gật đầu, “Lão gia tử nhìn ra được.

Em tưởng ông ấy già rồi hồ đồ hả? Ba tinh mắt lắm đấy.”

Đầu óc Diệp Xuyên có chút loạn.

Điều này so với kiếp trước rõ ràng bị lệch lạc.

Trước kia, vấn đề tính hướng của Diệp Thời Phi vẫn che dấu mọi người trong nhà rất tốt, không bao giờ lộ ra bất cứ dấu vết gì.

Ít nhất vài năm trước khi cậu chết, chưa từng bị người khác nghi ngờ.

“Sau đó hai vợ chồng già nhốt thằng hai ở trong nhà.”

Diệp Thời Tranh hạ mí mắt, khẽ thở dài, “Anh đoán là hai người đã được chuẩn bị nên mới nói ra.

Không ngờ tới thằng hai bị lãnh đủ.

Làm lão mẹ tức giận đến nỗi muốn phát bệnh.”

“Chú biết được là khi nào?”

Diệp Xuyên nghĩ mãi cũng không nhận thấy có gì lạ trong thái độ của hai người.

Diệp Thời Tranh nghĩ nghĩ, “Đại khái là sau tiệc mừng của Lý nghiệp mấy ngày.

Thời gian cụ thể thì anh cũng không biết.

Sau đó vừa thuyết phục vừa ép buộc, lão mẹ tìm đến bác sĩ tâm lý, rồi thuốc dân gian gì gì đó.

.”

Diệp Xuyên nghĩ, khó trách lần trước lúc gặp Diệp Thời Phi cảm thấy tinh thần của anh ấy có vẻ kém.

“Dù sao sáu chước mười ba chiêu cũng đã sử dụng, chẳng thấy hiệu quả gì, ngược lại khiến cho thằng hai gầy nhom.

Lúc này lão mẹ lại bắt đầu đau lòng.

.”

Diệp Thời Tranh liếc Diệp Xuyên, đưa tay vỗ nhẹ lên gáy của cậu, “Anh biết suy nghĩ của em.

Bất quá anh cho rằng, chuyện này tốt nhất là rèn sắt khi còn nóng, thằng hai mới vừa cho nổ một quả bom, cho nên chuyện của em nói ra ngay lúc này đối với hai người có vẻ ít bị đả kích hơn, nếu chờ bọn họ phục hồi tinh thần rồi mới nói, ngược lại không dễ dàng.”

Diệp Thời Tranh tạm dừng một chút rồi nói tiếp: “Thà bị kích thích một lần cho xong.

Miễn cho hai lần càng thêm phiền phức.”

Diệp Xuyên vâng một tiếng, tâm tình có chút phức tạp.

“Em tạm thời trốn mấy ngàyđi.”

Diệp Thời Tranh nói:“Chờ cảm xúc của ba mẹ lắng xuống em hãy quay về.”

Diệp Xuyên gật gật đầu, “Em đến chỗ Hắc ca đi.

Nhà của anh vắng vẻ đìu hiu, mất công phải tự mình nấu cơm.

Phiền toái.”

Diệp Thời Tranh nghe cậu nói nửa câu đầu đang ngầm phát hỏa, lúc nghe được nửa câu sau lại xẹp xuống.

Anh hiểu rõ Diệp Xuyên biết làm việc nhà, cũng sẽ nấu cơm.

Nhưng dù sao cậu chỉ là một thằng nhóc to xác chưa tới hai mươi tuổi, nào có kiên nhẫn mỗi ngày tự mình nấu cơm ăn, làm không ngon lại kêu bên ngoài hay ăn đại cái gì đó cho qua bữa.

Chi bằng đưa nó đến chỗ Hắc Dực, ít nhất cơm ngày ba bữa không đáng lo.

Hai anh em đều có tâm sự riêng, trên đường không có nói chuyện.

Khi gần đến hoa viên Gia Đức, Diệp Xuyên bỗng nhiên hơi lo lắng, “Vậy Tết em có cần về nhà không?”

Đêm trừ tịch Diệp gia luôn chú ý đến việc cả nhà cùng nhau đón năm mới, hiện tại Diệp Thời Phi không có nhà, nếu cả cậu cũng không về, không tránh khỏi rất lạnh lùng.

Diệp Thời Tranh lắc đầu, “Em không cần nghĩ xa như vậy, anh thấy ý của ba mẹ là định đi du lịch để giải sầu.

Nói không chừng đón năm mới trên đường du hành.”

Diệp Xuyên gật đầu, mặc dù có chút khổ sở, nhưng kết quả này so với kiếp trước quả thật tốt hơn rất nhiều.

“Anh cả.”

Diệp Xuyên nhẹ giọng:“Cám ơn anh.”

Diệp Thời Tranh vỗ vỗ lên vai cậu, “Chúng ta là anh em, cám ơn cái gì.”

Khi xe chạy đến dưới lầu nhà Hắc Lục, bởi vì đã gọi điện thông báo trước, Hắc Lục đã đứng chờ sẵn.

Diệp Thời Tranh nhìn vẻ mặt cười cười của hắn liền cảm thấy chướng mắt, trong lòng có loại cảm giác như mình đem dê con dâng vào miệng sói.

Đồ sói đuôi to vậy mà còn bày ra biểu tình thuần lương vô hại, khỏi phải nói Diệp Thời Tranh vô cùng buồn bực.

“Đừng gây chuyện đó.”

Diệp Thời Tranh theo thói quen dặn Diệp Xuyên, “Có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”

Diệp Xuyên còn chưa kịp gật đầu, sói đuôi to đứng bên cạnh ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại một câu, “Diệp tổng có việc bận thì cứ đi đi, anh thả người ở chỗ tôi mà còn lo lắng làm gì, có chuyện cũng sẽ không làm phiền đến anh.”

Diệp Thời Tranh lười cùng hắn hư tình giả ý, dù sao người là do mình đưa tới, nói gì thì cũng là thừa.

Bất quá, cho dù có bực bội, anh vẫn nhận ra được ý che chở của Hắc Lục.

“Anh đi đây.”

Diệp Thời Tranh sờ đầu Diệp Xuyên, “Nhớ điện thoại nhé.”

Diệp Xuyên ngoan ngoãn gật đầu, “Lái xe chậm thôi nhé anh.”

Diệp Thời Tranh lái xe đi rồi.

Hắc Lục ở nơi Diệp Thời Tranh sờ qua dùng sức xoa nhẹ hai vòng, cười nói: “Không biết hôm nay em có thể đến, trong nhà có vài người khách, mới vừa cơm nước xong, mọi người còn chưa đi.”

“Ai vậy.”

Diệp Xuyên hỏi: “Em có quen không?”

“Đều quen cả.”

Hắc Lục cầm vali của cậu kéo vào thang máy, “Từ Trình, Hác An, Tiếu Nam.

Còn có một người đã lâu không gặp, em cũng biết, Nghiêm Hàn.”

Diệp Xuyên sửng sốt, “Nghiêm ca đã trở lại rồi sao?”

Hắc Lục gật đầu, “Hắn định bán phòng khám kia.

Lại đây chào hỏi tôi.”

Diệp Xuyên trong lòng kinh ngạc, phòng khám đang làm ăn tốt sao lại bán đi? Vậy còn công việc ở bệnh viện thì sao? Chẳng lẽ cũng bỏ luôn? Hắc Lục liếc mắt nhìn cậu, “Cụ thể hắn nghĩ như thế nào, tôi cũng không tiện hỏi, em tự mình hỏi hắn đi.”

Diệp Xuyên có chút khó xử, “Kỳ thật em hỏi cũng không tiện lắm.

Anh biết không, cái người kia.

Người đang theo đuổi anh ấy học cùng trường với em, còn quen biết nữa chứ.”

“Còn có người theo đuổi nữa hả, chắc đang chơi trò trốn tìm rồi.”

Hắc Lục vui vẻ, “Tôi nghe thấy ý của hắn, hình như đang muốn trốn người nào đó.”

Diệp Xuyên nhớ lại lời Đào Âm nói come out hôm nào, cảm thấy cách nói chơi trò trốn tìm này quả thật rất hình tượng.

Sau khi vào mọi người chào hỏi chuyện trò với nhau một hồi, đến khi Tiếu Nam pha trà xong, Hắc Lục liền kéo Từ Trình, Hác An đi vào thư phòng bàn bạc công việc.

Trong phòng ăn chỉ còn lại Diệp Xuyên và Nghiêm Hàn, khi chỉ còn hai người lại không biết nói cái gì.

Diệp Xuyên đã không còn cảm nhận được tinh thần hào hứng lúc trước từ người đàn ông đang ngồi trước mặt mình nữa.

Hai má hóp lại, cằm thì nhô ra, khi cười cũng mang theo cảm giác mệt mỏi.

Chỉ có mấy tháng không gặp, thoạt nhìn hình như gầy đi rất nhiều.

Cậu cùng người này kỳ thật tiếp xúc cũng không tính là nhiều, nhưng người đàn ông mà lời nói cử chỉ đều mang theo một chút vẻ lưu manh này đã từng quan tâm đến mình, cũng lưu cho cậu ấn tượng rất sâu sắc.

Kỳ thật từ trước đến nay những người đàn ông hơi lớn tuổi lại thành thục rất có sức hút đối với Diệp Xuyên, cậu đã từng nghĩ, nếu lúc trước không có Đào Âm xen vào, mà mình thì bị người này bám dính, liệu có một ngày nào đó cậu sẽ đáp ứng Nghiêm Hàn hay không? “Tôi đến Black Kite.”

Diệp Xuyên thần ra một lát mới nhớ tới cần phải nói cái gì đó, cứ ngồi ngốc như vậy, cảm giác không được tự nhiên, “Mấy người ở đó nói phòng khám của anh đã lâu không mở cửa.”

“Black Kite.

.”

Nghiêm Hàn hình như khẽ cười, “Tiểu Xuyên cậu có biết tại sao lão Hắc đặt tên quán bar như vậy không?”

Diệp Xuyên không biết vì sao hắn đột nhiên chuyển đề tài theo hướng này, cảm thấy hơi ngạc nhiên.

“Black, là màu đen, bao dung che dấu tội ác, Kite, bị trói buộc, đánh mất phương hướng của chính mình.”

Nghiêm Hàn cúi đầu đem điếu thuốc hút được một nửa ấn vào gạt tàn, trên mặt hiện lên một tia cười khổ như có như không.

“Nghiêm ca.

.”

“Tôi sắp đi rồi, Tiểu Xuyên.”

Nghiêm Hàn cắt ngang lời cậu nói, nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, dùng một loại ngữ điệu chậm rãi như ru ngủ nói: “Lát nữa sẽ ra sân bay.

Trong khoảng thời gian ngắn tôi không định quay lại đây.

Tôi ở Black Kite được lão Hắc chiếu cố rất nhiều, cho nên trước khi đi đến đây tạm biệt.”

Diệp Xuyên hơi kinh ngạc, “Anh đi đâu vậy?”

“Một thành phố nhỏ ở phía nam.”

Nghiêm Hàn tựa như đang động viên chính mình, miễn cưỡng cười cười, “Một người bạn giúp tôi liên hệ, bệnh viện bên kia vừa lúc thiếu một bác sĩ chuyên môn giống như tôi.”

Diệp Xuyên trầm mặc, hắn đây là bị ép buộc phải trốn? Ánh mắt Nghiêm Hàn đọng lại trên khuôn mặt của Diệp Xuyên, có vẻ như không rời đi được.

Đã thật lâu không gặp tên nhóc này, đột nhiên gặp lại, cảm thấy cậu tuy vẫn là Diệp Xuyên, nhưng ở thời khắc mà hắn không biết, cậu đã thay đổi, hình dáng bên ngoài thì đã bớt nhu thuận hơn một chút, còn bên trong thì lại sắc sảo hơn một chút.

Đã có chút bóng dáng của người đàn ông trưởng thành.

Điều đó và Diệp Xuyên trước kia lưu cho hắn ấn tượng hoàn toàn khác nhau.

Hắn vẫn nghĩ đến một Diệp Xuyên là một thiếu niên bốc đồng, hay mắng chửi người khác, ưa đánh nhau, không kiêng nể ai, giống như tiểu thiếu gia nhà giàu được nuông chiều không rành thế sự.

Nghiêm Hàn nghĩ thầm, thật ra mình.

Vẫn chưa kịp tìm hiểu em ấy.

“Chuyện trước kia đừng nhắc tới nữa.

Ngày mai luôn tươi đẹp hơn, nhớ lại những ngày đã qua cũng chẳng để làm gì.”

Nghiêm Hàn rót một ly Coke cho cậu, ý bảo cùng mình chạm cốc, “Lại đây, mượn hoa hiến phật, cạn ly.

Tốt xấu gì chúng ta cũng đã quen biết nhau một thời gian, tuy rằng còn không kịp phát triển thành mối quan hệ thân thiết, nhưng cho dù nói như thế nào, thấy cậu khỏe như vậy tôi đi cũng yên tâm.”

Diệp Xuyên cầm ly, không rõ trong lòng là cảm xúc gì.

Cậu bỗng nhiên nhớ tới Nghiêm Hàn cẩn thận dẫn theo mình giả bộ làm tình nhân đến trước mặt Hắc Lục.

Vào thời điểm ấy, người đàn ông này thậm chí còn chưa phải là người quen của mình.

Nghiêm Hàn nở nụ cười tự giễu, “Sau khi tôi trở lại Black Kite, là Quý Giác nói cho tôi biết chuyện của cậu và lão Hắc.”

“Anh cũng quen Quý Giác?”

“Quen sơ thôi.”

Nghiêm Hàn nghĩ nghĩ, nói thêm: “Tôi nghe người ta nói hắn ở sau lưng Hắc Lục làm không ít chuyện đâu.

Hiện tại cậu đắc tội với hắn lên tới đỉnh rồi, người này cũng không dễ đối phó, cậu đừng nên lơ là.”

Diệp Xuyên không nói gì.

Tranh giành tình nhân gì gì đó đã đủ dọa người, bị người ta lôi ra nhắc nhở càng thêm đáng sợ.

Nghiêm Hàn nói tiếp: “Nói đến hắn, tôi mới nhớ tới một chi tiết.

Ngày đó lúc hắn đang nói chuyện phiếm với tôi có nhận điện thoại.

Cuộc gọi này là của Trần Mộc Tử.

Nhưng kì lạ là những người bên cạnh Hắc Lục cùng Trần Mộc Tử không có qua lại với nhau.”

“Trần Mộc Tử là ai?”

“Trần Mộc Tử ở phố mười ba mở sòng bạc dưới tầng hầm.

Cho vay nặng lãi, nghe nói còn buôn ma túy nữa.

Là một người trong mắt chỉ công nhận lão đại trước kia.”

Nghiêm Hàn cân nhắc trong chốc lát, vẫn có chút bối rối, “Lúc ấy tôi còn tự hỏi, không hiểu tại sao ông nội nhỏ này lại quen biết với Trần Mộc Tử, nhưng mà nghe giọng điệu nói chuyện của bọn hắn, có vẻ cũng thân thiết.”

“Tôi biết rồi.”

Diệp Xuyên đối với chuyện của Quý Giác cũng không mấy để ý.

Nghiêm Hàn lắc đầu, “Tóm lại cậu không được mất cảnh giác đâu đấy.”

Diệp Xuyên không muốn nói về Quý Giác nữa, liền chủ động chuyển đề tài, “Anh đi thế này, Đào Âm biết không?”

Nghiêm Hàn cười khổ, “Tiểu Xuyên, tôi đã lỡ nói ra rồi, cậu không thể bán đứng tôi đấy nhé.”

Diệp Xuyên thở dài, “Thì chỉ hỏi vậy thôi.”

Sau này tên nhóc kia không biết sẽ khóc thảm thiết đến mức độ nào đây.

“Có lẽ cậu cảm thấy tôi thực không có tiền đồ, gặp loại chuyện này cư nhiên chỉ biết trốn chạy.

Nhưng mà Tiểu Xuyên à, tôi thật sự phải làm như vậy.”

Nghiêm Hàn lắc đầu, lộ ra một nụ cười khổ, “Tôi không thể dành toàn bộ tinh lực của mình cho một đứa nhóc không hiểu chuyện được.”

“Kỳ thật cậu ấy.

.”

Nghiêm Hàn cắt ngang lời cậu, thần sắc có vẻ hơi kích động, “Tôi biết cậu sẽ nói con người cậu ta cũng không tồi.

Điểm này tôi thừa nhận, cậu ấy thực đơn thuần, cũng không xấu.

Hơn nữa nói thật ra, căn bản tôi không thể từ chối yêu cầu của vợ chồng giáo sư đưa ra, giáo sư đối với tôi rất tốt, thâu tâm đào phế mà đối xử, so với con của mình còn muốn tốt hơn hắn.

Một người đã lớn tuổi như vậy ngỏ lời nhờ vả mình, tôi không thể không đáp ứng.”

Vẻ mặt Nghiêm Hàn toát ra một tia suy sụp, “Tôi thật sự nghĩ rằng, coi như là báo ân vậy, tôi thay Đào gia chiếu cố tốt đức nhỏ này.

Chờ lớn thêm vài tuổi, cậu ấy sẽ trưởng thành hơn, tìm được một người mà cậu ấy thực sự yêu thương.

Sẽ không dây dưa với mình nữa.

Coi như là làm bảo mẫu đi, không phải chỉ là chăm sóc một cậu bé thôi sao?”

“Tôi đồng ý để cậu ấy dọn vào phòng dành cho khách trong nhà của mình, cơm ngày ba bữa, xe đưa xe đón.”

Nghiêm Hàn hỏi lại Diệp Xuyên, “Cậu nói thử xem, bảo mẫu cao cấp cũng chỉ làm đến thế là cùng, phải không? Hơn nữa bảo mẫu cao cấp này còn hoàn toàn miễn phí nữa chứ.”

Diệp Xuyên trong lòng rầu rĩ.

“Nhưng tên nhóc này lại đưa ra một yêu cầu, tôi thật sự không làm được.

Tiểu Xuyên, cậu cũng là người trưởng thành, cậu có yêu cầu Hắc Lục một ngày hai mươi bốn giờ hễ gọi là phải đến sao? Hay mỗi ngày kiểm tra di động của hắn, gọi lại số đã điện tới để chứng thực đối phương rốt cuộc tìm hắn có chuyện gì sao? Rồi khóc sướt mướt chạy về Diệp gia, dẫn theo người nhà của cậu quay trở về cùng Hắc Lục ra điều kiện ký hợp đồng sao?”

Diệp Xuyên kinh sợ.

“Cậu vĩnh viễn đoán không được một thằng nhóc không hiểu chuyện có bao nhiêu lực sát thương.”

Nghiêm Hàn xoa mặt, hơi bình tĩnh lại, sau đó mới chậm rãi nói tiếp: “Đặc biệt, sau lưng thằng nhóc này còn có một chỗ dựa mà cậu không thể không để tâm.”

“Tôi là bác sĩ.

Nếu mỗi ngày đều ở trong tình trạng này, căn bản tôi không thể làm phẫu thuật được.”

Nghiêm Hàn lắc đầu, “Tôi không muốn cứ như vậy mà lụi tàn dần.

Tiểu Xuyên, tôi không thể mất đi sự nghiệp, lấy hạnh phúc cả đời của mình để đổi lấy sự trưởng thành của cậu ấy.

Cái giá này rất cao, tôi trả không nổi.

Chỉ có thể bỏ của chạy lấy người.”

Diệp Xuyên gật đầu, “Tôi đồng ý với anh.”

“Ủng hộ thật chứ?”

Diệp Xuyên gật đầu một lần nửa, “Anh cũng đâu có tình cảm với cậu ta, cứ như vậy vừa hại mình cũng làm tổn thương người khác.”

Nghiêm Hàn thoải mái hơn, trong mắt lại toát ra một tia buồn bã, “Kỳ thật, cái giá mà tôi phải trả cao đến đáng sợ.”

Diệp Xuyên hiểu được ý này, cười cười vỗ lên vai hắn, “Nghiêm ca, cuộc đời rất dài.

Chúng ta coi nhau như bạn bè đi.

Anh xem với tính cách của hai chúng ta, làm bạn bè là tốt nhất.”

“Không cần nói lời khách sáo, anh đây hiểu được.”

Nghiêm Hàn lộ ra nụ cười tươi đầu tiên kể từ lúc gặp mặt, “Lần sau có gặp lại, không được uống Coke, phải là rượu đế mới được.”

“Nhất định.”

Diệp Xuyên cũng cười theo.

Tuy cười, nhưng lại có cảm giác muốn khóc.

Vận mệnh của cậu luôn là như thế, hết lần này đến lần khác sinh ly tử biệt, bức bách cậu phải đối mặt.

Trong lòng Diệp Xuyên khổ sở, cảm thấy những điều làm cho người ta bi thương vì sao cứ không ngừng lặp đi lặp lại như vậy.

Gặp nhau khó khăn, chia tay nhẹ nhàng, cậu đều biết cả.

Hẹn gặp lại lần sau, nói ra dễ dàng đến thế, nhưng ai biết là đến khi nào đây? “Chia tay nối tiếp chia tay.

.”

Diệp Xuyên buồn bã.

“.

Và hạnh phúc trùng lặp cùng hạnh phúc.”

Nghiêm Hàn nhìn thẳng vào cậu, nụ cười chân thành mà ấm áp, “Để rồi phút cuối mọi thứ chỉ tựa một ốc đảo chập chờn giữa sa mạc.”

Nước mắt Diệp Xuyên rốt cục rơi xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương