Mùa Hè Của Diệp Xuyên
-
Chương 52
“Cho nên nói, bản án đầu tiên mà em tiếp cận lại là một vụ kiện đòi bồi thường.”
Diệp Xuyên giơ cái ly có chút thiếu tự tin chạm cốc với người ngồi đối diện và bên cạnh, “Phải, là án bồi thường.”
Tiếu Nam nhìn vẻ mặt trong trạng thái nghiêm túc của Hắc Lục, rồi lại ngó vẻ mặt chờ mong của Diệp Xuyên, cúi đầu phì cười, “Tôi thật sự không biết nhận án ly hôn có cái gì không tốt.
Án bồi thường, hay là án ly hôn, không có gì khác nhau cả, đúng không, sếp.
Án bồi thường cũng có đẳng cấp cao mà, không phải sao?”
Hắc Lục nhếch miệng cười cười, kẹp một miếng thịt heo đã được nướng vàng bỏ vào đĩa của Diệp Xuyên, “Án gì tôi cũng cảm thấy không quan trọng bằng ăn no bụng trước cái đã.”
Diệp Xuyên có chút uể oải, “Kỳ thật lý tưởng của em là phải làm mấy thứ lợi hại kìa, một luật sư chuyên về các vụ án hình sự.
Phải, hai người hiểu không, chính là cái loại này.
.”
Hắc Lục không thể nào đồng ý cách nói này của cậu, “Từ Mạc Ngôn chính là tấm gương sống của em đó, hắn là đại luật sư giống như em nói, chuyên nhận mấy vụ án hình sự.
Như vậy thì thế nào? Hắn cũng đã từng nhận qua án kiện ly hôn đó thôi.”
Diệp Xuyên bán tín bán nghi, “Thật sao?”
“Tôi tin tưởng đó là sự thật.”
Tiếu Nam cười đến nỗi xoa bụng, “Tiểu Xuyên, tôi cảm thấy cậu đang đi vào ngõ cụt.
Cậu thử ngẫm lại xem, chẳng lẽ đầu bếp đẳng cấp cao chỉ nấu cho những bữa tiệc sang trọng thôi sao? Đâu phải như vậy, một đầu bếp chân chính, đó là.
Cho dù làm một đĩa cơm chiên cũng có thể dồn hết tất cả tâm huyết của mình, đó mới là một đầu bếp có tâm với nghề.
Đúng không?”
Diệp Xuyên có phần đăm chiêu rồi gật đầu, “Đúng, rất có lý.”
Hắc Lục cũng hiểu được ví dụ này của Tiếu Nam thập phần thích hợp, nhịn không được quay đầu nhìn trợ lý của mình bằng một ánh mắt tán thưởng.
Tiếu Nam nhất thời có chút lâng lâng, “Không phải có lý, mà đó là chân lý, chân lý nha.
Tiểu Xuyên, kỳ thật cậu còn chưa học tới chương trình chuyên ngành mà.
Cứ lo học đi, đừng gấp, có án gì thì tranh thủ tích cực tham gia, đến lúc tốt nghiệp chẳng phải cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hết cả rồi, khi đó tha hồ mà kiêu ngạo.”
Diệp Xuyên tiếp tục gật đầu, “Rất có lý.”
“Em còn nhỏ.”
Hắc Lục tiếp tục đem thịt nướng để lên đĩa của Diệp Xuyên, an ủi nói: “Không cần lo lắng một lần tiếp cận loại án này thì về sau sẽ bị nó trói buộc.
Lưu Đức Bồi hẳn là cũng không nghĩ như vậy.
Hiện tại em mới học năm nhất, hắn đã cho em tham dự án kiện, điều đó chứng tỏ hắn rất vừa mắt em.”
Hắc Lục nói tới đây cẩn thận nhớ lại vấn đề tính hướng của Lưu Đức Bồi, sau đó mới yên tâm tiếp tục: “Hắn cũng không phải là người có ánh mắt thiển cận.
Sự lo ngại của em hoàn toàn không cần thiết.”
Kỳ thật Diệp Xuyên chính là lần đầu tiên tiếp cận với án kiện, hưng phấn có hơi quá, lo được lo mất.
Được hai người kia an ủi lí luận một hồi, thả lỏng rồi lại bắt đầu chăm lo cho cái bụng, “Ái chà, mãi lo nói chuyện, em còn chưa có ăn no đâu, lấy cho em mấy miếng sườn gà.”
Hắc Lục đem đĩa sườn gà để lên vỉ nướng, lại thêm mấy cái nấm mà Diệp Xuyên thích ăn.
Vừa ngẩng đầu thấy Tiếu Nam đang rót rượu cho Diệp Xuyên, định ngăn lại, thì nghe Diệp Xuyên nói: “Thiếu chút nữa quên mất chuyện quan trọng, rốt cuộc Tiểu Quý là chuyện quái gì thế.”
Tiếu Nam trong lòng hơi hồi hộp, rốt cuộc tiểu tổ tông này vẫn nhớ tới chuyện lúc sáng.
Vụng trộm liếc mắt nhìn sếp của mình, Hắc Lục vẻ mặt rất bình tĩnh, “Nói bây giờ sao?”
Diệp Xuyên mẫn cảm liếc xéo Tiếu Nam một cái, “Có cần anh ấy tránh mặt không?”
“Không cần như vậy a, phu phu lăn trên giường, liền ném bà mối qua tường sao.”
Tiếu Nam nhất thời bối rối, “Tôi cũng chưa ăn no mà.
Nói cho cùng thì chuyện của hắn đâu có gì phải lảng tránh? Có chuyện gì mà tôi không biết à?”
Hắc Lục cũng cười, “Không cần phải tránh mặt, chỉ là lo lắng nói ra chuyện này ảnh hưởng đến khẩu vị của em.”
“Khẩu vị của em thật sự rất tốt.”
Lòng hiếu kì của Diệp Xuyên ngược lại càng thêm dâng cao, “Nói đi, nói đi.
Sẽ không phải là có chân tình với anh, sau đó lại hỗ trợ cho nhau v.
v?”
Tiếu Nam dùng ánh mắt sùng bái nhìn cậu, “Tôi mới vừa phát hiện ra, Tiểu Xuyên, đầu óc của cậu không phải dành cho người làm luật sư a, rõ ràng chính là nhà viết kịch bẩm sinh mà.”
Hắc Lục xoa đầu của cậu, cũng hơi có chút bất đắc dĩ, “Trong đầu em nghĩ cái gì đâu không.”
“Hai người không hiểu rồi.”
Diệp Xuyên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Em đây là chuẩn bị trước tâm lý cho mình, cho dù câu chuyện cẩu huyết đến thế nào cũng vẫn chịu được, sau đó hai người có nói gì em cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.”
Tiếu Nam nói thầm, “Kỳ thật cũng không có cẩu huyết gì cả.”
“Tên thật của Tiểu Quý là Quý Giác, so với em đại khái là lớn tuổi hơn một chút.”
Hắc Lục nghĩ nghĩ, không thể nào nhớ ra đành hỏi Tiếu Nam, “So với em ấy lớn hơn bao nhiêu?”
Tiếu Nam gật gật đầu, “Hơn hai tuổi.”
“Tiểu Quý là đứa nhỏ mà Hổ gia nuôi lớn.”
Hắc Lục cân nhắc trong chốc lát, quyết định nói từ lúc bắt đầu, “Cha cậu ấy khi còn sống là quân sư của Hổ gia.
Hai người quan hệ rất tốt.
Chỉ vậy thôi.”
“Là loại nào?”
Diệp Xuyên nghe xong vẫn chưa hiểu được nội dung, vậy mà chuyện xưa đã nói xong rồi sao? Đại khái là Tiếu Nam nhìn ra được Hắc Lục có vẻ miễn cưỡng, rất chủ động bổ sung: “Quý Giác bị mấy lão nhân chiều hư, từ nhỏ chính là tiểu thái tử của bang phái.
Muốn gì được nấy.”
Diệp Xuyên nghĩ nghĩ, gật đầu, “Có thể thấy được.”
Tiếu Nam cũng đưa tay ra, “Vậy thôi.”
“Như vậy là sao nào.”
Diệp Xuyên xù lông, “Cả hai người đều nói cho có lệ.
Ông nội nhỏ kia rõ ràng coi em là tiểu tam, một trong hai người ai giải thích cho em đi.”
Hắc Lục lắc đầu, tựa hồ đối với từ ngữ của cậu không mấy hài lòng.
Tiếu Nam có chút khó xử nhìn Hắc Lục, rồi lại ngó qua Diệp Xuyên, “Chuyện này ai có thể giải thích cho rõ được đây, hắn xem trọng Hắc ca.
Hắc ca lại không thể đắc tội với hắn, chỉ có thể khách khách khí khí mà đối xử.”
“Như thế nào là không thể đắc tội a.”
Diệp Xuyên nghe được câu cuối cùng, bắt đầu cảm thấy tức giận, “Vậy hắn kêu lên giường hầu hạ, anh cũng phải khách khách khí khí đồng ý với hắn sao?”
Hắc Lục ôm lấy mặt cậu quay về phía mình, hôn lên trán cậu như muốn trấn an, “Đừng nóng giận, chuyện em nói sẽ không xảy ra.”
Diệp Xuyên vùng vẫy không thoát ra được, thở hổn hển bắt đầu gỡ tay của Hắc Lục ra.
“Được rồi, được rồi.”
Hắc Lục đem con mèo đang xù lông này ấn vào trong ngực, “Tính tình của em thật là, sao không nghe người ta nói cho hết lời vậy.”
Diệp Xuyên thở hào hển, “Vậy nói tiếp đi.”
“Năm đó giao tình giữa cha Quý Giác và các trưởng lão trong bang phái vô cùng tốt, cho nên mấy lão già này đều xem Tiểu Quý như con cháu của mình.”
Tiếu Nam giải thích: “Vừa vặn trong đó có vài lão nhân hoặc là không có con cháu, hoặc là có nhưng bọn chúng chết sống cũng không muốn tham gia bang phái.
Cho nên, mọi người bao gồm cả Hổ gia đều ngầm hiểu Tiểu Quý sau này sẽ kế thừa chức vị lão đại.”
Diệp Xuyên hơi hơi hiểu được, “Sau đó sao lại là Hắc ca?”
Hắc Lục vuốt tóc của cậu, không lên tiếng.
Tiếu Nam búng ngón tay, biểu tình ra vẻ rốt cục cậu cũng hiểu rồi sao, “Hắc ca vừa vào bang phái đã được Hổ gia dẫn theo bên mình, sau đó mọi người đều thấy được so ra Tiểu Quý kém rất xa.
Không có năng lực, tính tình thì xấu xa nhưng lại ngạo mạn hơn người.
.”
Hắc Lục nhẹ khiển trách, “Không cần mở miệng là đầy thuốc súng như vậy.”
Trước mặt Quý Giác Tiếu Nam chịu không ít thiệt thòi vì bị chơi lén, lúc này thật vất vả mới có cơ hội phát tiết, cho nên lá gan cũng to hơn nhiều, bắt đầu mắt điếc tai ngơ đối với mệnh lệnh của lão đại nhà mình, “.
.Trải qua một thời gian, mấy trưởng lão kia cũng không có cách nào nói Tiểu Quý thích hợp làm lão đại được nữa.
Nhưng lại vẫn không cam lòng, cho nên trước khi Hổ gia mất liền đặc biệt dành cho Quý Giác một số tiền, hơn nữa ở trước mặt mọi người còn buộc Hắc ca thề, trừ phi Quý Giác tự mình rời khỏi bang phái, nếu không bất luận kẻ nào cũng không có quyền gây trở ngại cho hắn.
Có cái này thì hay rồi, không ai dám dạy bảo hắn, người ta ngay cả thi vào đại học còn không thèm tham gia.”
Diệp Xuyên khó hiểu, “Hắn ở trong bang phái làm công việc gì?”
“Cậu hỏi đúng trọng điểm rồi đó.”
Tiếu Nam vỗ bàn, căm giận nói: “Hắn ngoại trừ sống phóng túng, cũng chỉ làm mỗi một việc.”
Tiếu Nam nói tới đây ngừng lại, nhìn Diệp Xuyên đầy thâm ý, “Đoán được không?”
“Dành thời gian lấy lòng Hắc ca?”
Diệp Xuyên bình tĩnh hỏi lại.
Tiếu Nam vẻ mặt thâm trầm gật đầu, “Chính xác, cậu đã đoán đúng.”
Hắc Lục lắc đầu, “Cậu nói với em ấy nhiều quá đấy, Tiếu Nam, tôi thấy bình thường có lẽ công việc quá ít, cho nên tinh lực cậu mới dư thừa như vậy.”
Tiếu Nam lập tức đem ánh mắt cầu xin giúp đỡ hướng về phía Diệp Xuyên.
Diệp Xuyên làm bộ không phát hiện, “Em có chút không hiểu, nếu quả thực coi trọng Quý Giác, vì sao lại nuôi dưỡng hắn thành phế vật như vậy?”
“Hắn còn nhỏ.”
Hắc Lục theo thói quen định nói ra đáp án, ngay lập tức lại nghĩ tới Diệp Xuyên so với hắn còn nhỏ hơn hai tuổi.
Tuy rằng Diệp Xuyên cũng thường hay đánh nhau ẩu đả, nhưng nếu thật sự so sánh, Quý Giác đúng là thua xa Diệp Xuyên, ít nhất Diệp Xuyên không để lỡ việc trọng yếu, hiện tại coi như là sinh viên ưu tú trong một trường danh giá, còn Quý Giác ngay cả kì thi vào đại học cũng chưa tham gia qua.
“Quên đi, không nói tới hắn nữa.”
Hắc Lục dùng chiếc đũa chỉ chỉ cái đĩa của Diệp Xuyên, “Ăn cơm đi.
Nè, món nấm mà em thích đây.”
Trên bàn nướng mấy cái nấm được tẩm một lớp dầu mỏng, phần cạnh đã được nướng thành màu vàng cháy quyến rũ, mùi hương bốc lên tứ phía.
Hắc Lục đem mấy cái nấm nướng vàng đều cho Diệp Xuyên, lại lấy mấy cái còn lại để lên vĩ nướng.
Tiếu Nam ngậm chiếc đũa giả bộ đáng thương, “Kỳ thật tôi cũng thích ăn nấm.”
Diệp Xuyên thực kiêu ngạo gắp nấm trên đĩa bỏ vào miệng.
“Cậu cho tôi một nửa chỗ nấm.”
Tiếu Nam bắt đầu cò kè mặc cả với con mèo được bao che này, “Tôi sẽ nói cho cậu một tin tức tốt.
Là về Hắc ca.
Đúng vậy, cũng có quan hệ rất lớn tới cậu.”
Diệp Xuyên suy nghĩ vài giây, “Nếu tin tức của anh thực sự đáng giá, tôi có thể kêu thêm một đĩa lớn.”
Tiếu Nam lập tức lên tinh thần, “Đường thúc nói, thủ tục du học của Tiểu Quý đã sắp làm xong.”
Diệp Xuyên suýt nữa thì phun cái nấm trong miệng ra, “Người mà cuộc thi vào đại học còn chưa tham gia, vậy ra nước ngoài du học cái gì a?”
“Cậu cứ mặc kệ đi.”
Tiếu Nam nhếch miệng vẻ mặt cười gian, “Cậu nói tin tức này có đáng giá một đĩa nấm hay không.”
“Phải, đáng giá.”
Diệp Xuyên ngoắc nhân viên phục vụ lại, kêu thêm một đĩa nấm và hai suất thịt bò, “Không biết tại sao, khi nghe được tin tức này em bỗng nhiên thấy rất ngon miệng.”
Tiếu Nam cũng phụ họa theo, “Đúng vậy, tôi biết ngay cậu là nghe xong là có thể ăn uống thoải mái mà.”
Hắc Lục thực bất đắc dĩ, hắn bỗng nhiên phát hiện khi ở chung cùng Diệp Xuyên, so với mình tựa hồ Tiếu Nam và Diệp Xuyên rất dễ dàng hòa nhập với nhau.
Điều này làm cho hắn có một chút ghen tị.
May mắn Tiếu Nam là một thẳng nam.
Hắc Lục thở phào nghĩ: Bằng không mình còn phải đổi trợ lý, phiền toái kia có vẻ rất lớn.
Diệp Xuyên cũng hiểu được thực là may mắn, hoàn hảo Hắc Lục đã ngăn không cho cậu quậy đến nát nhừ chuyện này ra, nếu không, với thân phận thái tử gia xảo quyệt kia, cậu và Hắc Lục chỉ sợ không còn những tháng ngày lành.
Diệp Xuyên nheo mắt nhìn Hắc Lục ngồi bên cạnh, trong lòng đột nhiên nghĩ tới một khả năng khác: Nếu trước đó Hổ gia đã biết tính hướng của Quý Giác thì sao? Diệp Xuyên bị chính ý nghĩ đột ngột của mình làm cho kinh ngạc, lập tức càng nghĩ càng thấy có lý.
Nếu đúng như thế thật, di mệnh kia của Hổ gia làm cho Quý Giác ở lại bang hội liền có chút ý vị sâu xa.
Nói không chừng đây chính là chủ ý của ông ta.
Quý Giác nếu thực cùng với Hắc Lục thành một đôi, bang hội giao cho Hắc Lục cũng tương tự như giao cho Quý Giác vậy, hắn chẳng những không thất tín với cha của Quý Giác, còn an bài vô cùng khéo léo cho Quý Giác.
Ừm, chung thân đại sự.
Diệp Xuyên cầm cái kẹp chọc chọc mấy miếng thịt trên vĩ nướng, thập phần buồn bực tự nói với chính mình: “Thấy tận mắt, mới là sự thực.”
Bất quá cho dù buồn bực, đến khi những cái đĩa trên bàn đều nhìn thấy đáy, tinh thần Diệp Xuyên bắt đầu khôi phục lại, cậu mượn rượu cắn lên cằm Hắc Lục một cái thật mạnh, cũng không để ý chút nào tới Tiếu Nam đang ngồi ngay bên cạnh nhìn.
Hắc Lục xoa đầu của cậu, có điểm dở khóc dở cười, “Không phải chứ mới có hai ly mà đã bắt đầu mượn rượu giở trò đùa giỡn rồi sao?”
Diệp Xuyên đang định giả say để đùa giỡn, đã bị Tiếu Nam một câu nói toạc ra, “Tuyệt đối là mượn rượu giở trò mà!
Diệp Tiểu Xuyên, ca ca vẫn còn ngồi ở đây, cậu muốn làm nũng cũng đợi về nhà đã chứ.”
Diệp Xuyên không để ý tới hắn, hai tay ôm cổ Hắc Lục thở dài, “Em thật muốn đóng dấu lên trên ót của anh.”
Tiếu Nam phì cười, “Sẽ không phải là dấu ‘Đã kiểm dịch’ màu xanh chứ?”
Hắc Lục không lên tiếng, ánh mắt lại trở nên nhu hòa hẳn lên.
“Thật muốn đóng dấu.”
Diệp Xuyên lại than, “Không cần con dấu màu xanh, chỉ khắc hai từ là được rồi.”
Tiếu Nam cũng uống một chút rượu, lúc này cũng không còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn nữa, “Hai chữ gì?”
Diệp Xuyên nghiêng qua cắn lên cằm Hắc Lục một cái, giọng nói mơ hồ: “Đã bán.”
Tiếu Nam ôm bụng cười té ghế.
“Vậy đi thôi.”
Hắc Lục cười lắc đầu, “Tôi dẫn em đi khắc con dấu.”
Diệp Xuyên giơ cái ly có chút thiếu tự tin chạm cốc với người ngồi đối diện và bên cạnh, “Phải, là án bồi thường.”
Tiếu Nam nhìn vẻ mặt trong trạng thái nghiêm túc của Hắc Lục, rồi lại ngó vẻ mặt chờ mong của Diệp Xuyên, cúi đầu phì cười, “Tôi thật sự không biết nhận án ly hôn có cái gì không tốt.
Án bồi thường, hay là án ly hôn, không có gì khác nhau cả, đúng không, sếp.
Án bồi thường cũng có đẳng cấp cao mà, không phải sao?”
Hắc Lục nhếch miệng cười cười, kẹp một miếng thịt heo đã được nướng vàng bỏ vào đĩa của Diệp Xuyên, “Án gì tôi cũng cảm thấy không quan trọng bằng ăn no bụng trước cái đã.”
Diệp Xuyên có chút uể oải, “Kỳ thật lý tưởng của em là phải làm mấy thứ lợi hại kìa, một luật sư chuyên về các vụ án hình sự.
Phải, hai người hiểu không, chính là cái loại này.
.”
Hắc Lục không thể nào đồng ý cách nói này của cậu, “Từ Mạc Ngôn chính là tấm gương sống của em đó, hắn là đại luật sư giống như em nói, chuyên nhận mấy vụ án hình sự.
Như vậy thì thế nào? Hắn cũng đã từng nhận qua án kiện ly hôn đó thôi.”
Diệp Xuyên bán tín bán nghi, “Thật sao?”
“Tôi tin tưởng đó là sự thật.”
Tiếu Nam cười đến nỗi xoa bụng, “Tiểu Xuyên, tôi cảm thấy cậu đang đi vào ngõ cụt.
Cậu thử ngẫm lại xem, chẳng lẽ đầu bếp đẳng cấp cao chỉ nấu cho những bữa tiệc sang trọng thôi sao? Đâu phải như vậy, một đầu bếp chân chính, đó là.
Cho dù làm một đĩa cơm chiên cũng có thể dồn hết tất cả tâm huyết của mình, đó mới là một đầu bếp có tâm với nghề.
Đúng không?”
Diệp Xuyên có phần đăm chiêu rồi gật đầu, “Đúng, rất có lý.”
Hắc Lục cũng hiểu được ví dụ này của Tiếu Nam thập phần thích hợp, nhịn không được quay đầu nhìn trợ lý của mình bằng một ánh mắt tán thưởng.
Tiếu Nam nhất thời có chút lâng lâng, “Không phải có lý, mà đó là chân lý, chân lý nha.
Tiểu Xuyên, kỳ thật cậu còn chưa học tới chương trình chuyên ngành mà.
Cứ lo học đi, đừng gấp, có án gì thì tranh thủ tích cực tham gia, đến lúc tốt nghiệp chẳng phải cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hết cả rồi, khi đó tha hồ mà kiêu ngạo.”
Diệp Xuyên tiếp tục gật đầu, “Rất có lý.”
“Em còn nhỏ.”
Hắc Lục tiếp tục đem thịt nướng để lên đĩa của Diệp Xuyên, an ủi nói: “Không cần lo lắng một lần tiếp cận loại án này thì về sau sẽ bị nó trói buộc.
Lưu Đức Bồi hẳn là cũng không nghĩ như vậy.
Hiện tại em mới học năm nhất, hắn đã cho em tham dự án kiện, điều đó chứng tỏ hắn rất vừa mắt em.”
Hắc Lục nói tới đây cẩn thận nhớ lại vấn đề tính hướng của Lưu Đức Bồi, sau đó mới yên tâm tiếp tục: “Hắn cũng không phải là người có ánh mắt thiển cận.
Sự lo ngại của em hoàn toàn không cần thiết.”
Kỳ thật Diệp Xuyên chính là lần đầu tiên tiếp cận với án kiện, hưng phấn có hơi quá, lo được lo mất.
Được hai người kia an ủi lí luận một hồi, thả lỏng rồi lại bắt đầu chăm lo cho cái bụng, “Ái chà, mãi lo nói chuyện, em còn chưa có ăn no đâu, lấy cho em mấy miếng sườn gà.”
Hắc Lục đem đĩa sườn gà để lên vỉ nướng, lại thêm mấy cái nấm mà Diệp Xuyên thích ăn.
Vừa ngẩng đầu thấy Tiếu Nam đang rót rượu cho Diệp Xuyên, định ngăn lại, thì nghe Diệp Xuyên nói: “Thiếu chút nữa quên mất chuyện quan trọng, rốt cuộc Tiểu Quý là chuyện quái gì thế.”
Tiếu Nam trong lòng hơi hồi hộp, rốt cuộc tiểu tổ tông này vẫn nhớ tới chuyện lúc sáng.
Vụng trộm liếc mắt nhìn sếp của mình, Hắc Lục vẻ mặt rất bình tĩnh, “Nói bây giờ sao?”
Diệp Xuyên mẫn cảm liếc xéo Tiếu Nam một cái, “Có cần anh ấy tránh mặt không?”
“Không cần như vậy a, phu phu lăn trên giường, liền ném bà mối qua tường sao.”
Tiếu Nam nhất thời bối rối, “Tôi cũng chưa ăn no mà.
Nói cho cùng thì chuyện của hắn đâu có gì phải lảng tránh? Có chuyện gì mà tôi không biết à?”
Hắc Lục cũng cười, “Không cần phải tránh mặt, chỉ là lo lắng nói ra chuyện này ảnh hưởng đến khẩu vị của em.”
“Khẩu vị của em thật sự rất tốt.”
Lòng hiếu kì của Diệp Xuyên ngược lại càng thêm dâng cao, “Nói đi, nói đi.
Sẽ không phải là có chân tình với anh, sau đó lại hỗ trợ cho nhau v.
v?”
Tiếu Nam dùng ánh mắt sùng bái nhìn cậu, “Tôi mới vừa phát hiện ra, Tiểu Xuyên, đầu óc của cậu không phải dành cho người làm luật sư a, rõ ràng chính là nhà viết kịch bẩm sinh mà.”
Hắc Lục xoa đầu của cậu, cũng hơi có chút bất đắc dĩ, “Trong đầu em nghĩ cái gì đâu không.”
“Hai người không hiểu rồi.”
Diệp Xuyên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Em đây là chuẩn bị trước tâm lý cho mình, cho dù câu chuyện cẩu huyết đến thế nào cũng vẫn chịu được, sau đó hai người có nói gì em cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.”
Tiếu Nam nói thầm, “Kỳ thật cũng không có cẩu huyết gì cả.”
“Tên thật của Tiểu Quý là Quý Giác, so với em đại khái là lớn tuổi hơn một chút.”
Hắc Lục nghĩ nghĩ, không thể nào nhớ ra đành hỏi Tiếu Nam, “So với em ấy lớn hơn bao nhiêu?”
Tiếu Nam gật gật đầu, “Hơn hai tuổi.”
“Tiểu Quý là đứa nhỏ mà Hổ gia nuôi lớn.”
Hắc Lục cân nhắc trong chốc lát, quyết định nói từ lúc bắt đầu, “Cha cậu ấy khi còn sống là quân sư của Hổ gia.
Hai người quan hệ rất tốt.
Chỉ vậy thôi.”
“Là loại nào?”
Diệp Xuyên nghe xong vẫn chưa hiểu được nội dung, vậy mà chuyện xưa đã nói xong rồi sao? Đại khái là Tiếu Nam nhìn ra được Hắc Lục có vẻ miễn cưỡng, rất chủ động bổ sung: “Quý Giác bị mấy lão nhân chiều hư, từ nhỏ chính là tiểu thái tử của bang phái.
Muốn gì được nấy.”
Diệp Xuyên nghĩ nghĩ, gật đầu, “Có thể thấy được.”
Tiếu Nam cũng đưa tay ra, “Vậy thôi.”
“Như vậy là sao nào.”
Diệp Xuyên xù lông, “Cả hai người đều nói cho có lệ.
Ông nội nhỏ kia rõ ràng coi em là tiểu tam, một trong hai người ai giải thích cho em đi.”
Hắc Lục lắc đầu, tựa hồ đối với từ ngữ của cậu không mấy hài lòng.
Tiếu Nam có chút khó xử nhìn Hắc Lục, rồi lại ngó qua Diệp Xuyên, “Chuyện này ai có thể giải thích cho rõ được đây, hắn xem trọng Hắc ca.
Hắc ca lại không thể đắc tội với hắn, chỉ có thể khách khách khí khí mà đối xử.”
“Như thế nào là không thể đắc tội a.”
Diệp Xuyên nghe được câu cuối cùng, bắt đầu cảm thấy tức giận, “Vậy hắn kêu lên giường hầu hạ, anh cũng phải khách khách khí khí đồng ý với hắn sao?”
Hắc Lục ôm lấy mặt cậu quay về phía mình, hôn lên trán cậu như muốn trấn an, “Đừng nóng giận, chuyện em nói sẽ không xảy ra.”
Diệp Xuyên vùng vẫy không thoát ra được, thở hổn hển bắt đầu gỡ tay của Hắc Lục ra.
“Được rồi, được rồi.”
Hắc Lục đem con mèo đang xù lông này ấn vào trong ngực, “Tính tình của em thật là, sao không nghe người ta nói cho hết lời vậy.”
Diệp Xuyên thở hào hển, “Vậy nói tiếp đi.”
“Năm đó giao tình giữa cha Quý Giác và các trưởng lão trong bang phái vô cùng tốt, cho nên mấy lão già này đều xem Tiểu Quý như con cháu của mình.”
Tiếu Nam giải thích: “Vừa vặn trong đó có vài lão nhân hoặc là không có con cháu, hoặc là có nhưng bọn chúng chết sống cũng không muốn tham gia bang phái.
Cho nên, mọi người bao gồm cả Hổ gia đều ngầm hiểu Tiểu Quý sau này sẽ kế thừa chức vị lão đại.”
Diệp Xuyên hơi hơi hiểu được, “Sau đó sao lại là Hắc ca?”
Hắc Lục vuốt tóc của cậu, không lên tiếng.
Tiếu Nam búng ngón tay, biểu tình ra vẻ rốt cục cậu cũng hiểu rồi sao, “Hắc ca vừa vào bang phái đã được Hổ gia dẫn theo bên mình, sau đó mọi người đều thấy được so ra Tiểu Quý kém rất xa.
Không có năng lực, tính tình thì xấu xa nhưng lại ngạo mạn hơn người.
.”
Hắc Lục nhẹ khiển trách, “Không cần mở miệng là đầy thuốc súng như vậy.”
Trước mặt Quý Giác Tiếu Nam chịu không ít thiệt thòi vì bị chơi lén, lúc này thật vất vả mới có cơ hội phát tiết, cho nên lá gan cũng to hơn nhiều, bắt đầu mắt điếc tai ngơ đối với mệnh lệnh của lão đại nhà mình, “.
.Trải qua một thời gian, mấy trưởng lão kia cũng không có cách nào nói Tiểu Quý thích hợp làm lão đại được nữa.
Nhưng lại vẫn không cam lòng, cho nên trước khi Hổ gia mất liền đặc biệt dành cho Quý Giác một số tiền, hơn nữa ở trước mặt mọi người còn buộc Hắc ca thề, trừ phi Quý Giác tự mình rời khỏi bang phái, nếu không bất luận kẻ nào cũng không có quyền gây trở ngại cho hắn.
Có cái này thì hay rồi, không ai dám dạy bảo hắn, người ta ngay cả thi vào đại học còn không thèm tham gia.”
Diệp Xuyên khó hiểu, “Hắn ở trong bang phái làm công việc gì?”
“Cậu hỏi đúng trọng điểm rồi đó.”
Tiếu Nam vỗ bàn, căm giận nói: “Hắn ngoại trừ sống phóng túng, cũng chỉ làm mỗi một việc.”
Tiếu Nam nói tới đây ngừng lại, nhìn Diệp Xuyên đầy thâm ý, “Đoán được không?”
“Dành thời gian lấy lòng Hắc ca?”
Diệp Xuyên bình tĩnh hỏi lại.
Tiếu Nam vẻ mặt thâm trầm gật đầu, “Chính xác, cậu đã đoán đúng.”
Hắc Lục lắc đầu, “Cậu nói với em ấy nhiều quá đấy, Tiếu Nam, tôi thấy bình thường có lẽ công việc quá ít, cho nên tinh lực cậu mới dư thừa như vậy.”
Tiếu Nam lập tức đem ánh mắt cầu xin giúp đỡ hướng về phía Diệp Xuyên.
Diệp Xuyên làm bộ không phát hiện, “Em có chút không hiểu, nếu quả thực coi trọng Quý Giác, vì sao lại nuôi dưỡng hắn thành phế vật như vậy?”
“Hắn còn nhỏ.”
Hắc Lục theo thói quen định nói ra đáp án, ngay lập tức lại nghĩ tới Diệp Xuyên so với hắn còn nhỏ hơn hai tuổi.
Tuy rằng Diệp Xuyên cũng thường hay đánh nhau ẩu đả, nhưng nếu thật sự so sánh, Quý Giác đúng là thua xa Diệp Xuyên, ít nhất Diệp Xuyên không để lỡ việc trọng yếu, hiện tại coi như là sinh viên ưu tú trong một trường danh giá, còn Quý Giác ngay cả kì thi vào đại học cũng chưa tham gia qua.
“Quên đi, không nói tới hắn nữa.”
Hắc Lục dùng chiếc đũa chỉ chỉ cái đĩa của Diệp Xuyên, “Ăn cơm đi.
Nè, món nấm mà em thích đây.”
Trên bàn nướng mấy cái nấm được tẩm một lớp dầu mỏng, phần cạnh đã được nướng thành màu vàng cháy quyến rũ, mùi hương bốc lên tứ phía.
Hắc Lục đem mấy cái nấm nướng vàng đều cho Diệp Xuyên, lại lấy mấy cái còn lại để lên vĩ nướng.
Tiếu Nam ngậm chiếc đũa giả bộ đáng thương, “Kỳ thật tôi cũng thích ăn nấm.”
Diệp Xuyên thực kiêu ngạo gắp nấm trên đĩa bỏ vào miệng.
“Cậu cho tôi một nửa chỗ nấm.”
Tiếu Nam bắt đầu cò kè mặc cả với con mèo được bao che này, “Tôi sẽ nói cho cậu một tin tức tốt.
Là về Hắc ca.
Đúng vậy, cũng có quan hệ rất lớn tới cậu.”
Diệp Xuyên suy nghĩ vài giây, “Nếu tin tức của anh thực sự đáng giá, tôi có thể kêu thêm một đĩa lớn.”
Tiếu Nam lập tức lên tinh thần, “Đường thúc nói, thủ tục du học của Tiểu Quý đã sắp làm xong.”
Diệp Xuyên suýt nữa thì phun cái nấm trong miệng ra, “Người mà cuộc thi vào đại học còn chưa tham gia, vậy ra nước ngoài du học cái gì a?”
“Cậu cứ mặc kệ đi.”
Tiếu Nam nhếch miệng vẻ mặt cười gian, “Cậu nói tin tức này có đáng giá một đĩa nấm hay không.”
“Phải, đáng giá.”
Diệp Xuyên ngoắc nhân viên phục vụ lại, kêu thêm một đĩa nấm và hai suất thịt bò, “Không biết tại sao, khi nghe được tin tức này em bỗng nhiên thấy rất ngon miệng.”
Tiếu Nam cũng phụ họa theo, “Đúng vậy, tôi biết ngay cậu là nghe xong là có thể ăn uống thoải mái mà.”
Hắc Lục thực bất đắc dĩ, hắn bỗng nhiên phát hiện khi ở chung cùng Diệp Xuyên, so với mình tựa hồ Tiếu Nam và Diệp Xuyên rất dễ dàng hòa nhập với nhau.
Điều này làm cho hắn có một chút ghen tị.
May mắn Tiếu Nam là một thẳng nam.
Hắc Lục thở phào nghĩ: Bằng không mình còn phải đổi trợ lý, phiền toái kia có vẻ rất lớn.
Diệp Xuyên cũng hiểu được thực là may mắn, hoàn hảo Hắc Lục đã ngăn không cho cậu quậy đến nát nhừ chuyện này ra, nếu không, với thân phận thái tử gia xảo quyệt kia, cậu và Hắc Lục chỉ sợ không còn những tháng ngày lành.
Diệp Xuyên nheo mắt nhìn Hắc Lục ngồi bên cạnh, trong lòng đột nhiên nghĩ tới một khả năng khác: Nếu trước đó Hổ gia đã biết tính hướng của Quý Giác thì sao? Diệp Xuyên bị chính ý nghĩ đột ngột của mình làm cho kinh ngạc, lập tức càng nghĩ càng thấy có lý.
Nếu đúng như thế thật, di mệnh kia của Hổ gia làm cho Quý Giác ở lại bang hội liền có chút ý vị sâu xa.
Nói không chừng đây chính là chủ ý của ông ta.
Quý Giác nếu thực cùng với Hắc Lục thành một đôi, bang hội giao cho Hắc Lục cũng tương tự như giao cho Quý Giác vậy, hắn chẳng những không thất tín với cha của Quý Giác, còn an bài vô cùng khéo léo cho Quý Giác.
Ừm, chung thân đại sự.
Diệp Xuyên cầm cái kẹp chọc chọc mấy miếng thịt trên vĩ nướng, thập phần buồn bực tự nói với chính mình: “Thấy tận mắt, mới là sự thực.”
Bất quá cho dù buồn bực, đến khi những cái đĩa trên bàn đều nhìn thấy đáy, tinh thần Diệp Xuyên bắt đầu khôi phục lại, cậu mượn rượu cắn lên cằm Hắc Lục một cái thật mạnh, cũng không để ý chút nào tới Tiếu Nam đang ngồi ngay bên cạnh nhìn.
Hắc Lục xoa đầu của cậu, có điểm dở khóc dở cười, “Không phải chứ mới có hai ly mà đã bắt đầu mượn rượu giở trò đùa giỡn rồi sao?”
Diệp Xuyên đang định giả say để đùa giỡn, đã bị Tiếu Nam một câu nói toạc ra, “Tuyệt đối là mượn rượu giở trò mà!
Diệp Tiểu Xuyên, ca ca vẫn còn ngồi ở đây, cậu muốn làm nũng cũng đợi về nhà đã chứ.”
Diệp Xuyên không để ý tới hắn, hai tay ôm cổ Hắc Lục thở dài, “Em thật muốn đóng dấu lên trên ót của anh.”
Tiếu Nam phì cười, “Sẽ không phải là dấu ‘Đã kiểm dịch’ màu xanh chứ?”
Hắc Lục không lên tiếng, ánh mắt lại trở nên nhu hòa hẳn lên.
“Thật muốn đóng dấu.”
Diệp Xuyên lại than, “Không cần con dấu màu xanh, chỉ khắc hai từ là được rồi.”
Tiếu Nam cũng uống một chút rượu, lúc này cũng không còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn nữa, “Hai chữ gì?”
Diệp Xuyên nghiêng qua cắn lên cằm Hắc Lục một cái, giọng nói mơ hồ: “Đã bán.”
Tiếu Nam ôm bụng cười té ghế.
“Vậy đi thôi.”
Hắc Lục cười lắc đầu, “Tôi dẫn em đi khắc con dấu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook