Ngày đó uống đến cuối cùng, Diệp Xuyên đã say khướt.

Vừa túm lấy cánh tay Thiệu Khải vừa khóc vừa cười nói mình không đi B thị, sẽ nộp đơn thi đến một nơi rất xa, cả đời này cũng không để mình chịu ủy khuất.

Thiệu Khải không biết cậu vì lý do gì uống rượu say rồi lại náo loạn, bất quá hắn có thể nhìn ra được Diệp Xuyên đang rất thoải mái, là cái loại cảm giác triệt để thoát khỏi mọi ưu phiền, cả người nhẹ lâng lâng, vừa nói đến tương lai liền kích động, hận không thể leo lên bàn mà đọc diễn văn, còn đem hết nước mắt nước mũi chùi lên áo của hắn.

Thiệu Khải dở khóc dở cười, đồng thời lại có chút đau lòng.

Hắn phỏng đoán rằng có lẽ lúc mình đi thi đấu hai trận ở bên ngoài, nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra với Diệp Xuyên.

Cậu không chịu nói, chắc cũng vì có liên quan đến Diệp gia.

Diệp Xuyên là một người trầm lặng, rất khó mở lòng với người khác, các nữ sinh trong trường còn đặt cho cậu biệt danh Vương tử u buồn.

Nhưng vào mùa hè này, cậu lại trở nên hơi.

thần kinh.

Nguyên nhân là do cậu có chút hướng nội, hiện tại vẻ mặt luôn u tĩnh, trong mắt toát ra cảm xúc thâm trầm, có vẻ quá sức chịu đựng thật không hợp với lứa tuổi.

Thiệu Khải thấy lo lắng; Nhưng Diệp Xuyên không muốn nói, hắn cũng không thể hỏi.

Có lẽ đã khóc ra được, mọi chuyện cũng sẽ tốt lên thôi.

Thiệu Khải lúc này giống như gà mẹ, tận dụng khoảng thời gian Diệp xuyên ngừng lại để mở một chai khác, đút cho cậu đủ thứ còn ép ăn được nửa chén cơm.

Dưới chân Diệp Xuyên đã ngổn ngang một đống vỏ chai, trên cơ bản đút cái gì đến bên miệng cậu đều không phân biệt được.

Nhưng Thiệu Khải nhìn ra, tâm trạng của cậu so với bất cứ thời điểm nào trước đây đều tốt hơn rất nhiều.

Quán món cay Tứ Xuyên cách nơi Thiệu Khải thuê phòng cũng không xa, nhưng mà Diệp Xuyên đã uống say tới mức đi không vững nữa, Thiệu Khải đành phải gọi taxi.

Điều kiện đường xá ở đây cũng không mấy tốt, taxi lắc lư chạy đi, mới ngồi trên xe được một chút Diệp Xuyên liền nôn ra.

Thiệu Khải chạy đến kiôt ven đường mua một chai nước suối cho cậu súc miệng, còn lại nửa chai rửa mặt cho tỉnh táo, Diệp Xuyên lúc này ngược lại rất ngoan, ngoan ngoãn bám trên người hắn, một bước cũng không chịu rời.

Thiệu Khải bất đắc dĩ, đành phải đem cánh tay cậu khoác trên vai dìu đi.

Diệp Xuyên dựa vào vai Thiệu Khải lầm bầm, rốt cuộc cũng không rõ là đọc thơ hay đang hát.

Thiệu Khải nghe tới nghe lui, vẫn cảm thấy khả năng ca hát có lẽ lớn hơn một chút.

Bất quá trời sinh Diệp Xuyên cảm nhận giai điệu hơi bị kém, hắn căn bản nghe không ra rốt cuộc là hát cái gì, ca từ lặp đi lặp lại cũng chỉ có một câu, “Kiếp này ta.

Còn đang đọc.

Nấc.

Kiếp trước.

Nhìn lại.

tựa như.

cuốn sách cũ.

.”

Thiệu Khải cảm thấy buồn bực, đây là bài hát gì vậy? Lại còn kiếp này, kiếp trước, như vậy mà cũng gọi là nghệ thuật à? Hai người xiêu xiêu vẹo vẹo mới vừa đi đến cổng của tiểu khu, thì nghe di động trong túi Diệp Xuyên đinh đang vang lên.

Thiệu Khải vốn không muốn bắt máy, nhưng người gọi điện thật sự kiên trì, tiếng chuông cứ vang lên đến tận khi đi đến dưới lầu cũng chưa ngừng.

Thiệu Khải bất đắc dĩ, phải lục túi quần Diệp Xuyên lấy di động ra.

Đó là một số điện thoại lạ, Thiệu Khải vừa ấn nút nghe thì đầu bên kia vang lên thanh âm trầm thấp của một người đàn ông cười nói: “Làm gì vậy, nửa ngày mới nhận điện thoại?”

Thiệu Khải có chút sửng sốt, “Xin lỗi, hình như anh gọi nhầm số rồi?”

Người phía bên kia cũng ngạc nhiên, “Đây không phải là điện thoại của Diệp Xuyên sao?”

“Đúng, là điện thoại của Diệp Xuyên.”

Thiệu Khải cố gắng vác Diệp Xuyên lên vai, “Bất quá cậu ấy hiện tại không thể nghe điện thoại.”

“Vậy Diệp Xuyên đâu?”

Giọng của người đàn ông nghe có vẻ không hài lòng.

Thiệu Khải chưa kịp trả lời, thì Diệp Xuyên đang nằm vắt trên vai lại rầm rì hát lên “Kiếp trước.

Tựa như cuốn sách cũ.

Nấc, kiếp trước.

.”

“Em ấy đây là.

.”

Thanh âm của người đàn ông thập phần kinh ngạc, “Uống rượu? Quan hệ của anh với em ấy là như thế nào?”

Trên người Thiệu Khải còn vướng bận, thật sự là không có tâm trạng ứng phó với người này.

Vừa lo giữ Diệp Xuyên, vừa hào hển hỏi lại, “Tôi đây còn phải khiêng người, anh có việc gì không? Nếu không, tôi cúp máy.”

Thanh âm người kia nghe có vẻ bất đắc dĩ, “Không có việc gì, chỉ là muốn chúc em ấy một câu sinh nhật vui vẻ.”

“Anh là.

.?”

“Tôi là anh trai của em ấy.”

Nam nhân đáp: “Anh cứ nói họ Lý, Diệp Xuyên sẽ biết.”

Thiệu Khải tắt điện thoại, trong lòng thắc mắc Diệp Xuyên từ khi nào lại có thêm một người anh trai họ Lý vậy? Nếu là người có quan hệ gần gũi, Diệp Xuyên tại sao lại không lưu số điện thoại của hắn? Trong lòng Thiệu Khải còn chưa hiểu được sao lại như thế, thì bên này Diệp Xuyên lại trượt ra khỏi vai của hắn, Thiệu Khải luống cuống tay chân chăm sóc cho con mèo say, chuyện điện thoại lập tức bị ném ra phía sau.

Sau đó ngủ một giấc, tỉnh dậy cái gì cũng không nhớ rõ.

Về phần Diệp Xuyên, cậu rất ít khi chú ý tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ lưu trong điện thoại, sau này lúc nhìn thấy được cuộc gọi xa lạ này, lại từ một dãy số cậu không có ấn tượng gì, cân nhắc hồi lâu mới đoán rằng có thể là người khác nhầm số, liền thuận tay xóa mất.

Học kì mới bắt đầu, áp lực học hành tăng cao chót vót.

Cho dù đã trải qua kinh nghiệm tương tự, Diệp Xuyên vẫn không tránh được căng thẳng.

Giáo viên của các khoa giống như nhau đều cho rất nhiều bài thi, ngoại trừ lúc đến trường và khi tan học ra ngoài được một chút, còn thì hầu như tất cả thời gian hết lên rồi lại xuống lầu, di chuyển từ phòng học này sang phòng học khác, Diệp Xuyên cảm thấy cuộc sống chẳng còn hoạt động giải trí nào khác nữa.

Làm bài tập, bài thi không ngừng, mỗi ngày đều bận rộn đến khuya, hoàn toàn không còn thời gian lẫn sức lực để đi lo lắng vẩn vơ.

Có đôi khi tan học lười về nhà, cậu bèn chạy tới chỗ Thiệu Khải ở nhờ, Diệp Ninh Đức cũng phớt lờ không can thiệp.

Thành tích của Diệp Xuyên vẫn ở trạng thái bình thường, chỉ trong một năm cuối cấp, muốn đem thành tích nâng lên hàng đầu cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu như ở kiếp trước Diệp Xuyên vì mục tiêu muốn đến gần một Lý Hành Tung thực sự chói mắt mà liều mạng chịu khổ suốt năm, rốt cục thi đậu vào đại học B.

Thì lúc này đây, cũng chịu khổ cực hệt như vậy, nhưng lại là để rời xa cái chốn thị phi kia, nơi được gọi là B thị.

Diệp Xuyên gầy đi rất nhanh, nhưng tinh thần so với lúc hè tốt hơn rất nhiều.

Học kỳ I thoắt cái đã qua đi.

Sau khi nhìn thấy thành tích đợt thi cuối kỳ, Diệp Xuyên thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lần đầu tiên cậu từ hạng dưới một trăm nhảy lên đến bảy mươi.

Tuy rằng thành tích này cũng không phải đáng tự hào, nhưng thấy được mình có tiến bộ, Diệp Xuyên vẫn thật hài lòng.

Bởi vì tình huống đặc thù của năm cuối cấp ba, trường học sắp xếp lịch thi so với các cấp chậm hơn một tuần, ngày khai giảng lại sớm vài ngày.

Cho nên kì nghỉ đông rất ngắn, tính toán như vậy, trường học chỉ cho học sinh nghỉ vài ngày trong tết âm lịch.

Diệp Xuyên vốn cũng không thích ra khỏi nhà, Diệp gia lại không cần cậu giúp mua sắm tết, trừ bỏ thỉnh thoảng cùng Thiệu Khải chơi bóng, thời gian còn lại Diệp Xuyên đều ở nhà ôn bài.

Năm nay, mấy ngày Tết âm lịch Diệp Ninh Đức đi công tác ở B thị, Kiều Mẫn cũng đi theo, vừa lúc Diệp Thời Phi cũng ở bên đó đón năm mới.

Trong nhà ở N thị chỉ còn lại hai người Diệp Thời Tranh và Diệp Xuyên.

Diệp Thời Tranh là một người cuồng công việc, mỗi ngày đều bận rộn đến khuya, Diệp Xuyên rất ít khi thấy mặt anh.

Giữa trưa ngày trừ tịch, Diệp Thời Tranh điện thoại cho Diệp Xuyên, nói nhà máy xảy ra tranh chấp chưa giải quyết ổn thỏa được, không thể về nhà, kêu Diệp Xuyên ăn cơm chiều một mình.

Diệp Xuyên ngoan ngoãn đồng ý, còn dặn Diệp Thời Tranh ăn cơm đúng bữa.

Đối với chuyện đêm trừ tịch lại chỉ có một mình ở nhà, Diệp Xuyên cũng không mấy quan tâm.

Cậu biết công việc làm ăn của Diệp gia là Diệp Ninh Đức một tay làm nên, gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, được như ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì.

Diệp Thời Tranh nếu chỉ biết sống phóng túng hưởng thụ sự giàu sang, đó mới là điều khiến người ta lo lắng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương