Mua Được Tiểu Đào Thê
-
Chương 32: Là chú của em
Hôm nay Khả Phong dậy từ rât sớm, và anh cũng không đưa Khiêt Tâm đến trường. Cung Phi sẽ là người đưa cô đến trường hôm nay
-Đại tỷ à! Tỷ làm thế nào mà hạ gục được cái tảng băng trôi ngàn năm như Lão Đại của chúng tôi vậy hả?
Cung Phi ngồi ghế trước ngoảnh đầu lại miệng nhoẻn cười đầy thích thú.
Khiết Tâm phút chốc thẹnt thùng chỉ khẽ cười gượng cho qua. Lòng tự dưng lại nhớ đến đêm hôm qua, cô lại ngoan ngoãn nằm im mà ngủ bên cạnh Khả Phong. Dĩ nhiên anh ta không làm gì cô, chỉ ôm nhẹ cô mà ngủ ngon lành.
Thật chất cô chẳng hề biết Khả Phong phải cầm cự như thế nào khi mà ngày ngày đêm đêm cứ trông thấy cô, ở bên cạnh cô mà không được hành sự nó khổ sở như nào đâu chứ.
Xe đến trước cổng trường, Cung Phi nhanh chóng mở cửa xe cho cô
-Chiều nay tôi sẽ đón chị. Bye nhé!
Khiết Tâm ngoảnh đầu nhẹ nhàng gật đầu chào tạm biệt Cung Phi rồi đi thẳng vào trong.
Hai tiết học đầu lặng lẽ trôi qua, bỗng dưng cô nhìn ra phía xa hành lang thì trông thây một người rất quen phút chốc khiến cô kinh ngạc đến trợn tròn mắt
Chẳng ai khác đó là Khả Phong, anh ta đến đây, anh ta đang ở trong trường của Khiết Tâm.
-Chết tiệt! Chú ấy ở đây làm cái quái gì?
Dòng suy nghĩ vừa dứt, Khiết Tâm nhanh chóng xin phép giáo viên đi toilet, cô lập tức cắm đầu mà chạy theo hướng trông thấy Khả Phong lúc nãy, lập tức không thấy người đâu.
Bất chợt có một thanh âm cất lên từ phía trong phòng giáo viên mà khiến Khiết Tâm lo sợ đến toát cả mồ hôi.
-Chú..chú ấy trong phòng giáo viên?.....
Không do dự nhiều, Khiết Tâm một tay đã mở tay cầm cánh cửa mà đi thẳng vào trong. Trong phút chốc cả Khả Phong và giáo viên trước mặt có chút ngạc nhiên.
Bỗng dưng giáo viên kia lên tiếng, giọng điệu có phần e dè
-A..a Khiết Tâm đây rồi. Hay quá! Lần trước....lần trước thầy có chút nhầm lẫn..nên...nên mới chấm em điểm trừ đó.
Khiết Tâm thoáng khó hiểu, cô nghiêng nhẹ đầu nhìn sang thì thấy Khả Phong dáng vẻ vẫn ung dung ngồi đó, miệng khẽ cười đắc ý liền hiểu ra được một chút.
-Không không có đâu thầy, lo do em không chuẩn bị bài tốt nên...
-Do thầy nhầm lẫn..ahaha!
Lời nói của Khiết Tâm bị người giáo viên kia xen ngang vào, vẻ mặt thầy ấy hiện giờ đầy sự sợ sệt.
Lúc này Khả Phong quay sang nhìn Khiết Tâm, nở nụ cười tươi roi rói
-Thấy chưa? Rõ ràng là nhầm lẫn. Tâm Nhi của tôi dễ dàng gì mà bị điểm trừ.
Khiết Tâm thoáng chốc như nổi điên, cô cố nén ngọn lửa đang sắp bùng lên trong lòng mình. Cố gắng cười gượng gạo
-À...mà có thể....cho tôi biết... học sinh Khiết Tâm đây là gì của cậu vậy Tô Mặc thiếu gia.
Giáo viên kia chợt ấp úng lên tiếng tò mò, Khiết Tâm không chờ Khả Phong trả lời liền nhảy vào, giọng dõng dạc
-Là chú của em.
Câu nói đó của Khiết Tâm quả là..... không biết phải nói thế nào nhỉ. Chỉ biết rằng bây giờ sắc mặt của Khả Phong đen còn hơn cả đít nồi.
-Ahaha! Chú à...chú cũng thật là...sao phải đến tận đây chứ?
Khiết Tâm cố gắng cười thành tiếng, cô vỗ nhẹ vào vai Khả Phong một cái.
Người giáo viên kia như vẫn còn bỡ ngỡ, giọng thầy ấy lắp bắp
-Chú....em là cháu của Tô Mặc thiếu gia này sao hả? Sao mà....
-Đúng vây! Tôi là chú của Tâm Nhi.
Khả Phong đứng phăng người dậy, giọng điệu khàn đặc lại, ánh mắt sắc lạnh đáng sợ đến khiếp vía.
Anh nhìn sang Khiết Tâm, rồi đưa tay lên xoa mạnh đầu cô ấy, miệng cười nhưng đầy đai nghiến
-Chú đến đây là vì Tâm Nhi thôi đấy! Biết chưa.
Khiết Tâm khó chịu, nhưng phải cố nhịn không dám né tránh cái xoa đầu đáng ghét kia. Tránh để giáo viên nghi ngờ gì thêm
-Haha! Phiền chú quá rồi.. chú bận lắm mà. Thôi chú về công ty nhanh đi
Nói rồi Khiết Tâm kéo mạnh Khả Phong ra khỏi phòng giáo viên, cô thở phào nhẹ nhõm rồi tính quay lại mắng cho ông chú kia một trận. Nhưng chỉ vừa quay mặt lại thôi chưa kịp mở miệng thì đã bị một bàn tay rắn chắc kéo mạnh cô vào trong một góc tường khuất tầm nhìn.
-Em to gan thật, dám tự nhận là cháu của tôi?
Vừa nói bàn tay Khả Phong vừa vuốt ve khuôn mặt của Khiết Tâm, cô lãng đi né tránh liền bị ghì chặt thêm.
-Để xem ông chú này có thể làm gì với em?
Nói rồi một tay Khả Phong khoá chặt hai tay Khiết Tâm lên trên đầu, tay còn lại bóp chặt khuôn miệng cô mà hôn tới tấp.
-Ưm..ưm....dừng....dừng..lại...
Khiết Tâm cố gắng phát ra tiếng khi cánh môi nhỏ đang bị nam nhân kia ngấu nghiến. Cô thở hồng hộc vì suýt thiếu không khí, phút chốc Khả Phong buông cô ra, ánh mắt đầy ẩn ý đến đáng sợ
-Tôi chờ em ở nhà! Nhớ lấy, không được trốn!
Khả Phong quay lưng đi, Khiết Tâm đứng dựa người vào tường, tay trấn an trước ngực thở dồn dập như hụt hơi.
-Đại tỷ à! Tỷ làm thế nào mà hạ gục được cái tảng băng trôi ngàn năm như Lão Đại của chúng tôi vậy hả?
Cung Phi ngồi ghế trước ngoảnh đầu lại miệng nhoẻn cười đầy thích thú.
Khiết Tâm phút chốc thẹnt thùng chỉ khẽ cười gượng cho qua. Lòng tự dưng lại nhớ đến đêm hôm qua, cô lại ngoan ngoãn nằm im mà ngủ bên cạnh Khả Phong. Dĩ nhiên anh ta không làm gì cô, chỉ ôm nhẹ cô mà ngủ ngon lành.
Thật chất cô chẳng hề biết Khả Phong phải cầm cự như thế nào khi mà ngày ngày đêm đêm cứ trông thấy cô, ở bên cạnh cô mà không được hành sự nó khổ sở như nào đâu chứ.
Xe đến trước cổng trường, Cung Phi nhanh chóng mở cửa xe cho cô
-Chiều nay tôi sẽ đón chị. Bye nhé!
Khiết Tâm ngoảnh đầu nhẹ nhàng gật đầu chào tạm biệt Cung Phi rồi đi thẳng vào trong.
Hai tiết học đầu lặng lẽ trôi qua, bỗng dưng cô nhìn ra phía xa hành lang thì trông thây một người rất quen phút chốc khiến cô kinh ngạc đến trợn tròn mắt
Chẳng ai khác đó là Khả Phong, anh ta đến đây, anh ta đang ở trong trường của Khiết Tâm.
-Chết tiệt! Chú ấy ở đây làm cái quái gì?
Dòng suy nghĩ vừa dứt, Khiết Tâm nhanh chóng xin phép giáo viên đi toilet, cô lập tức cắm đầu mà chạy theo hướng trông thấy Khả Phong lúc nãy, lập tức không thấy người đâu.
Bất chợt có một thanh âm cất lên từ phía trong phòng giáo viên mà khiến Khiết Tâm lo sợ đến toát cả mồ hôi.
-Chú..chú ấy trong phòng giáo viên?.....
Không do dự nhiều, Khiết Tâm một tay đã mở tay cầm cánh cửa mà đi thẳng vào trong. Trong phút chốc cả Khả Phong và giáo viên trước mặt có chút ngạc nhiên.
Bỗng dưng giáo viên kia lên tiếng, giọng điệu có phần e dè
-A..a Khiết Tâm đây rồi. Hay quá! Lần trước....lần trước thầy có chút nhầm lẫn..nên...nên mới chấm em điểm trừ đó.
Khiết Tâm thoáng khó hiểu, cô nghiêng nhẹ đầu nhìn sang thì thấy Khả Phong dáng vẻ vẫn ung dung ngồi đó, miệng khẽ cười đắc ý liền hiểu ra được một chút.
-Không không có đâu thầy, lo do em không chuẩn bị bài tốt nên...
-Do thầy nhầm lẫn..ahaha!
Lời nói của Khiết Tâm bị người giáo viên kia xen ngang vào, vẻ mặt thầy ấy hiện giờ đầy sự sợ sệt.
Lúc này Khả Phong quay sang nhìn Khiết Tâm, nở nụ cười tươi roi rói
-Thấy chưa? Rõ ràng là nhầm lẫn. Tâm Nhi của tôi dễ dàng gì mà bị điểm trừ.
Khiết Tâm thoáng chốc như nổi điên, cô cố nén ngọn lửa đang sắp bùng lên trong lòng mình. Cố gắng cười gượng gạo
-À...mà có thể....cho tôi biết... học sinh Khiết Tâm đây là gì của cậu vậy Tô Mặc thiếu gia.
Giáo viên kia chợt ấp úng lên tiếng tò mò, Khiết Tâm không chờ Khả Phong trả lời liền nhảy vào, giọng dõng dạc
-Là chú của em.
Câu nói đó của Khiết Tâm quả là..... không biết phải nói thế nào nhỉ. Chỉ biết rằng bây giờ sắc mặt của Khả Phong đen còn hơn cả đít nồi.
-Ahaha! Chú à...chú cũng thật là...sao phải đến tận đây chứ?
Khiết Tâm cố gắng cười thành tiếng, cô vỗ nhẹ vào vai Khả Phong một cái.
Người giáo viên kia như vẫn còn bỡ ngỡ, giọng thầy ấy lắp bắp
-Chú....em là cháu của Tô Mặc thiếu gia này sao hả? Sao mà....
-Đúng vây! Tôi là chú của Tâm Nhi.
Khả Phong đứng phăng người dậy, giọng điệu khàn đặc lại, ánh mắt sắc lạnh đáng sợ đến khiếp vía.
Anh nhìn sang Khiết Tâm, rồi đưa tay lên xoa mạnh đầu cô ấy, miệng cười nhưng đầy đai nghiến
-Chú đến đây là vì Tâm Nhi thôi đấy! Biết chưa.
Khiết Tâm khó chịu, nhưng phải cố nhịn không dám né tránh cái xoa đầu đáng ghét kia. Tránh để giáo viên nghi ngờ gì thêm
-Haha! Phiền chú quá rồi.. chú bận lắm mà. Thôi chú về công ty nhanh đi
Nói rồi Khiết Tâm kéo mạnh Khả Phong ra khỏi phòng giáo viên, cô thở phào nhẹ nhõm rồi tính quay lại mắng cho ông chú kia một trận. Nhưng chỉ vừa quay mặt lại thôi chưa kịp mở miệng thì đã bị một bàn tay rắn chắc kéo mạnh cô vào trong một góc tường khuất tầm nhìn.
-Em to gan thật, dám tự nhận là cháu của tôi?
Vừa nói bàn tay Khả Phong vừa vuốt ve khuôn mặt của Khiết Tâm, cô lãng đi né tránh liền bị ghì chặt thêm.
-Để xem ông chú này có thể làm gì với em?
Nói rồi một tay Khả Phong khoá chặt hai tay Khiết Tâm lên trên đầu, tay còn lại bóp chặt khuôn miệng cô mà hôn tới tấp.
-Ưm..ưm....dừng....dừng..lại...
Khiết Tâm cố gắng phát ra tiếng khi cánh môi nhỏ đang bị nam nhân kia ngấu nghiến. Cô thở hồng hộc vì suýt thiếu không khí, phút chốc Khả Phong buông cô ra, ánh mắt đầy ẩn ý đến đáng sợ
-Tôi chờ em ở nhà! Nhớ lấy, không được trốn!
Khả Phong quay lưng đi, Khiết Tâm đứng dựa người vào tường, tay trấn an trước ngực thở dồn dập như hụt hơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook