Mưa Đông Hóa Ngày Xuân - 鸠森
-
Chương 20
Triệu Nhị Thiết đang định mở miệng làm quen thì lại ngây người ra, vội vàng bò dậy, cầm lấy cái xẻng của mình, vừa chạy về nhà vừa kêu: "Ta... Ta... Ta bỗng nhiên đau bụng, lần sau ta sẽ trả lại công sức này cho nhà tỷ."
Ta khẽ gật đầu chào Lâm tiểu thư. Nàng cười tươi với ta.
Ta nói với thiếu gia: "Hai người cứ về trước đi. Ta rải nốt chỗ phân này xong sẽ về nấu cơm."
Đang nói chuyện, tiểu thư đã với tay nắm lấy phân trên xe định đưa lên mặt.
Ta vội vàng gạt tay tiểu thư, kéo nàng ra.
Thiếu gia nhìn thấy ta luống cuống, bèn thản nhiên nói: "Muội làm gì thế? Trẻ con thích nghịch đất thì cứ để cho nó nghịch. Trong sân, chẳng phải muội còn cố ý làm cho tiểu thư một đống cát sao?"
Ta kẹp nách tiểu thư, đưa ra bờ ruộng, thở hổn hển: "Thiếu gia nói đúng, nhưng đây không phải đất, đây là phân."
Thiếu gia nghe vậy, mặt đỏ bừng.
Lâm tiểu thư thì cười ngặt nghẽo.
Tiểu Hoàng cũng sủa góp vui hai tiếng.
Ngày mai nhất định cũng sẽ là một ngày đẹp trời.
Ráng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời phía trên rừng thông.
Thiếu gia và Lâm tiểu thư xuống ngựa, dắt ngựa đi bộ.
Tiểu thư và Tiểu Hoàng chạy lon ton phía trước.
Ta đi cuối cùng, đẩy xe cút kít, trên vai còn đeo sọt...
Bóng của họ dài thượt, còn bóng của ta thì tròn vo.
Cả đoàn người đi từ đầu làng đến nhà ta, bị mọi người nhìn suốt dọc đường.
Tiểu thư vui vẻ chào hỏi mọi người, trên tay dần dần ôm đầy quà: nhà nào cũng cho một quả trứng vịt, hai chiếc bánh ngô.
Thiếu gia vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại những lời trêu chọc của mọi người.
Thiếu gia chỉ khẽ cười một cái thôi mà thẩm đối diện đã đỏ mặt.
Nam nhân trong làng cũng nhân dịp này mà ra ngoài xem náo nhiệt.
Chắc chắn là Triệu Nhị Thiết đã về làng kể lể một phen rồi.
Ta sợ dân làng sẽ dọa Lâm tiểu thư, nhưng may mắn là nàng đã quen nhìn thấy cảnh náo nhiệt, nên không hề sợ hãi.
Chúng ta vừa vào nhà thì nghe thấy tiếng nam nhân nhà ai đó bị thê tử véo cho một cái rõ đau, kêu lên thảm thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-20.html.]
Ông nội đã đun nước xong.
Ta sắp xếp cho Lâm tiểu thư ở gian phòng lớn mà phu nhân từng ở, rồi đi vào bếp nấu cơm.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Mấy hôm trước, ta ra ruộng đào được hai giỏ tỏi rừng, đem về rửa sạch bằng nước mấy lần, chia ra một phần nhỏ để muối làm nộm.
Phần lớn còn lại thì thái nhỏ, lấy thêm mấy quả trứng gà, dùng đũa đánh tan, cho tỏi rừng vào, thêm muối rồi trộn đều.
Ta bắc chảo lên bếp, cho dầu hạt cải vào, nghĩ ngợi một chút, ta lại múc thêm một thìa mỡ heo.
Khi chảo dầu bốc khói, ta đổ trứng vào, dùng xẻng nhẹ nhàng đảo đều.
Đợi trứng kết dính lại thì lật mặt, đảo thêm hai cái nữa là món tỏi rừng chiên trứng đã hoàn thành.
Tiểu thư ngồi trên giường đất của ông bà nội, ríu rít kể chuyện học viện với ông nội: quen biết thiếu gia nhà tiểu tướng quân họ Tiền, tiểu thư nhà chưởng quầy họ Diêu,...
Một đám trẻ con, nàng nhỏ tuổi nhất, vậy mà sắp trở thành đại tỷ rồi.
Bài tập viết chữ nhiều quá, nàng nhờ thiếu gia giúp viết cùng, bị tiên sinh phát hiện, phạt đứng dưới nắng, mặt phơi đến bong cả da.
Nàng thích nghe tiên sinh giảng kinh sử sách lược, tuy rằng phu tử nói những thứ đó nàng nghe cũng vô dụng, lại không cần thi Trạng nguyên, nhưng viện trưởng nói nữ tử nghe cũng tốt, vì hậu trạch cũng là một phần của triều đình.
Ông nội chắc cũng giống như ta, phần lớn không hiểu tiểu thư đang nói gì, nhưng ông nghe rất chăm chú, cũng không hút tẩu thuốc nữa, thỉnh thoảng lại phụ họa một câu: "Ồ! A Miên giỏi quá!" Nhìn tiểu thư, ông nội như nhìn thấy ta hồi nhỏ.
Ta chần qua nước sôi thịt dê mà thiếu gia mang về, ninh một nồi canh, lại lấy bột ngô ra làm bánh nướng, trộn thêm một đĩa nộm măng non.
Ta dọn cơm ra phòng khách, gọi mọi người vào ăn.
Thiếu gia cầm bát, tiểu thư đi theo sau chia đũa, ta bưng thức ăn lên bàn.
Tiểu thư vừa ăn vừa kêu lên: "Oa, thơm quá, thơm quá!"
Ta sợ Lâm tiểu thư ăn không quen, đang định nói vài lời khách sáo, giới thiệu về các món ăn, thì nàng đã cầm lấy một chiếc bánh ngô, cắn một miếng thật to, rồi lại gắp thêm một miếng măng non bỏ vào miệng.
Nhận ra mọi người đều đang nhìn mình, nàng nuốt bánh xuống, uống thêm một ngụm canh thịt dê, rồi khen: "Thật sự là ngon quá đi! Đông Vũ, muội là tiên nữ bếp núc đầu thai sao?"
Nàng nói lời này với ánh mắt lấp lánh, khiến người ta không cảm thấy nàng đang giễu cợt ta.
Ta có chút ngượng ngùng, lại nghe nàng nói: "Ta và tỷ tỷ đều thấy đồ ăn ở Xuân Hàn Trai rất ngon, nhưng Nhạc Hương nói Đông Vũ làm mới là ngon nhất. Ta liền mặt dày đến đây một chuyến để nếm thử."
Thấy ta không hiểu, tiểu thư vừa nhai xương dê, vừa giải thích: "Nhạc Hương là ca ca, là tên chữ của ca ca."
Ta ngượng ngùng cười, cảm ơn lời khen của Lâm tiểu thư, rồi cúi đầu ăn cơm.
Vừa ăn cơm xong, có tiếng gõ cửa.
Trước cửa đứng không ít người trong thôn, trên tay ai cũng cầm túi, xách sọt.
Ta khẽ gật đầu chào Lâm tiểu thư. Nàng cười tươi với ta.
Ta nói với thiếu gia: "Hai người cứ về trước đi. Ta rải nốt chỗ phân này xong sẽ về nấu cơm."
Đang nói chuyện, tiểu thư đã với tay nắm lấy phân trên xe định đưa lên mặt.
Ta vội vàng gạt tay tiểu thư, kéo nàng ra.
Thiếu gia nhìn thấy ta luống cuống, bèn thản nhiên nói: "Muội làm gì thế? Trẻ con thích nghịch đất thì cứ để cho nó nghịch. Trong sân, chẳng phải muội còn cố ý làm cho tiểu thư một đống cát sao?"
Ta kẹp nách tiểu thư, đưa ra bờ ruộng, thở hổn hển: "Thiếu gia nói đúng, nhưng đây không phải đất, đây là phân."
Thiếu gia nghe vậy, mặt đỏ bừng.
Lâm tiểu thư thì cười ngặt nghẽo.
Tiểu Hoàng cũng sủa góp vui hai tiếng.
Ngày mai nhất định cũng sẽ là một ngày đẹp trời.
Ráng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời phía trên rừng thông.
Thiếu gia và Lâm tiểu thư xuống ngựa, dắt ngựa đi bộ.
Tiểu thư và Tiểu Hoàng chạy lon ton phía trước.
Ta đi cuối cùng, đẩy xe cút kít, trên vai còn đeo sọt...
Bóng của họ dài thượt, còn bóng của ta thì tròn vo.
Cả đoàn người đi từ đầu làng đến nhà ta, bị mọi người nhìn suốt dọc đường.
Tiểu thư vui vẻ chào hỏi mọi người, trên tay dần dần ôm đầy quà: nhà nào cũng cho một quả trứng vịt, hai chiếc bánh ngô.
Thiếu gia vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại những lời trêu chọc của mọi người.
Thiếu gia chỉ khẽ cười một cái thôi mà thẩm đối diện đã đỏ mặt.
Nam nhân trong làng cũng nhân dịp này mà ra ngoài xem náo nhiệt.
Chắc chắn là Triệu Nhị Thiết đã về làng kể lể một phen rồi.
Ta sợ dân làng sẽ dọa Lâm tiểu thư, nhưng may mắn là nàng đã quen nhìn thấy cảnh náo nhiệt, nên không hề sợ hãi.
Chúng ta vừa vào nhà thì nghe thấy tiếng nam nhân nhà ai đó bị thê tử véo cho một cái rõ đau, kêu lên thảm thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-20.html.]
Ông nội đã đun nước xong.
Ta sắp xếp cho Lâm tiểu thư ở gian phòng lớn mà phu nhân từng ở, rồi đi vào bếp nấu cơm.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Mấy hôm trước, ta ra ruộng đào được hai giỏ tỏi rừng, đem về rửa sạch bằng nước mấy lần, chia ra một phần nhỏ để muối làm nộm.
Phần lớn còn lại thì thái nhỏ, lấy thêm mấy quả trứng gà, dùng đũa đánh tan, cho tỏi rừng vào, thêm muối rồi trộn đều.
Ta bắc chảo lên bếp, cho dầu hạt cải vào, nghĩ ngợi một chút, ta lại múc thêm một thìa mỡ heo.
Khi chảo dầu bốc khói, ta đổ trứng vào, dùng xẻng nhẹ nhàng đảo đều.
Đợi trứng kết dính lại thì lật mặt, đảo thêm hai cái nữa là món tỏi rừng chiên trứng đã hoàn thành.
Tiểu thư ngồi trên giường đất của ông bà nội, ríu rít kể chuyện học viện với ông nội: quen biết thiếu gia nhà tiểu tướng quân họ Tiền, tiểu thư nhà chưởng quầy họ Diêu,...
Một đám trẻ con, nàng nhỏ tuổi nhất, vậy mà sắp trở thành đại tỷ rồi.
Bài tập viết chữ nhiều quá, nàng nhờ thiếu gia giúp viết cùng, bị tiên sinh phát hiện, phạt đứng dưới nắng, mặt phơi đến bong cả da.
Nàng thích nghe tiên sinh giảng kinh sử sách lược, tuy rằng phu tử nói những thứ đó nàng nghe cũng vô dụng, lại không cần thi Trạng nguyên, nhưng viện trưởng nói nữ tử nghe cũng tốt, vì hậu trạch cũng là một phần của triều đình.
Ông nội chắc cũng giống như ta, phần lớn không hiểu tiểu thư đang nói gì, nhưng ông nghe rất chăm chú, cũng không hút tẩu thuốc nữa, thỉnh thoảng lại phụ họa một câu: "Ồ! A Miên giỏi quá!" Nhìn tiểu thư, ông nội như nhìn thấy ta hồi nhỏ.
Ta chần qua nước sôi thịt dê mà thiếu gia mang về, ninh một nồi canh, lại lấy bột ngô ra làm bánh nướng, trộn thêm một đĩa nộm măng non.
Ta dọn cơm ra phòng khách, gọi mọi người vào ăn.
Thiếu gia cầm bát, tiểu thư đi theo sau chia đũa, ta bưng thức ăn lên bàn.
Tiểu thư vừa ăn vừa kêu lên: "Oa, thơm quá, thơm quá!"
Ta sợ Lâm tiểu thư ăn không quen, đang định nói vài lời khách sáo, giới thiệu về các món ăn, thì nàng đã cầm lấy một chiếc bánh ngô, cắn một miếng thật to, rồi lại gắp thêm một miếng măng non bỏ vào miệng.
Nhận ra mọi người đều đang nhìn mình, nàng nuốt bánh xuống, uống thêm một ngụm canh thịt dê, rồi khen: "Thật sự là ngon quá đi! Đông Vũ, muội là tiên nữ bếp núc đầu thai sao?"
Nàng nói lời này với ánh mắt lấp lánh, khiến người ta không cảm thấy nàng đang giễu cợt ta.
Ta có chút ngượng ngùng, lại nghe nàng nói: "Ta và tỷ tỷ đều thấy đồ ăn ở Xuân Hàn Trai rất ngon, nhưng Nhạc Hương nói Đông Vũ làm mới là ngon nhất. Ta liền mặt dày đến đây một chuyến để nếm thử."
Thấy ta không hiểu, tiểu thư vừa nhai xương dê, vừa giải thích: "Nhạc Hương là ca ca, là tên chữ của ca ca."
Ta ngượng ngùng cười, cảm ơn lời khen của Lâm tiểu thư, rồi cúi đầu ăn cơm.
Vừa ăn cơm xong, có tiếng gõ cửa.
Trước cửa đứng không ít người trong thôn, trên tay ai cũng cầm túi, xách sọt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook