Mưa Đông Hóa Ngày Xuân - 鸠森
-
Chương 18
Dù bị đày đến nơi biên cương này, vẫn có một nơi để học tập lễ nghĩa, tạo nên sự khác biệt giữa họ với những người dân lam lũ và những kẻ nô lệ.
Học viện cũng giúp con cái nhà thương nhân học được cách đọc chữ, tính sổ sách, biết đâu phần mộ tổ tiên không biết ở nơi nào lại bốc lên khói xanh, giúp họ sinh ra một đứa con biết đọc sách, thi đậu tú tài, không được thì cũng là đồng sinh.
Ở nơi mà kiến thức còn khan hiếm hơn cả lương thực này, họ cũng có thể tự hào nói rằng "nhà ta là dòng dõi thư hương".
Thiếu gia dạo gần đây chẳng thấy về nhà.
Mỗi ngày, thiếu gia đưa tiểu thư đến học viện xong là không thấy bóng dáng đâu nữa.
Có người nói trông thấy thiếu gia cùng biểu tiểu thư của phủ Tướng quân đi dạo chơi, ngắm cảnh mùa xuân.
Chúng ta không hiểu, còn chưa đến Tết Đoan Ngọ, tiết trời vẫn còn se lạnh, gió thổi như cứa vào mặt, thì làm sao mà dạo chơi, ngắm cảnh được?
Nhưng may mắn là quán ăn đã đi vào quỹ đạo, có hay không có "biển hiệu sống" này thì việc buôn bán vẫn cứ tấp nập.
Nhưng ông nội gần đây thường xuyên cầm tẩu thuốc nhìn trời ngẩn ngơ.
Ta biết ông cả đời gắn bó với ruộng vườn, tuy rằng hiện tại dường như có công việc làm ăn tốt hơn, nhưng trong lòng ông vẫn luôn nhớ về mấy thửa ruộng cằn cỗi, nửa mẫu đất trên núi của mình.
Ta nói với phu nhân sắp đến mùa xuân cày cấy rồi, muốn về làng chăm sóc ruộng vườn, tiện thể xem thử hành tây mà bà nội chôn năm ngoái đã mọc chưa, có thể thu hoạch rồi mang đến quán dùng, lại tiết kiệm được một khoản chi tiêu.
Sợ quán ăn đang trên đà phát triển sẽ thiếu người làm, cô cô đã đón A Bố, cháu trai của Lưu đại ca nhà phu quân đến thành phụ giúp, làm người chạy bàn.
Cha mẹ của phu quân cô cô đồng ý ngay, vì A Bố vừa được ăn no, vừa học được nghề, so với ở lại làng thì có tiền đồ hơn nhiều.
Không biết có phải nhờ phu nhân hay thiếu gia không mà Ngô lão gia được điều đến học viện Đinh Hương làm thầy giáo.
Những lúc không có lớp, ông ấy cũng thường đến quán phụ giúp phu nhân.
Dạo này, sắc mặt phu nhân trông tươi tắn hơn nhiều.
Ta và ông nội vội vàng ngồi lên xe lừa chở A Bố đến, quay về làng mà không kịp chào tạm biệt tiểu thư.
Xe lừa đi được một đoạn thì nghe thấy tiếng Tiểu Hoàng đuổi theo xe sủa.
Ta bất đắc dĩ nhảy xuống xe, túm lấy cổ Tiểu Hoàng, mang nó theo về làng.
Thôn Bình Sơn, đúng như tên gọi, là một vùng đồng cỏ trải dài bất tận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-18.html.]
Đất đai nơi đây mặn chát, nước cũng đa phần là nước lợ.
Đầu hè, hoa dại nở rộ như những viên ngọc quý được rắc trên tấm lụa xanh mướt.
Nước hồ trong vắt, xanh biếc, lau sậy rì rào trong gió.
Nhưng nước hồ không thể uống, lau sậy cũng không thể ăn.
Cảnh đẹp hùng vĩ như vậy bị bỏ phí ở nơi biên cương thật đáng tiếc.
Giá như ở kinh thành, nơi đây ắt hẳn sẽ là nơi thưởng ngoạn cảnh đẹp, làm thơ, vẽ tranh.
Cũng giống như những ngôi làng hiếm hoi có người sinh sống xung quanh Ninh Cổ Tháp, người dân trong thôn trồng nhiều ngô, đậu tương, cũng trồng thêm một ít đậu đũa và các loại rau củ có thể sống được trên mảnh đất này.
Cơm trắng mà ta từng ăn ở kinh thành, hầu hết người dân trong thôn này cả đời chưa từng được nếm thử.
Gặp năm được mùa, không gặp thiên tai, địch họa, may ra có người nông dân lanh lợi dành dụm được chút bạc lẻ, tìm cách mua một con bê con.
Cỏ trên đồng cỏ tuy con người không ăn được, nhưng lại rất thích hợp để nuôi bò.
Có bò rồi thì vừa có sữa uống, vừa có thể dùng để kéo xe, khiến người ta khắp nơi đều phải ghen tị.
Về đến nhà, bước vào sân thì trời đã tối.
Ông nội đi nhóm bếp lò, ta dọn dẹp giường chiếu xong, nấu một nồi cháo ngô, lấy chiếc bánh bà nội đã nhét vào bọc hành lý ra, hơ nóng trên bếp lò.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Trong dưa muối vậy mà có cả thịt, cắn một miếng, mỡ chảy ra thơm phức.
Ta vừa ăn bánh, vừa húp cháo, mệt mỏi trên đường đi tan biến gần hết.
Ông nội đột nhiên ngẩng đầu hỏi ta: "Cháu gái, chuyện của con và Minh ca, con tính toán thế nào rồi?"
Ta không kịp phản ứng, miếng bánh mắc ở cổ họng, ta ho sặc sụa.
Ông nội vội vàng đưa bát cháo cho ta.
Ta uống một ngụm, nuốt miếng bánh xuống: "Khụ, khụ... Ông, ông nói gì vậy? Đó là phu nhân nói đùa thôi. Nghe nói vị Hoàng đế hiện giờ là người nhân từ, sóng gió rồi sẽ qua. Nhà mẹ đẻ của phu nhân cũng sẽ thu xếp ổn thỏa. Cuối cùng thì Ngô gia cũng sẽ quay về."
Ông nội đặt đũa xuống, thở dài: "Nhưng con cũng không còn nhỏ nữa rồi. Tuy rằng ở đây không có nhiều quy củ, nhưng con cũng nên tính toán sớm đi. Ta và bà nội chỉ có mình con là chỗ dựa, con không thể để bản thân chịu thiệt thòi được."
Học viện cũng giúp con cái nhà thương nhân học được cách đọc chữ, tính sổ sách, biết đâu phần mộ tổ tiên không biết ở nơi nào lại bốc lên khói xanh, giúp họ sinh ra một đứa con biết đọc sách, thi đậu tú tài, không được thì cũng là đồng sinh.
Ở nơi mà kiến thức còn khan hiếm hơn cả lương thực này, họ cũng có thể tự hào nói rằng "nhà ta là dòng dõi thư hương".
Thiếu gia dạo gần đây chẳng thấy về nhà.
Mỗi ngày, thiếu gia đưa tiểu thư đến học viện xong là không thấy bóng dáng đâu nữa.
Có người nói trông thấy thiếu gia cùng biểu tiểu thư của phủ Tướng quân đi dạo chơi, ngắm cảnh mùa xuân.
Chúng ta không hiểu, còn chưa đến Tết Đoan Ngọ, tiết trời vẫn còn se lạnh, gió thổi như cứa vào mặt, thì làm sao mà dạo chơi, ngắm cảnh được?
Nhưng may mắn là quán ăn đã đi vào quỹ đạo, có hay không có "biển hiệu sống" này thì việc buôn bán vẫn cứ tấp nập.
Nhưng ông nội gần đây thường xuyên cầm tẩu thuốc nhìn trời ngẩn ngơ.
Ta biết ông cả đời gắn bó với ruộng vườn, tuy rằng hiện tại dường như có công việc làm ăn tốt hơn, nhưng trong lòng ông vẫn luôn nhớ về mấy thửa ruộng cằn cỗi, nửa mẫu đất trên núi của mình.
Ta nói với phu nhân sắp đến mùa xuân cày cấy rồi, muốn về làng chăm sóc ruộng vườn, tiện thể xem thử hành tây mà bà nội chôn năm ngoái đã mọc chưa, có thể thu hoạch rồi mang đến quán dùng, lại tiết kiệm được một khoản chi tiêu.
Sợ quán ăn đang trên đà phát triển sẽ thiếu người làm, cô cô đã đón A Bố, cháu trai của Lưu đại ca nhà phu quân đến thành phụ giúp, làm người chạy bàn.
Cha mẹ của phu quân cô cô đồng ý ngay, vì A Bố vừa được ăn no, vừa học được nghề, so với ở lại làng thì có tiền đồ hơn nhiều.
Không biết có phải nhờ phu nhân hay thiếu gia không mà Ngô lão gia được điều đến học viện Đinh Hương làm thầy giáo.
Những lúc không có lớp, ông ấy cũng thường đến quán phụ giúp phu nhân.
Dạo này, sắc mặt phu nhân trông tươi tắn hơn nhiều.
Ta và ông nội vội vàng ngồi lên xe lừa chở A Bố đến, quay về làng mà không kịp chào tạm biệt tiểu thư.
Xe lừa đi được một đoạn thì nghe thấy tiếng Tiểu Hoàng đuổi theo xe sủa.
Ta bất đắc dĩ nhảy xuống xe, túm lấy cổ Tiểu Hoàng, mang nó theo về làng.
Thôn Bình Sơn, đúng như tên gọi, là một vùng đồng cỏ trải dài bất tận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-18.html.]
Đất đai nơi đây mặn chát, nước cũng đa phần là nước lợ.
Đầu hè, hoa dại nở rộ như những viên ngọc quý được rắc trên tấm lụa xanh mướt.
Nước hồ trong vắt, xanh biếc, lau sậy rì rào trong gió.
Nhưng nước hồ không thể uống, lau sậy cũng không thể ăn.
Cảnh đẹp hùng vĩ như vậy bị bỏ phí ở nơi biên cương thật đáng tiếc.
Giá như ở kinh thành, nơi đây ắt hẳn sẽ là nơi thưởng ngoạn cảnh đẹp, làm thơ, vẽ tranh.
Cũng giống như những ngôi làng hiếm hoi có người sinh sống xung quanh Ninh Cổ Tháp, người dân trong thôn trồng nhiều ngô, đậu tương, cũng trồng thêm một ít đậu đũa và các loại rau củ có thể sống được trên mảnh đất này.
Cơm trắng mà ta từng ăn ở kinh thành, hầu hết người dân trong thôn này cả đời chưa từng được nếm thử.
Gặp năm được mùa, không gặp thiên tai, địch họa, may ra có người nông dân lanh lợi dành dụm được chút bạc lẻ, tìm cách mua một con bê con.
Cỏ trên đồng cỏ tuy con người không ăn được, nhưng lại rất thích hợp để nuôi bò.
Có bò rồi thì vừa có sữa uống, vừa có thể dùng để kéo xe, khiến người ta khắp nơi đều phải ghen tị.
Về đến nhà, bước vào sân thì trời đã tối.
Ông nội đi nhóm bếp lò, ta dọn dẹp giường chiếu xong, nấu một nồi cháo ngô, lấy chiếc bánh bà nội đã nhét vào bọc hành lý ra, hơ nóng trên bếp lò.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Trong dưa muối vậy mà có cả thịt, cắn một miếng, mỡ chảy ra thơm phức.
Ta vừa ăn bánh, vừa húp cháo, mệt mỏi trên đường đi tan biến gần hết.
Ông nội đột nhiên ngẩng đầu hỏi ta: "Cháu gái, chuyện của con và Minh ca, con tính toán thế nào rồi?"
Ta không kịp phản ứng, miếng bánh mắc ở cổ họng, ta ho sặc sụa.
Ông nội vội vàng đưa bát cháo cho ta.
Ta uống một ngụm, nuốt miếng bánh xuống: "Khụ, khụ... Ông, ông nói gì vậy? Đó là phu nhân nói đùa thôi. Nghe nói vị Hoàng đế hiện giờ là người nhân từ, sóng gió rồi sẽ qua. Nhà mẹ đẻ của phu nhân cũng sẽ thu xếp ổn thỏa. Cuối cùng thì Ngô gia cũng sẽ quay về."
Ông nội đặt đũa xuống, thở dài: "Nhưng con cũng không còn nhỏ nữa rồi. Tuy rằng ở đây không có nhiều quy củ, nhưng con cũng nên tính toán sớm đi. Ta và bà nội chỉ có mình con là chỗ dựa, con không thể để bản thân chịu thiệt thòi được."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook