Mua Dây Buộc Mình
-
Chương 4
Một nam một nữ nếu ở bên cạnh nhau quá lâu, ngay cả ôm nhau cũng giống như là tay phải của mình nắm lấy tay trái.
Tiêu Hòa Hòa không ngờ rằng cuối tuần Trịnh Hài lại dậy sớm thế. Cô vừa mới bò dậy từ giường, mơ mơ màng màng đi đánh răng rửa mặt, Trịnh Hài đã gọi điện thoại đến, nói 20 phút sau đợi cô dưới lầu.
Quan niệm thời gian của Trịnh Hài rất mạnh, ghét có người đến muộn. Hòa Hòa nghe thư ký Vi Chi Huyền nói, trong một lần 8h rưỡi có cuộc họp giữa những người quản lý cấp cao, vì tuyết rơi đường trơn, một nửa số người tham gia cuộc họp đến muộn, Trịnh Hài kiên quyết không thay đổi thời gian, kết quả là cuộc họp liên tục bị những người đến muộn làm gián đoạn, khiến cho những nhân viên quản lý cấp cao của công ty vô cùng lúng túng, từ đó trở đi chỉ cần có tuyết rơi, mọi người đều đi từ nhà trước 30 phút.
Hòa Hòa bình thường gây sự thì gây sự, nhưng cũng không dám phạm vào giới luật của anh, tay chân luống cuống dọn dẹp, cơm cũng không kịp ăn. Tối hôm trước quên mất không tìm quần áo, lúc thay đồ mới phát hiện để ở bên ngoài toàn là đồ lòe loẹt sặc sỡ màu sắc, cô đành mặc quần bò và áo lót lật tung tủ quần áo lên như là có trộm, cuối cùng tìm được một chiếc áo sợi bông màu đen tay ngắn cổ chữ V, cổ áo tay áo vạt áo đều được viền một đường màu xám bằng vải bông, bên dưới chỉ có một con mèo bằng vải. Hoàn toàn không nhớ là kiểu dáng của năm nào, mua vào lúc nào nữa.
Hòa Hòa sửa soạn bản thân mình đến mức có thể gặp được người khác, điện thoại lấy mạng của Trịnh Hài lại gọi đến, cô vội vàng lao xuống lầu, không nghĩ rằng Trịnh Hài cũng mặt một chiếc quần bò cùng với một chiếc áo phông màu đen có viền xám, vừa nhìn đã thấy giống như là quần áo đôi với bộ quần áo trên người cô. Hòa Hòa ngồi vào ghế sau lưng anh, mới cảm thấy cái trò đùa vừa hiện ra trong đầu đó thật sự là không hợp lý, huống hồ bộ quần áo trên người Trịnh Hài, ít nhất cũng có giá gấp mười mấy lần trang phục của cô.
Trình Hài nghiêng mặt nhìn cô một cái: “Đầu chưa chải, xù hết lên rồi. Vẫn chưa ăn sáng hả.”
“Ừ.” Hòa Hòa lấy một chiếc gương nhỏ và lược từ trong túi xách ra, tìm một chai nước khoáng, nhúng nước chỉnh sửa lại đầu tóc.
“Tối qua đã nói với em là giờ này anh đến, bởi vì trời mưa, chúng ta phải đi sớm một chút. Em không biết tính toán thời gian sao?”
“Xì, em quên mất.”
“Lời của anh có lúc nào là em không vào tai trái ra tai phải cơ chứ?”
Thật đáng ghét. Hôm nay là ngay nghỉ, anh không có thuộc hạ để giáo huấn, liền giáo huấn cô. Cô vẫn còn đói bụng nè.
Quả nhiên, họ mới xuất phát được hơn 10 phút trời bắt đầu mưa, mưa càng ngày càng lớn, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự dừng lại, trên đường tích đầy nước, dần dần bắt đầu tạt vào xe.
Nơi họ đi không gần, Trịnh Hài luôn lái xe rất ổn định, lúc này chạy chậm lại, mấy lần bị những chiếc xe không tuân thủ luật giao thồng ép vào tình thế nguy hiểm, nhưng thái độ vô cùng trấn tĩnh. Nếu mà là Tiêu Hòa Hòa, chắc đã bị chiếc cần gạt nước quay lên quay xuống và những vệt nước chảy xuống không ngừng đó làm cho hoa cả mắt rồi
Trịnh Hài dừng xuống xe, Hòa Hòa chỉ coi như anh xuống xe mua đồ, vẫn ngồi trên xe không động đậy, đến tận lúc Trịnh thiếu gia đi đến phía của cô giúp cô mở cửa: “Xuống xe.” Xuống xe ngước mắt lên nhìn, không ngờ là cửa hàng ăn sáng mà cô thích nhất, chỉ là cách nhà quá xa, cũng không ăn được mấy lần. Đây là sự đối đãi khách quý đẳng cấp nào vậy, Trịnh đại thiếu gia làm người hầu nam của cô sao.
Nhà hàng ăn sáng là một nhà hàng Trung Tây kết hợp, Hòa Hòa lập túc gọi món mà mình thích ăn: “Một miếng bánh gato trà xanh, một chiếc hamboger cá ngừ, một ly nước cam vắt…….thêm một bát cháo lạnh. Anh ăn gì?”
“Bánh nướng, bánh trưng nhân thịt, nước đậu, thêm vài món ăn mặn thanh đạm, đó là của cô ấy. Cho tôi một cốc nước lọc.”
Nhân viên phục vụ lúng túng, nhưng lại giống như là chuyện thường: “Vậy……cô còn cần gì nữa không?”
‘Không cần nữa.” Trịnh Hài nói
Tiêu Hòa Hòa hy vọng sự phục tùng của cô có thể đổi lại điều kiện tương đối tốt hơn: “Em muốn quẩy được không? Nước đậu lạnh.”
“Bánh nướng, nước đậu nóng.”
Ôi, tâm trạng Trịnh Hài hôm nay không tốt, vốn dĩ cứ mưa là tâm trạng anh liền xấu đi, lại đúng vào một ngày như thế này. Cô không dám gây chuyện với anh, cứ thế đi, bản thân mình lại không phải trả tiền. Bánh nướng với nước đậu ở đây cũng rất đắt. Huống hồ, Hòa Hòa đã làm lỡ hành trình của anh, cô chỉ có thể ăn như hổ đói để biểu đạt sự sám hối và ý bù đắp của mình
Chắc là bộ dạng ăn của cô rất xấu, bởi vì Trịnh Hài vừa uống nước, vừa hơi hơi chau mày nhìn cô. Ngũ quan của Trịnh Hài vô cùng đẹp đẽ, ngay cả da cũng đẹp đến mức khiến con gái cũng phải ghen tỵ, nhưng dáng vẻ cau có của anh, quả thật rất đáng sợ, ngay cả người quen anh từ nhỏ đến lớn như cô mà cũng thấy hơi sợ hãi, chứ đừng nói đến những thuộc hạ của anh.
Vì cô ngay cả ăn cơm cũng có thể thất thần, Trịnh Hài càng chau mày hơn: “Tiêu Hòa Hòa, khóe miệng em có hạt cơm kìa.”
Hòa Hòa đưa một tay ra lau, kết quả là vụn bánh trên tay lại càng dính lên mặt cô nhiều hơn. Trịnh Hài không chịu được lấy một tờ giấy đi qua bàn ăn lau giúp cô.
Lúc này Hòa Hòa phì cười, Trịnh Hài không kịp rút tay về, thậm chí bị cô phụt một ít đồ ăn lên vai.
“Trịnh Hài, anh nhăn mặt trông y hệt như bác Trịnh, anh khi già nhất định sẽ có dáng vẻ như thế.”
“Tiêu Hòa Hòa, lúc ăn cơm không được nói chuyện.”
Còn đối với Tiêu Hòa Hòa, Trịnh Hài quả thật còn cằn nhằn nhiều hơn cả mẹ cô, bởi vì mẹ Hòa Hòa, thật sự rất ít khi quản giáo cô.
Mưa vẫn không ngớt. Xe đi vào đường cao tốc, Trịnh Hài cáng lái xe cẩn thận hơn.
Tiêu Hòa Hòa không dám nói chuyện với anh. Trịnh Hài thích yên tĩnh, cô cũng ngại mở đài phát thanh trên xe, do đó định lấy máy MP4 trong túi ra. Mặc dù Trịnh Hài hay chống lại cha anh, ông ấy bảo anh làm cái gì anh lại không làm, nhưng trên thực tế, anh thật sự rất giống với bác Trịnh, không chỉ dung mạo giống đến 7.8 phần, ngay cả phong cách xử lý việc cũng giống, ví dụ, rất thích ra lệnh, thích đề ra các quy tắc, thích sạch sẽ cũng thích yên tĩnh.
Cô vừa nghĩ vừa tìm đồ, đã lật tung cái túi xách lên, vẫn không tìm thấy thứ cần tìm. Tiêu Hòa Hòa dự cảm thấy Trịnh Hài lại sắp giáo huấn cô rồi, nhưng lần này cô đã đoán sai, Trịnh Hài không chỉ không thèm để ý đến việc cô lật tung đồ đạc lên, vẫn dùng giọng nói dụi dàng hỏi: “Hòa Hòa, em thích quà sinh nhật gì không?”
“Giả vờ giả vịt. Ngay cả cho em ăn một bữa vui vẻ anh cũng không chịu, hiếm khi đến nhà hàng đó ăn cơm, anh lại dùng bánh nướng để đuổi em đi.”
“Đó cũng là vì muốn tốt cho em, em không mắc bệnh đau dạ dày nên rất khó chịu phải không. Không ăn cơm Trung Quốc lại đi ăn rác phương Tây, may mà cả ngày em làm ra vẻ thanh niên yêu nước.”
Tiêu Hòa Hòa nói không lại với anh, đành hứ lên một tiếng.
“Thật sự không có ước nguyện sinh nhật nào hả?” Trịnh Hài lại hỏi.
“Trên trời rơi xuống tiền vàng, khắp đường là các Mr.perfect, còn nữa, tổ quốc hùng mạnh, thế giới hòa bình.”
Trịnh Hòa cười nhẹ một tiếng: “ Mr.Perfect gặp được 1 người là đủ rồi, nhiều quá em là bị hoa mắt đó. Thời Lâm thì sao? Ấn tượng của cậu ấy về em không tồi.”
“Đâu có thân quen gì, nói sau đi.”
“Cậu ấy chỉ ở lại trong nước hai tuần, nếu em vẫn có cảm tình với cậu ấy thì đừng quá từ chối cậu ấy. Thời Lâm rất được, không có người thân, lại tri thức, khác với nhóm bọn anh.”
“Anh chuyểnn nghề đi làm giới thiệu hôn nhân à? Lái xe không nên nói chuyện.” Tiêu Hòa Hòa không có tâm trạng nào cả.
“Hòa Hòa, từ nhỏ em luôn nói một đằng làm một nẻo, cả ngày làm ầm lên đòi tìm một người đàn ông tốt. Thật sự gặp được một người, thì lại như thế.”
Tiêu Hòa Hòa nhìn ngó xung quanh, không thèm để ý đến anh nữa, cuối cùng cô tìm thấy mục tiêu mới, ghế sau xe có đặt hai gói quà lớn là hai chiếc hộp tinh xảo, cô đưa tay ra với lấy, vừa kéo dây buộc gói quà vừa quay đầu lại nhìn Trịnh Hài: “Tặng em, phải không?”
Trịnh Hài không nói gì có nghĩa là âm thầm thừa nhận. Hòa Hòa mở cả hai cái hộp ra, không ngoài dự đoán của cô, là búp bê Babie số lượng có hạn, Trịnh Hài từ trước luôn chẳng có sáng tạo gì, trong tủ của cô đã chất đầy rồi. Lần này là Scarlett*, một kiểu là tạo hình váy bồng trong bữa tiệc thịt nướng ở trang trại 12 cây sồi, kiểu còn lại là chiếc váy làm từ rèm cửa khi đi thăm Rhett Butler* ở trong ngục.
“Chỉ có một con là của em, chọn lấy một con đi.” Trịnh Hài chuyên tâm nhìn đường phía trước.
“Đương nhiên cả hai cái đều là của em, dù gì để lại anh cũng tặng người khác. Dùng cái đồ chơi trẻ con như thế này đi lấy lòng mấy người phụ nữ của anh, phá hỏng hết phong cách của Trịnh đại thiếu gia rồi.”
“Những người phụ nữ nào, em phải nói cho rõ ràng. Anh mà cần đi lấy lòng phụ nữ sao?” Hôm nay tâm trạng Trịnh Hài không được tốt, trước đây lúc Hòa Hòa nói bóng gió anh lăng nhăng, anh chưa từng phản bác.
“Cái này……..cảm ơn nhé, sao anh biết em muốn có nhất là búp bê Scarlett?” Gió chiều nào xoay chiều ấy là sở trường của Hòa Hòa.
“Chi Huyền nói em thích cái này, giúp em đi tìm về. Em cảm ơn cô ấy ấy.”
Hòa Hòa biết mà, người bận rộn như Trịnh Hài, ngay cả người phụ nữ anh có hứng thứ cũng không thèm đi lấy lòng, đâu có rảnh để ý đến sở thích của cô chứ.
Hôm nay Trịnh Hài nói nhiều hơn bình thường, một lúc sau lại nói: “Hòa Hòa, tuần sau anh phải đi thành phố X một chuyến, nếu không có việc gì thì về cùng anh. Có phải là em cũng rất lâu rồi không gặp dì Lâm không?”
“Cũng không phải là lễ tiết gì, sao bỗng nhiên lại phải về đó?”
“Ông Trịnh gọi điện đến, nói muốn triệu kiến anh.”
“Có phải là anh đã phạm phải việc gì không, lôi em đi để nói giúp anh. Còn mượn danh nghĩa mẹ em nữa, mẹ em còn bận hơn bác Trịnh ấy chứ, em nghĩ chắc bà không có thời gian gặp em đâu.”
“Dì Lâm là một người phụ nữ tài giỏi, ai nói đến dì ấy cũng đều rất kính phục, trừ mỗi em thôi.”
“Em đâu có? Thật ra là em không dám đi gặp bà. Anh biết đấy, mẹ em là một người phụ nữa xuất sắc như thế nào, cho dù em chưa từng hy vọng được ưu tú bằng một nửa bà, ít nhất cũng hy vọng em có thể giống như cha tận tâm với chức vụ, trong một cương vị bình thường cũng có thể đạt được thành tích xuất sắc. Nhưng em lại bình thường không có tiền đồ gì như vậy, bà đối với em, sớm đã hoàn toàn thất vọng rồi.”
“Dì rất quan tâm em.”
“Đương nhiên. Người mẹ mà con gái mới ra đời được 1 tiếng đã quyết định đặt tên cho con gái là “Tiếu Ha Ha”**, đây là tình mẫu tử sâu đậm kiểu gì hả.” Hòa Hòa bực mình nói. Cái tên này hại cô từ luôn bị người khác chế giễu từ khi học mẫu giáo cho đến tận lúc đi làm.
“Dì hy vọng em vui vẻ cả đời.”
“Đúng thế, có ai nói là không đâu.”
Sau đó hai người đều không nói gì nữa, chỉ lờ mờ nghe thấy tiếng chiếc xe chạy qua mặt đường đọng nước và tiếng mưa tạt vào của xe, sự im lặng ấy kéo dài tận hơn 1 tiếng cho đến khi họ đến nơi.
Nơi họ tới là một khu nghĩa trang, được xây dựng trên núi. Xe không được lên núi, hai người chỉ có thể đi bộ lên. Mưa vẫn cứ rơi, Hòa Hòa cầm ô, hai người chen chúc cạnh nhau, vẫn không thể tránh khỏi bị ướt, may mà mưa đã không còn lớn nữa. Trong lòng Trịnh Hài ôm một bó hoa giành giành lớn, cánh hoa đệm trên lá, trắng muốt xanh biếc, phản chiếu lên khiến mặt và tay Trịnh Hòa cũng trở nên nhợt nhạt. Nghe nói, đây là loại hoa lúc sinh thời cha Hòa Hòa thích nhất.
Trên núi quá yên tĩnh, đâu đâu cũng là bia mộ, ngay cả tiếng chim muông côn trùng cũng không có, chỉ có tiếng mưa và tiếng bước chân của họ, còn chân trời vẫn tích tụ một lớp mây lớn đen kịt. Hòa Hòa sợ sự yên tĩnh thế này, nghĩ rồi lại nghĩ, quyết định mở miệng lấy tinh thần: “Trịnh Hài, có phải là đã qua mùa hoa giành giành rồi không.”
‘Đúng.”
Vậy anh kiếm đâu ra hoa tươi như thế? Hòa Hòa lập tức nuốt câu nói sắp ra khỏi miệng, nâng ô cao lên một chút, khoác lấy tay Trịnh Hài, kề sát hơn vào anh. Như vậy, sự sợ hãi của cô cũng giảm đi rất nhiều.”
Cuối cùng họ đã tìm được mộ của cha Hòa Hòa, trước mộ rất sạch sẽ, hoa tươi mà họ đặt vào dịp tết thanh minh đã bị dọn đi, trong bình hoa đá trước mộ cắm mấy bông hoa lụa xiêu vẹo thậm chí xấu xí, đó chính là từ bày tay cô mà ra, trên tay cô vì thế mà cũng xuất hiện mấy vết thương. Cũng có mấy bông hoa vải DIY**, làm thủ công tinh xảo hơn cô rất nhiều, dưới bông hoa lưu lại một sợi dây, hóa ra là những học sinh cấp 1 đến đây tưởng niệm lưu lại.
Chữ khắc trên mộ trải qua nhiều năm mua gió như vậy vẫn cứ rõ ràng: Liệt sỹ Tiêu Nghị Trường yên nghỉ tại đây. Ngày 10 tháng 8 năm 1983
Ngày hôm đó, chính là ngày sinh của Tiêu Hòa Hòa.
Tiêu Hòa Hòa không ngờ rằng cuối tuần Trịnh Hài lại dậy sớm thế. Cô vừa mới bò dậy từ giường, mơ mơ màng màng đi đánh răng rửa mặt, Trịnh Hài đã gọi điện thoại đến, nói 20 phút sau đợi cô dưới lầu.
Quan niệm thời gian của Trịnh Hài rất mạnh, ghét có người đến muộn. Hòa Hòa nghe thư ký Vi Chi Huyền nói, trong một lần 8h rưỡi có cuộc họp giữa những người quản lý cấp cao, vì tuyết rơi đường trơn, một nửa số người tham gia cuộc họp đến muộn, Trịnh Hài kiên quyết không thay đổi thời gian, kết quả là cuộc họp liên tục bị những người đến muộn làm gián đoạn, khiến cho những nhân viên quản lý cấp cao của công ty vô cùng lúng túng, từ đó trở đi chỉ cần có tuyết rơi, mọi người đều đi từ nhà trước 30 phút.
Hòa Hòa bình thường gây sự thì gây sự, nhưng cũng không dám phạm vào giới luật của anh, tay chân luống cuống dọn dẹp, cơm cũng không kịp ăn. Tối hôm trước quên mất không tìm quần áo, lúc thay đồ mới phát hiện để ở bên ngoài toàn là đồ lòe loẹt sặc sỡ màu sắc, cô đành mặc quần bò và áo lót lật tung tủ quần áo lên như là có trộm, cuối cùng tìm được một chiếc áo sợi bông màu đen tay ngắn cổ chữ V, cổ áo tay áo vạt áo đều được viền một đường màu xám bằng vải bông, bên dưới chỉ có một con mèo bằng vải. Hoàn toàn không nhớ là kiểu dáng của năm nào, mua vào lúc nào nữa.
Hòa Hòa sửa soạn bản thân mình đến mức có thể gặp được người khác, điện thoại lấy mạng của Trịnh Hài lại gọi đến, cô vội vàng lao xuống lầu, không nghĩ rằng Trịnh Hài cũng mặt một chiếc quần bò cùng với một chiếc áo phông màu đen có viền xám, vừa nhìn đã thấy giống như là quần áo đôi với bộ quần áo trên người cô. Hòa Hòa ngồi vào ghế sau lưng anh, mới cảm thấy cái trò đùa vừa hiện ra trong đầu đó thật sự là không hợp lý, huống hồ bộ quần áo trên người Trịnh Hài, ít nhất cũng có giá gấp mười mấy lần trang phục của cô.
Trình Hài nghiêng mặt nhìn cô một cái: “Đầu chưa chải, xù hết lên rồi. Vẫn chưa ăn sáng hả.”
“Ừ.” Hòa Hòa lấy một chiếc gương nhỏ và lược từ trong túi xách ra, tìm một chai nước khoáng, nhúng nước chỉnh sửa lại đầu tóc.
“Tối qua đã nói với em là giờ này anh đến, bởi vì trời mưa, chúng ta phải đi sớm một chút. Em không biết tính toán thời gian sao?”
“Xì, em quên mất.”
“Lời của anh có lúc nào là em không vào tai trái ra tai phải cơ chứ?”
Thật đáng ghét. Hôm nay là ngay nghỉ, anh không có thuộc hạ để giáo huấn, liền giáo huấn cô. Cô vẫn còn đói bụng nè.
Quả nhiên, họ mới xuất phát được hơn 10 phút trời bắt đầu mưa, mưa càng ngày càng lớn, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự dừng lại, trên đường tích đầy nước, dần dần bắt đầu tạt vào xe.
Nơi họ đi không gần, Trịnh Hài luôn lái xe rất ổn định, lúc này chạy chậm lại, mấy lần bị những chiếc xe không tuân thủ luật giao thồng ép vào tình thế nguy hiểm, nhưng thái độ vô cùng trấn tĩnh. Nếu mà là Tiêu Hòa Hòa, chắc đã bị chiếc cần gạt nước quay lên quay xuống và những vệt nước chảy xuống không ngừng đó làm cho hoa cả mắt rồi
Trịnh Hài dừng xuống xe, Hòa Hòa chỉ coi như anh xuống xe mua đồ, vẫn ngồi trên xe không động đậy, đến tận lúc Trịnh thiếu gia đi đến phía của cô giúp cô mở cửa: “Xuống xe.” Xuống xe ngước mắt lên nhìn, không ngờ là cửa hàng ăn sáng mà cô thích nhất, chỉ là cách nhà quá xa, cũng không ăn được mấy lần. Đây là sự đối đãi khách quý đẳng cấp nào vậy, Trịnh đại thiếu gia làm người hầu nam của cô sao.
Nhà hàng ăn sáng là một nhà hàng Trung Tây kết hợp, Hòa Hòa lập túc gọi món mà mình thích ăn: “Một miếng bánh gato trà xanh, một chiếc hamboger cá ngừ, một ly nước cam vắt…….thêm một bát cháo lạnh. Anh ăn gì?”
“Bánh nướng, bánh trưng nhân thịt, nước đậu, thêm vài món ăn mặn thanh đạm, đó là của cô ấy. Cho tôi một cốc nước lọc.”
Nhân viên phục vụ lúng túng, nhưng lại giống như là chuyện thường: “Vậy……cô còn cần gì nữa không?”
‘Không cần nữa.” Trịnh Hài nói
Tiêu Hòa Hòa hy vọng sự phục tùng của cô có thể đổi lại điều kiện tương đối tốt hơn: “Em muốn quẩy được không? Nước đậu lạnh.”
“Bánh nướng, nước đậu nóng.”
Ôi, tâm trạng Trịnh Hài hôm nay không tốt, vốn dĩ cứ mưa là tâm trạng anh liền xấu đi, lại đúng vào một ngày như thế này. Cô không dám gây chuyện với anh, cứ thế đi, bản thân mình lại không phải trả tiền. Bánh nướng với nước đậu ở đây cũng rất đắt. Huống hồ, Hòa Hòa đã làm lỡ hành trình của anh, cô chỉ có thể ăn như hổ đói để biểu đạt sự sám hối và ý bù đắp của mình
Chắc là bộ dạng ăn của cô rất xấu, bởi vì Trịnh Hài vừa uống nước, vừa hơi hơi chau mày nhìn cô. Ngũ quan của Trịnh Hài vô cùng đẹp đẽ, ngay cả da cũng đẹp đến mức khiến con gái cũng phải ghen tỵ, nhưng dáng vẻ cau có của anh, quả thật rất đáng sợ, ngay cả người quen anh từ nhỏ đến lớn như cô mà cũng thấy hơi sợ hãi, chứ đừng nói đến những thuộc hạ của anh.
Vì cô ngay cả ăn cơm cũng có thể thất thần, Trịnh Hài càng chau mày hơn: “Tiêu Hòa Hòa, khóe miệng em có hạt cơm kìa.”
Hòa Hòa đưa một tay ra lau, kết quả là vụn bánh trên tay lại càng dính lên mặt cô nhiều hơn. Trịnh Hài không chịu được lấy một tờ giấy đi qua bàn ăn lau giúp cô.
Lúc này Hòa Hòa phì cười, Trịnh Hài không kịp rút tay về, thậm chí bị cô phụt một ít đồ ăn lên vai.
“Trịnh Hài, anh nhăn mặt trông y hệt như bác Trịnh, anh khi già nhất định sẽ có dáng vẻ như thế.”
“Tiêu Hòa Hòa, lúc ăn cơm không được nói chuyện.”
Còn đối với Tiêu Hòa Hòa, Trịnh Hài quả thật còn cằn nhằn nhiều hơn cả mẹ cô, bởi vì mẹ Hòa Hòa, thật sự rất ít khi quản giáo cô.
Mưa vẫn không ngớt. Xe đi vào đường cao tốc, Trịnh Hài cáng lái xe cẩn thận hơn.
Tiêu Hòa Hòa không dám nói chuyện với anh. Trịnh Hài thích yên tĩnh, cô cũng ngại mở đài phát thanh trên xe, do đó định lấy máy MP4 trong túi ra. Mặc dù Trịnh Hài hay chống lại cha anh, ông ấy bảo anh làm cái gì anh lại không làm, nhưng trên thực tế, anh thật sự rất giống với bác Trịnh, không chỉ dung mạo giống đến 7.8 phần, ngay cả phong cách xử lý việc cũng giống, ví dụ, rất thích ra lệnh, thích đề ra các quy tắc, thích sạch sẽ cũng thích yên tĩnh.
Cô vừa nghĩ vừa tìm đồ, đã lật tung cái túi xách lên, vẫn không tìm thấy thứ cần tìm. Tiêu Hòa Hòa dự cảm thấy Trịnh Hài lại sắp giáo huấn cô rồi, nhưng lần này cô đã đoán sai, Trịnh Hài không chỉ không thèm để ý đến việc cô lật tung đồ đạc lên, vẫn dùng giọng nói dụi dàng hỏi: “Hòa Hòa, em thích quà sinh nhật gì không?”
“Giả vờ giả vịt. Ngay cả cho em ăn một bữa vui vẻ anh cũng không chịu, hiếm khi đến nhà hàng đó ăn cơm, anh lại dùng bánh nướng để đuổi em đi.”
“Đó cũng là vì muốn tốt cho em, em không mắc bệnh đau dạ dày nên rất khó chịu phải không. Không ăn cơm Trung Quốc lại đi ăn rác phương Tây, may mà cả ngày em làm ra vẻ thanh niên yêu nước.”
Tiêu Hòa Hòa nói không lại với anh, đành hứ lên một tiếng.
“Thật sự không có ước nguyện sinh nhật nào hả?” Trịnh Hài lại hỏi.
“Trên trời rơi xuống tiền vàng, khắp đường là các Mr.perfect, còn nữa, tổ quốc hùng mạnh, thế giới hòa bình.”
Trịnh Hòa cười nhẹ một tiếng: “ Mr.Perfect gặp được 1 người là đủ rồi, nhiều quá em là bị hoa mắt đó. Thời Lâm thì sao? Ấn tượng của cậu ấy về em không tồi.”
“Đâu có thân quen gì, nói sau đi.”
“Cậu ấy chỉ ở lại trong nước hai tuần, nếu em vẫn có cảm tình với cậu ấy thì đừng quá từ chối cậu ấy. Thời Lâm rất được, không có người thân, lại tri thức, khác với nhóm bọn anh.”
“Anh chuyểnn nghề đi làm giới thiệu hôn nhân à? Lái xe không nên nói chuyện.” Tiêu Hòa Hòa không có tâm trạng nào cả.
“Hòa Hòa, từ nhỏ em luôn nói một đằng làm một nẻo, cả ngày làm ầm lên đòi tìm một người đàn ông tốt. Thật sự gặp được một người, thì lại như thế.”
Tiêu Hòa Hòa nhìn ngó xung quanh, không thèm để ý đến anh nữa, cuối cùng cô tìm thấy mục tiêu mới, ghế sau xe có đặt hai gói quà lớn là hai chiếc hộp tinh xảo, cô đưa tay ra với lấy, vừa kéo dây buộc gói quà vừa quay đầu lại nhìn Trịnh Hài: “Tặng em, phải không?”
Trịnh Hài không nói gì có nghĩa là âm thầm thừa nhận. Hòa Hòa mở cả hai cái hộp ra, không ngoài dự đoán của cô, là búp bê Babie số lượng có hạn, Trịnh Hài từ trước luôn chẳng có sáng tạo gì, trong tủ của cô đã chất đầy rồi. Lần này là Scarlett*, một kiểu là tạo hình váy bồng trong bữa tiệc thịt nướng ở trang trại 12 cây sồi, kiểu còn lại là chiếc váy làm từ rèm cửa khi đi thăm Rhett Butler* ở trong ngục.
“Chỉ có một con là của em, chọn lấy một con đi.” Trịnh Hài chuyên tâm nhìn đường phía trước.
“Đương nhiên cả hai cái đều là của em, dù gì để lại anh cũng tặng người khác. Dùng cái đồ chơi trẻ con như thế này đi lấy lòng mấy người phụ nữ của anh, phá hỏng hết phong cách của Trịnh đại thiếu gia rồi.”
“Những người phụ nữ nào, em phải nói cho rõ ràng. Anh mà cần đi lấy lòng phụ nữ sao?” Hôm nay tâm trạng Trịnh Hài không được tốt, trước đây lúc Hòa Hòa nói bóng gió anh lăng nhăng, anh chưa từng phản bác.
“Cái này……..cảm ơn nhé, sao anh biết em muốn có nhất là búp bê Scarlett?” Gió chiều nào xoay chiều ấy là sở trường của Hòa Hòa.
“Chi Huyền nói em thích cái này, giúp em đi tìm về. Em cảm ơn cô ấy ấy.”
Hòa Hòa biết mà, người bận rộn như Trịnh Hài, ngay cả người phụ nữ anh có hứng thứ cũng không thèm đi lấy lòng, đâu có rảnh để ý đến sở thích của cô chứ.
Hôm nay Trịnh Hài nói nhiều hơn bình thường, một lúc sau lại nói: “Hòa Hòa, tuần sau anh phải đi thành phố X một chuyến, nếu không có việc gì thì về cùng anh. Có phải là em cũng rất lâu rồi không gặp dì Lâm không?”
“Cũng không phải là lễ tiết gì, sao bỗng nhiên lại phải về đó?”
“Ông Trịnh gọi điện đến, nói muốn triệu kiến anh.”
“Có phải là anh đã phạm phải việc gì không, lôi em đi để nói giúp anh. Còn mượn danh nghĩa mẹ em nữa, mẹ em còn bận hơn bác Trịnh ấy chứ, em nghĩ chắc bà không có thời gian gặp em đâu.”
“Dì Lâm là một người phụ nữ tài giỏi, ai nói đến dì ấy cũng đều rất kính phục, trừ mỗi em thôi.”
“Em đâu có? Thật ra là em không dám đi gặp bà. Anh biết đấy, mẹ em là một người phụ nữa xuất sắc như thế nào, cho dù em chưa từng hy vọng được ưu tú bằng một nửa bà, ít nhất cũng hy vọng em có thể giống như cha tận tâm với chức vụ, trong một cương vị bình thường cũng có thể đạt được thành tích xuất sắc. Nhưng em lại bình thường không có tiền đồ gì như vậy, bà đối với em, sớm đã hoàn toàn thất vọng rồi.”
“Dì rất quan tâm em.”
“Đương nhiên. Người mẹ mà con gái mới ra đời được 1 tiếng đã quyết định đặt tên cho con gái là “Tiếu Ha Ha”**, đây là tình mẫu tử sâu đậm kiểu gì hả.” Hòa Hòa bực mình nói. Cái tên này hại cô từ luôn bị người khác chế giễu từ khi học mẫu giáo cho đến tận lúc đi làm.
“Dì hy vọng em vui vẻ cả đời.”
“Đúng thế, có ai nói là không đâu.”
Sau đó hai người đều không nói gì nữa, chỉ lờ mờ nghe thấy tiếng chiếc xe chạy qua mặt đường đọng nước và tiếng mưa tạt vào của xe, sự im lặng ấy kéo dài tận hơn 1 tiếng cho đến khi họ đến nơi.
Nơi họ tới là một khu nghĩa trang, được xây dựng trên núi. Xe không được lên núi, hai người chỉ có thể đi bộ lên. Mưa vẫn cứ rơi, Hòa Hòa cầm ô, hai người chen chúc cạnh nhau, vẫn không thể tránh khỏi bị ướt, may mà mưa đã không còn lớn nữa. Trong lòng Trịnh Hài ôm một bó hoa giành giành lớn, cánh hoa đệm trên lá, trắng muốt xanh biếc, phản chiếu lên khiến mặt và tay Trịnh Hòa cũng trở nên nhợt nhạt. Nghe nói, đây là loại hoa lúc sinh thời cha Hòa Hòa thích nhất.
Trên núi quá yên tĩnh, đâu đâu cũng là bia mộ, ngay cả tiếng chim muông côn trùng cũng không có, chỉ có tiếng mưa và tiếng bước chân của họ, còn chân trời vẫn tích tụ một lớp mây lớn đen kịt. Hòa Hòa sợ sự yên tĩnh thế này, nghĩ rồi lại nghĩ, quyết định mở miệng lấy tinh thần: “Trịnh Hài, có phải là đã qua mùa hoa giành giành rồi không.”
‘Đúng.”
Vậy anh kiếm đâu ra hoa tươi như thế? Hòa Hòa lập tức nuốt câu nói sắp ra khỏi miệng, nâng ô cao lên một chút, khoác lấy tay Trịnh Hài, kề sát hơn vào anh. Như vậy, sự sợ hãi của cô cũng giảm đi rất nhiều.”
Cuối cùng họ đã tìm được mộ của cha Hòa Hòa, trước mộ rất sạch sẽ, hoa tươi mà họ đặt vào dịp tết thanh minh đã bị dọn đi, trong bình hoa đá trước mộ cắm mấy bông hoa lụa xiêu vẹo thậm chí xấu xí, đó chính là từ bày tay cô mà ra, trên tay cô vì thế mà cũng xuất hiện mấy vết thương. Cũng có mấy bông hoa vải DIY**, làm thủ công tinh xảo hơn cô rất nhiều, dưới bông hoa lưu lại một sợi dây, hóa ra là những học sinh cấp 1 đến đây tưởng niệm lưu lại.
Chữ khắc trên mộ trải qua nhiều năm mua gió như vậy vẫn cứ rõ ràng: Liệt sỹ Tiêu Nghị Trường yên nghỉ tại đây. Ngày 10 tháng 8 năm 1983
Ngày hôm đó, chính là ngày sinh của Tiêu Hòa Hòa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook