Mưa Cuối Mùa
-
Chương 35: Đánh chết cô ta cho tôi!
------Chương 35: Đánh chết cô ta cho tôi!------
Chiếc siêu xe lăn bánh trên đường xá đông đúc. Vương Kiến Hạo đưa mắt nhìn qua, bàn tay Đường Tử Hân đặt trên ngực, cô hít thở đều từng hơi, dường như đang cố trấn an bản thân. Anh ra hiệu cho tài xế mở cửa sổ, gió se se lạnh bên ngoài tràn vào, Đường Tử Hân lúc này mới thấy ổn hơn một chút.
Tay anh chạm vào cần cổ trắng ngần của Đường Tử Hân, ngón tay anh vuốt ve ở mặt dây chuyền hình giọt nước mang tên Ngọc Thạch Thủy kia.
Anh từng thấy mĩ nhân đeo dây chuyền, từng thấy mĩ nhân đeo nhẫn, từng thấy mĩ nhân mặc váy dạ hội, cũng đã thấy qua mĩ nhân trút bỏ lớp váy dạ hội mỏng manh đó xuống, nhưng chỉ riêng cô mang cho anh sự bồi hồi khó nói. Cô đẹp, nét đẹp găm cả vào trái tim anh, làm anh say đắm không rời. Chẳng hạn như lúc này đây, anh không thể rời mắt khỏi cô.
“Tôi quên chưa hỏi em, có thích không?” Vương Kiến Hạo luồn tay vào dây áo váy cô, nhẹ chỉnh lại cho cô.
Đường Tử Hân chạm tay vào Ngọc Thạch Thủy sau đó khẽ mỉm cười gật đầu:“ Thích.”
Anh vén lọn tóc mỏng của cô qua tai, gương mặt nhỏ bé trắng ngần của cô xinh đẹp tỏa sáng trước mắt anh, giống như một tiên nữ bước đến với anh. Khóe môi Vương Kiến Hạo kéo lên, anh xích lại gần cô hơn nữa:“ Hồi hộp?”
“Ừm.”
Hai bàn tay của Đường Tử Hân đan vào với nhau, ngón tay của cô khẽ vuốt ve những viên đá nhỏ lấp lánh được đính trên váy dạ hội. Một chút nữa thôi, cô sẽ được lộ diện trước công chúng với danh phận là bạn gái của Vương Kiến Hạo. Trước khi lên xe anh có nói với cô rằng:“ Đến đó rồi em không phải kiêng dè bất kì kẻ nào, sợ hãi bất kì ai, ai khinh thường em, hãy nói bọn họ em đường đường chính chính là người phụ nữ của tôi, nói xong tôi liền đến cạnh em, trở thành gậy chống lưng cho em.”
Anh đã nói như vậy rồi nhưng một chút cô cũng khó có thể thả lỏng. Điều đó dường như đang làm tâm tình cô nặng nề hơn, giống như mang trên mình cả một trọng trách to lớn.
Đường Tử Hân khẽ thở một hơi, cô nâng mắt nhìn anh:“ Anh thấy tôi có đẹp không?”
Vương Kiến Hạo cúi xuống hôn vào gò má thanh tú của cô, anh cười trìu mến:“ Đủ đẹp để làm đám đàn ông phạm tội.”
Đường Tử Hân khẽ liếc nhìn tài xế, thấy anh ta cũng đang đỏ mặt y chang cô. Cô ngại ngùng đẩy mặt Vương Kiến Hạo cách xa một chút, giọng đầy trách móc:“ Hư hỏng!”
Chiếc xe dừng lại, cô nhìn xuyên qua cửa kính, phóng viên đang bu kín trước cửa vào khách sạn. Máy ảnh và điện thoại trên tay bọn họ đang không ngừng chụp tanh tách. Dù đây chỉ là một bữa tiệc của một doanh nhân mừng ngày thăng chức nhưng mời rất nhiều gương mặt tiếng tăm, đảm bảo đủ độ nóng để khiến giới truyền thông nháo nhác.
Tài xế mở cửa xe, Vương Kiến Hạo bước xuống trước, bàn tay anh đưa ra trước mặt Đường Tử Hân, cô không do dự đặt tay vào tay anh. Cô bước xuống xe, gần như hàng trăm tiếng chụp ảnh cùng vang lên rợp trời, phóng viên nhận ra cô là gương mặt hoàn toàn mới mà còn đi cùng một doanh nhân tầm cỡ như Vương Kiến Hạo nên lập tức không để lỡ cơ hội, hướng ánh đèn vào người cô như đang xăm soi từng đường kim mũi chỉ trên người cô.Đường Tử Hân hoàn toàn bị hoảng loạn bởi tiếng la hét của bọn họ.
Vương Kiến Hạo nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của cô. Anh kéo cô gần lại, kịp thời ngăn chặn những ánh đèn led sáng chói đang đâm vào mắt cô. Bờ vai anh rộng như vậy, tấm lưng anh dài như vậy, cô chắc chắn anh sẽ bảo vệ tốt cho cô.
Hai người được nhân viên bảo vệ đưa ra khỏi đám người đang nháo nhào kia. Vào trong khách sạn, phục vụ dẫn hai người họ vào trong phòng tiệc. Gian phòng nguy nga tràn lệ nhanh chóng đập vào mắt Đường Tử Hân khiến cô một phen choáng ngợp.
Phục vụ sếp hai bên lối đi, bọn họ ăn mặc chỉnh trang, ngay cả nét mặt cũng cực kì nghiêm túc. Vương Kiến Hạo và cô tiến vào gian phòng chính, những chùm đèn pha lê trên trần tỏa sáng lấp lánh như nước mắt của Công chúa Thủy tề. Bàn tiệc được trải khăn đỏ, có rượu, có bánh, có hoa, có đồ ăn, không thiếu thứ gì. Khách mời đều đã đến đông đủ, bọn họ đứng bên bàn tiệc nói chuyện giao lưu rôm rả.
Mấy cô tiểu thư ăn mặc cực kì diêm dúa, trông như những con công sặc sỡ đầy sắc màu. Bọn họ cười giảo hoạt, khi nhìn đến Vương Kiến Hạo ánh mắt của họ còn lóe lên sự thèm thuồng, còn có cả đố kị. Bên ngoài tốt đẹp là thế, bên trong như giếng sâu, ai thấu được đây?
Phục vụ mang rượu đến trước mặt hai người. Vương Kiến Hạo đón lấy một ly rượu trên khay sau đó dặn dò phục vụ:“ Mang cho cô ấy một ly nước cam.”
Phục vụ cũng vừa đi, mấy vị trung niên một bên tay nâng rượu, một bên ôm người đẹp tiến tới. Bọn họ thấy Vương Kiến Hạo liền buông người đẹp ra bắt tay với anh sau đó vô cùng niềm nở:“ Tiệc nhỏ thế này mà Vương thiếu vẫn không quản công đến dự, tôi thật có phúc nha, có phúc nha!”
Vương Kiến Hạo cũng hơi mím môi nhưng thu lại ý cười vào ngay. Anh cụng rượu với bọn họ, bàn tay anh đặt bên eo Đường Tử Hân cũng thắt chặt:“ Mừng ngài thăng chức, bây giờ tôi nên gọi ngài một tiếng Chủ tịch Kiêm nhỉ?”
Lão ta cười ha ha rất khoái chí:“ Vinh hạnh, vinh hạnh.”
Ánh mắt của lão ta lại đảo một vòng quanh, cuối cùng dừng lại trên người Đường Tử Hân, ánh mắt lão không mất đứng đắn, lời nói ra khỏi miệng cũng vô cùng châm biếm:“ Bạn gái của Vương thiếu đây sao? Quả xinh đẹp tuyệt trần.”
Đôi mắt lão chòng chọc nhìn từ trên người cô xuống, vẻ háo sắc lóe lên qua đôi con ngươi của lão.
Vương Kiến Hạo nhìn thấu điều này chỉ trong một, hai giây. Anh phản ứng cực kì nhanh, kéo Đường Tử Hân qua một bên, dùng thân hình cao lớn của mình che chắn cho cô. Đôi mắt phượng hoàng của anh toát lên sự u lãnh nguy hiểm, điều này anh không giấu giếm gì, ai cũng nhìn thấy. Lão ta cũng thôi không nhìn Đường Tử Hân nữa, lão ta cũng biết không nên đắc tội với người đàn ông này.
“Nhìn người trong tay ngài kìa, nhìn gì người của tôi?”
Anh không hề nể mặt bất kì ai!
Lão ta gượng gạo cười ha ha:“ Vương thiếu thật tình! Ngài lại giữ người như báu vật thế kia ư?”
Rõ ràng là lão đã lo lắng đổ mồ hôi hột rồi.”Cô ấy là bảo vật, còn không giữ cho chắc?” Vương Kiến Hạo đã tức giận rồi, nghe giọng anh trầm trầm đầy ám khí ấy là ai cũng không dám lại gần.
Đường Tử Hân ở phía sau anh có chút sửng sốt trước câu nói mang đầy tính khẳng định và vạch rõ chủ quyền ra thế kia. Cô không nghĩ rằng anh ở trước mặt người khác mà lại nói lời đầy mùi thuốc súng như vậy.
Cũng chỉ vì cô.
Lão ta cũng ngấm ngầm hiểu ra, lão còn nhớ cách đây vài tháng trước, thông tin về bạn gái của Vương Kiến Hạo đột nhiên trôi nổi trên mạng. Mọi người đổ xô đi tìm danh tính cô gái xinh đẹp đầy may mắn đó. Nói thật thì ai cũng không lạ là Vương Kiến Hạo là một tên đào hoa, ăn chơi rất xa xỉ, phụ nữ quả thực không thiếu, nhưng họ phấn khích ở chỗ là Vương thiếu cao cao tại thượng đó rất quý trọng cô gái kia, cho cô gái ấy về ở nhà của mình, công khai xuất hiện cùng nhau ngoài phố. Điều này không đủ trọng lượng để mọi người tò mò về danh phận người con gái đó hay sao?
Im hơi lặng tiếng cũng đã một thời gian, bây giờ Vương Kiến Hạo chính thức cho Đường Tử Hân một danh phận.
“Tôi xin phép đi tiếp khách, Vương thiếu và Tiểu thư cứ tự nhiên.” Lão ta lại vòng tay ôm người đẹp, thức thời rời đi nơi khác.
Tay Đường Tử Hân khoác vào tay Vương Kiến Hạo, hai người tiếp tục sánh bước. Mọi ánh nhìn của khách mời trong gian phòng đổ dồn về phía này, nhất là Đường Tử Hân. Hai người họ chính là cặp đôi nổi nhất đêm nay.
Buổi tuệc như vậy, ngoài mặt là chúc mừng chủ tiệc thăng chức nhưng thực ra thì chính là bước đệm cho những cuộc xã giao, đấu miệng chiến mắt. Càng lúc càng nhiều người vây quanh Vương Kiến Hạo, có người ngỏ ý muốn hợp tác với anh, có người mới chập chững bước cũng cố lấy lòng anh để anh rộng lượng chiếu cố, cũng có người miệng lưỡi xảo quyệt cố moi móc thông tin mật từ anh.
Nhưng Vương Kiến Hạo là ai? Bọn họ ai cũng là cáo nhưng anh lại là đại cáo. Quả thực Vương Kiến Hạo rất có mắt nhìn người, nếu kẻ nào có ý xấu nói xéo anh thì anh cũng không ngại ném cho một câu đuổi người vào mặt, kẻ nào mồm miệng ba hoa gian trá, anh cũng chẳng thèm tiếp chuyện mà một mực đi thẳng. Có kẻ nhờ anh giúp đỡ nhưng lại dùng thói nịnh bợ ca tụng, anh cũng từ chối ngay từ câu đầu tiên. Đường Tử Hân là lần đầu tiên thấy cách anh xã giao, rất có khí phách, rất kiên quyết, có lẽ chính vì vậy mà anh có thể sống sót trong một thế giới anh lừa tôi gạt này.
Cô phải học hỏi anh nhiều hơn nữa.
“Mệt chưa?” Vương Kiến Hạo xoa xoa đầu cô, vẻ lạnh lùng của anh đã biến mất. Ánh mắt anh dịu dàng, bàn tay của anh lướt trên mái tóc cô cũng dịu dàng.
Đường Tử Hân cầm ly nước cam lên, cô gật nhẹ. Từ nãy giờ đi xã giao cùng anh cô cũng nói mấy lời nhưng đôi cao gót dưới chân lại sắp hành gãy chân cô đến nơi rồi.
“Em nghỉ ngơi đi, đừng chạy loạn tôi sẽ phải mất công đi tìm.” Vương Kiến Hạo nhéo nhéo má cô, ý cười lan ra hai đôi con ngươi.
“Được rồi.” Đường Tử Hân tránh đi bàn tay của anh, ở đây có quá nhiều người đang để ý hành tung của cô, không nên làm gì đó quá thân mật, chắc chắn sẽ bị bàn tán ra vào.Vương Kiến Hạo đi rồi, cô cũng rời xa vòng tay bảo hộ của anh.
Đường Tử Hân nâng bước ra ban công. Ánh đèn của thành phố lấp lánh trong mắt cô, những tòa nhà cao tầng dường như đang lấn át tầm nhìn của cô, che đi ánh trăng vàng nhàn mờ ảo.
So với những ánh đèn tỏa sáng ngoài kia, trong bộ váy diễm lệ này, cô còn xinh đẹp ảo diệu hơn rất nhiều.
Cô quay người lại, nước trong ly sóng sánh làm nhòa đi khuôn mặt trắng đến nhợt nhạt của cô. Gió lạnh tạt vào, đầu vai cô có hơi run rẩy. Cô xuyên ánh nhìn qua từng khe cửa sổ, thân ảnh uy nghiêm đĩnh đạc của Vương Kiến Hạo lấp đầy tầm mắt cô, ly rượu trên tay anh đung đưa, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng.
Trước khi đến đây cô đã nhắc anh uống ít rượu vì khi ngửi thấy mùi rượu quá nồng cô sẽ khó ngủ. Anh đáp ứng yêu cầu của cô, từ nãy đến giờ cô chỉ thấy anh chạm vào miệng ly đúng ba lần.
“Ồ, hóa ra tuyệt sắc giai nhân tôi nhìn thấy từ xa lại là cô Đường.” Một người đàn ông bước đến, trên tay anh ta đang cầm điếu thuốc đang tỏa khói, đôi mắt anh ta nhìn cô sáng rực.
“Lại gặp nhau rồi Mạn thiếu.” Đường Tử Hân vốn không còn xa lạ gì nữa với khuôn mặt đầy vẻ phóng túng đào hoa này. Mạn Ngưu Trình đã rất nhiều lần ghé qua Trấn Thủy, đều là đến lôi Vương Kiến Hạo đi 'xem thế giới đổi mới'.
Mạn Ngưu Trình nổi bật trong một bộ vest Armani màu đỏ rượu, mái tóc nâu vàng của anh ta được vuốt keo gọn gàng, nữ giới nhìn liền say đắm trong ánh mắt đầy yêu mị của anh ta.
So với Vương Kiến Hạo, Mạn Ngưu Trình ăn chơi xa đọa hơn nhiều.
Mạn Ngưu Trình là con trai duy nhất của Mạn Quy. Cách đây bốn năm đã thay bố đảm nhận chức vụ cao nhất công ty. So với công việc thương trường, người đàn ông này lại ham mê phụ nữ, đua xe, tiền, rượu nhiều hơn. Và chỉ có ma túy là anh ta chưa từng mê loạn qua.
Đường Tử Hân biết người này không nên động vào. Nếu Vương Kiến Hạo càn quét trên thương trường thì Mạn Ngưu Trình quấy phá giới ăn chơi.
Mà hai người đàn ông này lại hay làm bạn thân của nhau, đúng là ông trời có mắt.
“Chúc mừng cô.” Mạn Ngưu Trình tiến đến đứng cạnh cô. Anh ta rít một hơi thuốc, nhàn nhạt nói một câu ngắn gọn.
Đường Tử Hân đối với anh vẫn có sự đề phòng, cô bước sang một bên, phân chia khỏang cách rõ ràng. Cô nhìn miệng anh ta phả ra một hơi trắng đục, mùi thuốc lá lan tràn trong không khí, xộc thẳng vào mũi cô:“ Anh chúc mừng vì tôi được làm rõ thân phận với giới truyền thông?”
“Không, đây là một lời cảnh báo.” Khóe môi người đàn ông câu dẫn kéo lên trong hơi thuốc mờ ảo.
“Về điều gì?” Đường Tử Hân quan sát nét cười của Mạn Ngưu Trình, cô vẫn đang ù ù cạc cạc bởi lời vừa rồi của anh ta.
“Phần trăm sống của cô sẽ có thể giảm đi đáng kể.” Giọng Mạn Ngưu Trình rất trầm, có vẻ uống nhiều rượu nên còn nghe được âm điệu khàn khàn mê hoặc.
Đường Tử Hân vẫn chưa hiểu ra cái gì. Phần trăm sống sót sẽ giảm đi? Làm bạn gái của doanh nhân nổi tiếng cũng nguy hiểm đến độ đe dọa cả tính mạng?”Tôi có thể mất mạng luôn sao?”
Mạn Ngưu Trình gật đầu, anh ta lại rít một hơi thuốc, đầu lọc trong tay anh bị vần vò đến đáng sợ:“ Cô một bước lên tiên như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ ghen tức đố kị, bọn họ chắc chắn sẽ giở trò hại cô.”
Gió phả tới, lọn tóc của Đường Tử Hân trượt khỏi vành tai rơi ra rũ xuống hai bên gò má. Cô lạnh đến sởn gai ốc, không biết vì gió lạnh hay vì câu nói mang đầy mùi u tối kia của Mạn Ngưu Trình.
Đường Tử Hân hoảng sợ, cô hỏi lại anh ta:“ Anh đang đe dọa tôi?”
Mạn Ngưu Trình đột nhiên bật cười thành tiếng sau đó thì tiếng cười tắt ngúm. Anh vẩy điếu thuốc, tàn thuốc bị gió thổi bay ngược vào trong:“ Cách đây một tháng, có một cô gái đi theo tôi được ba tuần. Cô ta rất đặc biệt, có một vẻ đẹp trẻ trung thuần khiết khiến đàn ông không cưỡng lại được, có thân hình nóng bỏng nhưng kĩ thuật lại tệ vô cùng, khi ở trên giường lại ngượng ngùng như một con thỏ con. Một ngày kia, cô ta bị tạt axit, bỏng đến 70%.”
Đường Tử Hân run người, không phải vì câu chuyện mà Mạn Ngưu Trình kể quá đáng sợ mà vì sắc mặt và thần thái của anh ta khi kể ra chuyện đó. Nó quá lạnh lùng, nhẫn tâm, không một chút thương sót.
Ai bảo phụ nữ là kẻ độc ác nhất? Người không ra tay sát hại nhưng trơ mắt đứng nhìn như Mạn Ngưu Trình mới là kẻ độc ác nhất.
Phụ nữ chỉ tranh giành thứ họ xem là hạnh phúc của đời mình, nhưng cuối cùng họ vẫn đâu có tội?
“Đó là cô gái theo anh lâu nhất?”
“Không, cách đây hai năm có một cô gái theo tôi đến sáu tháng nhưng cô ta chết rồi, vì mang thai con tôi.” Mạn Ngưu Trình lãnh đạm lên tiếng, đôi mắt anh ta lạnh buốt như hầm băng, âm điệu không chút lưu tình.
Điếu thuốc bị anh ta thả xuống đất, đôi giày da đắt tiền dí mạnh lên.
Sống lưng của Đường Tử Hân cứng đờ, 'chết rồi', hai chữ như vậy lại được thốt ra quá dễ dàng. Rốt cuộc đối với những người đàn ông xem phụ nữ là trò chơi như vậy có biết đến tình yêu là gì?
Cô dám chắc cô gái mang thai con anh ta yêu anh ta rất nhiều, yêu mới có dũng khí cho dòng máu của anh ta chảy trong bụng mình.
Cô thấy thật đáng tiếc, tiếc là tình yêu cao quý ấy không được trân trọng.
Đường Tử Hân mải mê nghĩ ngợi thì Mạn Ngưu Trình ở bên đã đứng thẳng người dậy, cười với cô một nụ cười đầy ẩn ý:“ Cô Đường, cô có thể quên thay băng trong ngày hành kinh nhưng cô đừng quên uống thuốc sau khi quan hệ.”
Mạn Ngưu Trình xoay người đi vào trong tiếp tục bữa tiệc còn đang dang dở của mình.
Gió thổi vào càng lúc càng mạnh, Đường Tử Hân lạnh đến run cầm cập cuối cùng vẫn phải quay vào trong. Cô đi tìm Vương Kiến Hạo nhưng lại không thấy anh đâu. Anh bảo cô đừng chạy lung tung, hóa ra lời này là chính anh đang nhắc nhở anh.
Đường Tử Hân đứng giữa đại tiệc, cảm giác cô độc ùa về. Lúc có anh bên cạnh cô cảm thấy chí ít ở nơi xa lạ này còn có anh bảo vệ cô. Bây giờ anh biến mất, cô lại càng giống như một đứa trẻ ngày đầu đến trường phải rời xa cha mẹ, nói thế nào cũng thấy lẻ loi vô cùng.Bước một bước cô lại nghe được nhiều lời bình phẩm của kẻ khác về cô. Rõ ràng khi có Vương Kiến Hạo bên cạnh, bọn họ nhìn cô cũng không dám nhìn, vậy mà cô chỉ mới rời khỏi anh một chút bọn họ đã thẳng mặt chỉ trỏ nói năng cô không ra gì.
Thế giới của anh thật đáng sợ.
Mọi người trong phòng tiệc hướng mắt ra ngoài cửa ra vào. Tiếng bàn luận sôi nổi lại vang lên.
“Dương thiếu đến rồi, còn mang cả phu nhân hờ đến nữa. Bọn họ thật đẹp đôi nha!” Một cô tiểu thư đứng trước mặt Đường Tử Hân ríu rít nói với bạn bè mình.
Hai chữ 'phu nhân hờ' còn nặng hơn cả hai chữ 'đẹp đôi' mà người ta dùng để nói về Dương Trạch và Hàm Tuệ, khiến trái tim Đường Tử Hân rách toạc đau đớn.
Đôi mắt cô vượt qua đám người đang chắn trước mặt mình, trong một tầm nhìn nhỏ cô thấy Dương Trạch vận một bộ vest màu xám đậm. Khuôn mặt anh điềm đạm anh tuấn, dáng người cao lớn phi phàm mà cô hay thấy trong mơ. Người phụ nữ khoác tay anh sải bước rất tự nhiên, 'phu nhân hờ' của anh chẳng ai khác ngoài Hàm Tuệ. Cô ta cười dịu dàng như nước, gương mặt nhỏ xinh đẹp cực kì sắc sảo, đi cạnh anh giống như một đôi trời sinh.
Giây phút khi Dương Trạch quay sang nhìn Hàm Tuệ, cô nghe tiếng trái tim mình rơi xuống vực thẳm, từng thớ thịt đau đớn tựa như chết đi sống lại.
Cô không nhìn nổi.
Đường Tử Hân quay người đi, hai bàn tay của cô túm chặt vạt váy. Ngay bây giờ cô chỉ muốn chạy đi, trốn đi, không ai có thể thấy cô.
Là bởi cô không có dũng khí để đối diện.
Đôi cao gót giẫm phải vạt váy dài, cả người Đường Tử Hân ngã về phía trước va phải một nam phục vụ.
“Choang!” Cả khay rượu rơi xuống đất, ly rượu bể tan tành.
Nam phục vụ hốt hoảng đỡ cô dậy:“ Tiểu thư, cô không sao chứ? Xin thứ lỗi, thứ lỗi cho tôi.”
Khách trong phòng tiệc bỏ qua sức nóng của cặp uyên ương vừa đến, bọn họ quay sang chú ý đến Đường Tử Hân, có tiếng xì xào to nhỏ, còn có tiếng cười đầy hả hê.
“Ôi sao thế này? Cô Đường, sao lại bất cẩn va phải người khác như vậy?” Một giọng nữ lanh lảnh vang lên đập vào tai cô khiến cô có chút giật mình.
Đường Tử Hân ngẩng mặt lên, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, Dương Trạch đang đứng trước mặt cô, đôi mắt lạnh lùng đầy hờ hững dừng trên người cô.
Cô muốn biến mất, ngay lập tức.
Hàm Tuệ đi đến nở nụ cười giảo hoạt, cô ta định đưa tay chạm vào cô nhưng cô nhanh chóng tránh người sang một bên, cô lạnh giọng:“ Tôi không thấy anh ta phía sau, cám ơn sự quan tâm của cô Hàm.”
“Trông cô có vẻ hốt hoảng lắm, sao vậy? Bị ma dọa sao?” Lời mà Hàm Tuệ nói ra đầy mùi châm biếm. Hôm nay gặp cô ta ở đây chắc chắn là không yên ổn gì.
Đường Tử Hân vuốt lại mái tóc, ánh mắt cô sắc bén quét qua gương mặt của Hàm Tuệ, sự bình tĩnh điềm nhiên của cô trước một câu công kích của Hàm Tuệ khiến bao người quanh đấy khó tin.”Ma sao? Phải chăng là do cô mới đến nên liền dọa tôi?” Đường Tử Hân đáp trả không chút khách khí.
Hàm Tuệ là kẻ thông minh nên đoán ra ý nghĩa của câu nói kia rất nhanh. Cô ta siết chặt tay, kìm nén phẫn nộ hỏi một câu:“ Ý cô Đường là tôi chính là con ma đã dọa cô?”
Đường Tử Hân dửng dưng gật đầu:“ Bộ váy của cô nên để dành vào dịp Halloween mặc thì hơn.”
Hàm Tuệ tất nhiên không chịu nổi mấy câu nói dè bỉu như vậy, cô ta liền ngông cổ lên lớn tiếng:“ Bộ váy này chính tay Trạch chọn cho tôi, tôi cực kì thích nó, mong cô tôn trọng.”
Nói rồi Hàm Tuệ rất tự nhiên khoác lấy tay của Dương Trạch đang đứng bên cạnh, tay kia kéo vạt váy suông dài đỏ thẫm.
Đường Tử Hân tối mặt, cô không bị lãng tai mà nếu có lãng tai cô vẫn có thể nghe được một tiếng gọi 'Trạch' được người phụ nữ kia nhấn mạnh. Trong lòng cô ào lên chua xót, cô đau đến chẳng đáp lại được một chữ.
Giờ thì hay rồi, Dương Trạch đã thân thiết với cô ta như vậy, cho phép cô ta gọi cái tên mà khi trước chỉ một mình cô được gọi. Bây giờ cô lấy đâu ra cơ hội để chen chân vào đây?
“Cô Đường, cũng không quên chúc cô, mong cô giữ được cái danh bạn gái Vương thiếu cho thật tốt.” Hàm Tuệ cười đầy quỷ quyệt, cô ta xinh đẹp nhưng lại là hoa hồng có độc, vô cùng nguy hiểm và xấu xa.
Đường Tử Hân cũng không bận săm soi cái vẻ đắc ý kia của Hàm Tuệ, cô vẫn luôn quan sát Dương Trạch. Anh cũng nhìn cô chăm chú, chỉ là trong sâu đôi mắt màu nâu ấy không lấy đâu ra một tia yêu thương chiều chuộng, tất cả đều tối tăm lạnh lẽo, khiến trái tim cô đau đớn tựa như rớt xuống vực sâu không đáy.
Nếu cô và anh không xảy ra chuyện. Nếu không có một Vương Kiến Hạo ngang nhiên nhảy vào. Nếu không có một Hàm Tuệ chen ngang. Phải chăng, ngay bây giờ Dương Trạch sẽ lên tiếng đòi lại công bằng cho cô, che chở cho cô, không cho bất kì ai ức hiếp cô?
Nhưng cô quên mất, cô là người rời bỏ anh trước, là người đã đâm một dao vào ngay trái tim anh, là người khiến anh yêu thương nhưng cũng trách cứ.
Vậy khi đứng ở đây, giờ phút này, cô có quyền gì để mong muốn anh sẽ bảo vệ cô? Cô lạc vào tình cảnh trớ trêu như vậy, anh lạnh lùng đứng nhìn cô bị hạ thấp, cô bị vậy có đáng không?
Đáng!
Đáng bị trừng phạt nhiều hơn nữa!
“Cô Hàm, tôi nghĩ cô cũng nên giữ mồm giữ miệng cho tốt, giữ chồng của cô cho thật chặt, giữ cái thân của cô cho thật kín. Tôi không ngại ngay tại đây làm nhục cô, cho cô biết trời cao đất dầy là thế nào!” Một giọng nam đầy uy lực vang lên trong bữa tiệc, tất cả mọi người đều phát giác được người vừa mới lên tiếng là ai nên cũng thức thời im lặng.
Bàn tay của Đường Tử Hân được ai đó nắm chặt, bàn tay kia to lớn ấm áp đến lạ thường. Cô nâng mắt lên nhìn đã thấy Vương Kiến Hạo như một cây đại thụ hiên ngang phi phàm che chở cho cô ở phía trước. Trái tim cô vồ vập, từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ. Bây giờ cô mới nhận thức được, từ trước đến giờ, người luôn bảo vệ yêu chiều cô đều là anh, Vương Kiến Hạo.Vương Kiến Hạo nắm chặt tay cô. Đôi mắt phượng hoàng của anh nhìn cô gái và người đàn ông trước mặt dần trở nên u tối khó lường. Đường Tử Hân cô đúng là đồ đại ngốc, sao lại để bị đàn áp đến không mở nổi miệng như thế? Cô đường đường chính chính là bạn gái của Vương Kiến Hạo anh, ai anh cũng không sợ, cô còn chùn bước trước ai?
Hàm Tuệ há hốc mồm, cô ta căn bản đã bị anh làm cho á khẩu. Dương Trạch vốn định không lên tiếng chen ngang nhưng không hiểu vì sao ngay khi Vương Kiến Hạo xuất hiện, ngang nhiên nói đỡ cho người con gái vốn thuộc về anh, cơn thịnh nộ trong anh bùng nổ, anh muốn chiến nhau với người đàn ông kia vô cùng!
“Vương thiếu, anh cao sang quyền quý, dùng lời lẽ thâm hiểm như vậy với một người phụ nữ anh thấy vô cùng nở mày nở mặt đúng không?” Dương Trạch cũng vượt lên trước, ánh mắt anh đầy vẻ ngang ngược và cuồng ngạo.
Chiều cao của hai người đàn ông không hề chênh lệch, giống như hai ngọn núi hùnh dũng làm chủ non sơn.
Vương Kiến Hạo nhìn Dương Trạch, trong mắt anh lộ rõ ra vẻ khinh miệt, anh nhếch môi:“ Lời nói thâm hiểm? Dương thiếu, tôi đây chỉ đang nhắc nhở cô Hàm biết thân biết phận, sao anh lại dùng từ nặng nề như vậy?”
Đường Tử Hân muốn lên tiếng khuyên ngăn nhưng cổ họng như bị khâu lại, không nói được một chữ.
“Nếu anh dám làm ô uế bộ mặt của Hàm Tuệ,... tôi cũng không để bộ mặt của bạn gái anh được sạch sẽ!” Dương Trạch nói ra lời rất uy nghiêm, vừa dứt lời anh quay ra nhìn thẳng vào mắt Đường Tử Hân, anh chợt nhận ra đôi mắt cô run lên, sắc mặt cô trắng toát nhợt nhạt.
Hẳn là cô đau lòng lắm nhỉ? Anh đã nặng lời như vậy.
Lời nói sắc bén đó, ánh mắt băng lãnh đó, tựa như những cây kéo dài và nhọn đưa lên hạ xuống, đâm, cắt, bới móc một cách tàn nhẫn trái tim của Đường Tử Hân. Cô đau đến thở cũng thở không nổi, đau đến độ từng tế bào trên cơ thể đều đang thối rữa, đau như muốn ngã xuống rồi chết đi.
Anh chính là đang trừng phạt cô!
Vương Kiến Hạo thắt chặt lấy bàn tay nhỏ mảnh khảnh của cô, anh cảm thấy cả người cô đang run rẩy vô cùng mạnh mẽ. Anh biết cô bị tổn thương, anh biết cô đang đau đớn, nhưng anh không muốn thấy cô như vậy, anh muốn thấy hình ảnh đầy mạnh mẽ của cô.
Chỉ có những đau đớn mới là bàn đạp khiến con người ta có nghị lực để đứng dậy.
Cô tuyệt đối không được yếu đuối, quãng thời gian trước kia cô đã từng vượt qua nhiều cơn bão quét qua cuộc đời mình, cơn bão nhỏ này sao có thể quật ngã được cô?
Bàn tay của Đường Tử Hân thoát khỏi bàn tay của Vương Kiến Hạo, cô không lùi bước mà hiên ngang tiến về phía trước. Mặt đối mặt, Đường Tử Hân nắm chặt tay cất cao giọng:“ Dương thiếu, ngài hãy hỏi lại vợ ngài một chút là đã làm ra những trò hề gì. Không ai làm ô uế bản mặt của cô ta cả, chính cô ta tự thải ra rồi bôi phân lên mặt mình!”
Đám đông vây quanh đấy lập tức ồ lên một tràng lớn. Hàm Tuệ trợn tròn mắt, cô ta không nghĩ Đường Tử Hân lại xông xáo đánh mất cả hình tượng thục nữ trong mắt mọi người như vậy, mà chính cô ta cũng bị vạch trần.Bên miệng Vương Kiến Hạo không giấu nổi ý cười, cô chửi rất bá đạo, còn bá đạo hơn cả anh.
Hàm Tuệ bị mắng như vậy không dễ chịu gì, tức giận đến mức muốn phun máu. Cô ta nghiến răng nhưng do thẹn quá nên không bật ra được cái gì.
Chỉ riêng Dương Trạch là không bị kích động, anh bình thản đón nhận cú công kích quá dữ dằn đó của Đường Tử Hân. Anh muốn cô đối đầu với anh, muốn cô mạnh mẽ chống trả anh, muốn cô căm tức anh, như vậy cô mới không quá đau lòng, như vậy cô mới có thể mạnh mẽ quên anh đi để nhìn về tương lai của chính cô.
Có một số chuyện, đã xảy ra rồi là không thể quay về vạch xuất phát. Giống như anh và cô, đã không thể bên nhau đến đầu bạc răng long nữa rồi, mọi ước hẹn xin kiếp sau có thể thực hiện.
“Tử Hân, em thực sự sẽ chống đối lại anh sao?”
“Còn lựa chọn nào khác sao?”
Được rồi, anh đã có thể yên tâm rồi, cô chắc chắn có thể quên được anh, chỉ cần qua đêm nay nữa thôi...
Trái tim anh vỡ vụn như cốc thủy tinh bị chính tay mình đập bể. Anh nên rời đi, cô đau lòng, anh cũng đau lòng, không nên dày vò cô và bản thân mình thêm nữa.
Dương Trạch kéo lấy tay Hàm Tuệ xuyên qua đám người rời khỏi tầm mắt Đường Tử Hân.
Vương Kiến Hạo nhìn Đường Tử Hân, vẻ mặt cô lạnh lẽo cứng rắn lạ thường, anh nghĩ cô sẽ chùn bước, cũng nghĩ cô sẽ bật khóc nhưng cuối cùng cô đã đứng lên bảo vệ chính danh dự của mình mà không nhờ đến tấm lưng rộng lớn của anh chở che.
Anh có nên khen cô hay không? Rằng cô rất ra dáng người phụ nữ của Vương Kiến Hạo anh?
Đường Tử Hân và anh cùng ngồi vào bàn tiệc. Từng món ăn phương Tây được đưa lên bày chật bàn nhưng cô thật sự là ăn không nổi.
Vương Kiến Hạo cũng không ăn nhưng lại chủ động cắt bò bít tết cho cô, cắt xong anh đặt trước mặt cô rồi nhắc nhở:“ Dù nuốt không trôi nhưng vẫn phải nhai lấy dinh dưỡng sau đó nhả ra cũng được.”
“Cùng ăn một món với cô ta tôi thấy thật dơ bẩn!” Đường Tử Hân đưa nước cam lên hằn học uống một hớp lớn, không cần nhìn cũng đoán được cô đang rất khó chịu qua khẩu khí vô cùng nặng nề đó.
“Vậy để tôi gọi món Trung cho em.” Vương Kiến Hạo hạ chiếc nĩa trên tay xuống, anh cũng lấy rượu từ tốn uống.
Trên sân khấu tràn ngập ánh đèn, chủ tiệc đang nói đôi lời với khách khứa. Ông ta cũng nghe qua chuyện to tiếng vừa nãy nhưng vẫn là thức thời không nhắc đến.
Hàm Tuệ ngồi ở bàn tiệc bên này, cô ta liếc qua liền thấy vẻ mặt đen xì của Đường Tử Hân. Cô ta ghé vào tai Dương Trạch nói gì đó sau cuối nâng một ly rượu đầy rời khỏi bàn tiệc. Nâng từng bước chân nhịp nhàng cô ta tiến tới bàn tiệc của Vương Kiến Hạo và Đường Tử Hân, cô ta vòng qua chỗ của Đường Tử Hân sau đó thấp giọng nói:“ Cô Đường, chuyện cãi vã vừa rồi tôi thật sự xin lỗi. Tối nay tôi lại đắc tội với nhân vật tầm cỡ như Vương thiếu đây, lại hành xử không đúng với người phụ nữ của ngài, là tôi không phải trước. Nào, để tôi mời hai người một ly coi như tạ lỗi, thế nào hả?”Đường Tử Hân không nói gì, trong lòng cô nghĩ Hàm Tuệ sao lại dễ dàng hạ mình xin lỗi cô như vậy? Chắc chắn cô ta có mưu kế mới sang tận đây dằn mặt cô.
Đường Tử Hân nhìn quanh, mọi người với tất cả ánh mắt săm soi trằn trọc đặt lên người cô và Hàm Tuệ. Bọn họ có vẻ vô cùng khoái chí với cuộc chiến của hai người phụ nữ này.
Nhưng nếu cô không nhận rượu mời của Hàm Tuệ há chẳng phải cô chính là nhân vật hàng đầu nhận phải công kích từ dư luận?
Vương Kiến Hạo nhìn Đường Tử Hân chằm chằm, anh nhận ra trong mắt cô có sự lưỡng lự. Nhưng anh tin cô sẽ có thể đối đáp và hành động đúng đắn.
Tay của Đường Tử Hân chạm vào đáy ly rượu chuẩn bị cầm lên thì một tiếng la thất thanh của Hàm Tuệ ở phía sau dội vào tai cô.
Ngay giây sau, có một vị đắng ngét ở khóe môi rồi lan tận vào trong khoang miệng, vị đắng ấy như một mồi lửa đốt cháy lưỡi cô. Một thứ chất lỏng mát lạnh tựa như con rết không chân chảy từ trên đầu cô xuống rồi lan tràn vào bộ váy xuyên thấu của cô.
Đường Tử Hân chưa kịp thích ứng là chuyện gì đã xảy ra thì mọi người quanh đó đều nháo nhào đứng dậy chỉ trỏ.
“Cô Hàm, cô không sao chứ?” Một nam phục vụ đỡ lấy một cánh tay của Hàm Tuệ, cô ta ngã sõng soài trên mặt đất, một chiếc cao gót rơi ra khỏi chân.
Vương Kiến Hạo ngay lập tức đứng dậy, trong mắt anh bây giờ chẳng còn ai khác ngoài Đường Tử Hân với bộ váy ướt nhẹp kia. Anh cởi áo khoác sau đó choàng vào người cho cô, lấy khăn giấy giúp cô lau đi khuôn mặt và mái tóc ướt đẫm rượu kia.
Trong lòng anh cuộc trào lên một cơn sóng thần như muốn quét cả thế giới này đi. Đôi mắt phượng hoàng của anh tràn ngập vẻ hung hãn. Anh muốn đánh người! Rất muốn đánh người!
Hàm Tuệ vừa ngay khi đứng dậy liền nhào đến chỗ Đường Tử Hân làm bộ làm tịnh là đang vô cùng lo lắng, luôn miệng xin lỗi.
Đường Tử Hân cười khinh khỉnh. Đúng là chỉ có cái tài mèo giả khóc chuột là giỏi. Khi nãy ngã xuống như vậy, ly rượu của cô ta thật vừa vặn ụp xuống đầu cô. Đây được xem là gì?
Vương Kiến Hạo thấy không vừa mắt liền gạt Hàm Tuệ sang một bên, anh cất giọng đầy uy lực:“ Tránh ra!”
Đường Tử Hân đột nhiên đứng bật dậy, bị gián tiếp tạt một ly rượu như vậy nhưng vẻ mặt cô vẫn điềm nhiên như thường, điều này không ai đoán được.
Cô ngẩng cao đầu, đêm nay cô sẽ khiến Vương Kiến Hạo nở mày nở mặt, vỗ ngực tự hào vì có một cô bạn gái như cô.
Vương Kiến Hạo nhận ra được ý định của cô. Anh vơ lấy một chai rượu trên bàn tiệc, mạnh mẽ khui nắp rồi đặt vào tay cô, lời anh nói ra cuối cùng chính là muốn trần gian này trải qua kinh thiên động địa.
“Đánh! Đánh chết cô ta cho tôi!”
Hàm Tuệ hoàn toàn bị dọa sợ, cô ta lui về sau vài bước, miệng lẩm bẩm:“ Tôi không cố ý, chân tôi giẫm phải váy. Nếu cô làm gì tôi, tôi quyết không để yên.”Đường Tử Hân bật cười khinh miệt, cô không nhiều lời rồi lập tức cầm lấy chai rượu tiến nhanh đến chỗ Hàm Tuệ như một mũi tên. Cô đưa chai rượu lên cao rồi ra sức dốc xuống, rượu ồ ạt tuôn ra như thác nước và cũng khiến tiếng hét thảm thiết của Hàm Tuệ vang xa.
Vương Kiến Hạo đưa tay bịt lỗ tai, tiếng hét của cô ta giống như con heo bị chọc tiết vậy.
Một màn kịch tính vừa rồi ai ai trong buổi tiệc cũng được chứng kiến, kể cả Dương Trạch, nhưng anh chỉ ngồi ung dung xem kịch chứ không có ý định xen vào.
Đường Tử Hân đổ hết rượu trong chai, cô đặt mạnh chai rượu lên bàn. Một câu nói mỉa mai đầy cao ngạo của cô đập vào màng nhĩ của Hàm Tuệ, khiến cô ta rét run.
“Cô Hàm, so với trứng gà mà cô đã từng ban tặng cho tôi thì loại rượu này còn thơm hơn nhiều.”
Hàm Tuệ tức giận đến bật khóc, mái tóc dài uốn xoăn mà cô ta dày công chuẩn bị trước khi đến đây đã hoàn toàn biến mất, bộ dạng còn tệ hại hơn cả Đường Tử Hân. Cô ta trừng mắt, định giơ tay lên đánh Đường Tử Hân nhưng nhanh chóng bị cô chặn lại.
“Cô Hàm, nếu nhà báo mà chụp được cô trong bộ dạng thế này thì sao nhỉ? À, chắc cô cũng không bận tâm đâu, bởi bản mặt của cô đã dày quá rồi!” Đường Tử Hân đay nghiến gằn mạnh từng chữ, đôi mắt cô còn lóe lên một tia hả hê.
Vương Kiến Hạo vô cùng hưng phấn không ngừng cười. Anh biết bản tính của cô vốn là vậy, nếu người nào nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ cô là kẻ phản diện nhưng không, cô là người tốt, đôi khi cô quá mạnh mẽ và tuyệt tình mà thôi. Nhưng không sao, anh thích cô như vậy, điểm đó ở cô rất giống với anh.
Đối tốt với ta, ta rộng lượng, nhưng có thù tất phải báo. Anh và cô chính là thế!
Bỗng trong tầm mắt Đường Tử Hân xuất hiện một cái bóng cao lớn đang đi đến, anh gạt phắt tay của cô ra khỏi tay của Hàm Tuệ. Đường Tử Hân lui về sau hai bước, người có hơi lảo đảo, cô ngẩng mặt lên đã thấy bóng dáng cao lớn của Dương Trạch đang chắn trước mặt Hàm Tuệ mà che chở cho cô ta.
Tim cô lại rơi xuống vỡ nát. Cô thật đáng chết! Tại sao chỉ cần nhìn thấy anh, trong lòng lại vô cớ chua xót như vậy?
“Đủ rồi, cô ấy cũng đã xin lỗi, vì cái gì cô Đường lại muốn đuổi cùng giết tận?” Dương Trạch nhìn vào bộ váy dài ướt thẫm của Đường Tử Hân, bộ dạng của cô thê thảm không còn lời nói, dây thần kinh của anh lại được dịp co rút đau đớn.
Cô yêu anh, anh yêu cô, rốt cuộc tại sao lại thành kẻ đối đầu nhau trên bàn cờ? Rốt cuộc là vì cái gì?
Đường Tử Hân nuốt nước bọt, cô cao giọng:“ Cô ta đã xin lỗi sao? Tôi không nghe thấy.”
Hàm Tuệ phẫn nộ đến đỏ mặt, cô ta vừa xông xáo về phía trước vừa gào thét điên cuồng:“ Con quỷ cái! Cô chính là đồ quỷ dữ! Tôi giết cô đồ chó chết!” Dương Trạch vòng tay qua người cô ta rồi dùng sức giữ chặt lại, anh nhìn Hàm Tuệ cất giọng nghiêm nghị:“ Xin lỗi cô ấy đi.”
Trong chuyện này anh biết Đường Tử Hân không hề sai, Hàm Tuệ là kẻ cố tình gây chuyện trước, một lời xin lỗi đàng hoàng phải được nói ra, kẻo dư luận lại đồn thổi con dâu nhà họ Dương không có phép tắc.Hàm Tuệ vẫn cố gắng vượt về trước, xem lời Dương Trạch như gió thoảng bên tai.
“Hàm Tuệ, xin lỗi!” Dương Trạch nhíu mày, gằn từng chữ rõ ràng.
Hàm Tuệ thôi không vùng vẫy nữa, cô ta ngỡ ngàng, đôi mắt đỏ au dương lên nhìn anh:“ Trạch...?”
“Xin lỗi!” Dương Trạch mất kiên nhẫn gầm lên, hai tròng mắt anh hiện lên những đường gân đỏ ghê rợn. Ngay cả Đường Tử Hân đứng gần đó cũng bị anh làm cho giật mình.
Hàm Tuệ khóc nấc lên ủy khuất, nước mắt như sông vỡ đê tuôn ra ào ào. Cô ta nhìn Đường Tử Hân bằng ánh mắt căm hận như muốn xé cô làm trăm mảnh rồi đem đi cho quạ tha. Cuối cùng cô ta không cam lòng lên tiếng:“ Cô Đường, thật xin lỗi!”
Ngay khi Hàm Tuệ dứt lời, Dương Trạch hướng về phía Đường Tử Hân lạnh lùng hỏi một câu:“ Đã đủ đền bù cho danh dự và nỗi ấm ức của cô hay chưa?”
Đường Tử Hân thắt chặt tay thành nắm đấm, cô gật đầu:“ Thế là đủ rồi.”
Vương Kiến Hạo tiến tới nắm lấy tay cô, bàn tay cô lạnh ngắt run rẩy, khuôn mặt với lớp trang điểm mỏng cũng trở nên tái nhợt rợn người. Anh nhanh chóng đưa cô rời khỏi buổi tiệc.
Vương Kiến Hạo và Đường Tử Hân ngồi trong xe, cả hai vẫn nắm chặt tay nhau. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường khắp phố phường mở sáng trưng, dòng người ngược xuôi trên đường xá, từng chiếc xe đông đúc cố len lỏi thoát khỏi con đường ách tắc. Mọi thứ vẫn vậy, chỉ có lòng cô là đổi thay. Cô đưa tay lên quệt má, đôi mắt ướt nhòa đẫm lệ.
Rốt cuộc trải qua một đêm giông bão như vậy, cô không phải là kẻ không có trái tim, không thể không rơi nước mắt.
Cô không thể chối bỏ được sự thật rằng cô là kẻ yếu đuối.
Vương Kiến Hạo đưa tay xoay mặt cô lại, khuôn mặt cô bây giờ xinh đẹp như một nàng công chúa nhưng ánh mắt lại đầy vẻ bi thương. Cô cắn chặt môi dưới để ngăn lại tiếng khóc bị bí bách, tựa như một cành thạch thảo bị gió giông quật ngã, cô khiến anh muốn che chở vô cùng. Anh quên mất, cô chỉ là cô gái ở tuổi trăng tròn, mọi tâm tư tình cảm đều dễ bị tổn thương. Ở bữa tiệc tối nay, cô đã có thể mạnh mẽ ngông cuồng như thế đã là hết sức có thể rồi.
Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, anh nhìn cô đến tâm can nhuốm màu đau xót, rốt cuộc cô đã chịu đựng bao lâu rồi?
Vương Kiến Hạo ôm cô vào lòng, Đường Tử Hân ở trong vòm ngực anh òa khóc lớn như một đứa trẻ, từng tiếng nấc nghẹn đầy ai oán tựa một mũi dùi đục khoét từng tế bào của Vương Kiến Hạo.
“Bọn họ không đáng để em phải rơi nước mắt. Đường Tử Hân, không đáng chút nào.” Anh trầm giọng bên tai cô, giọng anh khàn khàn êm tai, nghe như những tiếng mưa rì rầm ngoài cửa sổ.
Cô vẫn khóc, khóc rất thảm thiết.
Bàn tay của Vương Kiến Hạo xoa nhẹ trên lưng, anh cúi đầu đặt lên mái tóc nồng mùi rượu của cô:“ Đau lòng lắm sao?”
Đáp lại anh chỉ là tiếng khóc nức nở, tiếng khóc ấy như một tạp âm mang nhiều bi thương vọng về nơi sâu thẳm nhất tâm can anh.Vặn vẹo, dày xé, cào cấu, tiếng khóc ấy làm con tim anh nát bươm...
Trở về Trấn Thủy, Đường Tử Hân ngủ thiếp đi rất lâu, qua nửa đêm cô mới tỉnh dậy. Bộ váy dạ hội của cô đã được cởi bỏ, thay vào đó là một bộ đồ ngủ mà Vương Kiến Hạo đã chọn và mặc cho cô.
Vương Kiến Hạo cầm theo bánh pizza nóng hổi trên tay đi vào phòng, anh hỏi:“ Đói chưa? Em đã không ăn gì.”
Đường Tử Hân có chút mệt mỏi vươn người một cái, tâm trạng cô so với lúc ở trên xe trở về đã tốt hơn rất nhiều, chỉ có điều mắt cô sưng to đến độ cô mở không nổi, cô lười biếng hỏi:“ Mấy giờ rồi?”
“Hai giờ sáng.” Anh đặt pizza xuống trước mặt cô, khóe môi có hơi mím lại.
“Sao lại mua được pizza?” Đường Tử Hân nhìn pizza nóng được đặt trên đĩa sứ, bụng cô lại bắt đầu réo liên hồi.
“Tiêu Dữu đặt hồi tối, tôi nghĩ em thích ăn nên đã mua.”
Đường Tử Hân che miệng ngáp một cái, giống như chuyện xảy ra ở bữa tiệc chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của cô:“ Tôi phải đi tắm cái đã.”
“Được.”
Nước nóng Vương Kiến Hạo cũng đã chuẩn bị cho cô. Đường Tử Hân không bước vào bồn tắm mà đứng dưới vòi nước lạnh rồi mở lên.
Nước lạnh chảy xuống ào ào như thác nước đổ, cô ươm cả thân mình vào dòng nước đó, chẳng mấy chốc cả người cô lạnh như tảng băng ngoài Bắc cực.
Lời nói đó, ánh mắt đó tựa như một giấc mộng kinh hoàng ám ảnh cô không tha.
Có tiếng mở cửa, ngay sau đó vòi nước bị tắt đi, cánh tay cô bị một lực kéo lại.
“Em là đồ điên!” Tiếng Vương Kiến Hạo tức giận gầm vang, đánh vào tai Đường Tử Hân khiến cô tỉnh ngộ đi vài phần.
Đôi mắt cô lơ đãng nhìn anh, gương mặt hai người chạm vào nhau nóng bỏng rát. Cô kiễng chân, tay quàng vào cổ anh, ngay giây sau liền chủ động hôn lên môi anh mà ngấu mà nghiến, như đang trút đi cơn thịnh nộ đang hoành hành trong người.
Vương Kiến Hạo phối hợp với cô, lần này anh cướp lấy phần chủ động, nhấc bổng cả người cô lên anh áp chặt cô vào mặt tường lạnh giá. Hai người say sưa trong cơn hoan ái, từng giây từng phút đều là những cảnh tượng ân ái đầy kích tình...
Đường Tử Hân cắn chặt vào vai anh khi anh mạnh mẽ đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong cô, đem cô tâng lên những đám mây hồng lạc lõng đầy mê đắm.
Và cũng vào giây phút đó, khóe mắt cô đỏ au, nước mắt như mưa trút xuống ướt đẫm gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Cô lại nghĩ đến gương mặt vừa thân thương lại vừa xa lạ ấy, không phải, chỉ xa lạ ở buổi tiệc tối nay mà thôi...
Nhưng cũng có thể xa lạ đến cuối đời.
Từng cú nhấn người mạnh mẽ của Vương Kiến Hạo làm cô bừng tỉnh để cô thấy rõ người đang cùng cô mây mưa trong cửu lạc là ai.
Là Vương Kiến Hạo, chính là người đàn ông này, sẽ trở thành bức tường chắn mưa chặn gió cho cô. Sẽ là người cưng chiều cô lên tận trời cao.
Là Vương Kiến Hạo, chính là người đàn ông này, sẽ cùng cô dầm mưa cuối mùa...
Bàn tay Vương Kiến Hạo như dải lụa mềm quấn quít trên lưng cô rồi lại xuống vòng eo mảnh khảnh của cô. Anh dừng lại động tác dưới hông, say sưa ngắm nghía cơ thể trắng trẻo của người con gái.
Một tiếng than nhẹ của Đường Tử Hân đánh vào tai anh khiến anh bất ngờ trong giây lát, sau đó một dòng nước ấm mang tên đau lòng cuốn đi sạch sự hưng phấn của anh.
Lúc ấy, cô đã nói chỉ ba chữ nhưng lại như ba con dao đâm phập vào tim anh:“ Tiếp tục đi...”
Một giọt nước rơi từ khóe mắt cô xuống môi anh, lan vào đầu lưỡi, một thứ nước mặn chát, mặn đến xót cả lòng anh.
Vương Kiến Hạo đem cô ra khỏi phòng tắm, anh đặt cô xuống giường. Sau đó anh mạnh mẽ đâm sâu vào người cô lần nữa, Đường Tử Hân chỉ khẽ rên một tiếng rồi lại im lìm. Anh nhấn người đầy hung hãn, từng cú đẩy hông còn mang theo cả sự tức giận.
Nếu cô muốn nhờ vào sự hoan ái để đánh tan đau lòng thì anh nguyện cùng cô ân ái đến cuối đời.
Vương Kiến Hạo cúi đầu, reo rắt từng nụ hôn bỏng cháy lên cơ thể của cô. Đường Tử Hân thở dốc, nước mắt lại lũ lượt đổ về, cô khó khăn lên tiếng:“ Tôi mất hết rồi, chẳng còn gì nữa.”
Vương Kiến Hạo hôn xuống môi cô, anh day nhẹ môi cô như đang phát tiết, anh trầm giọng, nhưng câu nói chắc nịch đầy vẻ uy lực:“ Em còn có tôi, em muốn cả thế giới này, tôi cũng có thể cho em, em không cần bất kì kẻ nào khác!”
“Mở mắt ra, nhìn tôi.” Vương Kiến Hạo nâng cằm cô, dường như anh đang tức giận nên lực ở tay dùng rất mạnh.
Đường Tử Hân mở mắt, thấy khuôn mặt của anh gần trong gang tấc, tuy đã bị nước mắt làm mờ nhưng trong đầu cô vẫn có thể hiện ra khuôn mặt góc cạnh đẹp trai phi phàm của anh.
Cô khẽ mỉm cười trong mơ màng, lời nói ra không biết là thật hay giả:“ Vương Kiến Hạo, làm người phụ nữ của anh thật quyền lực.”
Anh hôn vào trán cô:“ Thích không?”
“Thích.” Cô gật đầu, nước mắt đọng lai khô bên khoé mắt.
Vương Kiến Hạo hôn lên mũi cô, hai bên gò má, cuối cùng anh đặt nụ hôn của mình lên mắt cô, anh nở nụ cười rồi thầm thì như gió bên tai cô:“ Đêm nay em rất ra dáng là người phụ nữ của Vương Kiến Hạo tôi.”
Đường Tử Hân nâng cổ, tay cô quàng vào cổ anh. Cô trao cho anh một nụ hôn vụng về nhưng lại đầy ẩn ý sâu xa.
----------HẾT CHƯƠNG 35----------
Chiếc siêu xe lăn bánh trên đường xá đông đúc. Vương Kiến Hạo đưa mắt nhìn qua, bàn tay Đường Tử Hân đặt trên ngực, cô hít thở đều từng hơi, dường như đang cố trấn an bản thân. Anh ra hiệu cho tài xế mở cửa sổ, gió se se lạnh bên ngoài tràn vào, Đường Tử Hân lúc này mới thấy ổn hơn một chút.
Tay anh chạm vào cần cổ trắng ngần của Đường Tử Hân, ngón tay anh vuốt ve ở mặt dây chuyền hình giọt nước mang tên Ngọc Thạch Thủy kia.
Anh từng thấy mĩ nhân đeo dây chuyền, từng thấy mĩ nhân đeo nhẫn, từng thấy mĩ nhân mặc váy dạ hội, cũng đã thấy qua mĩ nhân trút bỏ lớp váy dạ hội mỏng manh đó xuống, nhưng chỉ riêng cô mang cho anh sự bồi hồi khó nói. Cô đẹp, nét đẹp găm cả vào trái tim anh, làm anh say đắm không rời. Chẳng hạn như lúc này đây, anh không thể rời mắt khỏi cô.
“Tôi quên chưa hỏi em, có thích không?” Vương Kiến Hạo luồn tay vào dây áo váy cô, nhẹ chỉnh lại cho cô.
Đường Tử Hân chạm tay vào Ngọc Thạch Thủy sau đó khẽ mỉm cười gật đầu:“ Thích.”
Anh vén lọn tóc mỏng của cô qua tai, gương mặt nhỏ bé trắng ngần của cô xinh đẹp tỏa sáng trước mắt anh, giống như một tiên nữ bước đến với anh. Khóe môi Vương Kiến Hạo kéo lên, anh xích lại gần cô hơn nữa:“ Hồi hộp?”
“Ừm.”
Hai bàn tay của Đường Tử Hân đan vào với nhau, ngón tay của cô khẽ vuốt ve những viên đá nhỏ lấp lánh được đính trên váy dạ hội. Một chút nữa thôi, cô sẽ được lộ diện trước công chúng với danh phận là bạn gái của Vương Kiến Hạo. Trước khi lên xe anh có nói với cô rằng:“ Đến đó rồi em không phải kiêng dè bất kì kẻ nào, sợ hãi bất kì ai, ai khinh thường em, hãy nói bọn họ em đường đường chính chính là người phụ nữ của tôi, nói xong tôi liền đến cạnh em, trở thành gậy chống lưng cho em.”
Anh đã nói như vậy rồi nhưng một chút cô cũng khó có thể thả lỏng. Điều đó dường như đang làm tâm tình cô nặng nề hơn, giống như mang trên mình cả một trọng trách to lớn.
Đường Tử Hân khẽ thở một hơi, cô nâng mắt nhìn anh:“ Anh thấy tôi có đẹp không?”
Vương Kiến Hạo cúi xuống hôn vào gò má thanh tú của cô, anh cười trìu mến:“ Đủ đẹp để làm đám đàn ông phạm tội.”
Đường Tử Hân khẽ liếc nhìn tài xế, thấy anh ta cũng đang đỏ mặt y chang cô. Cô ngại ngùng đẩy mặt Vương Kiến Hạo cách xa một chút, giọng đầy trách móc:“ Hư hỏng!”
Chiếc xe dừng lại, cô nhìn xuyên qua cửa kính, phóng viên đang bu kín trước cửa vào khách sạn. Máy ảnh và điện thoại trên tay bọn họ đang không ngừng chụp tanh tách. Dù đây chỉ là một bữa tiệc của một doanh nhân mừng ngày thăng chức nhưng mời rất nhiều gương mặt tiếng tăm, đảm bảo đủ độ nóng để khiến giới truyền thông nháo nhác.
Tài xế mở cửa xe, Vương Kiến Hạo bước xuống trước, bàn tay anh đưa ra trước mặt Đường Tử Hân, cô không do dự đặt tay vào tay anh. Cô bước xuống xe, gần như hàng trăm tiếng chụp ảnh cùng vang lên rợp trời, phóng viên nhận ra cô là gương mặt hoàn toàn mới mà còn đi cùng một doanh nhân tầm cỡ như Vương Kiến Hạo nên lập tức không để lỡ cơ hội, hướng ánh đèn vào người cô như đang xăm soi từng đường kim mũi chỉ trên người cô.Đường Tử Hân hoàn toàn bị hoảng loạn bởi tiếng la hét của bọn họ.
Vương Kiến Hạo nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của cô. Anh kéo cô gần lại, kịp thời ngăn chặn những ánh đèn led sáng chói đang đâm vào mắt cô. Bờ vai anh rộng như vậy, tấm lưng anh dài như vậy, cô chắc chắn anh sẽ bảo vệ tốt cho cô.
Hai người được nhân viên bảo vệ đưa ra khỏi đám người đang nháo nhào kia. Vào trong khách sạn, phục vụ dẫn hai người họ vào trong phòng tiệc. Gian phòng nguy nga tràn lệ nhanh chóng đập vào mắt Đường Tử Hân khiến cô một phen choáng ngợp.
Phục vụ sếp hai bên lối đi, bọn họ ăn mặc chỉnh trang, ngay cả nét mặt cũng cực kì nghiêm túc. Vương Kiến Hạo và cô tiến vào gian phòng chính, những chùm đèn pha lê trên trần tỏa sáng lấp lánh như nước mắt của Công chúa Thủy tề. Bàn tiệc được trải khăn đỏ, có rượu, có bánh, có hoa, có đồ ăn, không thiếu thứ gì. Khách mời đều đã đến đông đủ, bọn họ đứng bên bàn tiệc nói chuyện giao lưu rôm rả.
Mấy cô tiểu thư ăn mặc cực kì diêm dúa, trông như những con công sặc sỡ đầy sắc màu. Bọn họ cười giảo hoạt, khi nhìn đến Vương Kiến Hạo ánh mắt của họ còn lóe lên sự thèm thuồng, còn có cả đố kị. Bên ngoài tốt đẹp là thế, bên trong như giếng sâu, ai thấu được đây?
Phục vụ mang rượu đến trước mặt hai người. Vương Kiến Hạo đón lấy một ly rượu trên khay sau đó dặn dò phục vụ:“ Mang cho cô ấy một ly nước cam.”
Phục vụ cũng vừa đi, mấy vị trung niên một bên tay nâng rượu, một bên ôm người đẹp tiến tới. Bọn họ thấy Vương Kiến Hạo liền buông người đẹp ra bắt tay với anh sau đó vô cùng niềm nở:“ Tiệc nhỏ thế này mà Vương thiếu vẫn không quản công đến dự, tôi thật có phúc nha, có phúc nha!”
Vương Kiến Hạo cũng hơi mím môi nhưng thu lại ý cười vào ngay. Anh cụng rượu với bọn họ, bàn tay anh đặt bên eo Đường Tử Hân cũng thắt chặt:“ Mừng ngài thăng chức, bây giờ tôi nên gọi ngài một tiếng Chủ tịch Kiêm nhỉ?”
Lão ta cười ha ha rất khoái chí:“ Vinh hạnh, vinh hạnh.”
Ánh mắt của lão ta lại đảo một vòng quanh, cuối cùng dừng lại trên người Đường Tử Hân, ánh mắt lão không mất đứng đắn, lời nói ra khỏi miệng cũng vô cùng châm biếm:“ Bạn gái của Vương thiếu đây sao? Quả xinh đẹp tuyệt trần.”
Đôi mắt lão chòng chọc nhìn từ trên người cô xuống, vẻ háo sắc lóe lên qua đôi con ngươi của lão.
Vương Kiến Hạo nhìn thấu điều này chỉ trong một, hai giây. Anh phản ứng cực kì nhanh, kéo Đường Tử Hân qua một bên, dùng thân hình cao lớn của mình che chắn cho cô. Đôi mắt phượng hoàng của anh toát lên sự u lãnh nguy hiểm, điều này anh không giấu giếm gì, ai cũng nhìn thấy. Lão ta cũng thôi không nhìn Đường Tử Hân nữa, lão ta cũng biết không nên đắc tội với người đàn ông này.
“Nhìn người trong tay ngài kìa, nhìn gì người của tôi?”
Anh không hề nể mặt bất kì ai!
Lão ta gượng gạo cười ha ha:“ Vương thiếu thật tình! Ngài lại giữ người như báu vật thế kia ư?”
Rõ ràng là lão đã lo lắng đổ mồ hôi hột rồi.”Cô ấy là bảo vật, còn không giữ cho chắc?” Vương Kiến Hạo đã tức giận rồi, nghe giọng anh trầm trầm đầy ám khí ấy là ai cũng không dám lại gần.
Đường Tử Hân ở phía sau anh có chút sửng sốt trước câu nói mang đầy tính khẳng định và vạch rõ chủ quyền ra thế kia. Cô không nghĩ rằng anh ở trước mặt người khác mà lại nói lời đầy mùi thuốc súng như vậy.
Cũng chỉ vì cô.
Lão ta cũng ngấm ngầm hiểu ra, lão còn nhớ cách đây vài tháng trước, thông tin về bạn gái của Vương Kiến Hạo đột nhiên trôi nổi trên mạng. Mọi người đổ xô đi tìm danh tính cô gái xinh đẹp đầy may mắn đó. Nói thật thì ai cũng không lạ là Vương Kiến Hạo là một tên đào hoa, ăn chơi rất xa xỉ, phụ nữ quả thực không thiếu, nhưng họ phấn khích ở chỗ là Vương thiếu cao cao tại thượng đó rất quý trọng cô gái kia, cho cô gái ấy về ở nhà của mình, công khai xuất hiện cùng nhau ngoài phố. Điều này không đủ trọng lượng để mọi người tò mò về danh phận người con gái đó hay sao?
Im hơi lặng tiếng cũng đã một thời gian, bây giờ Vương Kiến Hạo chính thức cho Đường Tử Hân một danh phận.
“Tôi xin phép đi tiếp khách, Vương thiếu và Tiểu thư cứ tự nhiên.” Lão ta lại vòng tay ôm người đẹp, thức thời rời đi nơi khác.
Tay Đường Tử Hân khoác vào tay Vương Kiến Hạo, hai người tiếp tục sánh bước. Mọi ánh nhìn của khách mời trong gian phòng đổ dồn về phía này, nhất là Đường Tử Hân. Hai người họ chính là cặp đôi nổi nhất đêm nay.
Buổi tuệc như vậy, ngoài mặt là chúc mừng chủ tiệc thăng chức nhưng thực ra thì chính là bước đệm cho những cuộc xã giao, đấu miệng chiến mắt. Càng lúc càng nhiều người vây quanh Vương Kiến Hạo, có người ngỏ ý muốn hợp tác với anh, có người mới chập chững bước cũng cố lấy lòng anh để anh rộng lượng chiếu cố, cũng có người miệng lưỡi xảo quyệt cố moi móc thông tin mật từ anh.
Nhưng Vương Kiến Hạo là ai? Bọn họ ai cũng là cáo nhưng anh lại là đại cáo. Quả thực Vương Kiến Hạo rất có mắt nhìn người, nếu kẻ nào có ý xấu nói xéo anh thì anh cũng không ngại ném cho một câu đuổi người vào mặt, kẻ nào mồm miệng ba hoa gian trá, anh cũng chẳng thèm tiếp chuyện mà một mực đi thẳng. Có kẻ nhờ anh giúp đỡ nhưng lại dùng thói nịnh bợ ca tụng, anh cũng từ chối ngay từ câu đầu tiên. Đường Tử Hân là lần đầu tiên thấy cách anh xã giao, rất có khí phách, rất kiên quyết, có lẽ chính vì vậy mà anh có thể sống sót trong một thế giới anh lừa tôi gạt này.
Cô phải học hỏi anh nhiều hơn nữa.
“Mệt chưa?” Vương Kiến Hạo xoa xoa đầu cô, vẻ lạnh lùng của anh đã biến mất. Ánh mắt anh dịu dàng, bàn tay của anh lướt trên mái tóc cô cũng dịu dàng.
Đường Tử Hân cầm ly nước cam lên, cô gật nhẹ. Từ nãy giờ đi xã giao cùng anh cô cũng nói mấy lời nhưng đôi cao gót dưới chân lại sắp hành gãy chân cô đến nơi rồi.
“Em nghỉ ngơi đi, đừng chạy loạn tôi sẽ phải mất công đi tìm.” Vương Kiến Hạo nhéo nhéo má cô, ý cười lan ra hai đôi con ngươi.
“Được rồi.” Đường Tử Hân tránh đi bàn tay của anh, ở đây có quá nhiều người đang để ý hành tung của cô, không nên làm gì đó quá thân mật, chắc chắn sẽ bị bàn tán ra vào.Vương Kiến Hạo đi rồi, cô cũng rời xa vòng tay bảo hộ của anh.
Đường Tử Hân nâng bước ra ban công. Ánh đèn của thành phố lấp lánh trong mắt cô, những tòa nhà cao tầng dường như đang lấn át tầm nhìn của cô, che đi ánh trăng vàng nhàn mờ ảo.
So với những ánh đèn tỏa sáng ngoài kia, trong bộ váy diễm lệ này, cô còn xinh đẹp ảo diệu hơn rất nhiều.
Cô quay người lại, nước trong ly sóng sánh làm nhòa đi khuôn mặt trắng đến nhợt nhạt của cô. Gió lạnh tạt vào, đầu vai cô có hơi run rẩy. Cô xuyên ánh nhìn qua từng khe cửa sổ, thân ảnh uy nghiêm đĩnh đạc của Vương Kiến Hạo lấp đầy tầm mắt cô, ly rượu trên tay anh đung đưa, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng.
Trước khi đến đây cô đã nhắc anh uống ít rượu vì khi ngửi thấy mùi rượu quá nồng cô sẽ khó ngủ. Anh đáp ứng yêu cầu của cô, từ nãy đến giờ cô chỉ thấy anh chạm vào miệng ly đúng ba lần.
“Ồ, hóa ra tuyệt sắc giai nhân tôi nhìn thấy từ xa lại là cô Đường.” Một người đàn ông bước đến, trên tay anh ta đang cầm điếu thuốc đang tỏa khói, đôi mắt anh ta nhìn cô sáng rực.
“Lại gặp nhau rồi Mạn thiếu.” Đường Tử Hân vốn không còn xa lạ gì nữa với khuôn mặt đầy vẻ phóng túng đào hoa này. Mạn Ngưu Trình đã rất nhiều lần ghé qua Trấn Thủy, đều là đến lôi Vương Kiến Hạo đi 'xem thế giới đổi mới'.
Mạn Ngưu Trình nổi bật trong một bộ vest Armani màu đỏ rượu, mái tóc nâu vàng của anh ta được vuốt keo gọn gàng, nữ giới nhìn liền say đắm trong ánh mắt đầy yêu mị của anh ta.
So với Vương Kiến Hạo, Mạn Ngưu Trình ăn chơi xa đọa hơn nhiều.
Mạn Ngưu Trình là con trai duy nhất của Mạn Quy. Cách đây bốn năm đã thay bố đảm nhận chức vụ cao nhất công ty. So với công việc thương trường, người đàn ông này lại ham mê phụ nữ, đua xe, tiền, rượu nhiều hơn. Và chỉ có ma túy là anh ta chưa từng mê loạn qua.
Đường Tử Hân biết người này không nên động vào. Nếu Vương Kiến Hạo càn quét trên thương trường thì Mạn Ngưu Trình quấy phá giới ăn chơi.
Mà hai người đàn ông này lại hay làm bạn thân của nhau, đúng là ông trời có mắt.
“Chúc mừng cô.” Mạn Ngưu Trình tiến đến đứng cạnh cô. Anh ta rít một hơi thuốc, nhàn nhạt nói một câu ngắn gọn.
Đường Tử Hân đối với anh vẫn có sự đề phòng, cô bước sang một bên, phân chia khỏang cách rõ ràng. Cô nhìn miệng anh ta phả ra một hơi trắng đục, mùi thuốc lá lan tràn trong không khí, xộc thẳng vào mũi cô:“ Anh chúc mừng vì tôi được làm rõ thân phận với giới truyền thông?”
“Không, đây là một lời cảnh báo.” Khóe môi người đàn ông câu dẫn kéo lên trong hơi thuốc mờ ảo.
“Về điều gì?” Đường Tử Hân quan sát nét cười của Mạn Ngưu Trình, cô vẫn đang ù ù cạc cạc bởi lời vừa rồi của anh ta.
“Phần trăm sống của cô sẽ có thể giảm đi đáng kể.” Giọng Mạn Ngưu Trình rất trầm, có vẻ uống nhiều rượu nên còn nghe được âm điệu khàn khàn mê hoặc.
Đường Tử Hân vẫn chưa hiểu ra cái gì. Phần trăm sống sót sẽ giảm đi? Làm bạn gái của doanh nhân nổi tiếng cũng nguy hiểm đến độ đe dọa cả tính mạng?”Tôi có thể mất mạng luôn sao?”
Mạn Ngưu Trình gật đầu, anh ta lại rít một hơi thuốc, đầu lọc trong tay anh bị vần vò đến đáng sợ:“ Cô một bước lên tiên như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ ghen tức đố kị, bọn họ chắc chắn sẽ giở trò hại cô.”
Gió phả tới, lọn tóc của Đường Tử Hân trượt khỏi vành tai rơi ra rũ xuống hai bên gò má. Cô lạnh đến sởn gai ốc, không biết vì gió lạnh hay vì câu nói mang đầy mùi u tối kia của Mạn Ngưu Trình.
Đường Tử Hân hoảng sợ, cô hỏi lại anh ta:“ Anh đang đe dọa tôi?”
Mạn Ngưu Trình đột nhiên bật cười thành tiếng sau đó thì tiếng cười tắt ngúm. Anh vẩy điếu thuốc, tàn thuốc bị gió thổi bay ngược vào trong:“ Cách đây một tháng, có một cô gái đi theo tôi được ba tuần. Cô ta rất đặc biệt, có một vẻ đẹp trẻ trung thuần khiết khiến đàn ông không cưỡng lại được, có thân hình nóng bỏng nhưng kĩ thuật lại tệ vô cùng, khi ở trên giường lại ngượng ngùng như một con thỏ con. Một ngày kia, cô ta bị tạt axit, bỏng đến 70%.”
Đường Tử Hân run người, không phải vì câu chuyện mà Mạn Ngưu Trình kể quá đáng sợ mà vì sắc mặt và thần thái của anh ta khi kể ra chuyện đó. Nó quá lạnh lùng, nhẫn tâm, không một chút thương sót.
Ai bảo phụ nữ là kẻ độc ác nhất? Người không ra tay sát hại nhưng trơ mắt đứng nhìn như Mạn Ngưu Trình mới là kẻ độc ác nhất.
Phụ nữ chỉ tranh giành thứ họ xem là hạnh phúc của đời mình, nhưng cuối cùng họ vẫn đâu có tội?
“Đó là cô gái theo anh lâu nhất?”
“Không, cách đây hai năm có một cô gái theo tôi đến sáu tháng nhưng cô ta chết rồi, vì mang thai con tôi.” Mạn Ngưu Trình lãnh đạm lên tiếng, đôi mắt anh ta lạnh buốt như hầm băng, âm điệu không chút lưu tình.
Điếu thuốc bị anh ta thả xuống đất, đôi giày da đắt tiền dí mạnh lên.
Sống lưng của Đường Tử Hân cứng đờ, 'chết rồi', hai chữ như vậy lại được thốt ra quá dễ dàng. Rốt cuộc đối với những người đàn ông xem phụ nữ là trò chơi như vậy có biết đến tình yêu là gì?
Cô dám chắc cô gái mang thai con anh ta yêu anh ta rất nhiều, yêu mới có dũng khí cho dòng máu của anh ta chảy trong bụng mình.
Cô thấy thật đáng tiếc, tiếc là tình yêu cao quý ấy không được trân trọng.
Đường Tử Hân mải mê nghĩ ngợi thì Mạn Ngưu Trình ở bên đã đứng thẳng người dậy, cười với cô một nụ cười đầy ẩn ý:“ Cô Đường, cô có thể quên thay băng trong ngày hành kinh nhưng cô đừng quên uống thuốc sau khi quan hệ.”
Mạn Ngưu Trình xoay người đi vào trong tiếp tục bữa tiệc còn đang dang dở của mình.
Gió thổi vào càng lúc càng mạnh, Đường Tử Hân lạnh đến run cầm cập cuối cùng vẫn phải quay vào trong. Cô đi tìm Vương Kiến Hạo nhưng lại không thấy anh đâu. Anh bảo cô đừng chạy lung tung, hóa ra lời này là chính anh đang nhắc nhở anh.
Đường Tử Hân đứng giữa đại tiệc, cảm giác cô độc ùa về. Lúc có anh bên cạnh cô cảm thấy chí ít ở nơi xa lạ này còn có anh bảo vệ cô. Bây giờ anh biến mất, cô lại càng giống như một đứa trẻ ngày đầu đến trường phải rời xa cha mẹ, nói thế nào cũng thấy lẻ loi vô cùng.Bước một bước cô lại nghe được nhiều lời bình phẩm của kẻ khác về cô. Rõ ràng khi có Vương Kiến Hạo bên cạnh, bọn họ nhìn cô cũng không dám nhìn, vậy mà cô chỉ mới rời khỏi anh một chút bọn họ đã thẳng mặt chỉ trỏ nói năng cô không ra gì.
Thế giới của anh thật đáng sợ.
Mọi người trong phòng tiệc hướng mắt ra ngoài cửa ra vào. Tiếng bàn luận sôi nổi lại vang lên.
“Dương thiếu đến rồi, còn mang cả phu nhân hờ đến nữa. Bọn họ thật đẹp đôi nha!” Một cô tiểu thư đứng trước mặt Đường Tử Hân ríu rít nói với bạn bè mình.
Hai chữ 'phu nhân hờ' còn nặng hơn cả hai chữ 'đẹp đôi' mà người ta dùng để nói về Dương Trạch và Hàm Tuệ, khiến trái tim Đường Tử Hân rách toạc đau đớn.
Đôi mắt cô vượt qua đám người đang chắn trước mặt mình, trong một tầm nhìn nhỏ cô thấy Dương Trạch vận một bộ vest màu xám đậm. Khuôn mặt anh điềm đạm anh tuấn, dáng người cao lớn phi phàm mà cô hay thấy trong mơ. Người phụ nữ khoác tay anh sải bước rất tự nhiên, 'phu nhân hờ' của anh chẳng ai khác ngoài Hàm Tuệ. Cô ta cười dịu dàng như nước, gương mặt nhỏ xinh đẹp cực kì sắc sảo, đi cạnh anh giống như một đôi trời sinh.
Giây phút khi Dương Trạch quay sang nhìn Hàm Tuệ, cô nghe tiếng trái tim mình rơi xuống vực thẳm, từng thớ thịt đau đớn tựa như chết đi sống lại.
Cô không nhìn nổi.
Đường Tử Hân quay người đi, hai bàn tay của cô túm chặt vạt váy. Ngay bây giờ cô chỉ muốn chạy đi, trốn đi, không ai có thể thấy cô.
Là bởi cô không có dũng khí để đối diện.
Đôi cao gót giẫm phải vạt váy dài, cả người Đường Tử Hân ngã về phía trước va phải một nam phục vụ.
“Choang!” Cả khay rượu rơi xuống đất, ly rượu bể tan tành.
Nam phục vụ hốt hoảng đỡ cô dậy:“ Tiểu thư, cô không sao chứ? Xin thứ lỗi, thứ lỗi cho tôi.”
Khách trong phòng tiệc bỏ qua sức nóng của cặp uyên ương vừa đến, bọn họ quay sang chú ý đến Đường Tử Hân, có tiếng xì xào to nhỏ, còn có tiếng cười đầy hả hê.
“Ôi sao thế này? Cô Đường, sao lại bất cẩn va phải người khác như vậy?” Một giọng nữ lanh lảnh vang lên đập vào tai cô khiến cô có chút giật mình.
Đường Tử Hân ngẩng mặt lên, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, Dương Trạch đang đứng trước mặt cô, đôi mắt lạnh lùng đầy hờ hững dừng trên người cô.
Cô muốn biến mất, ngay lập tức.
Hàm Tuệ đi đến nở nụ cười giảo hoạt, cô ta định đưa tay chạm vào cô nhưng cô nhanh chóng tránh người sang một bên, cô lạnh giọng:“ Tôi không thấy anh ta phía sau, cám ơn sự quan tâm của cô Hàm.”
“Trông cô có vẻ hốt hoảng lắm, sao vậy? Bị ma dọa sao?” Lời mà Hàm Tuệ nói ra đầy mùi châm biếm. Hôm nay gặp cô ta ở đây chắc chắn là không yên ổn gì.
Đường Tử Hân vuốt lại mái tóc, ánh mắt cô sắc bén quét qua gương mặt của Hàm Tuệ, sự bình tĩnh điềm nhiên của cô trước một câu công kích của Hàm Tuệ khiến bao người quanh đấy khó tin.”Ma sao? Phải chăng là do cô mới đến nên liền dọa tôi?” Đường Tử Hân đáp trả không chút khách khí.
Hàm Tuệ là kẻ thông minh nên đoán ra ý nghĩa của câu nói kia rất nhanh. Cô ta siết chặt tay, kìm nén phẫn nộ hỏi một câu:“ Ý cô Đường là tôi chính là con ma đã dọa cô?”
Đường Tử Hân dửng dưng gật đầu:“ Bộ váy của cô nên để dành vào dịp Halloween mặc thì hơn.”
Hàm Tuệ tất nhiên không chịu nổi mấy câu nói dè bỉu như vậy, cô ta liền ngông cổ lên lớn tiếng:“ Bộ váy này chính tay Trạch chọn cho tôi, tôi cực kì thích nó, mong cô tôn trọng.”
Nói rồi Hàm Tuệ rất tự nhiên khoác lấy tay của Dương Trạch đang đứng bên cạnh, tay kia kéo vạt váy suông dài đỏ thẫm.
Đường Tử Hân tối mặt, cô không bị lãng tai mà nếu có lãng tai cô vẫn có thể nghe được một tiếng gọi 'Trạch' được người phụ nữ kia nhấn mạnh. Trong lòng cô ào lên chua xót, cô đau đến chẳng đáp lại được một chữ.
Giờ thì hay rồi, Dương Trạch đã thân thiết với cô ta như vậy, cho phép cô ta gọi cái tên mà khi trước chỉ một mình cô được gọi. Bây giờ cô lấy đâu ra cơ hội để chen chân vào đây?
“Cô Đường, cũng không quên chúc cô, mong cô giữ được cái danh bạn gái Vương thiếu cho thật tốt.” Hàm Tuệ cười đầy quỷ quyệt, cô ta xinh đẹp nhưng lại là hoa hồng có độc, vô cùng nguy hiểm và xấu xa.
Đường Tử Hân cũng không bận săm soi cái vẻ đắc ý kia của Hàm Tuệ, cô vẫn luôn quan sát Dương Trạch. Anh cũng nhìn cô chăm chú, chỉ là trong sâu đôi mắt màu nâu ấy không lấy đâu ra một tia yêu thương chiều chuộng, tất cả đều tối tăm lạnh lẽo, khiến trái tim cô đau đớn tựa như rớt xuống vực sâu không đáy.
Nếu cô và anh không xảy ra chuyện. Nếu không có một Vương Kiến Hạo ngang nhiên nhảy vào. Nếu không có một Hàm Tuệ chen ngang. Phải chăng, ngay bây giờ Dương Trạch sẽ lên tiếng đòi lại công bằng cho cô, che chở cho cô, không cho bất kì ai ức hiếp cô?
Nhưng cô quên mất, cô là người rời bỏ anh trước, là người đã đâm một dao vào ngay trái tim anh, là người khiến anh yêu thương nhưng cũng trách cứ.
Vậy khi đứng ở đây, giờ phút này, cô có quyền gì để mong muốn anh sẽ bảo vệ cô? Cô lạc vào tình cảnh trớ trêu như vậy, anh lạnh lùng đứng nhìn cô bị hạ thấp, cô bị vậy có đáng không?
Đáng!
Đáng bị trừng phạt nhiều hơn nữa!
“Cô Hàm, tôi nghĩ cô cũng nên giữ mồm giữ miệng cho tốt, giữ chồng của cô cho thật chặt, giữ cái thân của cô cho thật kín. Tôi không ngại ngay tại đây làm nhục cô, cho cô biết trời cao đất dầy là thế nào!” Một giọng nam đầy uy lực vang lên trong bữa tiệc, tất cả mọi người đều phát giác được người vừa mới lên tiếng là ai nên cũng thức thời im lặng.
Bàn tay của Đường Tử Hân được ai đó nắm chặt, bàn tay kia to lớn ấm áp đến lạ thường. Cô nâng mắt lên nhìn đã thấy Vương Kiến Hạo như một cây đại thụ hiên ngang phi phàm che chở cho cô ở phía trước. Trái tim cô vồ vập, từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ. Bây giờ cô mới nhận thức được, từ trước đến giờ, người luôn bảo vệ yêu chiều cô đều là anh, Vương Kiến Hạo.Vương Kiến Hạo nắm chặt tay cô. Đôi mắt phượng hoàng của anh nhìn cô gái và người đàn ông trước mặt dần trở nên u tối khó lường. Đường Tử Hân cô đúng là đồ đại ngốc, sao lại để bị đàn áp đến không mở nổi miệng như thế? Cô đường đường chính chính là bạn gái của Vương Kiến Hạo anh, ai anh cũng không sợ, cô còn chùn bước trước ai?
Hàm Tuệ há hốc mồm, cô ta căn bản đã bị anh làm cho á khẩu. Dương Trạch vốn định không lên tiếng chen ngang nhưng không hiểu vì sao ngay khi Vương Kiến Hạo xuất hiện, ngang nhiên nói đỡ cho người con gái vốn thuộc về anh, cơn thịnh nộ trong anh bùng nổ, anh muốn chiến nhau với người đàn ông kia vô cùng!
“Vương thiếu, anh cao sang quyền quý, dùng lời lẽ thâm hiểm như vậy với một người phụ nữ anh thấy vô cùng nở mày nở mặt đúng không?” Dương Trạch cũng vượt lên trước, ánh mắt anh đầy vẻ ngang ngược và cuồng ngạo.
Chiều cao của hai người đàn ông không hề chênh lệch, giống như hai ngọn núi hùnh dũng làm chủ non sơn.
Vương Kiến Hạo nhìn Dương Trạch, trong mắt anh lộ rõ ra vẻ khinh miệt, anh nhếch môi:“ Lời nói thâm hiểm? Dương thiếu, tôi đây chỉ đang nhắc nhở cô Hàm biết thân biết phận, sao anh lại dùng từ nặng nề như vậy?”
Đường Tử Hân muốn lên tiếng khuyên ngăn nhưng cổ họng như bị khâu lại, không nói được một chữ.
“Nếu anh dám làm ô uế bộ mặt của Hàm Tuệ,... tôi cũng không để bộ mặt của bạn gái anh được sạch sẽ!” Dương Trạch nói ra lời rất uy nghiêm, vừa dứt lời anh quay ra nhìn thẳng vào mắt Đường Tử Hân, anh chợt nhận ra đôi mắt cô run lên, sắc mặt cô trắng toát nhợt nhạt.
Hẳn là cô đau lòng lắm nhỉ? Anh đã nặng lời như vậy.
Lời nói sắc bén đó, ánh mắt băng lãnh đó, tựa như những cây kéo dài và nhọn đưa lên hạ xuống, đâm, cắt, bới móc một cách tàn nhẫn trái tim của Đường Tử Hân. Cô đau đến thở cũng thở không nổi, đau đến độ từng tế bào trên cơ thể đều đang thối rữa, đau như muốn ngã xuống rồi chết đi.
Anh chính là đang trừng phạt cô!
Vương Kiến Hạo thắt chặt lấy bàn tay nhỏ mảnh khảnh của cô, anh cảm thấy cả người cô đang run rẩy vô cùng mạnh mẽ. Anh biết cô bị tổn thương, anh biết cô đang đau đớn, nhưng anh không muốn thấy cô như vậy, anh muốn thấy hình ảnh đầy mạnh mẽ của cô.
Chỉ có những đau đớn mới là bàn đạp khiến con người ta có nghị lực để đứng dậy.
Cô tuyệt đối không được yếu đuối, quãng thời gian trước kia cô đã từng vượt qua nhiều cơn bão quét qua cuộc đời mình, cơn bão nhỏ này sao có thể quật ngã được cô?
Bàn tay của Đường Tử Hân thoát khỏi bàn tay của Vương Kiến Hạo, cô không lùi bước mà hiên ngang tiến về phía trước. Mặt đối mặt, Đường Tử Hân nắm chặt tay cất cao giọng:“ Dương thiếu, ngài hãy hỏi lại vợ ngài một chút là đã làm ra những trò hề gì. Không ai làm ô uế bản mặt của cô ta cả, chính cô ta tự thải ra rồi bôi phân lên mặt mình!”
Đám đông vây quanh đấy lập tức ồ lên một tràng lớn. Hàm Tuệ trợn tròn mắt, cô ta không nghĩ Đường Tử Hân lại xông xáo đánh mất cả hình tượng thục nữ trong mắt mọi người như vậy, mà chính cô ta cũng bị vạch trần.Bên miệng Vương Kiến Hạo không giấu nổi ý cười, cô chửi rất bá đạo, còn bá đạo hơn cả anh.
Hàm Tuệ bị mắng như vậy không dễ chịu gì, tức giận đến mức muốn phun máu. Cô ta nghiến răng nhưng do thẹn quá nên không bật ra được cái gì.
Chỉ riêng Dương Trạch là không bị kích động, anh bình thản đón nhận cú công kích quá dữ dằn đó của Đường Tử Hân. Anh muốn cô đối đầu với anh, muốn cô mạnh mẽ chống trả anh, muốn cô căm tức anh, như vậy cô mới không quá đau lòng, như vậy cô mới có thể mạnh mẽ quên anh đi để nhìn về tương lai của chính cô.
Có một số chuyện, đã xảy ra rồi là không thể quay về vạch xuất phát. Giống như anh và cô, đã không thể bên nhau đến đầu bạc răng long nữa rồi, mọi ước hẹn xin kiếp sau có thể thực hiện.
“Tử Hân, em thực sự sẽ chống đối lại anh sao?”
“Còn lựa chọn nào khác sao?”
Được rồi, anh đã có thể yên tâm rồi, cô chắc chắn có thể quên được anh, chỉ cần qua đêm nay nữa thôi...
Trái tim anh vỡ vụn như cốc thủy tinh bị chính tay mình đập bể. Anh nên rời đi, cô đau lòng, anh cũng đau lòng, không nên dày vò cô và bản thân mình thêm nữa.
Dương Trạch kéo lấy tay Hàm Tuệ xuyên qua đám người rời khỏi tầm mắt Đường Tử Hân.
Vương Kiến Hạo nhìn Đường Tử Hân, vẻ mặt cô lạnh lẽo cứng rắn lạ thường, anh nghĩ cô sẽ chùn bước, cũng nghĩ cô sẽ bật khóc nhưng cuối cùng cô đã đứng lên bảo vệ chính danh dự của mình mà không nhờ đến tấm lưng rộng lớn của anh chở che.
Anh có nên khen cô hay không? Rằng cô rất ra dáng người phụ nữ của Vương Kiến Hạo anh?
Đường Tử Hân và anh cùng ngồi vào bàn tiệc. Từng món ăn phương Tây được đưa lên bày chật bàn nhưng cô thật sự là ăn không nổi.
Vương Kiến Hạo cũng không ăn nhưng lại chủ động cắt bò bít tết cho cô, cắt xong anh đặt trước mặt cô rồi nhắc nhở:“ Dù nuốt không trôi nhưng vẫn phải nhai lấy dinh dưỡng sau đó nhả ra cũng được.”
“Cùng ăn một món với cô ta tôi thấy thật dơ bẩn!” Đường Tử Hân đưa nước cam lên hằn học uống một hớp lớn, không cần nhìn cũng đoán được cô đang rất khó chịu qua khẩu khí vô cùng nặng nề đó.
“Vậy để tôi gọi món Trung cho em.” Vương Kiến Hạo hạ chiếc nĩa trên tay xuống, anh cũng lấy rượu từ tốn uống.
Trên sân khấu tràn ngập ánh đèn, chủ tiệc đang nói đôi lời với khách khứa. Ông ta cũng nghe qua chuyện to tiếng vừa nãy nhưng vẫn là thức thời không nhắc đến.
Hàm Tuệ ngồi ở bàn tiệc bên này, cô ta liếc qua liền thấy vẻ mặt đen xì của Đường Tử Hân. Cô ta ghé vào tai Dương Trạch nói gì đó sau cuối nâng một ly rượu đầy rời khỏi bàn tiệc. Nâng từng bước chân nhịp nhàng cô ta tiến tới bàn tiệc của Vương Kiến Hạo và Đường Tử Hân, cô ta vòng qua chỗ của Đường Tử Hân sau đó thấp giọng nói:“ Cô Đường, chuyện cãi vã vừa rồi tôi thật sự xin lỗi. Tối nay tôi lại đắc tội với nhân vật tầm cỡ như Vương thiếu đây, lại hành xử không đúng với người phụ nữ của ngài, là tôi không phải trước. Nào, để tôi mời hai người một ly coi như tạ lỗi, thế nào hả?”Đường Tử Hân không nói gì, trong lòng cô nghĩ Hàm Tuệ sao lại dễ dàng hạ mình xin lỗi cô như vậy? Chắc chắn cô ta có mưu kế mới sang tận đây dằn mặt cô.
Đường Tử Hân nhìn quanh, mọi người với tất cả ánh mắt săm soi trằn trọc đặt lên người cô và Hàm Tuệ. Bọn họ có vẻ vô cùng khoái chí với cuộc chiến của hai người phụ nữ này.
Nhưng nếu cô không nhận rượu mời của Hàm Tuệ há chẳng phải cô chính là nhân vật hàng đầu nhận phải công kích từ dư luận?
Vương Kiến Hạo nhìn Đường Tử Hân chằm chằm, anh nhận ra trong mắt cô có sự lưỡng lự. Nhưng anh tin cô sẽ có thể đối đáp và hành động đúng đắn.
Tay của Đường Tử Hân chạm vào đáy ly rượu chuẩn bị cầm lên thì một tiếng la thất thanh của Hàm Tuệ ở phía sau dội vào tai cô.
Ngay giây sau, có một vị đắng ngét ở khóe môi rồi lan tận vào trong khoang miệng, vị đắng ấy như một mồi lửa đốt cháy lưỡi cô. Một thứ chất lỏng mát lạnh tựa như con rết không chân chảy từ trên đầu cô xuống rồi lan tràn vào bộ váy xuyên thấu của cô.
Đường Tử Hân chưa kịp thích ứng là chuyện gì đã xảy ra thì mọi người quanh đó đều nháo nhào đứng dậy chỉ trỏ.
“Cô Hàm, cô không sao chứ?” Một nam phục vụ đỡ lấy một cánh tay của Hàm Tuệ, cô ta ngã sõng soài trên mặt đất, một chiếc cao gót rơi ra khỏi chân.
Vương Kiến Hạo ngay lập tức đứng dậy, trong mắt anh bây giờ chẳng còn ai khác ngoài Đường Tử Hân với bộ váy ướt nhẹp kia. Anh cởi áo khoác sau đó choàng vào người cho cô, lấy khăn giấy giúp cô lau đi khuôn mặt và mái tóc ướt đẫm rượu kia.
Trong lòng anh cuộc trào lên một cơn sóng thần như muốn quét cả thế giới này đi. Đôi mắt phượng hoàng của anh tràn ngập vẻ hung hãn. Anh muốn đánh người! Rất muốn đánh người!
Hàm Tuệ vừa ngay khi đứng dậy liền nhào đến chỗ Đường Tử Hân làm bộ làm tịnh là đang vô cùng lo lắng, luôn miệng xin lỗi.
Đường Tử Hân cười khinh khỉnh. Đúng là chỉ có cái tài mèo giả khóc chuột là giỏi. Khi nãy ngã xuống như vậy, ly rượu của cô ta thật vừa vặn ụp xuống đầu cô. Đây được xem là gì?
Vương Kiến Hạo thấy không vừa mắt liền gạt Hàm Tuệ sang một bên, anh cất giọng đầy uy lực:“ Tránh ra!”
Đường Tử Hân đột nhiên đứng bật dậy, bị gián tiếp tạt một ly rượu như vậy nhưng vẻ mặt cô vẫn điềm nhiên như thường, điều này không ai đoán được.
Cô ngẩng cao đầu, đêm nay cô sẽ khiến Vương Kiến Hạo nở mày nở mặt, vỗ ngực tự hào vì có một cô bạn gái như cô.
Vương Kiến Hạo nhận ra được ý định của cô. Anh vơ lấy một chai rượu trên bàn tiệc, mạnh mẽ khui nắp rồi đặt vào tay cô, lời anh nói ra cuối cùng chính là muốn trần gian này trải qua kinh thiên động địa.
“Đánh! Đánh chết cô ta cho tôi!”
Hàm Tuệ hoàn toàn bị dọa sợ, cô ta lui về sau vài bước, miệng lẩm bẩm:“ Tôi không cố ý, chân tôi giẫm phải váy. Nếu cô làm gì tôi, tôi quyết không để yên.”Đường Tử Hân bật cười khinh miệt, cô không nhiều lời rồi lập tức cầm lấy chai rượu tiến nhanh đến chỗ Hàm Tuệ như một mũi tên. Cô đưa chai rượu lên cao rồi ra sức dốc xuống, rượu ồ ạt tuôn ra như thác nước và cũng khiến tiếng hét thảm thiết của Hàm Tuệ vang xa.
Vương Kiến Hạo đưa tay bịt lỗ tai, tiếng hét của cô ta giống như con heo bị chọc tiết vậy.
Một màn kịch tính vừa rồi ai ai trong buổi tiệc cũng được chứng kiến, kể cả Dương Trạch, nhưng anh chỉ ngồi ung dung xem kịch chứ không có ý định xen vào.
Đường Tử Hân đổ hết rượu trong chai, cô đặt mạnh chai rượu lên bàn. Một câu nói mỉa mai đầy cao ngạo của cô đập vào màng nhĩ của Hàm Tuệ, khiến cô ta rét run.
“Cô Hàm, so với trứng gà mà cô đã từng ban tặng cho tôi thì loại rượu này còn thơm hơn nhiều.”
Hàm Tuệ tức giận đến bật khóc, mái tóc dài uốn xoăn mà cô ta dày công chuẩn bị trước khi đến đây đã hoàn toàn biến mất, bộ dạng còn tệ hại hơn cả Đường Tử Hân. Cô ta trừng mắt, định giơ tay lên đánh Đường Tử Hân nhưng nhanh chóng bị cô chặn lại.
“Cô Hàm, nếu nhà báo mà chụp được cô trong bộ dạng thế này thì sao nhỉ? À, chắc cô cũng không bận tâm đâu, bởi bản mặt của cô đã dày quá rồi!” Đường Tử Hân đay nghiến gằn mạnh từng chữ, đôi mắt cô còn lóe lên một tia hả hê.
Vương Kiến Hạo vô cùng hưng phấn không ngừng cười. Anh biết bản tính của cô vốn là vậy, nếu người nào nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ cô là kẻ phản diện nhưng không, cô là người tốt, đôi khi cô quá mạnh mẽ và tuyệt tình mà thôi. Nhưng không sao, anh thích cô như vậy, điểm đó ở cô rất giống với anh.
Đối tốt với ta, ta rộng lượng, nhưng có thù tất phải báo. Anh và cô chính là thế!
Bỗng trong tầm mắt Đường Tử Hân xuất hiện một cái bóng cao lớn đang đi đến, anh gạt phắt tay của cô ra khỏi tay của Hàm Tuệ. Đường Tử Hân lui về sau hai bước, người có hơi lảo đảo, cô ngẩng mặt lên đã thấy bóng dáng cao lớn của Dương Trạch đang chắn trước mặt Hàm Tuệ mà che chở cho cô ta.
Tim cô lại rơi xuống vỡ nát. Cô thật đáng chết! Tại sao chỉ cần nhìn thấy anh, trong lòng lại vô cớ chua xót như vậy?
“Đủ rồi, cô ấy cũng đã xin lỗi, vì cái gì cô Đường lại muốn đuổi cùng giết tận?” Dương Trạch nhìn vào bộ váy dài ướt thẫm của Đường Tử Hân, bộ dạng của cô thê thảm không còn lời nói, dây thần kinh của anh lại được dịp co rút đau đớn.
Cô yêu anh, anh yêu cô, rốt cuộc tại sao lại thành kẻ đối đầu nhau trên bàn cờ? Rốt cuộc là vì cái gì?
Đường Tử Hân nuốt nước bọt, cô cao giọng:“ Cô ta đã xin lỗi sao? Tôi không nghe thấy.”
Hàm Tuệ phẫn nộ đến đỏ mặt, cô ta vừa xông xáo về phía trước vừa gào thét điên cuồng:“ Con quỷ cái! Cô chính là đồ quỷ dữ! Tôi giết cô đồ chó chết!” Dương Trạch vòng tay qua người cô ta rồi dùng sức giữ chặt lại, anh nhìn Hàm Tuệ cất giọng nghiêm nghị:“ Xin lỗi cô ấy đi.”
Trong chuyện này anh biết Đường Tử Hân không hề sai, Hàm Tuệ là kẻ cố tình gây chuyện trước, một lời xin lỗi đàng hoàng phải được nói ra, kẻo dư luận lại đồn thổi con dâu nhà họ Dương không có phép tắc.Hàm Tuệ vẫn cố gắng vượt về trước, xem lời Dương Trạch như gió thoảng bên tai.
“Hàm Tuệ, xin lỗi!” Dương Trạch nhíu mày, gằn từng chữ rõ ràng.
Hàm Tuệ thôi không vùng vẫy nữa, cô ta ngỡ ngàng, đôi mắt đỏ au dương lên nhìn anh:“ Trạch...?”
“Xin lỗi!” Dương Trạch mất kiên nhẫn gầm lên, hai tròng mắt anh hiện lên những đường gân đỏ ghê rợn. Ngay cả Đường Tử Hân đứng gần đó cũng bị anh làm cho giật mình.
Hàm Tuệ khóc nấc lên ủy khuất, nước mắt như sông vỡ đê tuôn ra ào ào. Cô ta nhìn Đường Tử Hân bằng ánh mắt căm hận như muốn xé cô làm trăm mảnh rồi đem đi cho quạ tha. Cuối cùng cô ta không cam lòng lên tiếng:“ Cô Đường, thật xin lỗi!”
Ngay khi Hàm Tuệ dứt lời, Dương Trạch hướng về phía Đường Tử Hân lạnh lùng hỏi một câu:“ Đã đủ đền bù cho danh dự và nỗi ấm ức của cô hay chưa?”
Đường Tử Hân thắt chặt tay thành nắm đấm, cô gật đầu:“ Thế là đủ rồi.”
Vương Kiến Hạo tiến tới nắm lấy tay cô, bàn tay cô lạnh ngắt run rẩy, khuôn mặt với lớp trang điểm mỏng cũng trở nên tái nhợt rợn người. Anh nhanh chóng đưa cô rời khỏi buổi tiệc.
Vương Kiến Hạo và Đường Tử Hân ngồi trong xe, cả hai vẫn nắm chặt tay nhau. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường khắp phố phường mở sáng trưng, dòng người ngược xuôi trên đường xá, từng chiếc xe đông đúc cố len lỏi thoát khỏi con đường ách tắc. Mọi thứ vẫn vậy, chỉ có lòng cô là đổi thay. Cô đưa tay lên quệt má, đôi mắt ướt nhòa đẫm lệ.
Rốt cuộc trải qua một đêm giông bão như vậy, cô không phải là kẻ không có trái tim, không thể không rơi nước mắt.
Cô không thể chối bỏ được sự thật rằng cô là kẻ yếu đuối.
Vương Kiến Hạo đưa tay xoay mặt cô lại, khuôn mặt cô bây giờ xinh đẹp như một nàng công chúa nhưng ánh mắt lại đầy vẻ bi thương. Cô cắn chặt môi dưới để ngăn lại tiếng khóc bị bí bách, tựa như một cành thạch thảo bị gió giông quật ngã, cô khiến anh muốn che chở vô cùng. Anh quên mất, cô chỉ là cô gái ở tuổi trăng tròn, mọi tâm tư tình cảm đều dễ bị tổn thương. Ở bữa tiệc tối nay, cô đã có thể mạnh mẽ ngông cuồng như thế đã là hết sức có thể rồi.
Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, anh nhìn cô đến tâm can nhuốm màu đau xót, rốt cuộc cô đã chịu đựng bao lâu rồi?
Vương Kiến Hạo ôm cô vào lòng, Đường Tử Hân ở trong vòm ngực anh òa khóc lớn như một đứa trẻ, từng tiếng nấc nghẹn đầy ai oán tựa một mũi dùi đục khoét từng tế bào của Vương Kiến Hạo.
“Bọn họ không đáng để em phải rơi nước mắt. Đường Tử Hân, không đáng chút nào.” Anh trầm giọng bên tai cô, giọng anh khàn khàn êm tai, nghe như những tiếng mưa rì rầm ngoài cửa sổ.
Cô vẫn khóc, khóc rất thảm thiết.
Bàn tay của Vương Kiến Hạo xoa nhẹ trên lưng, anh cúi đầu đặt lên mái tóc nồng mùi rượu của cô:“ Đau lòng lắm sao?”
Đáp lại anh chỉ là tiếng khóc nức nở, tiếng khóc ấy như một tạp âm mang nhiều bi thương vọng về nơi sâu thẳm nhất tâm can anh.Vặn vẹo, dày xé, cào cấu, tiếng khóc ấy làm con tim anh nát bươm...
Trở về Trấn Thủy, Đường Tử Hân ngủ thiếp đi rất lâu, qua nửa đêm cô mới tỉnh dậy. Bộ váy dạ hội của cô đã được cởi bỏ, thay vào đó là một bộ đồ ngủ mà Vương Kiến Hạo đã chọn và mặc cho cô.
Vương Kiến Hạo cầm theo bánh pizza nóng hổi trên tay đi vào phòng, anh hỏi:“ Đói chưa? Em đã không ăn gì.”
Đường Tử Hân có chút mệt mỏi vươn người một cái, tâm trạng cô so với lúc ở trên xe trở về đã tốt hơn rất nhiều, chỉ có điều mắt cô sưng to đến độ cô mở không nổi, cô lười biếng hỏi:“ Mấy giờ rồi?”
“Hai giờ sáng.” Anh đặt pizza xuống trước mặt cô, khóe môi có hơi mím lại.
“Sao lại mua được pizza?” Đường Tử Hân nhìn pizza nóng được đặt trên đĩa sứ, bụng cô lại bắt đầu réo liên hồi.
“Tiêu Dữu đặt hồi tối, tôi nghĩ em thích ăn nên đã mua.”
Đường Tử Hân che miệng ngáp một cái, giống như chuyện xảy ra ở bữa tiệc chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của cô:“ Tôi phải đi tắm cái đã.”
“Được.”
Nước nóng Vương Kiến Hạo cũng đã chuẩn bị cho cô. Đường Tử Hân không bước vào bồn tắm mà đứng dưới vòi nước lạnh rồi mở lên.
Nước lạnh chảy xuống ào ào như thác nước đổ, cô ươm cả thân mình vào dòng nước đó, chẳng mấy chốc cả người cô lạnh như tảng băng ngoài Bắc cực.
Lời nói đó, ánh mắt đó tựa như một giấc mộng kinh hoàng ám ảnh cô không tha.
Có tiếng mở cửa, ngay sau đó vòi nước bị tắt đi, cánh tay cô bị một lực kéo lại.
“Em là đồ điên!” Tiếng Vương Kiến Hạo tức giận gầm vang, đánh vào tai Đường Tử Hân khiến cô tỉnh ngộ đi vài phần.
Đôi mắt cô lơ đãng nhìn anh, gương mặt hai người chạm vào nhau nóng bỏng rát. Cô kiễng chân, tay quàng vào cổ anh, ngay giây sau liền chủ động hôn lên môi anh mà ngấu mà nghiến, như đang trút đi cơn thịnh nộ đang hoành hành trong người.
Vương Kiến Hạo phối hợp với cô, lần này anh cướp lấy phần chủ động, nhấc bổng cả người cô lên anh áp chặt cô vào mặt tường lạnh giá. Hai người say sưa trong cơn hoan ái, từng giây từng phút đều là những cảnh tượng ân ái đầy kích tình...
Đường Tử Hân cắn chặt vào vai anh khi anh mạnh mẽ đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong cô, đem cô tâng lên những đám mây hồng lạc lõng đầy mê đắm.
Và cũng vào giây phút đó, khóe mắt cô đỏ au, nước mắt như mưa trút xuống ướt đẫm gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Cô lại nghĩ đến gương mặt vừa thân thương lại vừa xa lạ ấy, không phải, chỉ xa lạ ở buổi tiệc tối nay mà thôi...
Nhưng cũng có thể xa lạ đến cuối đời.
Từng cú nhấn người mạnh mẽ của Vương Kiến Hạo làm cô bừng tỉnh để cô thấy rõ người đang cùng cô mây mưa trong cửu lạc là ai.
Là Vương Kiến Hạo, chính là người đàn ông này, sẽ trở thành bức tường chắn mưa chặn gió cho cô. Sẽ là người cưng chiều cô lên tận trời cao.
Là Vương Kiến Hạo, chính là người đàn ông này, sẽ cùng cô dầm mưa cuối mùa...
Bàn tay Vương Kiến Hạo như dải lụa mềm quấn quít trên lưng cô rồi lại xuống vòng eo mảnh khảnh của cô. Anh dừng lại động tác dưới hông, say sưa ngắm nghía cơ thể trắng trẻo của người con gái.
Một tiếng than nhẹ của Đường Tử Hân đánh vào tai anh khiến anh bất ngờ trong giây lát, sau đó một dòng nước ấm mang tên đau lòng cuốn đi sạch sự hưng phấn của anh.
Lúc ấy, cô đã nói chỉ ba chữ nhưng lại như ba con dao đâm phập vào tim anh:“ Tiếp tục đi...”
Một giọt nước rơi từ khóe mắt cô xuống môi anh, lan vào đầu lưỡi, một thứ nước mặn chát, mặn đến xót cả lòng anh.
Vương Kiến Hạo đem cô ra khỏi phòng tắm, anh đặt cô xuống giường. Sau đó anh mạnh mẽ đâm sâu vào người cô lần nữa, Đường Tử Hân chỉ khẽ rên một tiếng rồi lại im lìm. Anh nhấn người đầy hung hãn, từng cú đẩy hông còn mang theo cả sự tức giận.
Nếu cô muốn nhờ vào sự hoan ái để đánh tan đau lòng thì anh nguyện cùng cô ân ái đến cuối đời.
Vương Kiến Hạo cúi đầu, reo rắt từng nụ hôn bỏng cháy lên cơ thể của cô. Đường Tử Hân thở dốc, nước mắt lại lũ lượt đổ về, cô khó khăn lên tiếng:“ Tôi mất hết rồi, chẳng còn gì nữa.”
Vương Kiến Hạo hôn xuống môi cô, anh day nhẹ môi cô như đang phát tiết, anh trầm giọng, nhưng câu nói chắc nịch đầy vẻ uy lực:“ Em còn có tôi, em muốn cả thế giới này, tôi cũng có thể cho em, em không cần bất kì kẻ nào khác!”
“Mở mắt ra, nhìn tôi.” Vương Kiến Hạo nâng cằm cô, dường như anh đang tức giận nên lực ở tay dùng rất mạnh.
Đường Tử Hân mở mắt, thấy khuôn mặt của anh gần trong gang tấc, tuy đã bị nước mắt làm mờ nhưng trong đầu cô vẫn có thể hiện ra khuôn mặt góc cạnh đẹp trai phi phàm của anh.
Cô khẽ mỉm cười trong mơ màng, lời nói ra không biết là thật hay giả:“ Vương Kiến Hạo, làm người phụ nữ của anh thật quyền lực.”
Anh hôn vào trán cô:“ Thích không?”
“Thích.” Cô gật đầu, nước mắt đọng lai khô bên khoé mắt.
Vương Kiến Hạo hôn lên mũi cô, hai bên gò má, cuối cùng anh đặt nụ hôn của mình lên mắt cô, anh nở nụ cười rồi thầm thì như gió bên tai cô:“ Đêm nay em rất ra dáng là người phụ nữ của Vương Kiến Hạo tôi.”
Đường Tử Hân nâng cổ, tay cô quàng vào cổ anh. Cô trao cho anh một nụ hôn vụng về nhưng lại đầy ẩn ý sâu xa.
----------HẾT CHƯƠNG 35----------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook