Mưa Bóng Mây
-
Chương 35: Phiên ngoại 3 – Sau khi kết hôn
【Món quà 2】
Từ Nhụy nhẹ nhàng nhướng mắt lên, đưa mắt nhìn người đối diện rồi nuốt nước miếng.
Cô hoàn toàn không ngờ hôm nay anh Chu lại đích thân tới đây trao đổi với cô.
Mấy năm trước, Từ Nhụy mở một quán bán trà sữa và các loại thức uống khác tại Lâm Thành, cách hai con đường là trường đại học B, việc kinh doanh cũng khá êm xuôi.
Những năm gần đây có một hotgirl mạng mở quán cạnh tranh phía đối diện đường. Công việc kinh doanh của cô đã không còn phát đạt như trước đây nữa.
Cuối năm ngoái, mẹ cô bị bệnh, sức khỏe vẫn suy yếu. Anh rể lại bận rộn với công việc, không thể chăm sóc được. Vì vậy Từ Nhụy muốn dẹp quán, kiếm kế sinh nhai khác.
Ba ngày trước, cô đăng tin sang quán trên trang mạng, ghi rõ lợi thế địa điểm của quán, ngoài ra còn chú thích đến lúc đó sẽ chuyển nhượng tất cả dụng cụ trong quán và nhân viên quán.
Xế chiều hôm đó chỉ có một người liên lạc với cô, khẳng định muốn mua quán của cô.
Đối phương tự xưng là anh Lưu, nói rằng tới trao đổi thay sếp Chu của mình, sau khi đồng ý hẹn gặp cô và trao đổi thời gian cụ thể đã cúp máy.
Sau đó Từ Nhụy lại nhận được vài cuộc gọi, một trong số người đó nói có thể chồng tiền ngay hôm sau và lấy quán luôn. Nhưng Từ Nhụy đã đồng ý với anh Lưu kia trước rồi, nhất thời hơi do dự.
Cô tiện tay lên mạng tìm kiếm số điện thoại của anh Lưu đó, dự định tìm kiếm thông tin thực sự có liên quan tới anh Lưu và người mua đứng đằng sau.
Kết quả lại khiến cô kinh ngạc: Dãy số điện thoại mà anh Lưu gọi tới giống hệt với số điện thoại của văn phòng thư ký trên trang web công ty Chu Mục.
Chu Mục là một nhân vật huyền thoại ở Lâm Thành.
Từ nhỏ, ba mẹ anh ấy đã mất sớm, cấp Hai học hành kém cỏi. Sau khi chuyển trường vào lớp 12, chưa đầy một năm đã đuổi kịp và vượt qua nhiều người, cứ thế thi đỗ vào đại học A.
Trong thời gian học ở đại học A, Chu Mục đã đảm nhận vài dự án của công ty thuê ngoài, tự phát triển một số phần mềm, sau đó trao đổi tài sản và gây dựng sự nghiệp.
Hiện giờ anh ấy vẫn chưa tới 30 tuổi mà đã là doanh nhân trẻ tuổi, nổi tiếng, có uy tín tại Lâm Thành.
Nhưng về chuyện liên quan tới ba mẹ anh ấy mất sớm lại có một ý kiến khác, cho rằng anh ấy là con trai của vợ cũ của doanh nhân giàu có Chu Lập An, vì vậy không được xem là khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Có một chuyện chắc chắn trong nhiều ý kiến khác nhau là Chu Mục trẻ tuổi nhưng có năng lực. Có người còn đồn rằng sau khi anh ấy tốt nghiệp đại học đã kết hôn ngay.
Giàu có và chung tình.
Đây là lần đầu tiên Từ Nhụy được gặp Chu Mục ở ngoài đời.
Đối phương ngồi phía đối diện, khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt bình tĩnh, nét mặt rất thờ ơ.
Thế nhưng Từ Nhụy vẫn cảm thấy hơi căng thẳng, nói chuyện khó khăn, nói hết lý do mình sang nhượng quán rồi đưa ra vài đề xuất có liên quan tới việc kinh doanh sau này.
“Khách hàng mục tiêu của quán chúng tôi là sinh viên ở xung quanh, nhất là ở gần trường đại học B. Sau này nếu muốn mở rộng kinh doanh thì có thể làm hoạt động giao hàng trên một số ứng dụng cùng một lúc. Về phong cách đồ uống, một số người pha chế chuyên nghiệp của chúng tôi…”
Lúc Từ Nhụy trình bày, đối phương rất kiên nhẫn lắng nghe. Nhưng khi cô nói xong lại nghe thấy đối phương nói chỉ định bán một loại nước.
Đường Giai Kỳ đã hoàn thành bậc đại học ở trường đại học A, rồi lại học liên thông lên Thạc sĩ trong 5 năm, sau đó quay về Lâm Thành giảng dạy trong ngành Kỹ thuật điện tử tại trường đại học B.
Năm nay cô 26 tuổi, là giáo viên Thạc sĩ trẻ tuổi nhất ở trường đại học B, có lúc đi trên đường còn bị cho rằng là sinh viên.
Buổi sáng sau khi kết thúc tiết Lý dành cho các sinh viên đại học, cô đi ra khỏi lớp thì thấy nghiên cứu sinh Vu Kiều mà cô đang dẫn dắt đứng đợi trước cửa lớp.
Vu Kiều cầm tờ đơn đưa cho Đường Giai Kỳ ký tên, thuận miệng nói với cô: “Chị sếp, gần đây quán nước bên kia đường đã thay đổi phong cách. Buổi sáng nhóm nghiên cứu Đông Đông và Đậu Đậu tụi em đã qua đó uống, cũng khá ngon.”
Vu Kiều nói tiếp: “Quán đó cũng thật là kỳ lạ, thế mà chỉ bán mỗi nước cam. Không phải loại nước cam này nên sớm bị bỏ đi sao?”
Đường Giai Kỳ nghe thấy hai chữ nước cam liền nghĩ đến Chu Mục, đột nhiên trong lòng bắt đầu bài tiết một loại chất có tên là ngọt ngào. Cô đưa tờ đơn đã ký xong cho Vu Kiều, cười nói: “Ngày mai chị mời nhóm chúng ta cùng đi uống!”
Buổi chiều họp nhóm xong, Đường Giai Kỳ vừa đi ra khỏi tòa nhà khoa đã thấy một chiếc xe màu đen khiêm tốn đậu ở bồn hoa cách đó không xa.
“Em đi trước.” Đường Giai Kỳ chào thầy Tôn rồi chạy thẳng tới chiếc xe đó.
Lúc đi gần tới chiếc xe, cửa xe được mở ra. Chu Mục bước xuống xe, nói: “Chậm thôi.” Vừa nói vừa vươn tay ra ôm lấy Đường Giai Kỳ, thuận tiện mở cửa xe cho cô. Đợi Đường Giai Kỳ ngồi lên xe, anh lại cúi người thắt dây an toàn cho cô.
Lúc thắt dây an toàn, Đường Giai Kỳ hôn lên má anh một cái, sau đó ôm eo anh, vùi đầu vào trong ngực anh, nũng nịu nói: “Mệt quá đi…”
Đường Giai Kỳ ngủ mê man suốt dọc đường. Lúc xe dừng trong nhà để xe, cô mới từ từ tỉnh dậy, quay đầu nhìn Chu Mục, hỏi anh: “Đến nhà rồi à?”
Chu Mục xuống xe, đi vòng qua đầu xe để mở cửa xe của ghế phụ, sau đó định bế Đường Giai Kỳ xuống xe.
Đường Giai Kỳ rất buồn ngủ, để mặc cho Chu Mục bế cô ra khỏi nhà để xe.
Không ngờ vừa ra khỏi nhà để xe lại bắt gặp bà ngoại vừa mới đi xuống lầu.
Bà ngoại thấy hai người liền vội vàng đi tới, hỏi: “Kỳ Kỳ sao vậy?”
“Chỉ là hơi buồn ngủ mà thôi.” Đường Giai Kỳ nói.
Đường Giai Kỳ quàng hai tay qua cổ Chu Mục, tựa đầu lên vai anh, hơi híp mắt lại và ngáp một cái.
Bà ngoại đứng bên cạnh hơi không vui, nói với Chu Mục: “Kỳ Kỳ đã lớn rồi, đừng quá nuông chiều con bé.”
Đường Giai Kỳ cũng cảm thấy hơi xấu hổ, không để Chu Mục bế cô nữa, trèo xuống khỏi lòng Chu Mục, hai chân chạm đất. Chu Mục liền choàng một tay ôm cô, để trọng lượng cả người Đường Giai Kỳ dựa lên người mình.
Sống trong ngôi nhà trước đây đã nhiều năm, tình cảm của hai người dành cho ngôi nhà đó cũng rất sâu đậm. Thế nhưng ngôi nhà đó cách trường đại học B khá xa, Chu Mục cảm thấy Đường Giai Kỳ đi làm không tiện. Năm ngoái bọn họ đã chuyển đến nhà mới, đón bà ngoại về đây.
Để chăm sóc bà ngoại, ban đầu hai người còn thuê hai bảo mẫu. Nhưng bà ngoại nói mình còn khỏe mạnh, không cần chăm sóc, ngược lại có thể chăm sóc hai người trẻ tuổi này, vì vậy bọn họ đã sa thải hai bảo mẫu đó.
Lúc lên lầu, Đường Giai Kỳ chợt nghĩ tới chuyện quán nước mà hôm nay đám sinh viên nói với cô, vì vậy kể với Chu Mục: “Ở trường đại học B mới mở một quán nước, chỉ bán mỗi nước cam. Anh còn nợ em vài năm đấy.”
Chu Mục giơ tay ra, lau vệt nước miếng chảy ra của Đường Giai Kỳ khi ngủ trên xe, “Ừ” một tiếng: “Nhớ mà.”
Bà ngoại vừa vào nhà đã tự giác đi lên lầu.
Đường Giai Kỳ bị Chu Mục đè xuống ghế sô pha “quấy rối” một hồi. Cho đến khi cô sắp bật khóc, Chu Mục mới buông ra.
Lúc này điện thoại của Chu Mục để bên cạnh reo lên. Đường Giai Kỳ tiện tay cầm qua, nhìn thấy thư ký Lưu đẹp trai của Chu Mục gửi tin nhắn tới:
“Sếp, lúc nào mới dẫn chị nhà đến công ty trên danh nghĩa của chị ấy?”
Bên dưới đính kèm một chia sẻ định vị, đó là quán nước mà sáng nay Vu Kiều nhắc tới.
“Thứ anh nợ em.” Chu Mục nói.
Đường Giai Kỳ ngẩn người ra, sau đó mới có phản ứng, phấn khích hỏi Chu Mục: “Vậy em dẫn sinh viên của em tới đó sẽ không cần trả tiền đúng không?!”
Hôm sau, Vu Kiều vừa đi vào phòng thí nghiệm đã nghe thấy các anh chị bàn tán sôi nổi.
“Hình như hôm qua mình thấy bóng dáng của chồng cô giáo…”
“Là Chu Mục bằng xương bằng thịt hả? Đẹp trai không, đẹp trai không, đẹp trai không? Có xứng với chị sếp không?”
“Đẹp trai, rất đẹp trai, thực sự rất đẹp trai.
“Lái xe gì? Rolls Royce? Lamborghini?”
“Chậc, nếu lái xe Rolls Royce, sợ rằng cả trường sẽ vây xem cảnh ông chồng bế chị sếp lên xe.”
“Bế chị sếp lên xe?!”
“Cạch” một tiếng, cửa bị đẩy ra, cả phòng thí nghiệm nhất thời trở nên yên tĩnh.
Đường Giai Kỳ đi tới, cười nói với mọi người: “Mời mấy đứa uống nước cam, là của quán kỳ lạ kia!”
【Về chuyện sinh cục cưng】
Gần đây có một dự án hợp tác giữa phòng thí nghiệm vi sóng trọng điểm quốc gia của đại học B và phòng thí nghiệm thiết bị phân cực của đại học A. Mỗi ngày Đường Giai Kỳ đều rất bận rộn, vả lại còn thường xuyên bay qua bay lại giữa Dương Thành và Lâm Thành.
Lúc đầu Chu Mục đã là người bận rộn, không ngờ Đường Giai Kỳ còn bận hơn anh. Mỗi ngày về nhà, Đường Giai Kỳ không mở cuộc họp video nhóm thì sẽ phiên dịch các loại tài liệu.
Mỗi ngày Chu Mục đều bị ra rìa.
Khó khăn lắm dự án của Đường Giai Kỳ đã kết thúc. Con của Nhan Hạ sắp chào đời, chồng cô ấy bận rộn công việc, Đường Giai Kỳ lập tức tình nguyện qua đó chăm sóc cho cô ấy.
“Không cần đâu, không cần đâu.” Ở đầu dây bên kia, Nhan Hạ nói: “Tuần tới mẹ chồng mình sẽ qua đây.”
“Vậy cậu phải chăm sóc bản thân cho tốt đấy.” Đường Giai Kỳ nói.
Sau khi cúp máy, cuối cùng Chu Mục không nhịn được nữa, đi tới kéo Đường Giai Kỳ ngồi lên chân mình, giữ lấy cằm của Đường Giai Kỳ, để cô đối mặt với mình.
“Đường Giai Kỳ.” Chu Mục nói: “Nhan Hạ sắp làm mẹ rồi à?”
Đường Giai Kỳ gật đầu, mở to đôi mắt, nói: “Đúng vậy, hơn nữa cô ấy nói có cảm giác là con gái.”
Chu Mục khựng lại, không nói tiếp.
Hai người dựa vào nhau rất gần, Đường Giai Kỳ cảm thấy chân của Chu Mục bắt đầu nóng lên, vì vậy nhúc nhích, hỏi anh: “Sao vậy?”
“Khi nào em định làm mẹ?” Chu Mục chợt hỏi.
Đường Giai Kỳ sửng sốt, ngay sau đó cúi đầu xuống, thở dài, “Em vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Cô luôn cảm thấy mình vẫn chưa trưởng thành, vẫn chưa sẵn sàng làm mẹ, vẫn giống như một đứa trẻ được Chu Mục cưng chiều, nuông chiều.
Sắc mặt Chu Mục cũng không có gì thay đổi, bàn tay đặt trên cằm chuyển ra sau tai cô, nhẹ nhàng nhéo tai cô.
“Em buồn ngủ rồi.” Đường Giai Kỳ nói.
Cô đứng dậy khỏi chân Chu Mục, không đứng vững lại ngã ngồi xuống ghế sô pha.
Chu Mục đứng lên, chìa tay về phía cô: “Ôm nhé?”
“Ôm.” Đường Giai Kỳ cũng giơ tay ra, bám lên người Chu Mục như con gấu túi, xoa cổ Chu Mục, nói: “Em phải cân nhắc thật kỹ.”
“Cân nhắc chuyện gì?”
“Làm mẹ đó.”
Chu Mục khẽ cười, đổi thành tư thế khác, bế ngang Đường Giai Kỳ rồi lấy chân đóng cửa lại.
Không đợi Đường Giai Kỳ phản ứng, anh đã đè cô lên giường. Đường Giai Kỳ còn đang suy nghĩ cũng bị mắc kẹt trên giường rồi.
Mặt của Chu Mục gần như áp vào mặt cô, nói với cô: “Từ từ cân nhắc, không vội.”
Hai tháng sau, con của Nhan Hạ đã đầy tháng.
Lúc Đường Giai Kỳ nhận được cuộc gọi là vừa mới thức dậy. Gần đây Chu Mục thường xuyên giày vò cô đến hơn nửa đêm, giống như trả thù khoảng thời gian cô lạnh nhạt với anh.
Hậu quả của việc “chơi bời quá độ” là lúc cô và Nhan Hạ đang nói chuyện qua điện thoại, Nhan Hạ đã hỏi thăm ân cần: “Gần đây có phải cậu quá mệt mỏi lắm không? Nghe giọng cũng có thể biết rất mệt.”
Đường Giai Kỳ nặng nề gật đầu, đá một phát vào người bên cạnh thì lại bị Chu Mục ôm vào lòng. Cô tố cáo với Nhan Hạ: “Thực sự rất mệt.”
Sau khi cúp máy, Đường Giai Kỳ ôm eo của Chu Mục, vùi đầu vào trong lồng ngực Chu Mục, nói với anh: “Con của Nhan Hạ đã đầy tháng, anh phải đi với em.”
Chu Mục ôm chặt cô, hai cơ thể dính chặt vào nhau, đáp: “Được.”
Đường Giai Kỳ rất mong chờ được thấy con của Nhan Hạ. Lúc đứa bé vẫn chưa sinh ra, Nhan Hạ thường xuyên kể cho cô nghe cục cưng ra sao, cục cưng như thế nào, làm cô rất có cảm tình với đứa bé suốt vài tháng.
Hôm đầy tháng, lúc đầu Đường Giai Kỳ và Chu Mục định đến thẳng nhà hàng luôn. Nhan Hạ lại gọi điện thoại tới, hai người đổi chủ ý, chạy xe tới nhà của Nhan Hạ. Vừa đến nhà của Nhan Hạ đã thấy có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc ngồi đợi.
Chồng của Nhan Hạ là bạn học thời đại học với cô, là một người đàn ông rất dịu dàng, chững chạc. Thấy hai người đi tới, anh ta vội vàng tới tiếp đón Đường Giai Kỳ và Chu Mục.
Đường Giai Kỳ và các bạn học cấp Ba hàn huyên một lúc. Lúc này Nhan Hạ đi ra, ôm con vừa đầy tháng trên tay.
Một đám người đều đi tới xem.
“Cô bé này thật xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, cánh tay tròn trịa, trắng nõn, mịn màng quá.”
“Tên là gì vậy?”
“Hạ Hạ.” Nhan Hạ nói: “Nhũ danh là Hạ Hạ.”
Hạ Hạ vốn dĩ đang ngủ, có lẽ do bên ngoài có nhiều người nên lúc này chợt tỉnh giấc. Thế nhưng con bé lại không làm ồn, không ầm ĩ, mở to mắt và đảo tới đảo lui.
“Đôi mắt thật to!” Thấy Hạ Hạ nhìn chằm chằm vào mình, Đường Giai Kỳ không nhịn được vươn tay ra trêu chọc con bé, nói với Nhan Hạ: “Giống như cậu vậy.”
Vừa mới nói xong, đột nhiên Hạ Hạ khóc to lên, phồng mũi đến nỗi đỏ ửng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nước mắt và nước mũi đua nhau chảy xuống.
Đường Giai Kỳ vội vàng rút tay về, hơi áy náy, “Mình dọa con bé sợ à?”
“Không có, không có.” Nhan Hạ nói: “Con bé thường như vậy.”
Khách tới thăm ngày càng nhiều, nhà của Nhan Hạ gần như chật cứng. Có vài người Đường Giai Kỳ không quen biết đi tới bắt chuyện với Chu Mục. Nhan Hạ kéo Đường Giai Kỳ qua một bên, nói: “Hay là cậu và Chu Mục đến nhà hàng trước đi.”
Mục đích Đường Giai Kỳ tới đây là thăm Nhan Hạ và đứa bé, không có hứng thú ăn tiệc đầy tháng lắm, vì vậy từ chối: “Mình và Chu Mục đã ăn rồi, bọn mình không đến nhà hàng đâu.”
Lúc này Hạ Hạ đã ngưng khóc, ngoan ngoãn để Nhan Hạ bế trong lòng, đang mút ngón tay cái vào miệng, nhìn chằm chằm Đường Giai Kỳ.
“Hạ Hạ rất thích cậu, cậu bế con bé thử đi.” Nhan Hạ nói.
Đường Giai Kỳ nhìn đứa bé trông rất yếu ớt, chỉ có một tháng tuổi, nói: “Mình sợ mình bế không khéo lại chọc con bé khóc.”
“Không đâu, cậu làm như vầy…” Nhan Hạ dạy Đường Giai Kỳ tư thế ôm con sao cho đúng.
Đường Giai Kỳ đón lấy đứa bé từ trong tay Nhan Hạ, trong tay bỗng nặng hơn, nhưng trong lòng lại mềm mại giống như rơi vào trong kẹo bông gòn.
Đường Giai Kỳ ôm Hạ Hạ đi tới đi lui trong phòng, đi tới bên cạnh Chu Mục lại không nhịn được nói với anh: “Trong miệng con bé sủi bọt bong bóng giống như con cá vàng nhỏ vậy.”
“Anh có muốn bế thử không?” Đường Giai Kỳ nói với Chu Mục: “Rất mềm mại.”
Chu Mục đón nhận Hạ Hạ từ trong tay Đường Giai Kỳ, cứng ngắc bế vào lòng. Đường Giai Kỳ hướng dẫn Chu Mục theo cách Nhan Hạ mới vừa dạy mình: “Anh bế như vậy không đúng, phải là như vầy. Đúng đúng đúng, là như thế.”
Đứa bé bụ bẫm ngủ thiếp đi trong lòng Chu Mục đang mặc đồ vest và mang giày da. Đường Giai Kỳ cảm thấy cảnh tượng này rất mới lạ, chỗ nào đó trong tim trở nên mềm mại. Cho đến khi về nhà, cái cảm giác đó vẫn còn tồn tại.
Tối hôm đó, Đường Giai Kỳ nghiêm túc nói với Chu Mục: “Em muốn sinh một cục cưng.”HOÀN TRUYỆN
Từ Nhụy nhẹ nhàng nhướng mắt lên, đưa mắt nhìn người đối diện rồi nuốt nước miếng.
Cô hoàn toàn không ngờ hôm nay anh Chu lại đích thân tới đây trao đổi với cô.
Mấy năm trước, Từ Nhụy mở một quán bán trà sữa và các loại thức uống khác tại Lâm Thành, cách hai con đường là trường đại học B, việc kinh doanh cũng khá êm xuôi.
Những năm gần đây có một hotgirl mạng mở quán cạnh tranh phía đối diện đường. Công việc kinh doanh của cô đã không còn phát đạt như trước đây nữa.
Cuối năm ngoái, mẹ cô bị bệnh, sức khỏe vẫn suy yếu. Anh rể lại bận rộn với công việc, không thể chăm sóc được. Vì vậy Từ Nhụy muốn dẹp quán, kiếm kế sinh nhai khác.
Ba ngày trước, cô đăng tin sang quán trên trang mạng, ghi rõ lợi thế địa điểm của quán, ngoài ra còn chú thích đến lúc đó sẽ chuyển nhượng tất cả dụng cụ trong quán và nhân viên quán.
Xế chiều hôm đó chỉ có một người liên lạc với cô, khẳng định muốn mua quán của cô.
Đối phương tự xưng là anh Lưu, nói rằng tới trao đổi thay sếp Chu của mình, sau khi đồng ý hẹn gặp cô và trao đổi thời gian cụ thể đã cúp máy.
Sau đó Từ Nhụy lại nhận được vài cuộc gọi, một trong số người đó nói có thể chồng tiền ngay hôm sau và lấy quán luôn. Nhưng Từ Nhụy đã đồng ý với anh Lưu kia trước rồi, nhất thời hơi do dự.
Cô tiện tay lên mạng tìm kiếm số điện thoại của anh Lưu đó, dự định tìm kiếm thông tin thực sự có liên quan tới anh Lưu và người mua đứng đằng sau.
Kết quả lại khiến cô kinh ngạc: Dãy số điện thoại mà anh Lưu gọi tới giống hệt với số điện thoại của văn phòng thư ký trên trang web công ty Chu Mục.
Chu Mục là một nhân vật huyền thoại ở Lâm Thành.
Từ nhỏ, ba mẹ anh ấy đã mất sớm, cấp Hai học hành kém cỏi. Sau khi chuyển trường vào lớp 12, chưa đầy một năm đã đuổi kịp và vượt qua nhiều người, cứ thế thi đỗ vào đại học A.
Trong thời gian học ở đại học A, Chu Mục đã đảm nhận vài dự án của công ty thuê ngoài, tự phát triển một số phần mềm, sau đó trao đổi tài sản và gây dựng sự nghiệp.
Hiện giờ anh ấy vẫn chưa tới 30 tuổi mà đã là doanh nhân trẻ tuổi, nổi tiếng, có uy tín tại Lâm Thành.
Nhưng về chuyện liên quan tới ba mẹ anh ấy mất sớm lại có một ý kiến khác, cho rằng anh ấy là con trai của vợ cũ của doanh nhân giàu có Chu Lập An, vì vậy không được xem là khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Có một chuyện chắc chắn trong nhiều ý kiến khác nhau là Chu Mục trẻ tuổi nhưng có năng lực. Có người còn đồn rằng sau khi anh ấy tốt nghiệp đại học đã kết hôn ngay.
Giàu có và chung tình.
Đây là lần đầu tiên Từ Nhụy được gặp Chu Mục ở ngoài đời.
Đối phương ngồi phía đối diện, khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt bình tĩnh, nét mặt rất thờ ơ.
Thế nhưng Từ Nhụy vẫn cảm thấy hơi căng thẳng, nói chuyện khó khăn, nói hết lý do mình sang nhượng quán rồi đưa ra vài đề xuất có liên quan tới việc kinh doanh sau này.
“Khách hàng mục tiêu của quán chúng tôi là sinh viên ở xung quanh, nhất là ở gần trường đại học B. Sau này nếu muốn mở rộng kinh doanh thì có thể làm hoạt động giao hàng trên một số ứng dụng cùng một lúc. Về phong cách đồ uống, một số người pha chế chuyên nghiệp của chúng tôi…”
Lúc Từ Nhụy trình bày, đối phương rất kiên nhẫn lắng nghe. Nhưng khi cô nói xong lại nghe thấy đối phương nói chỉ định bán một loại nước.
Đường Giai Kỳ đã hoàn thành bậc đại học ở trường đại học A, rồi lại học liên thông lên Thạc sĩ trong 5 năm, sau đó quay về Lâm Thành giảng dạy trong ngành Kỹ thuật điện tử tại trường đại học B.
Năm nay cô 26 tuổi, là giáo viên Thạc sĩ trẻ tuổi nhất ở trường đại học B, có lúc đi trên đường còn bị cho rằng là sinh viên.
Buổi sáng sau khi kết thúc tiết Lý dành cho các sinh viên đại học, cô đi ra khỏi lớp thì thấy nghiên cứu sinh Vu Kiều mà cô đang dẫn dắt đứng đợi trước cửa lớp.
Vu Kiều cầm tờ đơn đưa cho Đường Giai Kỳ ký tên, thuận miệng nói với cô: “Chị sếp, gần đây quán nước bên kia đường đã thay đổi phong cách. Buổi sáng nhóm nghiên cứu Đông Đông và Đậu Đậu tụi em đã qua đó uống, cũng khá ngon.”
Vu Kiều nói tiếp: “Quán đó cũng thật là kỳ lạ, thế mà chỉ bán mỗi nước cam. Không phải loại nước cam này nên sớm bị bỏ đi sao?”
Đường Giai Kỳ nghe thấy hai chữ nước cam liền nghĩ đến Chu Mục, đột nhiên trong lòng bắt đầu bài tiết một loại chất có tên là ngọt ngào. Cô đưa tờ đơn đã ký xong cho Vu Kiều, cười nói: “Ngày mai chị mời nhóm chúng ta cùng đi uống!”
Buổi chiều họp nhóm xong, Đường Giai Kỳ vừa đi ra khỏi tòa nhà khoa đã thấy một chiếc xe màu đen khiêm tốn đậu ở bồn hoa cách đó không xa.
“Em đi trước.” Đường Giai Kỳ chào thầy Tôn rồi chạy thẳng tới chiếc xe đó.
Lúc đi gần tới chiếc xe, cửa xe được mở ra. Chu Mục bước xuống xe, nói: “Chậm thôi.” Vừa nói vừa vươn tay ra ôm lấy Đường Giai Kỳ, thuận tiện mở cửa xe cho cô. Đợi Đường Giai Kỳ ngồi lên xe, anh lại cúi người thắt dây an toàn cho cô.
Lúc thắt dây an toàn, Đường Giai Kỳ hôn lên má anh một cái, sau đó ôm eo anh, vùi đầu vào trong ngực anh, nũng nịu nói: “Mệt quá đi…”
Đường Giai Kỳ ngủ mê man suốt dọc đường. Lúc xe dừng trong nhà để xe, cô mới từ từ tỉnh dậy, quay đầu nhìn Chu Mục, hỏi anh: “Đến nhà rồi à?”
Chu Mục xuống xe, đi vòng qua đầu xe để mở cửa xe của ghế phụ, sau đó định bế Đường Giai Kỳ xuống xe.
Đường Giai Kỳ rất buồn ngủ, để mặc cho Chu Mục bế cô ra khỏi nhà để xe.
Không ngờ vừa ra khỏi nhà để xe lại bắt gặp bà ngoại vừa mới đi xuống lầu.
Bà ngoại thấy hai người liền vội vàng đi tới, hỏi: “Kỳ Kỳ sao vậy?”
“Chỉ là hơi buồn ngủ mà thôi.” Đường Giai Kỳ nói.
Đường Giai Kỳ quàng hai tay qua cổ Chu Mục, tựa đầu lên vai anh, hơi híp mắt lại và ngáp một cái.
Bà ngoại đứng bên cạnh hơi không vui, nói với Chu Mục: “Kỳ Kỳ đã lớn rồi, đừng quá nuông chiều con bé.”
Đường Giai Kỳ cũng cảm thấy hơi xấu hổ, không để Chu Mục bế cô nữa, trèo xuống khỏi lòng Chu Mục, hai chân chạm đất. Chu Mục liền choàng một tay ôm cô, để trọng lượng cả người Đường Giai Kỳ dựa lên người mình.
Sống trong ngôi nhà trước đây đã nhiều năm, tình cảm của hai người dành cho ngôi nhà đó cũng rất sâu đậm. Thế nhưng ngôi nhà đó cách trường đại học B khá xa, Chu Mục cảm thấy Đường Giai Kỳ đi làm không tiện. Năm ngoái bọn họ đã chuyển đến nhà mới, đón bà ngoại về đây.
Để chăm sóc bà ngoại, ban đầu hai người còn thuê hai bảo mẫu. Nhưng bà ngoại nói mình còn khỏe mạnh, không cần chăm sóc, ngược lại có thể chăm sóc hai người trẻ tuổi này, vì vậy bọn họ đã sa thải hai bảo mẫu đó.
Lúc lên lầu, Đường Giai Kỳ chợt nghĩ tới chuyện quán nước mà hôm nay đám sinh viên nói với cô, vì vậy kể với Chu Mục: “Ở trường đại học B mới mở một quán nước, chỉ bán mỗi nước cam. Anh còn nợ em vài năm đấy.”
Chu Mục giơ tay ra, lau vệt nước miếng chảy ra của Đường Giai Kỳ khi ngủ trên xe, “Ừ” một tiếng: “Nhớ mà.”
Bà ngoại vừa vào nhà đã tự giác đi lên lầu.
Đường Giai Kỳ bị Chu Mục đè xuống ghế sô pha “quấy rối” một hồi. Cho đến khi cô sắp bật khóc, Chu Mục mới buông ra.
Lúc này điện thoại của Chu Mục để bên cạnh reo lên. Đường Giai Kỳ tiện tay cầm qua, nhìn thấy thư ký Lưu đẹp trai của Chu Mục gửi tin nhắn tới:
“Sếp, lúc nào mới dẫn chị nhà đến công ty trên danh nghĩa của chị ấy?”
Bên dưới đính kèm một chia sẻ định vị, đó là quán nước mà sáng nay Vu Kiều nhắc tới.
“Thứ anh nợ em.” Chu Mục nói.
Đường Giai Kỳ ngẩn người ra, sau đó mới có phản ứng, phấn khích hỏi Chu Mục: “Vậy em dẫn sinh viên của em tới đó sẽ không cần trả tiền đúng không?!”
Hôm sau, Vu Kiều vừa đi vào phòng thí nghiệm đã nghe thấy các anh chị bàn tán sôi nổi.
“Hình như hôm qua mình thấy bóng dáng của chồng cô giáo…”
“Là Chu Mục bằng xương bằng thịt hả? Đẹp trai không, đẹp trai không, đẹp trai không? Có xứng với chị sếp không?”
“Đẹp trai, rất đẹp trai, thực sự rất đẹp trai.
“Lái xe gì? Rolls Royce? Lamborghini?”
“Chậc, nếu lái xe Rolls Royce, sợ rằng cả trường sẽ vây xem cảnh ông chồng bế chị sếp lên xe.”
“Bế chị sếp lên xe?!”
“Cạch” một tiếng, cửa bị đẩy ra, cả phòng thí nghiệm nhất thời trở nên yên tĩnh.
Đường Giai Kỳ đi tới, cười nói với mọi người: “Mời mấy đứa uống nước cam, là của quán kỳ lạ kia!”
【Về chuyện sinh cục cưng】
Gần đây có một dự án hợp tác giữa phòng thí nghiệm vi sóng trọng điểm quốc gia của đại học B và phòng thí nghiệm thiết bị phân cực của đại học A. Mỗi ngày Đường Giai Kỳ đều rất bận rộn, vả lại còn thường xuyên bay qua bay lại giữa Dương Thành và Lâm Thành.
Lúc đầu Chu Mục đã là người bận rộn, không ngờ Đường Giai Kỳ còn bận hơn anh. Mỗi ngày về nhà, Đường Giai Kỳ không mở cuộc họp video nhóm thì sẽ phiên dịch các loại tài liệu.
Mỗi ngày Chu Mục đều bị ra rìa.
Khó khăn lắm dự án của Đường Giai Kỳ đã kết thúc. Con của Nhan Hạ sắp chào đời, chồng cô ấy bận rộn công việc, Đường Giai Kỳ lập tức tình nguyện qua đó chăm sóc cho cô ấy.
“Không cần đâu, không cần đâu.” Ở đầu dây bên kia, Nhan Hạ nói: “Tuần tới mẹ chồng mình sẽ qua đây.”
“Vậy cậu phải chăm sóc bản thân cho tốt đấy.” Đường Giai Kỳ nói.
Sau khi cúp máy, cuối cùng Chu Mục không nhịn được nữa, đi tới kéo Đường Giai Kỳ ngồi lên chân mình, giữ lấy cằm của Đường Giai Kỳ, để cô đối mặt với mình.
“Đường Giai Kỳ.” Chu Mục nói: “Nhan Hạ sắp làm mẹ rồi à?”
Đường Giai Kỳ gật đầu, mở to đôi mắt, nói: “Đúng vậy, hơn nữa cô ấy nói có cảm giác là con gái.”
Chu Mục khựng lại, không nói tiếp.
Hai người dựa vào nhau rất gần, Đường Giai Kỳ cảm thấy chân của Chu Mục bắt đầu nóng lên, vì vậy nhúc nhích, hỏi anh: “Sao vậy?”
“Khi nào em định làm mẹ?” Chu Mục chợt hỏi.
Đường Giai Kỳ sửng sốt, ngay sau đó cúi đầu xuống, thở dài, “Em vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Cô luôn cảm thấy mình vẫn chưa trưởng thành, vẫn chưa sẵn sàng làm mẹ, vẫn giống như một đứa trẻ được Chu Mục cưng chiều, nuông chiều.
Sắc mặt Chu Mục cũng không có gì thay đổi, bàn tay đặt trên cằm chuyển ra sau tai cô, nhẹ nhàng nhéo tai cô.
“Em buồn ngủ rồi.” Đường Giai Kỳ nói.
Cô đứng dậy khỏi chân Chu Mục, không đứng vững lại ngã ngồi xuống ghế sô pha.
Chu Mục đứng lên, chìa tay về phía cô: “Ôm nhé?”
“Ôm.” Đường Giai Kỳ cũng giơ tay ra, bám lên người Chu Mục như con gấu túi, xoa cổ Chu Mục, nói: “Em phải cân nhắc thật kỹ.”
“Cân nhắc chuyện gì?”
“Làm mẹ đó.”
Chu Mục khẽ cười, đổi thành tư thế khác, bế ngang Đường Giai Kỳ rồi lấy chân đóng cửa lại.
Không đợi Đường Giai Kỳ phản ứng, anh đã đè cô lên giường. Đường Giai Kỳ còn đang suy nghĩ cũng bị mắc kẹt trên giường rồi.
Mặt của Chu Mục gần như áp vào mặt cô, nói với cô: “Từ từ cân nhắc, không vội.”
Hai tháng sau, con của Nhan Hạ đã đầy tháng.
Lúc Đường Giai Kỳ nhận được cuộc gọi là vừa mới thức dậy. Gần đây Chu Mục thường xuyên giày vò cô đến hơn nửa đêm, giống như trả thù khoảng thời gian cô lạnh nhạt với anh.
Hậu quả của việc “chơi bời quá độ” là lúc cô và Nhan Hạ đang nói chuyện qua điện thoại, Nhan Hạ đã hỏi thăm ân cần: “Gần đây có phải cậu quá mệt mỏi lắm không? Nghe giọng cũng có thể biết rất mệt.”
Đường Giai Kỳ nặng nề gật đầu, đá một phát vào người bên cạnh thì lại bị Chu Mục ôm vào lòng. Cô tố cáo với Nhan Hạ: “Thực sự rất mệt.”
Sau khi cúp máy, Đường Giai Kỳ ôm eo của Chu Mục, vùi đầu vào trong lồng ngực Chu Mục, nói với anh: “Con của Nhan Hạ đã đầy tháng, anh phải đi với em.”
Chu Mục ôm chặt cô, hai cơ thể dính chặt vào nhau, đáp: “Được.”
Đường Giai Kỳ rất mong chờ được thấy con của Nhan Hạ. Lúc đứa bé vẫn chưa sinh ra, Nhan Hạ thường xuyên kể cho cô nghe cục cưng ra sao, cục cưng như thế nào, làm cô rất có cảm tình với đứa bé suốt vài tháng.
Hôm đầy tháng, lúc đầu Đường Giai Kỳ và Chu Mục định đến thẳng nhà hàng luôn. Nhan Hạ lại gọi điện thoại tới, hai người đổi chủ ý, chạy xe tới nhà của Nhan Hạ. Vừa đến nhà của Nhan Hạ đã thấy có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc ngồi đợi.
Chồng của Nhan Hạ là bạn học thời đại học với cô, là một người đàn ông rất dịu dàng, chững chạc. Thấy hai người đi tới, anh ta vội vàng tới tiếp đón Đường Giai Kỳ và Chu Mục.
Đường Giai Kỳ và các bạn học cấp Ba hàn huyên một lúc. Lúc này Nhan Hạ đi ra, ôm con vừa đầy tháng trên tay.
Một đám người đều đi tới xem.
“Cô bé này thật xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, cánh tay tròn trịa, trắng nõn, mịn màng quá.”
“Tên là gì vậy?”
“Hạ Hạ.” Nhan Hạ nói: “Nhũ danh là Hạ Hạ.”
Hạ Hạ vốn dĩ đang ngủ, có lẽ do bên ngoài có nhiều người nên lúc này chợt tỉnh giấc. Thế nhưng con bé lại không làm ồn, không ầm ĩ, mở to mắt và đảo tới đảo lui.
“Đôi mắt thật to!” Thấy Hạ Hạ nhìn chằm chằm vào mình, Đường Giai Kỳ không nhịn được vươn tay ra trêu chọc con bé, nói với Nhan Hạ: “Giống như cậu vậy.”
Vừa mới nói xong, đột nhiên Hạ Hạ khóc to lên, phồng mũi đến nỗi đỏ ửng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nước mắt và nước mũi đua nhau chảy xuống.
Đường Giai Kỳ vội vàng rút tay về, hơi áy náy, “Mình dọa con bé sợ à?”
“Không có, không có.” Nhan Hạ nói: “Con bé thường như vậy.”
Khách tới thăm ngày càng nhiều, nhà của Nhan Hạ gần như chật cứng. Có vài người Đường Giai Kỳ không quen biết đi tới bắt chuyện với Chu Mục. Nhan Hạ kéo Đường Giai Kỳ qua một bên, nói: “Hay là cậu và Chu Mục đến nhà hàng trước đi.”
Mục đích Đường Giai Kỳ tới đây là thăm Nhan Hạ và đứa bé, không có hứng thú ăn tiệc đầy tháng lắm, vì vậy từ chối: “Mình và Chu Mục đã ăn rồi, bọn mình không đến nhà hàng đâu.”
Lúc này Hạ Hạ đã ngưng khóc, ngoan ngoãn để Nhan Hạ bế trong lòng, đang mút ngón tay cái vào miệng, nhìn chằm chằm Đường Giai Kỳ.
“Hạ Hạ rất thích cậu, cậu bế con bé thử đi.” Nhan Hạ nói.
Đường Giai Kỳ nhìn đứa bé trông rất yếu ớt, chỉ có một tháng tuổi, nói: “Mình sợ mình bế không khéo lại chọc con bé khóc.”
“Không đâu, cậu làm như vầy…” Nhan Hạ dạy Đường Giai Kỳ tư thế ôm con sao cho đúng.
Đường Giai Kỳ đón lấy đứa bé từ trong tay Nhan Hạ, trong tay bỗng nặng hơn, nhưng trong lòng lại mềm mại giống như rơi vào trong kẹo bông gòn.
Đường Giai Kỳ ôm Hạ Hạ đi tới đi lui trong phòng, đi tới bên cạnh Chu Mục lại không nhịn được nói với anh: “Trong miệng con bé sủi bọt bong bóng giống như con cá vàng nhỏ vậy.”
“Anh có muốn bế thử không?” Đường Giai Kỳ nói với Chu Mục: “Rất mềm mại.”
Chu Mục đón nhận Hạ Hạ từ trong tay Đường Giai Kỳ, cứng ngắc bế vào lòng. Đường Giai Kỳ hướng dẫn Chu Mục theo cách Nhan Hạ mới vừa dạy mình: “Anh bế như vậy không đúng, phải là như vầy. Đúng đúng đúng, là như thế.”
Đứa bé bụ bẫm ngủ thiếp đi trong lòng Chu Mục đang mặc đồ vest và mang giày da. Đường Giai Kỳ cảm thấy cảnh tượng này rất mới lạ, chỗ nào đó trong tim trở nên mềm mại. Cho đến khi về nhà, cái cảm giác đó vẫn còn tồn tại.
Tối hôm đó, Đường Giai Kỳ nghiêm túc nói với Chu Mục: “Em muốn sinh một cục cưng.”HOÀN TRUYỆN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook