Một Truyền Thuyết Về Ánh Sáng Và Bóng Tối
-
Chương 90: Mưu lược-Chiến thuật-Hành động(4)
Phiên bản?...
Huh?...
Anh có muốn kết thúc cuộc chiến đẫm máu này không?...
Vậy nàng có muốn không?...
Muốn...Ta rất muốn...Ta đã từng muốn buông xuôi...Nhưng ta biết...Ta không thể nghỉ ngơi...Ta không được phép bỏ cuộc...Trước khi ta hoàn thành sứ mệnh của mình...Máu đã đổ quá nhiều...
Keng!
Hai thanh gươm va mạnh vào nhau.
Ta...Cũng thế...Ta rất muốn...Rất muốn...Hơn bất cứ thứ gì...Nhưng...Máu đổ ra...Phần lớn là của binh đoàn bóng tối...Chúng chết đi...Lẽ ra nàng phải vui chứ...
Ta...Đã từng là chúng...
Nàng...nói gì?...
Ta đã từng là chúng...Ta đã từng hòa nhập vào chúng...Đã từng là con quỷ khát máu...Huyết quản của ta sôi sục dòng máu của bóng đêm...Làm sao...Ta có thể đứng nhìn chúng gục xuống mãi được?...
Vậy ư?...
_Araki?-Es khẽ lên tiếng.
_Huh?
_Chúng ta có nên giúp sức cho nữ vương không?Ngài bị thương nhiều quá...-Es lo lắng.
_Ừ.Có lẽ chúng ta...-Một luồng sáng hiện ra trên tay Araki.
Araki!...Không!...
Huh??...
Xoẹt!
Reven xô mạnh hắn ra khỏi đường đi của luồng sáng hủy diệt,tuy chỉ sượt nhẹ,nhưng máu cũng bắt đầu tuôn ra khỏi đôi cánh thiên thần bê bết máu của Reven.Từ từ,nàng rơi xuống.
Đau...Đau quá...Cánh của ta...Ta đang rơi...Rơi...
Bộp.
Vòng tay của Oscan nhanh chóng đón lấy nàng.
_Nữ vương!!-Araki,Gajira,Es đồng loạt thét lên.
_Nữ vương...Tại sao?Tại sao vậy???Tại sao nàng lại cứu ta???-Hắn đau khổ nói,gần như thét lên.
_Anh...không phải...Là kẻ phải chết...-Lời nói của nàng đứt quãng vì cơn đau của những vết thương chưa lành đã tiếp tục rỉ máu.
_Nhưng...Tại sao chứ??...Nàng phải giết ta mà!!!
Xoẹt.
Các tinh linh từ từ bay đến,bao bọc Reven,dần dần chữa thương cho nàng.
_Cảm...Cảm ơn Es...-Reven gượng dậy.
_Nàng...Nàng ổn chứ?-Oscan khẽ hỏi.
_Ta ổn mà...Anh không cần phải lo..
Các người...Thật là chậm chạp...
Rooooaaaaarrrrrrr!!!!
Tiếng gầm của xích hổ như lay chuyển cả chiến trường.Nó xông đến,tấn công Reven.
Xoẹt.
Một vết cào đỏ máu hiện ra trên cánh tay Reven.
Này...Mèo con...Đau đấy...
Nàng nở một nụ cười bí ẩn,sau đó bay lên.
Cô...Ai là mèo con chứ???...
Rooooooarrrrrr!!!!
Nó gầm lên,lần này kèm theo cả một cơn mưa những quả cầu lửa đáng sợ.
Phiên bản...Ta đã cho mi mươn sức mạnh của ta quá lâu....
Xoẹt.
Những luồng sáng kì lạ phát ra trên người hắn,bay lên rồi nhập vào xích hổ.
_Ư...-Hắn gục xuống
_Chuyện này...Chuyện này nghĩa là sao???...
Họ hoang mang nhìn vào con hổ với bộ lông rừng rực đỏ và vị nữ vương của mình toát ra làn sát khí đáng sợ chưa bao giờ từng có....
(to be continued...)
Huh?...
Anh có muốn kết thúc cuộc chiến đẫm máu này không?...
Vậy nàng có muốn không?...
Muốn...Ta rất muốn...Ta đã từng muốn buông xuôi...Nhưng ta biết...Ta không thể nghỉ ngơi...Ta không được phép bỏ cuộc...Trước khi ta hoàn thành sứ mệnh của mình...Máu đã đổ quá nhiều...
Keng!
Hai thanh gươm va mạnh vào nhau.
Ta...Cũng thế...Ta rất muốn...Rất muốn...Hơn bất cứ thứ gì...Nhưng...Máu đổ ra...Phần lớn là của binh đoàn bóng tối...Chúng chết đi...Lẽ ra nàng phải vui chứ...
Ta...Đã từng là chúng...
Nàng...nói gì?...
Ta đã từng là chúng...Ta đã từng hòa nhập vào chúng...Đã từng là con quỷ khát máu...Huyết quản của ta sôi sục dòng máu của bóng đêm...Làm sao...Ta có thể đứng nhìn chúng gục xuống mãi được?...
Vậy ư?...
_Araki?-Es khẽ lên tiếng.
_Huh?
_Chúng ta có nên giúp sức cho nữ vương không?Ngài bị thương nhiều quá...-Es lo lắng.
_Ừ.Có lẽ chúng ta...-Một luồng sáng hiện ra trên tay Araki.
Araki!...Không!...
Huh??...
Xoẹt!
Reven xô mạnh hắn ra khỏi đường đi của luồng sáng hủy diệt,tuy chỉ sượt nhẹ,nhưng máu cũng bắt đầu tuôn ra khỏi đôi cánh thiên thần bê bết máu của Reven.Từ từ,nàng rơi xuống.
Đau...Đau quá...Cánh của ta...Ta đang rơi...Rơi...
Bộp.
Vòng tay của Oscan nhanh chóng đón lấy nàng.
_Nữ vương!!-Araki,Gajira,Es đồng loạt thét lên.
_Nữ vương...Tại sao?Tại sao vậy???Tại sao nàng lại cứu ta???-Hắn đau khổ nói,gần như thét lên.
_Anh...không phải...Là kẻ phải chết...-Lời nói của nàng đứt quãng vì cơn đau của những vết thương chưa lành đã tiếp tục rỉ máu.
_Nhưng...Tại sao chứ??...Nàng phải giết ta mà!!!
Xoẹt.
Các tinh linh từ từ bay đến,bao bọc Reven,dần dần chữa thương cho nàng.
_Cảm...Cảm ơn Es...-Reven gượng dậy.
_Nàng...Nàng ổn chứ?-Oscan khẽ hỏi.
_Ta ổn mà...Anh không cần phải lo..
Các người...Thật là chậm chạp...
Rooooaaaaarrrrrrr!!!!
Tiếng gầm của xích hổ như lay chuyển cả chiến trường.Nó xông đến,tấn công Reven.
Xoẹt.
Một vết cào đỏ máu hiện ra trên cánh tay Reven.
Này...Mèo con...Đau đấy...
Nàng nở một nụ cười bí ẩn,sau đó bay lên.
Cô...Ai là mèo con chứ???...
Rooooooarrrrrr!!!!
Nó gầm lên,lần này kèm theo cả một cơn mưa những quả cầu lửa đáng sợ.
Phiên bản...Ta đã cho mi mươn sức mạnh của ta quá lâu....
Xoẹt.
Những luồng sáng kì lạ phát ra trên người hắn,bay lên rồi nhập vào xích hổ.
_Ư...-Hắn gục xuống
_Chuyện này...Chuyện này nghĩa là sao???...
Họ hoang mang nhìn vào con hổ với bộ lông rừng rực đỏ và vị nữ vương của mình toát ra làn sát khí đáng sợ chưa bao giờ từng có....
(to be continued...)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook