Máu....Hoang tàn....Bầu trời vần vũ mây đen...Mùi tanh tưởi bốc lên từ tận kẽ đất...

Đây là đâu?...Mọi người đâu cả rồi?...Cô đơn...Sợ hãi...Bóng tối bao phủ...Ta có thể cảm thấy nó....Ta có thể cảm thấy làn hơi chết chóc...Ta...Sợ...

Nữ vương...Tôi biết ngài đang nghĩ gì...

Ai?...Ai đó?...Ra đây mau!!!...

Ngài sợ tôi ư?...Tôi chỉ muốn nói với ngài một điều...Tương lai...Màu đỏ...Ngài...Hãy vững tin...Đừng buông rơi thanh gươm...Đừng để đau thương chế ngự ngài...Hãy...Vững tin...

Hực

Tương lai?...Màu đỏ?...Những lời ấy nghĩa là gì chứ?...Dù là gì thì nó cũng thật đáng sợ...Giấc mơ đó...Không,chẳng là gì cả...Vì ta suy nghĩ quá nhiều thôi...

Reven bật tỉnh,đôi mắt vẫn còn vương chút sợ hãi,những hạt mồ hôi toát đầm đìa.Chỉ phút chốc sau,sự điềm tĩnh tự tin lại quay trở về trên khuôn mặt Reven.Cô nhìn qua cửa sổ.

Vẫn còn tối đen...Giấc mơ kỳ lạ...Trấn tĩnh lại...Sẽ không có gì cả...Chỉ là giấc mơ thôi...Giấc mơ tiên tri...

Đôi mắt xinh đẹp khẽ khàng khép lại,như che giấu sự e sợ về một tương lai đen tối..

(to be continued...)

_

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương