Một Triệu Lần Yêu Em
-
Quyển 3 - Chương 29: Em có muốn lên giường với tôi không?
"Sao cửa lại khép hờ thế này?" Vừa đến nơi Nghiên Mịch giật mình thắc mắc, bình thường Dật Thương đóng cửa rất kỹ càng, nếu không đóng cửa hẳn là người giúp việc đang tưới cây bên ngoài. Chuyện này kỳ lạ quá, cô len lén quan sát xung quanh, không một bóng người. Sợ rằng cả một bóng ma cũng không có luôn.
Hôm nay rốt cục có chuyện gì xảy ra với biệt thự của Dật Thương vậy? Nghiên Mịch lo lắm, liền chạy vào bên trong đại sảnh. Đúng là không hề có ai. Người giúp việc của Dật Thương không lẽ bị sa thải hết rồi? Là thế thì... tội nghiệp họ quá chứ...
Cộp. Cộp!
Bước chân nhanh thoắt đi vào phòng ngủ của Dật Thương, Nghiên Mịch đảo mắt một lượt quan sát xung quanh, không thấy Dật Thương ở đâu cả. Căn phòng sạch sẽ ngăn nắp không có dấu vết của việc "đập phá". Theo Nghiên Mịch hiểu về anh thì khi mệt mỏi hay bực mình, phòng của anh sẽ bị xáo tung lên như cái hố rác. Chắc anh ngồi uống rượu ở sân thượng rồi. Nghĩ thế, cô liền chạy một mạch đến sân thượng, linh cảm rất xấu từ đâu bỗng chui vào trong đầu cô.
Rất nhanh cô đã đặt chân lên sân thượng nhà anh, Nghiên Mịch hoảng hốt vì thấy bóng người đang nằm ngủ dưới đất. Trên bàn gỗ nhỏ còn có một cốc rượu vang nhẹ chưa uống cạn, hẳn anh đang có chuyện buồn phiền nên mới lôi rượu ra... tới mức nói với cô là "Tôi mệt". Chiếc điện thoại bị rơi xuống đất nên sập nguồn mất đang yên vị tại chỗ.
"Dật Thương!" Nghiên Mịch như bị đóng băng, tay cứng đờ đỡ Dật Thương ngồi dậy, cô vô cùng sốc khi thấy anh trong tình cảnh này. Dật Thương đó, rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dật Thương ăn mặc vô cùng phong phanh, điều duy nhất không thay đổi là dáng vẻ dịu dàng của anh... Khi ngủ anh cũng thật hiền hậu như vậy, khiến cô cứ muốn ngắm nhìn mãi. Đã hơn 1 năm, 1 năm rồi cô chưa ngắm anh ngủ...
Nghiên Mịch chợt nở một nụ cười, tay vuốt ve lọn tóc trên trán anh, môi cô cất một tiếng nhè nhẹ như làn gió bên tai anh: "Anh có biết, anh rất giống con nít không." Nghiên Mịch lại định thụt tay về, thì tái mặt: "Anh bị sao thế này?" Cô cảm nhận nhiệt độ trên người anh, rồi sờ vào trán mình so sánh. Đúng là trán Dật Thương rất nóng... Không được, Dật Thương sốt rồi.
Soạt. Nghiên Mịch lôi anh đứng dậy thì Dật Thương mở to đôi mắt, ánh sáng yếu ớt từ những ngôi sao trên trời chiếu rọi xuống khuôn mặt mệt mỏi của anh, Dật Thương liếc sang Nghiên Mịch: "Sao em lại phải đỡ tôi?"
Nghiên Mịch nheo mắt, cô ôm chặt lấy cánh tay anh, trả lời dứt khoát: "Anh bị sốt rồi. Ở ngoài trời thêm không tốt, mau vào trong. Tôi đỡ anh." Nói xong, Nghiên Mịch sải bước đi.
Dật Thương chiều ý cô, cũng không nói thêm câu nào cho tới lúc anh được nằm xuống giường ngủ. Nghiên Mịch yên tâm, cô tính rời khỏi phòng đi nấu chút cháo và lấy thuốc cho Dật Thương uống để hạ sốt.
Tay cô bị Dật Thương giữ chặt lại, cô đơ ra, Dật Thương lên tiếng nhỏ nhẹ: "Ở lại với tôi đi... được không?"
Nghiên Mịch cúi mặt xuống nhìn cánh tay kia, cô cảm nhận được sự yếu ớt của anh, buông ra mỉm cười: "Ngoan nào. Em đi nấu cho anh ít cháo, tiện thể lấy thuốc cho anh uống."
Dật Thương hơi sững ra. Anh cũng cong môi: "Em đã đổi cách xưng hô đấy à?"
Đến giờ Nghiên Mịch mới thấu ra, mình đã bị Dật Thương "cảm động hóa". Cô đỏ mặt, lẩm bẩm: "Ừm thì... anh lớn hơn em 4 tuổi mà, vả lại anh là boss."
"Đừng nói nữa."
Câu này của Dật Thương khiến Nghiên Mịch ngạc nhiên, cô ngước lên nhìn anh chăm chú. Dật Thương cũng vậy, anh hỏi với sự chân thành: "Em có muốn lên giường với tôi không?"
"Anh... bị sốt nên nói bậy rồi. Ở yên đó, em... đi nấu cháo." Cô muốn thoát ra khỏi tình thế bí bách như bây giờ. Dật Thương đang bị bệnh, lại muốn "lên giường". Anh có bị khùng không đây?
Nghiên Mịch quay đi, liền bị bàn tay Dật Thương kéo, cô ngã ngay vào lòng anh. Tim cô đập thình thịch, lo sợ Dật Thương sẽ làm thật. Nghiên Mịch không dám nhìn thẳng mắt anh.
Dật Thương ôm lấy người cô, nhẹ dựa vào vai cô từ đằng sau: "Tôi cần em... Tôi yêu em, Nghiên Mịch."
"Dật Thương à, anh đừng như vậy." Nghiên Mịch bối rối. Cô muốn rời khỏi phòng ngay tức khắc, liền nghĩ ra một câu khác đổi chủ đề: "Mà, người giúp việc của anh đâu hết rồi?"
Dật Thương buông Nghiên Mịch ra, anh nhắm hờ mắt, tay gác lên trán đăm chiêu: "Họ xin phép về quê."
"Ưm... vậy... em đi nấu cháo..."
"Đi đi."
Hôm nay rốt cục có chuyện gì xảy ra với biệt thự của Dật Thương vậy? Nghiên Mịch lo lắm, liền chạy vào bên trong đại sảnh. Đúng là không hề có ai. Người giúp việc của Dật Thương không lẽ bị sa thải hết rồi? Là thế thì... tội nghiệp họ quá chứ...
Cộp. Cộp!
Bước chân nhanh thoắt đi vào phòng ngủ của Dật Thương, Nghiên Mịch đảo mắt một lượt quan sát xung quanh, không thấy Dật Thương ở đâu cả. Căn phòng sạch sẽ ngăn nắp không có dấu vết của việc "đập phá". Theo Nghiên Mịch hiểu về anh thì khi mệt mỏi hay bực mình, phòng của anh sẽ bị xáo tung lên như cái hố rác. Chắc anh ngồi uống rượu ở sân thượng rồi. Nghĩ thế, cô liền chạy một mạch đến sân thượng, linh cảm rất xấu từ đâu bỗng chui vào trong đầu cô.
Rất nhanh cô đã đặt chân lên sân thượng nhà anh, Nghiên Mịch hoảng hốt vì thấy bóng người đang nằm ngủ dưới đất. Trên bàn gỗ nhỏ còn có một cốc rượu vang nhẹ chưa uống cạn, hẳn anh đang có chuyện buồn phiền nên mới lôi rượu ra... tới mức nói với cô là "Tôi mệt". Chiếc điện thoại bị rơi xuống đất nên sập nguồn mất đang yên vị tại chỗ.
"Dật Thương!" Nghiên Mịch như bị đóng băng, tay cứng đờ đỡ Dật Thương ngồi dậy, cô vô cùng sốc khi thấy anh trong tình cảnh này. Dật Thương đó, rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dật Thương ăn mặc vô cùng phong phanh, điều duy nhất không thay đổi là dáng vẻ dịu dàng của anh... Khi ngủ anh cũng thật hiền hậu như vậy, khiến cô cứ muốn ngắm nhìn mãi. Đã hơn 1 năm, 1 năm rồi cô chưa ngắm anh ngủ...
Nghiên Mịch chợt nở một nụ cười, tay vuốt ve lọn tóc trên trán anh, môi cô cất một tiếng nhè nhẹ như làn gió bên tai anh: "Anh có biết, anh rất giống con nít không." Nghiên Mịch lại định thụt tay về, thì tái mặt: "Anh bị sao thế này?" Cô cảm nhận nhiệt độ trên người anh, rồi sờ vào trán mình so sánh. Đúng là trán Dật Thương rất nóng... Không được, Dật Thương sốt rồi.
Soạt. Nghiên Mịch lôi anh đứng dậy thì Dật Thương mở to đôi mắt, ánh sáng yếu ớt từ những ngôi sao trên trời chiếu rọi xuống khuôn mặt mệt mỏi của anh, Dật Thương liếc sang Nghiên Mịch: "Sao em lại phải đỡ tôi?"
Nghiên Mịch nheo mắt, cô ôm chặt lấy cánh tay anh, trả lời dứt khoát: "Anh bị sốt rồi. Ở ngoài trời thêm không tốt, mau vào trong. Tôi đỡ anh." Nói xong, Nghiên Mịch sải bước đi.
Dật Thương chiều ý cô, cũng không nói thêm câu nào cho tới lúc anh được nằm xuống giường ngủ. Nghiên Mịch yên tâm, cô tính rời khỏi phòng đi nấu chút cháo và lấy thuốc cho Dật Thương uống để hạ sốt.
Tay cô bị Dật Thương giữ chặt lại, cô đơ ra, Dật Thương lên tiếng nhỏ nhẹ: "Ở lại với tôi đi... được không?"
Nghiên Mịch cúi mặt xuống nhìn cánh tay kia, cô cảm nhận được sự yếu ớt của anh, buông ra mỉm cười: "Ngoan nào. Em đi nấu cho anh ít cháo, tiện thể lấy thuốc cho anh uống."
Dật Thương hơi sững ra. Anh cũng cong môi: "Em đã đổi cách xưng hô đấy à?"
Đến giờ Nghiên Mịch mới thấu ra, mình đã bị Dật Thương "cảm động hóa". Cô đỏ mặt, lẩm bẩm: "Ừm thì... anh lớn hơn em 4 tuổi mà, vả lại anh là boss."
"Đừng nói nữa."
Câu này của Dật Thương khiến Nghiên Mịch ngạc nhiên, cô ngước lên nhìn anh chăm chú. Dật Thương cũng vậy, anh hỏi với sự chân thành: "Em có muốn lên giường với tôi không?"
"Anh... bị sốt nên nói bậy rồi. Ở yên đó, em... đi nấu cháo." Cô muốn thoát ra khỏi tình thế bí bách như bây giờ. Dật Thương đang bị bệnh, lại muốn "lên giường". Anh có bị khùng không đây?
Nghiên Mịch quay đi, liền bị bàn tay Dật Thương kéo, cô ngã ngay vào lòng anh. Tim cô đập thình thịch, lo sợ Dật Thương sẽ làm thật. Nghiên Mịch không dám nhìn thẳng mắt anh.
Dật Thương ôm lấy người cô, nhẹ dựa vào vai cô từ đằng sau: "Tôi cần em... Tôi yêu em, Nghiên Mịch."
"Dật Thương à, anh đừng như vậy." Nghiên Mịch bối rối. Cô muốn rời khỏi phòng ngay tức khắc, liền nghĩ ra một câu khác đổi chủ đề: "Mà, người giúp việc của anh đâu hết rồi?"
Dật Thương buông Nghiên Mịch ra, anh nhắm hờ mắt, tay gác lên trán đăm chiêu: "Họ xin phép về quê."
"Ưm... vậy... em đi nấu cháo..."
"Đi đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook