Một Triệu Lần Yêu Em
-
Quyển 3 - Chương 27: Em còn yêu hắn ta sao?
Hôm sau Nghiên Mịch tới công ty đã đem theo một hộp cơm cô tự làm gồm rất nhiều món ngon, toàn là những đồ Dật Thương thích ăn. Cô quyết định đưa cho Dật Thương, xem như quà cảm ơn. Hôm qua đuổi anh về nhưng anh lại về thật, đâm ra cô rất hụt hẫng. Nên cho là bây giờ cô bù đắp cho anh.
Nghiên Mịch đi vào phòng Tổng Giám Đốc, không thấy anh đâu đành đặt chiếc hộp cơm đó kèm theo lời nhắn: "Tôi biết anh đã giúp tôi. Cảm ơn anh vì chuyện bài báo - Nghiên Mịch."
Xong, cô tươi cười bước ra khỏi văn phòng anh. Vừa lúc đụng mặt Triệu Thiên Phong, từ hôm qua cô không thấy Thiên Phong hỏi han gì nhiều tới cô. Thực ra hắn cũng đã gỡ hết báo tung sai tin đồn kia cho cô, nhưng chưa có dịp cảm ơn vì công việc nhiều quá. Thấy hắn Nghiên Mịch liền cong môi: "Thiên Phong, chào anh."
Thiên Phong nhướng mi ngó thử xem cô vừa làm gì trong phòng giám đốc, hắn hỏi nhỏ: "Em vào trong đó làm gì vậy?"
Nghiên Mịch thẳng thắn đáp: "Chuyện bài báo, anh biết rồi chứ? Em đã được phủ nhận rồi." Cô híp mi: "Là do Dật Thương giúp em đấy. Em vừa làm cơm hộp cho anh ấy để cảm ơn."
Thiên Phong nhận ra ánh mắt cô vui vẻ khi nhắc tới anh, hắn đau lòng, ừ một tiếng và nói tiếp: "Em hôm đó... cùng với Dật Thương...?"
Nghiên Mịch khó xử, sao Thiên Phong lại nghi ngờ cô như vậy chứ, cô lắc đầu: "Không phải... em... Lúc đó hiểu nhầm thôi, em thật sự không xảy ra cái gì với Dật Thương."
Ra vậy.
Thiên Phong gật nhẹ, hắn vỗ lấy hai vai cô: "Anh tin em... nhưng Nghiên Mịch, anh hỏi em chuyện này được không?" Thiên Phong nghiêm túc nhìn Nghiên Mịch.
Khoảnh khắc này khiến cho hắn thấy sao mà cô xa xăm quá.
Nghiên Mịch cũng chằm chằm vào Thiên Phong: "Anh nói đi."
"Em còn yêu hắn ta sao?"
Câu nói của Thiên Phong làm cho Nghiên Mịch sững đi. Còn yêu... hắn ta? Ý Thiên Phong là Dật Thương ư?
Chuyện này thì...
Cô không biết nữa. Cô không biết cô còn yêu anh hay không. Những gì Dật Thương làm với cô, cô nghĩ tới. Cô rất biết ơn anh, dần dần không ghét Dật Thương nữa. Anh giúp cô chuyện đạo nhạc, cho cô công việc mới, bây giờ Nghiên Mịch bị vu oan là nuôi trai bao... anh cũng giúp cô luôn. Cô với anh, là một loại cảm giác như ân nhân cứu mạng. Thiên Phong làm khó cho cô quá rồi. Hỏi câu này có phần riêng tư. Nghiên Mịch cố tình cười để lãng đi chủ đề: "Em... em có việc. Anh đi làm việc của mình đi."
Xong, cô quay lưng đi thẳng tới trường quay.
Hành động này của Nghiên Mịch khiến Thiên Phong nhận ra, mình đã hỏi thừa. Hắn ngày càng bị mờ đi trong mắt cô, hắn không chịu được sự thật này đâu.
"Nghiên Mịch, hắn giúp em phủ nhận báo, tôi cũng giúp em gỡ bài báo... Hai người đều như nhau, em lại chỉ biết ơn hắn. Em xem tôi là gì vậy?" Thiên Phong tự nhủ, tay hắn nắm chặt lại, một thứ như dao lam cứa qua con tim ấy. Nghiên Mịch... hắn đau vì cô.
***
"Nghiên Mịch, cô tới rồi sao." Đạo diễn Lưu thấy Nghiên Mịch liền mỉm cười. Chuyện bài báo là do ông ta quá đa nghi nên hôm qua lơ cô đi làm mất một buổi diễn phim khiến ông ta hối hận lắm.
Bây giờ ông ta làm như không có chuyện gì xảy ra.
Nghiên Mịch càng không để bụng chuyện đó. Qua rồi thì thôi.
Trợ lý của Nghiên Mịch là Khang Minh đang đứng cạnh ông đạo diễn, cô bước đến bên họ. Nghiên Mịch bây giờ mặc một bộ váy màu đen bó sát người mình, cô vuốt cái tóc bên tai cho gọn, miệng nở một nụ cười hòa nhã: "Khang Minh, cậu đến rồi." Cô cũng gật đầu với đạo diễn: "Chào đạo diễn Lưu."
"Hai người cứ nói chuyện đi." Đạo diễn Lưu nói rồi ông ta quay về làm việc của mình.
Chì còn lại Khang Minh và Nghiên Mịch đứng đấy, cô nhìn Khang Minh.
"Tôi đã làm quen với mọi người trong đoàn phim rồi. Ban đầu còn ngần ngại, nhưng không ngờ họ rất thân thiện. Cảm ơn cô, Nghiên Mịch." Khang Minh nói dõng dạc kể từ đầu đến cuối. Như để nhắc cô cậu là trợ lý mới của cô.
Nghiên Mịch hài lòng: "Được, bây giờ cậu giúp tôi vài việc nhé." Nghiên Mịch đưa mắt vào đồng hồ, cô muốn chuẩn bị cho vai diễn tiếp theo.
"Tôi sẵn sàng rồi." Khang Minh không do dự đáp.
Có lẽ, trợ lý của cô là một công việc an nhàn và thoải mái cho Khang Minh.
Nghiên Mịch đi vào phòng Tổng Giám Đốc, không thấy anh đâu đành đặt chiếc hộp cơm đó kèm theo lời nhắn: "Tôi biết anh đã giúp tôi. Cảm ơn anh vì chuyện bài báo - Nghiên Mịch."
Xong, cô tươi cười bước ra khỏi văn phòng anh. Vừa lúc đụng mặt Triệu Thiên Phong, từ hôm qua cô không thấy Thiên Phong hỏi han gì nhiều tới cô. Thực ra hắn cũng đã gỡ hết báo tung sai tin đồn kia cho cô, nhưng chưa có dịp cảm ơn vì công việc nhiều quá. Thấy hắn Nghiên Mịch liền cong môi: "Thiên Phong, chào anh."
Thiên Phong nhướng mi ngó thử xem cô vừa làm gì trong phòng giám đốc, hắn hỏi nhỏ: "Em vào trong đó làm gì vậy?"
Nghiên Mịch thẳng thắn đáp: "Chuyện bài báo, anh biết rồi chứ? Em đã được phủ nhận rồi." Cô híp mi: "Là do Dật Thương giúp em đấy. Em vừa làm cơm hộp cho anh ấy để cảm ơn."
Thiên Phong nhận ra ánh mắt cô vui vẻ khi nhắc tới anh, hắn đau lòng, ừ một tiếng và nói tiếp: "Em hôm đó... cùng với Dật Thương...?"
Nghiên Mịch khó xử, sao Thiên Phong lại nghi ngờ cô như vậy chứ, cô lắc đầu: "Không phải... em... Lúc đó hiểu nhầm thôi, em thật sự không xảy ra cái gì với Dật Thương."
Ra vậy.
Thiên Phong gật nhẹ, hắn vỗ lấy hai vai cô: "Anh tin em... nhưng Nghiên Mịch, anh hỏi em chuyện này được không?" Thiên Phong nghiêm túc nhìn Nghiên Mịch.
Khoảnh khắc này khiến cho hắn thấy sao mà cô xa xăm quá.
Nghiên Mịch cũng chằm chằm vào Thiên Phong: "Anh nói đi."
"Em còn yêu hắn ta sao?"
Câu nói của Thiên Phong làm cho Nghiên Mịch sững đi. Còn yêu... hắn ta? Ý Thiên Phong là Dật Thương ư?
Chuyện này thì...
Cô không biết nữa. Cô không biết cô còn yêu anh hay không. Những gì Dật Thương làm với cô, cô nghĩ tới. Cô rất biết ơn anh, dần dần không ghét Dật Thương nữa. Anh giúp cô chuyện đạo nhạc, cho cô công việc mới, bây giờ Nghiên Mịch bị vu oan là nuôi trai bao... anh cũng giúp cô luôn. Cô với anh, là một loại cảm giác như ân nhân cứu mạng. Thiên Phong làm khó cho cô quá rồi. Hỏi câu này có phần riêng tư. Nghiên Mịch cố tình cười để lãng đi chủ đề: "Em... em có việc. Anh đi làm việc của mình đi."
Xong, cô quay lưng đi thẳng tới trường quay.
Hành động này của Nghiên Mịch khiến Thiên Phong nhận ra, mình đã hỏi thừa. Hắn ngày càng bị mờ đi trong mắt cô, hắn không chịu được sự thật này đâu.
"Nghiên Mịch, hắn giúp em phủ nhận báo, tôi cũng giúp em gỡ bài báo... Hai người đều như nhau, em lại chỉ biết ơn hắn. Em xem tôi là gì vậy?" Thiên Phong tự nhủ, tay hắn nắm chặt lại, một thứ như dao lam cứa qua con tim ấy. Nghiên Mịch... hắn đau vì cô.
***
"Nghiên Mịch, cô tới rồi sao." Đạo diễn Lưu thấy Nghiên Mịch liền mỉm cười. Chuyện bài báo là do ông ta quá đa nghi nên hôm qua lơ cô đi làm mất một buổi diễn phim khiến ông ta hối hận lắm.
Bây giờ ông ta làm như không có chuyện gì xảy ra.
Nghiên Mịch càng không để bụng chuyện đó. Qua rồi thì thôi.
Trợ lý của Nghiên Mịch là Khang Minh đang đứng cạnh ông đạo diễn, cô bước đến bên họ. Nghiên Mịch bây giờ mặc một bộ váy màu đen bó sát người mình, cô vuốt cái tóc bên tai cho gọn, miệng nở một nụ cười hòa nhã: "Khang Minh, cậu đến rồi." Cô cũng gật đầu với đạo diễn: "Chào đạo diễn Lưu."
"Hai người cứ nói chuyện đi." Đạo diễn Lưu nói rồi ông ta quay về làm việc của mình.
Chì còn lại Khang Minh và Nghiên Mịch đứng đấy, cô nhìn Khang Minh.
"Tôi đã làm quen với mọi người trong đoàn phim rồi. Ban đầu còn ngần ngại, nhưng không ngờ họ rất thân thiện. Cảm ơn cô, Nghiên Mịch." Khang Minh nói dõng dạc kể từ đầu đến cuối. Như để nhắc cô cậu là trợ lý mới của cô.
Nghiên Mịch hài lòng: "Được, bây giờ cậu giúp tôi vài việc nhé." Nghiên Mịch đưa mắt vào đồng hồ, cô muốn chuẩn bị cho vai diễn tiếp theo.
"Tôi sẵn sàng rồi." Khang Minh không do dự đáp.
Có lẽ, trợ lý của cô là một công việc an nhàn và thoải mái cho Khang Minh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook