Cung Bích Hà.

Vua đã đi lâu rồi.

Diệp quý tần vẫn còn quần áo xốc xếch ngơ ngác ngồi dưới đất.

Mặt đỏ.

Mắt nước lưng tròng.
Đức phi nhìn lư hương nằm dưới đất, sâu kín nhìn Diệp quý tần, hỏi:
- Hương là từ đâu tới?
- Không phải đã nói rồi sao, là nhặt được.

- Diệp quý tần không cầm được sự run rẩy, nhỏ giọng nói.
- Nhặt? Ở trong cung mà nhặt được thôi tình hương? Thật buồn cười.

- Đức phi cười nhạo.
- Ta nhặt được nó ở trên đường, tin hay không tùy ngài.

Diệp quý tần vẻ không để ý, cúi đầu chỉnh vạt áo.

Khi nhặt được, nàng cũng không phải là không có lúng túng và đắn đo, nhưng rốt cuộc là không kiềm được suy tưởng của mình.

Biết hôm nay vua chiêu thị tẩm, nàng dùng thôi tình hương.

Vốn nghĩ sẽ mê hoặc được thần trí vua, dù sao nó cũng không có nguy hiểm gì, mà còn có lợi cho nàng, nhưng không ngờ bị phát hiện nhanh quá, vua hất ngay lư hương xuống đất, tức giận không ngớt, giáng nàng xuống thẳng Bát phẩm Thải nữ.

Từ một Chính tam phẩm Quý tần xuống làm Chính bát phẩm Thải nữ, năm cấp bay biến trong nháy mắt! Hậu cung mẫu bằng tử quý, nàng cần một đứa bé...!Vua đã lâu không thị tẩm nàng, mãi mới có cơ hội cho nên nàng buộc phải dung.

Nếu có thể có bầu thì không thể tốt hơn.

Mặc dù, vua không muốn cho nàng có con, mỗi lần thị tẩm đều sẽ ban tị tử thang, nàng chỉ cần tìm được cách gian lận.

Thế nhưng, từ khi nàng được bỏ lệnh cấm, số lần thị tẩm ít đến thấy thương.

Tị tử thang do Ngô công công đưa, y không khôn khéo như Tôn Đắc Trung, nàng thành công gian lận được mà đổ bỏ không uống tị tử thang trước tầm mắt Tiểu Ngô Tử, vì vậy khi nhặt được thôi tình hương, sau một lúc do dự vẫn là dùng.


Song kết quả là làm hại bản thân triệt để không còn cơ hội.

Nàng hối hận.
- Tốt, bản cung sẽ tin lời ngươi nói.

Vậy Diệp thải nữ, ngươi nhặt được nó ở đâu? -Đức phi nhấp trà, liếc Diệp thải nữ.
- Từ cung Triệu phi trở về cung Bích Hà thì nhìn thấy.

Nghe Đức phi gọi Diệp thải nữ, Diệp thải nữ - Diệp Diên chỉ thấy chói tai.
Đức phi chọn mi không nói.

Triệu phi? Đừng nói là Triệu phi sai người làm như vậy? Theo như sự hiểu biết của Đức phi, Triệu phi không phải người rảnh rỗi như thế.

Vả lại, gần đây Triệu phi khiêm tốn yên tĩnh, sẽ không vô cớ kiếm chuyện.

Triệu, Diệp hai bên đều thất sủng, Triệu phi không cần thiết phải tính toán Diệp Diên.

Mà đối với ai chơi Diệp Diên, Đức phi đều không có hứng thú, xem như Diệp Diên tự tìm đường chết vậy.

Vì thế, Đức phi phân phó vài câu, bảo Diệp Diên dọn đi cung Lan Nguyệt, không quản thôi tình hương là của ai nữa, mang Thải Hà Thải Anh đi ra cung Bích Hà.
Diệp Diên bị cách chức, không tạo nên sóng gió gì.

Thôi tình hương dù cho Diệp Diên tự chuẩn bị đi chăng nữa, chân tướng chỉ có hư thúi luôn trong bụng cô ta mà thôi.

Mà trách được ai, ai mượn nàng chơi vua như thế?
================================
- Diêu quý cơ thông minh đấy, để Diệp Diên thi hộ.
Sáng hôm sau, về Diệp quý tần thị tẩm chọc giận vua, bị cách chức làm Thải nữ đã ở lan truyền.

Tô Hành rời đi cung Bích Hà liền đi cung Trường Hi, mạnh mẽ sủng hạnh Uyển quý phi.

Có người nói Uyển quý phi hôm nay mặt mày ưng ửng hồng và mơn mởn.
Xuân Phân nói:
- Còn tưởng Diêu quý cơ sẽ dùng, ai ngờ lại ném cho Diệp thải nữ.

Diệp thải nữ kiêu căng ngu ngốc thất sủng, không có gì lợi hại, so với Diêu quý cơ sống yên tĩnh không có mánh khóe còn đắc sủng hơn.


Nói đến Diêu quý cơ, Xuân Phân lại đau đầu.

Người như vậy ở trong cung là đại bất lợi cho Hoàng hậu.
- Mặc kệ đi.

- Quân Nhã cười nói.
Gần cuối năm rồi, ai mà không muốn yên ổn, cho nên sẽ không quỡn mà gây chuyện chuốc phiền.

Quân Nhã mang bầu, ngày càng lười biếng, quan tâm chúng hậu phi suy tính chỉ tổ chuốc mệt.

Nàng cầm sách đọc, thấy Xuân Phân còn muốn bàn, nàng nói:
- Được rồi, chuyện Diêu quý cơ dừng ở đây.

Lát nữa mẹ đến, ngươi cùng Thanh Trúc đừng nhanh miệng.
Vài ngày trước, Tiêu phu nhân về kinh, ngày dâng tấu là ngày tiếp đãi Liên phu nhân.
Xuân Phân Thanh Trúc hai người lĩnh mệnh.
Hồi Tiêu Quân Tuyết vào cung Tiêu phu nhân vẫn còn ở Tô Châu, cho nên sau khi về kinh chuyện đầu tiên phải làm là vào cung gặp con gái.

Tiêu phu nhân không gặp nàng đã lâu, tất nhiên rất nhớ.

Nghe nàng còn có thai lại càng vui hơn.

Song vì hiểu hậu cung hiểm ác, sợ lại như lần trước, bà chỉ hận mình không thể vào cung tự mình chiếu cố nàng.
Và hai mẹ con ở riêng tâm sự.
Sau cùng Tiêu phu nhân mang bọc đồ ra.
- Là mẹ với cha mua.

Chúng ta không thể chiếu cố con, con cầm đi, bao cái bụng lại.

Đây là phương pháp dân gian để bảo vệ hài tử, làm bằng trúc mỏng, rất nhẹ.
Quân Nhã nhận lấy, cầm không có cảm giác gì, vì vậy cười đồng ý.

Tuy là thô sơ nhưng đối với việc té ngã hoặc có vật va vào đều có thể giảm bớt sáu phần tổn thương.
Tiêu phu nhân cười vui nhìn bụng Quân Nhã, sau lại có vẻ vẻ lo âu.


- Được rồi, Mạnh Bội Kỳ đưa Liên Tú Khiết tới, con để nó tại trong cung mình sao? Nhã Nhã, đó là Liên gia, con thể nào lại để nó trong cung mình?
- Ta biết Mạnh Bội Kỳ sẽ không từ bỏ ý đồ, một đứa đã vào Lãnh Cung liền đưa đứa khác vào.

Nhã Nhã, nói bệ hạ hay Thái hậu, mau đuổi Liên Tú Khiết đi, con không được lưu nó lại!
Tiêu phu nhân - Liên phu nhân bất hòa từ nhỏ, về sau gả cho người càng là vì quan hệ hai bên nhà chồng mà càng đối đầu.

Bình thường gặp mặt sẽ cười nói chuyện, song khi riêng tư thì một mất một còn.

Nhất là khi Liên gia - phe sủng phi, Tiêu gia - phe hoàng hậu.

- Nhà họ Liên không có ai là người tốt, đừng thấy Liên Tú Khiết văn văn nhược nhược mà bị lừa, mẹ biết, mẹ nhìn ra Liên Tú Khiết là mười phần dụ dỗ! - Tiêu phu nhân lạnh giọng nói.
Quân Nhã trấn an bà, nói mình có chừng mực, Liên Tú Khiết dưới mắt nàng không dám làm gì.

Sau đó là nhắc tới danh sách Tô Hành đưa cho nàng.
- Mẹ, xem đi, hôm qua bệ hạ đưa cho con, đó là những nam tử cùng tuổi với Tuyết chưa hôn phối.

Ngài với cha thương lượng, rồi nhanh định hôn cho nó đi.
Tiêu phu nhân tiếp nhận danh sách, lật nhìn vài tờ, nói:
- Bệ hạ có lòng.
Tiêu phu nhân vốn nhận định con rể là Giản Vân Hạc chứ không phải là vua, nhưng con gái đã gả cho vua, thì chuyện cũng là như thế.
- Tuyết nó thích Vân Hạc.

Nhưng Vân Hạc không phải phu quân của nó...!- Tiêu phu nhân thở dài.

- Cha con nói cho ta biết, từ lần đó Tuyết từ trong cung trở về, cả người trở nên an tĩnh không ít.

Thường hay giam mình trong phòng luyện chữ.

Song luyện chữ xong nếu không phải đốt thì là xé.

Thúy Nguyệt nhặt được một cái, nói trong đó là tên Vân Hạc.
- Mẹ, hiện tại thế nào rồi? Nó vẫn như vậy?
- Còn thế nào.

Mỗi ngày đều như vậy; quả thực làm cha con và ta lo lắng không thôi.

- Tiêu phu nhân nhíu mày thở dài.
- Hỏi nó nó cũng không nói; hỏi nhiều hơn thì lại khóc; chúng ta thật không biết nó nghĩ gì nữa.

Cha con nói, sẽ chọn cho nó một nhà chồng, nó nghe xong cũng không nói gì...!Ai! Thật cứng đầu mà.
- Mẹ...!Ngũ muội khi xuất cung gặp Giản Vân Hạc, nó không nói cho mẹ biết?
- Cái gì? Ngay cả đám Thúy Nguyệt còn không có nói! - Sắc mặt Tiêu phu nhân thay đổi.

- Mẹ.

- Tiêu Quân Nhã cầm tay Tiêu phu nhân, - Nếu nó không muốn, mẹ đừng hỏi.

Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, việc này nếu là vì Giản Vân Hạc, vậy hãy để y giải.
Tiêu phu nhân cau mày, sau cùng là thở dài, giãn mi tâm, nói:
- Thôi thôi.

Ta về nói chuyện lại với cha con vậy.

Còn Tuyết, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, nếu vẫn còn nhớ mãi không quên Vân Hạc, bộ dáng như thế thể nào yên tâm gả nó cho người ta.
Tiêu Quân Nhã cười trấn an Tiêu phu nhân:
- Tuyết còn nhỏ, tính tình khó tránh khỏi bướng bỉnh tùy hứng, mẹ phải kiên nhẫn giải thích cho nó.

Nó luôn luôn hiểu chuyện, sẽ suy nghĩ cẩn thận.
Tiêu phu nhân nghe vậy, nhịn không được lại thở dài.
Tiêu phu nhân thu hồi tâm tư, không nói đến Tiêu Quân Tuyết nữa.

Con gái lớn ở trong cung gặp nhiều chuyện phiền lòng hơn, hiện tại lại có mang, không cần thiết để cho nàng lo lắng thêm.

Vì vậy, Tiêu phu nhân dặn dò Tiêu Quân Nhã những việc phải chú ý khi mang thai, rồi mới cầm danh sách trở về phủ.
=======================================
Liên Tú Khiết tự hôm qua bắt đầu thì trở nên cực kỳ chịu khó, chuyện gì cũng muốn nhúng tay, ngay cả thuốc dưỡng thai của Hoàng hậu đều muốn làm.

Mà công việc đó là của Thanh Trúc phụ trách, há có thể giao cho Liên Tú Khiết đâu.

Thu Huyên không có hảo cảm với Liên Khả Hân, cho nên muội muội của người lại càng không thích.

Chướng mắt, Thu Huyên nói:
- Tú Khiết tiểu thư, nương nương nói là cho tiểu thư đến giải buồn cho nương nương, chứ không phải là trễ nãi nương nương dưỡng thai.

Vả lại cô là tiểu thư, thể nào lại tranh việc làm với chúng ta? Không bằng, cô đi chiết mai đi, biết không chừng làm nương nương vui.

Còn nếu ở đây làm lỡ thời gian, thuốc dưỡng thai không đúng giờ đưa qua, chúng ta sẽ bị phạt.

Dĩ nhiên cô cũng không thoát được can hệ.
Thu Huyên nói thẳng làm Thanh Trúc mím môi cười trộm.

Cả phòng bếp đều nghe cũng vừa bận việc vừa nín cười.

Khiết thì vẻ do dự, nhìn nhìn siêu thuốc, biết mình không xen vào được, rốt cuộc cũng chịu đi ra..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương