Kỷ Thi Vân ngồi trên ghế đá tròn, từ tay áo lấy ra khăn lụa, hướng Tiêu Quân Nhã cười bí hiểm.
« Nương nương đoán thần thiếp phát hiện được cái gì ? »
Tiêu Quân Nhã mím môi không nói, nâng mắt nhìn Kỷ Thi Vân ý bảo nàng nói tiếp.

Kỷ Thi Vân mỉm cười, giơ tay vung lên hộ giáp ngón út màu vàng.

Tiêu Quân Nhã không phát hiện động tác của nàng, chỉ nhìn thấy từ hộ giáp rơi xuống tàn hương lên khăn lụa.

Thì ra hộ giáp có huyền cơ, ở giữa chạm rỗng, cáp huyết bảo thạch là công tắc, chạm vào công tắc là thứ được giấu ở trong sẽ rơi xuống.

Nếu là độc dược thì quả thực là vô hình giết người...!
Tiêu Quân Nhã nhướng mắt, vài phần thâm ý nhìn Kỷ Thi Vân cười.

Kỷ Thi Vân tất nhiên hiểu vị này nghĩ gì, cười đáp : « Nương nương, đây là thần thiếp phát hiện ở cửa sổ sườn điện cung Lan Nguyệt.

»
Kỷ Thi Vân đẩy khăn lụa đến trước mặt Tiêu Quân Nhã.
Kéo khăn lụa lại, Tiêu Quân Nhã nhìn thoáng qua, mi gian nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Kỷ Thi Vân.

« Tàn hương ? Nàng làm sao có được ? Làm sao phát hiện ? »
« Nương nương cho rằng thần thiếp bịa đặt đó sao ? Hẳn là nương nương không có vào nội điện rồi.

Cửa sổ trong đó mở ra, thần thiếp vốn định đi đóng lại vô tình phát hiện thứ này lưu lại ở cửa sổ, cho nên giấu vào hộ giáp.

»
Cung Lan Nguyệt chỉ có Hạ thuận dung, cung nhân ngoại trừ Cao Chính Nghiệp còn bảo trì được trấn tĩnh, hai người còn lại đã khóc đến choáng váng, không biết đến cung Phượng Tê thông báo một tiếng, nếu không phải Tiêu Quân Nhã tự mình tới thì thi thể Hạ thuận dung là không ai quản.
« Nói vậy, Hạ thuận dung là bị mưu hại ? » Tiêu Quân Nhã âm điệu vẫn như thường.
« Hạ Vi Hân bình thường đắc tội không ít người, nhiều người tâm tâm niệm niệm nàng chết cũng không kì lạ." Kỷ Thi Vân kéo khăn lụa đến trước mặt.

« Tuy nói Sơ Đào không có gác đêm, nhưng nếu gác đêm thì sao ? Tàn hương này hơn nửa là mê hương.

» Kỷ Thi Vân cẩn thận bọc tàn hương lại, nâng mắt nhìn Tiêu Quân Nhã : « Chuyện này để ta điều tra.

»
Nếu người đã mở miệng, Tiêu Quân Nhã tất nhiên thuận theo.

Mặc kệ Hạ Vi Hân tự sát hay bị mưu sát, đều không quan hệ đến nàng ; Kỷ Thi Vân muốn theo vụ này để bày ra bố cục, người cuối cùng sa lưới có phải người sau màn hay không, cũng không mấy quan hệ đến nàng.

Tóm lại, theo như nhu cầu là được.
Như Ý : « Nương nương, Vương công công đã trở lại.


»
« Để hắn vào.

»
Vương Phúc An vào điện, hành lễ với hai vị ngồi trên.
« Nương nương, bệ hạ nói, Hạ thuận dung tất cả theo nương nương xử trí, không cần hỏi qua bệ hạ."
« Hừ.

» Kỷ Thi Vân khinh thường và cười lạnh.
Tiêu Quân Nhã : « Bản cung đã biết, ngươi đi xuống đi.

»
Vương Phúc An vái chào, khom người đi xuống.
Kỷ Thi Vân thu hồi khăn lụa, cười nói : « Nương nương, việc này ấn theo Hạ thuận dung tự sát xử lý đi.

»
« Bản cung hiểu được.

» Tiêu Quân Nhã gật đầu, để Kỷ Thi Vân đi về trước, kế tiếp nàng chỉ cần đợi tin lành là được.
Nhìn ngọc thạch được mang tới, Tiêu Quân Nhã khẽ gọi « Xuân Phân.

»
Vừa cất bước tiễn Kỷ Thi Vân trở về, Xuân Phân nghe tiếng vội bước nhanh đi vào nội điện.

« Nương nương có gì phân phó.

»
Tiêu Quân Nhã chỉ vào ngọc thạch : « Xử lý đi.

»
Xuân Phân đi qua nhìn, hiểu rõ đáp « dạ.

» Bỏ ngọc thạch vào bao và xoay người rời đi.
Ngọc thạch này là có lai lịch, của tiểu muội Hạ gia, cho nên Hạ Vi Hân gặp được mới cả người ngu si.

Tiêu Quân Nhã đưa ngọc thạch cho Hạ Vi Hân là muốn nói, trong tay nàng cầm mấy mạng người Hạ gia.

Cho nên chuyện Hạ Vi Hân tự sát Tiêu Quân Nhã đã đoán được ; nàng bức tử người ta mà ; nhưng chuyện Tiêu Quân Nhã không dự đoán được chính là sự tình có kỳ quái khác.

Hạ Vi Hân không phải tự sát, mà bị mưu hại ? Tóm lại người đã chết, về phần mấy mạng tiểu bối Hạ gia, Tiêu Quân Nhã không có tốt tâm đi cứu.

Ngọc cũng chỉ là Thiển Mộng lấy tới từ trên người đứa bé kia.


Hạ Vi Hân rốt cuộc chết như thế nào nói chung không có quan hệ với nàng.

Còn Kỷ Thi Vân nếu muốn nhúng tay thì tùy.
Thời gian còn lại, Tiêu Quân Nhã sai người giải quyết hậu sự cho Hạ Vi Hân, hết thảy theo quy cách của một cung phi Tòng lục phẩm.

Bên kia, cung Tích Thúy, lễ cúng bái Đổng Nhụy còn chưa xong, bên này, Hạ Vi Hân đã xuất cung hạ táng.

Một là Chính thất phẩm Tài nhân, một là cựu Thục phi, hai cái hậu sự hoàn toàn khác nhau nói ra làm người ta thổn thức.
Không ngờ nhà vua không hề thương tiếc Hạ Vi Hân chút nào...!
Thời gian cứ thế mà qua, giờ là tháng 12, hàn khí bao phủ thiên địa, Tiêu Quân Nhã bình thường dậy sớm hôm nay mãi mới rời khỏi giường, thời điểm mở mắt ra trời đã sáng hẳn.

Cung Phượng Tê ấm áp như xuân, không khí tràn ngập hương hoa tươi mát.

Tiêu Quân Nhã nhìn sang bên cạnh : người đã đi rồi, cũng phải, giờ này rồi...!Nàng miễn cưỡng ngáp một cái, nhẹ giọng hỏi : « Xuân Phân, giờ nào rồi...!»
Vài cung nữ bên ngoài ngồi quanh hỏa lò nghe thấy giọng nói, vội buông đồ trong tay xuống ; Xuân Phân đứng dậy, nhanh đi đến trước giường, vén màn, nhìn người còn buồn ngủ ở trong cười nói : « Hồi nương nương, giờ thìn rồi ạ.

»
Thanh Trúc vén màn bên còn lại : « Bệ hạ dặn chúng nô tỳ không cần đánh thức nương nương.

Còn thỉnh an Thái hậu bệ hạ cũng đã sai người đi thông báo.

»
Tiêu Quân Nhã đưa tay che miệng ngáp, khóe mắt nhìn hai cận tỳ của mình nhịn cười, dời tầm mắt, mới nhìn thấy tay mình đầy dấu hôn, lúc này mới giả bộ tức giận trừng mắt nhìn Xuân Phân.
Xuân Phân mấy người không hề trì hoãn, hầu hạ Hoàng hậu rời giường.

Tiêu Quân Nhã khoác trường bào màu trắng đi tới suối nước nóng.
Bên ngoài gió lạnh thổi vi vu, bên trong ấm áp như xuân.

Trần tần một thân hàn khí đi đến cung Phượng Tê, vừa vào nội điện liền thấy cả người ấm áp.

Nàng khoác áo choàng hồng nhạt thêu mẫu đơn bằng tơ vàng, một tay đỡ lưng, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, đôi mắt đầy linh khí, nhìn thấy Như Ý, nói :
« Nghe nói Hoàng hậu nương nương không khoẻ, ta đặc biệt đến xem, xin hỏi Hoàng hậu nương nương đỡ hơn chưa ? »
Như Ý cúi người nói : « Nương nương hiện đang tắm, Trần tần nếu không ngại hãy ngồi đợi.

»
Trần tần gật đầu, « Ừ.

» Cởi áo choàng, đưa cho cung nữ.


Như Ý tiến lên đỡ nàng ngồi.

Bụng bầu Trần tần đã to, nàng vuốt ve bụng mình và uống trà nóng.
Trong bình lớn cắm bạch mai mới cắt tỉa xuống hồi sáng nay, kiều hoa nở rộ, không khí tràn ngập mùi hương phức nhã, Trần tần nhìn xem mà thích.

« Hoa mai này lấy ở Ngự Cảnh Uyển phải không ? »
« Muội muội nhãn lực thật tốt, hoa mai trong cung nhiều như vậy mà cũng nhìn ra được nó lấy từ Ngự Cảnh Uyển.

»
Cách đó không xa truyền đến một giọng nói ôn hòa, Trần tần khẽ giật mình, từ Thiên Vũ đỡ mình đứng lên.

« Thần thiếp cung thỉnh hoàng hậu kim an.

»
Bởi vì thân mình không tiện, Trần tần làm lễ không tiêu chuẩn nhưng vẫn đầy cung kính.
« Muội muội đang mang thai, không cần đa lễ.

» Tiêu Quân Nhã cười nâng Trần tần dậy.

« Lạnh như thế này, sao không ở trong điện nghỉ ngơi, chạy tới đây làm chi ? »
Nàng mới từ suối nước nóng đi ra, nghe cung nữ ở ngoài báo Trần tần đến, tóc cũng chưa chải, tùy ý để Thanh Trúc búi đơn giản, chỉ cắm một cây trâm hồng ngọc, mặc cung váy màu đỏ son.

Vì là nội điện ấm áp, nàng cũng không mặc nhiều.
Tiêu Quân Nhã nắm tay Trần tần cho nàng ngồi trên ghế có đệm.
« Tuyết rơi mấy hôm nay rốt cục cũng ngừng, thần thiếp ở trong điện mãi, muốn ra ngoài đi dạo đa lâu.

Sau lại nghe nói nương nương không khoẻ cho nên đến thăm luôn.

»
Tiêu Quân Nhã hai tay bưng trà, ngón tay vuốt ve trà trản.

« Nào có không khoẻ gì đâu, là bản cung tham ngủ một chút thôi, do bệ hạ nói Thái hậu bản cung không khoẻ, để bản cung ngủ thêm một lát.

»
Trần tần nhìn Hoàng hậu thẹn thùng, khí chất mỹ quý biến thành cô gái 18 mới yêu lần đầu, trong lòng hơi có chua xót, cười nói : « Bệ hạ cùng nương nương cảm tình thật là tốt.

»
Tiêu Quân Nhã làm như không nghe thấy ý ghen trong lời Trần tần nói, thần tình vẫn cười cười nhìn nàng.

« Bệ hạ làm sao không sủng muội muội ? Ngày sau muội muội sinh hạ hoàng tử, bệ hạ tất sẽ càng sủng muội muội.

»
Trần tần cười không được tự nhiên : « Nếu nói ai thịnh sủng nhất, hẳn là chỉ có Liên thuận nghi."
Nàng buồn buồn và lo lắng nói lời này mà không phải ý ghen như vừa rồi.

Tay phủ lên bụng, ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, trong mắt lộ ra một chút ý lo, cảm xúc trong lòng nhất thời không nhịn được mà hiện lên mặt ; nàng hít sâu một hơi, áp chế nỗi lòng.

« Không sợ nương nương chê cười, trong cung không ai không biết, mỗi khi bệ hạ nghỉ ở cung thần thiếp, không đợi được mấy khắc vị kia bên cung Mai Đình đều lấy đủ thứ lý do gọi bệ hạ qua.


Hồi tháng 10 bệ hạ tới bốn lần, đều bước đi bốn lần, làm thần thiếp bây giờ không còn thể diện gì hết.

»
Từ khi Liên Khả Hân phục sủng, thân mình bệnh tật không ngừng, thuốc thang liên miên, Tô Hành đến thăm cũng nhiều hơn.

Mặc dù đối Tiêu Quân Nhã thịnh sủng không suy nhưng nếu so với Liên Khả Hân thì vẫn thua một chút.

Còn Trần tần, là có thai, không thể thị tẩm, Tô Hành cho dù đi cung nàng cũng chỉ là nghỉ lại, tâm tư đều dồn vào bụng mang thai của nàng.

Cho nên nếu Mai Đình cung có làm sao, Tô Hành cũng chỉ trấn an Trần tần vài câu rồi chạy qua xem người trong tim của y bên kia.
Liên Khả Hân cố ý làm khó Trần tần, nói Tô Hành không biết chuyện đó, Tiêu Quân Nhã tất nhiên không tin, nhưng y hồ đồ mất lương tâm rồi, e là đứa con cuối cùng bị Liên Khả Hân hại chết y cũng có thể làm như không biết.
Vài lần như thế, Trần tần rét tâm, cùng với mỗi lần để Liên Khả Hân làm khó, chẳng bằng nàng chủ động đem Tô Hành đưa cho Liên Khả Hân, nàng chỉ cần bình an sinh bé là được, còn lại nàng mặc kệ cũng không có tâm tư trông nom.

Vì vậy, vào tháng 11, Trần tần thông báo công công Kính Sự Phòng bỏ thẻ bài của mình.

Ngày sau Tô Hành lại đến, Trần tần nhiều lần lấy lý do phải dưỡng thân mình không nóng không lạnh đuổi y ra cung.

Dù là vì để Liên Khả Hân đối nàng thả lỏng cảnh giác nhưng kỳ thật trong lòng cũng có khổ sở.
« Người ta không khỏe, nàng phải thông cảm nhiều hơn thôi.

» Tiêu Quân Nhã thu liễm ý cười, bình tĩnh nói.
Lòng Trần tần như thắt lại, cực kỳ ủy khuất, mắt rưng rưng, ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, giọng nói bao hàm vừa ủy khuất vừa kiên cường : « Thần thiếp hiểu.

» Nhưng trong lòng vẫn đau khổ !
Tiêu Quân Nhã nhìn nàng như muốn khóc, trầm giọng nói : « Mau lau nước mắt đi, như thế này đi ra người ta tưởng bản cung ăn hiếp nàng.

»
« Hức...!Hức...!» Trần tần lấy khăn lau mắt.

« Thần thiếp thất lễ , nương nương chớ trách.

»
Tiêu Quân Nhã thở dài, nắm tay nàng an ủi một phen.

« Trần tần, hãy nghe bản cung.

»
« Tâm bất động bất thương.

»
« Nương nương làm được tâm bất động sao ? »
Vẻ thẹn thùng ngay trước mắt, bệ hạ cực kỳ sủng Hoàng hậu.

Hiện tại có đãi ngộ như thế ngoài Liên Khả Hân ra cũng chỉ có Hoàng hậu.
Nghe thế, Tiêu Quân Nhã trầm mặc.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương