Một Thoáng Kinh Hồng
-
4: Hữu Duyên Thiên Lý Lai Tương Ngộ
Vân Xuyên ngồi cạnh gốc cây, nức nở không thành tiếng.
Mông y đau đến lợi hại.
Nhích một chút liền bị mấy cái kim châm do hỗn đàn nữ nhân Hồng Nhi đó cắm vào.
Vô cùng đau đớn tội nghiệp.
Quả nhiên luôn là nữ tử thích hiên ngang phách lôi trêu ghẹo giai nhân.
"Hừ, nữ tử khốn kiếp." Y rủa.
Mắt trừng mắt nhìn nàng oán hận.
Lang thang cả ngày cuối cùng cũng đến chiều tà.
Hoàng hôn buông xuống tựa màn sương lặng lẽ phủ lên từng lọn tóc mây.
Giang sơn phủ lên một bức màn ảm đạm.
Cảnh người thưa dần.
Đạo lữ chui rúc trong phòng trọ, lữ khách thong dong tìm tửu lâu.
Từ khách thanh nhàn đi ngắm cảnh giang sơn núi non trùng điệp nối tiếp, họa lên trang giấy thưở câu đơn từ lãng mạn phong tình.
Mỹ nhân trong kỹ viện, kỹ nam trong tiểu quan quán* ngồi trong phòng son, tô son chát phấn, vẽ lên trán hoa điền nhàn nhạt.
Mục tựa điểm tất, môi đỏ như huyết, má hồng như anh đào đầu mùa.
Nôn nóng đón người vào tiếp.
*Tiểu quan quán: Cũng là kỹ viện nhưng dành cho kỹ nam
Bởi vậy có khi nói, giang sơn vốn đơn giản.
Chỉ là chút thứ gọi là lòng người khiến nó thêm chút dư vị độc đoán.
Sáng dậy đi làm, tối về hưởng đêm xuân.
Người nào có gia quyến, huynh đệ tỷ muội hưởng một buổi tối xum họp.
Đạo lữ thanh nhàn ngắm cảnh thế gian vạn vật luân phiên đổi chủ, lại đi qua hỉ nộ ái ố, suy vinh thịnh nhục, thời loạn, thời bình.
Giang sơn nếu không có bách quỷ đồ thán, vậy cũng như một chén trà nhạt nhẽo nóng hổi rồi lại nguội dần.
Cao trào sóng gió, thanh nhã yên bình, sau cùng vẫn chỉ là một mảnh quá đổi nhỏ bé đối với thế gian muôn trùng tan hợp.
Nàng và y đã ra khỏi thành.
Cư nhiên Hồng Nhi là một mực đòi đi bắt yêu thú cho bằng được.
Vân Xuyên bĩu môi mỉa mai.
Nữ nhân trói gà không chặt như nàng, đến ẩn pháp bảo nhìn còn không ra đòi bắt yêu thú chưa kí huyết khế.
Vọng tưởng hão hão huyền huyền, bay vút tận lên cửu lầu vân.
Vân Xuyên rốt cuộc là theo ý nàng mà ra một bìa rừng cách đó không xa.
Cho nàng được thỏa mãn mộng mị của bản thân.
Khắp nơi bao hàm toàn cây xanh cỏ mọc, thú vật thấy con người liền trốn trong hang động không rúc đầu ra.
Khung cảnh hoang dã, cơ mà đứng từ đây vẫn có thể thấy được cảnh sinh hoạt sống động trong kinh thành.
Vân Xuyên ném quả cầu băng đó xuống, giữa không trung liền xuất hiện một tiểu cung điện có đầy đủ lầu son phòng thê.
"À nhầm rồi." Y cười tà.
Lấy ra một quả cầu khác.
"Thứ đó gọi là gì thế?" Hồng Nhi mắt sáng như sao.
"Ta mới luyện, chưa có đặt tên." Y đáp.
"Ngươi dùng nó làm gì?" Nàng vấn.
"Thứ này ta mang đi phòng khi không có chỗ ngủ.
Không có phần cho ngươi đâu."
Y nhếch cười rồi quay đi.
"Hứ, ta thèm vào thứ đồng nát đó." Lời nói này của nàng chọc chọc ngoáy ngoáy vào tim y đến đau điếng.
Y cắn răng nhịn sát tâm xuống đến tận cùng.
Từ sườn núi, một kiệu đen lọc cọc đi lên.
Y thơ thẩn nhìn chiếc kiệu đó đi lướt qua mình.
Cảm thấy từ đó phát ra một luồng khí khiến người khác không thể rời mắt nửa khắc.
Kiệu đen đầu rồng, lớp sơn còn mới, xung quanh bao hàm bởi họa tiết sóng mây uốn lượn hổ phách.
Rất có khí chất minh quân.
Gỗ được làm từ gỗ hoàng lê ngàn vàng khó mua.
Rèm cũng là rèm hoa gấm lụa, ngay cả ngựa cũng là loại thiên lý mã, ô vân đạp tuyết khiến người khác không khỏi ganh tỵ.
Ngựa ô vân đạp tuyết vừa hung dữ lại rất cường tráng.
Khắp người đen tuyền, bờm mượt mà, lúc phi nước đại tung bay như sóng, song dưới tứ chi có một mảng trắng như tuyết vô cùng thuận mắt.
"Dừng lại." Thanh âm trong kiệu phát ra.
"Vâng." Mã phu đáp.
Từ tấm rèm che hoa gấm hoa lụa qua khung cửa kiệu, bàn tay nam nhân như ngọc nhẹ vén lên, lộ ra nhan sắc vô song tuyệt thế.
Liễu mày tựa núi xa, mắt phượng mày ngài, khí phách lãnh đạm tao nhã, còn có chút thư sinh khiến mỹ nhân đổ rạp.
Ngũ quan hoàn hảo, mũi cao như sóng.
Lại cảm thấy không có một chút mơ hồ nào.
Hồng Nhi đứng bên thấy giai nhân, còn là đệ nhất giai nhân nàng từng gặp trong cõi đời, nàng nhìn đến ngây dại, nhìn tới nỗi mắt nàng liền muốn mang thai, tựa người tình trong mắt hóa Tây Thi, phút chốc vạn vật xung quanh đều trở thành cảnh nền vô hình.
Trước mặt chỉ có bóng hình nam nhân toàn mỹ đó, tim nàng loạn nhịp, đồng tử quyến luyến không rời.
Nam nhân đó đột nhiên nở nụ cười.
Nàng e thẹn ngượng ngùng, vọng tưởng nam nhân đó nhìn về hướng mình.
Cũng phải, hoa dung nàng bế nguyệt tu hoa, mà mỹ nam thường thích nữ nhân khuynh thành xứng đôi với mình.
Nhân gian có câu, hữu tình nhân, chung thành quyến thuộc là vậy.
Nam nhân ấy à, dù là giai nhân cũng chỉ có vậy, thấy đẹp tức sinh tình, không khỏi cảm tác.
Cơ mà hắn được.
Nếu hắn có tình ý với nàng, nàng đương nhiên chấp thuận.
Còn là cùng hắn bái đường, lụa đỏ gấm vóc sánh đôi, chấp tử chi thu, dữ tử giai lão.
Cư nhiên, tiếng của y một nhát đập vỡ vọng tưởng của nàng thành mảnh vụn loang lổ dưới nền đất lạnh lẽo.
"Ngươi...!!! Là ngươi!!!"
Nam nhân cười.
Nụ cười diễm áp quần phương rồi đóng rèm lại, bước xuống kiệu.
Nàng mơ mơ hồ hồ, nhìn cảnh tượng giai nhân nàng nhất kiến chung tình hội ngộ cùng nam nhân nàng ghét đến cay nghiệt, vết thương trong tim lại như có người xát muối vào.
Đau.
Đau đến khôn tả xiết.
"Phải.
Ta làm sao? Vừa gặp sáng nay đã không khỏi nhớ thương liền túc trực đợi ta đến?" Sát Lang ghé sát vào mặt y, tay nâng cằm.
"Ngươi, khốn kiếp.
Mau thả tay ra." Y hất tay hắn ra, biểu tình phẫn nộ.
Oán hận ngút trời.
Khắp người xù hết lông như tiểu miêu giận dữ.
"Lão tử nào biết ngươi đến đây? Với lại ai đợi ngươi chứ? Mới gặp một ngày, còn vọng tưởng lão tử liền nhớ ngươi? Nằm mơ."
Sát Lang cười khẩy, thuận tay nhéo lấy má Vân Xuyên.
"Cho ngươi cơ hội nói lại đường hoàng?" Đồng tử có chút phẫn nộ.
Y không phục, chỉ vùng vẫy đánh đánh đấm đấm hắn, bắt hắn phải bỏ y ra.
Lúc đó, mắt chạm mắt một nam nhân khác.
"A! Là ngươi!" Y chỉ vào Phong Tố.
Sát Lang quay lại, thấy hướng y chỉ vào thuộc hạ của mình, có chút chau mày.
"Khốn kiếp.
Hóa ra người giảng hòa ban nãy là ngươi.
Hai người các ngươi cùng một thuyền." Y tức giận.
Phong Tố chớp chớp mắt hoảng loạn.
Thôi rồi, lúc đó quên chưa làm thuật biến hình.
Giờ có lẽ toi rồi.
Y trừng mắt với Sát Lang.
Muốn tung long trưởng ra ly khai hắn.
Cơ mà mỗi lần định động tay thì thân thể như bị đóng băng.
Không thể cử động nổi chứ đừng nói là tung long trưởng.
Đến pháp bảo y cũng không khiến nó bay ra được.
Hắn ra sức lôi kéo.
Y ra sức cự tuyệt.
Cảnh này trong mắt người khác, không khác nào tình trong như đã mặt ngoài còn e.
Tuyền Cơ nhìn đến ngứa mắt, đồng tu hằn lên tia uất hận.
Nàng vô cùng căm phẫn.
Lãnh chủ nàng trước đây chưa từng thân mật với bất kì ai.
Nhưng cảnh tượng bày ra trước mặt nàng đây? Lãnh chủ nàng lần đầu tiên gần mặt sát thân với một nam nhân khác.
Tuyền Cơ, đồng tử gằn tia máu.
"Khốn nạn.
Dám vô lễ với lãnh chủ." Một nữ nhân đột nhiên xông tới chỗ y, lông mày chau lại.
Một tốc độ thần không biết, quỷ không hay, nàng tung một long chưởng đến chỗ y không thương tiếc.
"Tuyền Cơ, vô lễ." Sát Lang tung đòn, long chưởng vừa bắn ra liền nổ thành cát bụi.
Nữ nhân Tuyền Cơ bị ánh mắt giận dữ của Sát Lang làm cho sợ hãi, nàng hấp tấp quỳ xuống tạ lỗi.
Vân Xuyên giật mình, ló đầu nhìn Tuyền Cơ.
Nhất quán, tim có chút rung động.
Y nhìn chăm chăm vào nàng, hắn gọi cũng không thưa.
Sát Lang bị ngó lơ, tức giận dùng tay búng vào trán y một cái.
"Á, ngươi hỗn đàn." Y bị một chưởng búng, vệt búng liền đỏ lên.
Môi Sát Lang khẽ nhếch lên, còn tà cười bỉ đạo.
"Ngươi thấy nhan sắc của nữ nhân đó, đẹp hơn ta ư?"
Y chau mày, thân thể theo quán tính lùi về sau.
"Ảo tưởng." Y nhả ra hai câu khinh bỉ.
"Ngựa à, ngươi lấy cái này ăn không?"Ở một bên khác, hộ pháp còn lại của Sát Lang là Phong Tố thong dong thưởng cảnh hưởng gió.
Y nhổ một nhánh cỏ rồi đưa cho con ngựa.
Ngựa ô vân đạp tuyết nhìn chán, quay lại gặm cỏ do Phong Tố đưa.
"Ngựa à, hai chúng ta là người thừa thãi.
Tốt nhất là không nên xen vào chuyện của bọn họ." Phong Tố ngồi bên đường, cũng gặt một nhánh cỏ dài, lau lau bằng vạt áo rồi ngậm lên miệng.
Con ngựa hừ hừ mấy cái.
Đáy mắt biểu tình đồng ý.
-
Chốc lát đã đến tối, nhóm người oan gia bất đắc dĩ phải ở lại nhóm củi qua đêm.
Tuyền Cơ và Phong Tố vô cùng chăm chỉ làm việc.
Hai người như đã quen với việc này.
Điệu bộ vô cùng thuần thục.
Mùi đồ ăn do Tuyền Cơ nấu phảng phất trong không trung.
Thơm đến động lòng.
Hồng Nhi nhìn họ, còn phải ngửi thứ mùi giết người đó, miệng cố nhịn nước miếng xuống, rồi quay sang y vẫn đang mê mẩn linh khí của y, dáng vẻ ngao ngán tuyệt vọng.
"Ta đói.
Ngươi có đồ ăn không?" Y ngẩng mặt lên nhìn nàng, vẻ mặt ngây thơ thản nhiên đáp một câu.
"Nhịn một buổi đêm chưa chết được ngay mà." Nghe câu này, nàng liền muốn chết tâm.
Đúng vậy.
Huống hồ hai người đã ích cốc.
Hoàn toàn không phải ăn uống gì.
Chỉ cần thi thoảng bổ sung viên đan cho tu vi căn cốt là được.
Cơ mà giang sơn phong phú.
Mỹ cảnh và mỹ thực luôn đi liền với nhau khiến phàm là người không thể cưỡng lại.
Đôi khi không thưởng chút sơn hào mỹ tửu lại là điều ngu muội.
Sát Lang biến mất từ lúc nào.
Tuyền Cơ và Phong Tố cũng không tự hỏi.
Coi như chuyện thường tình.
Vân Xuyên về lại ổ nhỏ, chuẩn bị đi ngủ.
Hồng Nhi vô cùng xấu mặt.
Càng muốn chết tâm hơn nữa.
Nhóm người kia đều có lều để ngủ.
Y lại có hẳn một tiểu cung điện riêng ăn nằm thỏa thích.
Duy chỉ có nàng đã bị lừa mua hết linh thạch thì thôi đi, còn phải nhịn đói và ngủ trên nền đất lạnh.
Nàng cắn răng.
Sát tâm lớn dần được nén xuống chờ ngày phục thù.
Nàng ân hận rồi.
Ban đầu đi cùng y làm gì chứ.
Vậy còn ham hố theo y xuống thành.
Bao ăn bao nghỉ được một đêm liền không thấy dạng.
Bày ra bộ mặt thật vừa bẩn tính còn vô trách nhiệm.
Nàng đúng là cả đời chưa thấy nam nhân nào đáng hận như y.
Còn về phần Vân Xuyên, đường xá xa xôi khiến y một chút sức lực liền không còn.
Y luyện được linh khí, bao nhiêu linh lực đều dồn vào đó.
Cuối cùng luyện gần đến cảnh thần khí liền không nhịn nổi nữa.
Nổi không sớm đi nghỉ sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Huống hồ y còn không có yêu thú giúp sức.
Vẫn là nên tự lượng sức mình thì hơn.
Y nằm trên giường ấm, đắp mền.
Nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Một ngày có hai mươi canh giờ.
Y đã vận động suốt chín canh giờ mỗi ngày.
Thật sự là không còn sức lực mở nồi mắt.
Lúc y ngủ còn chưa hẳn về tối.
Cơ mà y chính là không địch lại nổi cơn buồn ngủ ve vãn suốt mọi lúc mọi nơi.
Phong Tố và Tuyền Cơ ngồi quanh đống lửa, đồ ăn được bày biện sẵn, bao gồm có mỳ hoành thánh đông do Tuyền Cơ làm, bề ngoài có chút khó coi, cơ mà ăn vào rồi thì thực sự không ngừng lại được, tựa như mỹ vị nhân gian, tay nghề của nàng đúng là không kém gì đầu bếp trong kinh thành một chút nào.
"Nếu cô không ngại, có thể ngồi cùng bọn ta." Phong Tố thấy thảm cảnh của Hồng Nhi, có chút thương hại.
Tuyền Cơ liền bĩu môi, đạo thêm.
"Lương thực ta mang không có dư dả."
Hồng Nhi cười gượng.
Song vẫn lết thân tới chỗ họ.
"Không sao, không sao.
Dù sao ta cũng đạt đến ích cốc, không nhất thiết phải ăn đến vậy." Nàng chỉ cần có nơi sưởi ấm, có chỗ để ngồi bên đống lửa cho khỏi cô liêu.
Miễn sao ánh mắt người ngoài không nhìn nàng với vẻ mặt đáng tiếc thương hại.
Nàng thực sợ ánh mắt như vậy.
Sát Lang quay về.
Trên tay cầm mấy con cá chép đen tuyền vẫn còn đang giãy đành đạch.
Hóa ra là hắn đi bắt cá.
Hồng Nhi thấy cá, mắt liền sáng lên.
Nhưng nhìn kỹ mới để ý, rõ ràng bọn họ có năm người, sao hắn chỉ bắt có hai con?
Sát Lang ngó nghiêng, rốt cuộc không tìm thấy bóng dáng người đâu, trước mắt chỉ có cảnh hai chiếc lều của bọn họ và một tiểu cung điện cách đó không xa.
"Y đâu rồi?" Hắn vấn.
"Ngươi tìm Vân Xuyên sao, y trong đó ngủ rồi." Hồng Nhi ngữ điệu mỉa mai dè bỉu chỉ vào tiểu cung điện.
Sát Lang nhíu mày, vứt hai con cá cho Tố Phong.
"Các ngươi ăn đi." Hắn hết hứng ăn rồi.
Phong Tố bắt lấy hai con cá được sọc bởi một cây giáo làm sơ sài từ cành cây.
Đặt lên trên đống lửa rồi nướng.
Mùi cá nướng thơm phức, chốc lát xộc lên mũi.
Bụng Hồng Nhi liền phản ứng.
Nàng ôm bụng, mặt xấu hổ quay đi chỗ khác.
Phong Tố cười cười.
Nướng xong cá liền đưa nàng một con.
"Cho cô." Nàng thấy cá nướng, không ngại mà đón lấy.
"Đa tạ." Nàng vui vẻ gặm nhấm từng miếng thịt cá trắng bóc thơm phức.
Tuyền Cơ nhìn nàng đáng ghét, cầm trên tay bát mì đông nàng tự làm, quay ra chỗ khác ngậm ngùi ăn.
Sát Lang bước vào cung điện.
Trước cửa có ngăn cách bởi một kết giới.
Hắn cười tà, dùng tay vuốt nhẹ vào kết giới.
Một màn sương mờ dần dần tan biến trước mắt.
Sát Lang thong dong bước vào, không ngại dè chừng.
Trong tiểu cung điện tĩnh lặng như tờ.
Mấy ánh nến le lói, khắp nơi vương vãi linh đan dược.
Giữa khoảng không có một chiếc giường.
Trên giường có một nam tử dung mạo như ngọc đang say giấc nồng.
Dáng nằm thỏa mái, cư nhiên có chút khó coi.
Y phục xộc xệch đến đáng trách, để lộ vòng eo vừa trắng vừa thon như nữ nhân.
Gương mặt có chút ánh vàng, môi chu sa khẽ mở hờ hờ quyến luyến.
Sát Lang cúi người xuống, vén nhẹ sợi tóc thừa khỏi khuôn mặt y.
Từ từ luồn tay vào các ngóc ngách trong thân người.
Rất tỉ mỉ cởi từng tấc y phục trên người y.
Hắn tiền cởi chiếc đai ngọc ra trước.
Lòng thầm oán, nam nhân này, lười đến nỗi chẳng thèm thay đồ lúc ngủ.
Y vẫn vận nguyên bộ y phục trắng với đai ngọc xám.
Trên vạt tay áo còn thêu từng đường nét sóng lượn xanh lam nhạt.
"Ưm." Động vào những chỗ không nên động, y bất giác rên lên.
Sát Lang nhếch môi.
Tay lại cành nhanh lẹ lột từng tấc vải, đến khi y chỉ còn là một mảnh người xích lõa quyến rũ, hắn thực đã kìm nén đến cực độ.
Hắn trước giờ chưa từng nếm trải mùi vị nam nhân.
Người hắn thượng nhiều nhất chỉ có Tuyền Cơ.
Coi như phần thưởng cho nàng.
Còn những nữ nhân khác chỉ là chút khai vị nhạt nhẽo không ra thể thống gì.
Lần đầu hắn nhìn thấy y, dung nhan hồn phi phách tán khiến hắn quả nhiên thấy hứng thú.
Hắn chưa từng gặp người nào đẹp như y.
Càng thích bản tính phách lối ngang ngược.
Điều này khiến hắn càng thích thú.
Sát Lang đúng là si mê mùi vị của y.
Nhưng đây rốt cuộc chỉ là một thú vui.
Thiết nghĩ chơi chán rồi sẽ vứt đi.
Giống như những phẩm vị trước đây của hắn, nhiều vô số kể.
Có thể xếp từ đây đến đỉnh Thiên Sơn.
Hàng loạt mỹ nhân, còn có cả nam nhân, dưới thân hắn không ngừng để lộ ra khuôn mặt vương vấn dục vọng, mắt phủ toàn sương.
Miệng lưỡi lộ ra những thanh âm xao xuyến lòng người.
Chạm đến trái tim của nam nhân si tình một mùi hương ngọt như mật, khiến hắn không khỏi càng thèm khát thêm.
Sau cùng những thứ này đều là chút dư vị điểm tân nhạt nhẽo.
Có đều được, không có, à, trước đây chưa từng có chuyện không có.
Nữ nhân mỗi ngày dâng đến miệng hắn nhiều vô kể.
Là tự các nàng dâng lên hắn.
Hắn tuyệt nhiên không phải kẻ lang thang si tình đào hoa nọ.
Mấy thứ mua vui trước mắt, tiền là để hắn giải tỏa mà thôi.
"Ưm, đừng động." Y khươ tay trong không trung rồi nắm lấy tay Sát Lang.
Còn sờ sờ soạng soạng bàn tay đẹp tựa ngọc của hắn.
"Nam tử thối, ngươi muốn quyến rũ bản tôn?" Sát Lang cười tà gian, thân thể sát lại gần y, dùng miệng lưỡi ấm áp ngậm lên nhũ hoa nhỏ.
"Ứm!!!" Y bị kích thích liền rên rỉ.
Sát Lang một miệng ngậm nhũ hoa nhỏ, một tay nắn tạo hình dạng cho nhũ hoa.
Hắn di chuyển xuống bên dưới, ngón tay thô bạo đâm vào không báo trước.
"Nga!!!" Y đột nhiên tỉnh dậy, mắt chạm mắt hắn.
"Ngươi..." Y còn chưa tỉnh mộng liền bị ngón tay hắn khuấy đảo bên trong, cảm giác vừa đau còn lạ lẫm.
"Có thỏa mãn? Bên trong này cắn chặt lấy ngón tay ta." Hắn vừa cử động, mặt liền sát lại Vân Xuyên, dùng miệng ngậm vào vành tai mỏng.
"Ưm..." Y ra sức rên rỉ.
"Có phải nhớ ta chăng?" Hắn đạo.
"Hỗn đàn...Tên khốn nạn chết...ưm" Y chưa nói hết liền bị một màn sương nhẹ phủ lên vành môi ngọt ngào.
Hai lưỡi ấm đan xen lại với nhau.
Trong khoang miệng truyền đến một cảm giác vô cùng phong phú.
Từ dưới thân, phân thân của hắn lại lấp lấp ló ló.
Y liền kinh sợ.
"Ngươi...đừng."
Sát Lang cười đến kinh đảo.
"Ta sẽ thỏa mãn ngươi.
Ngoan, nằm yên, sẽ hết đau ngay thôi."
"Ah~"
-
Bên ngoài truyền đến một âm thanh lạ.
Phong Tố và Hồng Nhi nghe thoáng qua liền đỏ tía tai.
Phong Tố thầm thán phục tài năng của lãnh chủ nhà hắn.
Hồng Nhi tự nhận nàng vốn không quen biết tên dâm dục như Vân Xuyên.
Duy chỉ có Tuyền Cơ siết chặt tay, đồng từ căm hận nhìn vào trong tiểu cung điện rồi đứng lên rời đi.
Hồng Nhi nhìn lên trời, thấy trăng đã treo trên đỉnh đầu bọn họ cũng liền đứng dậy.
"Cô nương đi đâu đó?" Phong Tố đang ăn cá liền hỏi.
Nàng cười gượng.
"Ta đi vào rừng một chút." Rồi nhanh chóng chạy đi.
"Ây ây, đợi ta chứ.
Nửa đêm cô nương đi sẽ nguy hiểm." Cơ mà, nàng phút chốc đã biến mất vào màn đêm tăm tối.
Phong Tố ngồi xuống, gặm nốt cá.
"Thôi vậy, ta ở đây trông đồ." Rồi vui vẻ thưởng thức mỹ vị tiên cảnh.
-
Sáng hôm sau, y và hắn mỗi người một đường.
Quả thực lúc từ biệt, Vân Xuyên cảm thấy bản thân đã thoát được một kiếp nạn.
Từ nay về sau không còn được gặp tên gia khỏa Sát Lang nữa.
Hồng Nhi cười một tràng cho đã vì mấy vệt hoa đào trên cổ y.
Song lúc lên đường, y lại cảm thấy bầu không khí có chút khác lạ.
Hồng Nhi đó giờ lại không thèm nói với y một câu nào.
Trái lại nàng vô cùng thất thần ủ rũ.
"Ngươi...!hôm qua có tìm được yêu thú nào không?"
Y cho dù đã huyên thuyên cả chặng đường, cư nhiên nàng vẫn chính là thiểu ngôn quả ngữ.
Đáp cho có lệ.
Y cảm thấy bản thân dư thừa, liền không nói gì nữa.
Chốc lát, không gian giữa hai người trở nên mãn thất câu tĩnh.
Vừa đi được đến cửa Thanh Quy Môn liền thấy một tảng đá khắc chữ lớn.
Dòng chữ "Thanh Quy Môn" ánh lên tia sáng trắng vô cùng ảo diệu.
Một nhóm các nam nữ nhân đứng xếp hàng vào trong động.
"Vân chân nhân, ngài về rồi." Một tu sĩ canh cửa môn thấy y liền cung kính.
"Đám người này là ai?" Y vấn.
"Đám người đó là đệ tử mới vượt qua sơ khảo để vào tông môn.
Tư Hãn ta đang đợi có chỉ để đưa đám người này vào trong môn."
Vân Xuyên ngó ngang, thấy diện mạo của đám đệ tử mới này cũng rất xuất sắc.
Chỉ có điều không biết năng lực đến đâu.
Vì sơ khảo vòng của Thanh Quy Môn là nhan sắc.
Đoán không chừng đến trung khảo, nửa số người này liền bị loại.
Bởi lẽ họ không biết thứ gì đang đợi họ ở nhị khảo.
"Nè Hồng Nhi, có phải đây là ngươi trước kia không?" Y cười lớn, huých tay vào Hồng Nhi.
Hồng Nhi bố thí cho y một cái lườm sắc lạnh như có sát tâm sắp không nhịn nổi nữa, quay người rời đi.
"Đồ đồng nát." Còn không quên đạo một câu.
Môi y giần giật.
Nữ nhân đúng là thứ hỉ nộ vô thường.
"Tiểu Đồng Nát, ngươi cuối cùng cũng về rồi." Vừa bước chân đến Sở Lạp cung liền thấy bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện xanh lam nhàn nhạt vồ lên người y.
Hai tay hai chân dính chặt lấy y, nửa tấc không buông.
Vừa quyến luyến vừa khóc gió than mưa.
"Đồng nát, ngươi đi nhiều ngày như vậy, hại ta ở một mình trong Thanh Tuyền động cô liêu buồn chán.
Ta thực sự rất nhớ ngươi."
Y ra sức xua đuổi.
Còn không ngừng lấy tay đẩy hắn ra, dung mạo biểu tình ghét bỏ.
"Cút, cút, cút.
Mau xuống khỏi người lão tử."
Một đôi nam nhân quấn lấy nhau.
Một người ra sức giằng co, một người ra sức bám, bám dai như đỉa.
Bộ dạng vừa bi thảm vừa khôi hài.
Khiến người ta không khỏi ách nhiên thất tiếu.
Nghe mấy lời tựa suối trong đó, cổ họng truyền đến cảm giác muốn nôn khan.
Thật giả chân.
"Thẩm Lam, ngươi đừng mỗi ngày đều mèo khóc chuột giả từ bi.
Bản tôn biết ngươi sớm đã để ý đến hầm rèn sắt của Vân Xuyên rồi."
Một ngữ điệu tiêu sái vọng từ đằng sau.
Thẩm Lam quay đầu lại, lườm người đang phẩy phẩy quạt dáng vẻ thục tính bước tới gần.
Vân Xuyên phẫn nộ liền đáp Thẩm Lam xuống mạnh bạo.
Thẩm Lam trợn mắt dữ tợn đạo.
"Tiểu Đồng Nát, ngươi muốn Thẩm Lan ta đè ngươi ra đánh một trận? Còn ngươi Đan Hi, ngươi có ý gì?" Đan Hi cười khẩy, tay cầm quạt luân phiên phẩy qua phẩy lại tạo gió, chốc chốc lại lấy tay vuốt sợi tóc để thừa.
Nhìn liền muốn đấm.
Nam tử tên Đan Hi này, bề ngoài có vẻ là người phong tình lãnh đạm, khí chất thư sinh, còn cảm giác hiền hòa gần gũi.
Nhưng trọng điểm không phải là điều đó.
Chớ nên bị vẻ ngoài của tên gia khỏa này che mờ mắt.
Hắn thực chất là một cái miệng thối lợi hại của Thanh Quy Môn.
Từng lời từ miệng hắn thốt ra đều chọc ngoáy đến từng lục phủ ngũ tạng, bóc tách từng tấc, từng phân vỏ bọc của người khác đến khi nào lộ ra hình hài thật mới vui vẻ cáo từ.
"Ta chỉ đạo đúng thôi a." Đan Hi thở dài, đồng tử đảo sang một bên.
"Cẩu." Thẩm Lan híp mắt, dáng vẻ khinh bỉ.
Sở Lạp cung, lúc nào cũng yên ắng.
Nước chảy thanh tịnh, sóng nước gợn nhẹ.
Bên cạnh còn có lâm viên tình phong ý thủy.
Liễu nhẹ gió thoảng lất phất lay.
Thủy đình tịch mịch trên một cây cầu đá bắc qua hồ.
Dưới hồ, mấy con cá chép thổ cẩm nhiều màu sắc nhàn nhã bơi qua lại.
Vào mùa xuân, bồ đào cây nở hoa.
Gió thổi khiến cánh hoa rụng đậu trên mặt hồ.
Cảnh tượng hữu tình động lòng.
Cư nhiên, mấy tên đệ đệ tử gia khỏa phách lối như đám người của y, lúc nào cũng phá vỡ khung cảnh ý tình dạt dào này.
"Mấy người các ngươi, có thể im lặng cho ta được không?" Minh Yên từ lâm viên bước tới.
Bộ mặt giận dữ, tay cầm kinh thư bị siết chặt lấy.
"Minh Yên, ngươi mau xem đám bằng hữu tốt này bắt nạt ta thế nào." Thẩm Lam làm vẻ mỹ nhân oan ức, dựa người vào Minh Yên dụi dụi.
"Các ngươi lại làm gì hắn à?" Minh Yên chỉ chỉ vào Thẩm Lam, ngữ điệu chán nản.
"Hắn là ngậm máu phun người." Đan Hi gập quạt, chĩa vào Thẩm Lam lên án.
Minh Yên nhức đầu, day day thái dương.
Mấy bằng hữu này của hắn, chẳng khác nào trẻ lên ba.
Nghịch ngợm làm loạn.
Chẳng thể thuận mắt nổi.
Mỗi người một cá tính riêng.
Minh Yên và Hoa Tình là người được coi là trưởng thành nhất.
Thế nhưng Hoa Tình lại có chút thất thường, lúc lạnh lúc ấm.
Đại để, bốn người này đều có bệnh về đầu óc.
"Nói cho các ngươi nghe cái này.
Lão tử vừa từ bên ngoài trở về liền thấy một đám đệ tử xếp hàng đứng trước cửa tông môn.
Chút nữa đến giờ sẽ được tiến vào nhị khảo.
Mấy người các ngươi có hứng thú có thể đến xem."
Vân Xuyên kể lại cho bọn họ nghe chuyện Thanh Quy Môn nạp thê đệ tử mới.
Người nào người nấy đều tài sắc vẹn toàn.
Ba người bọn họ, mỗi người đều muốn xem đệ tử mới xoay sở ra sao nên quyết định trốn giờ đạo của Lục tiên sinh mà đi đến Thanh Quy Điện.
"Ngươi không đi sao?" Đan Hi vấn Minh Yên đang bước xa dần với bọn họ.
"Ta không đời nào làm việc ấu trĩ như vậy." Minh Yên ngữ điệu nhẹ như mây trôi đến chỗ ba người.
"Hừ.
Kệ hắn.
Đồ cẩu huyết." Thẩm Lam khoanh tay..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook