Bà nội Thẩm biết, chọn người là chuyện hệ trọng.
Dù bà không được học hành nhiều, nhưng cũng hiểu rõ, từ xưa đến nay, những người có quyền thế đều đặc biệt cẩn trọng trong việc này.
Huống hồ, lần này Cố thị trang viên vốn dĩ đang thay máu.
Thay những người đã quen dùng bằng người mới, làm quen với những gương mặt mới cũng cần một khoảng thời gian, trong lòng ông cụ chắc cũng không thoải mái gì.
Ý kiến của một bà lão như bà, chi bằng đợi dịp khác thích hợp hơn rồi nói.
Nhưng bà nội Thẩm không ngờ, tâm tư của bà lại bị chú mèo chú chó bầu bạn mỗi ngày nhìn thấu.
Phú Quý ngậm từ trong kho đồ chơi chó ra mấy món đồ chơi phát ra âm thanh đã bỏ xó từ lâu, tha ra phòng khách.
Trong đó có một món, chính là món “Mẹ” từng gây ra sóng gió một thời.
Người giúp việc tưởng rằng chú chó nhỏ nhớ Thiếu phu nhân, nhưng suy nghĩ kỹ lại thấy không hợp lý.
Bởi vì thời gian Thẩm Nhất Nhất ở Cố thị trang viên không nhiều, mỗi lần cô ở nhà, Phú Quý đều được người giúp việc dẫn về phòng.
Tuy rằng bọn họ cũng có tiếp xúc vài lần, nhưng cũng không đến mức khiến Phú Quý nảy sinh nỗi nhớ nhung sâu đậm với Thiếu phu nhân như vậy.
Người giúp việc cảm thấy có gì đó không đúng, bèn báo cáo tình hình cho quản gia thực sự của căn nhà này, Cố Nhược Dao tiểu thư.
“Chuyện này lạ thật đấy.” Cố Nhược Dao lẩm bẩm.
Cô từ nhỏ đến lớn duyên với động vật rất kém, thêm vào đó Phú Quý chủ yếu là do mèo nuôi lớn, trong tính cách mang theo sự kiêu ngạo của loài mèo.
Tuy rằng bình thường trước mặt Cố Hồng Việt, nó vô cùng trung thành, khúm núm, ngoan ngoãn nghe lời, nhưng đối với người khác, Phú Quý chưa chắc đã là một chú chó tốt bụng, có cầu tất ứng.
Cùng chơi ném đĩa, Phú Quý và ông cụ Cố có thể chơi rất hăng say, ông cụ chỉ cần giơ tay, còn lại tất cả đều do Phú Quý đảm nhiệm.
Còn lần Cố Nhược Dao chơi ném đĩa với nó… suýt chút nữa bị nó hất xuống hồ!
Cố Nhược Dao không chỉ một lần nghi ngờ, con ch.ó này bị Cố Hồng Việt xúi giục, cố ý gây rối!
Chuyên môn bắt nạt một mình cô!
Nhưng làm sao nói lý lẽ với chó được?
Cố Hồng Việt, tên khốn kiếp đó, chắc chắn sẽ không thừa nhận.
Vì vậy, Cố Nhược Dao thường tránh chơi đùa với Phú Quý, miễn cho tự rước phiền phức.
Vậy mà không ngờ, lần này Phú Quý lại ngậm đồ chơi phát ra âm thanh đến trước mặt cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-657.html.]
“Mẹ”
“Về nhà”
“Chuyện lớn”
Ba nút bấm phát ra âm thanh được Phú Quý chơi rất thuần thục.
Cố Nhược Dao cúi người xoa đầu nó, “Tiểu Cam sắp xuất viện rồi, bọn họ sẽ về sớm thôi.”
Phú Quý tuy không thể nói, nhưng dường như có thể hiểu được lời Cố Nhược Dao nói.
Nó chạy vòng quanh cô, như đang reo hò vui mừng, lại như đang thúc giục cô làm gì đó.
Cố Nhược Dao mỉm cười trêu chọc: “Tôi không hiểu tiếng chó, không hiểu ý của cậu đâu.”
Nói xong liền định bỏ đi làm việc khác.
Tuy nhiên, Phú Quý lại đột nhiên cắn lấy ống quần của Cố Nhược Dao, kéo cô đi về phía phòng bà nội Thẩm.
“Cậu đi chậm một chút! Cái quần này của tôi hơn 50 triệu đấy!” Cố Nhược Dao vừa bực vừa buồn cười, “Quả nhiên là vật giống chủ! Chó do Cố Hồng Việt nuôi cũng ngang bướng giống hệt hắn ta, không vừa ý là động tay động chân! Bạo lực! Thô lỗ!”
Trong cổ họng Phú Quý phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo.
Người giúp việc thấy cảnh tượng hỗn loạn này, vội vàng khuyên nhủ: “Nhược Dao tiểu thư, cô bớt lời đi, chúng ta không thể so đo với lũ nhóc lông lá này mà…”
Cố Nhược Dao dở khóc dở cười, “Trong cái nhà này tôi dám so đo với ai chứ? Trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, ngay cả chó mèo cũng có người che chở, tôi đây đúng là số khổ mà!”
Bà nội Thẩm nghe thấy tiếng động bên ngoài, đi ra xem, kết quả bắt gặp cảnh tượng khá là nguy hiểm ở hành lang.
Chỉ thấy Phú Quý nhe răng trợn mắt, còn Cố Nhược Dao bị hai người giúp việc một trái một phải dìu, khó khăn bước đi.
“Bà nội Thẩm, nó định dẫn cháu đến tìm bà đấy.” Cố Nhược Dao nhìn ra ý tứ từ hành động buông lỏng miệng của Phú Quý.
Lời còn chưa dứt, quả nhiên thấy nó ve vẩy đuôi chạy đến bên cạnh bà nội Thẩm.
Bà nội Thẩm khó hiểu.
Bà biết con ch.ó này thông minh, nhưng không ngờ nó thông minh đến mức có thể cảm nhận được tâm tư của con người.
Vì vậy, lúc này bà cũng không hiểu, Phú Quý kéo Cố Nhược Dao đến đây là muốn làm gì.
Nhưng hai người vẫn nhân chuyện con ch.ó thông minh này mà trò chuyện rôm rả.
“Tôi vẫn chưa kịp hỏi, nhà các người sao lại đặt cho chó cái tên dân dã như vậy?” Bà nội Thẩm hỏi: “Phú Quý, Phú Quý, đây là cái tên mà chỉ chó nhà quê mới đặt thôi.”
Dù bà không được học hành nhiều, nhưng cũng hiểu rõ, từ xưa đến nay, những người có quyền thế đều đặc biệt cẩn trọng trong việc này.
Huống hồ, lần này Cố thị trang viên vốn dĩ đang thay máu.
Thay những người đã quen dùng bằng người mới, làm quen với những gương mặt mới cũng cần một khoảng thời gian, trong lòng ông cụ chắc cũng không thoải mái gì.
Ý kiến của một bà lão như bà, chi bằng đợi dịp khác thích hợp hơn rồi nói.
Nhưng bà nội Thẩm không ngờ, tâm tư của bà lại bị chú mèo chú chó bầu bạn mỗi ngày nhìn thấu.
Phú Quý ngậm từ trong kho đồ chơi chó ra mấy món đồ chơi phát ra âm thanh đã bỏ xó từ lâu, tha ra phòng khách.
Trong đó có một món, chính là món “Mẹ” từng gây ra sóng gió một thời.
Người giúp việc tưởng rằng chú chó nhỏ nhớ Thiếu phu nhân, nhưng suy nghĩ kỹ lại thấy không hợp lý.
Bởi vì thời gian Thẩm Nhất Nhất ở Cố thị trang viên không nhiều, mỗi lần cô ở nhà, Phú Quý đều được người giúp việc dẫn về phòng.
Tuy rằng bọn họ cũng có tiếp xúc vài lần, nhưng cũng không đến mức khiến Phú Quý nảy sinh nỗi nhớ nhung sâu đậm với Thiếu phu nhân như vậy.
Người giúp việc cảm thấy có gì đó không đúng, bèn báo cáo tình hình cho quản gia thực sự của căn nhà này, Cố Nhược Dao tiểu thư.
“Chuyện này lạ thật đấy.” Cố Nhược Dao lẩm bẩm.
Cô từ nhỏ đến lớn duyên với động vật rất kém, thêm vào đó Phú Quý chủ yếu là do mèo nuôi lớn, trong tính cách mang theo sự kiêu ngạo của loài mèo.
Tuy rằng bình thường trước mặt Cố Hồng Việt, nó vô cùng trung thành, khúm núm, ngoan ngoãn nghe lời, nhưng đối với người khác, Phú Quý chưa chắc đã là một chú chó tốt bụng, có cầu tất ứng.
Cùng chơi ném đĩa, Phú Quý và ông cụ Cố có thể chơi rất hăng say, ông cụ chỉ cần giơ tay, còn lại tất cả đều do Phú Quý đảm nhiệm.
Còn lần Cố Nhược Dao chơi ném đĩa với nó… suýt chút nữa bị nó hất xuống hồ!
Cố Nhược Dao không chỉ một lần nghi ngờ, con ch.ó này bị Cố Hồng Việt xúi giục, cố ý gây rối!
Chuyên môn bắt nạt một mình cô!
Nhưng làm sao nói lý lẽ với chó được?
Cố Hồng Việt, tên khốn kiếp đó, chắc chắn sẽ không thừa nhận.
Vì vậy, Cố Nhược Dao thường tránh chơi đùa với Phú Quý, miễn cho tự rước phiền phức.
Vậy mà không ngờ, lần này Phú Quý lại ngậm đồ chơi phát ra âm thanh đến trước mặt cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-657.html.]
“Mẹ”
“Về nhà”
“Chuyện lớn”
Ba nút bấm phát ra âm thanh được Phú Quý chơi rất thuần thục.
Cố Nhược Dao cúi người xoa đầu nó, “Tiểu Cam sắp xuất viện rồi, bọn họ sẽ về sớm thôi.”
Phú Quý tuy không thể nói, nhưng dường như có thể hiểu được lời Cố Nhược Dao nói.
Nó chạy vòng quanh cô, như đang reo hò vui mừng, lại như đang thúc giục cô làm gì đó.
Cố Nhược Dao mỉm cười trêu chọc: “Tôi không hiểu tiếng chó, không hiểu ý của cậu đâu.”
Nói xong liền định bỏ đi làm việc khác.
Tuy nhiên, Phú Quý lại đột nhiên cắn lấy ống quần của Cố Nhược Dao, kéo cô đi về phía phòng bà nội Thẩm.
“Cậu đi chậm một chút! Cái quần này của tôi hơn 50 triệu đấy!” Cố Nhược Dao vừa bực vừa buồn cười, “Quả nhiên là vật giống chủ! Chó do Cố Hồng Việt nuôi cũng ngang bướng giống hệt hắn ta, không vừa ý là động tay động chân! Bạo lực! Thô lỗ!”
Trong cổ họng Phú Quý phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo.
Người giúp việc thấy cảnh tượng hỗn loạn này, vội vàng khuyên nhủ: “Nhược Dao tiểu thư, cô bớt lời đi, chúng ta không thể so đo với lũ nhóc lông lá này mà…”
Cố Nhược Dao dở khóc dở cười, “Trong cái nhà này tôi dám so đo với ai chứ? Trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, ngay cả chó mèo cũng có người che chở, tôi đây đúng là số khổ mà!”
Bà nội Thẩm nghe thấy tiếng động bên ngoài, đi ra xem, kết quả bắt gặp cảnh tượng khá là nguy hiểm ở hành lang.
Chỉ thấy Phú Quý nhe răng trợn mắt, còn Cố Nhược Dao bị hai người giúp việc một trái một phải dìu, khó khăn bước đi.
“Bà nội Thẩm, nó định dẫn cháu đến tìm bà đấy.” Cố Nhược Dao nhìn ra ý tứ từ hành động buông lỏng miệng của Phú Quý.
Lời còn chưa dứt, quả nhiên thấy nó ve vẩy đuôi chạy đến bên cạnh bà nội Thẩm.
Bà nội Thẩm khó hiểu.
Bà biết con ch.ó này thông minh, nhưng không ngờ nó thông minh đến mức có thể cảm nhận được tâm tư của con người.
Vì vậy, lúc này bà cũng không hiểu, Phú Quý kéo Cố Nhược Dao đến đây là muốn làm gì.
Nhưng hai người vẫn nhân chuyện con ch.ó thông minh này mà trò chuyện rôm rả.
“Tôi vẫn chưa kịp hỏi, nhà các người sao lại đặt cho chó cái tên dân dã như vậy?” Bà nội Thẩm hỏi: “Phú Quý, Phú Quý, đây là cái tên mà chỉ chó nhà quê mới đặt thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook