Tần Hiếu Lâm bị nhìn chằm chằm đến mức sởn tóc gáy.

Đứa trẻ Cố Ân Nặc này, từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, không coi ai ra gì.

Hôm nay sao lại kỳ lạ thế nhỉ?

"Dì ơi." Tần Mộng Nhiễm lay lay tay Tần Hiếu Lâm, kéo cô ta ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, "Chúng ta về thôi."

Tần Hiếu Lâm bỗng đổi ý, "Nặc Nặc còn chưa đi mà? Dì đợi con, hai đứa chơi thêm chút nữa đi."

Cố Ân Nặc lúc này mới chịu rời mắt khỏi người Tần Hiếu Lâm.

Cậu bé nhìn Tần Mộng Nhiễm, làm một hành động khiến mọi người đều phải ngạc nhiên.

Chỉ thấy Cố Ân Nặc nhẹ nhàng khoác vai Tần Mộng Nhiễm, ghé sát tai cô bé, nhỏ giọng nói: "Nhớ hỏi giúp tớ nhé."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộng Nhiễm hơi ửng hồng, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ kiên định và trách nhiệm, "Vâng ạ!"

Cố Ân Nặc vẫy tay chào cô bé, chạy về phía khu vui chơi của người lớn.

Tần Hiếu Lâm dắt tay cháu gái rời khỏi biệt thự.

Vừa vào trong xe, cô ta liền nôn nóng nói: "Nhiễm Nhiễm, con có thấy Nặc Nặc hôm nay khác lạ không?"

"Không có gì khác lạ ạ." Tần Mộng Nhiễm lại nhớ đến cảnh cậu bé nói nhỏ với mình.

Bất kể Nặc Nặc có muốn nói chuyện với những đứa trẻ khác hay không, trong lòng cậu bé, cô vẫn là người đặc biệt nhất.

Mẹ đã nói, con người ta sẽ không ngừng thay đổi.

Một người cứ mãi không thay đổi thì thật nhàm chán.

Nặc Nặc quả thực có chút khác so với trước đây, nhưng cậu bé vẫn đối xử tốt với cô nhóc, vậy là đủ rồi!

Tần Mộng Nhiễm nhớ đến bí mật Cố Ân Nặc đã nói với mình, bèn chủ động hỏi dì: "Dì ơi, có phải dì quen mẹ của Nặc Nặc không ạ?"

Nụ cười trên mặt Tần Hiếu Lâm vụt tắt, nhưng cô ta không muốn để đứa trẻ nhìn thấy cảm xúc thật của mình, liền quay mặt ra ngoài cửa sổ xe, "Sao tự dưng lại hỏi thế?"

"Tất cả trẻ con đều có mẹ, chỉ có Nặc Nặc là không có, con hy vọng cậu ấy có thể tìm được mẹ của mình." Tần Mộng Nhiễm ra vẻ người lớn nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-28.html.]

Tần Hiếu Lâm không nói gì, bực bội khởi động xe.

Rõ ràng lúc cô ta ra ngoài trời còn đẹp, vậy mà giờ lại lất phất mưa phùn.

Kính xe trở nên mờ mịt, đường xá cũng trở nên tắc nghẽn.

Tần Hiếu Lâm càng thêm bực bội.

Đúng lúc này, Tần Mộng Nhiễm vẫn không chịu bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: "Dì ơi, dì vẫn chưa trả lời con mà – Có phải dì quen mẹ của Nặc Nặc không ạ?"

"Không quen." Tần Hiếu Lâm hạ cửa sổ xe xuống để không khí lưu thông, nhưng những hạt mưa nhỏ bay vào trong xe lại khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

Dù sao Tần Mộng Nhiễm cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao để ý đến nhiều thứ như vậy.

Cô bé không biết dì mình đang bực bội, nhưng cô bé có thể nhận ra rằng dì mình vừa nói dối.

"Dì ơi, dì có biết có những đứa trẻ có ký ức từ trong bụng mẹ không?" Tần Mộng Nhiễm nhìn đèn đỏ phía trước đang đếm ngược, nhỏ giọng nói, "Nặc Nặc nói, khi còn trong bụng mẹ, cậu ấy đã từng nghe thấy tên của dì. Vậy nên, chắc chắn dì quen mẹ của cậu ấy."

Lồng n.g.ự.c Tần Hiếu Lâm như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Vẻ mặt cô ta kỳ quái, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tần Mộng Nhiễm, giọng điệu bất thiện hỏi: "Nó còn nhớ gì nữa? Nó nghe người ta nói gì về tao?"

Chủ xe phía sau liên tục bấm còi, ra hiệu cho Tần Hiếu Lâm lái xe đi.

Tần Mộng Nhiễm bị dáng vẻ của Tần Hiếu Lâm dọa sợ, chỉ cảm thấy người dì trước mặt thật xa lạ.

Cô bé mím chặt môi, không chịu trả lời.

Tiếng thúc giục phía sau càng lúc càng gấp gáp.

Tần Hiếu Lâm tức giận, đạp mạnh chân ga.

Tuy nhiên, đèn xanh ở ngã tư này đặc biệt ngắn.

Lúc cô ta khởi động xe, đèn đã chuyển sang màu đỏ.

Rầm! 

Chiếc xe của nhà họ Tần va chạm với xe chạy tới từ hướng ngang tại ngã tư, phát ra tiếng động lớn kinh hoàng. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương