Một Thai Hai Bảo : Mật Sủng Tiểu Manh Thê
-
Chương 45: Sao Lại Khóc? (3)
"Cái, cái gì là gọi tôi đến?" Lưỡi cô đột nhiên run lên.
Cô không hiểu tại sao trái tim cô bây giờ lại thắt chặt như vậy.
Khóe môi Bắc Minh Mặc nhếch lên nụ cười tà ác, "Em thấy rồi đó, tối nay anh muốn người phụ nữ này."
Cố Hoan cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó đâm vào, cơn đau đang dần dần lan tỏa.
Nắm chặt tay lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Hít sâu một hơi, "Bắc Minh Mặc, anh đừng có mong rằng dùng cách này thì tôi sẽ đầu hàng. Hừ, tôi sẽ không đầu hàng! Anh muốn chơi gái thì chơi đi, tốt nhất chơi đến nhiễm bệnh luôn đi."
Cô thật sự rất tức giận, không phải người đàn ông này mắc bệnh sạch sẽ sao?
Tại sao bây giờ lại không ghét bỏ những người phụ nữ bên ngoài bẩn nữa?
"Vị tiểu thư này, nếu như cô không bằng lòng thì đúng sang một bên, được không?" Người phụ nữ đó bất mãn nhìn Cố Hoan, sau đó đi lên phía trước nói với Bắc Minh Mặc, "Chủ tịch Bắc Minh hay là chúng ta đi vào phòng?"
Bắc Minh Mặc nhìn Cố Hoan một cái, mím chặt môi, lạnh lùng gật đầu, "Đẩy tôi vào phòng."
Sau đó, trong lúc đi qua Cố Hoan, anh nói: "Đem cho anh mấy bộ đến đây."
Mười mấy phút sau.
Cố Hoan ghé tai vào cửa, vô cùng căng thẳng.
Bắc Minh Mặc thật sự đã làm sao?
Thật sự đã làm với người phụ nữ đó sao?
Sắc mặt Cố Hoan tái mét khi nghĩ đến hình ảnh nóng bỏng của hai người họ.
Cô chưa bao giờ buồn đến vậy, buồn đến nỗi tim cũng muốn ngừng đập...
Cô ghét anh, ghét anh bị bẩn, đáng ghét đáng ghét đáng ghét...
Đột nhiên...
Cánh của mở ra.
Cố Hoan không phản ứng kịp, cả người lao vào phòng.
Trùng hợp nhào vào vòng tay của Bắc Minh Mặc, chạm vào vết thương của anh.
Bắc Minh Mặc đau khổ kêu một tiếng.
Khuôn mặt đẫm nước mắt của cô lọt vào đôi mắt của Bắc Minh Mặc.
Trên hàng lông mi vẫn còn đọng mấy giọt nước mắt.
Con người trong veo tựa như nước suối.
Ngay lập tức, bụng dưới của anh thắt chặt lại.
Nhìn người phụ nữ trong lòng, nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, trong lòng dâng lên cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
Điều này dễ dàng khơi lên cảm giác muốn chinh phục của đàn ông.
Đôi mắt vừa nãy còn đang tức giận thì giờ trở nên vô cùng ấm áp, anh trầm giọng nói: "Sao lại khóc rồi?"
Bốn chữ đơn giản kèm theo sự ấm áp trước giờ chưa từng có dễ dàng lay động trái tim Cổ Hoan.
Thân thể cô run lên!
Bây giờ cô mới phát hiện ra bản thân mình đang khóc.
Nhìn thấy cô ngây người ra, anh không kiềm chế được thở dài một hơi, sau đó vẫy vẫy tay với người phụ nữ tóc nâu xinh đẹp kia, ý bảo cô ta rời đi.
Người phụ nữ đó hiểu ý gật gật đầu sau đó nhanh chóng mặc quần áo lên.
Khi đi ngang qua cửa, cô ta giơ bao cao su trong tay lên, cười nói với Cố Hoan, "Cô này, mặc dù cách này có chút ngu ngốc nhưng cũng khiến cho chủ tịch Bắc Minh tức đến nỗi không kịp cởi quần hahahha." Sau đó, cô ta dùng ánh mắt vẽ vãn nhìn Bắc Minh Mặc, có chút không đành lòng, nói: "Chủ tịch Bắc Minh, em đi đây, có gì cần thì nhớ gọi em..."
Cô không hiểu tại sao trái tim cô bây giờ lại thắt chặt như vậy.
Khóe môi Bắc Minh Mặc nhếch lên nụ cười tà ác, "Em thấy rồi đó, tối nay anh muốn người phụ nữ này."
Cố Hoan cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó đâm vào, cơn đau đang dần dần lan tỏa.
Nắm chặt tay lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Hít sâu một hơi, "Bắc Minh Mặc, anh đừng có mong rằng dùng cách này thì tôi sẽ đầu hàng. Hừ, tôi sẽ không đầu hàng! Anh muốn chơi gái thì chơi đi, tốt nhất chơi đến nhiễm bệnh luôn đi."
Cô thật sự rất tức giận, không phải người đàn ông này mắc bệnh sạch sẽ sao?
Tại sao bây giờ lại không ghét bỏ những người phụ nữ bên ngoài bẩn nữa?
"Vị tiểu thư này, nếu như cô không bằng lòng thì đúng sang một bên, được không?" Người phụ nữ đó bất mãn nhìn Cố Hoan, sau đó đi lên phía trước nói với Bắc Minh Mặc, "Chủ tịch Bắc Minh hay là chúng ta đi vào phòng?"
Bắc Minh Mặc nhìn Cố Hoan một cái, mím chặt môi, lạnh lùng gật đầu, "Đẩy tôi vào phòng."
Sau đó, trong lúc đi qua Cố Hoan, anh nói: "Đem cho anh mấy bộ đến đây."
Mười mấy phút sau.
Cố Hoan ghé tai vào cửa, vô cùng căng thẳng.
Bắc Minh Mặc thật sự đã làm sao?
Thật sự đã làm với người phụ nữ đó sao?
Sắc mặt Cố Hoan tái mét khi nghĩ đến hình ảnh nóng bỏng của hai người họ.
Cô chưa bao giờ buồn đến vậy, buồn đến nỗi tim cũng muốn ngừng đập...
Cô ghét anh, ghét anh bị bẩn, đáng ghét đáng ghét đáng ghét...
Đột nhiên...
Cánh của mở ra.
Cố Hoan không phản ứng kịp, cả người lao vào phòng.
Trùng hợp nhào vào vòng tay của Bắc Minh Mặc, chạm vào vết thương của anh.
Bắc Minh Mặc đau khổ kêu một tiếng.
Khuôn mặt đẫm nước mắt của cô lọt vào đôi mắt của Bắc Minh Mặc.
Trên hàng lông mi vẫn còn đọng mấy giọt nước mắt.
Con người trong veo tựa như nước suối.
Ngay lập tức, bụng dưới của anh thắt chặt lại.
Nhìn người phụ nữ trong lòng, nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, trong lòng dâng lên cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
Điều này dễ dàng khơi lên cảm giác muốn chinh phục của đàn ông.
Đôi mắt vừa nãy còn đang tức giận thì giờ trở nên vô cùng ấm áp, anh trầm giọng nói: "Sao lại khóc rồi?"
Bốn chữ đơn giản kèm theo sự ấm áp trước giờ chưa từng có dễ dàng lay động trái tim Cổ Hoan.
Thân thể cô run lên!
Bây giờ cô mới phát hiện ra bản thân mình đang khóc.
Nhìn thấy cô ngây người ra, anh không kiềm chế được thở dài một hơi, sau đó vẫy vẫy tay với người phụ nữ tóc nâu xinh đẹp kia, ý bảo cô ta rời đi.
Người phụ nữ đó hiểu ý gật gật đầu sau đó nhanh chóng mặc quần áo lên.
Khi đi ngang qua cửa, cô ta giơ bao cao su trong tay lên, cười nói với Cố Hoan, "Cô này, mặc dù cách này có chút ngu ngốc nhưng cũng khiến cho chủ tịch Bắc Minh tức đến nỗi không kịp cởi quần hahahha." Sau đó, cô ta dùng ánh mắt vẽ vãn nhìn Bắc Minh Mặc, có chút không đành lòng, nói: "Chủ tịch Bắc Minh, em đi đây, có gì cần thì nhớ gọi em..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook