Một Thai Hai Bảo : Mật Sủng Tiểu Manh Thê
-
Chương 28: Khốn Nạn. (2)
Cô ngước lên nhìn bản thân trong gương.
Mái tóc ẩm ướt rũ xuống vai cô, lớp trang điểm chuyên nghiệp đã được tẩy sạch.
Sắc mặt cô trắng bệch.
Không ngờ, sáng ngày cô đã tránh khỏi Lâm Đạt nhưng lại không tránh khỏi Cố An Kỳ.
Ha, cô tự chế nhạo bản thân mình trong gương.
"Cố Hoan à Cố Hoan, chẳng nhẽ, số mệnh của mày thật sự tệ vậy sao?"
Cô hít sâu một hơi, sau đó vỗ nhẹ lên hai má.
Dường như muốn rũ bỏ hết những chuyện không vui vừa xảy ra.
Phía trên người cô chỉ còn lại chiếc áo lót...
Lúc này bị Cố An Kỳ hắt nước trà lên người...
Nước trà đó dường như chảy từ mặt xuống chân cô.
Chiếc váy đen bị ướt, bó chặt vào người cô.
Một đường cong tinh tế.
Cô không khỏi thở dài.
Cô quay người đi vào buồng vệ sinh.
Đưa tay ra kéo khóa ở đằng sau váy..
Tiếng sột soạt làm cô không thể chú ý đến động tỉnh trong phòng vệ sinh.
Đột nhiên...
Cửa phòng vệ sinh bị đá văng ra.
Chiếc khóa lập tức bị phá hỏng.
Cố Hoan vừa ngồi xuống bồn cầu thì sững sờ.
Sau khi không thể tin được chuyện vừa xảy ra thì thân hình cao lớn của Bắc Minh Mặc lọt vào tầm mắt của cô.
Bộ vest đắt tiền, sang trọng.
Gương mặt vô cùng anh tuấn.
Đôi mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm vào cô.
Còn cô, sau khi cởi đồ bị ướt ra thì trên người chỉ còn mặc đồ lót.
Vấn đề là, chiếc quần đùi của cô đang bị cô kéo đến đầu gối.
Cố Hoan kinh ngạc mở miệng, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần. "À, chủ tịch, đây là nhà vệ sinh nữ."
Bắc Minh Mặc cong môi lên, dường như có một màn sương mù hiện lên trước mặt anh.
"Tôi biết." Anh lạnh lùng nói.
Cố Hoan càng mở to mắt, cả người đang nửa ngồi nửa đúng.
Má cô đỏ bừng dưới ánh mắt của cô.
Nhanh chóng chụm chân lại và lấy tay che phần dưới.
Cô nhìn anh đầy hoài nghi nói: "Biết rồi thì sao không cút đi."
Anh nheo mắt lại, khóe môi cong lên đầy nguy hiểm.
Nụ cười đó khiến Cố Hoan nổi da gà.
Cô vội vàng muốn che giấu đi sự xấu hổ trong lòng, nên trầm giọng, chế nhạo: "Chẳng nhẽ chủ tịch có sở thích kỳ lạ là đi ăn phân sao?"
"Được, vậy thì tôi thử nếm xem." Bắc Minh Mặc cười cười, lạnh lùng nói.
Nói xong, dưới ánh mắt kinh hoàng của Cố Hoan.
Anh nhanh chóng đi vào buồng vệ sinh.
Rầm. Cửa được đóng lại.
Anh bình tĩnh đứng trước mặt cô, nhanh chóng cởi chiếc thắt lưng sang trọng của mình ra...
Mái tóc ẩm ướt rũ xuống vai cô, lớp trang điểm chuyên nghiệp đã được tẩy sạch.
Sắc mặt cô trắng bệch.
Không ngờ, sáng ngày cô đã tránh khỏi Lâm Đạt nhưng lại không tránh khỏi Cố An Kỳ.
Ha, cô tự chế nhạo bản thân mình trong gương.
"Cố Hoan à Cố Hoan, chẳng nhẽ, số mệnh của mày thật sự tệ vậy sao?"
Cô hít sâu một hơi, sau đó vỗ nhẹ lên hai má.
Dường như muốn rũ bỏ hết những chuyện không vui vừa xảy ra.
Phía trên người cô chỉ còn lại chiếc áo lót...
Lúc này bị Cố An Kỳ hắt nước trà lên người...
Nước trà đó dường như chảy từ mặt xuống chân cô.
Chiếc váy đen bị ướt, bó chặt vào người cô.
Một đường cong tinh tế.
Cô không khỏi thở dài.
Cô quay người đi vào buồng vệ sinh.
Đưa tay ra kéo khóa ở đằng sau váy..
Tiếng sột soạt làm cô không thể chú ý đến động tỉnh trong phòng vệ sinh.
Đột nhiên...
Cửa phòng vệ sinh bị đá văng ra.
Chiếc khóa lập tức bị phá hỏng.
Cố Hoan vừa ngồi xuống bồn cầu thì sững sờ.
Sau khi không thể tin được chuyện vừa xảy ra thì thân hình cao lớn của Bắc Minh Mặc lọt vào tầm mắt của cô.
Bộ vest đắt tiền, sang trọng.
Gương mặt vô cùng anh tuấn.
Đôi mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm vào cô.
Còn cô, sau khi cởi đồ bị ướt ra thì trên người chỉ còn mặc đồ lót.
Vấn đề là, chiếc quần đùi của cô đang bị cô kéo đến đầu gối.
Cố Hoan kinh ngạc mở miệng, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần. "À, chủ tịch, đây là nhà vệ sinh nữ."
Bắc Minh Mặc cong môi lên, dường như có một màn sương mù hiện lên trước mặt anh.
"Tôi biết." Anh lạnh lùng nói.
Cố Hoan càng mở to mắt, cả người đang nửa ngồi nửa đúng.
Má cô đỏ bừng dưới ánh mắt của cô.
Nhanh chóng chụm chân lại và lấy tay che phần dưới.
Cô nhìn anh đầy hoài nghi nói: "Biết rồi thì sao không cút đi."
Anh nheo mắt lại, khóe môi cong lên đầy nguy hiểm.
Nụ cười đó khiến Cố Hoan nổi da gà.
Cô vội vàng muốn che giấu đi sự xấu hổ trong lòng, nên trầm giọng, chế nhạo: "Chẳng nhẽ chủ tịch có sở thích kỳ lạ là đi ăn phân sao?"
"Được, vậy thì tôi thử nếm xem." Bắc Minh Mặc cười cười, lạnh lùng nói.
Nói xong, dưới ánh mắt kinh hoàng của Cố Hoan.
Anh nhanh chóng đi vào buồng vệ sinh.
Rầm. Cửa được đóng lại.
Anh bình tĩnh đứng trước mặt cô, nhanh chóng cởi chiếc thắt lưng sang trọng của mình ra...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook