Một Thai Hai Bảo : Mật Sủng Tiểu Manh Thê
-
Chương 10: Cô Bé Nhỏ Biến Thân
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.
Ánh nắng len lỏi vào phòng.
Dương Dương đang nằm trên chiếc giường mềm mại thì đột nhiên cảm nhận được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt trên trán mình.
Cậu bé vẫn nhắm mắt, thì thầm trong tiềm thức: “Mẹ, con vẫn muốn ngủ mà…”
Giang Tuệ Tâm đang ngồi ở đầu giường nghe thấy vậy thì run tay, nói: “Trình Trình nhớ mẹ rồi?”
Giọng nói truyền đến tai của Dương Dương, Dương Dương đột nhiên bừng tỉnh.
Đúng rồi, sao cậu có thể quên mất, từ tối hôm qua, sau khi bị đám người kia đem về đây thì cậu đã trở thành tiểu thiếu gia Trình Trình của họ.
Cậu bé mơ màng mở mắt ra thì nhìn thấy một bà lão xinh đẹp đang xoa đầu cậu bé.
Bà ấy là người mà tối qua khi cậu vừa mới trở về đã ôm lấy cậu và nói, “Trình Trình không phải sợ, bà nội sẽ bảo vệ cháu.”
Giang Tâm Tuệ nhìn Dương Dương với gương mặt cưng chiều, không ngờ thằng nhóc này từ tối qua trở về đến giờ vẫn là gương mặt ngây ngô này, không còn lạnh lùng như trước kia.
Tối qua gây náo loạn với Minh Mặc, Bối La còn bị đưa đi, còn chạm mặt với lũ buôn người, có lẽ cậu đã bị dọa không ít.
Đến nỗi, cậu bé từ trước đến giờ chưa từng hỏi đến mẹ thì bây giờ lại nhớ đến sự tồn tại của mẹ.
Dù gì, trẻ con nhớ mẹ cũng là chuyện bình thường.
Giang Tâm Tuệ đau lòng, thở dài an ủi: “Trình Trình đừng sợ, có bà nội ở đây, ai cũng không dám bắt nạt cháu.”
Dương Dương mở to mắt nhìn đồ đạc được trang trí trong phòng.
Tối qua sau khi được người giúp việc tắm rửa xong, cậu vừa đặt mình lên chiếc giường mềm mại này thì lăn ra ngủ, không hề có thời gian nhìn ngắm phòng ngủ đẹp đẽ này.
Òa!
Quả nhiên là vừa lớn vừa đẹp!
Ồ, được thôi, cậu mới năm tuổi, hiện giờ có gõ vào đầu cậu cậu cũng không thể nghĩ ra từ nào khác để diễn tả nữa.
Tất cả mọi thứ ở đây đều khiến cậu có cảm giác mới mẻ và kỳ lạ.
Đặc biệt là khi cậu nhìn thấy một bức ảnh được treo trên tường trong phòng ngủ.
Dương Dương sững sờ.
Trong bức ảnh, một cậu bé chải tóc bóng loáng.
Mặc một bộ vest màu trắng, trên cổ còn đeo thêm một cái khăn quàng màu đen. (Dương Dương vừa mới về nước nửa năm nên tiếng Trung không giỏi, gọi cà vạt là khăn quàng màu đen.)
Giống như một nhà quý tộc nhỏ, bé như vậy, cử chỉ tay đã thể hiện ra sự bá khí mà đầy nho nhã.
Chà, điều này không hề khiến cậu kinh ngạc.
Điều khiến cậu kinh ngạc đó là người trong ảnh có gương mặt giống hệt cậu.
Dương Dương quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cậu bé trong bức ảnh, suy nghĩ, một câu hỏi xuất hiện trong đầu cậu: Lẽ nào trên thế gian này mẹ mình còn có một đứa con khác?
Sự nghi ngờ của Dương Dương, Cố Hoan đương nhiên không hề hay biết, bên này, cô với Vu Phân vẫn đang vui mừng vì đã tìm được “Dương Dương”, mà không để ý rằng “Dương Dương” được tìm thấy ở bờ biển không hề hoạt bát và đáng yêu như thường ngày.
Buổi sáng hôm đó, sau khi làm xong bữa sáng cho “Dương Dương”, chuẩn bị đi làm thì nhận được điện thoại của Lý Đỉnh Thành.
“Cố Hoan, cô đến công ty một chuyến, tôi có việc tìm cô.”
Cô nắm chặt điện thoại trong tay, tay có chút run nói: “Lý Đỉnh Thành, ông không gọi điện thoại cho tôi thì tôi cũng sẽ đến tìm ông, chuyện tối hôm đó tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.”
“Rất sẵn lòng! Cố Hoan, tôi chờ cô.” Lý Đỉnh Thành vừa cười xấu xa vừa nói.
Ánh nắng len lỏi vào phòng.
Dương Dương đang nằm trên chiếc giường mềm mại thì đột nhiên cảm nhận được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt trên trán mình.
Cậu bé vẫn nhắm mắt, thì thầm trong tiềm thức: “Mẹ, con vẫn muốn ngủ mà…”
Giang Tuệ Tâm đang ngồi ở đầu giường nghe thấy vậy thì run tay, nói: “Trình Trình nhớ mẹ rồi?”
Giọng nói truyền đến tai của Dương Dương, Dương Dương đột nhiên bừng tỉnh.
Đúng rồi, sao cậu có thể quên mất, từ tối hôm qua, sau khi bị đám người kia đem về đây thì cậu đã trở thành tiểu thiếu gia Trình Trình của họ.
Cậu bé mơ màng mở mắt ra thì nhìn thấy một bà lão xinh đẹp đang xoa đầu cậu bé.
Bà ấy là người mà tối qua khi cậu vừa mới trở về đã ôm lấy cậu và nói, “Trình Trình không phải sợ, bà nội sẽ bảo vệ cháu.”
Giang Tâm Tuệ nhìn Dương Dương với gương mặt cưng chiều, không ngờ thằng nhóc này từ tối qua trở về đến giờ vẫn là gương mặt ngây ngô này, không còn lạnh lùng như trước kia.
Tối qua gây náo loạn với Minh Mặc, Bối La còn bị đưa đi, còn chạm mặt với lũ buôn người, có lẽ cậu đã bị dọa không ít.
Đến nỗi, cậu bé từ trước đến giờ chưa từng hỏi đến mẹ thì bây giờ lại nhớ đến sự tồn tại của mẹ.
Dù gì, trẻ con nhớ mẹ cũng là chuyện bình thường.
Giang Tâm Tuệ đau lòng, thở dài an ủi: “Trình Trình đừng sợ, có bà nội ở đây, ai cũng không dám bắt nạt cháu.”
Dương Dương mở to mắt nhìn đồ đạc được trang trí trong phòng.
Tối qua sau khi được người giúp việc tắm rửa xong, cậu vừa đặt mình lên chiếc giường mềm mại này thì lăn ra ngủ, không hề có thời gian nhìn ngắm phòng ngủ đẹp đẽ này.
Òa!
Quả nhiên là vừa lớn vừa đẹp!
Ồ, được thôi, cậu mới năm tuổi, hiện giờ có gõ vào đầu cậu cậu cũng không thể nghĩ ra từ nào khác để diễn tả nữa.
Tất cả mọi thứ ở đây đều khiến cậu có cảm giác mới mẻ và kỳ lạ.
Đặc biệt là khi cậu nhìn thấy một bức ảnh được treo trên tường trong phòng ngủ.
Dương Dương sững sờ.
Trong bức ảnh, một cậu bé chải tóc bóng loáng.
Mặc một bộ vest màu trắng, trên cổ còn đeo thêm một cái khăn quàng màu đen. (Dương Dương vừa mới về nước nửa năm nên tiếng Trung không giỏi, gọi cà vạt là khăn quàng màu đen.)
Giống như một nhà quý tộc nhỏ, bé như vậy, cử chỉ tay đã thể hiện ra sự bá khí mà đầy nho nhã.
Chà, điều này không hề khiến cậu kinh ngạc.
Điều khiến cậu kinh ngạc đó là người trong ảnh có gương mặt giống hệt cậu.
Dương Dương quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cậu bé trong bức ảnh, suy nghĩ, một câu hỏi xuất hiện trong đầu cậu: Lẽ nào trên thế gian này mẹ mình còn có một đứa con khác?
Sự nghi ngờ của Dương Dương, Cố Hoan đương nhiên không hề hay biết, bên này, cô với Vu Phân vẫn đang vui mừng vì đã tìm được “Dương Dương”, mà không để ý rằng “Dương Dương” được tìm thấy ở bờ biển không hề hoạt bát và đáng yêu như thường ngày.
Buổi sáng hôm đó, sau khi làm xong bữa sáng cho “Dương Dương”, chuẩn bị đi làm thì nhận được điện thoại của Lý Đỉnh Thành.
“Cố Hoan, cô đến công ty một chuyến, tôi có việc tìm cô.”
Cô nắm chặt điện thoại trong tay, tay có chút run nói: “Lý Đỉnh Thành, ông không gọi điện thoại cho tôi thì tôi cũng sẽ đến tìm ông, chuyện tối hôm đó tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.”
“Rất sẵn lòng! Cố Hoan, tôi chờ cô.” Lý Đỉnh Thành vừa cười xấu xa vừa nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook