Một Tấc Tương Tư
-
Chương 9: Kiếp sống đạo tặc
Đầu óc Tả Khanh Từ choáng váng, đối với người không biết võ công thì chuyện rơi từ giữa không trung xuống là một trải nghiệm vô cùng đáng sợ, càng khó chịu hơn nữa là gió tuyết lạnh lẽo táp vào mặt mũi khiến người ta như muốn ngạt thở. Chàng chưa bao giờ cảm thấy khó chịu thế này, nhưng rất rõ ràng không có thời gian cho chàng phàn nàn, tiếng động đinh tai nhức óc ở phía sau đã biểu thị hậu quả nếu trì trệ.
Dù Phi Khấu Nhi chạy nhanh cũng không thắng được tốc độ sụp đổ của băng tuyết, hơi lạnh thấu xương đã cận kề sau lưng. Tả Khanh Từ bắt đầu lo lắng, sợ mình làm ảnh hưởng đến tốc độ của Phi Khấu Nhi, mắt thấy màn tuyết nặng nề sắp ập xuống, Phi Khấu Nhi bỗng trượt người, động tác mau lẹ hơn mấy phần, màn tuyết như cơn sóng thần truy đuổi sát phía sau.
Bức tường đen nổi lên phía đông nam là một tảng đá khổng lồ kéo dài, có vài khối nham thạch nhỏ nằm bên trên, một nửa nằm nghiêng trồi lên không trung, ở giữa mặt đất và bầu trời là một khe hở, có mấy cây tùng mọc bên ngoài chắn bớt tuyết, ngoài rìa tảng đá là những lớp băng tuyết, tạo thành một tấm bình phong tự nhiên.
Cách khe đá càng lúc càng gần, hơi lạnh như dời non lấp bể ở phía sau ập vào sống lưng, tiếng tuyết sụp xuống ầm vang bên tai khiến người nghe choáng váng. Tim Tả Khanh Từ đập như trống chầu, ngón tay của Phi Khấu Nhi vô cùng lạnh lẽo, hắn nắm chặt khiến tay chàng đau nhức, vô số tảng tuyết lướt qua tai, thiếu niên dùng hết sức nhảy lên, kéo chàng lăn vào trong khe hở.
Xung lực to lớn khiến hai người ngã lăn vài vòng, ngực Tả Khanh Từ khó chịu, ý thức hơi mơ hồ, hình như chàng đang đè lên một người, có thể cảm nhận được mồ hôi ẩm ướt ở cổ và nhịp tim không theo quy luật cùng hơi thở của đối phương. Vô số tảng băng nện vào tảng đá lớn, băng trên rìa tảng đá gãy đứt, thi nhau rơi xuống đất, cả thế giới đều đang lắc lư run rẩy, bóng tối ập đến trong nháy mắt.
Cảm giác lạnh như băng dần dần rút đi, một hương thơm nào đó kéo chàng thoát khỏi cơn hôn mê.
Tả Khanh Từ mở mắt ra cũng không vội đứng dậy ngay, chàng quét mắt nhìn một vòng, phát hiện mình đang ở trong khe hở dưới tảng đá lớn. Khe hở này cao hơn mười trượng, bên ngoài bị băng tuyết che lấp, phía Tây có một lối dẫn ra bên ngoài, cửa hang tối tăm, chắc là màn đêm đã buông xuống.
Trong động nhóm một đống lửa, xua tan bóng tối và mang đến sự ấm áp, làn khói mỏng bay lượn lờ như bị một bàn tay vô hình dẫn dắt, tản ra bên ngoài thông qua một khe hở khác. Trên đống lửa là một tảng thịt sói đang được nướng, Phi Khấu Nhi ngồi xếp bằng bên đống lửa, bên cạnh là một tấm da sói được lột rất hoàn hảo, nằm trên đó là Bạch Mạch đang hôn mê.
Không khí tràn ngập mùi thịt nướng khiến người ta sinh ra cảm giác đói bụng, Tả Khanh Từ chống người ngồi dậy, lưng truyền đến cảm giác đau đớn, sờ vào thì phát hiện là vết thương do tảng băng đập vào. Chàng hơi nhăn mày, quan sát thấy Bạch Mạch không có gì đáng lo ngại mới mở miệng hỏi thăm: “Có nhìn thấy những người khác không?”
Phi Khấu Nhi đang trầm mặc hoàn hồn, nhìn chàng nói: “Chỉ tìm thấy một người, hắn bị tuyết vùi nông nhất được sói đào lên.”
Nói xong Phi Khấu Nhi nhìn thịt nướng trên đống lửa, hắn nhấc thịt chín khỏi đống lửa, trong lúc đó Tả Khanh Từ phát hiện quần áo trển cổ tay trái của đối phương bị rách, thoáng trông thấy vết máu: “Lạc huynh bị thương rồi?”
Phi Khấu Nhi cúi đầu nhìn thoáng qua, hắn buông thịt sói xuống, cuốn ống tay áo dính máu lên, vết thương trên cổ tay không sâu, máu đã khô, hắn lấy một bình thuốc từ trong tay nải tùy thân ra, cắn mở nắp bình thuốc, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cánh tay.
Bàn tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ nét, hình dáng ngón tay cân xứng đẹp đẽ.
Dưới ngọn lửa ấm áp, gương mặt tuấn tú ôn nhuận như ngọc, vẻ mặt Tả Khanh Từ chân thành, “Có lẽ là bị băng quẹt xước, bị thương ở cổ tay có nhiều bất tiện, Lạc huynh hãy để ta góp chút sức mọn.”
Không đợi chàng lấy khăn tay trắng tinh ở trong ngực ra, Phi Khấu Nhi đã từ chối, “Không cần.”
Quả thực thiếu niên cũng không cần giúp đỡ, hắn trực tiếp xé một mảnh vải cũ ở tay áo, đổ thuốc bột thoa lên vết thương, động tác trôi chảy thuần thục, cuối cùng dùng răng cắn khăn vải thắt nút buộc lại, có lẽ tuổi nhỏ nên xương cốt chưa trưởng thành, cổ tay của hắn rất nhỏ, sau khi băng bó thì trông càng mỏng manh hơn.
Tác phong của Phi Khấu Nhi trước sau như một, ăn mặc tùy ý chưa từng chải chuốt, so với hai người Ân Thẩm cao quý rực rỡ, Lục Lan Sơn lỗi lạc, khí chất cách nhau một trời một vực, ngay cả Thương Vãn cũng gọn gàng lão luyện hơn hắn mấy phần. Có lẽ là kiếp sống đạo tặc đã khiến hắn giống như một con thú độc lai độc vãng, theo bản năng tránh xa đám đông.
Lặng lẽ rời mắt khỏi cổ tay của đối phương, Tả Khanh Từ nhận thịt chín đưa đến, nói lời cám ơn rồi bắt đầu nhấm nháp. Thịt sói rất khô nhưng nướng khá ngon, độ mặn vừa phải, đối với người lấp đầy bụng bằng lương khô suốt mấy ngày liền thì đây chính là một niềm vui bất ngờ, Tả Khanh Từ cũng cảm thấy ngạc nhiên với khẩu vị của mình.
Đặt một phần khác ở bên cạnh Bạch Mạch, Phi Khấu Nhi cũng bắt đầu ăn, sau khi gặm hết thịt chỉ còn lại xương thì cắn từng sợi cơ bắp còn lại, nhấm nháp lâu hơn ngày thường rất nhiều, hắn giống một con lạc đà đang thong thả nhai lại, cướp lấy chất dinh dưỡng từ những mảnh vụn của đồ ăn. Những miếng thịt còn thừa được Phi Khấu Nhi thu dọn cất đi, Tả Khanh Từ mẫn cảm hỏi: “Lạc huynh lo lắng đồ ăn không đủ?”
Phi Khấu Nhi tập trung dọn dẹp: “Sói biết tránh người, rất khó bắt. Không còn lương khô, nhất định phải để lại chút thịt.”
Tả Khanh Từ nhìn nửa cái đùi sói trong tay, Phi Khấu Nhi như biết chàng đang nghĩ gì: “Ngươi vô dụng, nên ăn nhiều một chút.”
Đây có lẽ là lời nói thẳng thắn nhất mà công tử Hầu phủ từng nghe, Tả Khanh Từ mỉm cười, gác đùi sói lên trạc cây, nói: “Đa tạ Lạc huynh quan tâm, tốt xấu gì ta cũng là một nam nhân lại không bị thương, đồ ăn đã có hạn thì tất nhiên sẽ đồng cam cộng khổ với Lạc huynh.”
Phi Khấu Nhi liếc chàng rồi ném xương đi, dùng tuyết lau rửa vết dầu mỡ, “Không cần gắng gượng, ngươi bị bệnh sẽ rất phiền phức.”
Tả Khanh Từ bị xem là người phiền phức vẫn giữ vững phong độ chuyển qua đề tài khác: “Ta nên cảm tạ Lạc huynh, vừa nãy đất rung tuyết sụp, nếu không có Lạc huynh cứu giúp thì ta khó mà giữ được tính mạng.”
Phi Khấu Nhi ôm một đống cành khô ở góc tường ra ném xuống cạnh đống lửa, một lúc lâu sau mới nói: “Ta không muốn chết.”
Tả Khanh Từ quan sát từng cử chỉ của hắn: “Vì sao Lạc huynh lại nói ra lời ấy?”
Một tiếng rắc vang lên, cành cây khô bị bẻ thành hai đoạn ném vào đống lửa, có lẽ Phi Khấu Nhi mệt mỏi, giọng nói hơi ủ rũ: “Văn Tư Uyên nói không được để ngươi chết, không thì quay về ta cũng sẽ chết, những người khác có thể tự bảo vệ mình, không cần ta cứu.”
Tả Khanh Từ im lặng một lúc, đôi mắt nheo lại không nhìn rõ ý tứ bên trong, một lúc lâu sau chàng mới nói: “Thì ra là Văn huynh có ý tốt, thương ta không biết võ công.”
Hiển nhiên đối với Phi Khấu Nhi thì cứu được người đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, hắn trải rộng da sói bên cạnh đống lửa, không có ý trò chuyện tiếp: “Ngươi có áo khoác lông còn ta dùng da sói, trời sáng ta sẽ đi tìm người. Ngươi canh lửa, sói đến thì gọi ta.”
Hắn thế mà ngủ thật, không hề khách khí để Tả Khanh Từ canh gác suốt đêm, cũng mặc kệ đối phương có thân phận như thế nào, có tình nguyện làm việc hay không. Tả Khanh Từ cũng không giận, ngồi nghỉ ngơi bên đống lửa, bắt đầu quan sát người đang ngủ say ở đối diện.
Vô tình liếc qua, chàng nhận thấy mọi mặt mà Phi Khấu Nhi để lộ ra đều bình thường, không có gì khác lạ. Hắn mặc áo cũ mua của phục vụ, chiếc áo rộng rãi còn dính một vài vết ố không giặt sạch, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch hệt như một tên nô dịch ngoài phố phường. Ánh mắt Tả Khanh Từ không bị bề ngoài ngăn trở, tỉ mỉ quan sát từng chi tiết.
Theo tiêu chuẩn của đàn ông thì vóc người của Phi Khấu Nhi không cao lắm, thân hình gầy gò, nhiều nhất chỉ đứng đến tai chàng. Hình như có quá nửa thời gian người này luôn cúi đầu, dù đang chìm trong giấc ngủ cũng vậy. Phi tặc luôn cuốn tóc giấu trong vải thô, chỉ để lộ một ít tóc con mềm mại ở gáy, cái cổ dài đẹp đẽ, trông hơi yếu ớt. Ngón tay ngoài ống tay áo thon nhỏ, linh hoạt có lực, dấu tay ở trên cổ tay chàng đủ để chứng minh điều này.
Ngọn lửa cháy lặng lẽ, luồng khói mông lung nhẹ nhàng bay bay, Tả Khanh Từ lặng yên không tiếng động tiến đến gần, sờ vào mạch ở cổ tay của Phi Khấu Nhi, mới chạm vào tay áo của đối phương thì người đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra.
Tả Khanh Từ đứng im, chàng cúi rất gần, thậm chí có thể nhìn thấy mái tóc mình đang lơ lửng giữa không trung, hô hấp của Phi Khấu Nhi thoảng qua khiến sợi tóc lay động.
Tình cảnh giằng co thế này không nằm trong dự liệu của chàng, không gian nhất thời trở nên nặng nề, không ai nói một lời.
Thời gian ngưng đọng trong một cái chớp mắt, Tả Khanh Từ nhìn gương mặt cứng đờ như khúc gỗ mở miệng, lời nói và nụ cười đều dịu dàng như cơn gió xuân vô hại: “Xin lỗi, ta lo lắng Lạc huynh còn có vết thương khác nên mới mạo muội quấy rầy.”
Khuôn mặt chàng ẩn hiện trong bóng tối, Phi Khấu Nhi cũng không nói lời nào, tay dùng sức kéo một cái, Tả Khanh Từ mới phát hiện mình đã vô tình đè vào góc áo của đối phương, chàng đứng dậy tránh ra, còn chưa kịp giải thích thêm, đối phương đã xoay người quay lưng ngủ tiếp, không hề ý đến chàng.
Tả Khanh Từ đứng lặng người một lát rồi bước về cạnh đống lửa, nhìn bóng lưng nằm ở đối diện, ánh mắt chàng trầm xuống.
Trời đã sáng, bên ngoài khe đá vẫn lạnh lẽo như cũ, trên bầu trời vẫn rơi xuống những bông tuyết lớn, thung lũng yên tĩnh giống như một giấc mơ chỉ toàn màu trắng, không tìm thấy một chút vết tích về trận tuyết lở cuồng bạo hôm qua.
Để lại Tả Khanh Từ và Bạch Mạch vừa tỉnh, Phi Khấu Nhi đi ra ngoài tìm người một mình.
Vào ban ngày thung lũng tuyết vẫn lạnh lẽo thấu xương như cũ, không thể rời xa đống lửa được, Bạch Mạch nằm bên đống lửa sưởi ấm một đêm, ngấu nghiến gặm hết thịt chín như hổ đói, thể lực đã khôi phục bảy phần: “Đám sói kia rất gian xảo, quả thực là đã thành tinh, suýt nữa đã khiến tất cả mọi người bị chôn sống, may mà công tử bình an vô sự.”
Tả Khanh Từ không quan tâm lắm: “Sói không ngu hơn người, nhất là ở trong hoàn cảnh này, bọn chúng quen thuộc tuyết hơn chúng ta.”
Áo lông ấm áp giúp tránh khỏi tổn thương do giá rét nhưng không giúp tay chân tránh khỏi đau đớn vì bị tuyết đập vào, Bạch Mạch xoa vết bầm trên đùi, hỏi vấn đề mà mình bận tâm nhất khi này: “Công tử cảm thấy những người khác còn sống không?
Tả Khanh Từ cũng đang nghĩ về chuyện này: “Tâm pháp nội công của Chính Dương Cung có chỗ độc đáo, dù bị tuyết chôn cũng chưa chắc sẽ mất mạng, nội công của Lục Lan Sơn thâm hậu, chắc có thể chống đỡ lâu hơn, Thương Vãn thì có hơi khó đoán, hết thảy trông vào ý trời.”
Nhớ đến tuyết lở Bạch Mạch vẫn còn sợ hãi: “Quả nhiên là thiên uy khó dò, nếu những người khác bất hạnh gặp nạn, chúng ta phải làm thế nào?”
Tả Khanh Từ hờ hững mở miệng, giọng nói lạnh lùng đến lạ: “Bọn họ còn sống là tốt nhất, như vậy có thể giảm bớt một số chuyện. Nếu không may chết hết thì cũng không sao, đến Thổ Hỏa La ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Câu trả lời này khiến Bạch Mạch không suy nghĩ gì nữa, dù sao cũng đồng hành với nhau mấy tháng, hắn hơi thương tiếc: “Mấy vị kia đã sớm khâm phục công tử nhưng bây giờ lại không rõ tung tích, còn kẻ phiền toái nhất thì lại bình yên vô sự. Không hổ là kẻ cướp chuyên nghiệp, công phu chạy trối chết đứng hàng đầu.”
Tả Khanh Từ lạnh nhạt nói: “Người này tinh thông chạy trốn, chớp thời cơ lại nhanh, xác thực có vài phần bản lĩnh.”
Dù Bạch Mạch không thích phi tặc cũng không thể không thừa nhận điểm này, hắn hậm hực nói: “May là tên tiểu nhân này còn biết nặng nhẹ, bảo vệ công tử.”
“Thủ pháp của ta lại vô dụng với hắn, chuyện này đúng là kỳ lạ.” Ánh mắt lướt qua tấm da sói mà Phi Khấu Nhi để lại, Tả Khanh Từ lẩm bẩm, trong giọng nói có một tia lạnh lùng sắc bén xen lẫn chế giễu: “Nhưng không sao, con người đều có nhược điểm, ta muốn xem xem hắn rốt cuộc muốn cái gì.”
Chàng không sợ dục vọng và dã tâm, có dục vọng sẽ có nhược điểm.
Thẩm Mạn Thanh và Ân Trường Ca xuất thân danh môn chính phái, có sư môn và đạo nghĩa trói buộc. Lục Lan Sơn nặng nghĩa xem trọng lời hứa, nhất định sẽ bị thành tựu và danh tiếng trói chặt. Thương Vãn máu lạnh nhưng tiếc mạng, lại có ý muốn kết giao với người quyền quý, người này không khó khống chế, chỉ có Phi Khấu Nhi…
Hết chương 9
Dù Phi Khấu Nhi chạy nhanh cũng không thắng được tốc độ sụp đổ của băng tuyết, hơi lạnh thấu xương đã cận kề sau lưng. Tả Khanh Từ bắt đầu lo lắng, sợ mình làm ảnh hưởng đến tốc độ của Phi Khấu Nhi, mắt thấy màn tuyết nặng nề sắp ập xuống, Phi Khấu Nhi bỗng trượt người, động tác mau lẹ hơn mấy phần, màn tuyết như cơn sóng thần truy đuổi sát phía sau.
Bức tường đen nổi lên phía đông nam là một tảng đá khổng lồ kéo dài, có vài khối nham thạch nhỏ nằm bên trên, một nửa nằm nghiêng trồi lên không trung, ở giữa mặt đất và bầu trời là một khe hở, có mấy cây tùng mọc bên ngoài chắn bớt tuyết, ngoài rìa tảng đá là những lớp băng tuyết, tạo thành một tấm bình phong tự nhiên.
Cách khe đá càng lúc càng gần, hơi lạnh như dời non lấp bể ở phía sau ập vào sống lưng, tiếng tuyết sụp xuống ầm vang bên tai khiến người nghe choáng váng. Tim Tả Khanh Từ đập như trống chầu, ngón tay của Phi Khấu Nhi vô cùng lạnh lẽo, hắn nắm chặt khiến tay chàng đau nhức, vô số tảng tuyết lướt qua tai, thiếu niên dùng hết sức nhảy lên, kéo chàng lăn vào trong khe hở.
Xung lực to lớn khiến hai người ngã lăn vài vòng, ngực Tả Khanh Từ khó chịu, ý thức hơi mơ hồ, hình như chàng đang đè lên một người, có thể cảm nhận được mồ hôi ẩm ướt ở cổ và nhịp tim không theo quy luật cùng hơi thở của đối phương. Vô số tảng băng nện vào tảng đá lớn, băng trên rìa tảng đá gãy đứt, thi nhau rơi xuống đất, cả thế giới đều đang lắc lư run rẩy, bóng tối ập đến trong nháy mắt.
Cảm giác lạnh như băng dần dần rút đi, một hương thơm nào đó kéo chàng thoát khỏi cơn hôn mê.
Tả Khanh Từ mở mắt ra cũng không vội đứng dậy ngay, chàng quét mắt nhìn một vòng, phát hiện mình đang ở trong khe hở dưới tảng đá lớn. Khe hở này cao hơn mười trượng, bên ngoài bị băng tuyết che lấp, phía Tây có một lối dẫn ra bên ngoài, cửa hang tối tăm, chắc là màn đêm đã buông xuống.
Trong động nhóm một đống lửa, xua tan bóng tối và mang đến sự ấm áp, làn khói mỏng bay lượn lờ như bị một bàn tay vô hình dẫn dắt, tản ra bên ngoài thông qua một khe hở khác. Trên đống lửa là một tảng thịt sói đang được nướng, Phi Khấu Nhi ngồi xếp bằng bên đống lửa, bên cạnh là một tấm da sói được lột rất hoàn hảo, nằm trên đó là Bạch Mạch đang hôn mê.
Không khí tràn ngập mùi thịt nướng khiến người ta sinh ra cảm giác đói bụng, Tả Khanh Từ chống người ngồi dậy, lưng truyền đến cảm giác đau đớn, sờ vào thì phát hiện là vết thương do tảng băng đập vào. Chàng hơi nhăn mày, quan sát thấy Bạch Mạch không có gì đáng lo ngại mới mở miệng hỏi thăm: “Có nhìn thấy những người khác không?”
Phi Khấu Nhi đang trầm mặc hoàn hồn, nhìn chàng nói: “Chỉ tìm thấy một người, hắn bị tuyết vùi nông nhất được sói đào lên.”
Nói xong Phi Khấu Nhi nhìn thịt nướng trên đống lửa, hắn nhấc thịt chín khỏi đống lửa, trong lúc đó Tả Khanh Từ phát hiện quần áo trển cổ tay trái của đối phương bị rách, thoáng trông thấy vết máu: “Lạc huynh bị thương rồi?”
Phi Khấu Nhi cúi đầu nhìn thoáng qua, hắn buông thịt sói xuống, cuốn ống tay áo dính máu lên, vết thương trên cổ tay không sâu, máu đã khô, hắn lấy một bình thuốc từ trong tay nải tùy thân ra, cắn mở nắp bình thuốc, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cánh tay.
Bàn tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ nét, hình dáng ngón tay cân xứng đẹp đẽ.
Dưới ngọn lửa ấm áp, gương mặt tuấn tú ôn nhuận như ngọc, vẻ mặt Tả Khanh Từ chân thành, “Có lẽ là bị băng quẹt xước, bị thương ở cổ tay có nhiều bất tiện, Lạc huynh hãy để ta góp chút sức mọn.”
Không đợi chàng lấy khăn tay trắng tinh ở trong ngực ra, Phi Khấu Nhi đã từ chối, “Không cần.”
Quả thực thiếu niên cũng không cần giúp đỡ, hắn trực tiếp xé một mảnh vải cũ ở tay áo, đổ thuốc bột thoa lên vết thương, động tác trôi chảy thuần thục, cuối cùng dùng răng cắn khăn vải thắt nút buộc lại, có lẽ tuổi nhỏ nên xương cốt chưa trưởng thành, cổ tay của hắn rất nhỏ, sau khi băng bó thì trông càng mỏng manh hơn.
Tác phong của Phi Khấu Nhi trước sau như một, ăn mặc tùy ý chưa từng chải chuốt, so với hai người Ân Thẩm cao quý rực rỡ, Lục Lan Sơn lỗi lạc, khí chất cách nhau một trời một vực, ngay cả Thương Vãn cũng gọn gàng lão luyện hơn hắn mấy phần. Có lẽ là kiếp sống đạo tặc đã khiến hắn giống như một con thú độc lai độc vãng, theo bản năng tránh xa đám đông.
Lặng lẽ rời mắt khỏi cổ tay của đối phương, Tả Khanh Từ nhận thịt chín đưa đến, nói lời cám ơn rồi bắt đầu nhấm nháp. Thịt sói rất khô nhưng nướng khá ngon, độ mặn vừa phải, đối với người lấp đầy bụng bằng lương khô suốt mấy ngày liền thì đây chính là một niềm vui bất ngờ, Tả Khanh Từ cũng cảm thấy ngạc nhiên với khẩu vị của mình.
Đặt một phần khác ở bên cạnh Bạch Mạch, Phi Khấu Nhi cũng bắt đầu ăn, sau khi gặm hết thịt chỉ còn lại xương thì cắn từng sợi cơ bắp còn lại, nhấm nháp lâu hơn ngày thường rất nhiều, hắn giống một con lạc đà đang thong thả nhai lại, cướp lấy chất dinh dưỡng từ những mảnh vụn của đồ ăn. Những miếng thịt còn thừa được Phi Khấu Nhi thu dọn cất đi, Tả Khanh Từ mẫn cảm hỏi: “Lạc huynh lo lắng đồ ăn không đủ?”
Phi Khấu Nhi tập trung dọn dẹp: “Sói biết tránh người, rất khó bắt. Không còn lương khô, nhất định phải để lại chút thịt.”
Tả Khanh Từ nhìn nửa cái đùi sói trong tay, Phi Khấu Nhi như biết chàng đang nghĩ gì: “Ngươi vô dụng, nên ăn nhiều một chút.”
Đây có lẽ là lời nói thẳng thắn nhất mà công tử Hầu phủ từng nghe, Tả Khanh Từ mỉm cười, gác đùi sói lên trạc cây, nói: “Đa tạ Lạc huynh quan tâm, tốt xấu gì ta cũng là một nam nhân lại không bị thương, đồ ăn đã có hạn thì tất nhiên sẽ đồng cam cộng khổ với Lạc huynh.”
Phi Khấu Nhi liếc chàng rồi ném xương đi, dùng tuyết lau rửa vết dầu mỡ, “Không cần gắng gượng, ngươi bị bệnh sẽ rất phiền phức.”
Tả Khanh Từ bị xem là người phiền phức vẫn giữ vững phong độ chuyển qua đề tài khác: “Ta nên cảm tạ Lạc huynh, vừa nãy đất rung tuyết sụp, nếu không có Lạc huynh cứu giúp thì ta khó mà giữ được tính mạng.”
Phi Khấu Nhi ôm một đống cành khô ở góc tường ra ném xuống cạnh đống lửa, một lúc lâu sau mới nói: “Ta không muốn chết.”
Tả Khanh Từ quan sát từng cử chỉ của hắn: “Vì sao Lạc huynh lại nói ra lời ấy?”
Một tiếng rắc vang lên, cành cây khô bị bẻ thành hai đoạn ném vào đống lửa, có lẽ Phi Khấu Nhi mệt mỏi, giọng nói hơi ủ rũ: “Văn Tư Uyên nói không được để ngươi chết, không thì quay về ta cũng sẽ chết, những người khác có thể tự bảo vệ mình, không cần ta cứu.”
Tả Khanh Từ im lặng một lúc, đôi mắt nheo lại không nhìn rõ ý tứ bên trong, một lúc lâu sau chàng mới nói: “Thì ra là Văn huynh có ý tốt, thương ta không biết võ công.”
Hiển nhiên đối với Phi Khấu Nhi thì cứu được người đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, hắn trải rộng da sói bên cạnh đống lửa, không có ý trò chuyện tiếp: “Ngươi có áo khoác lông còn ta dùng da sói, trời sáng ta sẽ đi tìm người. Ngươi canh lửa, sói đến thì gọi ta.”
Hắn thế mà ngủ thật, không hề khách khí để Tả Khanh Từ canh gác suốt đêm, cũng mặc kệ đối phương có thân phận như thế nào, có tình nguyện làm việc hay không. Tả Khanh Từ cũng không giận, ngồi nghỉ ngơi bên đống lửa, bắt đầu quan sát người đang ngủ say ở đối diện.
Vô tình liếc qua, chàng nhận thấy mọi mặt mà Phi Khấu Nhi để lộ ra đều bình thường, không có gì khác lạ. Hắn mặc áo cũ mua của phục vụ, chiếc áo rộng rãi còn dính một vài vết ố không giặt sạch, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch hệt như một tên nô dịch ngoài phố phường. Ánh mắt Tả Khanh Từ không bị bề ngoài ngăn trở, tỉ mỉ quan sát từng chi tiết.
Theo tiêu chuẩn của đàn ông thì vóc người của Phi Khấu Nhi không cao lắm, thân hình gầy gò, nhiều nhất chỉ đứng đến tai chàng. Hình như có quá nửa thời gian người này luôn cúi đầu, dù đang chìm trong giấc ngủ cũng vậy. Phi tặc luôn cuốn tóc giấu trong vải thô, chỉ để lộ một ít tóc con mềm mại ở gáy, cái cổ dài đẹp đẽ, trông hơi yếu ớt. Ngón tay ngoài ống tay áo thon nhỏ, linh hoạt có lực, dấu tay ở trên cổ tay chàng đủ để chứng minh điều này.
Ngọn lửa cháy lặng lẽ, luồng khói mông lung nhẹ nhàng bay bay, Tả Khanh Từ lặng yên không tiếng động tiến đến gần, sờ vào mạch ở cổ tay của Phi Khấu Nhi, mới chạm vào tay áo của đối phương thì người đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra.
Tả Khanh Từ đứng im, chàng cúi rất gần, thậm chí có thể nhìn thấy mái tóc mình đang lơ lửng giữa không trung, hô hấp của Phi Khấu Nhi thoảng qua khiến sợi tóc lay động.
Tình cảnh giằng co thế này không nằm trong dự liệu của chàng, không gian nhất thời trở nên nặng nề, không ai nói một lời.
Thời gian ngưng đọng trong một cái chớp mắt, Tả Khanh Từ nhìn gương mặt cứng đờ như khúc gỗ mở miệng, lời nói và nụ cười đều dịu dàng như cơn gió xuân vô hại: “Xin lỗi, ta lo lắng Lạc huynh còn có vết thương khác nên mới mạo muội quấy rầy.”
Khuôn mặt chàng ẩn hiện trong bóng tối, Phi Khấu Nhi cũng không nói lời nào, tay dùng sức kéo một cái, Tả Khanh Từ mới phát hiện mình đã vô tình đè vào góc áo của đối phương, chàng đứng dậy tránh ra, còn chưa kịp giải thích thêm, đối phương đã xoay người quay lưng ngủ tiếp, không hề ý đến chàng.
Tả Khanh Từ đứng lặng người một lát rồi bước về cạnh đống lửa, nhìn bóng lưng nằm ở đối diện, ánh mắt chàng trầm xuống.
Trời đã sáng, bên ngoài khe đá vẫn lạnh lẽo như cũ, trên bầu trời vẫn rơi xuống những bông tuyết lớn, thung lũng yên tĩnh giống như một giấc mơ chỉ toàn màu trắng, không tìm thấy một chút vết tích về trận tuyết lở cuồng bạo hôm qua.
Để lại Tả Khanh Từ và Bạch Mạch vừa tỉnh, Phi Khấu Nhi đi ra ngoài tìm người một mình.
Vào ban ngày thung lũng tuyết vẫn lạnh lẽo thấu xương như cũ, không thể rời xa đống lửa được, Bạch Mạch nằm bên đống lửa sưởi ấm một đêm, ngấu nghiến gặm hết thịt chín như hổ đói, thể lực đã khôi phục bảy phần: “Đám sói kia rất gian xảo, quả thực là đã thành tinh, suýt nữa đã khiến tất cả mọi người bị chôn sống, may mà công tử bình an vô sự.”
Tả Khanh Từ không quan tâm lắm: “Sói không ngu hơn người, nhất là ở trong hoàn cảnh này, bọn chúng quen thuộc tuyết hơn chúng ta.”
Áo lông ấm áp giúp tránh khỏi tổn thương do giá rét nhưng không giúp tay chân tránh khỏi đau đớn vì bị tuyết đập vào, Bạch Mạch xoa vết bầm trên đùi, hỏi vấn đề mà mình bận tâm nhất khi này: “Công tử cảm thấy những người khác còn sống không?
Tả Khanh Từ cũng đang nghĩ về chuyện này: “Tâm pháp nội công của Chính Dương Cung có chỗ độc đáo, dù bị tuyết chôn cũng chưa chắc sẽ mất mạng, nội công của Lục Lan Sơn thâm hậu, chắc có thể chống đỡ lâu hơn, Thương Vãn thì có hơi khó đoán, hết thảy trông vào ý trời.”
Nhớ đến tuyết lở Bạch Mạch vẫn còn sợ hãi: “Quả nhiên là thiên uy khó dò, nếu những người khác bất hạnh gặp nạn, chúng ta phải làm thế nào?”
Tả Khanh Từ hờ hững mở miệng, giọng nói lạnh lùng đến lạ: “Bọn họ còn sống là tốt nhất, như vậy có thể giảm bớt một số chuyện. Nếu không may chết hết thì cũng không sao, đến Thổ Hỏa La ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Câu trả lời này khiến Bạch Mạch không suy nghĩ gì nữa, dù sao cũng đồng hành với nhau mấy tháng, hắn hơi thương tiếc: “Mấy vị kia đã sớm khâm phục công tử nhưng bây giờ lại không rõ tung tích, còn kẻ phiền toái nhất thì lại bình yên vô sự. Không hổ là kẻ cướp chuyên nghiệp, công phu chạy trối chết đứng hàng đầu.”
Tả Khanh Từ lạnh nhạt nói: “Người này tinh thông chạy trốn, chớp thời cơ lại nhanh, xác thực có vài phần bản lĩnh.”
Dù Bạch Mạch không thích phi tặc cũng không thể không thừa nhận điểm này, hắn hậm hực nói: “May là tên tiểu nhân này còn biết nặng nhẹ, bảo vệ công tử.”
“Thủ pháp của ta lại vô dụng với hắn, chuyện này đúng là kỳ lạ.” Ánh mắt lướt qua tấm da sói mà Phi Khấu Nhi để lại, Tả Khanh Từ lẩm bẩm, trong giọng nói có một tia lạnh lùng sắc bén xen lẫn chế giễu: “Nhưng không sao, con người đều có nhược điểm, ta muốn xem xem hắn rốt cuộc muốn cái gì.”
Chàng không sợ dục vọng và dã tâm, có dục vọng sẽ có nhược điểm.
Thẩm Mạn Thanh và Ân Trường Ca xuất thân danh môn chính phái, có sư môn và đạo nghĩa trói buộc. Lục Lan Sơn nặng nghĩa xem trọng lời hứa, nhất định sẽ bị thành tựu và danh tiếng trói chặt. Thương Vãn máu lạnh nhưng tiếc mạng, lại có ý muốn kết giao với người quyền quý, người này không khó khống chế, chỉ có Phi Khấu Nhi…
Hết chương 9
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook