Một Tấc Tương Tư
-
Chương 45: Đám mây hoảng loạn
Mưa nặng nề trút xuống mái hiên nhà, cỏ cây im lặng.
Không biết Tả Khanh Từ dùng cách gì mà quán trọ tốt nhất Phù Châu đã dành riêng một viện cho hai người họ, nước mưa rơi xuống mái hiên nhà lợp ngói đen rồi chảy xuống bức tường màu trắng, tảng đá xanh nằm trên mặt đất ướt sũng, ánh nến ấm áp trong phòng chiếu vào những bụi cây cao thấp đan xen vào nhau, khu vườn u tĩnh giữa màn đêm.
Tả Khanh Từ đẩy cửa một gian phòng bước vào trong, “Quận chúa dễ gần, nhưng viện đó quá chật, không được thoải mái như ở quán trọ. Ta đã nhờ Thiến Ngân thu dọn đồ đạc rồi mang sang đây giúp nàng, nàng kiểm tra xem có thiếu thứ gì không.”
Tô Vân Lạc gỡ khăn che mặt xuống, nhìn ngó quanh căn phòng, mặc dù chuẩn bị vội vàng nhưng tất cả đều ngăn nắp trật tự, ngay cả mấy món trang sức mà quận chúa tặng nàng cũng được đặt trên bàn. Việc trộm gương tương đương với phản bội, vậy mà chàng không hề tức giận, trái lại thu xếp cẩn thận chu đáo như vậy, thậm chí còn giúp nàng tránh mặt Lang Gia quận chúa để đỡ phải xấu hổ, nàng càng lúc càng cảm thấy mờ mịt.
Bạch Mạch mang một bình Quân Sơn Ngân Châm và mấy món điểm tâm vừa làm xong đến, canh chuẩn thời gian bước vào.
Dưới mái hiên, mưa rơi liên tục hợp thành dòng nước, Tả Khanh Từ không nhanh không chậm rót một chén trà, giọng nói êm dịu như tiếng mưa rơi: “Tin tức liên quan đến Hạc vĩ bạch chỉ là lừa gạt.”
Lời chàng vừa nói ra giống như tảng đá lớn rơi xuống mặt hồ, khiến nàng lập tức ngẩng đầu lên.
“Bởi vì ngày mai khai mạc Đại Hội Đấu Kiếm, toàn bộ võ lâm đều sẽ biết.” Tả Khanh Từ thản nhiên nói, dường như chàng đã đoán được phản ứng của nàng, “Mộc phủ lấy Hạc vĩ bạch quý giá làm phần thưởng cho người thắng cuộc. Thuốc này có công dụng thay xương luyện gân, rất có ích cho người trong võ lâm, tất nhiên sẽ khiến những màn tranh đấu trở nên đặc sắc hơn.”
Tô Vân Lạc hiểu ngay đây là cái bẫy của Văn Tư Uyên, nàng chỉ tức giận trong chốc lát rồi tỉnh táo lại ngay lập tức, rơi vào suy tư.
“Chỉ có thể ra tay sau Đại Hội Đấu Kiếm.” Tả Khanh Từ biết rõ nàng đang nghĩ gì, mỉm cười, “Dù Vân Lạc không sợ làm kẻ địch của cả thiên hạ, thì bây giờ cũng không phải dịp tốt. Lúc này Mộc phủ chật như nêm cối, người đông phức tạp, làm sao thăm dò được chỗ cất bảo vật.”
Tô Vân Lạc không nói gì.
Tả Khanh Từ nhấp một ngụm trà, một lúc sau chàng mới nói, “Nàng lo lắng linh dược rơi vào tay người khác, người đó sẽ sử dụng ngay? Ta có dặn chủ nhân của Mộc phủ, lúc công bố phần thưởng hãy tiện thể nhắc đến chuyện phải dùng nước Ngọc Tuyền ở Huệ Châu sắc thì mới có hiệu quả.”
Tô Vân Lạc nhìn chàng chăm chú, hỏi thẳng, “Điều kiện?”
Chim cắt hoang dã không dễ cắn câu, điều này càng khiến người ta nảy sinh ham muốn bắt giữ, Tả Khanh Từ mỉm cười, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Trước đây ta không cho nàng đi, Vân Lạc có trách ta không?”
Tô Vân Lạc trầm mặc.
Giọng nói Tả Khanh Từ mang theo một tia trêu chọc, “Chút trợ giúp này có đủ để xóa tan tức giận của Vân Lạc không?
Nam tử tuấn tú hạ thấp thân phận, mềm giọng năn nỉ, quả thực có thể khiến hơn nửa nữ nhân say lòng, nàng cụp mắt hỏi, “Rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì?”
Câu hỏi vừa thẳng thắn vừa sát phong cảnh được Tả Khanh Từ tùy tiện hóa giải, “Ta chỉ muốn tấm lòng của mình được trân trọng. Ta không muốn nàng tùy ý ném bỏ nó rồi quay người bước đi.”
Tô Vân Lạc ngẩn người, một lúc sau mới mở miệng, “Ngươi giúp ta, ta rất biết ơn, nhưng ta không muốn bị người khác khống chế.”
“Không muốn? Thế vì sao Vân Lạc cam chịu để Văn Tư Uyên ức hiếp?” Khóe môi khẽ cong lên, gương mặt tuấn tú thoáng hiện lên vẻ mập mờ xen lẫn giễu cợt, “Chẳng lẽ ta không bằng hắn?”
Nàng lại im lặng, một lát sau mới hỏi chàng, “Sao ngươi biết nhiều như vậy? Ngươi đã gặp Văn Tư Uyên?”
Chàng hờ hững ừ một tiếng, xem như ngầm thừa nhận.
Nàng bỗng có dự cảm không tốt, vẻ mặt thay đổi, “Hắn đã nói gì với ngươi?”
“Hạc vĩ bạch, gương đồng và thuốc.” Tả Khanh Từ trả lời qua loa, giơ tay rút trâm cài tóc của nàng.
Lòng nàng rối bời, quên mất ngăn cản, đợi đến khi tỉnh táo lại thì mái tóc dài đen như mực đã buông xõa, làm nổi bật gương mặt với những đường nét rõ ràng, làn da căng bóng hồng hào tựa ngọc, đôi mắt sâu lúng túng không biết làm sao.
Tả Khanh Từ hơi nghiêng người, chàng ghé sát khiến nàng cảm thấy không quen, lùi lại một bước.
Chàng như chiếc bóng đuổi sát theo sau, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, “Đôi mắt Vân Lạc rất đặc biệt, nàng có biết cha mẹ thuộc tộc nào không?”
Khoảng cách gần như vậy khiến lông tơ trên người nàng dựng đứng, nhưng vì chuyện trộm gương lúc trước mà trong lòng vẫn kiêng dè người này, nàng cố gắng nhẫn nhịn, giọng nói có phần đè nén mất kiên nhẫn, “Ta vừa sinh ra đã bị vứt bỏ, ai biết được.”
Tả Khanh Từ giống như không cảm nhận được sự chống đối của nàng, mỉm cười trêu đùa, “Nếu ta giúp nàng lấy được Hạc vĩ bạch, sau này những lúc gặp nhau, Vân Lạc đều phải dùng dung nhan chân thực gặp gỡ, nàng thấy thế nào?”
Điều kiện không tồi, nhưng tia sáng nguy hiểm lóe lên trong đôi mắt chàng khiến nàng nghĩ cách rút lui theo bản năng.
Giọng nói của Tả Khanh Từ đầy cám dỗ, “Nói ta nghe thử.”
Nàng không rõ đối phương muốn mình nói gì, “Rốt cuộc ngươi… “
Vừa mới thốt ra ba chữ, chàng khẽ nhướng hàng mày đẹp, nàng trầm mặc một lát, lúc mở miệng ra thì giọng nói đã thay đổi, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Đây là giọng nói Tả Khanh Từ chưa từng nghe thấy, hoàn toàn không dính dáng đến hai chữ trong trẻo, ngọt ngào mà hơi trầm, từng chữ từng chữ truyền vào tai, ủ ra một tia mềm mại, mê hoặc dị thường.
Tả Khanh Từ lặng im trong chớp mắt, bảo nàng, “Nói thêm vài câu.”
Nàng lùi lại một bước, phía sau đã là vách tường,”Ta và ngươi vốn không có quan hệ gì, giúp ta thì ngươi được lợi gì?”
Giọng nói mềm mại quyến rũ tận xương, nốt ruồi dưới mắt nằm trên làn da nõn nà tựa ngọc, giống như một vết thương đẹp đẽ do trò đời tạo thành. Tả Khanh Từ như chẳng để tâm, “Ai bảo nàng giấu mặt và giọng nói đi, tên trộm kia?”
Tô Vân Lạc ngầm thừa nhận.
Tả Khanh Từ lẩm bẩm, “Có thể giấu được đến bây giờ, đúng là kỳ tích…”
Nàng không nghe thấy gì, chàng cách nàng quá gần, gần đến mức nàng có thể thấy rõ đôi mắt phượng chau lại thành một nét vẽ, hàng mi đẹp đẽ cong cong cùng với ánh sáng trong đôi mắt ấy khiến người ta mê loạn, tay của nàng vô thức nắm lại, “Đừng đứng gần ta quá, ta không quen…”
Một ngón cái mang theo dịu dàng, mơn trớn cánh môi và phong bế hô hấp của nàng.
Tả Khanh Từ quần áo nửa hở nằm trên giường, chàng cởi trần để lộ sống lưng xanh tím. Chất lỏng màu nâu nhạt từ không trung chảy xuống rồi xuôi theo sống lưng, hội tụ ở hõm eo.
Bạch Mạch đặt bình thuốc xuống, bắt đầu xoa bóp. Tả Khanh Từ khẽ hừ một tiếng, hắn lập tức nhẹ tay hơn, nhìn mảng xanh tím lớn trên sống lưng của chủ nhân mà líu lưỡi, “Sao công tử lại ngã thành ra thế này?”
Tả Khanh Từ không trả lời, dường như đang đắm chìm vào hồi ức vui vẻ nào đó, chàng bỗng bật cười, cười đến mức xương vai hơi dựng ngược lên, ngay cả đau đớn trên lưng cũng không ngăn được nụ cười của chàng.
Bạch Mạch càng cảm thấy khó hiểu, “Công tử cười gì thế?”
Tả Khanh Từ vẫn không nói gì, đầu ngón tay khẽ xoa môi của mình, dường như đang thưởng thức niềm vui sướng bí ẩn nào đó. Đến khi xoa bóp xong, nụ cười thần bí vẫn đọng lại trên khóe môi chàng, chưa từng biến mất.
Bạch Mạch không dám tùy tiện truy hỏi, lui ra ngoài đi tìm Tần Trần: “Vết thương trên lưng công tử là thế nào?”
Tần Trần thực sự không muốn nói, hắn im lặng liếc nhìn Bạch Mạch.
Bạch Mạch mang trà và điểm tâm đến xong thì ra ngoài làm việc, mới quay về đã bị Tần Trần sai đi mua rượu thuốc rồi xoa bóp cho chủ nhân. Hắn ôm một bụng nghi ngờ từ nãy đến giờ, một ánh mắt sao có thể đuổi hắn đi: “Vừa nãy ngươi sửa cửa cho Tô cô nương? Cánh cửa kia chắc chắn lắm mà, sao tự dưng lại bị sập? Có phải chuyện này có liên quan đến công tử không?”
Tần Trần thấy nếu không trả lời thì lát nữa đừng hòng được yên, hắn quyết định thẳng thắn: “Lúc công tử bị ném ra va vào.”
“Nàng ta dám ném công tử ra ngoài?” Bạch Mạch giật mình, giận tím mặt: “Sao Hồ cơ này lại không biết tốt xấu đến vậy!”
Tần Trần lườm Bạch Mạch, lúc ấy hắn đứng ở ngoài cửa, nhưng vẫn đoán được chuyện xảy ra ở bên trong, “Công tử chòng ghẹo nàng.”
“Thì sao? Công tử không biết võ công, sao nàng ta có thể thô bạo như thế? Một Hồ cơ mà thôi, lọt vào mắt xanh của công tử là may mắn của nàng ta! ” Bạch Mạch càng tức giận, oán trách luôn miệng, “Ta không hiểu công tử bị làm sao, lần trước ăn một cái bạt tai, lần này thì tím bầm cả lưng, tiếp theo có phải ngay cả mạng cũng cho nàng ta không! Với phong thái của công tử, có vô số mỹ nhân chủ động nhảy vào lòng, sao công tử lại tự chuốc khổ thế?”
“Tốt nhất ngươi nên khách sáo với nàng chút.” So với Bạch Mạch, Tần Trần bình tĩnh hơn nhiều, “Ta thấy công tử thích thú vô cùng, không chừng sẽ dây dưa không dứt.”
Bạch Mạch nghẹn họng, suýt nữa hét lớn: “Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng im nhìn công tử bị gãy tay gãy cổ? Công tử cũng lạ, muốn làm gì thì cứ khống chế nàng, sao phải chịu đựng như vậy!”
Tần Trần bật cười, “Nếu ngươi thích một cô nương nhưng nàng ấy chưa thích ngươi, ngươi liền trói chặt tay chân cưỡng ép, sàm sỡ nàng?”
Một câu khiến Bạch Mạch cứng họng, một lúc sau hắn mới không phục nói thầm: “Ai sẽ thích nữ nhân thô bạo như thế.”
Tần Trần lười nói nhiều với một tên nhãi ranh không rành chuyện nam nữ, “Công tử bị ngã thế có tức giận không?”
Không hỏi còn tốt, vừa nhắc đến thì Bạch Mạch lại càng bực bội, hậm hực nói, “Dù ham mới mẻ, công tử cũng nên chọn lọc chứ.”
Tần Trần hơi gật đầu, nhét cái búa vào tay hắn, “Ngươi nói không sai, chọn người là chuyện của công tử, còn chuyện của ta và ngươi là nghe lời chủ nhân. Cánh cửa kia còn thiếu một cái đinh sắt, ngươi đến chỗ phục vụ lấy rồi đóng chắc lại.”
Bạch Mạch trợn mắt với cái búa nửa ngày, than ngắn thở dài, không còn gì để nói nữa.
Hết chương 45.
Nay Chi lên Tấn Giang đọc bình luận, thấy bên đó toàn gọi Tả Khanh Từ là Tả công chúa, Chi thấy cũng đúng. Tả Khanh Từ công chúa chỗ nào thì về sau mọi người sẽ biết nhé
Không biết Tả Khanh Từ dùng cách gì mà quán trọ tốt nhất Phù Châu đã dành riêng một viện cho hai người họ, nước mưa rơi xuống mái hiên nhà lợp ngói đen rồi chảy xuống bức tường màu trắng, tảng đá xanh nằm trên mặt đất ướt sũng, ánh nến ấm áp trong phòng chiếu vào những bụi cây cao thấp đan xen vào nhau, khu vườn u tĩnh giữa màn đêm.
Tả Khanh Từ đẩy cửa một gian phòng bước vào trong, “Quận chúa dễ gần, nhưng viện đó quá chật, không được thoải mái như ở quán trọ. Ta đã nhờ Thiến Ngân thu dọn đồ đạc rồi mang sang đây giúp nàng, nàng kiểm tra xem có thiếu thứ gì không.”
Tô Vân Lạc gỡ khăn che mặt xuống, nhìn ngó quanh căn phòng, mặc dù chuẩn bị vội vàng nhưng tất cả đều ngăn nắp trật tự, ngay cả mấy món trang sức mà quận chúa tặng nàng cũng được đặt trên bàn. Việc trộm gương tương đương với phản bội, vậy mà chàng không hề tức giận, trái lại thu xếp cẩn thận chu đáo như vậy, thậm chí còn giúp nàng tránh mặt Lang Gia quận chúa để đỡ phải xấu hổ, nàng càng lúc càng cảm thấy mờ mịt.
Bạch Mạch mang một bình Quân Sơn Ngân Châm và mấy món điểm tâm vừa làm xong đến, canh chuẩn thời gian bước vào.
Dưới mái hiên, mưa rơi liên tục hợp thành dòng nước, Tả Khanh Từ không nhanh không chậm rót một chén trà, giọng nói êm dịu như tiếng mưa rơi: “Tin tức liên quan đến Hạc vĩ bạch chỉ là lừa gạt.”
Lời chàng vừa nói ra giống như tảng đá lớn rơi xuống mặt hồ, khiến nàng lập tức ngẩng đầu lên.
“Bởi vì ngày mai khai mạc Đại Hội Đấu Kiếm, toàn bộ võ lâm đều sẽ biết.” Tả Khanh Từ thản nhiên nói, dường như chàng đã đoán được phản ứng của nàng, “Mộc phủ lấy Hạc vĩ bạch quý giá làm phần thưởng cho người thắng cuộc. Thuốc này có công dụng thay xương luyện gân, rất có ích cho người trong võ lâm, tất nhiên sẽ khiến những màn tranh đấu trở nên đặc sắc hơn.”
Tô Vân Lạc hiểu ngay đây là cái bẫy của Văn Tư Uyên, nàng chỉ tức giận trong chốc lát rồi tỉnh táo lại ngay lập tức, rơi vào suy tư.
“Chỉ có thể ra tay sau Đại Hội Đấu Kiếm.” Tả Khanh Từ biết rõ nàng đang nghĩ gì, mỉm cười, “Dù Vân Lạc không sợ làm kẻ địch của cả thiên hạ, thì bây giờ cũng không phải dịp tốt. Lúc này Mộc phủ chật như nêm cối, người đông phức tạp, làm sao thăm dò được chỗ cất bảo vật.”
Tô Vân Lạc không nói gì.
Tả Khanh Từ nhấp một ngụm trà, một lúc sau chàng mới nói, “Nàng lo lắng linh dược rơi vào tay người khác, người đó sẽ sử dụng ngay? Ta có dặn chủ nhân của Mộc phủ, lúc công bố phần thưởng hãy tiện thể nhắc đến chuyện phải dùng nước Ngọc Tuyền ở Huệ Châu sắc thì mới có hiệu quả.”
Tô Vân Lạc nhìn chàng chăm chú, hỏi thẳng, “Điều kiện?”
Chim cắt hoang dã không dễ cắn câu, điều này càng khiến người ta nảy sinh ham muốn bắt giữ, Tả Khanh Từ mỉm cười, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Trước đây ta không cho nàng đi, Vân Lạc có trách ta không?”
Tô Vân Lạc trầm mặc.
Giọng nói Tả Khanh Từ mang theo một tia trêu chọc, “Chút trợ giúp này có đủ để xóa tan tức giận của Vân Lạc không?
Nam tử tuấn tú hạ thấp thân phận, mềm giọng năn nỉ, quả thực có thể khiến hơn nửa nữ nhân say lòng, nàng cụp mắt hỏi, “Rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì?”
Câu hỏi vừa thẳng thắn vừa sát phong cảnh được Tả Khanh Từ tùy tiện hóa giải, “Ta chỉ muốn tấm lòng của mình được trân trọng. Ta không muốn nàng tùy ý ném bỏ nó rồi quay người bước đi.”
Tô Vân Lạc ngẩn người, một lúc sau mới mở miệng, “Ngươi giúp ta, ta rất biết ơn, nhưng ta không muốn bị người khác khống chế.”
“Không muốn? Thế vì sao Vân Lạc cam chịu để Văn Tư Uyên ức hiếp?” Khóe môi khẽ cong lên, gương mặt tuấn tú thoáng hiện lên vẻ mập mờ xen lẫn giễu cợt, “Chẳng lẽ ta không bằng hắn?”
Nàng lại im lặng, một lát sau mới hỏi chàng, “Sao ngươi biết nhiều như vậy? Ngươi đã gặp Văn Tư Uyên?”
Chàng hờ hững ừ một tiếng, xem như ngầm thừa nhận.
Nàng bỗng có dự cảm không tốt, vẻ mặt thay đổi, “Hắn đã nói gì với ngươi?”
“Hạc vĩ bạch, gương đồng và thuốc.” Tả Khanh Từ trả lời qua loa, giơ tay rút trâm cài tóc của nàng.
Lòng nàng rối bời, quên mất ngăn cản, đợi đến khi tỉnh táo lại thì mái tóc dài đen như mực đã buông xõa, làm nổi bật gương mặt với những đường nét rõ ràng, làn da căng bóng hồng hào tựa ngọc, đôi mắt sâu lúng túng không biết làm sao.
Tả Khanh Từ hơi nghiêng người, chàng ghé sát khiến nàng cảm thấy không quen, lùi lại một bước.
Chàng như chiếc bóng đuổi sát theo sau, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, “Đôi mắt Vân Lạc rất đặc biệt, nàng có biết cha mẹ thuộc tộc nào không?”
Khoảng cách gần như vậy khiến lông tơ trên người nàng dựng đứng, nhưng vì chuyện trộm gương lúc trước mà trong lòng vẫn kiêng dè người này, nàng cố gắng nhẫn nhịn, giọng nói có phần đè nén mất kiên nhẫn, “Ta vừa sinh ra đã bị vứt bỏ, ai biết được.”
Tả Khanh Từ giống như không cảm nhận được sự chống đối của nàng, mỉm cười trêu đùa, “Nếu ta giúp nàng lấy được Hạc vĩ bạch, sau này những lúc gặp nhau, Vân Lạc đều phải dùng dung nhan chân thực gặp gỡ, nàng thấy thế nào?”
Điều kiện không tồi, nhưng tia sáng nguy hiểm lóe lên trong đôi mắt chàng khiến nàng nghĩ cách rút lui theo bản năng.
Giọng nói của Tả Khanh Từ đầy cám dỗ, “Nói ta nghe thử.”
Nàng không rõ đối phương muốn mình nói gì, “Rốt cuộc ngươi… “
Vừa mới thốt ra ba chữ, chàng khẽ nhướng hàng mày đẹp, nàng trầm mặc một lát, lúc mở miệng ra thì giọng nói đã thay đổi, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Đây là giọng nói Tả Khanh Từ chưa từng nghe thấy, hoàn toàn không dính dáng đến hai chữ trong trẻo, ngọt ngào mà hơi trầm, từng chữ từng chữ truyền vào tai, ủ ra một tia mềm mại, mê hoặc dị thường.
Tả Khanh Từ lặng im trong chớp mắt, bảo nàng, “Nói thêm vài câu.”
Nàng lùi lại một bước, phía sau đã là vách tường,”Ta và ngươi vốn không có quan hệ gì, giúp ta thì ngươi được lợi gì?”
Giọng nói mềm mại quyến rũ tận xương, nốt ruồi dưới mắt nằm trên làn da nõn nà tựa ngọc, giống như một vết thương đẹp đẽ do trò đời tạo thành. Tả Khanh Từ như chẳng để tâm, “Ai bảo nàng giấu mặt và giọng nói đi, tên trộm kia?”
Tô Vân Lạc ngầm thừa nhận.
Tả Khanh Từ lẩm bẩm, “Có thể giấu được đến bây giờ, đúng là kỳ tích…”
Nàng không nghe thấy gì, chàng cách nàng quá gần, gần đến mức nàng có thể thấy rõ đôi mắt phượng chau lại thành một nét vẽ, hàng mi đẹp đẽ cong cong cùng với ánh sáng trong đôi mắt ấy khiến người ta mê loạn, tay của nàng vô thức nắm lại, “Đừng đứng gần ta quá, ta không quen…”
Một ngón cái mang theo dịu dàng, mơn trớn cánh môi và phong bế hô hấp của nàng.
Tả Khanh Từ quần áo nửa hở nằm trên giường, chàng cởi trần để lộ sống lưng xanh tím. Chất lỏng màu nâu nhạt từ không trung chảy xuống rồi xuôi theo sống lưng, hội tụ ở hõm eo.
Bạch Mạch đặt bình thuốc xuống, bắt đầu xoa bóp. Tả Khanh Từ khẽ hừ một tiếng, hắn lập tức nhẹ tay hơn, nhìn mảng xanh tím lớn trên sống lưng của chủ nhân mà líu lưỡi, “Sao công tử lại ngã thành ra thế này?”
Tả Khanh Từ không trả lời, dường như đang đắm chìm vào hồi ức vui vẻ nào đó, chàng bỗng bật cười, cười đến mức xương vai hơi dựng ngược lên, ngay cả đau đớn trên lưng cũng không ngăn được nụ cười của chàng.
Bạch Mạch càng cảm thấy khó hiểu, “Công tử cười gì thế?”
Tả Khanh Từ vẫn không nói gì, đầu ngón tay khẽ xoa môi của mình, dường như đang thưởng thức niềm vui sướng bí ẩn nào đó. Đến khi xoa bóp xong, nụ cười thần bí vẫn đọng lại trên khóe môi chàng, chưa từng biến mất.
Bạch Mạch không dám tùy tiện truy hỏi, lui ra ngoài đi tìm Tần Trần: “Vết thương trên lưng công tử là thế nào?”
Tần Trần thực sự không muốn nói, hắn im lặng liếc nhìn Bạch Mạch.
Bạch Mạch mang trà và điểm tâm đến xong thì ra ngoài làm việc, mới quay về đã bị Tần Trần sai đi mua rượu thuốc rồi xoa bóp cho chủ nhân. Hắn ôm một bụng nghi ngờ từ nãy đến giờ, một ánh mắt sao có thể đuổi hắn đi: “Vừa nãy ngươi sửa cửa cho Tô cô nương? Cánh cửa kia chắc chắn lắm mà, sao tự dưng lại bị sập? Có phải chuyện này có liên quan đến công tử không?”
Tần Trần thấy nếu không trả lời thì lát nữa đừng hòng được yên, hắn quyết định thẳng thắn: “Lúc công tử bị ném ra va vào.”
“Nàng ta dám ném công tử ra ngoài?” Bạch Mạch giật mình, giận tím mặt: “Sao Hồ cơ này lại không biết tốt xấu đến vậy!”
Tần Trần lườm Bạch Mạch, lúc ấy hắn đứng ở ngoài cửa, nhưng vẫn đoán được chuyện xảy ra ở bên trong, “Công tử chòng ghẹo nàng.”
“Thì sao? Công tử không biết võ công, sao nàng ta có thể thô bạo như thế? Một Hồ cơ mà thôi, lọt vào mắt xanh của công tử là may mắn của nàng ta! ” Bạch Mạch càng tức giận, oán trách luôn miệng, “Ta không hiểu công tử bị làm sao, lần trước ăn một cái bạt tai, lần này thì tím bầm cả lưng, tiếp theo có phải ngay cả mạng cũng cho nàng ta không! Với phong thái của công tử, có vô số mỹ nhân chủ động nhảy vào lòng, sao công tử lại tự chuốc khổ thế?”
“Tốt nhất ngươi nên khách sáo với nàng chút.” So với Bạch Mạch, Tần Trần bình tĩnh hơn nhiều, “Ta thấy công tử thích thú vô cùng, không chừng sẽ dây dưa không dứt.”
Bạch Mạch nghẹn họng, suýt nữa hét lớn: “Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng im nhìn công tử bị gãy tay gãy cổ? Công tử cũng lạ, muốn làm gì thì cứ khống chế nàng, sao phải chịu đựng như vậy!”
Tần Trần bật cười, “Nếu ngươi thích một cô nương nhưng nàng ấy chưa thích ngươi, ngươi liền trói chặt tay chân cưỡng ép, sàm sỡ nàng?”
Một câu khiến Bạch Mạch cứng họng, một lúc sau hắn mới không phục nói thầm: “Ai sẽ thích nữ nhân thô bạo như thế.”
Tần Trần lười nói nhiều với một tên nhãi ranh không rành chuyện nam nữ, “Công tử bị ngã thế có tức giận không?”
Không hỏi còn tốt, vừa nhắc đến thì Bạch Mạch lại càng bực bội, hậm hực nói, “Dù ham mới mẻ, công tử cũng nên chọn lọc chứ.”
Tần Trần hơi gật đầu, nhét cái búa vào tay hắn, “Ngươi nói không sai, chọn người là chuyện của công tử, còn chuyện của ta và ngươi là nghe lời chủ nhân. Cánh cửa kia còn thiếu một cái đinh sắt, ngươi đến chỗ phục vụ lấy rồi đóng chắc lại.”
Bạch Mạch trợn mắt với cái búa nửa ngày, than ngắn thở dài, không còn gì để nói nữa.
Hết chương 45.
Nay Chi lên Tấn Giang đọc bình luận, thấy bên đó toàn gọi Tả Khanh Từ là Tả công chúa, Chi thấy cũng đúng. Tả Khanh Từ công chúa chỗ nào thì về sau mọi người sẽ biết nhé
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook