Một Tấc Tương Tư
-
Chương 20: Trả hết nợ nần
Bầu không khí trong đại điện lạnh lẽo như đang ở hầm băng, hai ông lão một trái một phải rút thanh kiếm đen nhánh không có vỏ ra. Quan hầu cận khàn giọng hô hào, thị vệ trong và ngoài đại điện giống như đột nhiên bừng tỉnh, bắt đầu nhào đến, mở màn cuộc chém giết đầy máu tanh.
Những cánh tay và cẳng chân bị chém đứt văng ra liên tục, máu tươi bắn tung tóe hòa với tiếng kêu gào vang vọng khắp đại điện, một nhóm binh sĩ mặc giáp gia nhập khiến màn giết chóc thoáng chậm lại, nhưng không có chiều hướng ngừng lại, từng giáp vệ lần lượt ngã xuống, trái tim của vương công triều thần cũng dần lạnh buốt.
Ông lão mặc áo đay dù chỉ có một tay nhưng vẫn dùng tốt, đoạt mạng người giống như lấy đồ trong túi, một kiếm đâm thẳng vào ngực của vệ binh, đang định hất xác ra thì một luồng kiếm quang lướt qua lưng ông nhanh chư chớp.
Thế kiếm lạnh lùng sắc bén bức người, tuyệt đối không phải chuyện mà vệ binh Thổ Hỏa La làm được.
Ông lão mặc áo đay trợn trừng hai mắt, vừa muốn né tránh thì một luồng gió lạnh ùa vào sườn trái, cùng lúc đó một đạo kình lực khác hướng về gáy, ông cực lực xê dịch né tránh hai lần tập kích, sườn trái chưa né được thì lưỡi dao sáng như tuyết đã đâm sâu vào, ông kích động rống to. Ông lão mặc áo đay không để ý vết thương đã nứt toác, ép kẻ địch lùi về sau vài bước, nghiêm mặt gầm thét, “Bọn trộm cắp phương nào!”
Một vệ binh mặc áo giáp ngẩng đầu lên, khôi giáp chiếu sáng gương mặt đầy anh khí, mày kiếm lạnh lùng như kiếm sắc ra khỏi vỏ, “Thục vực Tam Ma, đến đây xem như vận số của các người đã hết.”
Bất ngờ nghe thấy tiếng Trung Nguyên, sắc mặt Đoạn Diễn biến đổi liên tục, bật thốt lên: “Các ngươi là người trong cung?”
Một vệ binh mặc giáp khác tay cầm đoản kích cười sang sảng, khí phách hào hùng trêu chọc: “Cung cái quỷ gì! Chúng ta là tổ tông đòi mạng ngươi!”
Bên cạnh ông lão mặc áo đay là một vệ binh mặc giáp hạng ba dáng người mảnh khảnh, khí chất tao nhã, trường kiếm trong tay chỉ xéo, mũi kiếm còn đang rỏ máu.
Đột nhiên xuất hiện mấy người giằng co với hung ma, triều thần và thị vệ bên trong đại điện bất ngờ choáng váng, bọn họ không hiểu tiếng Hán nhưng có thể nhìn ra vẻ mặt của hung ma có biến hóa, phát hiện ông lão mặc áo đay đổ máu, rõ ràng là vừa bị thương, bọn họ lập tức nâng cao tinh thần, quan hầu cận mừng rỡ hô to: “Mặc kệ là dũng sĩ phương nào, chỉ cần bảo vệ được Vương thượng, tru diệt nghịch tặc đều được thưởng lớn!”
Thổ Hỏa La Vương cũng bừng tỉnh, nói thuận theo: “Không sai, chỉ cần giết chết mấy tên nghịch tặc này, bổn vương sẽ phong quan lớn, ban thưởng vàng bạc châu báu!”
Giáp vệ đầu tiên mở miệng chính là Ân Trường Ca, hắn nhếch môi giễu cợt, “Uổng công ngươi được phong làm Thế tử, ở đây lại bị xem là nghịch tặc, nếu ta là ngươi thì đã sớm xấu hổ đập đầu chết đi.”
Ông lão mặc áo đay vốn bị thương ở phía sau, lại trúng ám toán giữa chừng, máu nhuộm đỏ khắp người cũng không làm thay đổi vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, ông giơ tay điểm huyệt cầm máu, nghiến răng mở miệng: “Một thằng nhãi ranh cũng dám ngông cuồng, hôm nay ta sẽ khiến các ngươi chôn xương ở đây!”
Tính tình Lục Lan Sơn hào sảng, đối thủ càng mạnh thì ý chí chiến đấu càng mạnh, nghe thấy lời này liền cất giọng đùa cợt: “Tam Ma chỉ còn lại hai mà dám ngông cuồng như thế, mùi vị của nỏ lớn có dễ chịu không?”
Ông lão mặc áo nâu không nói một lời, kiếm đen quét ngang, chiêu thức vô cùng đơn giản nhưng lại khiến Ân Trường Ca dù đã chuyển đổi bảy loại thân pháp cũng không tránh được, bất đắc dĩ phải đỡ một chiêu.
Tam Ma có thể hoành hành trong võ lâm, tất có chỗ hơn người, lực trên thân kiếm như sóng lớn cuồn cuộn, cánh tay Ân Trường Ca chấn động không đỡ được, Lục Lan Sơn và Thẩm Mạn Thanh đồng thời xuất chiêu công kích chỗ yếu hại, ép ông lão mặc áo nâu chuyển đổi kiếm thế. Vài hiệp trôi qua, mấy người đều thất kinh, chẳng trách tiếng ác của ma đầu lan xa đến vậy, bọn họ không chỉ có nội lực thâm hậu mà võ công cũng quỷ dị độc ác. Đợi ông lão mặc áo đay cầm kiếm gia nhập, áp lực mà mấy người họ phải chịu tăng lên gấp bội, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn. Ân Trường Ca nổi danh với kiếp pháp nhanh lại bị kìm hãm không xuất kiếm được, Lục Lan Sơn có nội lực hùng hồn nhưng đụng phải hai lão quái này vật cũng chỉ có thể đỡ trái hở phải, tìm đường sống trong chỗ chết.
Kiếm khí và chưởng lực khuấy động xung quanh, người hầu và vệ binh tránh ra xa, chỉ trong chốc lát ba người đã rơi vào thế hạ phong, Thẩm Mạn Thanh bỗng thay đổi chiêu kiếm, cơ thể nhẹ nhàng như tuyết, bay luồn qua bọn họ, đánh úp Đoạn Diễn ở phía xa.
Một kiếm này nhanh gọn vô cùng, mắt thấy đã chạm vào người Đoạn Diễn thì mũi kiếm đột nhiên bị tay áo đẩy ra, ông lão mặc áo đay đã ngăn trước người Đoạn Diễn. Thẩm Mạn Thanh biến đổi chiêu thức tiếp tục đâm về phía Đoạn Diễn, chiêu nào cũng nhằm vào chỗ yếu hại, quyết tâm muốn Đoạn Diễn chết dưới kiếm của mình, dù ông lão mặc áo đay có công lực trác tuyệt nhưng ông đã bị thương nửa người, chiêu kiếm của Thẩm Mạn Thanh lại biến đổi cực nhanh, nhất thời không khống chế được nàng.
Ân Trường Ca và Lục Lan Sơn cũng bỏ qua ông lão mặc áo nâu, tập trung tấn công Đoạn Diễn, tất cả chiêu thức bọn họ dùng đều là một chết hai bị thương. Hai ma đầu rơi vào thế bị động, vì bảo vệ Đoạn Diễn mà phải chịu bó tay bó chân. Quần nhau một lúc lâu, ông lão mặc áo nâu bộc phát hung tính, túm Đoạn Diễn ném về phía góc điện, song kiếm liên kích với ông lão mặc áo đay, uy thế cực lớn, dường như muốn làm cho tất cả bọn họ đều bị trọng thương.
Một tiếng ầm vang lên, Lục Lan Sơn lùi về sau bảy tám bước, khóe môi ứa máu, mặt Ân Trường Ca vàng như nến, Thẩm Mạn Thanh bị thương ở cánh tay, tuy có nhuyễn giáp ngăn cản nhưng vẫn chảy máu đầm đìa.
Ba người chật vật, đối thủ cũng không dễ dàng. Ông lão mặc áo nâu vẫn ổn, ông lão mặc áo đay bị thương nặng, dù liên tục vận công nhưng cũng không chống đỡ được, vẻ mặt trở nên uể oải, ông nhìn thoáng qua góc đại điện, trong lòng chấn động.
Đoạn Diễn bị ném qua góc điện, bốn phía vốn không có người nhưng lúc này có hơn mười thị vệ dũng mãnh đang tiến lên, muốn bắt hắn làm con tin. Thấy Đoạn Diễn đang nguy ngập, ông lão mặc áo đay nhảy vọt sang đó, một kiếm chém tên thị vệ cách Đoạn Diễn gần nhất làm hai nửa, một tên thị vệ khác thì bị bóp nát xương cổ, bỗng có một hơi thở đáng sợ tản ra từ phía sau người hầu đã chết, lặng yên không một tiếng động, mau lẹ vô cùng, lạnh lẽo giống như đầu ngón tay của thần chết xẹt qua lồng ngực ma đầu.
Âm thanh ầm ĩ vang lên giống như gỗ mục vỡ vụn, Thương Vãn mượn xác người hầu làm vật che chắn để đánh lén ngã lăn ra ngoài, tay cầm đao run run, nội phủ bị thương vì phản lực, lập tức phun ra một ngụm máu.
Ông lão mặc áo đay đứng nguyên tại chỗ, máu tươi chảy ra như suối bắn tung tóe khắp nơi, lồng ngực cơ hồ bị tách thành hai nửa, chỉ trong phút chốc cái đầu hoa râm rủ xuống, ma đầu tung hoành một thời ngã quỵ, chết ngay tức khắc.
Khóe miệng Thương Vãn chảy máu, hô hấp dồn dập, vẻ mặt hưng phấn sục sôi, hắn đã thành công tru sát kẻ địch mạnh, biến ma đầu hoành hành một thời trở thành vong hồn dưới lưỡi đao Tu La.
Song ma chết một, sắc mặt Đoạn Diễn như tro tàn. Người Thổ Hỏa La trong đại điện reo hò ầm ĩ, ông lão mặc áo nâu thấy huynh đệ bỏ mình, phẫn nộ nổi điên, hét lên điên cuồng, chưởng lực thanh thế kinh người, một kích đánh chết mấy tên thị vệ.
Bốn người không dám xem nhẹ, dựa vào thân pháp tránh né.
Thương Vãn ám sát thành công, áp lực đối địch lập tức giảm đi rất nhiều, mấy người dứt khoát chuyển từ tốc chiến tốc thắng sang dây dưa. Ông lão mặc áo nâu nổi điên công kích khiến gạch ngói vỡ vụn, rào rào rơi xuống, đại điện trở nên hỗn độn. Người trong giang hồ tài cao gan lớn nên không sợ hãi, vương công quý tộc Thổ Hỏa La thì không chịu được, thỉnh thoảng có người bị ngói rơi trúng, kêu la thảm thiết. Mọi người chỉ sợ đại điện sụp đổ, che chắn cho Thổ Hỏa La Vương nháo nhào chạy ra ngoài giống như bầy kiến hốt hoảng chạy trốn.
Đoạn Diễn cũng định trốn, nhưng hắn không thể động đậy.
Hắn bị chế trụ yếu huyệt, trơ mắt nhìn một thiếu niên lục lọi trong lồng ngực mình, lấy ra một cái hộp ngọc rồi mở tung bức tranh dài rực rỡ hào quang ra kiểm tra, sau đó cung kính bẩm báo với người sau lưng mình: “Công tử, đây là đồ thật.”
Đoạn Diễn rất muốn quay đầu nhưng người hắn cứng đờ không có cách nào động đậy, người đứng phía sau dường như đọc được suy nghĩ của hắn, thong thả bước ra phía trước, trên gương mặt của công tử thanh quý ưu nhã là một nụ cười xâu sa.
Khuôn mặt này quả thực rất lạ lẫm, Đoạn Diễn toát ra vẻ ngạc nhiên xen lẫn không cam lòng.
Công tử văn nhã điềm đạm thong dong, tạo thành sự tương phản rất lớn với Đoạn Diễn đang chật vật, “Đoạn thế tử không biết ta, nhưng chắc sẽ nhớ người bị ngươi đẩy xuống bậc thềm vào ngày trốn đi.”
Đoạn Diễn trầm mặc trong chốc lát, dường như nhớ ra điều gì đó, hắn trợn trừng mắt, cổ họng phát ra tiếng a a.
“Da sói là do ta đưa, danh mục quà tặng cũng do ta sai người đổi.” Tả Khanh Từ tốt bụng giải thích, giọng nói từ tốn, “Nếu không làm thế thì không thể làm gì Thục vực Tam Ma, cũng không uổng công chuyến này bôn ba ngàn dặm.”
Gương mặt Đoạn Diễn vặn vẹo, cánh mũi phập phồng liên tục, ánh mắt trở nên oán độc, nếu không bị chế trụ chắc chắn đã chửi mắng lung tung.
Những viên ngói ào ào rơi xuống nền nhà, Tả Khanh Từ khẽ gảy ngón tay, đôi mắt lạnh nhạt như bị một lớp sương mù che phủ: “Thế tử là người đầu tiên khiến ta phải đuổi theo xa như thế, nên hồi báo một chút mới phải.”
Đoạn Diễn biết mạng sống của mình đã mất, sắc mặt xanh lét, kỳ lạ thay Tả Khanh Từ chỉ nhìn hắn cười cười, không làm gì khác, dẫn thiếu niên rời khỏi đại điện.
Cơ thể Đoạn Diễn thả lỏng, phát hiện huyệt đạo đã được giải, hắn vui mừng định chạy trốn thì đầu gối bỗng mềm nhũn, thân bất do kỷ quỳ xuống đất. Máu chảy ra từ lỗ mũi, hắn giơ tay lau đi nhưng làm thế nào máu cũng không ngừng chảy, đôi mắt hắn như bị một màn sương đỏ che phủ, tầm mắt trở nên mơ hồ, hình như trong tai cũng có cái gì đó chảy ra.
Có vật gì đó rơi xuống đất, hắn cố gắng nhìn xem, hóa ra là hai cái tai, hắn giơ tay sờ thì phát hiện nơi vốn là tai chỉ còn lại máu thịt be bét. Đang lúc hoảng sợ thì lại có cái gì đó rớt xuống, mặt đất có nhiều thêm một cái mũi, hắn muốn gào thét thảm thiết nhưng cổ họng đã mất tiếng, lại có cái gì đó lăn ra từ trong hốc mắt, gương mặt hắn ẩm ướt âm ấm, nỗi đau đớn như dời non lấp bể kéo đến làm lu mờ mỗi tấc da thịt.
Hết chương 20.
Những cánh tay và cẳng chân bị chém đứt văng ra liên tục, máu tươi bắn tung tóe hòa với tiếng kêu gào vang vọng khắp đại điện, một nhóm binh sĩ mặc giáp gia nhập khiến màn giết chóc thoáng chậm lại, nhưng không có chiều hướng ngừng lại, từng giáp vệ lần lượt ngã xuống, trái tim của vương công triều thần cũng dần lạnh buốt.
Ông lão mặc áo đay dù chỉ có một tay nhưng vẫn dùng tốt, đoạt mạng người giống như lấy đồ trong túi, một kiếm đâm thẳng vào ngực của vệ binh, đang định hất xác ra thì một luồng kiếm quang lướt qua lưng ông nhanh chư chớp.
Thế kiếm lạnh lùng sắc bén bức người, tuyệt đối không phải chuyện mà vệ binh Thổ Hỏa La làm được.
Ông lão mặc áo đay trợn trừng hai mắt, vừa muốn né tránh thì một luồng gió lạnh ùa vào sườn trái, cùng lúc đó một đạo kình lực khác hướng về gáy, ông cực lực xê dịch né tránh hai lần tập kích, sườn trái chưa né được thì lưỡi dao sáng như tuyết đã đâm sâu vào, ông kích động rống to. Ông lão mặc áo đay không để ý vết thương đã nứt toác, ép kẻ địch lùi về sau vài bước, nghiêm mặt gầm thét, “Bọn trộm cắp phương nào!”
Một vệ binh mặc áo giáp ngẩng đầu lên, khôi giáp chiếu sáng gương mặt đầy anh khí, mày kiếm lạnh lùng như kiếm sắc ra khỏi vỏ, “Thục vực Tam Ma, đến đây xem như vận số của các người đã hết.”
Bất ngờ nghe thấy tiếng Trung Nguyên, sắc mặt Đoạn Diễn biến đổi liên tục, bật thốt lên: “Các ngươi là người trong cung?”
Một vệ binh mặc giáp khác tay cầm đoản kích cười sang sảng, khí phách hào hùng trêu chọc: “Cung cái quỷ gì! Chúng ta là tổ tông đòi mạng ngươi!”
Bên cạnh ông lão mặc áo đay là một vệ binh mặc giáp hạng ba dáng người mảnh khảnh, khí chất tao nhã, trường kiếm trong tay chỉ xéo, mũi kiếm còn đang rỏ máu.
Đột nhiên xuất hiện mấy người giằng co với hung ma, triều thần và thị vệ bên trong đại điện bất ngờ choáng váng, bọn họ không hiểu tiếng Hán nhưng có thể nhìn ra vẻ mặt của hung ma có biến hóa, phát hiện ông lão mặc áo đay đổ máu, rõ ràng là vừa bị thương, bọn họ lập tức nâng cao tinh thần, quan hầu cận mừng rỡ hô to: “Mặc kệ là dũng sĩ phương nào, chỉ cần bảo vệ được Vương thượng, tru diệt nghịch tặc đều được thưởng lớn!”
Thổ Hỏa La Vương cũng bừng tỉnh, nói thuận theo: “Không sai, chỉ cần giết chết mấy tên nghịch tặc này, bổn vương sẽ phong quan lớn, ban thưởng vàng bạc châu báu!”
Giáp vệ đầu tiên mở miệng chính là Ân Trường Ca, hắn nhếch môi giễu cợt, “Uổng công ngươi được phong làm Thế tử, ở đây lại bị xem là nghịch tặc, nếu ta là ngươi thì đã sớm xấu hổ đập đầu chết đi.”
Ông lão mặc áo đay vốn bị thương ở phía sau, lại trúng ám toán giữa chừng, máu nhuộm đỏ khắp người cũng không làm thay đổi vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, ông giơ tay điểm huyệt cầm máu, nghiến răng mở miệng: “Một thằng nhãi ranh cũng dám ngông cuồng, hôm nay ta sẽ khiến các ngươi chôn xương ở đây!”
Tính tình Lục Lan Sơn hào sảng, đối thủ càng mạnh thì ý chí chiến đấu càng mạnh, nghe thấy lời này liền cất giọng đùa cợt: “Tam Ma chỉ còn lại hai mà dám ngông cuồng như thế, mùi vị của nỏ lớn có dễ chịu không?”
Ông lão mặc áo nâu không nói một lời, kiếm đen quét ngang, chiêu thức vô cùng đơn giản nhưng lại khiến Ân Trường Ca dù đã chuyển đổi bảy loại thân pháp cũng không tránh được, bất đắc dĩ phải đỡ một chiêu.
Tam Ma có thể hoành hành trong võ lâm, tất có chỗ hơn người, lực trên thân kiếm như sóng lớn cuồn cuộn, cánh tay Ân Trường Ca chấn động không đỡ được, Lục Lan Sơn và Thẩm Mạn Thanh đồng thời xuất chiêu công kích chỗ yếu hại, ép ông lão mặc áo nâu chuyển đổi kiếm thế. Vài hiệp trôi qua, mấy người đều thất kinh, chẳng trách tiếng ác của ma đầu lan xa đến vậy, bọn họ không chỉ có nội lực thâm hậu mà võ công cũng quỷ dị độc ác. Đợi ông lão mặc áo đay cầm kiếm gia nhập, áp lực mà mấy người họ phải chịu tăng lên gấp bội, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn. Ân Trường Ca nổi danh với kiếp pháp nhanh lại bị kìm hãm không xuất kiếm được, Lục Lan Sơn có nội lực hùng hồn nhưng đụng phải hai lão quái này vật cũng chỉ có thể đỡ trái hở phải, tìm đường sống trong chỗ chết.
Kiếm khí và chưởng lực khuấy động xung quanh, người hầu và vệ binh tránh ra xa, chỉ trong chốc lát ba người đã rơi vào thế hạ phong, Thẩm Mạn Thanh bỗng thay đổi chiêu kiếm, cơ thể nhẹ nhàng như tuyết, bay luồn qua bọn họ, đánh úp Đoạn Diễn ở phía xa.
Một kiếm này nhanh gọn vô cùng, mắt thấy đã chạm vào người Đoạn Diễn thì mũi kiếm đột nhiên bị tay áo đẩy ra, ông lão mặc áo đay đã ngăn trước người Đoạn Diễn. Thẩm Mạn Thanh biến đổi chiêu thức tiếp tục đâm về phía Đoạn Diễn, chiêu nào cũng nhằm vào chỗ yếu hại, quyết tâm muốn Đoạn Diễn chết dưới kiếm của mình, dù ông lão mặc áo đay có công lực trác tuyệt nhưng ông đã bị thương nửa người, chiêu kiếm của Thẩm Mạn Thanh lại biến đổi cực nhanh, nhất thời không khống chế được nàng.
Ân Trường Ca và Lục Lan Sơn cũng bỏ qua ông lão mặc áo nâu, tập trung tấn công Đoạn Diễn, tất cả chiêu thức bọn họ dùng đều là một chết hai bị thương. Hai ma đầu rơi vào thế bị động, vì bảo vệ Đoạn Diễn mà phải chịu bó tay bó chân. Quần nhau một lúc lâu, ông lão mặc áo nâu bộc phát hung tính, túm Đoạn Diễn ném về phía góc điện, song kiếm liên kích với ông lão mặc áo đay, uy thế cực lớn, dường như muốn làm cho tất cả bọn họ đều bị trọng thương.
Một tiếng ầm vang lên, Lục Lan Sơn lùi về sau bảy tám bước, khóe môi ứa máu, mặt Ân Trường Ca vàng như nến, Thẩm Mạn Thanh bị thương ở cánh tay, tuy có nhuyễn giáp ngăn cản nhưng vẫn chảy máu đầm đìa.
Ba người chật vật, đối thủ cũng không dễ dàng. Ông lão mặc áo nâu vẫn ổn, ông lão mặc áo đay bị thương nặng, dù liên tục vận công nhưng cũng không chống đỡ được, vẻ mặt trở nên uể oải, ông nhìn thoáng qua góc đại điện, trong lòng chấn động.
Đoạn Diễn bị ném qua góc điện, bốn phía vốn không có người nhưng lúc này có hơn mười thị vệ dũng mãnh đang tiến lên, muốn bắt hắn làm con tin. Thấy Đoạn Diễn đang nguy ngập, ông lão mặc áo đay nhảy vọt sang đó, một kiếm chém tên thị vệ cách Đoạn Diễn gần nhất làm hai nửa, một tên thị vệ khác thì bị bóp nát xương cổ, bỗng có một hơi thở đáng sợ tản ra từ phía sau người hầu đã chết, lặng yên không một tiếng động, mau lẹ vô cùng, lạnh lẽo giống như đầu ngón tay của thần chết xẹt qua lồng ngực ma đầu.
Âm thanh ầm ĩ vang lên giống như gỗ mục vỡ vụn, Thương Vãn mượn xác người hầu làm vật che chắn để đánh lén ngã lăn ra ngoài, tay cầm đao run run, nội phủ bị thương vì phản lực, lập tức phun ra một ngụm máu.
Ông lão mặc áo đay đứng nguyên tại chỗ, máu tươi chảy ra như suối bắn tung tóe khắp nơi, lồng ngực cơ hồ bị tách thành hai nửa, chỉ trong phút chốc cái đầu hoa râm rủ xuống, ma đầu tung hoành một thời ngã quỵ, chết ngay tức khắc.
Khóe miệng Thương Vãn chảy máu, hô hấp dồn dập, vẻ mặt hưng phấn sục sôi, hắn đã thành công tru sát kẻ địch mạnh, biến ma đầu hoành hành một thời trở thành vong hồn dưới lưỡi đao Tu La.
Song ma chết một, sắc mặt Đoạn Diễn như tro tàn. Người Thổ Hỏa La trong đại điện reo hò ầm ĩ, ông lão mặc áo nâu thấy huynh đệ bỏ mình, phẫn nộ nổi điên, hét lên điên cuồng, chưởng lực thanh thế kinh người, một kích đánh chết mấy tên thị vệ.
Bốn người không dám xem nhẹ, dựa vào thân pháp tránh né.
Thương Vãn ám sát thành công, áp lực đối địch lập tức giảm đi rất nhiều, mấy người dứt khoát chuyển từ tốc chiến tốc thắng sang dây dưa. Ông lão mặc áo nâu nổi điên công kích khiến gạch ngói vỡ vụn, rào rào rơi xuống, đại điện trở nên hỗn độn. Người trong giang hồ tài cao gan lớn nên không sợ hãi, vương công quý tộc Thổ Hỏa La thì không chịu được, thỉnh thoảng có người bị ngói rơi trúng, kêu la thảm thiết. Mọi người chỉ sợ đại điện sụp đổ, che chắn cho Thổ Hỏa La Vương nháo nhào chạy ra ngoài giống như bầy kiến hốt hoảng chạy trốn.
Đoạn Diễn cũng định trốn, nhưng hắn không thể động đậy.
Hắn bị chế trụ yếu huyệt, trơ mắt nhìn một thiếu niên lục lọi trong lồng ngực mình, lấy ra một cái hộp ngọc rồi mở tung bức tranh dài rực rỡ hào quang ra kiểm tra, sau đó cung kính bẩm báo với người sau lưng mình: “Công tử, đây là đồ thật.”
Đoạn Diễn rất muốn quay đầu nhưng người hắn cứng đờ không có cách nào động đậy, người đứng phía sau dường như đọc được suy nghĩ của hắn, thong thả bước ra phía trước, trên gương mặt của công tử thanh quý ưu nhã là một nụ cười xâu sa.
Khuôn mặt này quả thực rất lạ lẫm, Đoạn Diễn toát ra vẻ ngạc nhiên xen lẫn không cam lòng.
Công tử văn nhã điềm đạm thong dong, tạo thành sự tương phản rất lớn với Đoạn Diễn đang chật vật, “Đoạn thế tử không biết ta, nhưng chắc sẽ nhớ người bị ngươi đẩy xuống bậc thềm vào ngày trốn đi.”
Đoạn Diễn trầm mặc trong chốc lát, dường như nhớ ra điều gì đó, hắn trợn trừng mắt, cổ họng phát ra tiếng a a.
“Da sói là do ta đưa, danh mục quà tặng cũng do ta sai người đổi.” Tả Khanh Từ tốt bụng giải thích, giọng nói từ tốn, “Nếu không làm thế thì không thể làm gì Thục vực Tam Ma, cũng không uổng công chuyến này bôn ba ngàn dặm.”
Gương mặt Đoạn Diễn vặn vẹo, cánh mũi phập phồng liên tục, ánh mắt trở nên oán độc, nếu không bị chế trụ chắc chắn đã chửi mắng lung tung.
Những viên ngói ào ào rơi xuống nền nhà, Tả Khanh Từ khẽ gảy ngón tay, đôi mắt lạnh nhạt như bị một lớp sương mù che phủ: “Thế tử là người đầu tiên khiến ta phải đuổi theo xa như thế, nên hồi báo một chút mới phải.”
Đoạn Diễn biết mạng sống của mình đã mất, sắc mặt xanh lét, kỳ lạ thay Tả Khanh Từ chỉ nhìn hắn cười cười, không làm gì khác, dẫn thiếu niên rời khỏi đại điện.
Cơ thể Đoạn Diễn thả lỏng, phát hiện huyệt đạo đã được giải, hắn vui mừng định chạy trốn thì đầu gối bỗng mềm nhũn, thân bất do kỷ quỳ xuống đất. Máu chảy ra từ lỗ mũi, hắn giơ tay lau đi nhưng làm thế nào máu cũng không ngừng chảy, đôi mắt hắn như bị một màn sương đỏ che phủ, tầm mắt trở nên mơ hồ, hình như trong tai cũng có cái gì đó chảy ra.
Có vật gì đó rơi xuống đất, hắn cố gắng nhìn xem, hóa ra là hai cái tai, hắn giơ tay sờ thì phát hiện nơi vốn là tai chỉ còn lại máu thịt be bét. Đang lúc hoảng sợ thì lại có cái gì đó rớt xuống, mặt đất có nhiều thêm một cái mũi, hắn muốn gào thét thảm thiết nhưng cổ họng đã mất tiếng, lại có cái gì đó lăn ra từ trong hốc mắt, gương mặt hắn ẩm ướt âm ấm, nỗi đau đớn như dời non lấp bể kéo đến làm lu mờ mỗi tấc da thịt.
Hết chương 20.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook