Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch
-
Chương 18: Làm ăn 1
Lần trước, Đại Tráng nhân cơ hội dạy dỗ nghiêm khắc Nhị Tráng, mấy ngày sau Nhị Tráng cũng trở nên ngoan ngoãn nhiều hơn, nhiều ngày liên tục đều thành thật ở nhà giúp đỡ. Có mấy lần vài đứa nhỏ ở ngoài gọi vào, Đại Tráng cũng không tỏ ý gì, Nhị Tráng nhìn trộm sắc mặt đại ca mình vài lần thấy không khác gì bình thường. Thế nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng mà từ chối mấy đứa bạn của mình.
Đại Tráng thời gian rảnh có suy nghĩ, trong trí nhớ của cơ thể này, phát hiện sự kì quái ở nơi đây, mặc dù các loại cây nông nghiệp rất phong phú nhưng trình độ canh tác lại rất thấp. Công cụ lao động đa phần cũng thuộc loại đơn giản, hơn nữa vì sắt giá cao, thế nên công cụ bằng sắt đối với nhà nông mà nói là vô cùng quý giá, không phải nhà nào cũng đủ tiền mà mua một nông cụ tốt. Đại Tráng biết nhà trước đó cũng có vài cái nông cụ thế nhưng đều đã bán để trả nợ, hiện tại trong nhà cũng chỉ giữ lại được hai cái lưỡi liềm, những thứ khác đều làm từ gỗ. Nhà nông làm ruộng cơ hồ đều là sức người, sau khi thu hoạch trước khi gieo giống cũng không cày ruộng, cỏ cùng côn trùng cũng đều là dựa vào tay không cùng cuốc. Ở hiện đại một mẫu ruộng tương đương sáu mươi sáu m², nhưng theo Đại Tráng nhìn thì ở đây tất nhiên sẽ không đạt tới tiêu chuẩn này. Cho dù thế, chỉ nhờ vào hai cái lưỡi liềm cùng với mình và Nhị Tráng là hai đứa trẻ thì việc quản lý như vậy cũng là chuyện vô cùng khó khăn đi. Đại Tráng càng nghĩ càng cảm thấy gian nan, mày không tự chủ nhăn lại.
“Đại Tráng...”
Một ngón tay thô ráp chạm vào mày Đại Tráng, nhẹ nhàng ấn giữa nếp nhăn.
Đại Tráng chỉ cần nhìn thấy da tay liền biết đây là tay của Ngốc Tử. Tay Ngốc Tử vào mùa đông bị lạnh, Đại Tráng dùng củ cải nấu với nước sôi, rồi lấy củ cải còn nóng giúp Ngốc Tử lau tay trong mười ngày nên mới giảm sưng, thế nhưng vẫn lưu lại sẹo, ngón tay của Ngốc Tử đặc biệt thô ráp.
“Gì?” Đại Tráng có chút đau đầu, tránh tay Ngốc Tử, tiếp tục đan giỏ.
“Cười, cười đi...” Ngốc Tử vẫn đưa tay qua, tiếp tục đè lại lông mày Đại Tráng.
“Đừng nhíu mày.” Đại Tráng sửa lại lời nói cho đúng, Ngốc Tử hiện giờ cơ bản có thể cùng người khác trao đổi, thế nhưng, giống như bây giờ, đại khái Ngốc Tử là muốn khuyên giải an ủi người khác thế nhưng lời nói vẫn không đúng lắm...
“Đừng nhăn mày!” Ngốc Tử lưu loát lập lại một lần, sau đó tự mình nở một nụ cười thật tươi: “Cười...” (cute chưa ^^~)
Đại Tráng nhìn qua bộ dạng ngốc ngốc của Ngốc Tử, thở dài một hơi, tự nhiên liền thả lỏng chân mày, khóe miệng nở nụ cười, thôi, nước đến đâu thuyền đưa đến nấy, hiện tại vấn đề cần lo lắng không phải việc này. Mắt chuyển hướng nhìn qua một đống giỏ đủ loại đủ kiểu dáng đặt trong phòng. Sau lễ mừng năm mới, Đại Tráng càng nhiều thời gian đan giỏ, hơn nữa còn có Ngốc Tử giúp đỡ, một ngày có thể đan hơn bảy cái giỏ, từng ngày từng ngày tích góp hiện giờ đã được hơn mấy trăm cái, điều này khiến Đại Tráng vô cùng lo lắng.
Từ trong thôn đến trấn phải hơn một canh giờ, còn phải trở về trước khi trời tối, thời gian còn lại không nhiều. Hết năm, người tới mua cũng sẽ không hào phóng như năm trước, hơn nữa số người cũng không nhiều, mà lượng giỏ này trong thời gian ngắn tiêu thụ hết là điều vô cùng khó...
Nghĩ vẫn nghĩ, tay Đại Tráng vẫn không ngừng đan, hiện giờ chỉ có đan giỏ là thu nhập duy nhất trong nhà.
Qua tháng một, người trong thôn bắt đầu đi chợ, lần này không phải là toàn bộ người trong thôn chỉ là mấy hộ gia đình hẹn một ngày cùng đi.
Đại Tráng đem giỏ thu dọn lại, dùng hai cái giỏ lớn đựng, chia làm hai phần, Đại Tráng phát rầu nhìn hai cái giỏ lớn kia, mình cõng cũng thật quá sức, lại càng không nói tới Nhị Tráng mới bảy tuổi.
Ngốc Tử ở một bên nhìn, bỏ tay vào miệng mút.
Đại Tráng liếc nhìn thấy vậy, trực tiếp đi qua nghiêm khắc đánh tay Ngốc Tử. Thói quen mút ngón tay mấy đứa trẻ trong thôn đều có, thế nhưng lúc năm sáu tuổi liền ngừng, lúc trước vì giúp Ngốc Tử bỏ thói quen xấu này, Đại Tráng dùng rất nhiều cách, như là cho nó chút đồ ăn vặt, thế nhưng sau vẫn phát hiện cách dùng “giáo dục roi vọt” là hiệu quả nhất.
“Rất rất bẩn!” Đại Tráng la mắng.
Ngốc Tử đưa tay ra phía sau, trộm dùng tay kia vuốt chỗ bị Đại Tráng đánh, miệng nhỏ giọng nói: “Muốn đi!”
Đại Tráng sửng sốt một chút, Ngốc Tử lớn như vậy có lẽ cũng chưa đi lên trấn lần nào, vừa rồi thói quen mút ngón tay có lẽ vì ngượng ngùng không dám nói đi!
“Không phải trước đã nói với ngươi, trước mặt người bên ngoài thì không nói lung tung, nhưng với ta thì nghĩ gì cứ nói sao, về sau không được mút ngón tay nữa, biết không!” Đại Tráng gật gật đầu dặn dò.
Ngốc Tử thấy Đại Tráng đồng ý, lập tức trở nên vui vẻ, mừng rỡ “Hừ hừ”.
Đại Tráng vỗ đầu Ngốc Tử một cái, từ ngày mai phải chuẩn bị việc tập hợp.
Bây giờ còn chưa tới ngày mùa, trong thôn mấy cỗ xe bò xe ngựa đều đứng ở đường, chờ mấy người trong thôn lên trấn. Trong thôn có nhà ông Lưu từ xa nhìn thấy bọn Đại Tráng thì gọi to, giúp Đại Tráng đem mấy đồ chuyển lên xe. Lần này đi trấn bởi vì giỏ hơi nhiều nên Đại Tráng liền mang theo Ngốc Tử cùng Nhị Tráng đi theo, Ngốc Tử giúp vác một cái sọt lớn, Nhị Tráng ôm Tam Nựu Nhi. Ban đầu cũng không muốn mang theo Tam Nựu Nhi để vướng chân, đều do Nhị Nựu Nhi sau khi trở về, mấy ngày liền đều khoe với Tam Nựu Nhi, kết quả là Tam Nựu Nhi liền nhớ chuyện này. Lần này thì hiểu được lần sau là như thế nào, thế là khóc lóc ăn vạ, Đại Tráng vô cùng tức giận, trong lòng lại đau lòng, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, để cho Nhị Tráng mang Tam Nựu Nhi theo.
Đại Tráng một mình vác giỏ còn lại, trong tay còn mang theo mấy chục trái trứng gà, người vô cùng lỉnh khỉnh. Dù vậy Đại Tráng cũng không muốn mất đi ít tiền, một bên cùng ông Lưu nói giỡn, một bên thuân theo hướng xe đi lên ngồi.
Chờ ngồi yên, Đại Tráng nghĩ nghĩ đưa ra ba đồng tiền.
Ông Lưu mỉm cười lấy một đồng trong tay Đại Tráng: “Trẻ nhỏ không mất tiền, mấy thứ đồ của mấy đứa, lấy một đồng!”
Kì thật trẻ em không lấy tiền chỉ định ra lúc lễ mừng năm mới vì có nhiều người đi, hơn nữa Đại Tráng cùng Ngốc Tử, Nhị Tráng đều là mấy đứa lớn lớn, bình thường đều phải giao tiền.
“Ông, cái này...”
“Hì, đừng khách sáo với ông làm gì, mấy đứa nhỏ này!” Ông Lưu vung tay, cắt ngang lời Đại Tráng, lại đi đến cầm đồ đạc trên tay mấy người khách.
Đại Tráng bất đắc dĩ cất đi hai đồng tiền còn lại, trong lòng thầm nghĩ lần sau làm mấy món thịt, phải gửi ông ấy một ít...
Đại Tráng thời gian rảnh có suy nghĩ, trong trí nhớ của cơ thể này, phát hiện sự kì quái ở nơi đây, mặc dù các loại cây nông nghiệp rất phong phú nhưng trình độ canh tác lại rất thấp. Công cụ lao động đa phần cũng thuộc loại đơn giản, hơn nữa vì sắt giá cao, thế nên công cụ bằng sắt đối với nhà nông mà nói là vô cùng quý giá, không phải nhà nào cũng đủ tiền mà mua một nông cụ tốt. Đại Tráng biết nhà trước đó cũng có vài cái nông cụ thế nhưng đều đã bán để trả nợ, hiện tại trong nhà cũng chỉ giữ lại được hai cái lưỡi liềm, những thứ khác đều làm từ gỗ. Nhà nông làm ruộng cơ hồ đều là sức người, sau khi thu hoạch trước khi gieo giống cũng không cày ruộng, cỏ cùng côn trùng cũng đều là dựa vào tay không cùng cuốc. Ở hiện đại một mẫu ruộng tương đương sáu mươi sáu m², nhưng theo Đại Tráng nhìn thì ở đây tất nhiên sẽ không đạt tới tiêu chuẩn này. Cho dù thế, chỉ nhờ vào hai cái lưỡi liềm cùng với mình và Nhị Tráng là hai đứa trẻ thì việc quản lý như vậy cũng là chuyện vô cùng khó khăn đi. Đại Tráng càng nghĩ càng cảm thấy gian nan, mày không tự chủ nhăn lại.
“Đại Tráng...”
Một ngón tay thô ráp chạm vào mày Đại Tráng, nhẹ nhàng ấn giữa nếp nhăn.
Đại Tráng chỉ cần nhìn thấy da tay liền biết đây là tay của Ngốc Tử. Tay Ngốc Tử vào mùa đông bị lạnh, Đại Tráng dùng củ cải nấu với nước sôi, rồi lấy củ cải còn nóng giúp Ngốc Tử lau tay trong mười ngày nên mới giảm sưng, thế nhưng vẫn lưu lại sẹo, ngón tay của Ngốc Tử đặc biệt thô ráp.
“Gì?” Đại Tráng có chút đau đầu, tránh tay Ngốc Tử, tiếp tục đan giỏ.
“Cười, cười đi...” Ngốc Tử vẫn đưa tay qua, tiếp tục đè lại lông mày Đại Tráng.
“Đừng nhíu mày.” Đại Tráng sửa lại lời nói cho đúng, Ngốc Tử hiện giờ cơ bản có thể cùng người khác trao đổi, thế nhưng, giống như bây giờ, đại khái Ngốc Tử là muốn khuyên giải an ủi người khác thế nhưng lời nói vẫn không đúng lắm...
“Đừng nhăn mày!” Ngốc Tử lưu loát lập lại một lần, sau đó tự mình nở một nụ cười thật tươi: “Cười...” (cute chưa ^^~)
Đại Tráng nhìn qua bộ dạng ngốc ngốc của Ngốc Tử, thở dài một hơi, tự nhiên liền thả lỏng chân mày, khóe miệng nở nụ cười, thôi, nước đến đâu thuyền đưa đến nấy, hiện tại vấn đề cần lo lắng không phải việc này. Mắt chuyển hướng nhìn qua một đống giỏ đủ loại đủ kiểu dáng đặt trong phòng. Sau lễ mừng năm mới, Đại Tráng càng nhiều thời gian đan giỏ, hơn nữa còn có Ngốc Tử giúp đỡ, một ngày có thể đan hơn bảy cái giỏ, từng ngày từng ngày tích góp hiện giờ đã được hơn mấy trăm cái, điều này khiến Đại Tráng vô cùng lo lắng.
Từ trong thôn đến trấn phải hơn một canh giờ, còn phải trở về trước khi trời tối, thời gian còn lại không nhiều. Hết năm, người tới mua cũng sẽ không hào phóng như năm trước, hơn nữa số người cũng không nhiều, mà lượng giỏ này trong thời gian ngắn tiêu thụ hết là điều vô cùng khó...
Nghĩ vẫn nghĩ, tay Đại Tráng vẫn không ngừng đan, hiện giờ chỉ có đan giỏ là thu nhập duy nhất trong nhà.
Qua tháng một, người trong thôn bắt đầu đi chợ, lần này không phải là toàn bộ người trong thôn chỉ là mấy hộ gia đình hẹn một ngày cùng đi.
Đại Tráng đem giỏ thu dọn lại, dùng hai cái giỏ lớn đựng, chia làm hai phần, Đại Tráng phát rầu nhìn hai cái giỏ lớn kia, mình cõng cũng thật quá sức, lại càng không nói tới Nhị Tráng mới bảy tuổi.
Ngốc Tử ở một bên nhìn, bỏ tay vào miệng mút.
Đại Tráng liếc nhìn thấy vậy, trực tiếp đi qua nghiêm khắc đánh tay Ngốc Tử. Thói quen mút ngón tay mấy đứa trẻ trong thôn đều có, thế nhưng lúc năm sáu tuổi liền ngừng, lúc trước vì giúp Ngốc Tử bỏ thói quen xấu này, Đại Tráng dùng rất nhiều cách, như là cho nó chút đồ ăn vặt, thế nhưng sau vẫn phát hiện cách dùng “giáo dục roi vọt” là hiệu quả nhất.
“Rất rất bẩn!” Đại Tráng la mắng.
Ngốc Tử đưa tay ra phía sau, trộm dùng tay kia vuốt chỗ bị Đại Tráng đánh, miệng nhỏ giọng nói: “Muốn đi!”
Đại Tráng sửng sốt một chút, Ngốc Tử lớn như vậy có lẽ cũng chưa đi lên trấn lần nào, vừa rồi thói quen mút ngón tay có lẽ vì ngượng ngùng không dám nói đi!
“Không phải trước đã nói với ngươi, trước mặt người bên ngoài thì không nói lung tung, nhưng với ta thì nghĩ gì cứ nói sao, về sau không được mút ngón tay nữa, biết không!” Đại Tráng gật gật đầu dặn dò.
Ngốc Tử thấy Đại Tráng đồng ý, lập tức trở nên vui vẻ, mừng rỡ “Hừ hừ”.
Đại Tráng vỗ đầu Ngốc Tử một cái, từ ngày mai phải chuẩn bị việc tập hợp.
Bây giờ còn chưa tới ngày mùa, trong thôn mấy cỗ xe bò xe ngựa đều đứng ở đường, chờ mấy người trong thôn lên trấn. Trong thôn có nhà ông Lưu từ xa nhìn thấy bọn Đại Tráng thì gọi to, giúp Đại Tráng đem mấy đồ chuyển lên xe. Lần này đi trấn bởi vì giỏ hơi nhiều nên Đại Tráng liền mang theo Ngốc Tử cùng Nhị Tráng đi theo, Ngốc Tử giúp vác một cái sọt lớn, Nhị Tráng ôm Tam Nựu Nhi. Ban đầu cũng không muốn mang theo Tam Nựu Nhi để vướng chân, đều do Nhị Nựu Nhi sau khi trở về, mấy ngày liền đều khoe với Tam Nựu Nhi, kết quả là Tam Nựu Nhi liền nhớ chuyện này. Lần này thì hiểu được lần sau là như thế nào, thế là khóc lóc ăn vạ, Đại Tráng vô cùng tức giận, trong lòng lại đau lòng, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, để cho Nhị Tráng mang Tam Nựu Nhi theo.
Đại Tráng một mình vác giỏ còn lại, trong tay còn mang theo mấy chục trái trứng gà, người vô cùng lỉnh khỉnh. Dù vậy Đại Tráng cũng không muốn mất đi ít tiền, một bên cùng ông Lưu nói giỡn, một bên thuân theo hướng xe đi lên ngồi.
Chờ ngồi yên, Đại Tráng nghĩ nghĩ đưa ra ba đồng tiền.
Ông Lưu mỉm cười lấy một đồng trong tay Đại Tráng: “Trẻ nhỏ không mất tiền, mấy thứ đồ của mấy đứa, lấy một đồng!”
Kì thật trẻ em không lấy tiền chỉ định ra lúc lễ mừng năm mới vì có nhiều người đi, hơn nữa Đại Tráng cùng Ngốc Tử, Nhị Tráng đều là mấy đứa lớn lớn, bình thường đều phải giao tiền.
“Ông, cái này...”
“Hì, đừng khách sáo với ông làm gì, mấy đứa nhỏ này!” Ông Lưu vung tay, cắt ngang lời Đại Tráng, lại đi đến cầm đồ đạc trên tay mấy người khách.
Đại Tráng bất đắc dĩ cất đi hai đồng tiền còn lại, trong lòng thầm nghĩ lần sau làm mấy món thịt, phải gửi ông ấy một ít...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook