Một Nhà Hồ Ly Thân Thiết
Chương 8-2: Sư đệ nhà ai

Editor: phuogot_93

“Ông nội nó, lại dám đi đánh lén cậu!” Tiểu Mễ đứng bật dậy, quay về chỗ ngồi của mình “Sư đệ của Mặc Phàm mà cũng dám động vào, tớ thấy người này chắc là chán sống rồi.”

So với Tiểu Mễ đang kích động, Tô Tiểu Ly lại rất bình tĩnh.

Bởi vì dù sao cô cũng là một người chơi khá lâu rồi.

Tuy mới chơi được hơn nửa tháng nhưng cô chưa từng xem một trận tiến công chiếm đoạt thực sự, càng không quan trọng việc lên cấp là hàng đầu.

Hôm nay bị một người giết như vậy cô lại cảm thấy có hứng thú với trò chơi hơn.

Đó là cách khuấy động trong thế giới trò chơi, anh PR tôi, tôi nổi lên nhờ PR của anh, một người đẹp như cô sẽ trở thành một ngôi sao mới nổi, sau đó cô sẽ dùng sự quyến rũ chinh phục cả giang hồ.

… Bạn học Tô quả là bình tĩnh, nhưng mà tư tưởng bình tĩnh này thật không bình thường =.=

So với bạn Tô nào đó bĩnh tĩnh thì Tiểu Mễ có vẻ vẫn tức giận.

Đang chạy lên kênh thế giới soàn soạt gõ chửi mắng:

“Vừa rồi là ai ở sườn núi đánh lén Tiểu Ly Miêu mau lăn ra đây cho lão nương!!”

“Vừa rồi là ai ở sườn núi đánh lén Tiểu Ly Miêu mau lăn ra đây cho lão nương!!”



Cô ấy mới gõ được mấy lần thì thấy khung chat riêng nhảy ra:

Mặc Phàm nói với bạn: Cô ấy ở đâu?

A! A a! A a a!

Mặc Phàm đại thần!!!

Tiểu Mễ kích động đánh chữ “Ở ngay phía sau tôi!”

Cô hưng phấn ngoái cổ về phía sau gọi bạn Tô nào đó đang nhìn hình ảnh nhân vật tử vong để YY: “Ly tử! Sư huynh nhà cậu đến rồi kìa!”

“Phụt---”

Anh tới thật đúng lúc.

Cũng không hẳn, bạn nam nào đó vừa đăng nhập trò chơi thì nhìn thấy trên kênh Thế giới có người tên Mễ Mạnh Mẽ đang tức giận chửi mắng.

Nếu là ngày thường, nhìn thấy có người như vậy anh thường tắt kênh Thế giới.

Nhưng hôm nay anh lại nhìn thoáng qua, trùng hợp lại thấy được ba chữ Tiểu Ly Miêu.

Trong trò chơi không cho đặt trùng tên, nói cách khác, người bị giết chính là Tiểu Ly Miêu mà anh biết.

Là kẻ nào chán sống rồi?

Con ngươi đen thoáng qua một vệt sáng.

Ngón tay thon dài lập tức gõ bàn phím, nhắn riêng cho Mễ Mạnh Mẽ “Cô ấy ở đâu?”

Mới vừa đánh xong dòng chữ này thì nghe một giọng nam kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) vang lên bên tai.

“Ôi! Thân ái, cậu đến rồi à?”

Tiếng hét hưng phấn chói tai này là từ một bạn học nam mở cửa phòng ký túc xá ra nhìn thấy người nào đó đang ngồi.

Nhưng cậu ta nhanh chóng phát hiện mình bị bỏ lơ thật mất mặt, bởi vì người kia đang chăm chú nhìn máy tính, không hề chú ý đến cậu ta.

Cậu ta thấy người bạn cùng phòng đẹp trai mặc chiếc áo len màu trắng, lại nhìn khuôn mặt rỗ của bản thân, thật buồn.

Đúng vậy, ai bảo cậu chọn đúng lúc người ta lên trò chơi thì lại nhảy vào quấy nhiễu.

Huống hồ tiểu sư đệ của người ta đang xảy ra chuyện.

Sau một phút, Tô Tiểu Mễ sống lại ở thành Phượng Tường bên cạnh đá Luân Hồi.

Mặc Phàm đã chờ cô ở đó từ trước.

Nhìn thấy anh ở phía sau, phản ứng đầu tiên của Tô Tiểu Mễ là ngẩng đầu, mỉm cười, sau đó cung kính gọi một câu “Sư huynh~~~”

Mới vừa nịnh hót được một câu đã nhìn thấy khung chat yêu cầu tổ đội của sư huynh.

Tô Tiểu Ly vội vàng đồng ý.

Lập tức có thông báo: [Bạn đã gia nhập tổ đội! Người chơi Mễ Mạnh Mẽ đã gia nhập tổ đội]

Gì? Sao Tiểu Mễ cũng gia nhập?

Tô Tiểu Ly gõ vào khung chat tổ đội: “Mễ, sao cậu vào đây?”

“Mễ cái đầu cậu, lão nương ở ngay sau lưng cậu, gõ cái gì?” Tiểu Mễ cũng không quay đầu lại, khinh bỉ nói một câu, cũng không biết Mặc đại thần nhìn trúng điểm nào của Ly tử nữa…

Chàng trai mặc áo trắng nhẹ vung tay áo, triệu hồi con thú Cửu Thiên Ly Hỏa hiện ra.

Anh tao nhã đi tới, sau đó mời cô cùng cưỡi thú.

Tô Tiểu Ly cảm thấy kinh hãi.

Không phải đâu? Sư huynh nhà cô sao lại mời cô ngồi chung con thú này.

Vì thế cô hỏi “Sư huynh, có phải anh không?”

Im lặng hai giây, chàng trai áo trắng nhẹ nhàng đáp “Ừ, lên đây đi.”

Gì? Không lẽ sư huynh nhà mình đang an ủi cô bị giết, cho nên đồng ý cho cô cùng ngồi chung sao?

Tô Tiểu Ly nhấn đồng ý.

Chỉ thấy cô gái áo trắng cũng nhẹ nhàng bay lên, ngồi ở trước chàng trai áo trắng, hai người dính sát vào nhau, thân mật khăng khít, Cửu Thiên Ly Hỏa ngửa đầu lên trời gào một tiếng, đưa hai người chạy theo hướng ra ngoài thành Phượng Tường.

Có lẽ bởi vì phong cách lạnh lùng của mỗ nam nên ngay cả đùa giỡn MM cũng bớt phóng túng đi nhiều, chỉ nhẹ nhàng thổi bay vạt áo choàng của cô phẩy nhẹ lên người anh.

Nhưng mà đây chỉ là hiệu quả trên hình ảnh quan sát bình thường.

Còn trên thực tế, trong tổ đội hai người Mặc Phàm và Tiểu Mễ đang ép hỏi chuyện bạn học Tô bị đánh lén.

Mặc Phàm: “Nói tọa độ cụ thể lúc bị đánh lén.”

Mễ Mạnh Mẽ: “Ở sườn núi…” Còn cụ thể thì không biết.

Bạn Tô nào đó nghĩ nghĩ, hình như gần đấy có hai cái cây và tảng đá.

Mặc Phàm: “250 250.” (ngu ngốc, vô dụng)

Gì… Cô không nhớ ra cũng bình thường thôi mà, cần gì nói cô ngốc!

Tô Tiểu Ly tức giận nhìn màn hình.

Mặc Phàm: “Tọa độ vừa bị đánh lén?”

Hai cô im lặng… Thật quá đáng sợ, anh ta có thể nhớ được cả tọa độ nữa.

Nhưng bạn học Tô rất buồn bực, nhìn nơi cô bị giết, toàn là số gì gì đó.

Ngay sau đó, trên kênh Thế giới, một người con trai nào đó xuất hiện.

Thiên lý truyền âm [Mặc Phàm: Truy nã người chơi Tuyết Diễm, thưởng 10 vàng.]

Trong trò chơi, mỗi ngày đều có người bị giết, có người vì vui sướng nhất thời đi giết người, sau đó bị người khác dùng tiền truy nã, chẳng có gì hiếm lạ cả.

Nhưng nếu có dính líu quan hệ với người nổi tiếng thì lại không giống rồi.

Hơn nữa, người nổi tiếng này lại là người tao nhã lịch sự giống như một vương tử thật – Mặc Phàm đại thần!

Lập tức làm kênh Thế giới sôi trào.

123 Quân: “Hả, Mặc đại thần muốn truy nã người?” Không lẽ có người dám động đến Mặc đại?

Hoa Hoa Công Tử: “Mặc ca, có phải cái người gọi là Tuyết Diễm kia đã chọc giận gì anh phải không hả? Là giành quặng hay là không lễ phép với Mặc đại thần?”

Mặt Heo: “Mặc đại, có anh em tôi, anh chỉ cần nói một câu là được!”

Tai Heo: “Vì Mặc đại chết không do dự a a a a a.”

Đầu Heo: “Ai dám làm Mặc đại khó chịu, tôi sẽ bạo cúc hoa kẻ đó!”

Mặt Heo: “Bạo cúc hoa? Vẫn nhẹ quá! Phải bạo lỗ mũi, bạo lỗ tai!”

Người chơi có chữ heo ở đầu này là fan trung thành của Mặc Phàm, nghe nói bang này toàn những đứa trẻ nghịch ngợm, một lần vô tình gặp Mặc Phàm đã bị cạnh Mặc đại nở nụ cười ngắm bầu trời làm cho rung động.

Từ đó, bang Heo XXXXX, tất cả mọi người thấy Mặc Phàm là đến xem.

Phần lớn người chơi cũ đều biết việc này, bao gồm cả Tiểu Mễ đã lên cấp 67.

Nhưng bạn Tô không hề biết.

Với cô mà nói, đây lần đầu tiên nhìn thấy trên kênh Thế giới nhiều người hoan nghênh sư huynh mặt lạnh nhà mình như vậy.

Cô cảm thấy rất không công bằng.

Vì sao người mặt lạnh như vậy lại có người sùng bái anh ấy?

Bạn Tô ngửa đầu một góc 45 độ nhìn trần nhà, không sao, chờ đến khi cô nổi tiếng, những đứa nhỏ nay sẽ chạy về phía cô thôi.

Bởi vì quần chúng hưởng ứng vô cùng kịch liệt.

Vì thế chàng trai nào đó lần thứ hai lên kênh Thế giới nói một câu.

“Ừ, cô ta giết Tiểu Ly Miêu.”

Nói xong, lại dùng Thiên lý truyền âm lần nữa: [Mặc Phàm: Truy nã người chơi Tuyết Diễm, giết một lần thưởng 10 vàng.]

“Sư huynh cậu thật đẹp trai!” Trong ký túc xá, Tiểu Mễ hét lên một câu.

Bạn Tô sau lưng cô thì không còn gì để nói, chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy, người này không phải là thật à… ORZ…

“Tiểu Ly Miêu?” Có người qua đường giáp hỏi một câu: “Nghe có vẻ quen tai.” Nghe ở đâu nhỉ? Rốt cuộc là đã nghe ở đâu?

Có người hét: “Tôi nhớ ra rồi! Ở trên diễn đàn!”

Diễn đàn?

Một câu nói làm mọi người bừng tỉnh!

Lập tức có người tốt bụng gửi địa chỉ bài viết trên diễn đàn qua.

Trong lúc nhất thời, nhóm quần chúng đang kinh ngạc vì lần đầu Mặc Phàm xuất hiện trên kênh Thế giới truy nã người khác, lại chuyển toàn bộ sự tò mò lên bài viết vừa được gửi.

Không lẽ, Mặc đại và Tiểu Ly Miêu kia có JQ?

Không lẽ, vì Tiểu Ly Miêu bị giết nên anh mới có thái độ khác thường như vậy, lần đầu tiên ở trên Thế giới truy nã một người?

Không thể nào…

Mặc đại đứng đầu vẫn luôn là người gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, luôn luôn cao thượng, sao có thể vì một phụ nữ mà đại khai sát giới trên Thế giới đây?

Các cô gái cắn khăn tay nhỏ, nước mắt nước mũi chảy không ngừng, các cô không tin, không tin đâu.

Đám con trai thì vén tay áo, đứng trước gió vỗ ngực, bọn họ cũng không tin, không tin chuyện này đâu.

Bạn học Mặc Phàm à, bạn thật sự là nam nữ gì cũng ăn… 囧

Có một em gái không thể nhịn được, yếu ớt hỏi một câu: Mặc đại, cái đó… Tiểu Ly Miêu với anh…”

Bạn nam nào đó nhìn bài viết, rồi đánh một dòng chữ trên kênh Thế giới.

“Tìm sư đệ tôi gây rắc rối đồng nghĩa với việc tìm tôi gây rắc rối.”

Tiểu Mễ vỗ bàn, kích động rống to với bạn Tô: “Ông nội nó!”

Không ngờ Mặc đại còn có thể MAN như vậy.

Tô Tiểu Ly nhìn biểu tình từ đầu đến cuối của chàng trai nào đó.

Khóe miệng không nhịn được hơi giật giật…

Tuy nói là anh đang ra mặt giúp cô nhưng sao cô lại thấy có chút đau buồn.

Cô nổi tiếng rồi…

Nhưng mà… Vì sao lại nổi tiếng theo hình thức nhân yêu* chứ? o(╯□╰)o

(Nhân yêu: Con trai chơi game nhưng dùng tài khoản nữ)

Tô Tiểu Ly rất chán nản.

Anh nhẹ nhàng nói một câu cô đã trở thành con trai.

Lén lút đặt tay lên ngực mình, thật tốt… Thân là một cô gái, cái nào cần vẫn có…

Quả nhiên, người con trai áo trắng vừa nói ra, đề tài trọng tâm trên Thế giới lại chuyển sang hướng khác.

Ồ!

Thì ra Tiểu Ly Miêu là con trai!

Trong trò chơi, con trai dùng tài khoản nữ cũng không có gì lạ, cho nên giải thích như vậy cũng được coi là hợp lý.

Bảo sao Mặc đại tự mình đứng ra, hóa ra là vì anh muốn cứu sư đệ yếu đuối, thật là tốt, quá vĩ đại rồi.

Tất nhiên bài viết của Luân Gia Ngực Lớn có nội dung rất thú vị, nhưng mà thật ngại quá, đúng lúc ở đây không có nhiều người hay lượn lên diễn đàn. Mà ngày bạn Tô nào đó rơi vào sông Độc thì cũng may là không có mấy người online.

Đầu Heo: “Mặc ca, bang Con Heo chúng em mãi mãi ủng hộ anh! Yêu mến anh!”

Đột nhiên một người chơi nào đó hô một tiếng: “Vạn Độc cốc 265311! Thấy cô ta rồi! Mau tới!”

Còn chưa cần Mặc Phàm mở miệng, mọi người đã nhanh chóng chạy đi.

“Giết Tuyết Diễm!”

“Cầu mang theo tôi, tôi cũng muốn cống hiến một phần sức lực cho Mặc đại!”

“Cầu tổ đội giết Tuyết Diễm!”

“Mặc ca, anh yên tâm, chúng tôi sẽ luân phiên giết chết cô ta!”

Sau đó, không đợi Mặc Phàm và Tô Tiểu Ly đến, người đánh lén cô đã bị luân phiên giết 100 lần.

Chàng trai áo trắng và cô gái áo trắng cùng ngồi trên lưng của Cửu Thiên Ly Hỏa, khi đuổi đến Vạn Độc cốc, từ xa đã thấy đủ loại màu sắc ánh sáng của các kỹ năng lóe lên.

Không đợi hai người lại gần, người đánh lén cô không chịu nổi bị giết luân phiên, sợ hãi logout. Mọi người vẫn còn chưa hết hả hê, lại lập tổ đội tập thể đi tu luyện đánh quái tàn bạo khác.

Nhìn bụi đất cuồn cuộn sau lưng đám người kia, bạn Tô thấy rất buồn bực.

Như này, như này là xong chuyện rồi à?

Cũng không đợi cô đến, hóa thân thành nữ thần chính nghĩa đấu một trận với kẻ đánh lén kia!

Có chạy cũng nhanh vừa chứ?

Người con trai áo trắng giống như không có việc gì, yêu cầu giao dịch với cô.

Sau đó, chỉ thấy trên danh sách không ngừng thêm các trang bị, tất cả đều trang bị tím trên cấp 30 mới có thể dùng.

Mặc dù trang bị tím không lợi hại bằng trang bị vàng nhưng với một nhạc công như cô mà nói, vậy là quá đủ rồi.

Cứ nhìn người chơi khác mà xem, đừng nói là trang bị tím, đến cả trang bị kém nhất là màu xám cho nhạc công cũng là đều lãng phí.

Bạn học Tô lập tức bị sư huynh mặt lạnh làm cho cảm động.

Mặc dù có lúc lạnh lùng nhưng dù sao cũng có quan hệ bám váy.

Tô Tiểu Ly nhìn bộ trang bị nhận được, trong lòng vui sướng không ít.

Cô gửi một icon cười chảy nước mắt: “Sư huynh~~~”

Chàng trai nào đó liếc cô một cái: “Đổi luôn đi.”

Éc… Đổi bây giờ?

“Sao thế?” Giọng điệu của chàng trai mang theo hai phần trêu chọc: “Xấu hổ?”

Gào---

Sư huynh anh đừng có nói thẳng như vậy được không, dù cô thừa nhận rằng quả thật cô có chút ngượng ngùng khi cởi hết quần áo của bản thân rồi lại mặc quần áo.

Nhưng mà cũng không nên như vậy, đừng nói thẳng thế chứ!

Cô vẫn là một thiếu nữ trong sáng, đến tay cũng chưa có bạn nam nào sờ vào.

… Bạn học Tô à, bạn có nhớ nhầm không? Rõ ràng hôm qua ở trong tàu điện ngầm bạn đã bị đàn anh Vệ Nhiên sờ rồi đấy.

Mặc dù bây giờ cô là sư đệ của Mặc Phàm.

Mặc dù, người người đều cho rằng cô làn con trai.

Nhưng mà…

Cô nhất định phải bảo vệ sự trong sáng bao năm nay của mình!

Vì thế, bạn Tô ưỡn ngực, bấm chuột, cô gái áo trắng vèo một cái đã nhảy từ trên lưng Cửu Thiên Ly Hỏa xuống.

Cô đau buồn ngửa đầu: “Sư huynh, anh không thể như vậy!”

Hả? Không thể như nào?

Tiểu Ly Miêu: “Anh không được giở trò lưu manh với người ta!” Nói xong, nhanh chân chạy như điên để lại cát bụi tung đầy phía sau.

Một chàng trai đứng nguyên tại chỗ, sững sờ ba giây, rốt cuộc khóe mắt cũng bị giật giật.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương