Một Nhà Dưới Chân Núi
-
Chương 55
Lúc này Phí cũng chú ý tới dị tượng, mọi người đều mừng rỡ, Tam lăng tử thậm chí không nhịn được cười lớn ha ha: “Đây là trời phù hộ Vọng Tộc ta!”
Trong lòng Phí cũng mừng như điên, nhưng hắn vẫn còn sầu lo một chuyện: “Trên núi có hỏa hoạn, Tộc trưởng còn một mình lên núi, cũng không biết hắn hiện tại như thế nào rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm được hắn, tránh gặp phải cái gì ngoài ý muốn, huống chi trên núi còn có kẻ xấu phóng hỏa, những kẻ ngoại tộc kia lòng dạ độc ác như thế, ngộ nhỡ Tộc trưởng đụng phải khó tránh khỏi bị thương.” Những người khác tự nhiên vội vàng đồng ý, nói Thập nhất thúc suy tính mọi chuyện chu toàn, vì vậy mọi người tránh những chỗ đang cháy chia nhau đi tìm.
Qua chừng một chén trà, Vô Mạt còn chưa tìm được, mưa tuyết đã bắt đầu rơi xuống, kìm hãm đám hỏa hoạn kia, ngọn lửa khắp Núi Thượng Cổ dần bị đánh tan, bắt đầu lụi đi, rất nhanh chỉ còn lại một ít đám cháy nhỏ lay lắt, rất nhiều nơi đều là khói mù ngùn ngụt.
Phí cầm áo khoác bị mưa tuyết làm ướt cùng mọi người núp trong sơn động, nhíu mày nói: “Vô Mạt rốt cuộc đi nơi nào, chúng ta tìm lâu như vậy, tại sao lại không thấy bóng dáng chứ.”
Mộc Dương ở một bên vẫn không lên tiếng, lúc này nghe nói như thế, ấm ức ngẩng đầu lên: “Có lẽ, có lẽ đã xuống núi rồi?” Hắn biết chuyện này đều là vì mình mà có, nếu Vô Mạt gặp việc không hay gì, hắn tất nhiên không thể thoải mái, vì vậy lần đầu tiên mong đợi Vô Mạt bình an vô sự.
Phí hừ lạnh một tiếng, ngoái đầu trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi nói thật nhẹ nhàng đi.”
Mộc Dương bị dọa sợ đến rụt cổ một cái, rốt cuộc không dám nói gì nữa.
Mọi người nghĩ tới Tộc trưởng, đều lo lắng, nếu Tộc trưởng có việc gì, Vọng Tộc nên làm thế nào đây?
Đúng lúc này, chợt một tiếng ngựa hí truyền đến, Phí nghiêng tai lắng nghe, trên mặt lộ vui mừng, cũng không để ý áo khoác ướt dính trên người, vội vàng chạy về hướng có tiếng ngựa hí. Cũng có vài người hiểu rõ, liền vui vẻ nói: “Đây là tiếng Truy Phong của Tộc trưởng, xem ra Tộc trưởng ở phụ cận rồi!”
Vì vậy một nhóm người đều chạy ra khỏi sơn động, không để ý mưa tuyết lao đi tìm kiếm.
Nhưng khi mọi người thấy Truy Phong đang hứng mưa tuyết chật vật không chịu nổi thì không khỏi sững sờ, trên mông Truy Phong có thương tích, vẫn đang chảy máu, mà bên cạnh lại không có một ai.
Phí vội vàng tiến lên, níu lấy con ngựa hỏi “Vô Mạt đâu? Chủ nhân Vô Mạt của ngươi đâu?”
Con ngựa quay đầu lại ra hiệu, Phí vội dắt nó nói: “Ngươi nhanh mang ta đi tìm chủ nhân Vô Mạt của ngươi.”
Con ngựa phát ra tiếng hí lớn, Phí theo con ngựa, bước thấp bước cao dẫm lên những vùng đất chỉ còn tro tàn sau hỏa hoạn, đi về phía trước tìm Vô Mạt.
Cuối cùng, khi đi tới bên cạnh một tảng đá to thì mọi người chỉ thấy bên cạnh tảng đá có năm người nằm ngổn ngang, đều mặc y phục người ngoại tộc cầm đao kiếm, bên cạnh những người kia, còn có một con sói bị lửa đốt cháy nửa người.
Phí nhanh chóng bảo người khác kiểm tra hơi thở của những người kia, còn mình thì đi xem con sói, dò mũi thì phát hiện con sói này vẫn còn thở, chỉ là bị thương quá nặng không cách nào nhúc nhích thôi. Mà mấy người kia, tất cả đều đã tắt thở, có người là bị tên bắn chết, cũng có người là bị sói cắn chết.
Tam lăng tử thấy mấy người này, hận đến đỏ ngầu cả mắt, chỉ vào thi thể của bọn họ nói: “Thập nhất thúc, mấy kẻ này chính là người đã đánh ngất ta và Nhị Độc tử sau đó lên núi, nhất định là bọn họ phóng hỏa!”
Hắn chừng mắt nhìn: “Kỳ quái, Tộc trưởng tại sao không có ở nơi này!”
Phí bảo người khác lấy thảo dược trị thương mang theo ra, rồi cho con sói ăn, con sói này cũng có sức sống rất mạnh, qua một khắc liền giùng giằng mở mắt ra. Nó đầu tiên nhìn về phía cấm địa, chỉ thấy nơi đó đã từ từ bị tuyết trắng phau phau bao trùm, chỉ còn lại một vài ngọn lửa nhỏ đang le lói, giống như đã yên tâm, nó lại suy yếu gục đầu xuống đất.
Tam lăng tử vội vàng kêu lên: “Này, vị lang huynh đệ này, ngươi phải nói cho chúng ta biết Tộc trưởng ở đâu đã! Ngươi nhất định là biết đi!” Trên đất còn có mũi tên Tộc trưởng đã dùng, hiển nhiên Tộc trưởng đã ở nơi này.
Ai biết con sói này lại mờ mịt không biết, chỉ vô lực cúi thấp đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Phí lắc đầu, đứng lên nói: “Nó bị trọng thương, sợ là không cứu kịp rồi.” Nói xong chỉ hai tộc nhân, để bọn họ cõng con sói này xuống núi, giao cho Bán Hạ cứu trị.
Chính hắn thì ở lại đây tỉ mỉ tra xét, cuối cùng nghi ngờ nói: “Các ngươi nhìn dấu chân này, mặc dù cực kỳ lộn xộn, lại bị tuyết che lấp, nhưng nếu quan sát cẩn thận, vẫn có thể nhìn ra, ở đây phải có sáu người .” Mặc dù mưa tuyết đã che phủ, thế nhưng bởi vì có cự thạch che chắn, nên vẫn còn một ít dấu chân.
Những người khác không hề nhìn ra cái gì, không khỏi hỏi “Vậy thì kỳ quái, tại sao nơi này chỉ có năm người nằm đây?”
Phí cau mày: “Ta cũng vậy không biết, có lẽ Vô Mạt đuổi theo người cuối cùng này rồi.”
Tam lăng tử nhớ lại tình cảnh lúc trước, đột nhiên gật đầu: “Thập nhất thúc, người nói không sai, ban đầu đúng là có sáu người!”
Phí cúi đầu quan sát cẩn thận dấu chân trên đất, nhưng bởi vì bị mưa to xóa đi, bốn phía thật sự cũng không có bất kỳ đầu mối nào, lập tức nhíu mày nói: “Hiện tại, chúng ta chia ra , mỗi Tiểu Đội Trưởng chia người của thành ba tổ, chia ra tìm kiếm Tộc trưởng. Mọi người đều mang còi gỗ, một khi phát hiện tung tích Tộc trưởng hoặc là ngoại nhân, nhất định phải nhanh chóng thông báo cho mọi người.” Nói xong hắn dừng lại một chút, lại nói: “Mọi người phải nhớ kỹ, trên núi này còn có một kẻ xấu nữa, lúc tìm kiếm nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không thể để cho hắn tổn thương mình, càng không thể để cho hắn chạy thoát!”
Mọi người đều lĩnh mệnh, theo phân phó của hắn đi làm.
========
Dưới chân núi, mọi người nhìn hỏa hoạn đã dập tắt, từng người một đều không để ý bùn lầy trên mặt đất, thiên ân vạn tạ quỳ lạy với thần miếu. Mọi người đều vui sướng, nhưng Bán Hạ lại cười không nổi.
Nàng ôm A Thủy trong ngực, nhìn phía Đông đã lộ ánh sáng, trong lòng lại không khỏi lo lắng. Đúng lúc này A Thủy từ trong mộng tỉnh lại, ở trong lòng nàng ngọ nguậy, cái miệng nhỏ nhắn còn phát ra tiếng hừ hừ, xem ra là ngủ no lại có cảm giác đói bụng rồi. Bán Hạ rời khỏi mọi người, đem A Thủy bọc vào trong áo da chồn, lại cởi áo bên trong cho nàng bú sữa.
Nhưng ai biết A Thủy lại không để ý đến sữa được đưa tới, cố gắng vùng vẫy thân thể nhỏ bé, ngước cổ nhìn Bán Hạ. Đôi mắt to hắc bạch phân minh, trong suốt không nhiễm bụi trần, toàn tâm tin cậy chui trong lòng Bán Hạ, hồi lâu lộ ra một nụ cười ngây thơ.
Bán Hạ chợt cảm thấy chua xót, vươn tay xoa xoa gò má mềm mại của con gái, trong miệng lẩm bẩm: “Nếu hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta và con phải làm thế nào?”
A Thủy chớp đôi mắt trong trẻo, phát ra những tiếng “phù phù”, đôi tay phì nộn bắt đầu với đến mũi Bán Hạ. Nàng gần đây rất hứng thú với khuôn mặt của mọi người, trong đó thích nhất là cái mũi.
A Nặc lặng lẽ đi tới bên cạnh Bán Hạ, giọng nói non nớt lại lộ ra thành thục không tương xứng với số tuổi: “Bán Hạ thẩm thẩm, Vô Mạt thúc thúc không có việc gì. Người xem, hiện tại hỏa hoạn đã tắt, mọi người nhất định cũng có thể bình an trở về .”
Bán Hạ cúi đầu nhìn A Nặc, miễn cưỡng cười, gật đầu nói: “Cháu nói đúng, tuyết rơi, hỏa diệt, Vọng Tộc chúng ta nhất định là được thần miếu che chở , Vô Mạt thúc thúc của cháu tự nhiên cũng sẽ bình an trở về.”
Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng nàng càng ngày càng cảm thấy lo lắng là sao?
Đúng lúc này, từ trên núi có hai bóng người trở lại, mọi người không để ý bùn trơn trên đất, rối rít ra nghênh đón, lại thấy hai tiểu tử trong tộc mang một con sói bị thương. Vì vậy phụ nữ và trẻ con, lão nhân đều đi qua hỏi thăm tình hình trên núi, hai tiểu tử kia trông thấy tất cả mọi người đều vây lại, liền đem mọi thứ nhìn thấy nhất nhất báo lại.
Bán Hạ cũng nhìn thấy con sói bị thương kia, vội đi đến nhìn, chỉ cảm thấy con sói này nhìn rất quen thuộc, lại không biết đã nhìn thấy ở nơi nào. Phải biết Vô Mạt có thể ở trong đông đảo con sói có diện mạo tương tự nhau nhận ra một con sói cụ thể là bởi vì hắn từng quanh năm sống trong bầy sói, đối với Bán Hạ mà nói, con sói này con sói kia, thật sự không cũng không khác biệt gì.
Tuy nói không nhận ra, nhưng Bán Hạ thấy con sói này bị thương rất nặng, vội hỏi hai người kia: “Đem nó mang đến nhà ta, ta trở về cứu nó!”
Hai người vội vàng tuân mệnh, tiếp tục mang Đại Lang này đến nhà Bán Hạ. Bán Hạ đưa A Thủy cho A Nặc ôm, bản thân thì vội vàng chạy trở về, nói là chuẩn bị dược thảo chữa thương cho con sói.
Sau một phen bận rộn, rốt cuộc cũng đắp thảo dược lên tất cả những nơi bị bỏng, cũng băng bó những vết thương bị đao kiếm đâm trúng. Lúc này con sói kia cũng mờ mịt tỉnh lại, mở mắt liếc nhìn Bán Hạ, nhất thời thân thể căng thẳng, phát ra tiếng hừ giống như đang khinh thường người khác.
Bán Hạ đang cúi đầu dọn dẹp những chai lọ đựng thuốc trị liệu, lúc này thấy con sói đối xử với mình như vậy, không khỏi buồn bực: “Ta đã làm gì đắc tội với ngươi sao?”
Con sói này vạn lần không ngờ Bán Hạ thế nhưng lại cảm thấy cái gì, vội cúi đầu nhắm mắt tiếp tục giả bộ ngủ say.
Bán Hạ chớp mắt một cái, nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ ngươi chính là con sói ngày đó coi chừng nha nha thảo?”
Dã Lang nghe lời này, chợt mở hai mắt ra, cẩn thận liếc nhìn Bán Hạ.
Bán Hạ vốn trong lòng đang nặng nề, bây giờ thấy con sói như vậy, nhất thời tâm tình buông lỏng mấy phần, cười hỏi “Ngươi quả nhiên là con sói kia rồi, ngày đó ta cướp nha nha thảo, lại làm liên lụy tới ngươi, thật sự xin lỗi.”
Dã Lang ngưng mắt nhìn Bán Hạ, một lát sau kiêu ngạo đem mặt quay sang một bên, nằm đó nhắm mắt dưỡng thần.
Bán Hạ dọn dẹp tất cả, dịu dàng nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngủ một giấc sẽ thư thái.” Nói xong liền đóng cổng tre đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, chỉ thấy mọi người trong sân đang vây quanh hai tiểu tử kia, tiếp tục hỏi tình huống trên núi, lúc này họ thấy Bán Hạ ra ngoài, đều ngừng nói chuyện.
Bán Hạ trong lòng kinh ngạc, chợt dự cảm xấu lần nữa dâng lên, gân tay giống như bị người rút đi, run rẩy không ngừng.
Nàng đi tới, nhận lấy A Thủy đang cố gắng vùng vẫy trong lòng A Nặc, nhẹ giọng hỏi hai người: “Có chuyện gì, các ngươi cứ nói đi, đừng ngại.”
Hai tiểu tử kia liếc mắt nhìn nhau, trong đó tràn đầy lo lắng chân thành: “Bán Hạ, ngươi đừng lo lắng, thật ra thì cũng không có gì chuyện, là . . . . . .” Hắn sờ sờ đầu, khó khăn nói: “Chính là chúng ta không tìm được tộc trường.” Nói xong hắn vội nói thêm: “Chỉ là ngươi đừng lo lắng, cũng không thấy thi thể gì, chính là không có tung tích.”
Lời này cực kỳ cẩu thả, khiến nữ nhân bên cạnh rối rít xem thường: “Không biết nói chuyện thì đừng nói, ngươi nói cái gì, thi thể? Thật khó nghe!” Tiểu tử sờ sờ đầu, cười hắc hắc , tự mình lui xuống.
Mọi người vội tới an ủi Bán Hạ: “Ta nghe nói Thập nhất thúc đã phái người tìm khắp nơi rồi, ngươi yên tâm, đó là Tộc trưởng Vọng Tộc chúng ta, mọi người nhất định có thể tìm được.”
Bán Hạ cũng không muốn làm để người khác lo lắng, lập tức cũng miễn cưỡng cười nói: “Nói đúng lắm.” Nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn lo lắng, tổng giống như có dự cảm chẳng lành gì đó.
Mộc Oa vẫn trầm mặc một bên, bây giờ nàng cũng ngẩng đầu lên nhìn sang, trong đôi mắt thoáng qua vẻ lo lắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook