Một Nhà Chúng Tôi Đều Là Vai Ác
-
Chương 9:
Khi Tô Bối kinh hoàng tỉnh dậy khỏi giấc mơ thì hai mắt đã đỏ hoe.
Dáng vẻ ấy khiến cho Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh giật mình.
“Tô Bối, chị làm sao …”
Tô Tiểu Bảo chưa kịp nói hết câu thì nhận ra ánh mắt nghiêm nghị của Tô Bối.
“Hôm qua em đã đi làm gì hả?” Tô Bối hỏi.
Đối mặt với sự chất vấn đột ngột của Tô Bối, sắc mặt của Tô Tiểu Bảo có vẻ kỳ lạ: “Chẳng phải đã nói với chị rồi sai, đi chơi bóng rổ mà.”
“Em nói dối! Em nói là em đi chơi bóng rổ, được thôi, vậy chị hỏi em, em đi chơi bóng với ai hả?”
Tô Tiểu Bảo: “…”
“Không trả lời được đúng không? Em vốn không hề đi chơi bóng rổ, em tới bãi lưu* đúng không hả?”
(*: bãi tập kết hàng hóa, công nhân thường đến đây để làm bốc vác)
Nghe thấy vậy, Tô Tiểu Bảo liền giật thót, làm sao mà Tô Bối biết được chứ?
Không đợi Tô Tiểu Bảo lên tiếng phủ nhận, Tô Bối đã nhào đến kéo áo trên người Tô Tiểu Bảo ra xem.
Nhìn những vết tím bầm trên lưng và trên bả vai của Tô Tiểu Bảo, trong lòng Tô Bối không khỏi xót xa.
“Chị đừng, haiz, Tô Bối chị đừng khóc mà.” Nhìn thấy đôi mắt trợn tròn của Tô Bối nhìn mình đã trở nên rưng rưng, Tô Tiểu Bảo cuống lên: “Em chỉ đến đó giúp họ dỡ hàng xuống thôi, đơn giản lắm.”
Gần làng của bọn họ có một bãi lưu vận, buổi chiều hàng ngày đều có các kiện hàng to chuyển đến.
Bởi vì hàng hóa quá nhiều nên người của bãi lưu vận cũng không còn quan tâm đến việc người lao động còn là trẻ em hay không, thuê người tại chỗ, tính tiền theo kiện hàng, mỗi kiện hàng hạ xuống là được một tệ*.
(*: khoảng 3500 VNĐ)
Tô Tiểu Bảo làm ở đó mỗi một buổi chiều có thể kiếm được hai mươi đến ba mươi tệ.
“Tô Tiểu Bảo, em nói thật đi, hiện giờ nhà chúng ta còn bao nhiêu tiền.”
Sau khi bà Vương mất, số tiền để lại đều do Tô Tiểu Bảo giữ, trước đây Tô Bối chỉ biết tiền trong nhà không nhiều, phải biết chi tiêu tiết kiệm nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc xem rốt cuộc số tiền ấy còn bao nhiêu.
Nếu như không phải là tiền không còn bao nhiêu nữa thì Tô Tiểu Bảo đã không phải chạy đi làm thêm kiếm tiền như thế.
Bị Tô Bối gặng hỏi, Tô Tiểu Bảo đành phải lấy hộp sắt của nhà ra.
“Trong này còn khoảng hơn sáu trăm tệ. Chị biết rồi đấy, ba nghìn tệ trong sổ tiết kiệm chưa hề động tới, ngoài ra ở đây còn có khoảng bốn trăm nữa.” Tô Tiểu Bảo nói rồi lại từ trong túi quần moi ra được một nắm tiền lẻ để xuống trước mặt Tô Bối.
Số tiền này là cậu ấy đã kiếm được ở bãi lưu vận.
Vốn dĩ Tô Tiểu Bảo muốn tích lũy số tiền này để mua điện thoại cho Tô Bối.
Bây giờ các bạn trong lớp đều mỗi người một cái điện thoại, chỉ có Tô Bối là không có. Đám nữ sinh thảo luận mấy chuyện phiếm trên diễn đàn của trường hoặc là chàng trai đang nổi trên trang mạng nào đó thì Tô Bối cũng sẽ tò mò.
Tuy rằng Tô Tiểu Bảo không hề cảm thấy mấy đề tài mà đám nữ sinh trong lớp quan tâm có gì hay ho, càng không muốn Tô Bối cũng giống với bọn họ, nhưng cậu không muốn để cho Tô Bối bị thua kém hơn so với người khác.
…
Bọn họ còn có bốn nghìn tệ, Tô Bối cúi đầu tính toán số tiền này có đủ để đi đến thành phố B hay không
Dáng vẻ này của cô lọt vào mắt Tô Tiểu Bảo thì lại thành dáng vẻ lo lắng.
“Chị đừng lo, số tiền này đủ để chúng ta sinh hoạt trong một thời gian dài, hơn nữa em còn có thể đi…”
“Em không được tiếp tục đi bốc hàng nữa, cũng không được đi chỗ khác làm thêm nữa!” Tô Bối cắt ngang lời nói của Tô Tiểu Bảo.
Trong giấc mơ tối qua của cô, Tô Tiểu Bảo chính vì đi bốc dỡ hàng ở bãi lưu vận mà bị gãy chân.
Tuy rằng được đưa đến bệnh viện kịp thời và ông chủ ở bãi lưu vận cũng có bồi thường tiền nhưng mà đến cuối cùng thì chân của Tô Tiểu Bảo vẫn để lại di chứng không thể chữa khỏi.
“Không khổ như chị nghĩ đâu, mấy vết thương này mấy ngày nữa là khỏi thôi mà, hơn nữa em tan học xong cũng không có việc gì làm.”
“Tô Tiểu Bảo, hôm trước em đã đồng ý với chị gì hả?”
“Em đồng ý với chị gì chứ?”
“Chị là chị của em, từ nay về sau chuyện trong nhà do chị quyết, bây giờ chị không đồng ý cho em đi làm lao động như thế nữa.”
Tô Tiểu Bảo: “…”
Sao lại cảm thấy con người này giờ trở nên sắc sảo thế nhỉ?
“Thôi được rồi, đều nghe chị hết, chị nói không đi thì sẽ không đi nữa.” Tô Tiểu Bảo không còn cách nào khác, chỉ đành nói.
Xem ra sau này muốn qua bên đó thì cậu phải đổi thành thời gian khác.
Hình như bên bãi lưu vận đó nửa đêm cũng có hàng giao, một kiện hàng tính ba tệ, chỉ là không được đều thôi.
Nếu như không đoán được mấy suy tính trong lòng của Tô Tiểu Bảo thì thời gian sống chung với đối phương mười bốn năm của Tô Bối đã trở thành vô nghĩa rồi.
Dáng vẻ ấy khiến cho Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh giật mình.
“Tô Bối, chị làm sao …”
Tô Tiểu Bảo chưa kịp nói hết câu thì nhận ra ánh mắt nghiêm nghị của Tô Bối.
“Hôm qua em đã đi làm gì hả?” Tô Bối hỏi.
Đối mặt với sự chất vấn đột ngột của Tô Bối, sắc mặt của Tô Tiểu Bảo có vẻ kỳ lạ: “Chẳng phải đã nói với chị rồi sai, đi chơi bóng rổ mà.”
“Em nói dối! Em nói là em đi chơi bóng rổ, được thôi, vậy chị hỏi em, em đi chơi bóng với ai hả?”
Tô Tiểu Bảo: “…”
“Không trả lời được đúng không? Em vốn không hề đi chơi bóng rổ, em tới bãi lưu* đúng không hả?”
(*: bãi tập kết hàng hóa, công nhân thường đến đây để làm bốc vác)
Nghe thấy vậy, Tô Tiểu Bảo liền giật thót, làm sao mà Tô Bối biết được chứ?
Không đợi Tô Tiểu Bảo lên tiếng phủ nhận, Tô Bối đã nhào đến kéo áo trên người Tô Tiểu Bảo ra xem.
Nhìn những vết tím bầm trên lưng và trên bả vai của Tô Tiểu Bảo, trong lòng Tô Bối không khỏi xót xa.
“Chị đừng, haiz, Tô Bối chị đừng khóc mà.” Nhìn thấy đôi mắt trợn tròn của Tô Bối nhìn mình đã trở nên rưng rưng, Tô Tiểu Bảo cuống lên: “Em chỉ đến đó giúp họ dỡ hàng xuống thôi, đơn giản lắm.”
Gần làng của bọn họ có một bãi lưu vận, buổi chiều hàng ngày đều có các kiện hàng to chuyển đến.
Bởi vì hàng hóa quá nhiều nên người của bãi lưu vận cũng không còn quan tâm đến việc người lao động còn là trẻ em hay không, thuê người tại chỗ, tính tiền theo kiện hàng, mỗi kiện hàng hạ xuống là được một tệ*.
(*: khoảng 3500 VNĐ)
Tô Tiểu Bảo làm ở đó mỗi một buổi chiều có thể kiếm được hai mươi đến ba mươi tệ.
“Tô Tiểu Bảo, em nói thật đi, hiện giờ nhà chúng ta còn bao nhiêu tiền.”
Sau khi bà Vương mất, số tiền để lại đều do Tô Tiểu Bảo giữ, trước đây Tô Bối chỉ biết tiền trong nhà không nhiều, phải biết chi tiêu tiết kiệm nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc xem rốt cuộc số tiền ấy còn bao nhiêu.
Nếu như không phải là tiền không còn bao nhiêu nữa thì Tô Tiểu Bảo đã không phải chạy đi làm thêm kiếm tiền như thế.
Bị Tô Bối gặng hỏi, Tô Tiểu Bảo đành phải lấy hộp sắt của nhà ra.
“Trong này còn khoảng hơn sáu trăm tệ. Chị biết rồi đấy, ba nghìn tệ trong sổ tiết kiệm chưa hề động tới, ngoài ra ở đây còn có khoảng bốn trăm nữa.” Tô Tiểu Bảo nói rồi lại từ trong túi quần moi ra được một nắm tiền lẻ để xuống trước mặt Tô Bối.
Số tiền này là cậu ấy đã kiếm được ở bãi lưu vận.
Vốn dĩ Tô Tiểu Bảo muốn tích lũy số tiền này để mua điện thoại cho Tô Bối.
Bây giờ các bạn trong lớp đều mỗi người một cái điện thoại, chỉ có Tô Bối là không có. Đám nữ sinh thảo luận mấy chuyện phiếm trên diễn đàn của trường hoặc là chàng trai đang nổi trên trang mạng nào đó thì Tô Bối cũng sẽ tò mò.
Tuy rằng Tô Tiểu Bảo không hề cảm thấy mấy đề tài mà đám nữ sinh trong lớp quan tâm có gì hay ho, càng không muốn Tô Bối cũng giống với bọn họ, nhưng cậu không muốn để cho Tô Bối bị thua kém hơn so với người khác.
…
Bọn họ còn có bốn nghìn tệ, Tô Bối cúi đầu tính toán số tiền này có đủ để đi đến thành phố B hay không
Dáng vẻ này của cô lọt vào mắt Tô Tiểu Bảo thì lại thành dáng vẻ lo lắng.
“Chị đừng lo, số tiền này đủ để chúng ta sinh hoạt trong một thời gian dài, hơn nữa em còn có thể đi…”
“Em không được tiếp tục đi bốc hàng nữa, cũng không được đi chỗ khác làm thêm nữa!” Tô Bối cắt ngang lời nói của Tô Tiểu Bảo.
Trong giấc mơ tối qua của cô, Tô Tiểu Bảo chính vì đi bốc dỡ hàng ở bãi lưu vận mà bị gãy chân.
Tuy rằng được đưa đến bệnh viện kịp thời và ông chủ ở bãi lưu vận cũng có bồi thường tiền nhưng mà đến cuối cùng thì chân của Tô Tiểu Bảo vẫn để lại di chứng không thể chữa khỏi.
“Không khổ như chị nghĩ đâu, mấy vết thương này mấy ngày nữa là khỏi thôi mà, hơn nữa em tan học xong cũng không có việc gì làm.”
“Tô Tiểu Bảo, hôm trước em đã đồng ý với chị gì hả?”
“Em đồng ý với chị gì chứ?”
“Chị là chị của em, từ nay về sau chuyện trong nhà do chị quyết, bây giờ chị không đồng ý cho em đi làm lao động như thế nữa.”
Tô Tiểu Bảo: “…”
Sao lại cảm thấy con người này giờ trở nên sắc sảo thế nhỉ?
“Thôi được rồi, đều nghe chị hết, chị nói không đi thì sẽ không đi nữa.” Tô Tiểu Bảo không còn cách nào khác, chỉ đành nói.
Xem ra sau này muốn qua bên đó thì cậu phải đổi thành thời gian khác.
Hình như bên bãi lưu vận đó nửa đêm cũng có hàng giao, một kiện hàng tính ba tệ, chỉ là không được đều thôi.
Nếu như không đoán được mấy suy tính trong lòng của Tô Tiểu Bảo thì thời gian sống chung với đối phương mười bốn năm của Tô Bối đã trở thành vô nghĩa rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook