Một Nhà Chúng Tôi Đều Là Vai Ác
-
Chương 23:
Cảnh Viện.
Hai chị em đã được sắp xếp ổn thỏa.
Bởi vì Trần Đức đưa người tới đột nhiên và còn không nói rõ nên sắp xếp cho hai đứa bé này thế nào nên bác Phúc cũng không dám tự tiện quyết định, chỉ có thể tạm thời sắp xếp hai chị em Tô Bối vào ở một phòng khách ở lầu hai.
Tuy phòng không lớn nhưng ánh sáng và thông gió đều rất tốt, có đủ các nội thất và tiện nghi sinh hoạt cơ bản.
Bước vào phòng, quan sát cách bài trí của căn phòng, trong lòng Tô Bối cũng thoáng được yên tâm.
Khác với Tô Tiểu Bảo như đang bước vào một cùng đất lạ lẫm và không thuộc về mình, đâu đâu cũng không được tự nhiên nên cứ đứng yên ở cửa.
“Đứng đực ra đấy làm gì thế.” Tô Bối đặt cặp sách xuống rồi đi tới cởi cặp sách trên lưng Tô Tiểu Bảo xuống.
Trong này chứa hành lý mà họ mang từ nhà tới.
Tô Bối lấy các cuốn sách bài tập và vài cuốn sách giáo khoa ở tầng ngoài ra trước rồi xếp chúng ngay ngắn trên chiếc bàn duy nhất trong phòng. Sau đó lấy ra từ trong cặp xách vài chai lọ và các đồ dùng hàng ngày mà hai đứa thường dùng ra rồi tìm và để chúng vào một chỗ trong phòng.
Hai người không mang theo nhiều đồ trong nhà theo, nhưng sau khi Tô Bối đặt xong những món đồ này thì cả căn phòng dường như đã có thêm chút sức sống.
Cuối cùng là quần áo của hai người.
Mặc dù chỉ có vài món nhưng Tô Bối vẫn chia những bộ quần áo đó ra rồi xếp ngay ngắn bỏ vào tủ quần áo, quay đầu nói với Tô Tiểu Bảo: “Tô Tiểu Bảo, tủ quần áo vừa hay có hai bên, chị dùng bên phải, chị để quần áo của em ở bên trái nhé.”
“Còn cái này, chị đặt ở dưới giường, em muốn dùng thì lấy từ đây.” Tô Bối lắc lư hộp sắt trong tay.
Đó là chiếc hộp dùng để đựng tiền khi ở nhà, bây giờ trừ chi phí đi đường thì bên trong còn thừa lại hơn hai nghìn tệ.
Tô Tiểu Bảo: “…”
Người này thật sự xem đây là nhà mình đấy à?
Nhìn Tô Bối cất kỹ những đồ mà họ mang đến, còn ra vẻ chia chỗ, trong lòng Tô Tiểu Bảo cứ cảm thấy là lạ, không dễ chịu lắm.
“Chị thật sự định ở lại đây sao?” Tô Tiểu Bảo không kìm lòng được mà hỏi với vẻ mặt u ám.
“Đúng vậy.” Tô Bối đáp, nhìn thiếu niên viết đầy vẻ gượng gạo trên mặt, lại nghiêm túc nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chúng ta hẳn sẽ luôn ở lại đây trong thời gian rất lâu.”
Nếu ngoài ý muốn thì đó chính là Tần Thiệu pk thua nam chính, hai người họ sẽ theo ông lưu lạc đầu đường xó chợ.
…
“Em không thích nơi này.” Nói chính xác hơn là cậu không thích loại cảm giác ăn nhờ ở đậu này.
“Hơn nữa, chị cũng không thích.” Tô Tiểu Bảo lại nhìn chằm chằm vào Tô Bối, nói từng chữ từng câu.
Bởi vì là sinh đôi nên cậu có thể cảm nhận được vẻ căng thẳng và sự bất an đối với hoàn cảnh xa lạ của Tô Bối.
Nghe vậy, Tô Bối đang trải chăn mền chợt khựng người lại, nhưng cũng không phủ nhận.
Cô buông chăn trên tay xuống, bước tới ôm lấy Tô Tiểu Bảo, vùi mặt vào người cậu mà cọ qua cọ lại, buồn bã nói một câu: “Chị chỉ muốn để em được sống tốt hơn thôi.”
Đừng bỏ học, đừng đi làm, đừng bị thương, cũng đừng bị bỏ tù…
Tô Tiểu Bảo không biết trong lòng Tô Bối đang sợ hãi chuyện gì.
Nhưng quên đi, nếu Tô Bối đã muốn ở lại đây như vậy thì họ cứ ở đây thôi.
Cậu sẽ bảo vệ cô.
“Chị đừng sợ, có em ở đây rồi, em…”
Tô Tiểu Bảo mở miệng đang định nói vài câu để Tô Bối yên tâm, nhưng Tô Bối lại buông cậu ra vào lúc này, đồng thời che mũi với vẻ mặt ghét bỏ.
“Tô Tiểu Bảo, em hôi quá đấy.”
Tô Tiểu Bảo: Em… Em bảo chị dựa vào người em chắc?
“Nói như chị thơm lắm không bằng.” Tô Tiểu Bảo trợn mắt nhìn Tô Bối.
Hai người từ thành phố N đến thành phố B, vừa chen xe buýt vừa lăn lộn tàu, trên đường lại không có chỗ tắm rửa. Đi suốt một đường như vậy, không hôi mới là lạ.
Dường như Tô Bối có chút hiểu được ánh mắt ghét bỏ đó của Tần Thiệu là vì cái gì.
Nhất là khi bây giờ hai người trông vẫn còn bẩn thỉu.
Nhìn khuôn mặt toàn là bụi đất của Tô Tiểu Bảo, Tô Bối rất cố gắng mới nhịn được không cười ra tiếng.
Tro trên mặt Tô Bối và Tô Tiểu Bảo là do Tô Bối cố tình bôi vào khi xuống xe lửa, sợ rằng chưa tìm được ba thì lại gặp phải gã bỉ ổi đạo diễn gì đó trên xe lửa.
Trong tiểu thuyết có nhắc anh Tần có bệnh thích sạch sẽ.
Ban đầu Tô Bối không nghĩ tới sẽ gặp người ba phản diện nhà mình với bộ dạng này, tiếc là kế hoạch không đuổi kịp sự thay đổi nhanh chóng, trước khi rời nhà ga thì họ đã bị cảnh sát nhà ga tóm lấy rồi được Trần Đức dẫn thẳng tới trước mặt Tần Thiệu.
Xem ra lần gặp mặt này với anh Tần chưa phát huy tốt - Tô Bối lắc đầu, thở dài trong lòng.
“Chắc đằng sau cánh cửa này là phòng vệ sinh đấy. Tô Tiểu Bảo, em mau chóng đi tắm rửa sạch sẽ đi.”
“Ờ.” Tô Tiểu Bảo nhận lấy quần áo sạch mà Tô Bối đưa đến, rất hợp tác đi vào phòng vệ sinh.
Đúng rồi, Tô Tiểu Bảo cũng có bệnh thích sạch sẽ, hơn nữa còn rất nặng.
…
Vào bữa tối, bác Phúc đã gọi Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đến sảnh phụ của biệt thự.
Đây là nơi bác Phúc thường ăn cơm.
Lúc này, trên bàn ăn có ba món một canh và hai bộ bát đũa mới được thêm vào.
“Ông chủ thích yên tĩnh, những người tới làm sẽ rời đi khi đã hoàn thành công việc, cho nên ngoài ông chủ ra thì bình thường chỉ có một mình bác ở trong nhà này.” Bác Phúc vừa đi ở phía trước vừa nói, cũng coi như là một loại dặn dò với hai chị em: “Mấy ngày tiếp theo hai đứa theo bác ăn cơm ở sảnh phụ trước đi, bên này chính là sảnh phụ, bên kia nối với phòng bếp…”
“Hai đứa…”
“Cháu tên là Tô Bối, đây là em trai sinh đôi của cháu, em ấy tên là Tô Tiểu Bảo.” Thấy bác Phúc có vẻ như không biết gọi họ như thế nào nên Tô Bối tự giới thiệu với đối phương.
“Tiểu bảo bối* sao?” Bác Phúc cười. Nhưng lại âm thầm suy nghĩ: “Họ Tô ư?” hình như trong số những người có qua lại với sếp không có ai họ Tô cả.
(*: Ghép tên Tô Tiểu Bảo với Tô Bối vào)
“Ai đặt tên cho hai đứa đấy?”
“Bà Vương ạ.” Tô Bối khựng lại một thoáng rồi bổ sung thêm: “Người đã nuôi lớn bọn cháu.”
Đã xem qua tiểu thuyết nên Tô Bối biết, Cảnh Viện là nơi Tần Thiệu thường ở nhất và quản gia trong nhà này cũng là người Tần Thiệu có thể tin tưởng.
Cho nên khi đối mặt với bác quản gia mặt mũi hiền lành này, Tô Bối không giấu diếm quá nhiều.
“Ngồi xuống ăn cơm trước đi.”
Hai chị em đã được sắp xếp ổn thỏa.
Bởi vì Trần Đức đưa người tới đột nhiên và còn không nói rõ nên sắp xếp cho hai đứa bé này thế nào nên bác Phúc cũng không dám tự tiện quyết định, chỉ có thể tạm thời sắp xếp hai chị em Tô Bối vào ở một phòng khách ở lầu hai.
Tuy phòng không lớn nhưng ánh sáng và thông gió đều rất tốt, có đủ các nội thất và tiện nghi sinh hoạt cơ bản.
Bước vào phòng, quan sát cách bài trí của căn phòng, trong lòng Tô Bối cũng thoáng được yên tâm.
Khác với Tô Tiểu Bảo như đang bước vào một cùng đất lạ lẫm và không thuộc về mình, đâu đâu cũng không được tự nhiên nên cứ đứng yên ở cửa.
“Đứng đực ra đấy làm gì thế.” Tô Bối đặt cặp sách xuống rồi đi tới cởi cặp sách trên lưng Tô Tiểu Bảo xuống.
Trong này chứa hành lý mà họ mang từ nhà tới.
Tô Bối lấy các cuốn sách bài tập và vài cuốn sách giáo khoa ở tầng ngoài ra trước rồi xếp chúng ngay ngắn trên chiếc bàn duy nhất trong phòng. Sau đó lấy ra từ trong cặp xách vài chai lọ và các đồ dùng hàng ngày mà hai đứa thường dùng ra rồi tìm và để chúng vào một chỗ trong phòng.
Hai người không mang theo nhiều đồ trong nhà theo, nhưng sau khi Tô Bối đặt xong những món đồ này thì cả căn phòng dường như đã có thêm chút sức sống.
Cuối cùng là quần áo của hai người.
Mặc dù chỉ có vài món nhưng Tô Bối vẫn chia những bộ quần áo đó ra rồi xếp ngay ngắn bỏ vào tủ quần áo, quay đầu nói với Tô Tiểu Bảo: “Tô Tiểu Bảo, tủ quần áo vừa hay có hai bên, chị dùng bên phải, chị để quần áo của em ở bên trái nhé.”
“Còn cái này, chị đặt ở dưới giường, em muốn dùng thì lấy từ đây.” Tô Bối lắc lư hộp sắt trong tay.
Đó là chiếc hộp dùng để đựng tiền khi ở nhà, bây giờ trừ chi phí đi đường thì bên trong còn thừa lại hơn hai nghìn tệ.
Tô Tiểu Bảo: “…”
Người này thật sự xem đây là nhà mình đấy à?
Nhìn Tô Bối cất kỹ những đồ mà họ mang đến, còn ra vẻ chia chỗ, trong lòng Tô Tiểu Bảo cứ cảm thấy là lạ, không dễ chịu lắm.
“Chị thật sự định ở lại đây sao?” Tô Tiểu Bảo không kìm lòng được mà hỏi với vẻ mặt u ám.
“Đúng vậy.” Tô Bối đáp, nhìn thiếu niên viết đầy vẻ gượng gạo trên mặt, lại nghiêm túc nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chúng ta hẳn sẽ luôn ở lại đây trong thời gian rất lâu.”
Nếu ngoài ý muốn thì đó chính là Tần Thiệu pk thua nam chính, hai người họ sẽ theo ông lưu lạc đầu đường xó chợ.
…
“Em không thích nơi này.” Nói chính xác hơn là cậu không thích loại cảm giác ăn nhờ ở đậu này.
“Hơn nữa, chị cũng không thích.” Tô Tiểu Bảo lại nhìn chằm chằm vào Tô Bối, nói từng chữ từng câu.
Bởi vì là sinh đôi nên cậu có thể cảm nhận được vẻ căng thẳng và sự bất an đối với hoàn cảnh xa lạ của Tô Bối.
Nghe vậy, Tô Bối đang trải chăn mền chợt khựng người lại, nhưng cũng không phủ nhận.
Cô buông chăn trên tay xuống, bước tới ôm lấy Tô Tiểu Bảo, vùi mặt vào người cậu mà cọ qua cọ lại, buồn bã nói một câu: “Chị chỉ muốn để em được sống tốt hơn thôi.”
Đừng bỏ học, đừng đi làm, đừng bị thương, cũng đừng bị bỏ tù…
Tô Tiểu Bảo không biết trong lòng Tô Bối đang sợ hãi chuyện gì.
Nhưng quên đi, nếu Tô Bối đã muốn ở lại đây như vậy thì họ cứ ở đây thôi.
Cậu sẽ bảo vệ cô.
“Chị đừng sợ, có em ở đây rồi, em…”
Tô Tiểu Bảo mở miệng đang định nói vài câu để Tô Bối yên tâm, nhưng Tô Bối lại buông cậu ra vào lúc này, đồng thời che mũi với vẻ mặt ghét bỏ.
“Tô Tiểu Bảo, em hôi quá đấy.”
Tô Tiểu Bảo: Em… Em bảo chị dựa vào người em chắc?
“Nói như chị thơm lắm không bằng.” Tô Tiểu Bảo trợn mắt nhìn Tô Bối.
Hai người từ thành phố N đến thành phố B, vừa chen xe buýt vừa lăn lộn tàu, trên đường lại không có chỗ tắm rửa. Đi suốt một đường như vậy, không hôi mới là lạ.
Dường như Tô Bối có chút hiểu được ánh mắt ghét bỏ đó của Tần Thiệu là vì cái gì.
Nhất là khi bây giờ hai người trông vẫn còn bẩn thỉu.
Nhìn khuôn mặt toàn là bụi đất của Tô Tiểu Bảo, Tô Bối rất cố gắng mới nhịn được không cười ra tiếng.
Tro trên mặt Tô Bối và Tô Tiểu Bảo là do Tô Bối cố tình bôi vào khi xuống xe lửa, sợ rằng chưa tìm được ba thì lại gặp phải gã bỉ ổi đạo diễn gì đó trên xe lửa.
Trong tiểu thuyết có nhắc anh Tần có bệnh thích sạch sẽ.
Ban đầu Tô Bối không nghĩ tới sẽ gặp người ba phản diện nhà mình với bộ dạng này, tiếc là kế hoạch không đuổi kịp sự thay đổi nhanh chóng, trước khi rời nhà ga thì họ đã bị cảnh sát nhà ga tóm lấy rồi được Trần Đức dẫn thẳng tới trước mặt Tần Thiệu.
Xem ra lần gặp mặt này với anh Tần chưa phát huy tốt - Tô Bối lắc đầu, thở dài trong lòng.
“Chắc đằng sau cánh cửa này là phòng vệ sinh đấy. Tô Tiểu Bảo, em mau chóng đi tắm rửa sạch sẽ đi.”
“Ờ.” Tô Tiểu Bảo nhận lấy quần áo sạch mà Tô Bối đưa đến, rất hợp tác đi vào phòng vệ sinh.
Đúng rồi, Tô Tiểu Bảo cũng có bệnh thích sạch sẽ, hơn nữa còn rất nặng.
…
Vào bữa tối, bác Phúc đã gọi Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đến sảnh phụ của biệt thự.
Đây là nơi bác Phúc thường ăn cơm.
Lúc này, trên bàn ăn có ba món một canh và hai bộ bát đũa mới được thêm vào.
“Ông chủ thích yên tĩnh, những người tới làm sẽ rời đi khi đã hoàn thành công việc, cho nên ngoài ông chủ ra thì bình thường chỉ có một mình bác ở trong nhà này.” Bác Phúc vừa đi ở phía trước vừa nói, cũng coi như là một loại dặn dò với hai chị em: “Mấy ngày tiếp theo hai đứa theo bác ăn cơm ở sảnh phụ trước đi, bên này chính là sảnh phụ, bên kia nối với phòng bếp…”
“Hai đứa…”
“Cháu tên là Tô Bối, đây là em trai sinh đôi của cháu, em ấy tên là Tô Tiểu Bảo.” Thấy bác Phúc có vẻ như không biết gọi họ như thế nào nên Tô Bối tự giới thiệu với đối phương.
“Tiểu bảo bối* sao?” Bác Phúc cười. Nhưng lại âm thầm suy nghĩ: “Họ Tô ư?” hình như trong số những người có qua lại với sếp không có ai họ Tô cả.
(*: Ghép tên Tô Tiểu Bảo với Tô Bối vào)
“Ai đặt tên cho hai đứa đấy?”
“Bà Vương ạ.” Tô Bối khựng lại một thoáng rồi bổ sung thêm: “Người đã nuôi lớn bọn cháu.”
Đã xem qua tiểu thuyết nên Tô Bối biết, Cảnh Viện là nơi Tần Thiệu thường ở nhất và quản gia trong nhà này cũng là người Tần Thiệu có thể tin tưởng.
Cho nên khi đối mặt với bác quản gia mặt mũi hiền lành này, Tô Bối không giấu diếm quá nhiều.
“Ngồi xuống ăn cơm trước đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook