Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên Trần Đức thấy cho hai đứa bé đến giả mạo là con ruột của anh Tần.

Bản thân sếp vốn có tính tình lạnh lùng, cộng thêm những năm này mải bận rộn chuyện của công ty, trước giờ bên cạnh cũng không có sự tồn tại của bất cứ người phụ nữ nào.

Thật sự không nói khuếch đại chút nào, nếu không phải bên Tần Thị gây áp lực thì nói không chừng những tin tức kiểu “Anh Tần X lãnh đạm”, “Anh Tần yếu sinh lý” đã bay đầy trời rồi.

Đây không được xem là bí mật.

Đến phụ nữ cũng không có thì con chui ở đâu ra được chứ?

Rốt cuộc là do người chủ mưu điều tra không kỹ hay là đầu óc có vấn đề không biết nữa?

“Khả năng diễn xuất cũng khá đấy.” Lúc này Tần Thiệu đột nhiên lên tiếng, tùy hứng nhận xét một câu.

Lời nhận xét này là dành cho Tô Bối: Ngay khi vừa nãy đối mặt với đứa trẻ đó, tuy không đến mức tin lời của Tô Bối, nhưng thái độ của anh quả thực đã có một chốc buông lỏng.

Nghĩ lại cũng cảm thấy buồn cười.

Phái đứa trẻ đến, nghĩ rằng anh sẽ mềm lòng hay gì?

“Đang cầm gì trong tay đấy?” Tần Thiệu liếc nhìn thứ trong tay Trần Đức rồi hỏi.

“Sếp nói cái này à? Đây là tóc và móng tay của hai đứa trẻ đó.”

Nghĩ đến những lời Tô Bối đã nói khi đưa thứ này cho mình, Trần Đức suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi Tần Thiệu: “Sếp, sếp xem liệu có nên sắp xếp làm giám định AND giữa sếp với hai đứa trẻ đó không?”

“...” Tần Thiệu nhướng mí mắt lên: “Bao lâu thì có thể ra kết quả?”

“Sau khi lấy mẫu thì nhanh nhất vài tiếng là có thể ra kết quả.”

“Làm đi.”



Vốn dĩ chuyện của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đã được xem là tạm kết thúc rồi. Nhưng trong đầu đột nhiên hiện ra dáng vẻ chắc chắn của Tô Bối khi đưa đồ cho anh ấy, cũng không biết Trần Đức bị chập dây nào mà lại như bị ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Sếp có từng nghĩ rằng nếu, tôi nói nếu thôi nha, hai đứa trẻ kia thật sự có quan hệ máu mủ với sếp thì sao không?”



Nếu hai đứa trẻ kia thật sự là con của sếp.

Trần Đức: …

Anh Tần nổi tiếng lợi hại trong giới kinh doanh có thêm hai đứa trẻ con bên cạnh.

Anh ấy thực sự không thể tưởng tượng được cảnh tượng này.

Tần Thiệu không có nhiều suy nghĩ phong phú như Trần Đức, khi nghe thấy lời của Trần Đức, anh chỉ hờ hững liếc nhìn đối phương.

“Cho dù là như vậy thì đã sao?”

Chẳng qua cũng chỉ là hai đứa trẻ đột nhiên xuất hiện thôi mà, vậy thì sao?

Nhà họ Tần không thiếu tiền, Tần Thiệu anh đây càng không thiếu tiền, nếu pháp luật quy định anh phải nuôi hai đứa trẻ kia thì anh ném chút tiền ra nuôi thôi.

Nuôi đến khi trưởng thành thì ném ra ngoài.

Chỉ là trong nhận thức của Tần Thiệu không tồn tại loại khả năng đó.

Cho dù anh thực sự có con đi nữa thì cũng sẽ không phải loại chất lượng đó.



“Xem cái này trước đi.” Bỏ qua chủ đề “con cái”, Tần Thiệu ra hiệu Trần Đức cầm tài liệu trên bàn lên.

Cầm lấy tài liệu, Trần Đức nhìn kỹ một lượt, sau đó sắc mặt trở nên hơi u ám.

“Lại là Tống thị?” Trần Đức cau mày nói.

Chủ tịch của Tống Thị - Tống Ngạn Thành vì một vài nguyên nhân nên có mâu thuẫn với anh Tần cũng không phải là bí mật, Tống Thị thách thức Tần Thị từ ngoài đến âm thầm cũng không phải chuyện mới mẻ. Chỉ là, hành động nhỏ của Tống Thị gần đây có phải hơi nhiều không?

Đầu tiên là ra tay với chi nhánh Thiên Lam, lần này càng “Tốt”, trực tiếp duỗi tay đến trụ sở chính của Tần Thị luôn.



Âm thầm đục khoét nền tảng của Tần Thị thế này có ổn không thế?

“Ngày càng to gan rồi.” Tần Thiệu đánh giá một câu với vẻ mặt bình tĩnh.

Mười mấy năm trước, Tống Ngạn Thành chuyển tài nguyên của Tế Hoa để thành lập Tống Thị, bởi vì lười tranh luận với hai người kia nên anh không nói gì, mắt nhắm mắt mở cho qua.

Mấy năm nay Tống Thị lại luôn nhảy nhót trước mắt anh, anh Tần cũng chỉ xem là trò hề mà không thèm để tâm.

Nhưng không ngờ người đó lại xem sự bao dung của anh thành vốn liếng để làm càn.

“Giờ Tống Ngạn Thành đang ở thành phố S?” Tần Thiệu nhướng mày hỏi.

“Vâng, anh ta đã ở đó từ một tuần trước rồi.” Trần Đức đáp, đây cũng là tin tức anh ấy vừa nhận được. Vì khiến cho Tần Thị bị mất cánh tay chi nhánh Thiên Lam này, chủ tịch Tống quả thực rất nhọc lòng.

“Vậy thì vừa hay, đi cho anh ta một bài học.”



“Đúng rồi, đêm nay sếp còn về Cảnh Viện không?”

Anh Tần cau chặt mày: “Không về.”



Lời tác giả:

[Mẩu chuyện nhỏ]

10 ngày trước

Anh Tần: Đây là con của tôi á? Chất lượng kém quá vậy.

10 ngày sau

Anh Tần: Đây chính là con của tôi! Thơm quá

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương