Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao
Chương 43: Bọn họ đều trưởng thành

Hôm đó thứ bảy, Quý Vân Phi đến thăm Tưởng Tiểu Mễ.

Lúc đó Tưởng Tiểu Mễ đang ở ngoài ban công tưới nước cho sen đá, bây giờ cô có sáu chậu sen đá, đều là Quý Vân Phi mua cho cô, ngày nào cậu cũng nhắc cô phải cho sen đá tắm nắng và thông gió.

Mỗi chậu sen đá đều đẹp hơn nhiều so với lúc mới mua, lá cũng mọng nước hơn.

Quý Vân Phi ở dưới tòa ký túc xá có thể nhìn thấy cô, cô ở tầng hai.

Cậu huýt sáo với cô: “Bé cháo.”

Tưởng Tiểu Mễ giật mình, tưởng mình nghe nhầm, tiếp tục tưới nước.

“Búi tóc nhỏ chăm chỉ.”

Lúc này Tưởng Tiểu Mễ mới thò đầu nhìn xuống dưới, Quý Vân Phi cầm túi đồ trong tay: “Xuống ăn vặt.”

“Đợi tớ.” Tưởng Tiểu Mễ đặt bình tưới nước xuống, cầm chìa khóa chạy xuống lầu, còn không quên chỉnh lại tóc.

Đợi cô chạy xuống Quý Vân Phi cũng đi vòng về phía cổng lớn của ký túc xá, giơ tay ôm lấy cô, “Cậu chậm thôi.”

Tưởng Tiểu Mễ nhào vào lòng cậu: “Nhớ cậu.”

Quý Vân Phi nhìn cô từ trên xuống dưới, cười: “Vẫn còn giữ áo này sao.”

Là áo phông trắng và chân váy bò, lúc bọn họ chụp ảnh tình nhân cậu mua ở trên mạng cho cô.

“Ừ, có xinh không.”

Quý Vân Phi hôn cô, “Xinh.”

Hai người đã ba ngày không gặp nhau, ôm nhau một lúc mới tách ra.

Quý Vân Phi nắm tay cô đi về phía thao trường, Tưởng Tiểu Mễ thích dán lấy cậu, xung quanh lúc không có người sẽ hôn trộm cậu một cái.

Sắp đến kỳ nghỉ Quốc khánh, Tưởng Tiểu Mễ hỏi cậu hôm nào về Thượng Hải.

Quý Vân Phi: “Chiều hôm 30 tớ không có tiết, đến thăm cậu sau đó ra nhà ga.”

“Ừ.”

“Muốn ăn đồ ăn vặt gì của Thượng Hải, tớ mua cho cậu.”

“Bánh nếp.”

“Ừ, còn có gì nữa.”

“Cậu mua tớ đều thích ăn.”

Còn chưa đi đến thao trường đã nhận được điện thoại của chú Năm, chú Năm nói chú sắp đến trường của cô, đưa album ảnh cho cô.

“Vâng, con ra cổng trường đợi chú.”

Cúp điện thoại, Tưởng Tiểu Mễ nói: “Chú Năm tớ sắp qua đây, trùng hợp cậu mang album ảnh của chúng ta về ký túc xá của cậu luôn, đợi hôm Quốc khánh mang về nhà.”

“Được, tớ cũng muốn xem.” Cậu chỉ thấy bản điện tử, hình thật trông như nào cũng không biết.

Hai người đi vòng lại về phía cổng trường, Tưởng Tiểu Mễ muốn dẫn Quý Vân Phi đi gặp chú Năm.

Quý Vân Phi hỏi cô: “Tớ mặc như này có được không?”

Tưởng Tiểu Mễ cười: “Cậu cũng không đi xem mắt, dù sao chú Năm tớ cũng biết cậu mà.”

Quý Vân Phi: “Sớm biết tớ đã ăn mặc nghiêm chỉnh hơn.”

Tưởng Tiểu Mễ chỉnh là áo cho cậu: “Đẹp lắm.”

Nói với cậu: “Cậu không cần căng thẳng, tính cách chú Năm tớ với cậu tương đối giống nhau, nếu như chú Tư đến tớ đã không giới thiệu hai người với nhau rồi. Tính chú Tư có hơi giống bố tớ, nhìn trông lạnh lùng, không hài hước chút nào, không thích, tớ với chú Năm giống bạn hơn.”

Quý Vân Phi không tài nào nghĩ được làm sao một người chú hơn bốn mươi tuổi lại có thể giống như bạn bè với cô cháu gái mười tám mười chín tuổi được, không có khoảng cách thế hệ sao?

Hơn nữa chú Năm còn là người làm kinh doanh, đã mất đi sự mộc mạc của người bình thường từ lâu.

Đợi lúc gặp chú Năm Quý Vân Phi bất ngờ, sao lại trẻ như vậy?

Tưởng Tiểu Mễ kéo Quý Vân Phi đi về phía xe của chú Năm, chú Năm vốn không định xuống xe, thấy Quý Vân Phi đến chú đẩy cửa đi xuống.

“Chú Năm tớ.”

Tưởng Tiểu Mễ lịch sự một tiếng: “Con chào chú Năm.”

“Bạn trai con, Quý Vân Phi.” Tưởng Tiểu Mễ rất hạnh phúc giới thiệu.

Chú Năm mỉm cười gật đầu, giơ tay: “Chào cháu.”

Quý Vân Phi bất ngờ, không ngờ được chú Năm còn xem cậu là người lớn, vội giơ tay, lại nói: “Cháu chào chú Năm.”

Chú Năm nhìn Tưởng Tiểu Mễ: “Tối nay cùng nhau ăn cơm đi.” Ra hiệu cho hai người lên xe.

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu: “Không đi, bọn con phải hẹn hò.” Sau đó cười: “Có điều chú nguyện ý làm bóng đèn con cũng không để ý đâu.”

Chú Năm vỗ đầu cô, “Ngứa đòn à.” Sau đó đưa album cho cô, “Vậy không làm lỡ hai đứa đi chơi nữa, có thời gian đến công ty chú chơi.”

“Vâng ạ.”

Chú Năm hỏi Tiểu Mễ có đủ tiền tiêu không.

“Đủ ạ, con không cần tiêu gì hết.”

Không làm phiền hai người hẹn hò, chú Năm nói với Quý Vân Phi mấy câu rồi rời đi.

“Chú Năm cậu thật sao?” QUý Vân Phi vẫn không dám tin.

“Đúng vậy, không thấy bọn tớ giống nhau sao?”

“Còn tưởng là anh cậu nữa.”

“Ừ, chú Năm lớn hơn anh tớ mấy tuổi.”

Album rất nặng, Quý Vân Phi xách, “Chúng ta tìm chỗ nào cùng nhau xem đi.”

“Được, đúng lúc tớ cũng muốn nói chuyện gia đình tớ với cậu.” Cô với Quý Vân Phi trước đây rất ít nhắc đến chuyện trong gia đình cô, lúc học cấp ba là vì không có thời gian, mỗi lần gặp nhau thời gian sến sẩm còn không đủ.



Sau khi lên đại học mỗi lần gặp nhau càng sến sẩm hơn, tranh thủ từng phút giây ôm hôn, càng không có thời gian nói những chuyện nhỏ này.

Vẫn là đến bãi cỏ bình thường hay ngồi, Quý Vân Phi ôm Tưởng Tiểu Mễ từ đằng sau, hai người lật xem album, mỗi một cảnh đều là những gì bọn họ trải qua từ cấp hai đến cấp ba.

Những cái bút và chỗ đồ ăn vặt kia cũng ở trong đó.

Lật xem từng trang, giống như lật lại quá khứ một lần, mọi chuyện vẫn như ngày hôm qua.

Từng cảnh tượng, cho dù có không xem chỗ ảnh này Quý Vân Phi cũng nhớ.

Tưởng Tiểu Mễ cũng nhớ.

Xem đến trang cuối cùng Tưởng Tiểu Mễ lại lật lại từ đầu, xem như nào cũng không đủ.

Trong đó có một bức ảnh, cậu chơi bóng ở sân bóng, cô nằm bò ở trên hành lang tầng hai nhìn xuống. Cảnh này cậu đã bí mật nói với nhiếp ảnh gia, để nhiếp ảnh gia cố ý sắp xếp như vậy.

Bây giờ Quý Vân Phi vô cùng muốn biết, “Này, khi đó ngày nào cậu với Tăng Kha cũng nằm bò trên hành lang, hai người nói gì vậy?”

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu: “Quên rồi, ai còn nhớ rõ vậy chứ, ba năm rồi.” Sau đó quay đầu nhìn cậu, cười nói: “Có điều ngày nào cũng nhìn trộm cậu chơi bóng.”

Quý Vân Phi hôn chặn lấy môi cô, cậu lấy album từ trên đùi Tiểu Mễ xuống, ôm nhấc để cô ngồi lên đùi mình, hai người hôn nhau không thể tách rời.

Sau đó Tưởng Tiểu Mễ cảm giác chỗ mình ngồi hình như có gì không đúng, mặt đột nhiên đỏ, vội vàng rời khỏi lòng cậu, ngồi sang bên cạnh.

Tưởng Tiểu Mễ đặt tay lên vai cậu, giơ tay đ á n h cậu mấy cái, “Đáng ghét.”

Quý Vân Phi ho khan hai tiếng, hôn lên tóc cô, phá vỡ bầu không khí ngại ngùng: “Đúng rồi, không phải cậu muốn nói chuyện nhà cậu với tớ sao?”

Tưởng Tiểu Mễ ngồi thẳng dậy, “Ừ, thật ra nhà tớ rất phức tạp.”

Quý Vân Phi nói: “Tớ chỉ biết bác cả cậu là ai.” Cũng chỉ là tin đồn trên mạng, còn có đúng hay không thì không ai chứng thực được.

Đối với các thành viên khác trong gia đình nhà cô, trên mạng càng không có.

Tưởng Tiểu Mễ: “Cậu biết người đó là bác cả tớ sao, chính là bố của anh họ Tưởng Bách Xuyên.”

Quý Vân Phi vẫn luôn khó hiểu: “Chú Năm cậu trẻ như vậy sao?” Cảm giác như cách bố Tưởng Tiểu Mễ một thế hệ, không giống anh em, tuổi cũng cách nhau quá nhiều.

Tưởng Tiểu Mễ nói rất chi tiết.

Bố tớ có tổng cộng năm anh chị em, ở giữa bác cả bố tớ và bác cả còn có cô Ba, là do ông nội và bà nội ruột sinh ra, sau khi cô tớ được mấy tuổi thì bà nội bị bệnh mất.

Là một mình ông nội nuôi lớn ba đứa trẻ.

Sau này khi bố tớ và mọi người trưởng thành rồi đều khuyên ông nội tớ đi thêm bước nữa, nói sau khi bọn họ đi làm không có thời gian ở nhà, sau này kết hôn càng không có thời gian ở cùng ông.

Ông nội tớ là một người rất có sức quyến rũ, ngoại trừ sự cố chấp và sự mạnh mẽ thuộc về thời đại của ông ra thì thật sự không có cái gì khác để chê.

Sau đó tình cờ, chính là bà nội bây giờ của tớ đã quen ông nội, bà nội nhỏ hơn ông nội tớ hai mươi tuổi, lớn hơn bác cả với bố tớ mấy tuổi.

Bà nội tớ là một trong số ít cô gái dám đi ngược lại thời đại lúc đó, ông tớ hơn bốn mươi tuổi rồi bà mới có hơn hai mươi, mặc kệ sự phản đối của gia đình, gả cho ông nội tớ.

Sau này sinh ra chú Tư và chú Năm tớ.

Sau này nữa thì ông nội tớ lớn tuổi, cũng không còn sức lực quản con cái, bác cả tớ, đặc biệt là bố tớ đã đảm nhận vai trò cha mẹ.

Có điều chú Tư và chú Năm đều không thích nghe lời bố tớ, anh tớ cũng không nghe.

Sau đó cười nói: “Tớ cũng không nghe.”

Quý Vân Phi nghe xong cảm thán, “Giống như ở trên TV vậy.”

Tưởng Tiểu Mễ cười: “Chuyện nhà tớ còn đặc sắc hơn nhiều trên TV, đợi sau này tớ sẽ nói từ từ cho cậu nghe, có quá nhiều tớ không biết nói từ đâu.”

Cô nói: “Lại nói với cậu bên nhà mẹ tớ.”

Quý Vân Phi gật đầu: “Được.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Bên nhà mẹ tớ thì đơn giản hơn, ông bà ngoại tớ qua đám cưới vàng rồi, rất hạnh phúc.

Mẹ tớ có bốn anh chị em, cậu cả, cậu Hai, mẹ tớ là thứ ba, còn có cậu út nữa, có điều từ nhỏ tớ đã quen gọi cậu là cậu Ba.

Cậu Ba là nằm ngoài kế hoạch của ông bà ngoại tớ, nghe nói vốn dĩ không muốn sinh, sau này không biết như thế nào lại sinh ra, vậy nên mẹ tớ với cậu Ba kém nhau nhiều tuổi.

Quý Vân Phi hỏi: “Bọn họ đều làm kinh doanh sao hay là?”

Tưởng Tiểu Mễ: “Nhà tớ thì có cô Ba, chú Tư với chú Năm tớ làm kinh doanh, bên nhà bà ngoại tớ thì chỉ có cậu Ba làm kinh doanh. Bọn họ đều không thích bị người nhà quản, những người khác đều giống bố tớ.”

Quý Vân Phi hiểu rồi, nhất thời cảm thấy áp lực.

Tưởng Tiểu Mễ nói: “Tớ còn chưa nói tên của bọn họ nữa, nói rồi cậu sẽ biết.”

Quý Vân Phi cười: “Cậu đừng dọa tớ.”

Tưởng Tiểu Mễ trêu cậu: “Tớ dọa cậu còn hơn để người khác dọa cậu, biết sớm sớm có tâm lý chuẩn bị áp lực.”

Biểu cảm Quý Vân Phi rất nghiêm túc: “Được rồi, cậu nói đi.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Anh họ tớ với anh ruột tớ cậu đều biết rồi, cô Ba tớ có hai người con, một trai một gái, em tớ bây giờ đang học tiểu học, một cô nhóc tinh ranh*.”

(Bản gốc tiếng Trung là 小渣渣一个: nghĩa chỉ những người cặn bã, kh ố n n ạ n kiểu dạng xấu xa mà nếu dùng cho cô bé học tiểu học thì mấy từ này hơi quá nên tui để như kia, bạn nào biết từ nào oki hơn thì cmt cho tui biết nha)

Anh họ tớ là Thẩm Lăng.

Chú Tư tớ tên Tưởng Mộ Thừa, chú Năm tớ cậu gặp rồi, Tưởng Mộ Tranh.

Cậu Hai và cậu Ba tớ đều ở trong quân đội, nói cậu cũng không biết, sau này cậu sẽ gặp, cậu Ba tớ tên Nhậm Ngạn Đông.

Quý Vân Phi: “............”

Một lát mới hoàn hồn lại, sau đó cười, “Mau đi tìm cho tớ sợi dây, tớ muốn t r e o c ổ.”

Tưởng Tiểu Mễ đánh cậu, sau đó lại hôn cậu.

Quý Vân Phi hiểu rồi: “Vậy nên bố cậu đồng ý cho chúng ta ở bên nhau mới là không bình thường.”

Dùng tay sờ mặt cô: “Sau này nếu bố cậu không đồng ý, cậu không được phép tức giận, đổi lại là tớ nếu tớ ở vị trí của bố cậu, có lẽ tớ cũng không để con gái mình gả cho một chàng trai nghèo như vậy.”

Điều kiện nhà cậu nếu so với nhà bình thường thì khá giả nhưng nếu so với nhà Tưởng Tiểu Mễ thì chính là nghèo.

Tưởng Tiểu Mễ hỏi: “Vậy liệu có ngày cậu áp lực lớn quá mà chia tay không?”

Với điều kiện của cậu thì có không biết bao nhiêu gia đình trung lưu muốn cậu làm con rể.

Mà vốn dĩ cậu không phải là người có dã tâm, không có tham vọng với tiền, có lẽ là do ảnh hưởng của bầu không khí của gia đình, cậu cảm thấy là gia đình trung lưu là hạnh phúc nhất, có nhà có xe có tiền tiết kiệm, còn có thời gian đi du lịch.

Không nhất thiết là cô.

Quý Vân Phi nâng cằm cô lên hôn xuống, “Chia tay rồi cậu phải làm sao? Cho tớ mười năm, tớ sẽ không kém bọn họ.”

Sau đó đắc ý: “Đến lúc đó tớ cho cậu mấy tấm thẻ đen, cậu tặng cho chú Năm và chú Tư cậu, bảo bọn họ tiêu sao cũng được.”

“Haha, cái này được.”

Tưởng Tiểu Mễ ôm chặt lấy eo cậu, nằm trong lòng cậu, “Thật ra tớ cũng không có nhiều thứ cần theo đuổi, có nhà có xe sau đó có thời gian đi vòng quanh thế giới, như chú Tư chú Năm tớ quá mệt. Đã nửa năm rồi tớ không được gặp cậu Ba tớ, bay khắp thế giới, tiền kiếm được nhiều cũng không có thời gian tiêu.”

Quý Vân Phi: “Như vậy không được, tớ phải để bố cậu thấy được, cậu gả cho tớ không sai.”

Cậu nhẹ vỗ đầu cô: “Nói với cậu chuyện này, đợi tớ lên năm hai rồi có lẽ sẽ phải cùng thầy giáo bọn tớ làm một hạng mục, hiện tại được thầy chọn qua làm việc vặt, nếu như biểu hiện tốt chắc chắn sẽ có cơ hội tham gia vào hạng mục, lấy được tiền còn có thể rèn luyện bản thân.”

Cậu rất tự trách: “Chỉ là không có thời gian ở cùng cậu, cũng không có thời gian ngày nào cũng đến thăm cậu được.”

Tưởng Tiểu Mễ nghe cậu có thể có hạng mục vui còn không kịp: “Không sao, đến lúc đó tớ cũng rất bận, phải thực tập các kiểu, nếu không ở trường cũng không được học nhiều đến vậy.”

Quý Vân Phi nắm lấy tay cô, “Vậy chúng ta vẫn giống hồi cấp ba, mỗi tối sẽ dành ra hai mươi phút viết nhật ký, sau đó qua một thời gian thì trao đổi cho nhau.”

Mặc dù bây giờ có thời gian gọi điện nhắn tin, nhưng lúc bận cũng sẽ quên mất mấy ngày trước xảy ra chuyện gì, ghi lại sẽ không quên.

Đợi sau này già rồi còn có thể lấy ra xem.

Bắt đầu từ hôm đó hai người đều lên kế hoạch cho tương lai, đồng thời đặt nhau lên vị trí quan trọng nhất của bản kế hoạch.

Kỳ hai năm hai Quý Vân Phi bắt đầu làm hạng mục với giảng viên, đãi ngộ tốt nhưng không có một chút thời gian riêng tư nào.

Tưởng Tiểu Mễ còn bận hơn cậu, có lẽ sợ làm chậm trễ thời gian của cậu, sợ trong lòng cậu ấy náy nên chưa bao giờ ghim cậu, cũng không bao giờ o á n trách cậu không có thời gian ở cùng cô.

Cô dường như dùng toàn bộ thời gian rảnh của mình để học hỏi những điều mới.

Trạng thái và Tưởng Tiểu Mễ lại quay về mấy năm cấp ba.

Ngày nào cũng bận rộn nhưng rất phong phú.

Ngày nào cũng viết lại trong nhật ký hôm nay làm gì.

Những năm tháng tuổi trẻ đã để lại những dấu chân khác nhau trong cuốn nhật ký của cậu và Tưởng Tiểu Mễ, thuộc về cậu và Tưởng Tiểu Mễ.

Mấy năm nay Đằng Tề cũng không còn nói nhảm nhiều nữa, nhưng cũng không ít. Tuần nào cậu ta cũng đến trường bọn họ ăn cơm, ăn xong rồi về, rảnh rỗi lại đến trường của Tưởng Tiểu Mễ.

Trạng thái nhiều nhất của Đằng Tề trên vòng bạn bè là liên quan đến Nhân Đại và Thanh Hoa, không biết còn tưởng cậu ta học ở Thanh Hoa bạn gái ở Nhân Đại…

Đến cuối thu.

Cuối tuần Quý Vân Phi dẫn Tưởng Tiểu Mễ đi ngắm lá phong, Tưởng Tiểu Mễ đi mệt rồi Quý Vân Phi cõng cô.

“Cậu lại đăng vòng bạn bè à?” Tưởng Tiểu Mễ mở phần 9 ô ảnh ra, có mấy tấm chụp phong cảnh, còn lại đều là ảnh chụp chung của hai người.

“Chụp đẹp đúng không?” Quý Vân Phi hỏi.

“Ừ, ngày nào cậu cũng show ân ái, họ hàng nhà cậu có block cậu không?”

“Không, xem show ân ái đến n g h i ệ n rồi, nếu như một thời gian mà không đăng bài mới, ông bà nội sẽ hỏi bố tớ có phải bọn mình chia tay rồi không.” Quý Vân Phi cười: “Vậy nên phải thường xuyên show ân ái, thỏa mãn sự hóng chuyện nhàm chán của bọn họ.”

“......”

Lên trên núi phong cảnh rất đẹp.

Đi mệt rồi hai người tìm chỗ ngồi xuống.

Tưởng Tiểu Mễ mở cặp sách ra, hai người uống nước trước, cô lại cho tay vào trong cặp sách: “Nhắm mắt lại đi, tớ có bất ngờ cho cậu.”

Quý Vân Phi: “Bất ngờ gì vậy?” Nói rồi nhắm mắt lại.

Tưởng Tiểu Mễ nói: “Tớ n ợ cậu, đại hội thể thao mùa thu năm cấp hai đó, cậu chạy đường dài xuất phát chậm nên không lấy được hạng nhất, có lẽ là tìm tớ ở trên khán đài có đúng không?”

Quý Vân Phi cười: “Cũng được, không ngốc.”

Tưởng Tiểu Mễ đá cậu một cái, “Nói linh tinh nữa xem!” Sau đó lấy quà chuẩn bị từ trong cặp ra: “Hôm nay bù đắp lại phần thưởng cho cậu.”

Đeo sợi dây màu trắng xanh lên cổ cậu.

Quý Vân Phi mở mắt, cúi đầu nhìn xem thử cô làm phần thưởng gì, nhìn xong ngạc nhiên, sau đó vô cùng vui sướng: “Cậu mua nhẫn lúc nào thế?”

Tưởng Tiểu Mễ: “Nghỉ hè, tớ đi làm thêm kiếm tiền mua, đợi mùa thu tặng cậu.”

Quý Vân Phi đưa nhẫn lên môi, cẩn thận hôn xuống, sau đó nâng cằm cô, từ từ lại gần, suýt nữa thì hôn được.

“Quý đại ca, sắp đến rồi.” Trợ lý trong lớp quay người lại, nhắc nhở Quý Vân Phi ngồi ở hàng ghế sau.

Quý Vân Phi giật mình, hoàn hồn mấy giây mới không nỡ mở mắt ra, “Biết rồi.” Giọng rõ ràng không thoải mái.

Trợ lý: “...”

Lớn thế rồi mà vẫn bị quạu lúc gọi dậy sao?

Không phải cậu nói trước rồi sao, trước khi đến mười phút mới gọi cậu sao?

Quý Vân Phi nhìn nhẫn ở trên ngón áp út, vừa rồi cậu nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại ngủ mất, sau đó lại mơ thấy lúc năm nhất dẫn Tưởng Tiểu Mễ đến công viên ngắm lá phong, mọi thứ trong mơ đều chân thực như vậy.

Điều mất hứng là cậu vẫn chưa hôn được Tiểu Mễ, bị trợ lý gọi tỉnh.

Xe chạy với tốc độ chậm, phía trước lại bị tắc.

Quý Vân Phi nhìn ra phía ngoài xe, trong lòng nghĩ đến chuyện hạng mục.

Điện thoại rung, là ‘Bé cháo’ đăng ảnh mới, là con mèo đá con chó.

Quý Vân Phi: “...”

Gift của cô mấy năm nay vẫn luôn được nâng cấp, Tưởng Bách Xuyên đã làm cho cô năm bộ biểu tượng cảm xúc.

Cậu trả lời:【Làm việc cho tốt.】

Bây giờ Tiểu Mễ đang thực tập ở đài truyền hình, năm tư sắp kết thúc, bọn họ đã có thể tìm công ty để thực tập không cần đến trường.

Bé cháo:【Ừ, uống trà chiều, sắp phải làm việc rồi, moahh~】

Quý Vân Phi cười:【Yêu em.】

Cất điện thoại, Quý Vân Phi tiếp tục nhìn ra ngoài xe.

Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã đến mùa đông năm tư, bọn họ đã quen nhau được chín năm rưỡi.

Trong công việc, bé cháo của cậu cơ bản đã có thể độc lập.

Lúc riêng tư, cô vẫn là cô gái chưa trưởng thành đó, thích ăn đồ ăn vặt, thích dính lấy cậu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương