Một Ngày Ba Bữa
Chương 45: Gạo Thanh Phổ 2

Trương Bảo Lâm lại đến, anh đóng góp một phần đậu phụ khô và cây tể thái. Vu Đàm kinh doanh cửa hàng bán hoa nên thỉnh thoảng anh sẽ đến đây, cũng chia sẻ việc nhà, đặc biệt là phương diện nấu nướng. Vu Đàm vô cùng kén ăn, cho nên anh liền vắt óc tìm cách học nấu ăn. Mùa xuân nên ăn một chút rau cải tươi. Luộc chín cây tể thái sau đó cắt nhỏ, đậu phụ khô thì thái hạt lựu, để tất cả vào trong chén lớn cùng với đậu phộng rang, dùng dầu mè và muối trộn đều.

Hạ Hiểu và anh không thân lắm, Trương Bảo Lâm có tính cách ôn hòa và dễ ngại ngùng, hai người tán gẫu chưa được hai câu, người giao hàng đã ấn chuông cửa, là đơn của Hạ Hiểu, được gửi từ một nhà ăn địa phương. Một phần đậu phụ nấu thịt kho tàu, một phần nghêu hấp hành, một phần đọt non nấu rượu, hai cái bánh bao nhân gạch cua, một phần gan heo ngâm tương.

Vu Đàm không ăn cơm vì vậy Ôn Sùng Nguyệt chưng cơm hơi ít. Sau khi chín, Hạ Hiểu xới lên, cô định dọn cơm nhưng lại bị Ôn Sùng Nguyệt im lặng ngăn lại.

“Em ra ngoài đi.”

Hạ Hiểu: “Hả?”

“Em là vợ mới cưới của anh.”

Ôn Sùng Nguyệt nói.

“Anh dẫn em đến nhà cô của anh làm khách, mấy việc như xới cơm chia đũa này, không cần em phải làm —--- ra ngoài kia tâm sự với cô đi, ở đây đã có anh và Bảo Lâm rồi.”

Hạ Hiểu hiểu ý của anh nên cũng không miễn cưỡng, cô buông đồ xuống sau đó đi ra ngoài.

Thật ra đề tài giữa cô và Vu Đàm cũng chỉ dừng lại ở cây cỏ hoa lá, Ôn Sùng Nguyệt và Trương Bảo Lâm đem đồ ăn từng món dọn lên. Không uống được rượu nên Vu Đàm tự pha trà, là Bích Loa Xuân của Động Đình.



Sau khi biết được Hạ Hiểu vừa mới từ chức, Vu Đàm lên tiếng: “Cô chính là hoa nghệ sư, Hiểu Hiểu, con có hứng thú không?”

Hạ Hiểu sửng sốt: “Hoa nghệ sư?”

Cô thật cẩn thận hỏi: “Nhưng con không có kinh nghiệm nào liên quan đến cái này….”

Vu Đàm nói: “Việc gì cũng cần phải học, Sùng Nguyệt hẳn đã nhắc với con về việc làm của cô?”

Hạ Hiểu gật đầu.

Ôn Sùng Nguyệt đặt phần cơm đã chuẩn bị đến trước mặt cô, dùng loại gạo Thanh Phổ mỏng, hạt gạo được nấu chín óng ánh bốc hơi, có chút ánh xanh, mềm mại thơm phức, giống như mặt trời dần dần nhô lên.

Giữa mùi hương nóng hầm hập, Hạ Hiểu nhớ đến một việc Ôn Sùng Nguyệt từng nói, có hai cửa hàng bán hoa ở Tô Châu được đặt dưới danh nghĩa của Vu Đàm, đồng thời cô còn nhận rất nhiều đơn thiết kế cắm hoa — ví dụ như cho hôn lễ của minh tinh, ví dụ như hợp tác với một cửa hàng triễn lãm thương hiệu cao cấp.

Với mỗi tác phẩm hoa của Vu Đàm đều nhận được lời khen từ trong ngành.

“Loại việc như thẩm mỹ này, có thể bồi dưỡng, nhưng thiên phú cũng rất quan trọng.”

Vu Đàm gật đầu.



“Tuyển hai năm, không có một ai hợp ý.”

Nói đến đây Vu Đàm thở dài, nhìn về phía Trương Bảo Lâm.

“Đáng ra Bảo Lâm có thể làm, có điều nó sắp lên năm ba rồi, vẫn nên dồn lực chú ý vào học tập thì hơn.”

Trương Bảo Lâm nói: “Chị, em có thể sắp xếp giữa học và làm mà.”

Vu Đàm không tỏ ý gì, cô lắc lắc đầu, một lần nữa hỏi Hạ Hiểu: “Có điều cô phải nói cái xấu trước, con người của cô vô cùng bắt bẻ và có yêu cầu cao, con muốn đến chỗ của cô làm việc, trước tiên phải học tập—- Nghe Ôn Sùng Nguyệt nói, hai ngày nữa con sẽ về Bắc Kinh?”

Hạ Hiểu nói: “Dạ đúng vậy.”

Vu Đàm nghĩ nghĩ: “Cô có một người học trò nhỏ, cũng đang ở Bắc Kinh, có điều nó học không được nhiều lắm, chỉ có chút da lông…Lát nữa cô sẽ gọi cho nó, sau khi về Bắc Kinh, trước hết con cứ theo nó học mấy ngày. Đợi Sùng Nguyệt về Tô Châu, vừa hay con có thể đến đây, cô có thể dạy thêm cho con.”

Ôn Sùng Nguyệt cười: “Cô, cô để con nghĩ lại đã.”

Vu Đàm: “Sao nào? Không nỡ à?”

Lòng bàn tay Hạ Hiểu đổ mồ hôi, từ trước đến nay cô là một người không giỏi lựa chọn, Vu Đàm nói rất nhiều rất nhiều, liên tiếp thâm nhập vào đầu khiến cô không có cách nào lấy lại tinh thần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương