Một Ngày Ba Bữa
-
Chương 43: Rượu Vang Đá Đỏ 3
Lúc Tiểu Hà Mễ mới chui thùng rác xong vui vẻ chạy về phía Ôn Tuyền, Ôn Tuyền thích sạch sẽ né tránh, cuối cùng tiếng kêu đầu tiên phát ra ở nhà mới là : "“A~ OO~”
Hạ Hiểu không tham dự vào sự cạnh tranh giữa hai con mèo nhỏ, cô đang khẩn trương bởi vì gặp mặt cô của Ôn Sùng Nguyệt.
Cô của Ôn Sùng Nguyệt theo họ mẹ, tên một chữ duy nhất là Đàm, nhỏ hơn mười tuổi so với bố của Ôn Sùng Nguyệt, không kết hôn, trước mắt đang kết giao với một bạn trai, đã giới thiệu qua, không chênh lệch tuổi lớn quá so với Hạ Hiểu, vẫn còn đang học nghiên cứu sinh ở đây, thân hình mảnh khảnh, lúc nói chuyện đỏ mặt, tên cũng rất thú vị, Trương Bảo Lâm, cô gọi anh ta là Tiểu Lâm.
Nhà của cô ở khu dân cư lân cận, cô là người thật sự yêu hoa, phòng nằm ở lầu một, ngay cả nhà cũng trang trí giống như nhà kính trồng hoa, chưa kể trồng mấy cây anh đào, phân bố cảnh hoa ngoài sân cũng rất đặc biệt. Từ trúc và đèn đường màu đồng cổ lồng ghép vào nhau, hai bên lối đi rải sỏi trắng, cỏ lúa đường có màu sắc động lòng người, hoa khổ sâm chưa nở, những nhánh hoa tú cầu lớn và con rắn, cỏ roi ngựa, hoa giấy cùng phối hợp chặt chẽ, đặc biệt xây dựng ra một tiểu viện trên sườn núi thấp là Venus Yemeni và Holly bằng sắt đứng kiêu hãnh.
Ôn Sùng Nguyệt tới thăm hỏi, đem theo một mẻ cá đuối, cá Trường Giang tháng 3 tháng 4 là tươi nhất, chính là thời điểm thích hợp nhất để thưởng thức.
Vu Đàm và Ôn Sùng Nguyệt có ánh mắt giống nhau, có điều mặt mũi nhìn lãnh đạm hơn một chút, cô lúc nói chuyện giọng điệu cũng chậm, khách khí, không để cho Hạ Hiểu cùng vào bếp, mà đuổi Tiểu Lâm đi làm trợ thủ cho Ôn Sùng Nguyệt, còn mình và Hạ Hiểu nói chuyện phiếm uống trà.
Lần đầu gặp mặt, Hạ Hiểu cẩn trọng, giọng nói lúc trả lời cũng nhỏ, có điều Vu Đàm cũng không thèm để ý, hàn huyên chút việc vặt gia đình,
Vu Đàm không thích cười, mặc dù có ánh mắt tương tự Ôn Sùng Nguyệt, nhưng là một mỹ nhân lạnh lùng tiêu chuẩn.
Trong lòng Hạ Hiểu thấp thỏm, suy tư thật lâu, chủ động nhắc tới khoảng sân nhỏ với Vu Đàm: “ Sân vườn cô làm rất đẹp, cô tự mình làm sao ạ?”
Nói tới thực vật hoa cỏ, Vu Đàm mới lộ ra nụ cười thật lòng: “ Đúng vật, tốn của cô không ít sức lực.”
Dừng lại một chút, cô lại hỏi: “Nghe Sùng Nguyệt nói, cháu cũng thích cây cỏ?”
Trong phòng bếp, Ôn Sùng Nguyệt đang xử lý con cá đuối, con cá to, màu xám trắng, không có vảy, bụng bành trướng, nhìn qua giống như một con cá da trơn cỡ lớn. Nó là do Ôn Sùng Nguyệt nhờ một người bạn tìm, mới vừa bắt được không lâu, bụng trắng như tuyết, cơ thể hai bên đều nhàn nhạt ửng đỏ.
Ôn Sùng Nguyệt xử lý cá, động tác gọn gàng, xẻ bụng thành thạo tự nhiên, Trương Bảo Lâm không quen, thấy vậy trợn mắt há hốc mồm.
Cá đuối có cơ thể lớn, lại vất vả mới có thể bắt được một con, Ôn Sùng Nguyệt định làm mấy món ăn, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Trương Bảo Lâm không dám xuống tay cũng không miễn cưỡng, cười nói: “Anh đi ra ngoài nghỉ ngơi trước đi, ở đây để ta làm một mình cũng được.”
Trương Bảo Lâm khách sáo nói mấy câu, mới rời đi.
Ôn Sùng Nguyệt cắt cá thành từng khối, trong lòng đã nghĩ kỹ xử lý con cá này như thế nào. Không chỉ thịt cá, đầu cá cũng ăn được nhiều, miệng cá đuối thịt mềm đầy chất dính, thích hợp dùng để làm chân giò hun khói, măng mùa đông mới xứng...
Đang suy nghĩ thì nghe tiếng bước chân ở cửa phòng bếp, Ôn Sùng Nguyệt cho là Trương Bảo Lâm quay lại, anh cúi đầu nói: “Nơi này không cần anh, ra ngoài nghỉ ngơi đi.”
Không phải, tiếng bước chân nhẹ nhàng, một lát sau, Hạ Hiểu lộ ra cái đầu nhỏ, nhỏ giọng nói với anh: “Nhưng mà em cảm thấy anh chắc đang cần em.”
Hai tay Ôn Sùng Nguyệt đều là mùi cá, không đụng vào cô, cười nhẹ: “Học sinh tới giúp thầy giáo?”
“Hôm qua anh …Ừm,” Hạ Hiểu nói, “Dạy em nhiều thứ như vậy, bây giờ em có lẽ có thể giúp được việc gì đó rồi."”
Cô vẫn hơi ngượng ngùng, ngại ngùng nói rõ, ấp a ấp úng, làm cho Ôn Sùng Nguyệt cười.
“Bây giờ vẫn xấu hổ như vậy, một câu nói cũng không hoàn chỉnh.” Ôn Sùng Nguyệt cúi đầu nhìn cô hỏi : “ Ở trên weibo khí thế đăng quần của chồng Phi Phi chạy đi đâu rồi?”
Hạ Hiểu không tham dự vào sự cạnh tranh giữa hai con mèo nhỏ, cô đang khẩn trương bởi vì gặp mặt cô của Ôn Sùng Nguyệt.
Cô của Ôn Sùng Nguyệt theo họ mẹ, tên một chữ duy nhất là Đàm, nhỏ hơn mười tuổi so với bố của Ôn Sùng Nguyệt, không kết hôn, trước mắt đang kết giao với một bạn trai, đã giới thiệu qua, không chênh lệch tuổi lớn quá so với Hạ Hiểu, vẫn còn đang học nghiên cứu sinh ở đây, thân hình mảnh khảnh, lúc nói chuyện đỏ mặt, tên cũng rất thú vị, Trương Bảo Lâm, cô gọi anh ta là Tiểu Lâm.
Nhà của cô ở khu dân cư lân cận, cô là người thật sự yêu hoa, phòng nằm ở lầu một, ngay cả nhà cũng trang trí giống như nhà kính trồng hoa, chưa kể trồng mấy cây anh đào, phân bố cảnh hoa ngoài sân cũng rất đặc biệt. Từ trúc và đèn đường màu đồng cổ lồng ghép vào nhau, hai bên lối đi rải sỏi trắng, cỏ lúa đường có màu sắc động lòng người, hoa khổ sâm chưa nở, những nhánh hoa tú cầu lớn và con rắn, cỏ roi ngựa, hoa giấy cùng phối hợp chặt chẽ, đặc biệt xây dựng ra một tiểu viện trên sườn núi thấp là Venus Yemeni và Holly bằng sắt đứng kiêu hãnh.
Ôn Sùng Nguyệt tới thăm hỏi, đem theo một mẻ cá đuối, cá Trường Giang tháng 3 tháng 4 là tươi nhất, chính là thời điểm thích hợp nhất để thưởng thức.
Vu Đàm và Ôn Sùng Nguyệt có ánh mắt giống nhau, có điều mặt mũi nhìn lãnh đạm hơn một chút, cô lúc nói chuyện giọng điệu cũng chậm, khách khí, không để cho Hạ Hiểu cùng vào bếp, mà đuổi Tiểu Lâm đi làm trợ thủ cho Ôn Sùng Nguyệt, còn mình và Hạ Hiểu nói chuyện phiếm uống trà.
Lần đầu gặp mặt, Hạ Hiểu cẩn trọng, giọng nói lúc trả lời cũng nhỏ, có điều Vu Đàm cũng không thèm để ý, hàn huyên chút việc vặt gia đình,
Vu Đàm không thích cười, mặc dù có ánh mắt tương tự Ôn Sùng Nguyệt, nhưng là một mỹ nhân lạnh lùng tiêu chuẩn.
Trong lòng Hạ Hiểu thấp thỏm, suy tư thật lâu, chủ động nhắc tới khoảng sân nhỏ với Vu Đàm: “ Sân vườn cô làm rất đẹp, cô tự mình làm sao ạ?”
Nói tới thực vật hoa cỏ, Vu Đàm mới lộ ra nụ cười thật lòng: “ Đúng vật, tốn của cô không ít sức lực.”
Dừng lại một chút, cô lại hỏi: “Nghe Sùng Nguyệt nói, cháu cũng thích cây cỏ?”
Trong phòng bếp, Ôn Sùng Nguyệt đang xử lý con cá đuối, con cá to, màu xám trắng, không có vảy, bụng bành trướng, nhìn qua giống như một con cá da trơn cỡ lớn. Nó là do Ôn Sùng Nguyệt nhờ một người bạn tìm, mới vừa bắt được không lâu, bụng trắng như tuyết, cơ thể hai bên đều nhàn nhạt ửng đỏ.
Ôn Sùng Nguyệt xử lý cá, động tác gọn gàng, xẻ bụng thành thạo tự nhiên, Trương Bảo Lâm không quen, thấy vậy trợn mắt há hốc mồm.
Cá đuối có cơ thể lớn, lại vất vả mới có thể bắt được một con, Ôn Sùng Nguyệt định làm mấy món ăn, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Trương Bảo Lâm không dám xuống tay cũng không miễn cưỡng, cười nói: “Anh đi ra ngoài nghỉ ngơi trước đi, ở đây để ta làm một mình cũng được.”
Trương Bảo Lâm khách sáo nói mấy câu, mới rời đi.
Ôn Sùng Nguyệt cắt cá thành từng khối, trong lòng đã nghĩ kỹ xử lý con cá này như thế nào. Không chỉ thịt cá, đầu cá cũng ăn được nhiều, miệng cá đuối thịt mềm đầy chất dính, thích hợp dùng để làm chân giò hun khói, măng mùa đông mới xứng...
Đang suy nghĩ thì nghe tiếng bước chân ở cửa phòng bếp, Ôn Sùng Nguyệt cho là Trương Bảo Lâm quay lại, anh cúi đầu nói: “Nơi này không cần anh, ra ngoài nghỉ ngơi đi.”
Không phải, tiếng bước chân nhẹ nhàng, một lát sau, Hạ Hiểu lộ ra cái đầu nhỏ, nhỏ giọng nói với anh: “Nhưng mà em cảm thấy anh chắc đang cần em.”
Hai tay Ôn Sùng Nguyệt đều là mùi cá, không đụng vào cô, cười nhẹ: “Học sinh tới giúp thầy giáo?”
“Hôm qua anh …Ừm,” Hạ Hiểu nói, “Dạy em nhiều thứ như vậy, bây giờ em có lẽ có thể giúp được việc gì đó rồi."”
Cô vẫn hơi ngượng ngùng, ngại ngùng nói rõ, ấp a ấp úng, làm cho Ôn Sùng Nguyệt cười.
“Bây giờ vẫn xấu hổ như vậy, một câu nói cũng không hoàn chỉnh.” Ôn Sùng Nguyệt cúi đầu nhìn cô hỏi : “ Ở trên weibo khí thế đăng quần của chồng Phi Phi chạy đi đâu rồi?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook