Một Ngàn Tám Trăm Ngày
-
Chương 4
Bên cạnh không có điện thoại di động hay đồng hồ đeo tay, Cố Tân ôm gối ngồi trên giường, không biết mấy giờ rồi.
Bàn bên cạnh để sữa đậu nành và bánh tiêu, đã sớm nguội lạnh.
Tiếng ồn ào trong phòng khách cuối cùng cùng dừng lại, cô nhìn về phía cửa, trùng hợp nó mở hé ra, không bao lâu sau, có một người né mình đi vào.
Cố Tân nhìn chăm chăm, ánh mắt dừng trên mặt đối phương vài giây, nghĩ rằng người lăn lộn chung với Cố Duy thì chẳng tốt lành gì, cô ngay lập tức cụp mắt, không nhìn cô ta.
Cơ thể Tô Dĩnh dựa vào tường, ngón tay lùa vào tóc quan sát cô: "Cô thắng rồi, bọn họ nói đưa cô đi cùng."
Cố Tân không đáp lời.
Mặt mũi Tô Dĩnh xem như là vô cùng xinh đẹp, bàn tay lớn hơn gò má, cằm nhọn. Cô ta mở miệng: "Máy bay hay tàu hỏa đều không đi được, nói rằng phải lái xe một vòng về phía nam, rồi tìm cách xuất cảnh."
Cố Tân vờ như không nghe thấy, nhưng lòng bàn tay lại đổ đầy mồ hôi.
"Cô nghĩ gì vậy? Có thể phản ứng lại chút không?"
Cô hơi ngừng vài giây, quay đầu lại.
Tô Dĩnh nói: "Cố Duy vì cô mà cự cãi với bọn họ, lúc này cô vui chưa?"
"Có gì mà vui cơ chứ?"
Cô trả lời quá nhanh, Tô Dĩnh lại nghẹn mất nửa giây: "Cô làm mặt chảnh cho ai thấy thế? Cố Duy chẳng nợ cô, vì cô mà cãi nhau ầm ĩ với bọn họ, đúng là thừa thải."
Nội tâm Cố Tân thoáng vụt qua một tia lạ thường, nhưng không muốn nghĩ nhiều. Cô ta nhắc đến Cố Duy nhiều lần, để cho cô tự nhiên suy đoán quan hệ của hai người, ánh mắt cô dính chặt trên người cô ta, rồi bỗng dưng kịp phản ứng, giống như dù có bất kỳ quan hệ nào đi nữa, cũng chẳng liên quan đến mình.
Cố Tân cười nhạt: "Cô cảm thấy đi theo bọn họ là vinh quang, có lẽ đối với người khác mà nói đó là sự sỉ nhục. Tôi còn thực sự muốn cầu xin cô, thay tôi nói vài lời hay ho, để lòng tốt của anh ấy trổi dậy mà thả tôi về, từ đây đường anh anh đi đường tôi tôi đi, không ai quen biết ai."
Tô Dĩnh bỉu môi một cái: "Thật là quá vô tình."
"Câu đó để dành cho các người thì hợp hơn."
"Cô..." Gò má Tô Dĩnh đỏ bừng bừng, nửa ngày mới thốt một câu ra: "Có tin tôi dạy dỗ cô không hả?"
Cố Tân giương mắt trợn nhìn cô ta, nghe cô ta uy hiếp: "Đừng quên rằng thân phận bây giờ của cô là con tin, trong ti vi thì loại người này bởi vì mồm năm miệng bảy nên mới nhanh chóng bị thiệt mạng. Nói trắng ra thì Cố Duy chỉ có hai con mắt, vừa hay đám người kia chê cô phiền phức, đem cô xử lý sạch sẽ là vừa."
Cố Tân còn định mở miệng tranh cãi, rốt cuộc bị hù sợ, nhếch miệng, không nói bất cứ gì.
Tô Dĩnh thấy hòa ván này, trong lòng đang mở cờ.
Cửa phía sau bị người nào đó mở ra, Cố Duy lách người đi vào, thấy Tô Dĩnh đứng đó, không khỏi ngẩn ra.
Anh thấy trong đôi mắt sáng trong suốt của cô có tia sáng, vỗ nhẹ vào gáy cô, hạ thấp giọng nói: "Em không có gì làm đến chọc con bé làm gì?"
Cô ta cũng nói khẽ: "Thay anh dạy dỗ em gái."
"Anh cần em?" Cố Duy hù dọa ra mặt. "Đi ra ngoài." Mặc dù giáo huấn cô ta, nhưng trong mắt lại có chút màu sắc dịu dàng.
Tô Dĩnh buồn bực nói: "Không hiểu lòng tốt của người ta gì cả, hai anh em nhà anh đúng là cùng một phẩm hạnh."
Cố Duy vội vàng giữ lấy eo cô ta, môi chạm nhẹ lên huyệt thái dương, rồi đẩy cô ta ra ngoài.
Anh đóng cửa, vừa quay đầu, thấy Cố Tân nhẹ đặt cằm lên đầu gối, đôi mắt sáng mở to nhìn chằm chằm anh.
Chân anh bước hơi mệt nhọc, ngón tay chỉ về hướng cửa: "Bạn gái."
Vài giây sau, Cố Tân đánh giá: "Đúng là xứng đôi."
Cố Duy bất ngờ vì cô mở miệng nói chuyện với mình, nụ cười mở rộng, đẩy cái ghế ngồi cạnh mép giường: "Không muốn ăn sáng?"
Cố Tân lắc đầu.
"Cũng đúng, cái đất này, chẳng có gì hay ho để ăn."
Hai anh em đã rất lâu chưa ngồi xuống nói chuyện trong yên ổn như thế này, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng.
Ngừng khoảng ba đến năm giây.
"Thật ra thì anh..."
"Em..."
Cố Duy hạ bờ vai, cười: "Em nói trước."
Cố Tân liếm đôi môi khô khốc: "Thật ra thì anh không cần phải khó xử như vậy, nếu bọn họ không muốn đưa em đi, thì để em về là được."
"Em nghe hết rồi à?"
Tâm trạng Cố Tân đã không còn mất khống chế như đêm hôm qua: "Nói cho cùng thì anh cũng là anh ruột của em, máu mủ vẫn ở trong người, cho nên dù anh có làm chuyện phi pháp, em cũng chẳng có cách nào đi tố giác anh."
Cố Duy không lên tiếng, im lặng nghe cô nói.
"Chúng ta đã sống xa cách nhau lâu như thế rồi, nói thật thì em đã dần quen với việc một thân một mình, bây giờ em không phải là con nít, cho dù ở Thượng Lâm... chỉ còn lại một mình em cũng chẳng có vấn đề, anh đừng quan tâm đến em nữa, được không?"
"Không được."
Cố Tân ngừng một lúc, trợn mắt nhìn anh, ánh mắt ngay lập tức dời đi nơi khác.
"Thật ra đối với em mà nói thì chẳng khác biệt gì, trái phải đều chỉ có mình em, chỉ có điều từ một hướng này sang một hướng khác, thời gian lâu dài, tự nhiên sẽ dần quen thôi."
Cố Tân nói: "Cần gì phải uổng công vô ích."
"Vừa rồi em cũng nói chúng ta có máu mủ, cho dù em chê anh, e rằng kiếp này không thể thoát khỏi liên quan, cho nên ở gần nhau vẫn là cách an tâm nhất." Cố Duy thượng lượng: "Cùng lắm anh đồng ý với em, chờ xuất cảnh, mọi thứ ổn định lại, anh sẽ biến mất, sống thật tốt đẹp, không phiền đến em."
Cứng mềm nói không lại, Cố Tân đưa đầu gối từ từ để ngang, cúi đầu xuống, vẫn đang suy nghĩ gì đó.
Nửa khắc sau, cô khẽ thở ra một cái, chợt hỏi: "Thật không?"
"Đương nhiên."
Suy nghĩ Cố Duy tương đối thẳng thắn, thấy biểu cảm của cô có hơi dãn ra, còn thầm vui mừng vì rốt cuộc mọi chuyện cũng xong, "Đồng ý?"
Cô không lên tiếng, nhưng nghiêng người bê bát bên cạnh bàn lên, ăn miếng bánh tiêu hớp một ngụm sữa đậu nành.
Nụ cười Cố Duy kéo đến tận mang tai, chắc cô đã ngầm thỏa thuận: "Lạnh rồi, để anh đi hâm nóng lại cho em."
"Không cần."
Cố Duy không dám ở phòng đợi lâu, nhìn cô ăn xong, đứng dậy đi ra.
Trong phòng khách không có người, anh đi rất khẽ vào trong sân.
Lý Đạo mang bao tay cao su, đang ngồi thay bánh xe, toàn bộ sức nặng bắp đùi đều tập trung ở chân trước, gót chân trụ hờ, quần jean căng cứng.
Anh xoay tay sờ dụng cụ, rồi lại ngừng, quay đầu nhìn.
Cố Duy đã đem bộ tay quay mở ốc đặt trước mặt anh.
Lý Đạo nghiêng đầu né tránh, nhìn anh ta một lúc, mắt liếc thấy dụng cụ, đón lấy.
"Thay bánh xe à?" Cố Duy cười cười hỏi.
"Không, tháo chơi thôi."
Anh ta cũng không giận, vỗ vai anh: "Cảm ơn."
"Món hàng kia."
Cố Duy nói: "Nếu không phải nói chuyện với anh, Đại Vệ và Tiểu Ngũ nhất định sẽ treo cái mặt cau có lên, đừng nghĩ lão Kỹ không lên tiếng, nhưng trong lòng chắc chắn không dùng sức đấy."
Lý Đạo không tiếp lời, cơ thể khẽ nhấc lên, vặn chặt ốc vít.
Kế hoạch vốn dĩ là đi máy bay, vài giờ là có thể rời khỏi.
Chỉ do việc cân nhắc hành động trước không được toàn vẹn, không nghĩ rằng cảnh sát sẽ từ việc Cố Tân mất tích mà truy tìm. Nếu như phải thay đổi kế hoạch, lái xe đưa cô đi, tránh gây sự chú ý cho cảnh sát và Quách Thịnh, phải đi con đường tắt hẻo lánh và ít hiểm trở để có thể an toàn vượt biên. Thời gian nhiều hơn mấy chục lần không nói làm gì, nhưng nguy hiểm trên đường đi và cả những bất ngờ thì không thể đo đếm được.
Thế nhưng, thái độ Cố Duy rất kiên quyết: "Hay là mọi người rút lui trước, tôi đưa Cố Tân và Tô Dĩnh chạy xe đi."
Trong khoảnh khắc ấy, chẳng ai nói lời nào.
Lý Đạo liếc anh ta: "Cậu mang hai người đàn bà lên đường?"
Cố Duy: "Ừm."
"Thật sự thì không phải là tôi xem thường cậu." Lý Đạo hừ lạnh, móc trong túi một thanh kẹo cao su, bỏ lớp giấy rồi ném kẹo vào niệng, nhai vài cái: "Vậy đi, tôi đi với cậu."
Anh nhìn bọn họ, ngón tay chỉ vào mặt bàn: "Chia ra hai đường, tập hợp tại mục tiêu."
Nghe được câu nói này, Hứa Đại Vệ nhảy cẫng lên ngay: "Cùng đi đi, anh đi đâu em đi theo đó."
Tiểu Ngũ vội vàng nói: "Vậy em cũng đi cùng."
Ngoại trừ Tiểu Ngũ, thời gian mọi người quen biết nhau không phải ít, đao kiếm liếm máu, vào sinh ra tử, Lý Đạo không bạc đãi bất kỳ ai, trải qua bao nhiêu chuyện, tất cả đều do anh gánh vác.
Hứa Đại Vệ nói tình nghĩa không cần phải nói, từ sau khi chị gái Tiểu Ngũ chết, bên cạnh không có người thân, xem anh như là anh trai ruột.
Lúc này, Kỷ Cương mở miệng đều đều: "Cô ta nhất định phải mang theo."
Có người này ra vẻ mặt nghi hoặc.
Kỷ Cương: "Chuyện đến mức này, đem cô ta đi mới là an toàn nhất, nếu không cảnh sát bên đó..." Anh ta ngưng một lúc, nhìn về phía Cố Duy.
Cố Duy phản ứng lại vài giây: "Lão Kỷ, anh có ý gì?" Anh ta đập bàn bật dậy: "Cố Tân dù sao cũng là em gái tôi, xem như quay về, thì có thể báo cảnh sát à?"
"Nói không chừng." Lý Đạo chơi đùa, "Nhìn mặt cô ta đi, bạc tình."
"Anh thì biết cái gì!"
Lý Đạo đạp chân lên bắp đùi anh ta: "Đừng có như con chó điên, mẹ kiếp, vớ được ai cũng cắn."
Cố Duy không phục, phủi lớp bụi bẩn trên quần, quay đầu nhìn đi chỗ khác.
"Cố Duy, cậu đừng tức giận quá, tôi không có ý đó. Không phải là tôi không tin cô ấy, chẳng qua là đến lúc ấy nói hay không nói, e rằng cô ấy phải lo thân mình trước." Kỷ Cương rít một hơi thuốc lá, cân nhắc vài giây: "Nói những điều ấy không có ý nghĩa gì, tôi thấy thế này, muốn đi mọi người cùng nhau đi, đường dài, nhiều người có thể giúp đỡ lẫn nhau, nhiều người tốt hơn một người một ngựa."
Im lặng nửa khắc, mọi người gật đầu phụ họa.
"Lão Kỷ." Lý Đạo nói: "Tình huống của anh mọi người đều hiểu, anh có gia đình không thể so với đám độc thân chúng tôi, chị dâu vẫn còn ở sân bay chờ, anh và chị ấy cùng nhau đến nơi cần đến đi."
Kỷ Cương hút thuốc chầm chậm, chỉ nói: "Không cần."
Lý Đạo quyết định giúp anh ta, muốn anh thu dọn xong liền đi đến sân bay, những người còn lại lái xe đi trên quốc lộ, đi về phía Tây.
Anh sắp xếp xong xuôi, phân công đi mua thức ăn, mua một vali thuốc và một ít nhu yếu phẩm.
* * *
Cố Duy hỏi: "Tô Dĩnh đâu?"
"Không biết." Lý Đạo ném quay tay mở ốc, tháo găng tay cao su ra: "Thuyết phục được rồi?" Anh đưa cằm về phía căn nhà.
"Xong rồi."
Lý Đạo nhìn anh ta chớp mắt một cái, đặt mông ngồi phịch xuống nền đất: "Một nhóm người vì cô ta mà sửa lại đường đi, nửa đường có xảy ra bất trắc gì, nhất định lột da cô ta."
Cố Duy trừng mắt.
"Khỏi phải trừng." Lý Đạo giật giật khóe miệng: "Bình thường đúng thật là có thể chịu đựng, cũng làm được thước phim để cô ta bắt được."
Cố Duy nhíu mày, vẫn là câu nói ấy: "Anh không có em gái, anh không hiểu."
"Cảm ơn, không muốn hiểu."
"Chờ đến khi cậu khiến người ta bị bắt, đừng có nói mấy lời châm chọc như thế."
"Không đời nào." Lý Đạo cực kỳ xem thường: "Người bắt được tôi còn chưa ra đời đâu, kiếp này không đùa được."
Anh chống tay đỡ người đứng dậy, phủi phần dơ bẩn trên mông, vừa quay đầu, thì thấy Kỷ Cương từ trong nhà đi ra.
"Sao còn chưa đi?" Anh hỏi.
Kỷ Cương không an tâm, đúng lúc này trùng hợp có điện thoại gọi đến, anh ta nhìn màn hình, cười nói: "Xem đi, chị dâu cậu."
Lý Đạo cười một tiếng, phất phất tay.
Anh ta trượt màn hình đi sang một bên nhận, Lý Đạo và Cố Duy sửa sang lại công cụ, tiếp tục thu dọn đồ lặt vặt bên trong xe, dọn về một chỗ.
Một lúc lâu, Kỷ Cương cúp điện thoại đi sang, sắc mặt có điều không đúng.
"Thế nào?"
"Tôi đi cùng các cậu." Anh ta nói.
Cố Duy hỏi: "Con người anh đúng là quá cố chấp, chị dâu mất hứng rồi à?"
"Nói trái phải cô ấy không nghe, tự mình làm loạn lên." Anh ta nhìn Lý Đạo: "Có vài thứ tôi cổ lỗ sĩ, bọn họ không chịu hiểu, nghĩ đến việc cậu đi đường có thể gặp phải chuyện, cậu còn có một người thương lượng."
"Tôi có thể làm được."
"Xem như bây giờ để tôi đi, tôi cũng không nỡ." Kỷ Cương vung tay lên: "Cứ quyết định vậy đi."
Lý Đạo hơi ngập ngừng, bả vai anh trùng xuống: "Vậy anh đi giải thích rõ với chị dâu đi."
Kỷ Cương nhìn anh, gật đầu một cái.
Bàn bên cạnh để sữa đậu nành và bánh tiêu, đã sớm nguội lạnh.
Tiếng ồn ào trong phòng khách cuối cùng cùng dừng lại, cô nhìn về phía cửa, trùng hợp nó mở hé ra, không bao lâu sau, có một người né mình đi vào.
Cố Tân nhìn chăm chăm, ánh mắt dừng trên mặt đối phương vài giây, nghĩ rằng người lăn lộn chung với Cố Duy thì chẳng tốt lành gì, cô ngay lập tức cụp mắt, không nhìn cô ta.
Cơ thể Tô Dĩnh dựa vào tường, ngón tay lùa vào tóc quan sát cô: "Cô thắng rồi, bọn họ nói đưa cô đi cùng."
Cố Tân không đáp lời.
Mặt mũi Tô Dĩnh xem như là vô cùng xinh đẹp, bàn tay lớn hơn gò má, cằm nhọn. Cô ta mở miệng: "Máy bay hay tàu hỏa đều không đi được, nói rằng phải lái xe một vòng về phía nam, rồi tìm cách xuất cảnh."
Cố Tân vờ như không nghe thấy, nhưng lòng bàn tay lại đổ đầy mồ hôi.
"Cô nghĩ gì vậy? Có thể phản ứng lại chút không?"
Cô hơi ngừng vài giây, quay đầu lại.
Tô Dĩnh nói: "Cố Duy vì cô mà cự cãi với bọn họ, lúc này cô vui chưa?"
"Có gì mà vui cơ chứ?"
Cô trả lời quá nhanh, Tô Dĩnh lại nghẹn mất nửa giây: "Cô làm mặt chảnh cho ai thấy thế? Cố Duy chẳng nợ cô, vì cô mà cãi nhau ầm ĩ với bọn họ, đúng là thừa thải."
Nội tâm Cố Tân thoáng vụt qua một tia lạ thường, nhưng không muốn nghĩ nhiều. Cô ta nhắc đến Cố Duy nhiều lần, để cho cô tự nhiên suy đoán quan hệ của hai người, ánh mắt cô dính chặt trên người cô ta, rồi bỗng dưng kịp phản ứng, giống như dù có bất kỳ quan hệ nào đi nữa, cũng chẳng liên quan đến mình.
Cố Tân cười nhạt: "Cô cảm thấy đi theo bọn họ là vinh quang, có lẽ đối với người khác mà nói đó là sự sỉ nhục. Tôi còn thực sự muốn cầu xin cô, thay tôi nói vài lời hay ho, để lòng tốt của anh ấy trổi dậy mà thả tôi về, từ đây đường anh anh đi đường tôi tôi đi, không ai quen biết ai."
Tô Dĩnh bỉu môi một cái: "Thật là quá vô tình."
"Câu đó để dành cho các người thì hợp hơn."
"Cô..." Gò má Tô Dĩnh đỏ bừng bừng, nửa ngày mới thốt một câu ra: "Có tin tôi dạy dỗ cô không hả?"
Cố Tân giương mắt trợn nhìn cô ta, nghe cô ta uy hiếp: "Đừng quên rằng thân phận bây giờ của cô là con tin, trong ti vi thì loại người này bởi vì mồm năm miệng bảy nên mới nhanh chóng bị thiệt mạng. Nói trắng ra thì Cố Duy chỉ có hai con mắt, vừa hay đám người kia chê cô phiền phức, đem cô xử lý sạch sẽ là vừa."
Cố Tân còn định mở miệng tranh cãi, rốt cuộc bị hù sợ, nhếch miệng, không nói bất cứ gì.
Tô Dĩnh thấy hòa ván này, trong lòng đang mở cờ.
Cửa phía sau bị người nào đó mở ra, Cố Duy lách người đi vào, thấy Tô Dĩnh đứng đó, không khỏi ngẩn ra.
Anh thấy trong đôi mắt sáng trong suốt của cô có tia sáng, vỗ nhẹ vào gáy cô, hạ thấp giọng nói: "Em không có gì làm đến chọc con bé làm gì?"
Cô ta cũng nói khẽ: "Thay anh dạy dỗ em gái."
"Anh cần em?" Cố Duy hù dọa ra mặt. "Đi ra ngoài." Mặc dù giáo huấn cô ta, nhưng trong mắt lại có chút màu sắc dịu dàng.
Tô Dĩnh buồn bực nói: "Không hiểu lòng tốt của người ta gì cả, hai anh em nhà anh đúng là cùng một phẩm hạnh."
Cố Duy vội vàng giữ lấy eo cô ta, môi chạm nhẹ lên huyệt thái dương, rồi đẩy cô ta ra ngoài.
Anh đóng cửa, vừa quay đầu, thấy Cố Tân nhẹ đặt cằm lên đầu gối, đôi mắt sáng mở to nhìn chằm chằm anh.
Chân anh bước hơi mệt nhọc, ngón tay chỉ về hướng cửa: "Bạn gái."
Vài giây sau, Cố Tân đánh giá: "Đúng là xứng đôi."
Cố Duy bất ngờ vì cô mở miệng nói chuyện với mình, nụ cười mở rộng, đẩy cái ghế ngồi cạnh mép giường: "Không muốn ăn sáng?"
Cố Tân lắc đầu.
"Cũng đúng, cái đất này, chẳng có gì hay ho để ăn."
Hai anh em đã rất lâu chưa ngồi xuống nói chuyện trong yên ổn như thế này, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng.
Ngừng khoảng ba đến năm giây.
"Thật ra thì anh..."
"Em..."
Cố Duy hạ bờ vai, cười: "Em nói trước."
Cố Tân liếm đôi môi khô khốc: "Thật ra thì anh không cần phải khó xử như vậy, nếu bọn họ không muốn đưa em đi, thì để em về là được."
"Em nghe hết rồi à?"
Tâm trạng Cố Tân đã không còn mất khống chế như đêm hôm qua: "Nói cho cùng thì anh cũng là anh ruột của em, máu mủ vẫn ở trong người, cho nên dù anh có làm chuyện phi pháp, em cũng chẳng có cách nào đi tố giác anh."
Cố Duy không lên tiếng, im lặng nghe cô nói.
"Chúng ta đã sống xa cách nhau lâu như thế rồi, nói thật thì em đã dần quen với việc một thân một mình, bây giờ em không phải là con nít, cho dù ở Thượng Lâm... chỉ còn lại một mình em cũng chẳng có vấn đề, anh đừng quan tâm đến em nữa, được không?"
"Không được."
Cố Tân ngừng một lúc, trợn mắt nhìn anh, ánh mắt ngay lập tức dời đi nơi khác.
"Thật ra đối với em mà nói thì chẳng khác biệt gì, trái phải đều chỉ có mình em, chỉ có điều từ một hướng này sang một hướng khác, thời gian lâu dài, tự nhiên sẽ dần quen thôi."
Cố Tân nói: "Cần gì phải uổng công vô ích."
"Vừa rồi em cũng nói chúng ta có máu mủ, cho dù em chê anh, e rằng kiếp này không thể thoát khỏi liên quan, cho nên ở gần nhau vẫn là cách an tâm nhất." Cố Duy thượng lượng: "Cùng lắm anh đồng ý với em, chờ xuất cảnh, mọi thứ ổn định lại, anh sẽ biến mất, sống thật tốt đẹp, không phiền đến em."
Cứng mềm nói không lại, Cố Tân đưa đầu gối từ từ để ngang, cúi đầu xuống, vẫn đang suy nghĩ gì đó.
Nửa khắc sau, cô khẽ thở ra một cái, chợt hỏi: "Thật không?"
"Đương nhiên."
Suy nghĩ Cố Duy tương đối thẳng thắn, thấy biểu cảm của cô có hơi dãn ra, còn thầm vui mừng vì rốt cuộc mọi chuyện cũng xong, "Đồng ý?"
Cô không lên tiếng, nhưng nghiêng người bê bát bên cạnh bàn lên, ăn miếng bánh tiêu hớp một ngụm sữa đậu nành.
Nụ cười Cố Duy kéo đến tận mang tai, chắc cô đã ngầm thỏa thuận: "Lạnh rồi, để anh đi hâm nóng lại cho em."
"Không cần."
Cố Duy không dám ở phòng đợi lâu, nhìn cô ăn xong, đứng dậy đi ra.
Trong phòng khách không có người, anh đi rất khẽ vào trong sân.
Lý Đạo mang bao tay cao su, đang ngồi thay bánh xe, toàn bộ sức nặng bắp đùi đều tập trung ở chân trước, gót chân trụ hờ, quần jean căng cứng.
Anh xoay tay sờ dụng cụ, rồi lại ngừng, quay đầu nhìn.
Cố Duy đã đem bộ tay quay mở ốc đặt trước mặt anh.
Lý Đạo nghiêng đầu né tránh, nhìn anh ta một lúc, mắt liếc thấy dụng cụ, đón lấy.
"Thay bánh xe à?" Cố Duy cười cười hỏi.
"Không, tháo chơi thôi."
Anh ta cũng không giận, vỗ vai anh: "Cảm ơn."
"Món hàng kia."
Cố Duy nói: "Nếu không phải nói chuyện với anh, Đại Vệ và Tiểu Ngũ nhất định sẽ treo cái mặt cau có lên, đừng nghĩ lão Kỹ không lên tiếng, nhưng trong lòng chắc chắn không dùng sức đấy."
Lý Đạo không tiếp lời, cơ thể khẽ nhấc lên, vặn chặt ốc vít.
Kế hoạch vốn dĩ là đi máy bay, vài giờ là có thể rời khỏi.
Chỉ do việc cân nhắc hành động trước không được toàn vẹn, không nghĩ rằng cảnh sát sẽ từ việc Cố Tân mất tích mà truy tìm. Nếu như phải thay đổi kế hoạch, lái xe đưa cô đi, tránh gây sự chú ý cho cảnh sát và Quách Thịnh, phải đi con đường tắt hẻo lánh và ít hiểm trở để có thể an toàn vượt biên. Thời gian nhiều hơn mấy chục lần không nói làm gì, nhưng nguy hiểm trên đường đi và cả những bất ngờ thì không thể đo đếm được.
Thế nhưng, thái độ Cố Duy rất kiên quyết: "Hay là mọi người rút lui trước, tôi đưa Cố Tân và Tô Dĩnh chạy xe đi."
Trong khoảnh khắc ấy, chẳng ai nói lời nào.
Lý Đạo liếc anh ta: "Cậu mang hai người đàn bà lên đường?"
Cố Duy: "Ừm."
"Thật sự thì không phải là tôi xem thường cậu." Lý Đạo hừ lạnh, móc trong túi một thanh kẹo cao su, bỏ lớp giấy rồi ném kẹo vào niệng, nhai vài cái: "Vậy đi, tôi đi với cậu."
Anh nhìn bọn họ, ngón tay chỉ vào mặt bàn: "Chia ra hai đường, tập hợp tại mục tiêu."
Nghe được câu nói này, Hứa Đại Vệ nhảy cẫng lên ngay: "Cùng đi đi, anh đi đâu em đi theo đó."
Tiểu Ngũ vội vàng nói: "Vậy em cũng đi cùng."
Ngoại trừ Tiểu Ngũ, thời gian mọi người quen biết nhau không phải ít, đao kiếm liếm máu, vào sinh ra tử, Lý Đạo không bạc đãi bất kỳ ai, trải qua bao nhiêu chuyện, tất cả đều do anh gánh vác.
Hứa Đại Vệ nói tình nghĩa không cần phải nói, từ sau khi chị gái Tiểu Ngũ chết, bên cạnh không có người thân, xem anh như là anh trai ruột.
Lúc này, Kỷ Cương mở miệng đều đều: "Cô ta nhất định phải mang theo."
Có người này ra vẻ mặt nghi hoặc.
Kỷ Cương: "Chuyện đến mức này, đem cô ta đi mới là an toàn nhất, nếu không cảnh sát bên đó..." Anh ta ngưng một lúc, nhìn về phía Cố Duy.
Cố Duy phản ứng lại vài giây: "Lão Kỷ, anh có ý gì?" Anh ta đập bàn bật dậy: "Cố Tân dù sao cũng là em gái tôi, xem như quay về, thì có thể báo cảnh sát à?"
"Nói không chừng." Lý Đạo chơi đùa, "Nhìn mặt cô ta đi, bạc tình."
"Anh thì biết cái gì!"
Lý Đạo đạp chân lên bắp đùi anh ta: "Đừng có như con chó điên, mẹ kiếp, vớ được ai cũng cắn."
Cố Duy không phục, phủi lớp bụi bẩn trên quần, quay đầu nhìn đi chỗ khác.
"Cố Duy, cậu đừng tức giận quá, tôi không có ý đó. Không phải là tôi không tin cô ấy, chẳng qua là đến lúc ấy nói hay không nói, e rằng cô ấy phải lo thân mình trước." Kỷ Cương rít một hơi thuốc lá, cân nhắc vài giây: "Nói những điều ấy không có ý nghĩa gì, tôi thấy thế này, muốn đi mọi người cùng nhau đi, đường dài, nhiều người có thể giúp đỡ lẫn nhau, nhiều người tốt hơn một người một ngựa."
Im lặng nửa khắc, mọi người gật đầu phụ họa.
"Lão Kỷ." Lý Đạo nói: "Tình huống của anh mọi người đều hiểu, anh có gia đình không thể so với đám độc thân chúng tôi, chị dâu vẫn còn ở sân bay chờ, anh và chị ấy cùng nhau đến nơi cần đến đi."
Kỷ Cương hút thuốc chầm chậm, chỉ nói: "Không cần."
Lý Đạo quyết định giúp anh ta, muốn anh thu dọn xong liền đi đến sân bay, những người còn lại lái xe đi trên quốc lộ, đi về phía Tây.
Anh sắp xếp xong xuôi, phân công đi mua thức ăn, mua một vali thuốc và một ít nhu yếu phẩm.
* * *
Cố Duy hỏi: "Tô Dĩnh đâu?"
"Không biết." Lý Đạo ném quay tay mở ốc, tháo găng tay cao su ra: "Thuyết phục được rồi?" Anh đưa cằm về phía căn nhà.
"Xong rồi."
Lý Đạo nhìn anh ta chớp mắt một cái, đặt mông ngồi phịch xuống nền đất: "Một nhóm người vì cô ta mà sửa lại đường đi, nửa đường có xảy ra bất trắc gì, nhất định lột da cô ta."
Cố Duy trừng mắt.
"Khỏi phải trừng." Lý Đạo giật giật khóe miệng: "Bình thường đúng thật là có thể chịu đựng, cũng làm được thước phim để cô ta bắt được."
Cố Duy nhíu mày, vẫn là câu nói ấy: "Anh không có em gái, anh không hiểu."
"Cảm ơn, không muốn hiểu."
"Chờ đến khi cậu khiến người ta bị bắt, đừng có nói mấy lời châm chọc như thế."
"Không đời nào." Lý Đạo cực kỳ xem thường: "Người bắt được tôi còn chưa ra đời đâu, kiếp này không đùa được."
Anh chống tay đỡ người đứng dậy, phủi phần dơ bẩn trên mông, vừa quay đầu, thì thấy Kỷ Cương từ trong nhà đi ra.
"Sao còn chưa đi?" Anh hỏi.
Kỷ Cương không an tâm, đúng lúc này trùng hợp có điện thoại gọi đến, anh ta nhìn màn hình, cười nói: "Xem đi, chị dâu cậu."
Lý Đạo cười một tiếng, phất phất tay.
Anh ta trượt màn hình đi sang một bên nhận, Lý Đạo và Cố Duy sửa sang lại công cụ, tiếp tục thu dọn đồ lặt vặt bên trong xe, dọn về một chỗ.
Một lúc lâu, Kỷ Cương cúp điện thoại đi sang, sắc mặt có điều không đúng.
"Thế nào?"
"Tôi đi cùng các cậu." Anh ta nói.
Cố Duy hỏi: "Con người anh đúng là quá cố chấp, chị dâu mất hứng rồi à?"
"Nói trái phải cô ấy không nghe, tự mình làm loạn lên." Anh ta nhìn Lý Đạo: "Có vài thứ tôi cổ lỗ sĩ, bọn họ không chịu hiểu, nghĩ đến việc cậu đi đường có thể gặp phải chuyện, cậu còn có một người thương lượng."
"Tôi có thể làm được."
"Xem như bây giờ để tôi đi, tôi cũng không nỡ." Kỷ Cương vung tay lên: "Cứ quyết định vậy đi."
Lý Đạo hơi ngập ngừng, bả vai anh trùng xuống: "Vậy anh đi giải thích rõ với chị dâu đi."
Kỷ Cương nhìn anh, gật đầu một cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook