Một Ngàn Tám Trăm Ngày
-
Chương 15
Khi xuống xe chân Hứa Đại Vệ như nhũn ra, giẫm mạnh vài cái, mới tìm được cảm giác đạp chân ga.
Qua vài chục giây, Cố Duy lấy được một chiếc xe khác cũng chạy đến.
Kèm theo một tiếng thắng rít tai, đầu xe bay đầy bụi đất.
Mọi người nhìn khắp nơi, đều mù mịt.
Đây là một bãi đất trống rộng rãi hoang vu, phía trước chất đầy gạch và đất xây nhà, đen thui một vùng, giờ này không có nhà nào mở đèn.
Lúc nãy ở trên xe đã điều tra, thôn Quang Minh này chia làm thôn trước và thôn sau, thôn sau gồm một phần chân núi, mặc dù nghèo khổ, nhưng diện tích rất lớn, nếu như một mình mù quáng tìm người, chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Lý Đạo đi ra cốp sau xốc người đàn ông có nột ruồi đen lên, đấm vài cái qua lớp bao bố.
Người đàn ông đau đến tỉnh lại, kêu la thảm thiết.
Lý Đạo: "Đưa cách liên lạc với người trung gian cho tao."
"Tôi, tôi không có." Người đàn ông có nốt ruồi bị ăn đòn, cả người co rúm lại, vội vàng nói: "Để đảm bảo an toàn cho bản thân, chúng tôi trước nay chưa từng điện thoại liên lạc với đối phương, chỉ cố định thời gian gặp nhau, nếu như đối phương đợi không được thì biết tình hính có bất ổn hoặc là hàng lần này đã được bán."
Cố Duy hung hăng hét một tiếng, vành mắt đỏ bừng, tim như đang ở trên lò lửa: "Anh, hai tên đồng bọn của hắn cũng không liên lạc được, làm thế nào đây?"
Lý Đạo trầm giọng: "Bây giờ có thể liên lạc chắc cũng vô ích, đã ra tay rồi, chỉ có thể tìm được đầu người."
"Chỗ lớn thế này, chúng ta đi đâu tìm?"
Lúc này, người đàn ông nốt ruồi đen mở miệng: "Thật ra thì..."
Cố Duy: "Nói mau."
Người đàn ông có nốt ruồi run một cái, thành thật khai báo: "Người cầm đầu là người vùng khác, bọn họ đều lái xe đến đây nhận hàng, mặc dù mỗi lần đều đổi biển số, nhưng nhất định là ở bên phía Quảng Ninh, cho nên chữ đầu luôn là Quảng A. Thôn này nghèo quá, có ít xe..."
Một tiếng "ầm" vang lên, Lý Đạo đi lên trước, sập cửa cốp xe lại.
Anh nói: "Cậu đưa Tô Dĩnh đến phía trước thôn, Tiểu Ngũ và Đại Vệ hai cậu đi phía sau thôn, tôi đi ra chân núi tìm xem."
Ngũ Minh Triết: "Anh, anh đi một mình?"
"Ừ." Anh nói nhanh chóng: "Chúng ta chỉ thua đám người kia có hai mươi phút, tôi lái xe nhanh, chắc có hy vọng. Chủ yếu là tìm xe, nhất là biển số vùng khác."
Mọi người rối rít lên tiếng lên tiếng đáp lại, lấy xe của họ chạy đến chỗ xó xỉnh, không nói nhảm nhiều, mọi người chạy xa đi.
Chân núi là vị trí xa nhất, con đường gồ ghề, xung quanh đen ngòm.
Lý Đạo xách đèn pin chiếu sáng, bước chân rất lớn, chỉ nghe gió gào thét ở bên tai.
Ánh mắt anh tìm kiếm khắp nơi, con người tinh anh, không chừa bất kỳ ngõ ngách đáng nghi nào.
Trong sân nhà thỉnh thoảng truyền ra tiếng chó sủa, nhưng trừ âm thành này ra, cả thôn yên ắng đến kinh người.
Nhà tất cả mọi người đều tắt đèn, anh tìm từng nhà từng nhà một, xuyên qua hàng rào cũ nát, nương theo chùm ánh sáng yếu ớt tìm đồ vật trong sân.
Thôn này đúng là nghe xơ nghèo xác, đừng nói đến biển xe vùng khác, ngay cả xe ba bánh, xe điện cũng ít thấy.
Tròng lòng Lý Đạo phiền loạn, không biết cơn tức giận này từ đâu tới, theo lý thuyết thì thời gian tiếp xúc với Cố Tân không lâu, đến hôm nay tìm cô, chỉ vì tình anh em với Cố Duy, sự cấp bách nên có, nhưng nôn nóng như lửa đốt, sự lo âu không nên có.
Anh dường như nghe được tiếng nghiến răng của mình, chùm ánh sáng của đèn pin trong đêm đung đưa, cảm giác như vừa đi qua đường.
Một phía khác, Cố Duy và Tô Dĩnh như ruồi không đầu chạy tán loạn khắp nơi, người đang trong cơn gấp gáp rất dễ mất đi cảm giác phương hướng, tất cả đường đều giống nhau, tất cả sân đều giống nhau.
Mỗi một giây thời gian trôi qua, sự sốt ruột và tuyệt vọng torng lòng càng gia tăng thêm.
Cố Duy di chuyển tại chỗ, đột nhiên gọi lớn: "Cố Tân."
Không có người lên tiếng đáp lại, chỉ khơi dậy tiếng chó sủa.
Tô Dĩnh đi lên một bước bịt miệng anh lại, "Anh muốn bứt dây động rừng à?" Cô hiểu tâm trạng hiện giờ của anh, nhưng lại giận anh không biết kiềm nén.
Cố Duy nắm tóc, đá bay vỏ chai rượu ven đường.
Tô Dĩnh ho nhẹ: "Bây giờ nổi giận cũng chẳng phải cách, hay là nắm chắc thời gian tìm người thì hơn."
"Đi đâu tìm đây, em nói cho anh biết đi đâu mà tìm đây?" Anh gần như tan vỡ: "Cố Tân nhất định bị bọn chúng bắt đi, mẹ kiếp tìm cái rắm."
"Anh đừng nghĩ như thế." Tô Dĩnh cũng không biết nên an ủi anh thế nào, yên lặng vài giây, lôi điện thoại di động ra: "Em gọi cho Lý Đạo, có lẽ bên phía anh ấy có hy vọng."
Đầu anh đầy mồ hôi, áo thun tay ngắn đã sớm dính vào da thịt. Anh nghĩ thầm, tìm như vậy không phải là cách, thời gian không đợi người, nên tùy tiện gõ cửa một nhà, hỏi thăm chỗ ở của trưởng thôn, nói rõ ý đồ, để ông ta triệu tập dân làng giúp tìm người là hiệu quả nhất.
Lý Đạo dừng bước, nhắm hai mắt, tỉnh táo vài giây, sãi bước rẽ qua khúc cua, muốn đi vào gõ cửa một gia đình, lúc này đuôi mắt chợt thoáng qua, bỗng dưng nhìn thấy phía sau hàng rào có ánh sáng mờ mờ.
Tim Lý Đạo lại đập nhanh nửa nhịp, bước vững hai bước, hé mắt nhìn qua.
Đó là một căn nhà bình thường, ẩn núp sâu nhất trong con hẻm.
Cửa sổ phát ra ánh đèn mờ nhạt, trong đêm tối mù mịt hiện ra, khi đến gần, bỗng thấy trước cửa nhà đậu một chiếc xe hàng nhỏ màu xám tro, đèn pin chiếu đến hướng đuôi xe, quả nhiên là biển số Quang Ninh.
Lòng bàn tay Lý Đạo chảy đầy mồ hôi, bước nhanh về phía cửa, đi vòng qua hàng rào nhặt được một cái khẩu trang, màu hồng, kẻ ô đậm, phía trên in hình cây nấm đầy màu sắc và con thỏ, chính là món đồ anh mua cho Cố Tân.
Con người Lý Đạo chợt sắc bén, không cần do dự thêm, lấy khẩu trang cất vào túi, tiện tay cầm một đoạn gỗ bên cạnh lên, nhanh chóng bước khẽ vào trong.
Tình cảnh khiến lý trí không còn tỉnh táo, người đàn ông mặt vuông nằm đè trên người Cố Tân, lúc vào nhà quên khóa cửa.
Lúc nãy bóp chặt cô, bây giờ nhìn cô ở dưới thân hắn lặng yên không một tiếng động, để mặc hắn muốn làm gì thì làm, huyết dịch cả người hắn không khỏi trào dâng khắp cơ thể. Cởi sạch quần áo mình ra, sau đó tháo dây lưng, chỉ muốn lột đồ cô làm một trận.
Nhưng ngón tay chưa kịp đụng vào, thì sau lưng đột nhiên có biến động, người đàn ông mặt vuông cảnh giác phát hiện ra căn phòng này có thêm một người, sau đó khúc gỗ đập vào lưng hắn.
Hắn chưa kịp quay đầu, lại bị thêm vài cái liền.
Người đó, đưa tay phải, mỗi một lần xuống tay là một lần mạnh mẽ, vốn không cho hắn cơ hội để thở.
Khi chạy trốn khỏi đợt tấn công, hắn đã lăn tròn vào một góc tường, lúc định thần lại, nhìn người đàn ông cường tráng đứng đối diện, tay dài chân dài, cơn giận như ép chết người.
Anh mặc áo khoác đen, dây khóa kéo đến tận cổ, che kín cằm; đầu đội mũ lưỡi trai, vành nén kéo thấp, không thấy rõ cả khuôn mặt.
Người đàn ông mặt vuông nheo mắt lại, chắc chắn mình không thể nhận ra người đàn ông này, dò xét hỏi một câu: "Người anh em, đi trên con đường nào mà lên?"
Lý Đạo không trả lời, khúc gỗ đã quất qua, giờ phút này mặt mũi rất hung tợn.
Người đàn ông mặt vuông cũng không phải ăn chay, đúng lúc kịp phản ứng, cầm lên một cây gậy sắt bên góc tường tấn công anh.
Tiếng gậy sắt chói tai, nhắm vào hướng ống chân Lý Đạo.
Anh kịp né tránh, phía ngoài ống quần bị cọ vào tạo một lỗ thủng, nghe ra tiếng xương cốt bị đánh. Có thể cuối cùng Lý Đạo ác không bằng hắn, nhưng khi tung đòn thì vừa nguy hiểm vừa chính xác, chỉ trong phút chốc đã quật ngã hắn xuống đất.
Khóe miệng người đàn ông mặt vuông trào máu.
Anh trói chặt tay chân hắn, bất tỉnh gần chết.
Lý Đạo thở hổn hển, cẩn thận rảo mắt xung quanh, dùng gậy gỗ mở cửa phòng, cơ thể dán sát vào cánh cửa hơi nghiêng đầu, thấy không có ai, mới quay lại xem người con gái nằm trên giường.
Cố Tân không biết mình được cứu, đầu gục sang một bên, khẽ quan sát mọi thứ, ý thức cô rất hỗn độn, nghe tiếng đánh nhau, lại không có được chút sức lực để nhúc nhích.
Hai tay cô còn bị trói sau lưng, quần áo xộc xệch, ngực phơi bày, hai chân rủ xuống chạm đất.
Lý Đạo nhìn cái dáng vẻ chết tiệt này của cô, mặt không cảm xúc, trong lòng lại lo âu, cảm giác ngột ngạt vơi đi không ít, chỉ còn lại nỗi tức giận.
Anh đưa chân trái lên đạp trên mép giường, cánh tay đặt trên đầu gối, người đổ dồn về phía trước, chăm chú quan sát cô. Nhìn cái bộ dạng chịu đau khổ của cô gái này, bắp đùi bị rách, gò má sưng tấy, trên cái cổ trắng ngần có vài vết đỏ đỏ.
Lý Đạo cắn răng nghiến lợi: "Đáng đời."
Anh khẽ nguyền rủa một câu, liếc mắt đi xuống dưới, thu hết cảnh sắc trước ngực cô vào tầm mắt.
Tròn thật, trắng thật, mềm thật. Dưới ánh đèn, nơi ấy hoàn toàn trần trụi. Lõa lồ ra trước mặt anh.
Yết hầu Lý Đạo khẽ lăn, anh nhìn về phía người đàn ông trong góc tường, ngón cái và ngón trỏ chà xát vào nhau.
Anh đưa tay lên giữ mặt cô: "Chết chưa?" Giọng nói lạnh vô cùng.
Cố Tân thở hắt ra một tiếng.
Lý Đạo vẫn giữ, ngón tay cứng rắn kéo mí mắt cô, rồi lại đặt trước mũi cô.
Lý Đạo cảm nhận trên mặt mình có ai đó động vào nên lấy lại được chút tỉnh táo, đầu từ từ trở lại bình thường, đang khi định hoảng sợ vì cho rằng là người đàn ông kia, nhưng cô lại nhìn chằm chằm thấy gượng mặt của Lý Đạo.
Chớp mắt một cái, đầu óc và trái tim cô run rẩy không thôi, thứ tình cảm khác lạ đột nhiên chạy đến, chỉ biết im lặng nhìn anh.
Cả cơ thể anh đồ dồn trước cô, che kín một khoảng lớn ánh sáng, mặt mũi rất mơ hồ, nhưng Cố Tân đoán được, biểu cảm ấy nhất định rất lạnh lùng và hung ác. Đầu óc cô chuyển đổi không quá nhanh, chợt nhớ đến lần đầu tiên mình chạy trốn, bị người này nhốt vào cốp sau.
Môi cô run rẩy, cả nửa ngày cũng không phản ứng lại, nhưng có nước mắt trượt từ hốc mắt ra.
Cả đoạn đường này cô sợ hãi không khóc nổi, rõ ràng rất kiên cường, nhưng chẳng biết tại sai, khi thấy anh thì không thể kiềm nén nổi nữa.
Khóe miệng Lý Đạo lạnh nhạt tạo thành một đường cong: "Còn có mặt mũi để khóc à?"
Cố Tân ngập ngừng: "Anh đến thật rồi." Giọng nói khàn khàn.
"Đến sớm quá, lẽ ra nên chờ người đàn ông kia ngủ với cô xong."
Trong ấn tượng của cô, Lý Đạo mặc dù có chút hung dữ, nhưng không nói những lời thô tục khó nghe như vậy với cô bao giờ, thế mà vào giây phút này, Cố Tân không cảm thấy tức giận bao nhiêu, ngược lại còn cảm thấy lòng bình yên hơn, chỉ sụt mũi, im lặng rơi nước mắt.
Cố Tân nói khẽ: "Đúng..." Vừa nói được một chữ, lại đổi lời: "Cảm ơn."
Lý Đạo không thèm để ý đến, cũng không nhúc nhích.
Ánh mắt cô nhìn đáp trả lại anh, thấy mặt mày anh u ám, đang nhìn chằm chằm ngực cô.
Cố Tân theo bản năng nhìn cùng tầm mắt anh, đột nhiên nhận ra quần áo mình không đủ để cho cơ thể, trong đầu bùng nổ một tiếng lớn, hoàn toàn tỉnh táo.
Cố Tân nhỏ giọng thét chói tai, cắn môi, vùng vằng muốn ngồi dầu.
Lý Đạo đè bả vai cô, lực rất lớn, cô không thể động đậy.
Dùng tay búng trước ngực một cái: "Cô..."
Ngón tay anh đột nhiên siết chặt, làn da dưới tay vừa nhẵn mịn vừa lành lạnh, xương rất nhỏ, tựa như bóp một cái là vỡ ngay.
Lý Đạo bị đau, gò má vốn vừa bị đánh vẫn còn rất đau, lúc này lại nóng như lửa đốt, cô hơi nghẹn ngào: "Anh muốn làm gì?"
"Lần thứ hai rồi." Lý Đạo hơi chau chân mày lại, có vẻ như rất khổ tâm suy tính chớp mắt một cái: "Đang nghĩ dạy dỗ cô thế nài, mới không phụ lòng những người ở bên ngoài tìm kiếm cô."
Sức lực mạnh hơn, Cố Tân né tránh hết sức: "Đánh tôi mắng tôi gì cũng được..." Cô biết điều mềm giọng lại, cầu xin tha thứ: "Nhưng có thể kéo quần áo của tôi lại trước được không?"
Lý Đạo không có ý muốn nhúc nhích: "Kéo cái gì, tôi thấy lộ ra vậy tốt đấy chứ."
"Giúp tôi cởi trói." Chất giọng cô mềm mỏng, khẽ nói: "Xin anh."
Lý Đạo không lên tiếng, nụ cười trên khóe môi trong nháy mắt bị kéo bằng, ánh sáng trong con ngươi mờ ảo, bàn tay trượt xướng nắm ngực cô, chỗ kia thay đổi hình dạng, da thịt lõm sâu, anh dùng rất nhiều sức.
Cố Tân hoảng hốt, không ngờ rằng anh sẽ làm thế, chạy trốn không được, cảm giác đau nhói trước ngực khiến cô hơi tắt tiếng, không khỏi cắn cánh môi dưới.
"Lý Đạo." Có thét chói tai, lần đầu tiên không ngừng gọi tên anh: "Anh khốn nạn."
"Có hắn khốn nạn." Anh hướng về phía góc tưỡng khẽ nhếch cằm.
"Anh bỏ tay ra."
Lý Đạo chỉ hỏi: "Còn chạy nữa không?"
Cố Tân đá bắp chân anh, giữ chặt cơ thể, hai tay vặn vẹo ở phía sau.
"Ừ." Anh lại tăng thêm sức.
Cố Tân bị đau khẽ hừ một tiếng, môi bị cắn từ đỏ vừng thành tráng bệch, khẽ lắc đầu.
Cuối cùng cô cũng đón nhận được biểu cảm bình tình và cơn tức giận chìm dần xuống của người đàn ông này, thường ngày sống chung nhưng anh có thể cười cũng có thể lạnh nhạt, một khi có ai đó xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của anh, thì anh sẽ trở thành một con người khác đến không lường được.
"Nói chuyện."
"Không bao giờ... nữa."
Lý Đạo nhìn cô hồi lâu, trừng mắt nghiến răng: "Nếu như có lần nữa, chính ông đây sẽ đánh ngã cô, tiết kiệm tiện nghi cho người khác."
Bàn tay anh hơi thả lỏng, thấy chỗ đó hiện ra dấu ngón tay, dừng một lúc, cuối cùng bỏ qua cho cô, cái giây phút anh đứng dậy, có cảm giác ghiền không muốn bỏ.
Rốt cuộc là có mấy trừng phạt, mấy phần theo bản tính. Anh không phân biệt rõ.
Anh rũ mắt xuống, đứng trên cao nhìn vài giây, cởi áo khoác choàng lên người cô. Vừa đắp một cái, che kín cả mặt mũi cô.
Bàn tay Lý Đạo rũ xuống, cách lớp áo đè xuống mặt cô, đè một cái lâu, sau đó vỗ như có như không.
Đúng lúc ấy, anh nghe tiếng khóc của cô, vừa thấp vừa nhỏ, không giống như cái vẻ kiềm nén nhẫn nhịn lặng lẽ rơi nước mắt trước đó.
Cố Tân khóc có hơi dữ dội, đưa chân đá bừa vào anh, phát tiết tâm trạng.
Lý Đạo khẽ cười, quần đầy dấu chân, nhưng không tránh. Nắm bàn tay cô còn đang tê rần, cơn tức giận thả lỏng một chút, anh cúi đầu xuống, ngay cả bản thân mình cũng không phát hiện ra, treo một buổi tối trong tim, giờ phút này cuối cùng tìm được được chốn cũ.
"Không sao đâu." Ba chữ, phát ra khỏi miệng bất giác trầm ấm.
Lý Đạo liếc nhìn người đàn ông trong góc tường, hắn còn đang giả chết, mang nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian nói chuyện đã hơn năm phút, chỗ này không thích hợp ở lại lâu.
Lý Đạo nhìn khắp xung quanh, nhìn chậu nước bên cạnh bàn có một con dao nhỏ.
"Nằm yên." Anh nói với Cố Tân.
Lý Đạo cầm con dao đó lên, cầm cán con dao, từng bước từng bước đi về phía người đàn ông mặt vuông.
Đối phương nằm trên đất, con ngươi hơi co lại: "Mày, mày đứng đến đây."
Lý Đạo không nói tiếng nào, nhìn anh ta rồi làm động tác bảo đừng lên tiếng, đạo trên cánh tay hắn, dùng mắt hỏi có phải cánh tay này chạm vào cô hay không.
Người đàn ông mặt vuông biết anh định làm gì, mặt méo xệch, hoảng sợ lắc đầu.
Mắt Lý Đạo không chớp lấy một cái, giơ tay chém xuống.
Năm ngón tay người đàn ông mặt vuông đứt hết.
Trong đêm tối lặng lẽ, kêu gào rung trời.
Qua vài chục giây, Cố Duy lấy được một chiếc xe khác cũng chạy đến.
Kèm theo một tiếng thắng rít tai, đầu xe bay đầy bụi đất.
Mọi người nhìn khắp nơi, đều mù mịt.
Đây là một bãi đất trống rộng rãi hoang vu, phía trước chất đầy gạch và đất xây nhà, đen thui một vùng, giờ này không có nhà nào mở đèn.
Lúc nãy ở trên xe đã điều tra, thôn Quang Minh này chia làm thôn trước và thôn sau, thôn sau gồm một phần chân núi, mặc dù nghèo khổ, nhưng diện tích rất lớn, nếu như một mình mù quáng tìm người, chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Lý Đạo đi ra cốp sau xốc người đàn ông có nột ruồi đen lên, đấm vài cái qua lớp bao bố.
Người đàn ông đau đến tỉnh lại, kêu la thảm thiết.
Lý Đạo: "Đưa cách liên lạc với người trung gian cho tao."
"Tôi, tôi không có." Người đàn ông có nốt ruồi bị ăn đòn, cả người co rúm lại, vội vàng nói: "Để đảm bảo an toàn cho bản thân, chúng tôi trước nay chưa từng điện thoại liên lạc với đối phương, chỉ cố định thời gian gặp nhau, nếu như đối phương đợi không được thì biết tình hính có bất ổn hoặc là hàng lần này đã được bán."
Cố Duy hung hăng hét một tiếng, vành mắt đỏ bừng, tim như đang ở trên lò lửa: "Anh, hai tên đồng bọn của hắn cũng không liên lạc được, làm thế nào đây?"
Lý Đạo trầm giọng: "Bây giờ có thể liên lạc chắc cũng vô ích, đã ra tay rồi, chỉ có thể tìm được đầu người."
"Chỗ lớn thế này, chúng ta đi đâu tìm?"
Lúc này, người đàn ông nốt ruồi đen mở miệng: "Thật ra thì..."
Cố Duy: "Nói mau."
Người đàn ông có nốt ruồi run một cái, thành thật khai báo: "Người cầm đầu là người vùng khác, bọn họ đều lái xe đến đây nhận hàng, mặc dù mỗi lần đều đổi biển số, nhưng nhất định là ở bên phía Quảng Ninh, cho nên chữ đầu luôn là Quảng A. Thôn này nghèo quá, có ít xe..."
Một tiếng "ầm" vang lên, Lý Đạo đi lên trước, sập cửa cốp xe lại.
Anh nói: "Cậu đưa Tô Dĩnh đến phía trước thôn, Tiểu Ngũ và Đại Vệ hai cậu đi phía sau thôn, tôi đi ra chân núi tìm xem."
Ngũ Minh Triết: "Anh, anh đi một mình?"
"Ừ." Anh nói nhanh chóng: "Chúng ta chỉ thua đám người kia có hai mươi phút, tôi lái xe nhanh, chắc có hy vọng. Chủ yếu là tìm xe, nhất là biển số vùng khác."
Mọi người rối rít lên tiếng lên tiếng đáp lại, lấy xe của họ chạy đến chỗ xó xỉnh, không nói nhảm nhiều, mọi người chạy xa đi.
Chân núi là vị trí xa nhất, con đường gồ ghề, xung quanh đen ngòm.
Lý Đạo xách đèn pin chiếu sáng, bước chân rất lớn, chỉ nghe gió gào thét ở bên tai.
Ánh mắt anh tìm kiếm khắp nơi, con người tinh anh, không chừa bất kỳ ngõ ngách đáng nghi nào.
Trong sân nhà thỉnh thoảng truyền ra tiếng chó sủa, nhưng trừ âm thành này ra, cả thôn yên ắng đến kinh người.
Nhà tất cả mọi người đều tắt đèn, anh tìm từng nhà từng nhà một, xuyên qua hàng rào cũ nát, nương theo chùm ánh sáng yếu ớt tìm đồ vật trong sân.
Thôn này đúng là nghe xơ nghèo xác, đừng nói đến biển xe vùng khác, ngay cả xe ba bánh, xe điện cũng ít thấy.
Tròng lòng Lý Đạo phiền loạn, không biết cơn tức giận này từ đâu tới, theo lý thuyết thì thời gian tiếp xúc với Cố Tân không lâu, đến hôm nay tìm cô, chỉ vì tình anh em với Cố Duy, sự cấp bách nên có, nhưng nôn nóng như lửa đốt, sự lo âu không nên có.
Anh dường như nghe được tiếng nghiến răng của mình, chùm ánh sáng của đèn pin trong đêm đung đưa, cảm giác như vừa đi qua đường.
Một phía khác, Cố Duy và Tô Dĩnh như ruồi không đầu chạy tán loạn khắp nơi, người đang trong cơn gấp gáp rất dễ mất đi cảm giác phương hướng, tất cả đường đều giống nhau, tất cả sân đều giống nhau.
Mỗi một giây thời gian trôi qua, sự sốt ruột và tuyệt vọng torng lòng càng gia tăng thêm.
Cố Duy di chuyển tại chỗ, đột nhiên gọi lớn: "Cố Tân."
Không có người lên tiếng đáp lại, chỉ khơi dậy tiếng chó sủa.
Tô Dĩnh đi lên một bước bịt miệng anh lại, "Anh muốn bứt dây động rừng à?" Cô hiểu tâm trạng hiện giờ của anh, nhưng lại giận anh không biết kiềm nén.
Cố Duy nắm tóc, đá bay vỏ chai rượu ven đường.
Tô Dĩnh ho nhẹ: "Bây giờ nổi giận cũng chẳng phải cách, hay là nắm chắc thời gian tìm người thì hơn."
"Đi đâu tìm đây, em nói cho anh biết đi đâu mà tìm đây?" Anh gần như tan vỡ: "Cố Tân nhất định bị bọn chúng bắt đi, mẹ kiếp tìm cái rắm."
"Anh đừng nghĩ như thế." Tô Dĩnh cũng không biết nên an ủi anh thế nào, yên lặng vài giây, lôi điện thoại di động ra: "Em gọi cho Lý Đạo, có lẽ bên phía anh ấy có hy vọng."
Đầu anh đầy mồ hôi, áo thun tay ngắn đã sớm dính vào da thịt. Anh nghĩ thầm, tìm như vậy không phải là cách, thời gian không đợi người, nên tùy tiện gõ cửa một nhà, hỏi thăm chỗ ở của trưởng thôn, nói rõ ý đồ, để ông ta triệu tập dân làng giúp tìm người là hiệu quả nhất.
Lý Đạo dừng bước, nhắm hai mắt, tỉnh táo vài giây, sãi bước rẽ qua khúc cua, muốn đi vào gõ cửa một gia đình, lúc này đuôi mắt chợt thoáng qua, bỗng dưng nhìn thấy phía sau hàng rào có ánh sáng mờ mờ.
Tim Lý Đạo lại đập nhanh nửa nhịp, bước vững hai bước, hé mắt nhìn qua.
Đó là một căn nhà bình thường, ẩn núp sâu nhất trong con hẻm.
Cửa sổ phát ra ánh đèn mờ nhạt, trong đêm tối mù mịt hiện ra, khi đến gần, bỗng thấy trước cửa nhà đậu một chiếc xe hàng nhỏ màu xám tro, đèn pin chiếu đến hướng đuôi xe, quả nhiên là biển số Quang Ninh.
Lòng bàn tay Lý Đạo chảy đầy mồ hôi, bước nhanh về phía cửa, đi vòng qua hàng rào nhặt được một cái khẩu trang, màu hồng, kẻ ô đậm, phía trên in hình cây nấm đầy màu sắc và con thỏ, chính là món đồ anh mua cho Cố Tân.
Con người Lý Đạo chợt sắc bén, không cần do dự thêm, lấy khẩu trang cất vào túi, tiện tay cầm một đoạn gỗ bên cạnh lên, nhanh chóng bước khẽ vào trong.
Tình cảnh khiến lý trí không còn tỉnh táo, người đàn ông mặt vuông nằm đè trên người Cố Tân, lúc vào nhà quên khóa cửa.
Lúc nãy bóp chặt cô, bây giờ nhìn cô ở dưới thân hắn lặng yên không một tiếng động, để mặc hắn muốn làm gì thì làm, huyết dịch cả người hắn không khỏi trào dâng khắp cơ thể. Cởi sạch quần áo mình ra, sau đó tháo dây lưng, chỉ muốn lột đồ cô làm một trận.
Nhưng ngón tay chưa kịp đụng vào, thì sau lưng đột nhiên có biến động, người đàn ông mặt vuông cảnh giác phát hiện ra căn phòng này có thêm một người, sau đó khúc gỗ đập vào lưng hắn.
Hắn chưa kịp quay đầu, lại bị thêm vài cái liền.
Người đó, đưa tay phải, mỗi một lần xuống tay là một lần mạnh mẽ, vốn không cho hắn cơ hội để thở.
Khi chạy trốn khỏi đợt tấn công, hắn đã lăn tròn vào một góc tường, lúc định thần lại, nhìn người đàn ông cường tráng đứng đối diện, tay dài chân dài, cơn giận như ép chết người.
Anh mặc áo khoác đen, dây khóa kéo đến tận cổ, che kín cằm; đầu đội mũ lưỡi trai, vành nén kéo thấp, không thấy rõ cả khuôn mặt.
Người đàn ông mặt vuông nheo mắt lại, chắc chắn mình không thể nhận ra người đàn ông này, dò xét hỏi một câu: "Người anh em, đi trên con đường nào mà lên?"
Lý Đạo không trả lời, khúc gỗ đã quất qua, giờ phút này mặt mũi rất hung tợn.
Người đàn ông mặt vuông cũng không phải ăn chay, đúng lúc kịp phản ứng, cầm lên một cây gậy sắt bên góc tường tấn công anh.
Tiếng gậy sắt chói tai, nhắm vào hướng ống chân Lý Đạo.
Anh kịp né tránh, phía ngoài ống quần bị cọ vào tạo một lỗ thủng, nghe ra tiếng xương cốt bị đánh. Có thể cuối cùng Lý Đạo ác không bằng hắn, nhưng khi tung đòn thì vừa nguy hiểm vừa chính xác, chỉ trong phút chốc đã quật ngã hắn xuống đất.
Khóe miệng người đàn ông mặt vuông trào máu.
Anh trói chặt tay chân hắn, bất tỉnh gần chết.
Lý Đạo thở hổn hển, cẩn thận rảo mắt xung quanh, dùng gậy gỗ mở cửa phòng, cơ thể dán sát vào cánh cửa hơi nghiêng đầu, thấy không có ai, mới quay lại xem người con gái nằm trên giường.
Cố Tân không biết mình được cứu, đầu gục sang một bên, khẽ quan sát mọi thứ, ý thức cô rất hỗn độn, nghe tiếng đánh nhau, lại không có được chút sức lực để nhúc nhích.
Hai tay cô còn bị trói sau lưng, quần áo xộc xệch, ngực phơi bày, hai chân rủ xuống chạm đất.
Lý Đạo nhìn cái dáng vẻ chết tiệt này của cô, mặt không cảm xúc, trong lòng lại lo âu, cảm giác ngột ngạt vơi đi không ít, chỉ còn lại nỗi tức giận.
Anh đưa chân trái lên đạp trên mép giường, cánh tay đặt trên đầu gối, người đổ dồn về phía trước, chăm chú quan sát cô. Nhìn cái bộ dạng chịu đau khổ của cô gái này, bắp đùi bị rách, gò má sưng tấy, trên cái cổ trắng ngần có vài vết đỏ đỏ.
Lý Đạo cắn răng nghiến lợi: "Đáng đời."
Anh khẽ nguyền rủa một câu, liếc mắt đi xuống dưới, thu hết cảnh sắc trước ngực cô vào tầm mắt.
Tròn thật, trắng thật, mềm thật. Dưới ánh đèn, nơi ấy hoàn toàn trần trụi. Lõa lồ ra trước mặt anh.
Yết hầu Lý Đạo khẽ lăn, anh nhìn về phía người đàn ông trong góc tường, ngón cái và ngón trỏ chà xát vào nhau.
Anh đưa tay lên giữ mặt cô: "Chết chưa?" Giọng nói lạnh vô cùng.
Cố Tân thở hắt ra một tiếng.
Lý Đạo vẫn giữ, ngón tay cứng rắn kéo mí mắt cô, rồi lại đặt trước mũi cô.
Lý Đạo cảm nhận trên mặt mình có ai đó động vào nên lấy lại được chút tỉnh táo, đầu từ từ trở lại bình thường, đang khi định hoảng sợ vì cho rằng là người đàn ông kia, nhưng cô lại nhìn chằm chằm thấy gượng mặt của Lý Đạo.
Chớp mắt một cái, đầu óc và trái tim cô run rẩy không thôi, thứ tình cảm khác lạ đột nhiên chạy đến, chỉ biết im lặng nhìn anh.
Cả cơ thể anh đồ dồn trước cô, che kín một khoảng lớn ánh sáng, mặt mũi rất mơ hồ, nhưng Cố Tân đoán được, biểu cảm ấy nhất định rất lạnh lùng và hung ác. Đầu óc cô chuyển đổi không quá nhanh, chợt nhớ đến lần đầu tiên mình chạy trốn, bị người này nhốt vào cốp sau.
Môi cô run rẩy, cả nửa ngày cũng không phản ứng lại, nhưng có nước mắt trượt từ hốc mắt ra.
Cả đoạn đường này cô sợ hãi không khóc nổi, rõ ràng rất kiên cường, nhưng chẳng biết tại sai, khi thấy anh thì không thể kiềm nén nổi nữa.
Khóe miệng Lý Đạo lạnh nhạt tạo thành một đường cong: "Còn có mặt mũi để khóc à?"
Cố Tân ngập ngừng: "Anh đến thật rồi." Giọng nói khàn khàn.
"Đến sớm quá, lẽ ra nên chờ người đàn ông kia ngủ với cô xong."
Trong ấn tượng của cô, Lý Đạo mặc dù có chút hung dữ, nhưng không nói những lời thô tục khó nghe như vậy với cô bao giờ, thế mà vào giây phút này, Cố Tân không cảm thấy tức giận bao nhiêu, ngược lại còn cảm thấy lòng bình yên hơn, chỉ sụt mũi, im lặng rơi nước mắt.
Cố Tân nói khẽ: "Đúng..." Vừa nói được một chữ, lại đổi lời: "Cảm ơn."
Lý Đạo không thèm để ý đến, cũng không nhúc nhích.
Ánh mắt cô nhìn đáp trả lại anh, thấy mặt mày anh u ám, đang nhìn chằm chằm ngực cô.
Cố Tân theo bản năng nhìn cùng tầm mắt anh, đột nhiên nhận ra quần áo mình không đủ để cho cơ thể, trong đầu bùng nổ một tiếng lớn, hoàn toàn tỉnh táo.
Cố Tân nhỏ giọng thét chói tai, cắn môi, vùng vằng muốn ngồi dầu.
Lý Đạo đè bả vai cô, lực rất lớn, cô không thể động đậy.
Dùng tay búng trước ngực một cái: "Cô..."
Ngón tay anh đột nhiên siết chặt, làn da dưới tay vừa nhẵn mịn vừa lành lạnh, xương rất nhỏ, tựa như bóp một cái là vỡ ngay.
Lý Đạo bị đau, gò má vốn vừa bị đánh vẫn còn rất đau, lúc này lại nóng như lửa đốt, cô hơi nghẹn ngào: "Anh muốn làm gì?"
"Lần thứ hai rồi." Lý Đạo hơi chau chân mày lại, có vẻ như rất khổ tâm suy tính chớp mắt một cái: "Đang nghĩ dạy dỗ cô thế nài, mới không phụ lòng những người ở bên ngoài tìm kiếm cô."
Sức lực mạnh hơn, Cố Tân né tránh hết sức: "Đánh tôi mắng tôi gì cũng được..." Cô biết điều mềm giọng lại, cầu xin tha thứ: "Nhưng có thể kéo quần áo của tôi lại trước được không?"
Lý Đạo không có ý muốn nhúc nhích: "Kéo cái gì, tôi thấy lộ ra vậy tốt đấy chứ."
"Giúp tôi cởi trói." Chất giọng cô mềm mỏng, khẽ nói: "Xin anh."
Lý Đạo không lên tiếng, nụ cười trên khóe môi trong nháy mắt bị kéo bằng, ánh sáng trong con ngươi mờ ảo, bàn tay trượt xướng nắm ngực cô, chỗ kia thay đổi hình dạng, da thịt lõm sâu, anh dùng rất nhiều sức.
Cố Tân hoảng hốt, không ngờ rằng anh sẽ làm thế, chạy trốn không được, cảm giác đau nhói trước ngực khiến cô hơi tắt tiếng, không khỏi cắn cánh môi dưới.
"Lý Đạo." Có thét chói tai, lần đầu tiên không ngừng gọi tên anh: "Anh khốn nạn."
"Có hắn khốn nạn." Anh hướng về phía góc tưỡng khẽ nhếch cằm.
"Anh bỏ tay ra."
Lý Đạo chỉ hỏi: "Còn chạy nữa không?"
Cố Tân đá bắp chân anh, giữ chặt cơ thể, hai tay vặn vẹo ở phía sau.
"Ừ." Anh lại tăng thêm sức.
Cố Tân bị đau khẽ hừ một tiếng, môi bị cắn từ đỏ vừng thành tráng bệch, khẽ lắc đầu.
Cuối cùng cô cũng đón nhận được biểu cảm bình tình và cơn tức giận chìm dần xuống của người đàn ông này, thường ngày sống chung nhưng anh có thể cười cũng có thể lạnh nhạt, một khi có ai đó xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của anh, thì anh sẽ trở thành một con người khác đến không lường được.
"Nói chuyện."
"Không bao giờ... nữa."
Lý Đạo nhìn cô hồi lâu, trừng mắt nghiến răng: "Nếu như có lần nữa, chính ông đây sẽ đánh ngã cô, tiết kiệm tiện nghi cho người khác."
Bàn tay anh hơi thả lỏng, thấy chỗ đó hiện ra dấu ngón tay, dừng một lúc, cuối cùng bỏ qua cho cô, cái giây phút anh đứng dậy, có cảm giác ghiền không muốn bỏ.
Rốt cuộc là có mấy trừng phạt, mấy phần theo bản tính. Anh không phân biệt rõ.
Anh rũ mắt xuống, đứng trên cao nhìn vài giây, cởi áo khoác choàng lên người cô. Vừa đắp một cái, che kín cả mặt mũi cô.
Bàn tay Lý Đạo rũ xuống, cách lớp áo đè xuống mặt cô, đè một cái lâu, sau đó vỗ như có như không.
Đúng lúc ấy, anh nghe tiếng khóc của cô, vừa thấp vừa nhỏ, không giống như cái vẻ kiềm nén nhẫn nhịn lặng lẽ rơi nước mắt trước đó.
Cố Tân khóc có hơi dữ dội, đưa chân đá bừa vào anh, phát tiết tâm trạng.
Lý Đạo khẽ cười, quần đầy dấu chân, nhưng không tránh. Nắm bàn tay cô còn đang tê rần, cơn tức giận thả lỏng một chút, anh cúi đầu xuống, ngay cả bản thân mình cũng không phát hiện ra, treo một buổi tối trong tim, giờ phút này cuối cùng tìm được được chốn cũ.
"Không sao đâu." Ba chữ, phát ra khỏi miệng bất giác trầm ấm.
Lý Đạo liếc nhìn người đàn ông trong góc tường, hắn còn đang giả chết, mang nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian nói chuyện đã hơn năm phút, chỗ này không thích hợp ở lại lâu.
Lý Đạo nhìn khắp xung quanh, nhìn chậu nước bên cạnh bàn có một con dao nhỏ.
"Nằm yên." Anh nói với Cố Tân.
Lý Đạo cầm con dao đó lên, cầm cán con dao, từng bước từng bước đi về phía người đàn ông mặt vuông.
Đối phương nằm trên đất, con ngươi hơi co lại: "Mày, mày đứng đến đây."
Lý Đạo không nói tiếng nào, nhìn anh ta rồi làm động tác bảo đừng lên tiếng, đạo trên cánh tay hắn, dùng mắt hỏi có phải cánh tay này chạm vào cô hay không.
Người đàn ông mặt vuông biết anh định làm gì, mặt méo xệch, hoảng sợ lắc đầu.
Mắt Lý Đạo không chớp lấy một cái, giơ tay chém xuống.
Năm ngón tay người đàn ông mặt vuông đứt hết.
Trong đêm tối lặng lẽ, kêu gào rung trời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook