Một Mối Tương Tư
-
Quyển 2 - Chương 17: Khởi hành đêm đông
Sau khi Ninh Tư Bình đi khỏi, Thanh Thu đi đi lại lại trong phòng, đây là phòng của thế tử, từ lúc nàng chuyển tới đây, y phục, trang sức tất cả đều dùng đồ mới. Trong rương đựng toàn đồ mặc hàng ngày mà mấy hôm trước tiệm may mang đến, màu sắc vô cùng rực rỡ.
Đối với một người muốn đi xa mà nói, những thứ đó hoàn toàn không phù hợp. Nhưng trong đống đồ được đưa tới, còn có cả một chiếc hỷ phục, ban đầu Vệ Minh giục gấp nên tiệm may phải làm ngày làm đêm cho xong, đến lúc mang đến phủ rồi thì lại chưa dùng, hôn lễ bị lùi ngày, không biết nó có cơ hội được trưng ra cho mọi người ngắm nhìn hay không.
Màu đỏ rực truyền thống, đây là màu mà chính thất mới được mặc, thiếp thất vào cửa đều phải dùng màu hồng, đây là một chiếc hỷ phục đắt tiền. Đồ tuy làm vội nhưng rất tinh tế, vẫn là hàng thượng hạng, vì đang là mùa đông, hai bên cổ áo có dính một dải lông mềm, vạt trước buông vài sợi dây dài, rất vừa ý.
Thanh Thu không dám nhìn kỹ, từ sau khi Hồng Ngọc đưa áo tới, nàng chỉ mặc thử có một lần, màu sắc của nó khiến nàng hoa mắt, căn bản không quan tâm sau khi mặc lên rồi trông mình thế nào, vội vội vàng vàng cởi ra cất qua một bên.
Chỉ là chiếc hỷ phục nhưng lại khiến nàng tần ngần hồi lâu, cuối cùng Thanh Thu quyết định bỏ xuống, tìm mãi rốt cuộc cũng thấy một chiếc áo vải, là cái áo nàng thường mặc khi đột nhiên có hứng muốn vào thiện phòng, Thanh Thu sợ lửa bén vào những loại sợi tơ, thêu trên y phục nên mới chuẩn bị chiếc áo bằng vải thô này. Nàng mặc nó lên người rồi chọn một chiếc áo choàng bông màu tối để tránh gió, lúc này mới nhớ, ra ngoài phải mang theo ít bạc.
Đã là giờ Dần, tiểu a hoàn ở gian ngoài thấy đèn trong phòng vẫn chưa tắt, lại thấy có tiếng động, vội vàng vào hầu, trong phòng khá loạn, Thanh Thu cô nương ăn mặc chỉnh tề, đang định ra ngoài: “Không cần các người đâu, đột nhiên ta nghĩ ra cách làm món ăn mới, chắc sẽ mất khoảng một ngày, giờ muốn vào thiện phòng chuẩn bị, trời còn chưa sáng, các ngươi đi ngủ đi”.
Hai đêm trước thế tử không về, bọn tiểu a hoàn đều biết, nghe Tử Liên tỷ tỷ nói họ biết thế tử ở đâu, chỉ giấu mỗi Thanh Thu cô nương. Không phải họ cảm thấy khó chịu với nàng, mà do bên quận vương phi đã có lệnh, không ai được nhiều lời. Còn nữa, cho dù Thanh Thu cô nương biết thế tử đi đâu, lẽ nào nàng sẽ không giận ư? Nhìn bộ dạng lúc này, xem ra Thanh Thu cô nương cả đêm không ngủ, chẳng trách, nhất định là giận tới bất thường rồi. Hai tiểu a hoàn định đi theo nàng tới thiện phòng, nhưng bị Thanh Thu từ chối. Dù sao nàng cũng không ngăn được hai tên tùy tùng, nên tiểu a hoàn không đi theo cũng được.
Trước khi ra khỏi cửa, nàng nhìn Lục Ỷ lần cuối, nói thật, nếu có thể, nàng thật sự muốn mang nó đi theo.
Thiện phòng đã nổi lửa, đầu bếp trực đêm vừa đi, chỉ có người phải đi chợ sớm là đang chuẩn bị xuất phát. Mùa đông ai cũng chỉ muốn ở trong chăn ấm, Chu quản gia đương nhiên sẽ không xuất hiện ở đây lúc này, Thanh Thu sớm đã thân quen với người của thiện phòng, dễ dàng giành được niềm tin của người phụ trách việc mua bán.
Có một loại thực phẩm ít khi dùng đến, để nấu món ăn mới cho thế tử, cần đích thân Thanh Thu cùng đi chọn mới được. Mấy đại nương và nô bộc vội vàng đồng ý, người như Thanh Thu, muốn nịnh hót làm quen còn không được, hống hồ nàng lại tới cậy nhờ. Bọn họ liền đưa Thanh Thu ra ngoài từ cửa sau thiện phòng, lên xe rời phủ.
Thanh Thu tốt xấu gì cũng làm trù nương trong phủ quận vương hai năm, đám thủ vệ canh cửa ở những nơi kín cổng cao tường thế này, trong mắt người ngoài vô cùng thâm nghiêm, nhưng với nàng lại là bình thường vô cùng. Trạm gác lúc nào là lúc lỏng lẻo nhất, lúc nào sẽ nghiêm ngặt nhất, nàng đều biết rõ, chỉ cần nói vài câu rồi nhẹ nhàng ngồi lên xe rời khỏi nơi đây.
Căn bản không cần cải trang, không cần cố ý lẩn tránh họ, càng không cần phải cưỡi mây đạp gió như Ninh Tư Bình, ai ngờ nàng sẽ đi thật chứ? Quận vương phi muốn nàng biến mất, thế tử cho người đi theo nàng từng giây từng phút, a hoàn trong phủ cho rằng nàng sẽ ngồi vững trên ngôi cao được cưng chiều sủng ái, không ai ngờ nàng lại từ bỏ vinh hoa phú quý đang có trong tay vào lúc này.
Vinh hoa phú quý? Thanh Thu chỉ hối hận không đi sớm hơn, khi đó trời còn chưa lạnh, không cần phải xông ra ngoài giá rét chịu khổ thế này. Nàng ở thêm vài ngày, tranh thủ chút hơi ấm, chút dịu dàng của thế tử, bản thân luôn cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ, đến bây giờ lại không thể không đi, nếu còn chần chừ không chừng nàng sẽ phải xưng tỷ muội với tiểu thư họ Khang kia mất.
Ra khỏi phủ không lâu, Thanh Thu không đủ kiên nhẫn để nghe mấy đại nương nịnh nọt lấy lòng mình, nàng liền tìm cớ, xuống xe đi bộ.
Nhìn theo bóng xe ngựa đi xa dần, nàng thở dài thườn thượt. Bắt đầu từ bây giờ, nàng lại cô độc một mình.
Quyết định này khiến Thanh Thu thấy đột ngột, lại vừa như trong kế hoạch. Trong buổi sớm giá lạnh, trái tim Thanh Thu có chút buồn bã, nàng thậm chí còn không kịp cả chào lão quản gia người mà nàng luôn coi là người thân kia, lễ thành thân của Linh Ngọc tiểu thư, nàng cũng không tham dự được, còn cả nương tử triệu gia ở trà quán. Đến ngay cả những tùy tùng mặt lúc nào cũng lạnh như sắt đi theo, nàng cũng nhớ đến, đi thế này hình như thật có lỗi với hai người họ vẫn đang đợi nàng ngoài thiện phòng. Người ta ngày ngày vất vả khổ sở theo sát nàng, cuối cùng vẫn để mất nàng, hy vọng thế tử sẽ hạ thủ lưu tình.
Còn thế tử… vừa nghĩ đến thế tử, tâm trạng trong lòng nàng bỗng hỗn loạn, không cam tâm, ấm ức, oán hận thậm chí là hổ thẹn, đủ mọi cảm xúc, mất một lúc lâu cũng không sao bình thường lại được. Nhưng giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện ấy, chiếc áo choàng bông trên người nàng được quấn chặt, Thanh Thu cúi đầu mò mẫm đi về cửa Đông Thành Môn.
Đông Thành Môn là cửa thành phồn hoa nhất Việt Đô, bởi vì trạm dịch thông tới mọi nơi đều ở bên ngoài cửa thành này. Những người đi Nam về Bắc sẽ dừng ở trạm đó, hoặc thuê xe ngựa để lên đường, hoặc dừng chân mua hàng. Ngày đông giá rét, cửa thành phải tới giờ Thìn mới mở, khi Thanh Thu đến, đã có rất nhiều người đợi trước cổng thành.
Thì ra những người ra ngoài vào ngày giá lạnh thế này không hề ít, Thanh Thu tìm một chỗ hơi khuất để đứng. Không lâu sau xuất hiện một lão phu nhân tay chống gậy cùng nữ tử khoác tay nải đứng dựa vào nhau, nhìn họ rất giống hai mẹ con, mặc dù mặc áo vải thô, nhưng rất sạch sẽ. Hai người thỉnh thoảng lại quay sang trò chuyện với nhau, giống như đang bàn về hành trình trước mắt. Thanh Thu nghe rất rõ hai người này cũng sắp rời Việt Đô, đến nhờ nhà họ hàng ở phủ Thuận Châu, lát nữa sẽ lên xe ở chỗ trạm dịch.
Dù gì thì nàng cũng chẳng biết đi đâu, sau khi nghe được ba từ “phủ Thuận Châu”, trong nháy mắt Thanh Thu liền quyết định sẽ đến nơi đó. Ngoài Việt Đô ra, Thuận Châu được coi là một châu phủ khá phồn hoa, đến đó cuộc sống có lẽ sẽ dễ dàng hơn.
Tiền tiết kiệm mấy năm nay giờ phải mang ra dùng, sau này ổn định rồi sẽ kiếm lại, nàng chỉ mong đến được Thuận Châu một cách suôn sẻ, nhưng ông trời dường như cố ý đối đầu với nàng, chính vào lúc cửa thành vừa mở thì bên ngoài tường thành vang lên tiếng huyên náo, thì ra hoàng thượng ngự giá hồi cung, vừa hay tới ngoài cửa thành.
Sắc mặt Thanh Thu như đông cứng lại, thế tử nhất định có mặt trong đó. Thật không ngờ trước lúc đi còn được gặp gỡ Vệ Minh thế này, ngay sau đó nàng cười khổ quỳ xuống nền đá theo những người khác, nghênh đón nhà vua trở về.
Nàng cúi sát người xuống đất, không dám ngẩng đầu lên nhìn. Bên tai vọng tới tiếng vó ngựa đi lướt qua, còn cả âm thanh bàn tán xì xào của bách tính xung quanh. Xe ngựa của hoàng thượng đi qua tiếp đó là đoàn xe của các quan, không cần phải quỳ dưới đất nữa, mọi người đứng dậy đợi đoàn người dài đó qua cổng thành, mỗi lần nhận ra vị triều thần nào đó là dân chúng lại rộ lên bàn tán.
Đến khi xe ngựa của Vệ Minh xuất hiện, rộ lên trong âm thanh bàn tán đó có cả những tiếng khen, Thanh Thu nhìn thế tử cưỡi ngựa hồi thành, lòng vừa tự hào vừa chua xót. Dù là trước kia hay sau này, nàng mãi mãi không thể đứng cạnh hắn, giữa họ sẽ luôn như lúc này: Vệ Minh ở trên cao, còn nàng thấp kém dưới đất, chỉ được đứng nhìn hắn từ xa, có duyên nhưng không phận.
Khi ra khỏi cửa thành, trái tim Thanh Thu chất đầy thương cảm, nghĩ đến vừa nãy thế tử đi lướt qua mình, hai mẹ con nhà kia đã không thấy tăm tích đâu nữa. Đứng ngoài trạm dịch, nhìn xe ngựa lớn có nhỏ có, Thanh Thu bỗng không biết phải chọn thế nào. Dù trước kia có hỏi Tô Diệu về tình hình khi ra ngoài, nhưng thật sự phải đối diện với chuyện này rồi, nàng vẫn có chút bối rối.
Phía sau vang lên tiếng “tránh đường” khiến Thanh Thu bừng tỉnh, nàng dịch sát sang bên cạnh, kinh ngạc nhận ra hai mẹ con kia nhà kia đứng ngay sau mình, chỉ thấy hai người họ đi về một chiếc xe khá lớn, bọn họ nói với phu xe vài câu, rồi lại lục tìm gì đó trong tay nải hồi lâu, lấy ra một ít bạc vụn đưa cho người đó, rồi lên xe.
Thanh Thu cũng trả tiền hệt như vậy, người đánh xe thấy nàng đi một mình, bèn hỏi: “Cô nương muốn đi đâu?”.
“Phủ Thuận Châu”.
“Thế thì lên đi, còn một chỗ”.
Thanh Thu vén rèm định lên xe, ngay lập tức kinh hãi, cỏa một xe đầy chật toàn người là người, chia thành hai hàng ngồi hai bên thành xe, đang đồng loạt quay sang nhìn nàng. Quả nhiên chỉ còn một chỗ, vừa hay lại là vị trí bên cạnh hai mẹ con nhà kia, chỉ là quá sát rìa xe, chỗ đó hơi gồ ghề. Nàng còn đang do dự, đã có người lên tiếng: “Lên thì lên đi, đứng đó làm gì, muốn lạnh chết à?”.
Thanh Thu vội vàng xin lỗi, bám vào thành xe trèo lên. Xe đã đón đủ khách, phu xe liền bắt đầu xuất phát.
Xe ngựa từ từ lăn bánh chạy trên đường, Nam Vu trù phú, có lẽ cũng bỏ ra không ít tiền bạc và công sức trên con đường thông tới Châu phủ này. Ngày Tết cận kề, những người ngồi trên xe này có lẽ đa phần không phải là người Việt Đô, họ chuẩn bị về quê ăn Tết, sẽ xuống xe dần ở dọc đường, những người đi tới trạm cuối cùng là Thuận Châu, chỉ có Thanh Thu và hai mẹ con nhà kia.
Mặc dù cả đêm không ngủ nhưng Thanh Thu không buồn ngủ chút nào, nàng cố gắng chịu đựng cảm giác tròng trành suốt quãng đường. Thanh Thu khẽ vén rèm lên nhìn, cổng thành cao cao của Việt Đô càng lúc càng xa dần, trong lòng nàng lại tràn ngập cảm xúc xót xa.
Người ngồi trên xe bắt đầu làm quen với nhau, dù sao cũng phải đồng hành tới mấy ngày trời, có thương nhân bắt đầu kể về những gì mình mắt thấy tai nghe, trong xe thêm phần náo nhiệt, nội dụng dù phong phú tới đâu cũng không khiến Thanh Thu chú ý. Nàng thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai mẹ con ngồi cạnh mình một cái, nữ tử kia còn ít tuổi nhưng đã vấn tóc, ăn vận giống một phu nhân, thấy Thanh Thu đi một mình, đường xóc đến nỗi mặt trắng bệch, động lòng nói: “Em gái, nào, ngồi dịch vào đây, sắc mặt cô trông xấu quá”.
Thanh Thu sờ mặt, cúi đầu túm chặt gấu áo, khẽ đáp: “Đa tạ”.
“Ta thấy cô đến tay nải cũng không mang, có thật là muốn đi Thuận Châu ư?”.
Thanh Thu cười gượng, nàng chỉ lo tìm cách rời khỏi phủ, trong lúc tâm trạng rối bời chẳng nghĩ được nhiều, tay nải cũng không tiện mang theo: “Đương nhiên là đến phủ Thuận Châu rồi, lúc đi vội quá, đành mua những thứ cần dùng trên đường vậy”.
“Trời lạnh thế này, mẹ con ta về đoàn tụ với gia đình, cô đi làm gì?”
“Tôi… cũng đi đến nhà họ hàng.”
Nhưng Thanh Thu làm gì có họ hàng nào ở đấy, lúc này không biết thế tử đã hồi phủ hay chưa, nàng đang ở trên xe, nhưng trái tim thì vẫn ở trong phủ thế tử. Nàng tự dưng biến mất, thế tử sẽ phản ứng ra sao, có buồn không? Vệ Minh sẽ nhớ nàng được bao lâu? Quận vương phi chắc chắn sẽ vui mừng vô cùng, vậy cũng tốt, ít ra nàng đi rồi sẽ có nhiều người vui hơn.
Nữ tử bên cạnh thỉnh thoảng lại nói với nàng một câu, Thanh Thu vốn chẳng có tâm trạng trò chuyện nhưng lại không tiện hờ hững với họ, một lúc sau thì biết tướng công của cô gái họ Bạch, xưng hô là Bạch nương tử, còn lão phu nhân đi cùng không phải là mẹ cô ta, mà là mẹ chồng. Bà cụ nhớ con trai quá, chuyến này tới Thuận Châu để đoàn tụ với con trai đang làm thuê ở đấy, ăn một cái Tết đoàn viên. Sự thân thiện của Bạch nương tử không khiến người ta khó chịu, Thanh Thu cố gắng tỏ ra tự nhiên, chỉ khi người ta hỏi phải xưng hô với nàng thế nào, nàng do dự một lát, rồi đáp: “Tướng công tôi họ Vệ”.
Khi nghe Bạch nương tử gọi nàng là Vệ nương tử, khóe miệng Thanh Thu nhếch lên cười khổ, nàng làm gì có phúc được xuất giá. Nhưng nàng biết bộ dạng của mình nhìn thế nào cũng không giống một người chưa lấy chồng, càng không muốn người khác nhìn mình với ánh mắt khác thường dò hỏi tại sao đến giờ vẫn chưa xuất giá, nên nàng mới bất đắc dĩ nói dối như thế. Nàng chỉ mong mình thật sự được gả cho một người họ Vệ, có thể làm một Vệ nương tử đúng với cái tên đó.
Xe ngựa đi cả ngày chỉ dừng mỗi một lần, tìm một nơi rộng rãi dừng lại cho mọi người nghỉ ngơi, để ngựa uống nước, ăn cỏ. Đôi lúc người ta còn không bằng con ngựa, đa phần đều ăn vài miếng lương khô mang theo là xong bữa. Thanh Thu đến tay nải cũng không có thì lấy đâu ra lương khô. Cũng may lần này dừng lại ở một thị trấn ven đường, có khách điếm, cũng có cả tiệm bán đồ ăn, rất náo nhiệt. Thanh Thu mua một ít đồ dùng hằng ngày rồi lại mua thêm lương khô, bỏ vào thùng xe phía sau.
Sống cùng thế tử lâu ngày, Thanh Thu ăn uống cũng kén chọn hơn, trong con mắt một người cả ngày chỉ nhìn thấy cao lương mỹ vị như nàng, mấy cái bánh bao loại này thật không nuốt nổi, nhưng trong tương lai chắc chắn sẽ cần dùng đến bạc, nàng phải chi tiêu tiết kiệm. Người trên xe còn chưa quay lại, nàng cầm một chiếc bánh bao dựa vào thành xe từ từ ăn. Đột nhiên, Bạch nương tử thần thần bí bí đi đến trước mặt nàng: “Vệ nương, cô nói thật đi, có phải cô bỏ nhà đi theo trai không?”.
Theo trai? Nói kiểu gì thế, Thanh Thu nhìn cô ta không hiểu.
Trong mắt Bạch nương tử, những người đi xa chẳng có ai là không mang tay nải, Thanh Thu ăn vận kì dị, áo váy đều bằng vải thô nhưng không che được đôi giày màu trắng thêu chỉ vàng dưới chân, nàng ăn vận giống như một tiểu thiếp của nhà giàu có bỏ trốn.
Nhìn theo ánh mắt cô ta, Thanh Thu vội rụt chân về, nàng chỉ kịp khoác chiếc áo vải lên người, cầm theo áo bông chắn gió, nhưng lại quên đôi giày này không hợp với quần áo. Thanh Thu ngượng ngùng đáp: “Không phải, Bạch nương tử đừng nói linh tinh”.
Bạch nương tử nghi ngờ nhìn nàng một cái, rồi nói không chắc chắn lắm: “Vừa rồi ở trà quán có một đám người đi vào, nói là muốn tìm một nữ tử tầm tuổi cô, ta còn tưởng…”.
Chiếc bánh bao trong tay Thanh Thu rơi xuống đất, ánh mắt giống như bị lửa vây hãm, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Thanh Thu chính là thế tử cho người đi tìm nàng, suy nghĩ thứ hai là phải tìm cách ẩn náu, tốt nhất là lập tức biến mất khỏi đây. Đã bỏ đi rồi nàng không muốn quay về nữa, không muốn đối mặt với thế tử, không muốn sống lại cuộc đời trống rỗng như trước kia.
Nhưng, giờ nàng phải làm thế nào? Đến Bạch nương tử còn nhận ra sự khác thường của nàng, nếu người của thế tử đuổi đến thật thì chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra nàng.
Bạch nương tử nhìn bộ dạng của Thanh Thu lập tức hiểu ra ngay, không nói không rằng, đẩy nàng lên: “Ta và muội vừa gặp đã như cố nhân, lại cùng tới Thuận Châu đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau rồi. Cô cứ ở trong đó đừng xuống, ta sẽ đối phó với họ”.
Như thế có được không? Thanh Thu ngồi trong xe mà tim đập thình thịch, tai nghe tiếng người bên ngoài hét: “Đâu là xe ngựa khởi hành từ Việt Đô?”.
Giọng Bạch nương tử vang lên: “Chính là chiếc xe này, các vị muốn làm gì?”
Thanh Thu suýt nữa thì kêu lên, không phải nói là muốn giúp nàng ư, tại sao lại bán đứng nàng như vậy?
“Không cần ngươi lo, tránh ra!”, rồi tiếng va chạm, cả tiếng kêu ré lên của Bạch nương tử vì bị đau. Thanh Thu thầm nghĩ thôi đi, cần gì liên lụy tới người khác, nàng ra là xong, đang định vén rèm xe, thì nghe có tiếng người nói: “Trên xe không có ai”.
Nàng kinh ngạc bất động, khi mấy người kia rời đi, Bạch nương tử vén rèm xe, cười: “Xong rồi, họ đi rồi”.
Trong sân này có mấy chiếc xe ngựa lớn đều dừng chân nghỉ ở đây, ai bảo xe ngựa chạy đường dài nào nhìn cũng giống nhau. Mấy kẻ truy tìm thấy Bạch nương tử đứng trước một chiếc xe, vẻ mặt lo lắng, nhìn đã thấy có vấn đề, đương nhiên sẽ xông thẳng vào chiếc xe phía sau cô ta đứng, và chỉ thấy xe đó trống không.
Đối với một người muốn đi xa mà nói, những thứ đó hoàn toàn không phù hợp. Nhưng trong đống đồ được đưa tới, còn có cả một chiếc hỷ phục, ban đầu Vệ Minh giục gấp nên tiệm may phải làm ngày làm đêm cho xong, đến lúc mang đến phủ rồi thì lại chưa dùng, hôn lễ bị lùi ngày, không biết nó có cơ hội được trưng ra cho mọi người ngắm nhìn hay không.
Màu đỏ rực truyền thống, đây là màu mà chính thất mới được mặc, thiếp thất vào cửa đều phải dùng màu hồng, đây là một chiếc hỷ phục đắt tiền. Đồ tuy làm vội nhưng rất tinh tế, vẫn là hàng thượng hạng, vì đang là mùa đông, hai bên cổ áo có dính một dải lông mềm, vạt trước buông vài sợi dây dài, rất vừa ý.
Thanh Thu không dám nhìn kỹ, từ sau khi Hồng Ngọc đưa áo tới, nàng chỉ mặc thử có một lần, màu sắc của nó khiến nàng hoa mắt, căn bản không quan tâm sau khi mặc lên rồi trông mình thế nào, vội vội vàng vàng cởi ra cất qua một bên.
Chỉ là chiếc hỷ phục nhưng lại khiến nàng tần ngần hồi lâu, cuối cùng Thanh Thu quyết định bỏ xuống, tìm mãi rốt cuộc cũng thấy một chiếc áo vải, là cái áo nàng thường mặc khi đột nhiên có hứng muốn vào thiện phòng, Thanh Thu sợ lửa bén vào những loại sợi tơ, thêu trên y phục nên mới chuẩn bị chiếc áo bằng vải thô này. Nàng mặc nó lên người rồi chọn một chiếc áo choàng bông màu tối để tránh gió, lúc này mới nhớ, ra ngoài phải mang theo ít bạc.
Đã là giờ Dần, tiểu a hoàn ở gian ngoài thấy đèn trong phòng vẫn chưa tắt, lại thấy có tiếng động, vội vàng vào hầu, trong phòng khá loạn, Thanh Thu cô nương ăn mặc chỉnh tề, đang định ra ngoài: “Không cần các người đâu, đột nhiên ta nghĩ ra cách làm món ăn mới, chắc sẽ mất khoảng một ngày, giờ muốn vào thiện phòng chuẩn bị, trời còn chưa sáng, các ngươi đi ngủ đi”.
Hai đêm trước thế tử không về, bọn tiểu a hoàn đều biết, nghe Tử Liên tỷ tỷ nói họ biết thế tử ở đâu, chỉ giấu mỗi Thanh Thu cô nương. Không phải họ cảm thấy khó chịu với nàng, mà do bên quận vương phi đã có lệnh, không ai được nhiều lời. Còn nữa, cho dù Thanh Thu cô nương biết thế tử đi đâu, lẽ nào nàng sẽ không giận ư? Nhìn bộ dạng lúc này, xem ra Thanh Thu cô nương cả đêm không ngủ, chẳng trách, nhất định là giận tới bất thường rồi. Hai tiểu a hoàn định đi theo nàng tới thiện phòng, nhưng bị Thanh Thu từ chối. Dù sao nàng cũng không ngăn được hai tên tùy tùng, nên tiểu a hoàn không đi theo cũng được.
Trước khi ra khỏi cửa, nàng nhìn Lục Ỷ lần cuối, nói thật, nếu có thể, nàng thật sự muốn mang nó đi theo.
Thiện phòng đã nổi lửa, đầu bếp trực đêm vừa đi, chỉ có người phải đi chợ sớm là đang chuẩn bị xuất phát. Mùa đông ai cũng chỉ muốn ở trong chăn ấm, Chu quản gia đương nhiên sẽ không xuất hiện ở đây lúc này, Thanh Thu sớm đã thân quen với người của thiện phòng, dễ dàng giành được niềm tin của người phụ trách việc mua bán.
Có một loại thực phẩm ít khi dùng đến, để nấu món ăn mới cho thế tử, cần đích thân Thanh Thu cùng đi chọn mới được. Mấy đại nương và nô bộc vội vàng đồng ý, người như Thanh Thu, muốn nịnh hót làm quen còn không được, hống hồ nàng lại tới cậy nhờ. Bọn họ liền đưa Thanh Thu ra ngoài từ cửa sau thiện phòng, lên xe rời phủ.
Thanh Thu tốt xấu gì cũng làm trù nương trong phủ quận vương hai năm, đám thủ vệ canh cửa ở những nơi kín cổng cao tường thế này, trong mắt người ngoài vô cùng thâm nghiêm, nhưng với nàng lại là bình thường vô cùng. Trạm gác lúc nào là lúc lỏng lẻo nhất, lúc nào sẽ nghiêm ngặt nhất, nàng đều biết rõ, chỉ cần nói vài câu rồi nhẹ nhàng ngồi lên xe rời khỏi nơi đây.
Căn bản không cần cải trang, không cần cố ý lẩn tránh họ, càng không cần phải cưỡi mây đạp gió như Ninh Tư Bình, ai ngờ nàng sẽ đi thật chứ? Quận vương phi muốn nàng biến mất, thế tử cho người đi theo nàng từng giây từng phút, a hoàn trong phủ cho rằng nàng sẽ ngồi vững trên ngôi cao được cưng chiều sủng ái, không ai ngờ nàng lại từ bỏ vinh hoa phú quý đang có trong tay vào lúc này.
Vinh hoa phú quý? Thanh Thu chỉ hối hận không đi sớm hơn, khi đó trời còn chưa lạnh, không cần phải xông ra ngoài giá rét chịu khổ thế này. Nàng ở thêm vài ngày, tranh thủ chút hơi ấm, chút dịu dàng của thế tử, bản thân luôn cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ, đến bây giờ lại không thể không đi, nếu còn chần chừ không chừng nàng sẽ phải xưng tỷ muội với tiểu thư họ Khang kia mất.
Ra khỏi phủ không lâu, Thanh Thu không đủ kiên nhẫn để nghe mấy đại nương nịnh nọt lấy lòng mình, nàng liền tìm cớ, xuống xe đi bộ.
Nhìn theo bóng xe ngựa đi xa dần, nàng thở dài thườn thượt. Bắt đầu từ bây giờ, nàng lại cô độc một mình.
Quyết định này khiến Thanh Thu thấy đột ngột, lại vừa như trong kế hoạch. Trong buổi sớm giá lạnh, trái tim Thanh Thu có chút buồn bã, nàng thậm chí còn không kịp cả chào lão quản gia người mà nàng luôn coi là người thân kia, lễ thành thân của Linh Ngọc tiểu thư, nàng cũng không tham dự được, còn cả nương tử triệu gia ở trà quán. Đến ngay cả những tùy tùng mặt lúc nào cũng lạnh như sắt đi theo, nàng cũng nhớ đến, đi thế này hình như thật có lỗi với hai người họ vẫn đang đợi nàng ngoài thiện phòng. Người ta ngày ngày vất vả khổ sở theo sát nàng, cuối cùng vẫn để mất nàng, hy vọng thế tử sẽ hạ thủ lưu tình.
Còn thế tử… vừa nghĩ đến thế tử, tâm trạng trong lòng nàng bỗng hỗn loạn, không cam tâm, ấm ức, oán hận thậm chí là hổ thẹn, đủ mọi cảm xúc, mất một lúc lâu cũng không sao bình thường lại được. Nhưng giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện ấy, chiếc áo choàng bông trên người nàng được quấn chặt, Thanh Thu cúi đầu mò mẫm đi về cửa Đông Thành Môn.
Đông Thành Môn là cửa thành phồn hoa nhất Việt Đô, bởi vì trạm dịch thông tới mọi nơi đều ở bên ngoài cửa thành này. Những người đi Nam về Bắc sẽ dừng ở trạm đó, hoặc thuê xe ngựa để lên đường, hoặc dừng chân mua hàng. Ngày đông giá rét, cửa thành phải tới giờ Thìn mới mở, khi Thanh Thu đến, đã có rất nhiều người đợi trước cổng thành.
Thì ra những người ra ngoài vào ngày giá lạnh thế này không hề ít, Thanh Thu tìm một chỗ hơi khuất để đứng. Không lâu sau xuất hiện một lão phu nhân tay chống gậy cùng nữ tử khoác tay nải đứng dựa vào nhau, nhìn họ rất giống hai mẹ con, mặc dù mặc áo vải thô, nhưng rất sạch sẽ. Hai người thỉnh thoảng lại quay sang trò chuyện với nhau, giống như đang bàn về hành trình trước mắt. Thanh Thu nghe rất rõ hai người này cũng sắp rời Việt Đô, đến nhờ nhà họ hàng ở phủ Thuận Châu, lát nữa sẽ lên xe ở chỗ trạm dịch.
Dù gì thì nàng cũng chẳng biết đi đâu, sau khi nghe được ba từ “phủ Thuận Châu”, trong nháy mắt Thanh Thu liền quyết định sẽ đến nơi đó. Ngoài Việt Đô ra, Thuận Châu được coi là một châu phủ khá phồn hoa, đến đó cuộc sống có lẽ sẽ dễ dàng hơn.
Tiền tiết kiệm mấy năm nay giờ phải mang ra dùng, sau này ổn định rồi sẽ kiếm lại, nàng chỉ mong đến được Thuận Châu một cách suôn sẻ, nhưng ông trời dường như cố ý đối đầu với nàng, chính vào lúc cửa thành vừa mở thì bên ngoài tường thành vang lên tiếng huyên náo, thì ra hoàng thượng ngự giá hồi cung, vừa hay tới ngoài cửa thành.
Sắc mặt Thanh Thu như đông cứng lại, thế tử nhất định có mặt trong đó. Thật không ngờ trước lúc đi còn được gặp gỡ Vệ Minh thế này, ngay sau đó nàng cười khổ quỳ xuống nền đá theo những người khác, nghênh đón nhà vua trở về.
Nàng cúi sát người xuống đất, không dám ngẩng đầu lên nhìn. Bên tai vọng tới tiếng vó ngựa đi lướt qua, còn cả âm thanh bàn tán xì xào của bách tính xung quanh. Xe ngựa của hoàng thượng đi qua tiếp đó là đoàn xe của các quan, không cần phải quỳ dưới đất nữa, mọi người đứng dậy đợi đoàn người dài đó qua cổng thành, mỗi lần nhận ra vị triều thần nào đó là dân chúng lại rộ lên bàn tán.
Đến khi xe ngựa của Vệ Minh xuất hiện, rộ lên trong âm thanh bàn tán đó có cả những tiếng khen, Thanh Thu nhìn thế tử cưỡi ngựa hồi thành, lòng vừa tự hào vừa chua xót. Dù là trước kia hay sau này, nàng mãi mãi không thể đứng cạnh hắn, giữa họ sẽ luôn như lúc này: Vệ Minh ở trên cao, còn nàng thấp kém dưới đất, chỉ được đứng nhìn hắn từ xa, có duyên nhưng không phận.
Khi ra khỏi cửa thành, trái tim Thanh Thu chất đầy thương cảm, nghĩ đến vừa nãy thế tử đi lướt qua mình, hai mẹ con nhà kia đã không thấy tăm tích đâu nữa. Đứng ngoài trạm dịch, nhìn xe ngựa lớn có nhỏ có, Thanh Thu bỗng không biết phải chọn thế nào. Dù trước kia có hỏi Tô Diệu về tình hình khi ra ngoài, nhưng thật sự phải đối diện với chuyện này rồi, nàng vẫn có chút bối rối.
Phía sau vang lên tiếng “tránh đường” khiến Thanh Thu bừng tỉnh, nàng dịch sát sang bên cạnh, kinh ngạc nhận ra hai mẹ con kia nhà kia đứng ngay sau mình, chỉ thấy hai người họ đi về một chiếc xe khá lớn, bọn họ nói với phu xe vài câu, rồi lại lục tìm gì đó trong tay nải hồi lâu, lấy ra một ít bạc vụn đưa cho người đó, rồi lên xe.
Thanh Thu cũng trả tiền hệt như vậy, người đánh xe thấy nàng đi một mình, bèn hỏi: “Cô nương muốn đi đâu?”.
“Phủ Thuận Châu”.
“Thế thì lên đi, còn một chỗ”.
Thanh Thu vén rèm định lên xe, ngay lập tức kinh hãi, cỏa một xe đầy chật toàn người là người, chia thành hai hàng ngồi hai bên thành xe, đang đồng loạt quay sang nhìn nàng. Quả nhiên chỉ còn một chỗ, vừa hay lại là vị trí bên cạnh hai mẹ con nhà kia, chỉ là quá sát rìa xe, chỗ đó hơi gồ ghề. Nàng còn đang do dự, đã có người lên tiếng: “Lên thì lên đi, đứng đó làm gì, muốn lạnh chết à?”.
Thanh Thu vội vàng xin lỗi, bám vào thành xe trèo lên. Xe đã đón đủ khách, phu xe liền bắt đầu xuất phát.
Xe ngựa từ từ lăn bánh chạy trên đường, Nam Vu trù phú, có lẽ cũng bỏ ra không ít tiền bạc và công sức trên con đường thông tới Châu phủ này. Ngày Tết cận kề, những người ngồi trên xe này có lẽ đa phần không phải là người Việt Đô, họ chuẩn bị về quê ăn Tết, sẽ xuống xe dần ở dọc đường, những người đi tới trạm cuối cùng là Thuận Châu, chỉ có Thanh Thu và hai mẹ con nhà kia.
Mặc dù cả đêm không ngủ nhưng Thanh Thu không buồn ngủ chút nào, nàng cố gắng chịu đựng cảm giác tròng trành suốt quãng đường. Thanh Thu khẽ vén rèm lên nhìn, cổng thành cao cao của Việt Đô càng lúc càng xa dần, trong lòng nàng lại tràn ngập cảm xúc xót xa.
Người ngồi trên xe bắt đầu làm quen với nhau, dù sao cũng phải đồng hành tới mấy ngày trời, có thương nhân bắt đầu kể về những gì mình mắt thấy tai nghe, trong xe thêm phần náo nhiệt, nội dụng dù phong phú tới đâu cũng không khiến Thanh Thu chú ý. Nàng thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai mẹ con ngồi cạnh mình một cái, nữ tử kia còn ít tuổi nhưng đã vấn tóc, ăn vận giống một phu nhân, thấy Thanh Thu đi một mình, đường xóc đến nỗi mặt trắng bệch, động lòng nói: “Em gái, nào, ngồi dịch vào đây, sắc mặt cô trông xấu quá”.
Thanh Thu sờ mặt, cúi đầu túm chặt gấu áo, khẽ đáp: “Đa tạ”.
“Ta thấy cô đến tay nải cũng không mang, có thật là muốn đi Thuận Châu ư?”.
Thanh Thu cười gượng, nàng chỉ lo tìm cách rời khỏi phủ, trong lúc tâm trạng rối bời chẳng nghĩ được nhiều, tay nải cũng không tiện mang theo: “Đương nhiên là đến phủ Thuận Châu rồi, lúc đi vội quá, đành mua những thứ cần dùng trên đường vậy”.
“Trời lạnh thế này, mẹ con ta về đoàn tụ với gia đình, cô đi làm gì?”
“Tôi… cũng đi đến nhà họ hàng.”
Nhưng Thanh Thu làm gì có họ hàng nào ở đấy, lúc này không biết thế tử đã hồi phủ hay chưa, nàng đang ở trên xe, nhưng trái tim thì vẫn ở trong phủ thế tử. Nàng tự dưng biến mất, thế tử sẽ phản ứng ra sao, có buồn không? Vệ Minh sẽ nhớ nàng được bao lâu? Quận vương phi chắc chắn sẽ vui mừng vô cùng, vậy cũng tốt, ít ra nàng đi rồi sẽ có nhiều người vui hơn.
Nữ tử bên cạnh thỉnh thoảng lại nói với nàng một câu, Thanh Thu vốn chẳng có tâm trạng trò chuyện nhưng lại không tiện hờ hững với họ, một lúc sau thì biết tướng công của cô gái họ Bạch, xưng hô là Bạch nương tử, còn lão phu nhân đi cùng không phải là mẹ cô ta, mà là mẹ chồng. Bà cụ nhớ con trai quá, chuyến này tới Thuận Châu để đoàn tụ với con trai đang làm thuê ở đấy, ăn một cái Tết đoàn viên. Sự thân thiện của Bạch nương tử không khiến người ta khó chịu, Thanh Thu cố gắng tỏ ra tự nhiên, chỉ khi người ta hỏi phải xưng hô với nàng thế nào, nàng do dự một lát, rồi đáp: “Tướng công tôi họ Vệ”.
Khi nghe Bạch nương tử gọi nàng là Vệ nương tử, khóe miệng Thanh Thu nhếch lên cười khổ, nàng làm gì có phúc được xuất giá. Nhưng nàng biết bộ dạng của mình nhìn thế nào cũng không giống một người chưa lấy chồng, càng không muốn người khác nhìn mình với ánh mắt khác thường dò hỏi tại sao đến giờ vẫn chưa xuất giá, nên nàng mới bất đắc dĩ nói dối như thế. Nàng chỉ mong mình thật sự được gả cho một người họ Vệ, có thể làm một Vệ nương tử đúng với cái tên đó.
Xe ngựa đi cả ngày chỉ dừng mỗi một lần, tìm một nơi rộng rãi dừng lại cho mọi người nghỉ ngơi, để ngựa uống nước, ăn cỏ. Đôi lúc người ta còn không bằng con ngựa, đa phần đều ăn vài miếng lương khô mang theo là xong bữa. Thanh Thu đến tay nải cũng không có thì lấy đâu ra lương khô. Cũng may lần này dừng lại ở một thị trấn ven đường, có khách điếm, cũng có cả tiệm bán đồ ăn, rất náo nhiệt. Thanh Thu mua một ít đồ dùng hằng ngày rồi lại mua thêm lương khô, bỏ vào thùng xe phía sau.
Sống cùng thế tử lâu ngày, Thanh Thu ăn uống cũng kén chọn hơn, trong con mắt một người cả ngày chỉ nhìn thấy cao lương mỹ vị như nàng, mấy cái bánh bao loại này thật không nuốt nổi, nhưng trong tương lai chắc chắn sẽ cần dùng đến bạc, nàng phải chi tiêu tiết kiệm. Người trên xe còn chưa quay lại, nàng cầm một chiếc bánh bao dựa vào thành xe từ từ ăn. Đột nhiên, Bạch nương tử thần thần bí bí đi đến trước mặt nàng: “Vệ nương, cô nói thật đi, có phải cô bỏ nhà đi theo trai không?”.
Theo trai? Nói kiểu gì thế, Thanh Thu nhìn cô ta không hiểu.
Trong mắt Bạch nương tử, những người đi xa chẳng có ai là không mang tay nải, Thanh Thu ăn vận kì dị, áo váy đều bằng vải thô nhưng không che được đôi giày màu trắng thêu chỉ vàng dưới chân, nàng ăn vận giống như một tiểu thiếp của nhà giàu có bỏ trốn.
Nhìn theo ánh mắt cô ta, Thanh Thu vội rụt chân về, nàng chỉ kịp khoác chiếc áo vải lên người, cầm theo áo bông chắn gió, nhưng lại quên đôi giày này không hợp với quần áo. Thanh Thu ngượng ngùng đáp: “Không phải, Bạch nương tử đừng nói linh tinh”.
Bạch nương tử nghi ngờ nhìn nàng một cái, rồi nói không chắc chắn lắm: “Vừa rồi ở trà quán có một đám người đi vào, nói là muốn tìm một nữ tử tầm tuổi cô, ta còn tưởng…”.
Chiếc bánh bao trong tay Thanh Thu rơi xuống đất, ánh mắt giống như bị lửa vây hãm, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Thanh Thu chính là thế tử cho người đi tìm nàng, suy nghĩ thứ hai là phải tìm cách ẩn náu, tốt nhất là lập tức biến mất khỏi đây. Đã bỏ đi rồi nàng không muốn quay về nữa, không muốn đối mặt với thế tử, không muốn sống lại cuộc đời trống rỗng như trước kia.
Nhưng, giờ nàng phải làm thế nào? Đến Bạch nương tử còn nhận ra sự khác thường của nàng, nếu người của thế tử đuổi đến thật thì chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra nàng.
Bạch nương tử nhìn bộ dạng của Thanh Thu lập tức hiểu ra ngay, không nói không rằng, đẩy nàng lên: “Ta và muội vừa gặp đã như cố nhân, lại cùng tới Thuận Châu đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau rồi. Cô cứ ở trong đó đừng xuống, ta sẽ đối phó với họ”.
Như thế có được không? Thanh Thu ngồi trong xe mà tim đập thình thịch, tai nghe tiếng người bên ngoài hét: “Đâu là xe ngựa khởi hành từ Việt Đô?”.
Giọng Bạch nương tử vang lên: “Chính là chiếc xe này, các vị muốn làm gì?”
Thanh Thu suýt nữa thì kêu lên, không phải nói là muốn giúp nàng ư, tại sao lại bán đứng nàng như vậy?
“Không cần ngươi lo, tránh ra!”, rồi tiếng va chạm, cả tiếng kêu ré lên của Bạch nương tử vì bị đau. Thanh Thu thầm nghĩ thôi đi, cần gì liên lụy tới người khác, nàng ra là xong, đang định vén rèm xe, thì nghe có tiếng người nói: “Trên xe không có ai”.
Nàng kinh ngạc bất động, khi mấy người kia rời đi, Bạch nương tử vén rèm xe, cười: “Xong rồi, họ đi rồi”.
Trong sân này có mấy chiếc xe ngựa lớn đều dừng chân nghỉ ở đây, ai bảo xe ngựa chạy đường dài nào nhìn cũng giống nhau. Mấy kẻ truy tìm thấy Bạch nương tử đứng trước một chiếc xe, vẻ mặt lo lắng, nhìn đã thấy có vấn đề, đương nhiên sẽ xông thẳng vào chiếc xe phía sau cô ta đứng, và chỉ thấy xe đó trống không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook