Một Mình Ta Mỹ Lệ
Chương 3: 3: Thiết Vân


Dịch Tuyết Phùng tuy rằng mặt không biến sắc, đuôi mắt còn mang theo ý cười, thực tế bàn tay giấu trong tay áo lớn gắt gao nắm chặt.

Toàn bộ tam giới, Lâm Phàn Quân là người duy nhất phi thăng trong trăm ngàn năm qua, phi thăng tức là thiên đạo, thân xác nhi tử bị một cô hồn dã quỷ thay thế, có lẽ là nhận thấy sự khác thường.

Dịch Tuyết Phùng không xác định được rốt cuộc Lâm Phàn Quân là vì bất bình cho nhi tử mà giáng thiên lôi xuống, hay là nhận ra có người đoạt lấy thân thể Lâm Phù Ngọc mà nổi trận lôi đình muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

Nếu là ý trước, vậy đạo thiên lôi kia vì sao lại hướng ngay đỉnh đầu của hắn thẳng tắp bổ xuống?
Nếu là ý sau, vậy vì sao phút chốc chạm đến lại đột nhiên tiêu tán?
Dịch Tuyết Phùng bất luận thế nào cũng nghĩ không ra, thế nhưng theo tình hình hiện tại Lâm Phàn Quân rõ ràng đang che chở cho hắn, hắn cũng lười suy nghĩ nhiều, giả vờ trấn định cáo mượn oai hùm, dọa mọi người sửng sốt một phen.

Nam Túng cau mày nhìn chằm chằm lỗ thủng trên đầu, ánh mắt nhìn Dịch Tuyết Phùng cũng mang theo chút kiêng kỵ.

Trong mắt Dịch Tuyết Phùng, đạo thiên lôi kia thập phần kỳ lạ, thế nhưng trong mắt những người khác, hoàn toàn là Lâm Phàn Quân đang chấn nhiếp những kẻ bất kính với tiểu tiên quân.

Tâm tư mọi người khác nhau, trong lúc nhất thời, tất cả đồng loạt im lặng.

Bên ngoài vốn trời đang mưa, gió lạnh mang theo hơi nước từ trên cao rơi xuống, xối cho Dịch Tuyết Phùng đang đứng chính giữa nửa người ướt sũng, hắn hơi cúi đầu, mặc phát ẩm ướt lộc cộc kề sát bên má, bị hắn lấy tay đẩy ra.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Tống Kính Sênh cùng Nam Túng tựa hồ đang châm chước tìm từ, sợ tùy tiện mở miệng lại đắc tội bề trên, vậy người tiếp theo bị thiên lôi bổ đầu là mình.

"Thực sự là trò hay."
Nhưng vào lúc này, bên cạnh cửa sổ truyền đến một trận cười khẽ.

Mọi người theo tiếng cười nhìn lại, ma tu trên hành lang kia chẳng biết từ lúc nào đã dùng tư thái biếng nhác nằm nhoài trên song cửa sổ, một tay chống cằm, cười đến độ làm nguời e ngại.

"Ta nghe nói trước khi Lâm Phàn tiên quân phi thăng, đã dùng linh huyết nhận chủ hết thảy linh khí cho tiểu tiên quân.

Nếu phép thuật tìm kiếm vô dụng, sao không để tiểu tiên quân dùng thần thức cảm ứng, không chừng có thể tìm thấy?"
Mọi người sững sờ, lúc này mới chậm chạp nhớ ra.

Dịch Tuyết Phùng lại nghĩ thầm: "Há, hóa ra pháo hoa bùm bùm kia là phép thuật tìm kiếm."
Trên ngón tay Nam Túng vẫn còn ẩn ẩn lộ ra từng tia sấm sét, sắc mặt khó coi vẫy vẫy ống tay áo, nói: "Việc của Hàn Hoài Xuyên chúng ta không nhọc lòng Thanh Xuyên Quân thượng lo lắng."
Thanh Xuyên Quân "Ồ" một tiếng, như không nghe ra giọng điệu đuổi người của Nam Túng, ra vẻ nghi hoặc dùng ngón tay điểm điểm môi, không chút để ý nói: "Pháp quyết tìm kiếm kia vô dụng, Nam chưởng môn định lấy gì để tìm ra linh kiếm?"
Nam Túng phẫn hận nhìn hắn.


"Kinh kiếm của Lâm Phàn Quân biến mất, chuyện trọng yếu như vậy ngươi lại qua loa dùng pháp quyết tìm kiếm, hẳn là..."
Hắn nghiêng đầu, đôi đồng tử phảng phất như muốn tích huyết, nói nhẹ nhàng: "...!Kiếm này vốn chưa mất, là ngươi âm thầm muốn giấu đi?"
Lời vừa nói ra, vốn là tính khí táo bạo, Nam Túng vỗ bàn đứng dậy, cả giận nói: "Thanh Xuyên Quân! Nơi này không phải Man Hoang, ngươi ăn nói cho cẩn thận!"
Dịch Tuyết Phùng ngoài ý muốn nhìn hắn nhiều thêm vài lần.

Thời điểm hắn ở Man Hoang, hình như chưa từng nghe qua cái tên Thanh Xuyên Quân này.

Thanh Xuyên Quân cười ha ha, đứng lên nhún vai: "Vậy đi, các ngươi cứ tiếp tục dùng pháp quyết tìm kiếm vô dụng kia đi, xem thử trước khi kết thúc đại điển Tiên đạo, có tìm được linh kiếm hay không?"
Hắn nói xong, không quản sắc mặt khó coi của mọi người, trực tiếp nghênh ngang rời đi.

Nam Túng tức giận nhưng không có chỗ bộc phát, chỉ có thể mạnh mẽ trừng mắt về phía kẻ cầm đầu Dịch Tuyết Phùng.

Dịch Tuyết Phùng yếu ớt đáng thương lại vô tội, không thể làm gì khác hơn là khéo léo mỉm cười.

Tống Kính Sênh nhíu nhíu mày, nói: "Tiểu tiên quân, vậy làm phiền ngươi dùng thần thức cảm ứng vị trí linh kiếm."
Dịch Tuyết Phùng gật đầu, cảm ứng thần thức này hắn có biết.

Trước mặt mọi người, hắn hơi cụp mắt, thần thức từ từ chìm vào biến ý thức, linh lực trong đan điền tinh tế dầy đặc len lỏi hướng về kinh mạch.

Thân thể này của Lâm Phù Ngọc vừa mới trúc cơ, biển ý thức cũng không rộng rãi, sau khi Dịch Tuyết Phùng mở ra thần thức liền cảm giác liếc mắt một cái có thể nhìn đến tận cùng.

Mà trong biển ý thức, từng đợt từng đợt tuyến lít nha lít nhít từ hư không mà đến, như là lục bình lan trên mặt nước —— này đó tất cả đều là vô số pháp khí Lâm Phàn Quân để cho hắn.

Dịch Tuyết Phùng đột nhiên có chút nghi hoặc, pháp khí Lâm Phàn Quân để lại đều là đồ vật dù thiên kiêm nhà khác cầu cũng không được, tùy ý cầm một cái cũng có thể quét cho đám ác thú tan thành bụi phấn, tại sao Lâm Phù Ngọc vẫn dễ dàng chết dưới miệng hung thú?
Hắn vừa nghĩ vừa giơ tay đưa một sợi thần thức vào trong đó, liền mở mắt ra.

Phút chốc hắn mở to mắt, bốn phía bình nguyên đột nhiên bị một trận động đất lay động, nhưng trong nháy mắt đã dừng lại.

Thời điểm mọi người còn đang nghi hoặc, đột nhiên cảm ứng được một trận linh lực che trời lấp đất từ đằng xa gào thét mà đến, lực lượng kia phảng phất như nặng ngàn cân, tản hết mây mù phía chân trời, vẽ ra một con đường rộng lớn thẳng tắp tới đây.

Dịch Tuyết Phùng theo bản năng giang hai tay.

Tiếp theo chỉ trong chớp mắt, một linh kiếm tỏa ra ánh sáng rực rỡ từ hư không xa xôi bay đến, bỗng nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, mà sóng gió kéo theo sau nó trực tiếp hất bay toàn bộ nóc nhà tiền thính.


Ầm ầm ầm tiếng vang thật lớn, tiền thính hóa thành một mảnh phế tích.

Thời điểm mọi người nhận ra không đúng đã sớm rút lui khỏi nơi đó, đợi đến sau khi tro bụi hạ xuống, mới không dám tin nhìn lại trung tâm phế tích.

Dịch Tuyết Phùng vẫn tư thế đó, thân hình cao cao đứng tại chỗ, giữa những ngón tay mảnh khảnh không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một thanh trường kiếm.

Tống Kính Sênh đột nhiên thét một tiếng kinh hãi: "Thiết Vân?"
Sắc mặt Nam Túng có chút khó coi.

Tay Dịch Tuyết Phùng nắm lấy kiếm, nhìn hoa văn trên thân kiếm, thần sắc có chút quái lạ.

Thiết Vân kiếm?
Tống Kính Sênh sững sờ, trên mặt nổi lên một tia vui mừng, thầm nghĩ: "Nghe nói Thiết Vân kiếm kiêu căng tự mãn, trừ Lâm Phàn Quân ra chưa từng thân cận những người khác, lần này chỉ cần thần thức cảm ứng liền trực tiếp triệu trở về, e là do Lâm Phàn Quân một tay sắp đặt."
Linh kiếm đột nhiên tìm về, tất cả mọi người sửng sốt một chút, không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy.

Dịch Tuyết Phùng siết chặt chuôi kiếm, linh mạch trong thân thể va chạm với linh lực của Thiết Vân đau đớn một hồi, làm cho hắn có chút lảo đảo, nhưng vẫn cố cưỡng ép chống đỡ nở nụ cười với Nam Túng.

Hắn luôn dùng khuôn mặt tươi cười đối nhân xử thế, ngày thường cười quen rồi, thế nhưng trong mắt Nam Túng, nụ cười này mười phần khiêu khích cùng khoe khoang.

Tống Kính Sênh nói: "Lâm Phàn Quân ở trên trời có..."
Nàng mới vừa nói vài chữ lập tức ngừng miệng, thiếu chút nữa bị liệu theo Dịch Tuyết Phùng.

Nàng vội ho một tiếng: "Thiết Vân kiếm đã tìm trở về, thiên đạo ở trên, nhất định là Lâm Phàn Quân che chở."
Nam Túng lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, không nói một lời bỏ lại một mảnh phế tích ở tiền thính, trực tiếp quay người rời đi.

Các đệ tử đứng một bên quan sát toàn bộ quá trình từ đầu tới cuối trợn mắt há mồm, kinh ngạc nhìn Dịch Tuyết Phùng tay nắm thần binh lợi hại, trong lúc nhất thời không biết nên bày ra phản ứng gì.

Tống Kính Sênh vội ho một tiếng, nói: "Toàn bộ giải tán đi."
Mọi người sửng sốt một chút, mới líu ríu tan tác như chim muông, trước khi đi còn có người lén lút quay đầu lại nhìn thiếu niên.

Dịch Tuyết Phùng cười cười với Tống Kính Sênh, giơ tay nâng Thiết Vân: "Kiếm này..."
Tống Kính Sênh nói: "Đây là Lâm Phàn Quân cố ý để lại cho tiểu tiên quân, tháng trước vừa qua sinh nhật mười sáu tuổi của ngươi, hơn nữa còn mấy ngày là tham gia đại điển Tiên đạo, cũng nên có kiếm bản mạng cho mình rồi."
Lâm Phù Ngọc cũng muốn tham gia đại điển Tiên đạo?
Đại điển Tiên đạo là dịp thịnh hội của tứ cảnh, bốn mươi năm tổ chức một lần, nói là đại điển, kỳ thực chính là dịp cho các tu sĩ trẻ tuổi từ trăm tuổi trở xuống luận bàn pháp thuật.


Nếu có người tài nghệ trấn áp quần hùng lấy được chức khôi thủ*, thì có thể nhận được vô số kỳ trân dị bảo, công pháp linh khí của khắp các môn phái —— nói một bước lên trời cũng không quá.

*qt thủ khoa
Đối với các thiếu niên mà nói, đây chính là nơi tốt đẹp để rèn luyện.

Dịch Tuyết Phùng ngẩn ra, có chút mờ mịt nhìn nàng.

Sau khi linh mạch của hắn bị hao tổn, không còn cầm kiếm nữa, lúc này trong tay nâng một thanh kiếm nặng trĩu, làm cho hắn hoảng hốt có chút cảm giác không thật.

Tướng mạo Lâm Phù Ngọc cực kỳ tốt, chỉ là những năm gần đây tính tình quá mức tối tăm, không thế nhận được sự yêu thích của người khác, lúc này bất giác lộ ra thần sắc trẻ con, ngoài ý muốn chọc người thương xót.

Dù sao vẫn chọt trúng tấm lòng gà mẹ của Tống Kính Sênh.

Tống Kính Sênh giơ tay vỗ vỗ vai hắn, nói: "Ngươi vừa mới triệu Thiết Vân về hẳn phải dùng rất nhiều linh lực, sắc mặt khó coi như vậy, mau trở về nghỉ ngơi thật tốt đi —— Hoài Trần, dìu tiểu tiên quân trở về."
Hoài Trần tuy rằng bị dọa cả người phát run, nhưng vẫn chạy tới, run run rẩy rẩy đỡ lấy cánh tay Dịch Tuyết Phùng.

Dịch Tuyết Phùng đã đứng không vững, cũng không từ chối hắn, hắn hướng Tống Kính Sênh khẽ gật đầu, mới quay người được Hoài Trần dìu rời đi.

Lúc hắn đi rồi, Thanh Xuyên Quân từ rừng trúc bên cạnh đi ra, đôi mắt khẽ liếc qua phế tích trước mặt, tựa hồ cười khẽ một tiếng.

Hắn quay người lại, thân hình hóa thành một đạo hắc vụ thoáng chốc biến mất trong hư không.

Qua một khắc, hắc vụ bị gió cuốn lấy gào thét rơi vào một chỗ trên đỉnh núi tuyết.

Phóng tầm mắt nhìn tới, một mảnh tuyết trắng mênh mang, tuyết quang chói mắt, gió lạnh từng tấc từng tấc xẹt qua, mang theo hơi thở băng tuyết.

Thanh Xuyên Quân hóa thành hình người, chầm chậm đi tới vách núi cách đó không xa, vừa đi vừa cười nói: "Ngươi đoán xem hôm nay ta nhìn thấy ai?"
Trên vách đá cheo leo, một nam nhân toàn thân y phục màu đen ngồi khoanh chân, gió tuyết lớn như vậy quét qua người y nhưng y lại không dùng linh lực ngăn cách, tùy ý để tuyết rơi lên người mình.

Môi hắn tái nhợt, trên vai đổ đầy hoa tuyết, mái tóc bạc trắng rũ trên mặt đất, bị gió lạnh thổi ngổn ngang bất kham, còn có vài sợi trực tiếp bị đông cứng trên mặt đất, chỉ thấy một lớp băng sương.

Nghe thấy âm thanh của Thanh Xuyên Quân, nam nhân hơi hé mắt, ma đồng màu đỏ tươi quỷ dị đến độ muốn tích huyết*.

*lấy máu(?)
"Ai?"
Thanh âm người này lạnh lẽo đến mức phảng phất so với đỉnh núi còn băng lãnh hơn, Thanh Xuyên Quân như đã quen, cười dài mà nói: "Lâm Phù Ngọc."
Nam nhân liền nhắm hai mắt lại, tích chữ như vàng: "Cút."
Thanh Xuyên Quân coi như không nghe được câu này, tự mình ngồi xếp bằng bên cạnh nam nhân, nhìn ngọn núi dưới chân nhỏ bé như giun dế.


Hắn không có tự ngược giống nam nhân, sau khi dùng linh lực ngăn cách cái lạnh, mới nói: "Lâm Phàn phi thăng mười năm, nghe đồn có lưu lại một đứa con trai tư chất cực kỳ bình thường, suốt ngày không làm nên tích sự gì, còn kiêu ngạo tự phụ, thế nhưng người hôm nay ta nhìn thấy, hình như không giống trong lời đồn lắm."
Lông mày nam nhân chưa từng nhếch: "Không có hứng thú, cút."
Thanh Xuyên Quân nở nụ cười, chế nhạo nói: "Hèn gì Ngọc Ánh quân gọi ngươi là a lăn* sư huynh, ngươi thật sự rất thích nói chữ cút này."
*lăn=cút, để lăn cho hay chứ a cút sư huynh hay cút sư huynh nghe kỳ kỳ kiểu gì:v
Vừa mới đề cập tới Quân thượng, nam nhân vẫn luôn không chút gợn sóng đột nhiên mở mắt, bên trong ma đồng tràn ngập lệ khí, lấy y làm trung tâm, một vòng hơi thở ác liệt nhộn nhạo xuất hiện, lôi kéo tuyết đọng dưới mặt đất bay múa.

Y lạnh lùng khoát tay, trực tiếp bóp lấy cần cổ Thanh Xuyên Quân, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn chết sao?"
Thanh Xuyên Quân bị người nắm mạng môn, vẫn như cũ cười tủm tỉm: "Được rồi, không nói tới hắn thì thôi, động tay động chân làm gì nha?"
Nam nhân lạnh lùng nhìn hắn, cả người sát ý vẫn như cũ không giảm.

Thanh Xuyên Quân mở hai tay, bất đắc dĩ nói: "Ta nói không được, nói cũng không xong.

Ninh kiếm tôn, tính tình ngươi thật khiến người ta khó đoán, cũng không biết lúc trước quân thượng rốt cuộc yêu thích ngươi chỗ...!Ạch."
Ninh Ngu gắt gao dùng sức, Thanh Xuyên Quân rốt cuộc không phát ra được thanh âm nào.

Thế nhưng rất nhanh, Ninh Ngu lại như nghĩ tới điều gì, đột nhiên buông lỏng tay, ném Thanh Xuyên Quân qua một bên.

Hắn lạnh lùng nói: "Nếu không muốn chết, liền...!Đi."
...!Mạnh mẽ nuốt xuống chữ cút sắp bật thốt lên kia.

Thanh Xuyên Quân bị siết suýt nữa mất nửa cái mạng, nếu không phải biết Ninh Ngu thật sự dám giết chết mình, hắn cơ hồ muốn bật cười.

Hắn sờ sờ cái cổ, cười nói: "Được, không đề cập nữa, nói chính sự."
Ninh Ngu nói: "Ba câu."
Thanh Xuyên Quân: "Đây chính là đại sự, ngươi muốn ta trong ba câu phải nói xong, làm khó người khác quá rồi đó?"
Ninh Ngu lạnh lùng: "Còn có hai câu."
Thanh Xuyên Quân: "..."
Hắn hít sâu một hơi: "Đại điển Tiên đạo Hàn Hoài Xuyên sắp tới, những năm gần đây Man Hoang mới đứng vững tại tam giới, thịnh hội lần này nói thế nào cũng phải có một người tới, ta hiện tại có chuyện quan trọng phải về Man Hoang xử lý, ngươi ở nơi này cả ngày đông lạnh gặm nhấm kí ức, cũng quá nhàn rỗi..."
Ninh Ngu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.

Thanh Xuyên Quân: "...!Vậy nên đi tham gia chút náo nhiệt đi, nói không chừng còn có thể gặp được cố nhân ở Quy Hồng Sơn ôn chuyện gì đó —— ta đây nói một hơi, nãy giờ chỉ tính một câu."
Ninh Ngu: "..."
Ninh Ngu thở ra một ngụm khí lạnh, ngước mắt nhìn nơi xa xa, trong lòng tính ngày: "Ngươi vừa mới đi Hàn Hoài Xuyên làm việc gì?"
Thanh Xuyên Quân: "Đưa một món đồ."
Ninh Ngu nói: "Ba câu, cút."
Thanh Xuyên Quân: "..."
Thanh Xuyên Quân có lẽ đã tâm phục khẩu phục, chỉ để lại một câu "Ngày mai nhớ đến đấy", không đợi Ninh Ngu nổi giận trực tiếp hóa thành hắc vụ tiêu tán.

Tác giả có lời muốn nói: đếm ngược gặp lại....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương