Một Ly Rượu Cocktail
-
C27: Chương 27
Mười phút trước, thai phụ nào đó đã "vô tình" bị động thai trong khi uống nước trái cây mà Kỷ Vi bưng tới, cổ tay cũng bị chuột rút, kết quả là toàn bộ chất lỏng màu vàng trong ly đã hy sinh trên chiếc váy bầu màu hồng nhạt của cô ta. đúng lúc lộn xộn này, Thiển Thiển còn vừa kêu lên vừa đổ hết ly sữa trên tay lên người Kỷ Vi vốn đã hết sức kinh hoàng.
Trong lúc nhất thời, ba người phụ nữ rối rắm thành một mớ hỗn độn.
"Vi Vi, Vi Vi, mau giúp Đào Đào thay quần áo đi. Phụ nữ mang thai sợ nhất là bị cảm lạnh!"
“Tớ đi ngay… Ôi, nhưng tớ không có size quần áo của Đào Đào.” Kỷ Vi nhìn chằm chằm vào cái bụng tròn kia, có chút lo lắng.
“Tìm áo choàng tắm trước cũng được, dù sao cũng không thể để cô ấy cứ ướt sũng như thế này, à, còn cậu, cậu cũng đi thay đồ đi, xem ray chân vụng về của tớ này!” Mục Thiển tỏ ra khó hối hận.
Trong cơn hoảng loạn, Kỷ Vi không hề nhận ra sự mất tự nhiên của hai cô bạn mình, chỉ biết kéo Nhạc Đào chạy về phòng. Mục Thiển đứng yên, nghe thấy tiếng đóng cửa, hào hứng ra hiệu OK, rồi liền chạy đến phòng của luật sư Dịch.
Dù Kỷ Vi đã nhiều lần bảo phòng của Dịch Bắc là không được cho bất cứ ai tùy tiện đi vào, nhưng cô không thể chịu đựng được người bạn tốt kia thốt lên hai câu: "Ồ, đúng là bạn gái đã có gia đình như bát nước đổ đi" và "Sao vậy? Phòng của một người đàn ông đàng hoàng thì có gì phải giấu giếm?", cho nên cuối cùng"phòng riêng" của luật sư Dịch vẫn bị người ta "cưỡng bức bằng mắt" một lần. Sau đó, hai người bạn bị thương của Kỷ Vi nhìn nhau với vẻ mặt "hoá ra chỉ như vậy" trong hai giây, còn phớt lờ khuôn mặt đỏ bừng của Kỷ Vi mà bước ra ngoài với tốc độ ánh sáng, ngồi trở lại sofa.
Thật ra, là một người đàn ông, Dịch Bắc đã thực sự dọn dẹp phòng mình một cách quá mức sạch sẽ, đừng nói đến những món đồ lặt vặt trên bàn, mà ngay cả một hạt bụi nhỏ cũng không có. Mục Thiển đã quen cửa quen nẻo bước tới phòng thay đồ siêu sang trọng của luật sư Dịch, thầm thở dài "hủ bại, hủ bại", rồi lấy từ trong túi ra một chiếc váy được gói cẩn thận với nụ cười xấu xa, treo ngay ngắn giữa những chiếc áo sơ mi và vest. Cô ta vỗ vỗ tay, mỉm cười thoả mãn, rồi lao ra ngoài với tốc độ nhanh không kém khi nãy, ngồi lại trên ghế sô pha.
"À, không sao đâu, dù sao thì một lúc nữa sẽ khô thôi …" Nhạc Tao hét lớn, Mục Thiển nhận được tín hiệu, nhanh chóng đứng dậy đón lấy cô ta, viện một cái cớ mà bọn họ đã chuẩn bị sẵn: "Ôi, lão chồng tớ gọi gấp, tớ phải về ngay đây, Đào Đào, cậu muốn đi cùng tớ hay để Vi Vi đưa cậu về sau?"
“Vi Vi không biết lái xe, tớ đi với cậu thì tốt hơn.” Sau khi thắt dây lưng bộ đồ ngủ quanh eo, cô ta quay đầu lại nói với Kỷ Vi: “Lần sau trả quần áo lại cho cậu nhé."
Tất nhiên, Kỷ Vi không thể sử dụng tàu điện ngầm hoặc xe buýt để "đưa" một thai phụ về nhà, vì vậy cô liền đồng ý. Sau khi nhìn thấy chiếc xe của Mục Thiển biến thành một dấu chấm nhỏ, cô mới quay lại phòng khách dọn dẹp đống hỗn độn kia. Lúc cô vắt giẻ chuẩn bị lau những vết bẩn còn sót lại, đột nhiên điện thoại cố định đặt gần tầm tay reo lên, cô nhấc máy:
Vi Vi, tệ hại quá đi! Hình như tớ để quên cái khăn lụa ở nhà cậy rồi! 【 Đào Đào 】
À, vậy thì lần sau tớ sẽ trả lại cho cậu cùng với quần áo…
Tớ không cần dùng gấp! Nhưng cậu phải tìm giúp tớ càng sớm càng tốt, bởi vì... chiếc khăn lụa đó đã rơi không đúng chỗ!
Là sao?
À có nghĩa là... à thì, nó có thể là rơi trong phòng của luật sư Dịch!
Khụ khụ…
Kỷ Vi suýt chút nữa là bị sặc nước miếng của chính mình. Thử nghĩ xem, nếu Dịch Bắc trở về, phát hiện trong phòng mình có một chiếc khăn lụa của phụ nữ... Trời ạ! Cô lập tức ngừng tưởng tượng và chạy lon ton vào phòng Dịch Bắc, ánh mắt rà soát một vòng, cuối cùng nhìn thấy một góc đầy màu sắc trong khe cửa tủ quần áo.
"Cục cưng, bây giờ tao đến cứu mày đây…" cô giơ tay, kéo cửa, không kéo thì không sao, vừa kéo sẽ xảy ra chuyện lớn." Cũng không biết kéo đến phân khúc nào, một chiếc túi màu xanh lá non cứ như vậy mà hiện ra trước mắt Kỷ Vi.
Vì sao côn trùng có cơ chế đổi màu để bảo vệ? Đó là vì khiến cho bản thân dung hòa với màu nền để không bị thiên địch phát hiện. Giờ đây, chiếc túi màu xanh non dịu dàng kia cũng giống như một con bướm ngu ngốc không có cơ chế tự bảo vệ, không hề hay biết rằng trên nền đen xám, mình đã trở thành mục tiêu dễ thấy nhất.
Kỷ Vi nhìn sơ qua chiếc túi, thấy quả thực không hợp với tủ quần áo của Dịch Bắc, tò mò trong lòng dâng lên càng lúc càng cao. Chỉ nhìn một chút thôi, dù sao thì Dịch Bắc cũng sẽ không biết.
Trên bao bì có một chiếc khóa kéo màu trắng, có thể đóng mở mà không để lại dấu vết gì, vì vậy, Kỷ Vi yên tâm kéo khóa sang một bên, chỉ nghe thấy một tiếng "roẹt" rồi tất cả đồ đạc bên trong chiếc túi nhỏ liền phơi bày ra dưới ánh mặt trời. Trong tầm mắt có thể thấy là một màu sắc còn nổi bật hơn cả bao bì…
Khoan đã! Kỷ Vi đột nhiên ngẩng đầu, hít vào một hơi thật sâu, nhưng bàn tay cầm chiếc túi đã bắt đầu run lên, và hình ảnh nghiêm khắc chính trực của Dịch Bắc trong tâm trí cô đang sụp đổ từng chút một. Cô thực sự không ngờ tới, phòng ngày phòng đêm trộm nhà khó phòng!
Có câu bốc đồng chính là ma quỷ, Kỷ Vi lúc này đây quả thực như bị ma nhập, trong đầu toàn là tiếng kêu gào "Gây chiến với Dịch Bắc!" Nhưng bởi vì đây là tiểu thuyết, hơn nữa bởi vì tác giả khẩu vị hơi nặng, cho nên đúng lúc này Kỷ Vi liền nghe thấy tiếng cửa mở ra, sau đó là tiếng bước chân trầm tĩnh …
“Vi Vi, em có nhà không?” Một người còn chưa biết gì vừa cởi áo khoác vừa vặn tay nắm cửa.
A…
Sau khi hét lên trong mười giây, tất cả những gì chúng ta chỉ có thể thấy trong căn phòng rộng lớn là một người đàn ông khuôn mặt tái nhợt nhạt, thân hình cứng ngắc treo trên người một chiếc váy dài màu đỏ gợi cảm, và nằm dưới chân anh ta là... Khụ, một bộ đồ lót phụ nữ. Tất nhiên, không thể bỏ qua chính là cô gái nhỏ đang tràn đầy giận dữ ở đối diện hắn, đôi mắt đen nhánh mở to, giống như bắn ra ngọn lửa cháy rực,lại giống như chìm trong sương mù mông lung.
"Vi..." Người đàn ông vừa mở miệng, liền bị ánh mắt buồn bã của cô ngăn lại.
Kỷ Vi bước từng bước một đi về phía trước, cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn cách một nắm tay, cô mới ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh như sương giữa mùa đông giá rét: “Dịch Bắc, anh nói đi, tại sao lại có váy phụ nữ trong tủ quần áo của anh?!" Cô dừng một chút, ánh mắt như thanh kiếm quét qua bộ váy đỏ trên vai hắn, tiếp tục chất vấn: "Nếu như em không nhìn lầm, bộ váy trên người anh... là bộ em gửi tặng cho Lacey?"
Lồng ngực Dịch Bắc nghẹn lại, hắn vẫn luôn miệng lưỡi hùng hồn trước tòa, vậy mà lúc này lại đột nhiên mất đi khả năng tự bào chữa. Hắn đã cho rằng mình có thể chính miệng nói ra sự thật, và kiểm soát được hướng phát triển của sự việc, nhưng hắn lại quên rằng sau khi gặp Kỷ Vi, cuộc sống của hắn bắt đầu đầy rẫy những bất ngờ, không có gì còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa.
Khoảnh khắc đối diện ngắn ngủi khiến hắn cảm thấy bỏng rát như mình đột nhiên bị vứt ra dưới ánh mặt trời thiêu đốt, hắn bỗng vô cùng mệt mỏi. Không muốn thanh minh bất cứ điều gì nữa cả…
"Nói đi! Mối quan hệ giữa anh và Lacey là gì?!" Kỷ Vi nắm chặt tay bằng tay phải, khi giơ lên đã là một cú đập xuống, cơ thể của Dịch Bắc bất ngờ lảo đảo ra phía sau. Đôi mắt vốn ảm đạm lại một lần nữa bị một cảm xúc giống như niềm vui sướng quét qua, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô, bỗng nhiên không nhịn được buồn cười. Tất cả những thứ này rơi vào trong mắt Kỷ Vi đều là biểu hiện cổ quái, trong mắt cô lại tràn đầy vẻ kinh ngạc vui mừng như thủy triều mãnh liệt, nhưng khóe miệng lại đột ngột kéo xuống, cực độ bi thương và cực độ vui sướng trộn lẫn vào nhau, có chút... rùng rợn đến sởn gai ốc!
"Uh...anh, anh đang làm gì vậy?! Này! Chúng ta bây giờ cãi nhau mà! Tại sao, tại sao anh lại như vậy..."
Ba chữ không nghiêm túc tiếp theo đã bị đôi môi rực lửa của Dịch Bắc nuốt xuống, cuối cùng Kỷ Vi cởi giáp quy hàng, để mặc cho bản thân tan chảy trong tình yêu nồng nhiệt này.
Cô nghĩ, một nửa thời gian đời mình đều là mơ màng hồ đồ, cần gì giờ phút này phải đột nhiên trở nên thông minh chứ? Hơn nữa, người trước mặt còn là người mình rất thích.
- -------------
Sau đó rất lâu, khi sự xấu hổ và hèn nhát trong quá khứ đã biến thành những đốm sáng không thể thiếu trong dòng sông thời gian, Quý Thừa Phong sẽ cười và nói đùa rằng: Này, Dịch Bắc, cậu phải cảm ơn tôi vì đã mang một tiểu sư muội ngốc như vậy đến cho cậu. Nhạc Đào và Mục Thiển sẽ xấu hổ nói: Vi Vi, cậu phải cảm ơn chúng tớ, nếu không phải nhờ chúng tớ thì chờ đến khi cậu và Dịch Bắc tu thành chính quả, con của chúng tớ đã có thể đi mua nước tương… Kỷ Vi, cũng là Dịch phu nhân, sẽ nằm trong vòng tay Dịch tiên sinh nói: Dịch Bắc, không ngờ em hồ đồ như vậy mà có thể vớ được mỹ nam về... Lúc đó, khoé mắt Dịch tiên sinh đã có nếp nhăn, sẽ nhẹ nhàng tựa cằm lên đầu cô bé ngốc nghếch này, khàn giọng trả lời: Đại khái là toàn bộ trí thông minh của em đều đã dùng để gặp anh.
Hắn nghĩ, trên đời này làm gì có chuyện thông minh hay không, chỉ là chúng ta ai có thể may mắn gặp được nhau và hiểu được tình yêu ở độ tuổi rực rỡ của cuộc đời mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook