Một Ly Rượu Cocktail
C15: Chương 15

Kéo bức màn trong phòng lên, chưa bật đèn, chỉ có màn hình máy tính phát ra ánh huỳnh quang, cửa sổ thông báo trên màn hình nhấp nháy “Mở video thoại”. Người đàn ông trước bàn chần chờ vài giây, cuối cùng đánh “ok”. Nửa bên phải phía trên màn hình máy tính xuất hiện một cửa sổ video thu nhỏ, đánh vào “zoom”, ánh vào trong mắt chính là một khuôn mặt trái xoan của phụ nữ, tóc dài màu nâu nhạt, biểu hiện… rất đáng sợ.

“Lacey?” cô hỏi dò.

Người đàn ông trước bàn đẩy đẩy kính không gọng trên mũi, gật đầu, môi mỏng khép mở: “Cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt.”

“Chờ một lát!” Cô gái mặt trái xoan chạy nhanh như chớp ra khỏi phạm vi video. Đầu tiên, người đàn ông kia sửng sốt, ngay sau đó bất đắc dĩ mỉm cười, thừa dịp sơ hở bắt đầu đánh giá hình ảnh đối phương, background màu vàng chủ đạo, rèm cửa sổ sát đất kết cấu sang trọng, cùng với bàn trà kiểu châu Âu màu trắng, thực sự là rất phù hợp phong cách của cô.

Chỉ mấy giây thời gian ở phía đối diện đã truyền đến tiếng vang lách cách, sau đó là hai bóng dáng mơ hồ xoay vòng với tốc độ cao. Lông mày của người đàn ông nhíu thành hình chữ xuyên, trong lòng tự hỏi cô đang làm cái quỷ gì thế này?

“Ôi anh ấy ngại không chịu tới, thôi nào chúng ta nói chuyện đi." Cô gái thở hồng hộc ngồi trở lại bàn máy tính, hai má đỏ bừng trên tóc còn cắm một sợi lông gà màu trắng lắc lư… tất nhiên là, “anh ấy” được nhắc đến kia rất bất mãn vợ yêu nhà mình bôi đen mình trước mặt người khác như thế, cho nên vừa dứt lời, một cái gối đầu màu trắng mềm mại xoã tung liền lấy đường cong cực kỳ duyên dáng bay tứ tung trên ra khỏi giao diện màn hình. Bên này, người đàn ông đau đầu đỡ thái dương, nhìn cô gái trong video bị gối đầu gõ trúng, rầm một cái lại biến mất trong tầm nhìn.

“Hàn Miện anh chết chắc rồi!” Tiếng gầm từ bên trong thiết bị âm thanh ào ào vọng ra.

Ba phút sau…

Người đàn ông bưng ly thủy tinh, uống một hớp nhỏ nước sôi để nguội, nói: “Hai vợ chồng các người thật là có tình thú.”

“Còn phải nói …” cô gái dùng tay lay đầu tóc hỗn loạn, tròng mắt sáng lấp lánh nhìn hình ảnh người đàn ông, nói: “Anh làm tốt lắm, lừa chúng tôi lâu như vậy! Hơn nữa, nghĩ đến chuyện tôi còn thổ lộ tâm sự phụ nữ với một người đàn ông nhiều năm như vậy, trong lòng càng khó chịu.”

“Cho nên từ nay về sau tôi có thể gỡ bỏ trọng trách Tri Tâm tỷ tỷ chưa?” Người đàn ông suy nghĩ một lúc lâu, trả lời.

“Đừng mơ, Tri Tâm tỷ tỷ nghỉ việc thì để Tri Tâm ca ca lên đài, Lacey đại nhân.” Cô gái chống cằm cười tủm tỉm, bộ dạng có chút tinh ranh, giống như người nào đó, “Anh nói có kỳ quặc không? Tuy rằng tôi là lần đầu tiên nhìn thấy chân dung Lư Sơn, nhưng không có cảm giác mới lạ, ngược lại còn giống như đã từng quen biết.”


“… Có thể sửa lại tật xấu kia của cô không?” Nói chưa đến hai ba câu đã bắt đầu thay đổi thành giọng điệu văn viết, quả nhiên câu nói “tác giả đều kỳ quái” đã được chứng thực?

“Ôi, không có cách nào, đã bỏ lỡ thời kỳ trị bệnh tận gốc.” Cô ra vẻ phiền muộn lắc đầu, sau đó xoay chuyển đề tài, “Lúc trước nghe nói anh tìm được người trong mộng rồi, tôi từng có lần cho rằng anh là gay, bây giờ rốt cuộc cũng có thể yên lòng rồi.” Tuy là xuất phát từ hữu nghị, nhưng mà… Loại miệng lưỡi mẫu thân này là muốn gây gổ sao?

“… Đa tạ quan tâm.” Khóe miệng hắn hơi co rút, bắt đầu hối hận vì đã đồng ý với đề nghị trò chuyện video của cô gái này, đồng thời cảm nhận được văn tự có tính lừa gạt vô cùng mạnh mẽ. "Lúc trước đọc truyện ngắn chữa lành do cô ta viết, mình còn đoán rằng cô ta là một cô gái dịu dàng bình tĩnh." Trong lòng hắn như muốn nói.

“Nhưng mà nói lại vấn đề, bạn gái anh có biết thân phận của anh không?”

Con ngươi trở nên ảm đạm, chiếc cằm cương nghị cứng đờ, “Vẫn chưa nói với cô ấy.”

“Hữu nghị nhắc nhở nhé, từ bây giờ đến ngày 1 tháng 5 còn chưa đến 10 ngày, dựa vào trình độ cuồng Lacey của bạn gái anh, nhất định cô ấy sẽ đến hội ký tên, chẳng lẽ anh muốn cô ấy phát hiện người bạn trai sống chung sớm chiều với mình lại là thần tượng mà mình luôn tưởng nhớ ở ngay tại hội ký tên à? Anh cảm thấy đến lúc đó cô ấy sẽ nghĩ thế nào?” Cô gái đối diện cũng sốt ruột thay hắn, “Nếu là tôi, chỉ sợ sẽ không dễ dàng tha thứ.”

Đúng vậy, cá tính như cô ấy, tuy bình thường có chút lơ đễnh. Nhưng đúng là trong một số chuyện, tính cố chấp đủ khiến người ta đau đầu. Nhưng mà mình phải mở miệng thế nào đây? Cái tên “Lacey” này đã là một vị thần hoàn mỹ vô khuyết trong lòng cô ấy, mấy chữ “Sở thích mặc đồ khác giới” quá nhỏ bé đối với “Lacey” giống như một viên ngọc tuyệt thế, cho dù đặt ở trung tâm cũng có thể lý giải là dệt hoa trên gấm, căn bản không thể lây nổi địa vị của thần tượng trong cảm nhận của cô ấy.

Nhưng "Dịch Bắc" lần đầu tiên mới để ý một người như vậy, một khi dính mực hắn sẽ không thể che giấu, hắn rất rõ ràng, mình xây dựng tầng tầng khui bếp chỉ cần một ánh mắt của cô thì sẽ lập tức tan vỡ.

“Nếu cô ấy yêu anh, cô ấy sẽ…” Câu nói này đã được sử dụng rất nhiều lần trong trò chơi thăm dò tình yêu này, nhưng hắn lùi bước, bởi vì, cô chính là cấm địa ở trong đời hắn, không thể xuất hiện bất kỳ một sai lầm nào. Hắn không dám lấy lấy trái tim cô ra mạo hiểm.

————

“Nói thật cho cậu biết, cậu chính là bệnh nhân khó giải quyết nhất mà tôi gặp.” Mục Vân gỡ mắt kính xoa huyệt Thái Dương, thân hình cao ráo dựa lưng trên sofa, giống như toàn bộ sức lực đều đã bị rút đi không còn gì, “A Bắc, ngày nào chưa nói ra được bí mật giấu trong lòng kia thì ngày đó cậu sẽ không thể hoàn toàn hồi phục, chuyện này cậu biết rõ hơn ai hết.”


“Cậu cũng biết con người của tên Dịch Bắc này rồi, hắn là kẻ nghị lực nhất trong số chúng ta.” Quý Thừa Phong bưng cà phê thổi một hớp, rồi quay lại nhìn về phía Dịch Bắc đang im lặng, “Nhưng mà trong thời điểm này, phát huy năng lực siêu quần của cậu cũng không phải là chuyện tốt.”

Ngồi ở chỗ ngược sáng trên sofa, Dịch Bắc cúi người xuống, khuỷu tay chống trên đùi, ngón tay trắng nõn chôn sâu vào trong mái tóc đen, không nhìn thấy rõ thần sắc. Thật lâu sau, hắn hơi khàn giọng nói: “Tôi đi ra ngoài một chút.”

… Cửa kính tự động đóng lại, hai người trong nhà bất đắc dĩ liếc nhìn nhau.

“Nói là anh em của A Bắc, tôi lại cảm thấy chúng ta chưa từng hiểu gì về cậu ấy.” Mục Vân nhìn ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt tuấn tú lộ ra một chút mê man, “Lúc học đại học thì đã như vậy, từ trước đến nay cậu ấy đều không tham gia các hoạt động tập thể với chúng ta, cũng hiếm khi nói về phòng ngủ, tính ra, chỉ có lúc chúng ta học chuyên ngành mới có thể gặp mặt.”

“Còn qua di động nữa.” Quý Thừa Phong bổ sung, “Nhưng mà cậu ấy luôn thích gửi tin nhắn xem là gọi điện thoại, lúc đó tôi đã cảm thấy rất bực bội, gõ từng chữ từng chữ trên bàn phím, cậu ấy không thấy phiền hay sao?”

“… Cũng không phải tất cả mọi người đều thích gặp mặt nói chuyện.” Mục Vân đứng lên đi tới phía trước cửa sổ, nhìn ra xa xăm.

“Dịch Bắc? Nghề nghiệp là luật sư, còn là luật sư nổi tiếng.” Quý Thừa Phong nhắc nhở.

“Không giống nhau.” Mục Vân đút tay vào túi quần, nói: “Luật sư là một nghề nghiệp không cần quá nhiều tình cảm, cho dù cậu ấy có giúp hết sức lực biện hộ cho thân chủ của mình trên tòa, thì đó chẳng qua cũng chỉ là chức trách của cậu ấy, lấy lợi đổi lợi, không cần đặt tình cảm cá nhân vào. Nhưng một khi cậu ấy ra khỏi tòa án, thì cho dù là nói chuyện với một người bán thức ăn ngoài chợ, cũng hết sức thật lòng. Cậu không nhận ra sao? Cậu ấy sợ giao tiếp trực diện.”

“Vậy lúc cậu ấy ở chung với chúng ta, không phải là…” Quý Thừa Phong có chút không dám tin.

“Đúng vậy. Chẳng qua cảm giác bài xích của cậu ấy rất nhỏ mà thôi.” Nhìn ánh mắt dần dần ảm đạm của người bạn mình, Mục Vân nói tiếp, “Cậu đừng trách cậu ấy, đối với cậu ấy mà nói, có thể làm được đến tình trạng này cho người khác đã là rất tốt, ít nhất cậu ấy chịu bày ra một mặt yếu ớt nhất của mình với chúng ta, cũng sẽ không mất khống chế cảm xúc với chúng ta.”

“Vậy cậu nghĩ sao về việc cậu ta dùng một thân phận phụ nữ mà sáng tác?”


“… đó là cách làm rất mâu thuẫn.” Mục Vân xoay người, phần eo để trên bệ cửa sổ, “Tưởng tượng bản thân mình là một phụ nữ, không thể nghi ngờ gì chính là một hình thức ngụy trang, dựa theo cá tính của cậu ấy tôi có thể hiểu được. Nhưng có một điều rất kỳ lạ, tôi đã xem qua những gì cậu ta viết cho đám fan hâm mộ kia, đó tuyệt đối không phải là vì thực hiện nghĩa vụ làm tác giả của cậu ấy, mà giữa từng câu từng chữ đều là tình cảm thuần túy nhất.”

“Dịch Bắc không dùng viết lách làm nghề nghiệp, những người hâm mộ cũng không phải là người cậu ấy gửi gắm, giữa bọn họ không tồn tại bất kỳ quan hệ lợi ích nào, chỉ đơn thuần là giao lưu tình cảm.” Quý Thừa Phong tổng kết.

Mục Vân gật đầu, nói: “Mục Thiển đã từng nói, vai chính trong mỗi một câu chuyện của A Bắc đều khác nhau, thật ra đều có linh hồn tương đồng, lúc đọc sách lại tiến hành giao lưu và đối thoại với linh hồn kia, em đọc sẽ càng thấu hiểu linh hồn thần bí này. Linh hồn đó chính là nội tâm của A Bắc.”

“Không ngờ thằng nhóc Dịch Bắc này hấp dẫn người khác như vậy. Cậu nói xem nếu bây giờ tôi đi viết một quyển sách, bên trong là toàn bộ mưu trí của tôi, thì có ai đến giành mua không?” Quý Thừa Phong vuốt cằm ảo tưởng lên.

“Cứ dựa theo ước nguyện ban đầu của cậu, tôi thì không.” Mục Vân không cần đắn đo đã tạt cho anh ta một gáo nước lạnh.

Quý Thừa Phong:…

Thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn, những người lướt qua mình, hoặc là vội vàng hoặc là không chú ý… Đây chính là lý do Dịch Bắc thích thành phố C, bởi vì nó quá bận rộn, đến mức không ai có thời gian dừng lại để hỏi hắn một câu: "Thưa anh, trông anh không tốt lắm?"

Sự thăm hỏi chân thành và quan tâm đã sớm bị cách ly khỏi sinh mệnh của hắn. Một chút quan tâm từ người bên ngoài khiến cho hắn không biết phải làm sao. Chỉ có duy trì khoảng cách an toàn, không liên quan gì đến xung quanh, hắn mới cảm thấy mình có đủ oxy để hít thở trong thiên địa này.

Hắn ngồi dựa vào ghế gỗ dài trong công viên trên đường, hai tay đặt trong túi áo khoác, gió đêm mang theo một chút mùi vị thức ăn lướt qua gò má cứng đờ của hắn, lại xoay một vòng, bay lên không trung không thấy ánh sao. Hắn vẫn duy trì tư thế nhìn lên thật lâu, lâu đến mức trên cổ bắt đầu thấy lạnh lẽo, lúc này mới đứng dậy, hoà lẫn vào đám người.

Dưới ánh đèn muôn nhà, tôi không mong có một ngọn đèn cháy mãi không tắt vì tôi, chỉ hy vọng lúc tay tôi lạnh lẽo và bất lực, có thể nhìn thấy một ánh đèn cháy sáng vì tôi, cho dù là ánh đèn mỏng manh nhất, tôi cũng có thể tìm ra nó trong ngàn vạn ánh đèn sáng lóa.

Trong khi đó, giờ này khắc này, ánh đèn mỏng manh của hắn đang treo ở cửa sổ phía sau hắn. Người bên cạnh tay cầm quyền lại buông ra, hắn bất chợt có một cảm xúc người về trong gió tuyết, mỉm cười như có như không cười, hắn đẩy cửa ra.

Trong ánh sáng màu vàng cam, có một cô gái đang đi dép lê dạo khắp các ngóc ngách trong nhà, lúc thì mở tủ lạnh lấy thức ăn, lúc thì dọn bát đũa tinh xảo từ trong tủ chén ra ngoài, còn thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn đồng hồ trong phòng khách, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: Đã trễ như vậy mà còn chưa trở về…

“Ối! Anh đứng ở cửa làm gì?!” Kỷ Vi ném cho Dịch Bắc đôi mắt hình viên đạn, trái tim đã sắp nhảy ra ngoài. Vội vàng chạy vào phòng bếp, dùng cửa kính soi mặt mình một chút, nhìn xem mặt trên có vết đỏ chưa lau sạch không...


Dịch Bắc lúc này mới treo chìa khóa trong tay lên vách, dạo bước đi về hướng cô. Động tác nhỏ của Kỷ Vi hắn thu hết vào trong ánh mắt, ngọt ngào trong lòng, hắn vô cùng khẳng định, cô chính là trái tim hắn thiếu mất bấy lâu trong lồng ngực. Bao nhiêu năm qua, hắn vẫn luôn tự lừa dối mình, cho dù không có trái tim, hắn vẫn có thể sống rất tốt. Nhưng khoảnh khắc khi hắn ngụy trang gặp được cô thì tuyên cáo tan vỡ, nơi nào đó bị tàn khuyết kêu gào vùng vẫy, hắn đột ngột ôm lấy eo cô, giống như một con thú bị thương vùi đầu cọ xát vào cổ cô, nỉ non nói: “Vi Vi, đừng bỏ anh.” Đặc biệt là, sau khi cho anh sự ấm áp.

Kỷ Vi vốn còn đang lo lắng Dịch Bắc sẽ bởi vì chuyện của cô và Trương Chi Duẫn mà tức giận, cho nên đã nghĩ có nên đánh phủ đầu không, bây giờ mọi thứ đều chuẩn bị đủ, chỉ chờ Dịch Bắc trở về liền đồng quy vu tận… Ôi chao! Là rửa tay làm canh bổ! Ai ngờ Dịch Bắc đại nhân quả nhiên là đạo hạnh quá sâu, cô chỉ là một kẻ phàm tục hoàn toàn không nhìn thấu! Chẳng lẽ trong thời khắc dịu dàng thắm thiết này, lại giống như một bệnh nhân tâm thần chụp lấy vai hắn mà lắc, vừa lắc vừa rít gào: “Nói đi! Vì sao lại không trách em! Vì sao không hỏi em hôm nay đã đi đâu với cậu ta?! Có phải anh đã hết yêu em không?!!!” Điều này hiển nhiên là không phù hợp với hình tượng ôn tồn lễ độ của cô! Kỷ Vi vỗ vỗ lưng hắn, phiền muộn đã lâu, quyết định thử một chút: “Chiều nay đám người chú Trương đã về thành phố A.”

Dịch Bắc: “… Anh biết.” A, quên mất chú Trương là khách hàng của văn phòng luật chỗ Dịch Bắc làm việc. “Vi Vi, em có suy nghĩ gì về … sở thích mặc đồ khác giới?” Bỗng dưng, Dịch Bắc hỏi một câu nặng nề.

Kỷ Vi: “!!” Vị tiên sinh này, anh nói chuyện có thể có chút tiền căn hậu quả không?!! Khoan đã… ôi, chẳng lẽ hắn đã biết mọi chuyện?!

Dịch Bắc nhìn khuôn mặt giống như bảng màu của cô, tức khắc lồng ngực chợt lạnh, vừa định nói gì đó, thì liền nghe Kỷ Vi biện bạch: “Thật ra… em đã rất tiết kiệm, chỉ là… Chỉ là…”

“Em chỉ cần nói cho anh biết, em có để ý không?” Dịch Bắc mượn lực nắm lấy cánh tay cô, ánh mắt nặng nề, nhìn cô.

“Em không ngờ đắt như vậy… em hẳn là để ý nhỉ?” vẻ mặt cô đau khổ hỏi lại.

Dịch Bắc cuối cùng cũng hiểu ra bọn họ không nói cùng một sự kiện, tức khắc dở khóc dở cười, đỡ trán, hỏi: “Rốt cuộc em đang nói chuyện gì?”

Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Kỷ Vi chính là thở phào một hơi nhẹ nhõm, hóa ra hắn không biết gì cả. Vì thế cô có ý đồ chống chế: “Cái gì chứ? Không có gì, hoàn toàn không có gì đâu.” Nếu để cho Dịch Bắc biết cô tốn hơn nửa năm tiền lương, mời nhà thiết kế Tô Điền đặc biệt thiết kế một bộ trang phục, nhất định sẽ cảm thấy cô là người phụ nữ phá của, cô biết Dịch Bắc rất xem thường việc theo đuổi thần tượng.

Dịch Bắc nhìn qua với khuôn mặt lạnh lùng, Kỷ Vi run rẩy, gần như thất thủ, nhưng vẫn cứng rắn: “Em nói… nguyên vật liệu đã chuẩn bị xong chỉ còn chờ cho vào nồi… Anh còn đói không?” Ánh mắt chột dạ nhìn về hướng sofa.

Tinh mắt như Dịch Bắc, nhân lúc người nào đó còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã buông cô ra rồi đi về hướng sofa, Kỷ Vi nóng nảy, muốn thực hiện như trong sách… bước xa tiến lên…… Đáng tiếc cô đánh giá cao đôi chân mình, phải biết rằng cặp chân ngắn nhỏ của cô ở trước mặt chân dài Dịch Bắc là hoàn toàn không biết lượng sức, không biết lượng sức…

Khi bản thảo tràn đầy phong cách nhà thiết kế lớn bị bại lộ dưới ánh đèn phòng khách sáng quắc, Dịch Bắc vẫn là cảm thấy khó hiểu, cho đến khi ngón tay bàn tay phải hắn chạm đến một tờ giấy cứng, rút ra nhìn lại, biểu hiện trên khuôn mặt trẻ trong nháy mắt trở nên cực kỳ cổ quái. Đó là ảnh chụp toàn thân một người phụ nữ tóc dài màu tím nhìn nghiêng, dưới ánh đèn tối tăm kiều diễm, áo da màu đen bó sát người có vẻ quyến rũ và gợi cảm.

Hắn rút ảnh chụp ra, ánh mắt đen tối không rõ, lại quay đầu về sau nhìn cô, hỏi: “Cái này, từ đâu mà có?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương