Khương Linh Trúc tìm suốt từ tiền viện đến hậu viện nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Lý Tụng.

Mặc dù trên đường đi có gặp một vài nam tử muốn đổi hoa với nàng nhưng nàng vẫn muốn đi tìm Lý Tụng trước.

Suy cho cùng thì khi ý chỉ* tứ hôn được ban xuống thì sẽ không thể nuốt lời được.

So với việc gả cho một người không có ấn tượng gì, nàng vẫn thiên về Lý Tụng, một quân tử ôn tồn nho nhã, hành xử lễ độ trong ký ức của nguyên chủ hơn.

Còn về việc nàng có thích đối phương hay không, nàng thực sự không quan tâm.

Từ nhỏ nàng đã là cô nhi, một mình lăn lộn trong xã hội, nàng đã sớm hiểu rõ một chuyện, đối với cuộc sống mà nói thì tình yêu là thứ vô dụng nhất.


Cho nên phu quân có yêu nàng hay không cũng không quan trọng, chỉ cần người đó có thể để nàng yên ổn sống qua ngày là đủ rồi.

Chỉ tiếc rằng Tôn Vĩnh Dân lại là một tên cặn bã, nếu lấy gã ta, e rằng nàng sẽ không có được một ngày yên ổn.

Nghĩ đến đây, Khương Linh Trúc càng nhanh chóng muốn tìm được Lý Tụng, nàng vội vàng đi qua những hòn non bộ, khóe mắt chợt nhìn thấy một nam một nữ đang tình tứ ôm nhau trong góc khuất.

Đây là một góc hẻo lánh của hậu viện, nếu không phải muốn tìm Lý Tụng nàng cũng không tới đây.

Đúng là nơi tốt để nói chuyện yêu đương.

Khương Linh Trúc ngại ngùng dời mắt, vừa định rời đi thì nghe thấy tiếng nữ tử nũng nịu gọi một tiếng: “Lý lang~”

Nghe thấy chữ “Lý”, Khương Linh Trúc khựng lại, lẽ nào lại trùng hợp như vậy chứ, do dự một lúc nàng quyết định tiếp tục nghe lén, lẳng lặng núp vào một góc, dựng lỗ tai lên nghe ngóng.

“Lý lang, chàng cũng biết thiếp là thứ xuất, mẫu thân không thích thiếp, muốn tùy tiện gả thiếp đi.

Hôm nay thiếp cầu xin phụ thân rất lâu mới được vào cung gặp chàng một lần.

Tới giờ ngọ, chàng nhất định phải xin ý chỉ tứ hôn từ thái hậu, nếu không thì chúng ta không còn cơ hội nữa đâu...”

Đợi đã...

Khương Linh Trúc trợn tròn mắt, thật là muốn xông vào xem vị tỷ muội này là thần thánh phương nào, hoàn cảnh không chỉ giống mình mà đến cách suy nghĩ cũng y hệt! Trên đời sao có chuyện trùng hợp thế này!


Nhưng có câu nói này rất hay, không có trùng hợp nhất, chỉ có trùng hợp hơn.

Nàng ta nói xong một hồi lâu nhưng tình lang của nàng ta không hề lên tiếng, đoán chừng do sốt ruột nên nữ tử đó quát lên: “Lý Tụng! Chàng có chịu cưới thiếp không? Chẳng lẽ chàng thực sự thích Khương Linh Trúc rồi?”

Có liên quan đến nàng nữa ư? Khương Linh Trúc lờ mờ một giây, đầu óc chạy qua chạy lại lời nữ tử kia nói.

Lý Tụng, Lý...!Hả? Lý Tụng?

Khương Linh Trúc ngẩn tò te, đứng như trời trồng, chỉ cảm thấy mình sắp tiêu rồi.

Chuyện gì đây? Thế giới khác cũng không phải là khác thế này chứ? Cả cái Kinh Thành này chẳng lẽ chỉ có một mình Lý Tụng là nam tử đến tuổi thành thân sao? Nhiều người như thế, sao lại trùng hợp nàng ta cũng chọn gã vậy?

Sự việc bắt đầu trở nên vướng tay vướng chân rồi đây, Khương Linh Trúc cố gắng giữ đầu óc bình tĩnh để suy nghĩ đối sách.

Kết quả hiện giờ rất rõ ràng, Lý Tụng không phải là quân tử như vẻ bề ngoài của gã, phỏng chừng cũng là một kẻ đa tình, nhưng kẻ đa tình thì vẫn tốt hơn kẻ cưỡng gian.


Dù sao nàng cũng không có dự định yêu đương với gã, chỉ cần gả qua đó rồi nhắm hai mắt sống cuộc sống của mình, tùy gã ở bên ngoài chơi thế nào thì chơi.

Nữ tử đó đã bắt đầu nức nở, bản thân Khương Linh Trúc vốn thuộc phái diễn xuất nghìn người nghìn khuôn mặt, đương nhiên là nàng nghe ra sự giả dối trong tiếng khóc đó, nhưng nàng nghe ra không có nghĩa là Lý Tụng cũng nghe ra.

Nàng sợ Lý Tụng đau lòng rồi sẽ đồng ý với đối phương, sốt ruột nhấc chân định xông vào giành lấy cơ hội sống sót.

Mọi người đều là cá trong ao, có thể cạnh tranh công bằng được không hả!

Vừa lúc nàng đang định xông vào hòn non bộ, một giọng nam trong trẻo vang lên: “Nàng suy nghĩ linh tinh gì vậy, ta chỉ thấy hoàn cảnh của Khương tiểu thư giống nàng nên mới thêm vài phần đồng tình, vừa nãy ta cũng là đang nghĩ đến lúc vào đại điện làm sao để xin thái hậu ban ý chỉ…”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương