Một Lần Yêu
-
C11: Quay về
Sân bay nhộn nhịp đông đúc như thường ngày. Tất cả đều ngẩn ngơ nhìn hai hàng vệ sĩ mặc đồ đen, xếp hàng nghiêm chỉnh ở cửa Vip để đón một vị thiếu gia tiểu thư nào.
“Tiểu thư, chào mừng người trở về nhà.”
Vị quản gia già cúi đầu trước người con gái ăn mặc sang trọng, mọi động tác đều thể hiện sự quý phái, như thể một viên ngọc quý được nâng niu từ nhỏ. Kiều Tư Tư không để ý đến dòng người đang chờ mình, hay mọi ánh mắt thèm thuồng xen lẫn ghen tị.
“Tiểu thư….”
“Khương Lễ Hào không đến sao?!”
Kiều Tư Tư nhìn quanh quất, không thấy người mình mong chờ, trong mắt cô lộ rõ vẻ thất vọng. Không thèm để ý đến vị hôn phu đang đứng bên cạnh, cô nhẹ nhàng hỏi quản gia.
“Ông không nói với Lễ Hào là tôi về sao?!”
“Thưa tiểu thư tôi có nói với Khương thiếu gia rồi. Nhưng cậu ấy báo là sáng nay có việc bận nên không đến đón được người.”
“Hừ!?”
Kiều Tư Tư thật sự thất vọng. Bao nhiêu năm qua cô luôn là ưu tiên hàng đầu trong lòng Khương Lễ Hào, tuyệt đối không có lần nào để cô chờ.
Rốt cuộc là bận chuyện gì mà không đến đón cô được chứ?!
“Em yêu, Khương Lễ Hào là ai vậy?!”
Tôn Thần thấy vẻ mặt của hôn thê thì tò mò hỏi. Cả hai đã đính hôn được một tháng rồi nhưng có vẻ như gã vẫn không hiểu hết được người con gái sẽ là vợ mình trong tương lai. Kiều Tư Tư phát hiện bản thân có chút thất thố. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, ôm lấy cánh tay người mình yêu.
“Không có gì đâu anh yêu. Chỉ là một người em thân thiết của em mà thôi. Chúng ta về thôi.”
Kiều Tư Tư tỏ vẻ ra bản thân chẳng để tâm lắm. Nhưng trong lòng lại có chút khó chịu. Cô nhớ về những thông tin mà bạn mình gửi cho khi ở nước ngoài, lúc đầu cô cũng không tin…. Nhưng chẳng lẽ Khương Lễ Hào lại dễ dàng thay đổi như thế.
...****************...
“Mày không đón người thật à?!”
Tả Nhật Minh nhìn thằng bạn mình đi đi lại lại mà chóng hết cả mắt. Làm bạn gần hai mươi năm từ khi còn mặc tả, gã bây giờ càng lúc càng nghi ngờ thằng bạn mình bị ai đó nhập hồn rồi.
“Mày dừng lại đi thôi. Nếu mày không đến đón thì thôi, sao cứ ở đây phân vân vậy?!”
Khương Lễ Hào chẹp miệng, nỗi lùng bùng trong lòng hắn sao tên vô tâm vô tứ này có thể hiểu được cơ chứ. Hắn nhìn về căn phòng vẫn còn đang khoá chặt, từ đêm qua không có chút động tĩnh nào. Nếu không phải người hầu thường xuyên vào kiểm tra, hắn còn tưởng người trong kia có chuyện gì rồi.
Nữ hầu vừa đẩy cửa căn phòng ra thì bắt gặp khuôn mặt “không mấy” vui vẻ của chủ nhân.
“Cậu chủ…”
“Người trong đó sao rồi?!”
“Cậu Thẩm đã hạ sốt, đang ngủ rồi ạ?!”
“Mau đánh thức cậu ta dậy rồi ăn cái gì đi. Từ tối hôm qua cậu ta đã không ăn gì rồi.”
Tả Nhật Minh bật người dậy khỏi sô pha, nhìn bạn mình như thể người ngoài hành tinh.
“Khương Lễ Hào, nãy giờ mày lo cho người trong kia chứ không phải Kiều Tư Tư à.”
Khương Lễ Hào nhíu mày. Hắn thế mà bây giờ mới nhớ ra Kiều Tư Tư đã về nước. Hình như quản gia Kiều gia có gọi cho hắn, nhưng lúc đó Thẩm Trạch lên cơn sốt cao nên hắn không để tâm lắm.
“Chiều tao sẽ qua thăm chị ấy. Bây giờ….”
“Chiều á?!”
Tả Nhật Minh há hốc mồm, không tin được mình có thể nghe được những lời ấy xuất phát từ miệng của Khương Lễ Hào. Một người đặt Kiều Tư Tư lên đầu quả tim, thế mà bây giờ trước cơ hội gặp được người thương lại chần chừ hứa hẹn.
Hoá ra, khoảng cách và thời gian có thể xoá nhoà hình bóng con người nhanh như thế. Hoặc là ngay từ đầu, Khương Lễ Hào đã không yêu Kiều Tư Tư như lời hắn nói. Đó chỉ là ngộ nhận trong những giây phút niên thiếu. Khi mà Khương Lễ Hào trong lúc lạc lối, gặp được người mà hắn gọi là mỹ cảnh nhân gian.
Khung cảnh Kiều Tư Tư múa dưới ánh nắng hoàng hôn xinh đẹp, khó phai và thật rung động lòng người. Suốt nhiều năm, Khương Lễ Hào đã giữ nó trong lòng. Hắn bây giờ cũng không rõ bản thân mình lưu luyến vì hình ảnh đó hay là lưu luyến con người thật của Kiều Tư Tư.
“Bây giờ mày tính sao?! Nếu Kiều Tư Tư biết được mày qua lại với Thẩm Trạch thì e rằng sẽ không vui đâu. Mày biết mà…”
Tả Nhật Minh nghĩ tới đây lại thấy mắc cười. Kiều Tư Tư cực kì không thích những người tầng lớp dưới. Cô từ nhỏ đến lớn chỉ tiếp xúc và qua lại với người ở tầng lớp thượng lưu nên cũng cho là bản thân cao quý hết mực. Nếu Kiều Tư Tư biết Khương Lễ Hào tìm Thẩm Trạch làm thế thân cho mình, e rằng sẽ điên tiết lên mất. Nếu Khương Lễ Hào thật sự muốn để lại ân tượng tốt cho Kiều Tư Tư như cách mà hắn vẫn hay làm, hắn sẽ phải giải quyết Thẩm Trạch cho thật tốt.
Tả Nhật Minh chống cằm nhìn vẻ mặt rối rắm của bạn mình, cười hì hì.
E là với tình hình bây giờ, Kiều Tư Tư hay Thẩm Trạch không biết ai mới có trọng lượng hơn trong lòng Khương Lễ Hào đâu!!
“Tiểu thư, chào mừng người trở về nhà.”
Vị quản gia già cúi đầu trước người con gái ăn mặc sang trọng, mọi động tác đều thể hiện sự quý phái, như thể một viên ngọc quý được nâng niu từ nhỏ. Kiều Tư Tư không để ý đến dòng người đang chờ mình, hay mọi ánh mắt thèm thuồng xen lẫn ghen tị.
“Tiểu thư….”
“Khương Lễ Hào không đến sao?!”
Kiều Tư Tư nhìn quanh quất, không thấy người mình mong chờ, trong mắt cô lộ rõ vẻ thất vọng. Không thèm để ý đến vị hôn phu đang đứng bên cạnh, cô nhẹ nhàng hỏi quản gia.
“Ông không nói với Lễ Hào là tôi về sao?!”
“Thưa tiểu thư tôi có nói với Khương thiếu gia rồi. Nhưng cậu ấy báo là sáng nay có việc bận nên không đến đón được người.”
“Hừ!?”
Kiều Tư Tư thật sự thất vọng. Bao nhiêu năm qua cô luôn là ưu tiên hàng đầu trong lòng Khương Lễ Hào, tuyệt đối không có lần nào để cô chờ.
Rốt cuộc là bận chuyện gì mà không đến đón cô được chứ?!
“Em yêu, Khương Lễ Hào là ai vậy?!”
Tôn Thần thấy vẻ mặt của hôn thê thì tò mò hỏi. Cả hai đã đính hôn được một tháng rồi nhưng có vẻ như gã vẫn không hiểu hết được người con gái sẽ là vợ mình trong tương lai. Kiều Tư Tư phát hiện bản thân có chút thất thố. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, ôm lấy cánh tay người mình yêu.
“Không có gì đâu anh yêu. Chỉ là một người em thân thiết của em mà thôi. Chúng ta về thôi.”
Kiều Tư Tư tỏ vẻ ra bản thân chẳng để tâm lắm. Nhưng trong lòng lại có chút khó chịu. Cô nhớ về những thông tin mà bạn mình gửi cho khi ở nước ngoài, lúc đầu cô cũng không tin…. Nhưng chẳng lẽ Khương Lễ Hào lại dễ dàng thay đổi như thế.
...****************...
“Mày không đón người thật à?!”
Tả Nhật Minh nhìn thằng bạn mình đi đi lại lại mà chóng hết cả mắt. Làm bạn gần hai mươi năm từ khi còn mặc tả, gã bây giờ càng lúc càng nghi ngờ thằng bạn mình bị ai đó nhập hồn rồi.
“Mày dừng lại đi thôi. Nếu mày không đến đón thì thôi, sao cứ ở đây phân vân vậy?!”
Khương Lễ Hào chẹp miệng, nỗi lùng bùng trong lòng hắn sao tên vô tâm vô tứ này có thể hiểu được cơ chứ. Hắn nhìn về căn phòng vẫn còn đang khoá chặt, từ đêm qua không có chút động tĩnh nào. Nếu không phải người hầu thường xuyên vào kiểm tra, hắn còn tưởng người trong kia có chuyện gì rồi.
Nữ hầu vừa đẩy cửa căn phòng ra thì bắt gặp khuôn mặt “không mấy” vui vẻ của chủ nhân.
“Cậu chủ…”
“Người trong đó sao rồi?!”
“Cậu Thẩm đã hạ sốt, đang ngủ rồi ạ?!”
“Mau đánh thức cậu ta dậy rồi ăn cái gì đi. Từ tối hôm qua cậu ta đã không ăn gì rồi.”
Tả Nhật Minh bật người dậy khỏi sô pha, nhìn bạn mình như thể người ngoài hành tinh.
“Khương Lễ Hào, nãy giờ mày lo cho người trong kia chứ không phải Kiều Tư Tư à.”
Khương Lễ Hào nhíu mày. Hắn thế mà bây giờ mới nhớ ra Kiều Tư Tư đã về nước. Hình như quản gia Kiều gia có gọi cho hắn, nhưng lúc đó Thẩm Trạch lên cơn sốt cao nên hắn không để tâm lắm.
“Chiều tao sẽ qua thăm chị ấy. Bây giờ….”
“Chiều á?!”
Tả Nhật Minh há hốc mồm, không tin được mình có thể nghe được những lời ấy xuất phát từ miệng của Khương Lễ Hào. Một người đặt Kiều Tư Tư lên đầu quả tim, thế mà bây giờ trước cơ hội gặp được người thương lại chần chừ hứa hẹn.
Hoá ra, khoảng cách và thời gian có thể xoá nhoà hình bóng con người nhanh như thế. Hoặc là ngay từ đầu, Khương Lễ Hào đã không yêu Kiều Tư Tư như lời hắn nói. Đó chỉ là ngộ nhận trong những giây phút niên thiếu. Khi mà Khương Lễ Hào trong lúc lạc lối, gặp được người mà hắn gọi là mỹ cảnh nhân gian.
Khung cảnh Kiều Tư Tư múa dưới ánh nắng hoàng hôn xinh đẹp, khó phai và thật rung động lòng người. Suốt nhiều năm, Khương Lễ Hào đã giữ nó trong lòng. Hắn bây giờ cũng không rõ bản thân mình lưu luyến vì hình ảnh đó hay là lưu luyến con người thật của Kiều Tư Tư.
“Bây giờ mày tính sao?! Nếu Kiều Tư Tư biết được mày qua lại với Thẩm Trạch thì e rằng sẽ không vui đâu. Mày biết mà…”
Tả Nhật Minh nghĩ tới đây lại thấy mắc cười. Kiều Tư Tư cực kì không thích những người tầng lớp dưới. Cô từ nhỏ đến lớn chỉ tiếp xúc và qua lại với người ở tầng lớp thượng lưu nên cũng cho là bản thân cao quý hết mực. Nếu Kiều Tư Tư biết Khương Lễ Hào tìm Thẩm Trạch làm thế thân cho mình, e rằng sẽ điên tiết lên mất. Nếu Khương Lễ Hào thật sự muốn để lại ân tượng tốt cho Kiều Tư Tư như cách mà hắn vẫn hay làm, hắn sẽ phải giải quyết Thẩm Trạch cho thật tốt.
Tả Nhật Minh chống cằm nhìn vẻ mặt rối rắm của bạn mình, cười hì hì.
E là với tình hình bây giờ, Kiều Tư Tư hay Thẩm Trạch không biết ai mới có trọng lượng hơn trong lòng Khương Lễ Hào đâu!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook