Vào dịp kỷ niệm một tháng ngày cưới của họ, có một thông điệp gửi tới yêu cầu Jason phải đến Portsmouth, nơi một trong những con tàu của chàng vừa vào cảng.

Vào buổi sáng ngày chàng đi, chàng hôn tạm biệt Victoria trên những bậc thềm Wakefield đủ nồng nàn để khiến nàng đỏ hết cả mặt lên và người đánh xe phải cố nén một tiếng cười.

“Em ước gì anh không phải đi,” Victoria nói, vùi mặt nàng vào lồng ngực vạm vỡ của chàng, hai tay ôm chặt quanh thắt lưng chàng. “Sáu ngày dường như là dài vô tận ấy, em sẽ cô đơn đến chết mất vì không có anh.”

“Charles sẽ đến đây chơi với em, em yêu,” chàng nói, mỉm cười nhìn nàng và che dấu sự dùng dằng không muốn dứt của chính chàng. “Mike Farrell thì ở ngay cuối đường kia, em có thể đến thăm chú ấy. Hay em có thể đến thăm bà. Anh sẽ về đến nhà vào thứ Ba để ăn tối đấy.”

Victoria gật đầu và kiễng chân lên hôn bên má cạo nhẵn của chàng.

Với một quyết tâm to lớn, nàng luôn khiến mình bận rộn hết mức có thể trong suốt sáu ngày đó, làm việc ở trại trẻ mồ côi và coi sóc việc nhà của nàng, nhưng mà thời gian có vẻ như vẫn cứ dài lê thê. Đêm thậm chí còn lê thê hơn nữa. Nàng dành các buổi chiều cho Charles, ông đã ghé về thăm, nhưng khi ông đi lên gác nằm ngủ, đồng hồ dường như đứng lại.

Vào cái đêm trước khi Jason được cho là sẽ trở về, nàng đi lang thang trong phòng, gắng tránh không chui vào chiếc giường đơn chiếc của nàng. Nàng bước vào căn phòng của Jason, mỉm cười vì sự tương phản giữa đồ đạc màu tối, chạm khắc sắc nét, đầy nam tính của chàng và căn phòng của nàng, được trang hoàng theo lối Pháp với những tấm rèm phủ bằng lụa mỏng manh và trướng màu hồng và hoàng kim. Với tất cả tình yêu, nàng sờ tay vào lưng những chiếc bàn chải chải tóc khảm vàng của chàng. Sau dó nàng miễn cưỡng trở về phòng nàng và cuối cùng nàng ngủ thiếp đi.

Nàng tỉnh giấc vào lúc bình minh sáng hôm sau, trong lòng đầy phấn khích, và bắt đầu vạch kế hoạch cho một bữa ăn đặc biệt để chào đón Jason trở về nhà.

Bóng chiều nhoà đi trong buổi chạng vạng và cuối cùng trở thành đêm tối đầy sao se lạnh khi nàng ngồi chờ trong phòng khách, lắng nghe tiếng cỗ xe ngựa của Jason trên lối đi. “Anh ấy về rồi, bác Charles ơi!” nàng vui sướng nói, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ khi ánh đèn xe ngựa chuyển động dọc theo con đường dẫn đến toà nhà.

“Đó hẳn là Mike Farrell. Jason sẽ chưa về đến nhà trong một hoặc hai tiếng nữa đâu,” ông nói, mỉm cười trìu mến với nàng trong khi nàng bắt đầu vuốt phẳng tà váy. “Ta biết phải mất bao lâu để đi hết chuyến đi của nó mà, và nó đã bỏ bớt một ngày để về đến nhà tối nay chứ không phải là ngày mai đấy.”

“Con cho là bác đúng, nhưng chỉ mới có bảy giờ rưỡi, mà con yêu cầu Thuyền trưởng Farrell đến ăn tối với chúng ta vào lúc 8 giờ cơ.” Nụ cười của nàng phai đi khi chiếc xe ngựa trờ tới trước nhà, và nàng nhận ra đó không phải là cỗ xe đi đường xa sang trọng của Jason. “Con nghĩ con sẽ phải bảo bà Craddock hoãn bữa tối lại một lúc,” nàng đang nói thế khi Northrup xuất hiện nơi ngưỡng cửa phòng khách, có một vẻ căng thẳng kỳ dị trên gương mặt khắc khổ của ông.

“Có một quí ông đến đây để gặp cô, thưa phu nhân,” ông thông báo.

“Một quí ông ư?” Victoria ngơ ngác hỏi lại.

“Một ông Andrew Bainbridge nào đó từ nước Mỹ.”

Victoria yêú ớt với tay túm lấy lưng chiếc ghế gần nhất, nhưng khớp ngón tay của nàng trở nên trắng bệch.

“Tôi sẽ đưa ông ta vào chứ ạ?”

Nàng ngơ ngác gật đầu, cố gắng kiểm soát cơn oán giận dâng lên mạnh mẽ đang run rẩy trong nàng khi ký ức về sự bội bạc tàn nhẫn của anh ta trở lại, nàng cầu khẩn sao cho nàng sẽ gặp anh mà không để lộ nàng cảm thấy thế nào. Nàng quá bận tâm với những cảm xúc giận dữ của nàng đến nỗi không để ý vẻ xanh xao bất chợt của làn da Charles hay cái cách ông chậm chạp đứng lên và hướng ra cửa như thể ông đanglấy hết can đảm để đối đầu với đội hành quyết.

Một giây sau đó, Andrew bước qua cánh cửa, những bước chân sải dài, nụ cười, gương mặt đẹp trai của anh thân thuộc đến nỗi trái tim Victoriagào lên phản đối sự phản bội của anh.

Anh dừng lại trước mặt nàng, ngắm nhìn cô nương kiều diễm đứng trước mặt anh trong chiếc áo lụa khêu gợi ôm sát những đường cong chín muồi của nàng, mái tóc lộng lẫy cuồn cuộn đổ xuống vai nàng và chảy về phía sau lưng. “Tory,” anh thở dài, nhìn vào đôi mắt xanh sâu thẳm của nàng. Không hề báo trước, anh giơ tay ra, kéo nàng gần như là thô bạo vào trong tay anh và vùi mặt vào mái tóc thoảng hương của nàng. “Anh đã quên mất là em trông đẹp biết bao,” anh thì thầm rời rạc, giữ nàng chặt hơn nữa vào người anh.

“Rõ ràng là thế!” Victoria độp lại, tỉnh trí lại từ một thoáng tê liệt sửng sốt của nàng và gạt tay anh đi. Nàng liếc nhìn anh, ngạc nhiên vì sự trơ tráo dám tới đây của anh, chưa nói là còn dám ôm nàng với vẻ mê đắm mà anh chưa bao giờ cho nàng thấy trước đây. “Rõ ràng là anh quên người ta dễ lắm,” nàng chua chát nói thêm.

Trước sự ngạc nhiên tột độ của nàng, Andrew chép miệng. “Em giận bởi vì anh đến đón em trễ hơn hai tuần so với thời hạn anh đã viết trong thư cho em, phải thế không?” Không chờ trả lời, anh nói tiếp, “Tàu anh đi bị cuốn chệch luồng một tuần sau khi bọn anh khởi hành và bọn anh phải đưa nó vào sửa ở một hòn đảo.” Đặt tay một cách đầy thương yêu lên đôi vai trân cứng của Victoria, anh quay sang Charles và đưa tay ra, mỉm cười. “Ông chắc hẳn là Charles Fielding,” anh nói với vẻ thân thiện chân thành. “Tôi không thể nào cảm ơn ông cho đủ vì đã chăm sóc Victoria cho đến khi tôi có thể đến đón cô ấy. Tất nhiên là tôi muốn trả lại bất kỳ phí tổn nào ông đã chi phí cho cô ấy-kể cả chiếc váy đẹp đẽ mà cô ấy đang mặc nữa.”

Anh quay sang Victoria. “Anh ghét phải giục em, Tory, nhưng anh đã đặt chỗ trên chuyến tàu sẽ rời bến trong hai ngày nữa. Thuyền trưởng của chiếc tàu đó đã đồng ý làm lễ cưới-”

“Thư ư?” Victoria ngắt lời, nàng cảm thấy cực kỳ choáng váng. “Thư nào? Anh chẳng viết cho em một dòng nào kể từ khi em rời nhà.”

“Anh viết cho em mấy bức,” anh nhăn nhó nói. “Như anh đã giải thích cho em trong bức thư cuối cùng, anh cứ viết thư cho em về Mỹ bởi vì bà mẹ nhiều chuyện của anh không bao giờ gửi tiếp thư của em cho anh, vì thế anh không biết em ở Anh. Tory, anh đã bảo em tất cả trong bức thư cuối cùng của anh - bức thư mà anh gửi đến đây qua một nhà đưa thư đặc biệt.”

“Em chẳng nhận được bức thư nào cả!” nàng khăng khăng nói với giọng cất cao hoảng loạn.

Nỗi giận làm đôi môi Andrew mím chặt. “Trước khi chúng ta đi, anh sẽ phải gọi cho một công ty ởLondon mà anh đã trả cả một gia tài nhỏ để đảm bảo thư của anh sẽ được trao tận tay em và ông công tước bà con của em. Anh muốn nghe xem họ sẽ nói gì để biện hộ cho họ đây!”

“Họ sẽ nói họ đã đưa đến cho tôi,” Charles bình thản nói.

Victoria điên cuồng lắc đầu, trái tim nàng không thể nào chịu tin. “Không, bác không nhận được bức thư nào cả, bác Charles. Bác nhầm rồi. Bác đang nghĩ đến bức thư con đã nhận từ mẹ của Andrew- bức thư nói rằng anh ấy đã kết hôn ấy.”

Đôi mắt của Andrew ánh lên giận dữ khi anh trông thấy vẻ tội lỗi trên mặt người đàn ông đứng tuổi. Anh nắm lấy vai Victoria. “Tory, nghe anh đây! Anh viết cho em cả chục bức thư từ châu Âu, nhưng anh gửi nó về Mỹ. Anh không biết gì về sự qua đời của cha mẹ em cho đến khi anh trở về nhà hai tháng trước. Từ cái ngày cha mẹ em mất, mẹ anh không gửi thư em cho anh nữa. Khi anh về nhà, bà ấy bảo anh cha mẹ em đã chết và em bị một người anh họ giàu có nào đó của em đưa sang nước Anh và đã đề nghị lấy em. Bà ấy nói bà ấy không biết tìm em ở đâu và bằng cách nào. Anh hiểu rõ em hơn là tin em có thể bỏ anh chỉ vì một người anh họ giàu sang già cỗi có tước hiệu nào đó. Mất một thời gian, nhưng cuối cùng anh cũng tìm ra bác sỹ Morrison, và ông ấy nói với anh sự thật về chuyện em sang đây và cho anh nơi ở của em.

“Khi anh bảo mẹ anh anh sang đây tìm em, bà ấy đã thừa nhận trò lá lay hai mặt của bà ấy. Bà ấy kể cho anh về lá thư bà ấy viết cho em nói rằng anh đã lấy Madeline ở Thuỵ sỹ. Rồi thì lập tức bà ấy lên một “cơn đột quị” của bà ấy. Có điều là lần này nó lại hoá ra là thật. Anh không thể bỏ bà ấy lại trong khi bà ấy đang ngấp nghé trước ngưỡng cửa tử thần, vì thế anh viết thư sang cho em và anh họ của em, đây - ” Anh bắn một cái nhìn đằng đằng sát khí sang cho Charles. “-chẳng biết vì lý do gì ông ta lại không nói với em về những bức thư của anh. Trong đó anh giải thích chuyện xảy ra, và anh bảo mỗi người một là anh sẽ đến đón em ngay khi anh có thể.”

Giọng anh mềm lại khi anh ôm lấy gương mặt đau đớn của Victoria. “Tory,” anh nói với một nụ cười trìu mến, “em đã là tình yêu của đời anh kể từ khi anh thấy em chạy qua những cánh đồng của chúng ta trên con ngựa Anh điêng nhỏ của Dòng Sông Cuồn Cuộn đó. Anh chưa kết hôn đâu, em yêu.”

Victoria nuốt nghẹn, nàng cố thốt lên lời qua cơn đau nhức nhối đang trào dâng nghẹn cổ. “Em đã.”

Andrew giật tay ra khỏi nàng như thể da nàng thiêu đốt anh. “Em nói gì?” anh gay gắt hỏi.

“Em nói,” Victoria lặp lại bằng giọng thì thầm đau khổ trong khi nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt yêu dấu của anh, “Em đã. Kết hôn.”

Cả người Andrew trân cứng lại như thể anh đang cố chịu đựng một đòn trí mạng. Anh khinh khỉnh liếc nhìn Charles. “Với ông ta ư? Với ông già này ư? Em bán mình vì vài viên đá và áo xống, phải thế không?” anh gầm lên giận dữ.

“Không!” Victoria gần như gào lên, nàng run bắn cả người vì giận dữ, vì đau đớn và hối tiếc.

Cuối cùng Charles nói, giọng ông vô cảm, gương mặt dửng dưng. “Victoria kết hôn với cháu tôi.”

“Với con ông!” Victoria nói thẳng những lời đó vào mặt ông. Nàng xoay ngoắt đi, lòng căm ghét Charles vì mánh khoé dối gian, và ghét Jason vì đã về hùa với ông.

Hai tay Andrew nắm chặt cánh tay nàng và nàng cảm thấy nỗi thống khổ của anh như thể nó là của chính nàng. “Tại sao?” anh nói và lắc mạnh người nàng. “Tại sao chứ!”

“Lỗi của ta,” Charles nói cụt ngủn. Ông đứng thẳng người lên, mắt nhìn Victoria, thầm lặng van xin nàng hãy hiểu. “Ta đã sợ thời khắc đền tội này kể từ khi những bức thư của anh Bainbridge đến. Bây giờ thì đã đến lúc rồi, nó tệ hơn cả ta từng tưởng tượng ra.”

“Ông nhận được những bức thư đó khi nào?”Victoria căn vặn, nhưng trong lòng nàng đã biết câu trả lời rồi, và điều đó làm nàng tan nát.

“Vào cái đêm ta bị đột quị.”

“Cơn đột quị giả vờ của ông!” Victoria sửa lại, giọng nàng run lên vì cay đắng và phẫn nộ.

“Chính xác là thế,” Charles thừa nhận ngay lập tức, rồi quay sang Andrew. “Khi ta đọc thấy rằng anh sẽ đến mang Victoria đi khỏi chúng ta, ta đã làm điều duy nhất ta có thể nghĩ ra - ta giả vờ bị đột quị, và ta van xin cô ấy lấy con trai ta để có người chăm sóc cho cô ấy.”

“Ông là đồ đểu giả!” Andrew gầm lên qua hai hàm răng nghiến chặt.

“Ta không mong anh sẽ tin điều này, nhưng ta chân thành cảm thấy Victoria và con ta sẽ có hạnh phúc tuyệt vời bên nhau.”

Andrew rời ánh mắt hung dữ khỏi kẻ thù của anh và nhìn Victoria. “Về nhà với anh đi,” anh liều cầu khẩn. “Họ không thể bắt em ở lại lấy cái người mà em không yêu. Điều đó không thể là hợp pháp được- họ đã ép buộc em làm thế. Tory, xin em! Về nhà với anh đi, và anh sẽ tìm cách thoát khỏi chuyện này. Tàu sẽ rời bến trong hai ngày nữa. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ kết hôn. Sẽ không ai biết-”

“Em không thể!” Những lời nói đó nàng thốt ra trong tiếng thì thầm đau khổ.

“Xin em-” anh nói.

Đôi mắt nàng đẫm lệ, Victoria lắc đầu. “Em không thể,” nàng nức nở.

Andrew hắt ra một hơi thở dài và chậm chạp quay đi.

Bàn tay Victoria với về phía anh trong một lời khẩn khoản im lặng và bất lực rơi trở lại cạnh bên nàng khi nàng nhìn anh đi ra khỏi phòng. Ra khỏi nhà. Ra khỏi cuộc đời nàng.

Một phút trôi qua trong sự im lặng đáng sợ, rồi một phút nữa trôi qua. Nắm chặt những nếp gấp của chiếc váy nàng đang mặc, Victoria vầy vò nó cho đến khi những khớp ngón tay của nàng trở nên trắng bệch, trong khi đó hình ảnh gương mặt đau khổ của Andrew thiêu đốt tâm trí nàng. Nàng nhớ nàng cảm thấy gì khi lần đầu tiên nàng biết được anh đã kết hôn, nỗi đau đớn khi phải lay lắt sống qua mỗi ngày, cố gắng mỉm cười khi trong lòng thì đang chết.

Bỗng nhiên nỗi đau vò xé và cơn phẫn nộ bùng nổ trong nàng và nàng quay ngoắt lại phía Charles trong cơn giận dữ điên cuồng. “Làm sao ông có thể!” nàng khóc gào. “Sao ông có thể làm điều này với hai người chưa bao giờ làm gì tổn hại đến ông được chứ! Ông có thấy vẻ mặt anh ấy không? Có biết chúng ta đã làm anh ấy đau đớn đến thế nào không? Biết không?”

“Có,” Charles nặng nhọc trả lời.

“Ông có biết tôi cảm thấy gì trong suốt những tuần đó khi tôi tưởng anh ấy phản bội tôi và tôi không còn ai cả? Tôi cảm thấy mình như một đứa ăn mày trong nhà ông! Ông có biết tôi cảm thấy gì khi nghĩ tôi đã lấy một người không muốn tôi, bởi vì tôi không còn chọn lựa nào-” Giọng nàng lịm đi và nàng nhìn ông qua đôi mắt đã quá nhạt nhoà vì nước mắt mà nàng đang cố cầm lại nên nàng không thấy được nỗi thống khổ trong mắt ông.

“Victoria,” Charles lạc giọng, “đừng trách Jason về chuyện này. Nó không biết ta giả bệnh đâu, nó không biết những bức t-”

“Ông nói dối!” Victoria hét lên, giọng nàng run rẩy.

“Không, ta thề đấy!”

Đầu Victoria ngẩng phắt lên, đôi mắt nàng ánh lên oán hận vì lời giải thích ngây ngô cuối cùng này mà nàng chẳng thèm nghe. “Nếu ông nghĩ tôi còn tin một lời nào hai người nói nữa-” Nàng sững lại, sợ hãi vì vẻ tái xám kinh khủng trên gương mặt ám ảnh của Charles, và nàng chạy ra khỏi phòng. Nàng chạy lên cầu thang, vấp váp trong sự hấp tấp với đôi mắt mờ lệ của nàng, và xuôi đại sảnh để về phòng nàng. Khi đã ở trong phòng, nàng dựa vào cánh cửa đã khép lại, đầu ngả ra sau, hai hàm răng nàng nghiến chặt đến đau cả hàm trong khi nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc đang nổi loạn của nàng.

Gương mặt của Andrew nhăn nhúm cả lại vì đau đớn lại xuất hiện trước đôi mắt nhắm chặt của nàng và nàng rên lên vì nỗi ân hận xót xa. “Anh đã yêu em kể từ khi anh thấy em chạy qua những cánh đồng của chúng ta trên con ngựa Anh điêng nhỏ ấy... Tory, xin em! Hãy về nhà với anh đi... ”

Nàng chẳng là gì khác ngoài một quân chốt thí trong cái bàn cờ hai người đàn ông ích kỷ, nhẫn tâm ấy đã chơi, nàng điên cuồng nhận ra. Jason đã biết từ lâu là Andrew sẽ tới, cũng như hắn đã biết từ lâu rằng Charles đã chơi bài vào cái đêm ông ấy giả vờ bị “truỵ tim.”

Victoria rời khỏi cánh cửa, giật bỏ bộ váy và mặc bộ đồ đi ngựa vào. Nếu nàng còn ở lại trong ngôi nhà này một giờ nào nữa, nàng sẽ phát điên lên mất. Nàng không thể la hét Charles để rồi liều cho lương tâm nàng cắn rứt vì cái chết của ông ấy. Và Jason - chàng sẽ trở về tối nay. Nàng chắc sẽ xỉa một con dao vào tim chàng nếu nàng gặp chàng bây giờ, nàng điên dại nghĩ. Nàng chộp lấy một chiếc áo choàng len trắng khỏi tủ áo và chạy xuống cầu thang.

“Victoria, chờ đã!” Charles kêu lên khi nàng chạy qua đại sảnh về phía sau ngôi nhà.

Victoria quay vòng, cả người nàng run bần bật. “Tránh xa tôi ra!” nàng hét lên và chạy đi. “Tôi đi Claremont. Ông hành động thế đã đủ rồi!”

“O’Malley!” Charles gào lên tuyệt vọng khi nàng chạy đi qua cửa hậu.

“Vâng, thưa Tôn ông gì ạ?”

“Ta không nghi ngờ gì là anh đã nghe lỏm đủ hết chuyện xảy ra trong phòng khách-”

O’Malley - người nghe trộm - gật đầu một cách kiên quyết, chả thèm bận tâm phủ nhận nữa.

“Anh cưỡi ngựa được không?”

“Được ạ, nhưng-”

“Đuổi theo cô ấy,” Charles cuống cuồng nói. “Ta không biết cô ấy sẽ lấy một cỗ xe hay sẽ cưỡi ngựa, nhưng cứ duổi theo cô ấy đi. Cô ấy thích anh, cô ấy sẽ nghe lời anh.”

“Phu nhân sẽ chẳng có tâm trạng mà nghe ai đâu, và tôi không thể nói là tôi trách cô vì điều đó được.”

“Đừng bận tâm, chết tiệt! Nếu cô ấy không trở về, ít ra cũng đi theo cô đến Claremont và đảm bảo là cô đến nơi an toàn. Claremont cách đây 15 dặm về phía nam, dọc theo đường bờ sông.”

“Giả sử cô đi London và bỏ đi với quí ông người Mỹ đó thì sao?”

Charles thọc tay vào mái tóc bạc của ông, rồi lắc đầu khẳng định. “Không đâu. Nếu cô ấy định đi với anh ta thì cô ấy đã làm thế khi anh ta yêu cầu cô đi với anh ta rồi.”

“Nhưng tôi không khéo cưỡi ngựa lắm, không như Phu nhân Victoria.”

“Cô ấy sẽ không thể phi ngựa nhânh nhất trong khả năng của cô ấy trong đêm tối được. Nào, đi xuống chuồng ngựa và đuổi theo cô ấy đi!”

Victoria đã phi ngựa chạy đi với con Đấu sĩ, cùng với Sói chạy bên cạnh nàng khi O’Malley lao về phía chuồng ngựa. “Chờ đã, cô ơi!” anh ta kêu lên, nhưng nàng không có vẻ đã nghe thấy, nàng cúi rạp mình trên lưng ngựa, giục con tuấn mã chạy như thể ma quỉ đang đuổi theo nàng.

“Đóng yên con ngựa tốt nhất ta có, nhanh lên!” O’Malley ra lệnh cho anh mã phu, mắt dán chặt vào bóng chiếc áo trắng lấp loáng của Victoria khi nó biết mất cuối con đường nhỏ khúc khuỷu củaWakefield dẫn ra đường chính.

Ba dặm đã vụt qua dưới vó con Đấu sĩ vũ bão trước khi Victoria phải ghìm nó lại để chờ Sói. Con chó bảnh bao đó đang chạy cạnh nàng, đầu rạp thấp, sẵn lòng chạy theo nàng cho đến tận khi nào nó quị ngã kiệt lực. Nàng chờ nó lấy hơi lại và sắp sửa chuẩn bị tiếp tục cuộc phi thân liều lĩnh của nàng thì nghe thấy tiếng vó ngựa sau lưng và tiếng kêu khó hiểu của một người đàn ông.

Không chắc là có phải nàng đang bị đuổi theo bởi một trong những tên cướp săn đuổi khách bộ hành đơn độc vào ban đêm hay là Jason, chàng có thể đã trở về và quyết định theo dấu nàng, Victoria quay Đấu sĩ vào cánh rừng ven đường và cho nó chạy qua các rặng cây theo đường zic zắc nhằm cắt đuôi bất kỳ ai đang bám theo nàng. Người đang theo đuổi nàng xô vào bụi rậm sau lưng nàng, đi theo nàng bất chấp mọi nỗ lực cho hắn rớt lại của nàng.

Nỗi khiếp sợ và giận dữ nhanh chóng dâng cao trong ngực nàng khi nàng ra khỏi bìa rừng đã che khuất nàng và nàng thúc ngựa đi xuống đường. Nếu là Jason đi theo nàng, nàng sẽ chết trước khi nàng để hắn chộp được nàng như chộp một con thỏ. Hắn đã lừa được nàng nhiều rồi. Không, đó không thể là Jason! Nàng đã không chạy qua xe ngựa của hắn khi nàng cưỡi ngựa chạy khỏiWakefield, nàng cũng không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của nó khi nàng rẽ vào đường bờ sông hết.

Nỗi giận dữ của Victoria biến thành sự sợ hãi lạnh cả người. Nàng đang đi tới cùng một con sông nơi một cô gái đã bị chết đuối một cách ly kỳ. Nàng nhớ lại câu chuyện vị mục sư kể về những tên cướp khát máu chuyên săn khách đi đêm, và nàng ngoái lại nhìn chết điếng ra sau lưng trong khi nàng phóng về phía một trong những cây cầu bắc ngang qua dòng sông uốn khúc. Nàng thấy rằng người đuổi theo nàng đã tạm thời bị bỏ lại sau mất dạng sau một khúc quanh, nhưng nàng có thể nghe thấy hắn đang đi tới, đuổi theo sau nàng như thể hắn có ánh sáng dẫn đường cho hắn - Chiếc áo choàng của nàng! Chiếc áo choàng trắng của nàng đđang phần phật sau lưng giống như một biển báo đang vẫy lên trong đêm vậy.

“Ôi, Chúa lòng lành!” nàng kêu lên khi Đấu sĩ phi lóc cóc qua chiếc cầu. Bên phải nàng có một lối mòn chạy dọc theo bờ sông, trong khi con đường thì chạy thẳng về phía trước. Nàng ghìm ngựa đứng phắt lại, nhảy ào khỏi yên và cởi chiếc áo choàng ra. Cầu nguyện cho mưu mẹo của mình có tác dụng, Victoria phủ chiếc áo lên lưng ngựa, quay con ngựa xuống phía con đường mòn dọc bờ sông và vụt mạnh roi vào hông nó làm cho nó vụt chạy xuống con đường mòn. Cùng với Sói bên cạnh, nàng chạy ào vào cánh rừng phía trên lối mòn và bò xuống phía dưới các bụi cây, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Một phút sau, nàng nghe thấy tên đuổi bắt nàng phi ngựa lọc cọc qua chiếc cầu. Nàng liếc mắt qua các nhánh cây nơi cái bụi rậm che khuất nàng và nàng nhìn thấy hắn rẽ xuống lối mòn bên sông, nhưng nàng không thể nhìn thấy mặt hắn.

Nàng không nhìn thấy con Đấu sĩ đã đi chậm lại, rồi thong dong đi xuống sông để uống nước. Nàng cũng không nhìn thấy dòng sông đã kéo chiếc áo choàng trắng của nàng khỏi lưng ngựa trong khi con ngựa uống nước, cuốn nó xuôi dòng vài sải, nơi nó mắc lại dúm dó trong đám cành của một gốc cây đổ chìm lưng chừng dưới nước.

Victoria không nhìn thấy gì cả, vì lúc đó nàng đã chạy băng qua rừng, song song với con đường chính, cười thầm vì tên cướp đã bị hạ bằng cái mẹo vặt hay nhất mà Dòng Sông Cuồn Cuộn đã dạy nàng. Để đánh lạc hướng một người đuổi theo, người ta chỉ cần cho ngựa chạy theo một hướng và mình chạy bộ theo hướng khác. Tung chiếc áo choàng lên lưng ngựa là sự ứng biến tài tình của riêng Victoria.

O’Malley ghìm phắt ngựa lại bên cạnh con ngựa thiến không người cưỡi của Victoria. Anh ta hoảng hốt quay đầu nhìn quanh rà soát bờ sông dốc đứng đằng sau và phía trên anh ta, tìm kiếm dấu hiệu của nàng trên đó, nghĩ rằng con ngựa chắc hẳn đã hất nàng ngã ở một chỗ nào đó giữa chỗ đó và chỗ này. “Công nương Victoria?” anh ta kêu lớn, ánh mắt anh ta quét một vòng cung rộng trên bờ sông sau lưng anh ta, trên cánh rừng phía bên trái và cuối cùng nhìn dòng sông phía bên phải... nơi một chiếc áo choàng trắng bập bềnh một cách kỳ lạ trên mặt nước, vướng vào một thân cây đổ lưng chừng mặt nước. “Công nương Victoria!” anh ta kêu lên khiếp sợ, nhảy ào khỏi lưng ngựa. “Con ngựa chết tiệt!” anh ta hổn hển, điên cuồng cởi bỏ áo khoác và kéo tuột đôi ủng ra. “Con ngựa chết dẫm đã hất cô ấy xuống sông rồi...” Anh ta chạy ào xuống dòng sông tối tăm cuồn cuộn chảy, bơi về phía chiếc áo choàng. “Công nương Victoria!” anh ta gào lên và lặn xuống. Anh ta trồi lên, kêu tên nàng và hổn hển lấy hơi, rồi lại lặn xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương