Tam Ngưu sau khi dừng xe ở phủ của hắn không khỏi kinh ngạc, thì ra chủ tử mới của anh chính là hoàng tử.

Xe ngựa trở về đã có người đi đến dắt xe vào chỗ, Tam Ngưu đi phía sau hắn vào trong phủ.

Vào sảnh chính, hắn mới quay sang nói với Tam Ngưu:” Ngươi cũng nên tự giới thiệu một chút”
Tam Ngưu giật mình sau đó mới nhớ ra hai người đã xác định quan hệ chủ tớ nhưng chưa một lời nói đến bản thân, Tam Ngưu gãi đầu rồi dõng dạc nói:” Ta tên là Tam Ngưu người ở huyện Thanh Phong đến kinh thành đã được 3 tháng.

Ta muốn kiếm thật nhiều bạc để có thể lo cho sư đệ học hành đỗ đạc công danh, ta cảm thấy sư đệ của ta chắc chắn sẽ làm quan to…”
Tam Ngưu nói một loạt nhưng lại xoay quanh vị sư đệ không biết mặt mũi này, đương nhiên hắn lại biết mối quan hệ của hai người này.


Đến khi biết mình nói quá lời Tam Ngưu mới im miệng lại ngóng trông nhìn hắn, chắc không phải vị chủ tử này nhìn thấy anh nói quá nhiều nên đuổi việc anh đấy chứ?
Hắn chấp tay sau lưng lạnh nhạt nói:” Như vậy ngươi cũng là một sĩ tử?”
“ Ta cũng không được tính là sĩ tử, dẫu sao ta học cũng không được tốt…” Tam Ngưu biết năng lực của mình nên chỉ biết ra sức kiếm bạc lo cho Mộ Dung Hoài.

Hắn lại nói:” Ngươi không thi thì làm sao biết được năng lực của mình đến đâu”
Tam Ngưu nhíu nhíu mày, anh dù muốn cũng lực bất tòng tâm, khi còn làm ở tửu lâu Tam Ngưu không chỉ đi mua rau còn làm các việc nặng khác của tửu lâu đến khi tối khuya mới có thời gian nghỉ, lúc đó Tam Ngưu cũng không có thời gian để ôn tập mà đặt lưng lên giường liền ngủ mất.

Hiện tại đã có chủ tử mới nhưng không chắc có làm quần quật như ở tửu lâu nữa hay không.
Hắn cơ hồ biết được Tam Ngưu đang phân vân chuyện gì mà nói:” Công việc của ngươi ta chưa nói đúng không? Vậy mỗi ngày ngươi cứ đi theo người của ta học tập, học xong rồi có thể phụ giúp người trong phủ.

Tối đến là thời gian tự do của ngươi”
Tam Ngưu không biết đi theo người của hắn là học tập những thứ gì, nhưng buổi tối là thời gian rảnh anh liền có thể đi tìm Mộ Dung Hoài rồi, Tam Ngưu gật đầu:” Được, ta sẽ hoàn thành tốt công việc được giao”
Hắn gật đầu, Hiên Tử đã nghe thông báo bèn đi đến hướng dẫn Tam Ngưu chỗ ở.

Sáng hôm sau vừa mới mở cửa phòng Tam Ngưu đã thấy phu xe hôm qua đứng đó, anh chưa kịp kinh ngạc đã bị người đó kéo đi đến một nơi bí mật phía sau phủ, ở đó có nhiều ám vệ đang luyện tập, anh mới biết được ý định của hắn chính là gì.

Tam Ngưu, Mộ Dung Hoài, hai cái tên này hắn vẫn còn nhớ rõ.

Một người là đại tướng quân, một người là thừa tướng sau này.

Hai người này xuất phát từ một huyện nhỏ, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên cùng nhau học tập, nhưng bởi vì gia đình không khá giả không cán đán nổi chi phí học hành đắt đỏ nên Tam Ngưu là người nảy ra ý nghĩ đi làm kiếm tiền lo cho Mộ Dung Hoài ăn học.

Mộ Dung Hoài khi biết được đã không nói chuyện với Tam Ngưu một thời gian nhưng Tam Ngưu ngốc nghếch khi kiếm được bạc liền mang đến cho Mộ Dung Hoài khiến cậu muốn mắng người cũng không được.

Cậu đành lén lút tìm việc làm thêm, hai người âm thầm lo lắng cho nhau cuối cùng tích góp được chút bạc đến kinh thành.
Chi phí ăn ở của kinh thành lại càng không phải nói, tốn bạc nhiều hơn ở huyện Thanh Phong, hai người quyết định đến kinh thành sớm một chút lại tìm kiếm công việc trang trải đến khi kì thi diễn ra.

Ở kiếp trước, hai người không gặp được hắn nhưng vẫn có thể cán đán được, Mộ Dung Hoài đổ đạt làm một chức quan nhỏ trong cung, Tam Ngưu thì kém may mắn không thi đỗ kì thi Hội nhưng vẫn ở lại bảo vệ Mộ Dung Hoài.


Sau đó cơ duyên gặp được Nhị hoàng tử khiến Nhị hoàng tử phát hiện thân công phu của Tam Ngưu liền vào được quân doanh rèn luyện, cuối cùng người trở thành thừa tướng, người trở thành tướng quân trụ cột cho nước nhà.
Hắn dù sao cũng đã biết được năng lực của hai người này nên muốn thu phục ở dưới trướng của mình, càng có người tài ở bên cạnh hắn sẽ rất nhanh thực hiện được kế hoạch một lần nữa ở cạnh Diệp Gia đường đường chính chính.
Thời tiết ngày càng chuyển lạnh, đầu năm mới cả kinh thành như sáng rực giữa trời đêm.

Một năm mới lại đến người người nhà nhà nô nức xuống đường dạo chơi, đêm nay là đêm giao thừa.

Tống Mạn Vũ vẫn một thân hắc y lạnh lùng đứng dưới ngọn đèn khiến ai đi ngang qua cũng không dám nhìn thẳng người, nhưng đến khi bóng dáng bạch y thấp thoáng trước mặt đường nét trên khuôn mặt hắn mới hài hòa dịu đi trông thấy..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương