[ Lời tác giả: ]
Ân tổng và Phương tổng, đều có ưu điểm và khuyết điểm.
Nại Triết vào khách sạn gần đó, thuê một phòng đơn, quyết định thả lỏng đầu óc, ngủ ngon một giấc.

Anh rất mệt, tình huống bây giờ và tự do anh tưởng tượng khác nhau quá.
Tắm xong, anh che đầu, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Nhưng anh ngủ không yên giấc.

Không biết có phải vừa rồi nói chuyện với Ân Duệ Sâm nhớ lại quá khứ đen tối ngày xưa, anh lại cảm thấy thân thể mình ướt đẫm, hai tay và hai chân dường như cũng cảm thấy bị đè nặng, không thể động đậy được.
Anh mơ màng giữa trạng thái tỉnh táo và ngủ mơ, mồ hôi chảy đầy người, nhưng vẫn đắp chăn kín mít, bao mình ở trong, mong có được một chút cảm giác an toàn.

Phương Hoằng Lâm đã từng nói với Nại Triết, nếu hắn không nằm bên cạnh Nại Triết, hắn sẽ ngủ không ngon.

Nại Triết cảm thấy mình cũng vậy, lúc ngủ cùng Phương Hoằng Lâm, anh rất ít bị như vậy.

Chắc vì làm tình tốn sức, nên ngủ rất ngon.


Chỉ có một lần anh bị bóng đè, trong lúc mơ màng thấy cảm nhận trên môi có thứ gì mềm mềm chạm vào, anh trốn tránh, cố sức mà nói: “Cút… Cút ngay…” Nhưng người nọ không để anh kháng cự mà hôn anh.

Mãi đến khi anh cảm thấy khó thở choàng tỉnh, mới thấy nửa người Phương Hoằng Lâm để trần, nhắm mắt hôn anh thật sâu.
Cửa sổ phòng ngủ rất lớn, không kéo màn, ánh trăng trong trẻo bàng bạc chiếu lên người hắn, chiếu vào mặt hắn, đẹp mà an tĩnh, làm cảm giác tức giận và hoảng sợ của Nại Triết lắng xuống.

Đầu lưỡi của hắn vói vào trong, Nại Triết ngoan ngoãn hé miệng cho hắn vào sâu hơn.

Những bóng ma kia đều rời khỏi anh, anh nghĩ, lông mi Phương Hoằng Lâm cũng dài thật đó.
Bàn tay buồn nôn trên người biến thành bàn tay trắng nõn thon dài của Phương Hoằng Lâm.

Áp lực đè lên người biến mất, Nại Triết được Phương Hoằng Lâm vuốt ve, hôn lấy.

Môi hắn rất mềm, nước bọt cũng ngọt ngọt, đầu lưỡi liếm lấy khoang miệng Nại Triết, thỉnh thoảng lại dây dưa cùng đầu lưỡi của Nại Triết, rất thoải mái.

Khi Phương Hoằng Lâm từ trong miệng anh rời khỏi, đường chỉ bạc còn quyến luyến chưa đứt.

Đó là lần đầu tiên, Nại Triết ở trước mặt hắn lộ ra bộ mặt yếu ớt.

Anh dùng chăn che đầu lại, rầu rĩ nói: “Đừng cười tôi.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Phương Hoằng Lâm cũng mềm xuống.

Hắn kéo chăn ra, đôi mắt hẹp dài hơi cong, con ngươi nhàn nhạt sóng sánh ánh nước, hắn nói: “Chỗ nào không thoải mái, tôi liếm giúp anh.”
Lần đầu tiên nghe hắn nói mấy lời không đứng đắn như vậy, Nại Triết cũng ngạc nhiên.

Một hồi lâu, anh mới nói, toàn thân tôi đều không thoải mái…
Phương Hoằng Lâm cười vỗ nhẹ lên cái lưng bóng loáng của anh, giọng điệu thoải mái: “Tôi không có nhiều nước bọt như vậy đâu, có điều… Chỗ nào chưa liếm hết thì cho tôi nợ, liếm được chỗ nào hay chỗ đó nha…”
Hắn cúi đầu, ngậm lấy đầu v* Nại Triết.

Nại Triết bị cảm giác tê ngứa bất ngờ này kích thích cho rên rỉ một tiếng, nhìn mái tóc rối trên đỉnh đầu Phương Hoằng Lâm đang dúi môi vào ngực anh.


Anh cảm thấy bụng dưới căng cứng, quả thực đã quên mình vừa rồi đang làm gì.

Phương Hoằng Lâm hút lấy hai đầu v* của anh, rồi di chuyển lên má anh, hỏi: “Chỗ này thì sao?”
Nại Triết gật đầu, đầu lưỡi của hắn liền liếm từ má đến tai, liếm đến Nại Triết nổi da gà, sướng không chịu được.

Hắn lại nâng tay Nại Triết lên, hỏi: “Còn chỗ này?”
Đôi mắt Nại Triết hơi ướt, xen lẫn ngọn lửa dục và một chút yếu ớt chưa tan hết, anh nói: “Tôi khổ quá.”
Phương Hoằng Lâm sờ tóc anh.

Thậm chí Nại Triết còn lớn hơn hắn mấy tuổi, nhưng giờ phút này lại giống như một cậu bé cần được an ủi.

Phương Hoằng Lâm liếm cổ tay và cánh tay của anh.

Tuy hắn không cho Nại Triết để lại dấu vết gì trên người hắn, nhưng lại rất thích để lại dấu hôn trên người Nại Triết.

Đến khi cánh tay và bụng Nại Triết in thêm mấy dấu hôn, hắn lại nhào đến hôn môi với Nại Triết, nắm dương v*t cương cứng của Nại Triết, nói nhỏ: “Cứng đến như vậy, còn nói khổ?”
Nại Triết cũng sắp quên mất vừa rồi mơ thấy giấc mơ buồn nôn gì.

Anh trở mình, đè Phương Hoằng Lâm dưới thân, tách đùi hắn ra, tiến vào trong.

Nhìn thấy vẻ mặt cố nhịn của Phương Hoằng Lâm, anh hỏi: “Kỹ thuật của tôi không tốt ư? Sao cậu không chịu kêu ra tiếng?”
Phương Hoằng Lâm thở hổn hển, chịu đựng cảm giác no căng và cảm giác thứ đó của anh tiến vào sâu hơn, thấp giọng nói: “Không phải, chỉ tại tôi không thích.”
Đêm nay hắn dịu dàng như vậy, Nại Triết được một tấc lại muốn tiến một thước: “Sớm muộn gì tôi cũng làm cho cậu khóc lóc rên rỉ!”

Trong thân thể hắn vừa chặt vừa nóng, đã quen với sự xâm chiếm của Nại Triết, không bài xích lắm.

Lúc Nại Triết và hắn làm tình, Nại Triết thích nhìn vẻ mặt mất khống chế còn cố nhịn của Phương Hoằng Lâm, nhìn dàn da trắng nõn của hắn ửng hồng, gương mặt lạnh lùng bình thường cũng trở nên diễm lệ.

Nại Triết làm rất mãnh liệt, đỉnh vào rất sâu, Phương Hoằng Lâm liền rên rỉ một tiếng, không đau không ngứa mà trách anh: “Quá dã man… Sâu quá…”
Trời đã dần sáng, Nại Triết tỉnh dậy từ ác mộng và mộng xuân.

Anh mơ mơ màng màng lảo đảo đi vào phòng tắm rửa mặt, rửa xong thì thay quần áo, quyết định dậy sớm mua những món em mình thích ăn.
Tóm lại hôm qua anh mới gây nhau với Ân Duệ Sâm, vậy không bằng thừa lúc này làm vài chuyện.
Anh lấy quần áo ném vào máy giặt hôm qua ra mặc vào, từ từ xuống lầu.

Vừa đến đại sảnh, đã có một người phục vụ đến trước mặt anh hỏi: “Quản tiên sinh đúng không?”
Nại Triết không biết gì gật đầu, người phục vụ lộ ra vẻ mặt vui mừng, lại khó xử mà nói tiếp: “Phòng chờ có vị tiên sinh đợi ngài cả đêm, cứ nói muốn đợi ngài…”
Nại Triết nhìn theo hướng tay người phục vụ chỉ, liếc mắt đã nhận ra là Ân Duệ Sâm.

Cũng đúng, trừ cậu ta ra, người khác cũng không làm mấy chuyện ngốc nghếch này..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương