Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời
-
Chương 50: Ghét nhau từ cái nhìn đầu tiên
Cô dạy môn công nghệ chia lớp thành 6 nhóm để thuyết trình cách xây dựng một công ty kinh doanh và cho phép tự chọn thành viên nên Dĩ Nam, Quỳnh Dao, Lạc Sa, Uyển Uyển, Linh Đan, Thụy Du, Thiện Ngôn, Băng Tâm và Đông Quân bắt nhóm với nhau rồi qua nhà Đông Quân làm bài.
Lúc bàn về vốn đứa nào cũng có ý kiến mười mấy hai mươi tỷ, Quỳnh Dao nói với mọi người: “Ê tụi mình không có đồng nào trong tay mà cứ mở miệng ra là tiền tỷ không à không biết tiền ở đâu ra nữa”.
Linh Đan liền nói: “Mày tưởng tượng ra là được rồi hihi”.
Băng Tâm và Lạc Sa nhìn thấy trên bàn học của Đông Quân một cuốn sổ rất đẹp nên mở ra xem bên trong có hình của Đông Quân lúc nhỏ, hai đứa ngồi bình luận.
Băng Tâm nói với Lạc Sa:” Ê hồi nhỏ nhìn mặt nó ngây thơ thánh tiện dễ thương ha đâu có ma giáo như bây giờ…”.
Lạc Sa cũng tỏ vẻ đồng tình: “Uh nhưng lớn lên nhìn nó đẹp trai hơn hồi nhỏ”.
“Nhưng mà xấu tính hơn”.
“Sao mày biết hồi nhỏ nó tốt”.
“Đoán”.
“Hay quá ha”.
Hai đứa đang tranh luận thì Đông Quân đi tới lấy lại cuốn sổ trên mặt vẫn treo một nụ cười: “ Cái này là đồ riêng tư nha xem nhiêu đó đủ rồi…”.
Lạc Sa tỏ vẻ áy náy: “ Xin lỗi nha nhưng đồ riêng tư mà để khơi khơi ở ngoài vậy đó”.
Diệp Băng Tâm cũng áy náy nói:“…Xin lỗi tôi không có cố ý xem chuyện riêng tư của bạn đâu chỉ tại để trên bàn nên tôi nghĩ là tập bình thường thôi”.
Đông Quân mỉm cười rồi nói: “Uhm không biết thì không có tội mà, thôi cho ý kiến vào bài đi chứ”.
Băng Tâm nói với mọi người:“Khi bắt đầu thành lập công ty mình phải tính luôn khoảng tiền mua đất và tiền xây trụ sở luôn chứ không nên thuê”.
Dĩ Nam liền nói: “Nhưng thuê rẻ hơn xây mà”.
Băng Tâm giải thích:“Biết là vậy rồi nhưng mà nên mua luôn đi để lỡ như sau này công ty làm ăn không được vỡ nợ thì còn có cái mà bán để trả nợ chứ hihihi”.
Cả đám ồ lên:“Trời!!! Băng Tâm lo xa ghê luôn”.
Uyển Uyển nói: “Cái con này chưa kịp kinh doanh mà mày đã tính tới chuyện phá sản luôn rồi”.
Thiện Ngôn thở dài: “Chưa gì mà có tư tưởng phá sản là thua rồi Băng Tâm ơi!!!”.
Đông Quân lại tán thánh ý kiến của Băng Tâm nên lên tiếng:“Nhưng thấy Băng Tâm nói cũng có lý mà vậy thì mình cứ cho thêm tiền vồn đầu tư là được, để sau này có phá sản thì có tiền trả nợ ha Băng Tâm”.
Băng Tâm nhe răng ra cười:“Uh đúng rồi đó, phải tính luôn cả trường hợp xấu nhất chứ hihihi”.
Thụy Du thì vẫn ngồi im lặng một góc ai nói gì thì nghe cái đó không phản bác mà chỉ có tán thành.
Băng Tâm vẫn cảm thấy Đông Quân có cái gì đó mà mình không thể hiểu được nên quyết định sẽ làm bạn lại từ đầu với Đông Quân, luôn cố tỏ vẻ thân thiện với Đông Quân và bỏ qua hết những chuyện xấu mà Đông Quân đã làm trước đó.
Còn tình bạn với Tuấn Phong thì không có tiến triển tốt cũng chẳng có gì xấu hơn chắc tại ở Băng Tâm có điểm nào đó không tốt hoặc là… Tuấn Phong không còn muốn làm bạn với Băng Tâm nữa, nên cô đành miễn cưỡng chấp nhận kết quả xấu nhất mà thôi.
Trong giờ học anh văn Hoàng Lâm và Diệp Băng Tâm lại ngồi nói chuyện với nhau, có lẽ đây là lần đầu tiên Hoàng Lâm trãi lòng những suy nghĩ của mình về Băng Tâm: “ Ê Tâm nói thật lòng cái này nha… lúc đầu năm… tao thấy mày thấy ghét lắm á!!!”.
Băng Tâm ngu ngơ nhìn Hoàng Lâm rồi hỏi: “Hả nhưng từ đầu năm cho đến lúc mày chuyển qua đây ngồi tao có chọc ghẹo mày gì đâu mà ghét tao?”.
“Uh thì mày không có làm gì tao hết nhưng tao vẫn cứ thấy ghét”.
Ôi đệt, không làm gì cũng bị ghét…thiên lý ở đâu????
Cái này có thể gọi là GHÉT NHAU TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN luôn rồi đó!!!
Băng Tâm hụt hẫng hỏi:“W…h…y???”.
Hoàng Lâm mỉm cười rồi nói: “Tại vì thấy mày toàn chơi với mấy đứa giỏi trong lớp không à như lớp trưởng nè, Thụy Du với Quỳnh Dao, Lạc Sa đều học chăm, thằng Dĩ Nam cũng học giỏi, Đông Quân nữa nên tao nghĩ mày học giỏi thì sẽ chảnh lắm”.
Băng Tâm tỏ vẻ bất lực:“Trời!!! chơi với bạn học giỏi cũng là cái tội á???”.
“Không hẳn, còn tại vì mày học giỏi và lúc nào cũng học học học hết chẳng bao giờ thấy đi đâu chơi cả”.
Tam quan của Băng Tâm sụp đổ cái rầm:“Có luôn á??? học giỏi cũng là cái tội nữa á?! Thế bây giờ có còn ghét tao như lúc trước không?”.
“Bây giờ thì hết ghét rồi từ hồi tiếp xúc với mày, tao thấy cũng bình thường và dễ gần chứ không có chảnh chẹ như mấy đứa học giỏi khác, mày còn là chuyên gia tư vấn tình cảm cho tao nữa chứ hihihi”.
“Uhm biết vậy là tốt, mà tao cũng có chảnh gì đâu trời, tại mày tự nghĩ vậy thôi”.
“Lúc nào mặt cũng nghiêm túc và chăm học hết nên tao đâu dám bắt chuyện làm bạn”.
“Uhm đúng rồi lúc đầu năm tao cũng không nghĩ là sẽ làm bạn với mày đâu, tại thấy mày toàn chơi với mấy đứa có máu mặt trong lớp không à”.
“Như ai?”.
Băng Tâm suy nghĩ rồi nói: “Mạc Đông Quân nè”.
Hoàng Lâm liền phì cười: “Trời nó mà máu mặt á??? nó nhát gan như thỏ đế thì có hahaha…”.
Băng Tâm lại hỏi: “À hôm bữa mày có tham khảo ý kiến của nó để viết thư tình cho Thụy Du không?”.
Hoàng Lâm gật đầu: “Uh thì có một chút tại tao học văn dở quá mà làm sao viết ra được mấy thứ lãng mạn”.
“Oh thiệt không ngờ… thằng đó sến thiệt đọc thư mà tao cười muốn đau bụng luôn đó”.
“Tại sao???”.
“Tại vì nó sến quá không phù hợp với thực tế đó mà”.
Lúc bàn về vốn đứa nào cũng có ý kiến mười mấy hai mươi tỷ, Quỳnh Dao nói với mọi người: “Ê tụi mình không có đồng nào trong tay mà cứ mở miệng ra là tiền tỷ không à không biết tiền ở đâu ra nữa”.
Linh Đan liền nói: “Mày tưởng tượng ra là được rồi hihi”.
Băng Tâm và Lạc Sa nhìn thấy trên bàn học của Đông Quân một cuốn sổ rất đẹp nên mở ra xem bên trong có hình của Đông Quân lúc nhỏ, hai đứa ngồi bình luận.
Băng Tâm nói với Lạc Sa:” Ê hồi nhỏ nhìn mặt nó ngây thơ thánh tiện dễ thương ha đâu có ma giáo như bây giờ…”.
Lạc Sa cũng tỏ vẻ đồng tình: “Uh nhưng lớn lên nhìn nó đẹp trai hơn hồi nhỏ”.
“Nhưng mà xấu tính hơn”.
“Sao mày biết hồi nhỏ nó tốt”.
“Đoán”.
“Hay quá ha”.
Hai đứa đang tranh luận thì Đông Quân đi tới lấy lại cuốn sổ trên mặt vẫn treo một nụ cười: “ Cái này là đồ riêng tư nha xem nhiêu đó đủ rồi…”.
Lạc Sa tỏ vẻ áy náy: “ Xin lỗi nha nhưng đồ riêng tư mà để khơi khơi ở ngoài vậy đó”.
Diệp Băng Tâm cũng áy náy nói:“…Xin lỗi tôi không có cố ý xem chuyện riêng tư của bạn đâu chỉ tại để trên bàn nên tôi nghĩ là tập bình thường thôi”.
Đông Quân mỉm cười rồi nói: “Uhm không biết thì không có tội mà, thôi cho ý kiến vào bài đi chứ”.
Băng Tâm nói với mọi người:“Khi bắt đầu thành lập công ty mình phải tính luôn khoảng tiền mua đất và tiền xây trụ sở luôn chứ không nên thuê”.
Dĩ Nam liền nói: “Nhưng thuê rẻ hơn xây mà”.
Băng Tâm giải thích:“Biết là vậy rồi nhưng mà nên mua luôn đi để lỡ như sau này công ty làm ăn không được vỡ nợ thì còn có cái mà bán để trả nợ chứ hihihi”.
Cả đám ồ lên:“Trời!!! Băng Tâm lo xa ghê luôn”.
Uyển Uyển nói: “Cái con này chưa kịp kinh doanh mà mày đã tính tới chuyện phá sản luôn rồi”.
Thiện Ngôn thở dài: “Chưa gì mà có tư tưởng phá sản là thua rồi Băng Tâm ơi!!!”.
Đông Quân lại tán thánh ý kiến của Băng Tâm nên lên tiếng:“Nhưng thấy Băng Tâm nói cũng có lý mà vậy thì mình cứ cho thêm tiền vồn đầu tư là được, để sau này có phá sản thì có tiền trả nợ ha Băng Tâm”.
Băng Tâm nhe răng ra cười:“Uh đúng rồi đó, phải tính luôn cả trường hợp xấu nhất chứ hihihi”.
Thụy Du thì vẫn ngồi im lặng một góc ai nói gì thì nghe cái đó không phản bác mà chỉ có tán thành.
Băng Tâm vẫn cảm thấy Đông Quân có cái gì đó mà mình không thể hiểu được nên quyết định sẽ làm bạn lại từ đầu với Đông Quân, luôn cố tỏ vẻ thân thiện với Đông Quân và bỏ qua hết những chuyện xấu mà Đông Quân đã làm trước đó.
Còn tình bạn với Tuấn Phong thì không có tiến triển tốt cũng chẳng có gì xấu hơn chắc tại ở Băng Tâm có điểm nào đó không tốt hoặc là… Tuấn Phong không còn muốn làm bạn với Băng Tâm nữa, nên cô đành miễn cưỡng chấp nhận kết quả xấu nhất mà thôi.
Trong giờ học anh văn Hoàng Lâm và Diệp Băng Tâm lại ngồi nói chuyện với nhau, có lẽ đây là lần đầu tiên Hoàng Lâm trãi lòng những suy nghĩ của mình về Băng Tâm: “ Ê Tâm nói thật lòng cái này nha… lúc đầu năm… tao thấy mày thấy ghét lắm á!!!”.
Băng Tâm ngu ngơ nhìn Hoàng Lâm rồi hỏi: “Hả nhưng từ đầu năm cho đến lúc mày chuyển qua đây ngồi tao có chọc ghẹo mày gì đâu mà ghét tao?”.
“Uh thì mày không có làm gì tao hết nhưng tao vẫn cứ thấy ghét”.
Ôi đệt, không làm gì cũng bị ghét…thiên lý ở đâu????
Cái này có thể gọi là GHÉT NHAU TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN luôn rồi đó!!!
Băng Tâm hụt hẫng hỏi:“W…h…y???”.
Hoàng Lâm mỉm cười rồi nói: “Tại vì thấy mày toàn chơi với mấy đứa giỏi trong lớp không à như lớp trưởng nè, Thụy Du với Quỳnh Dao, Lạc Sa đều học chăm, thằng Dĩ Nam cũng học giỏi, Đông Quân nữa nên tao nghĩ mày học giỏi thì sẽ chảnh lắm”.
Băng Tâm tỏ vẻ bất lực:“Trời!!! chơi với bạn học giỏi cũng là cái tội á???”.
“Không hẳn, còn tại vì mày học giỏi và lúc nào cũng học học học hết chẳng bao giờ thấy đi đâu chơi cả”.
Tam quan của Băng Tâm sụp đổ cái rầm:“Có luôn á??? học giỏi cũng là cái tội nữa á?! Thế bây giờ có còn ghét tao như lúc trước không?”.
“Bây giờ thì hết ghét rồi từ hồi tiếp xúc với mày, tao thấy cũng bình thường và dễ gần chứ không có chảnh chẹ như mấy đứa học giỏi khác, mày còn là chuyên gia tư vấn tình cảm cho tao nữa chứ hihihi”.
“Uhm biết vậy là tốt, mà tao cũng có chảnh gì đâu trời, tại mày tự nghĩ vậy thôi”.
“Lúc nào mặt cũng nghiêm túc và chăm học hết nên tao đâu dám bắt chuyện làm bạn”.
“Uhm đúng rồi lúc đầu năm tao cũng không nghĩ là sẽ làm bạn với mày đâu, tại thấy mày toàn chơi với mấy đứa có máu mặt trong lớp không à”.
“Như ai?”.
Băng Tâm suy nghĩ rồi nói: “Mạc Đông Quân nè”.
Hoàng Lâm liền phì cười: “Trời nó mà máu mặt á??? nó nhát gan như thỏ đế thì có hahaha…”.
Băng Tâm lại hỏi: “À hôm bữa mày có tham khảo ý kiến của nó để viết thư tình cho Thụy Du không?”.
Hoàng Lâm gật đầu: “Uh thì có một chút tại tao học văn dở quá mà làm sao viết ra được mấy thứ lãng mạn”.
“Oh thiệt không ngờ… thằng đó sến thiệt đọc thư mà tao cười muốn đau bụng luôn đó”.
“Tại sao???”.
“Tại vì nó sến quá không phù hợp với thực tế đó mà”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook