Mấy ngày sau, Phương Gia Dật nhắn tin Wechat cho Phương Khải Minh, hỏi dạo này cậu em trai kia còn đến nữa không?

Phương Khải Minh cà khịa: "Ồ, hóa ra anh cũng để ý à?"

"Tuổi còn trẻ, đừng để người ta lạc lối trong tình cảm." Nghe có vẻ cũng giống như đang cà khịa, nhưng thật ra Phương Gia Dật nói rất nghiêm túc, cậu thật sự không ghen tị vì chuyện này, dù sao thì Ngu Hạo Dương cũng không hề hay biết.

"Cậu ta đâu có chung tình như anh." Phương Khải Minh nói, "Em cũng không biết! Dạo này em không thấy cậu ta, với cả cậu ta cũng đâu có đến đây thường xuyên."

"Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến", chiều hôm đó, tan sở, Ngu Hạo Dương nhắn tin Wechat cho Phương Gia Dật: "Bạn trai cậu bị người ta tỏ tình."

"Hả?"

Phương Gia Dật gọi điện thoại cho Ngu Hạo Dương, hắn vừa nghe máy, cậu liền hỏi thẳng: "Là cậu sinh viên kia à?"

Ngu Hạo Dương rõ ràng là ngẩn người: "Sao cậu biết?"

"Ừm... Khải Minh nói với tôi, lần trước tôi đến căng tin tìm cậu, cậu ta cũng đến đấy mà."

Lần đó, Ngu Hạo Dương căn bản không để ý, hắn hơi hoang mang, mấy giây sau mới hỏi: "Vậy là cậu biết từ lâu rồi?"

"Coi như là vậy đi."

"... Được rồi." Ban đầu, hắn nói chuyện này với Phương Gia Dật là muốn xem cậu có ghen hay không, kết quả là cậu không những không ghen, mà còn biết sớm hơn cả hắn.

Hắn hơi tức giận, nhưng lại không thể nổi đóa. Ngu Hạo Dương ậm ừ hai tiếng, nói: "Tôi đi ăn cơm đây."

"Đợi đã." Phương Gia Dật nói, "Thế cậu trả lời thế nào?"

"Cậu còn quan tâm đến cách tôi trả lời sao?" Ngu Hạo Dương nói.

Phương Gia Dật cười: "Tất nhiên là tôi quan tâm rồi. Làm sao có thể không quan tâm được?"

"Tôi không thấy cậu quan tâm." Hắn thật sự tổn thương, "Hình như ai thích tôi, cậu cũng chẳng quan tâm."

"Tôi quan tâm muốn chết, ghen đến phát điên rồi đây này."

"Tôi cúp máy đây."

"Ơ ơ!" Phương Gia Dật vội vàng đổi giọng nghiêm túc, "Thật đấy, cậu nói nhanh đi, cậu trả lời thế nào?"

Ngu Hạo Dương im lặng một lúc, sau đó mới hậm hực nói: "Tôi nói tôi có bạn trai rồi."

Ngu Hạo Dương nghe thấy Phương Gia Dật cười, có vẻ như rất hài lòng, cậu hỏi hắn: "Tối nay cậu ăn gì?"

"Đi ăn thịt nướng với đồng nghiệp, đã hẹn rồi."

"Ừ, ăn nhiều vào."

"Ừ, còn cậu ăn gì?"

"Về nhà ăn tạm gì đó, tôi không đói lắm." Ngu Hạo Dương nói, "Đăng Đăng bị tiêu chảy, tôi về sớm xem nó có còn khó chịu không."

"Nó ăn gì mà bị tiêu chảy?"

"Cũng không ăn gì cả... Có lẽ bị lạnh bụng?"

"Cậu về nhà xem thử, xem có đồ ăn gì bị thiếu mà cậu không biết không, chó bây giờ lớn hơn một chút rồi, sẽ ăn vụng đấy."

"Người nuôi chó" chia sẻ kinh nghiệm, Phương Gia Dật về nhà kiểm tra, quả nhiên như Ngu Hạo Dương nói, dưới gầm bàn trà có một túi lạc rang bị cắn rách, gần như đã bị xử lý hết. Phương Gia Dật nhặt túi lạc lên, Đăng Đăng liền chạy vào góc phòng trốn, nó biết mình đã làm sai.

Phương Gia Dật chụp ảnh gửi cho Ngu Hạo Dương, nói: "Cậu nói đúng, nó ăn vụng cái này."

Ngu Hạo Dương trả lời: "Mắng nó hai câu thôi, đừng đánh con."

Phương Gia Dật: "Cậu đúng là "ông bố tốt"."

Ngu Hạo Dương: "^_^"

Phương Gia Dật túm chú chó ra, chỉ vào túi lạc, mắng nó một trận.

"Bố mày mua cho mày bao nhiêu đồ ăn vặt rồi?" Phương Gia Dật nói, "Tiêu chảy, mày thấy thoải mái chưa?"

Chú chó cụp đuôi, kêu lên mấy tiếng "ư ử" tủi thân. Phương Gia Dật lập tức mềm lòng, chưa giữ được vẻ mặt nghiêm nghị được năm giây đã nói thôi, sau này không được như vậy nữa.

Cậu dọn dẹp phòng khách, cất đồ ăn vặt vào ngăn kéo, sau đó lau dọn qua loa, rồi lười biếng không nấu cơm tối, xuống lầu gọi một bát mì ramen.

Ăn xong, bước ra ngoài, Phương Gia Dật định đến cửa hàng hoa quả bên cạnh mua ít hoa quả, vừa rẽ vào một góc đã nhìn thấy Ngu Hạo Dương đang đi về phía cổng khu nhà cậu, đối phương cũng nhìn thấy cậu.

Phương Gia Dật ngẩn người: "Sao cậu lại đến đây?"

Ngu Hạo Dương mặc chiếc áo len mà cậu tặng, bước đến, ôm cậu một cái, mùi hương nước xả vải rất dễ chịu.

"Nhớ cậu, nên đến đây."

"Ăn thịt nướng xong rồi à?"

"Xong rồi. Bọn họ nói chuyện chán quá, tôi nghe mà ngứa cả tai, ăn xong liền kiếm cớ chuồn mất."

Hai người đi về phía nhà, Phương Gia Dật hoàn toàn quên mất chuyện mua hoa quả.

"Nói chuyện gì mà cậu phải chạy nhanh như vậy?"

"Bọn họ muốn giới thiệu đối tượng cho tôi." Ngu Hạo Dương nói, vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Phương Gia Dật.

"Thật sao?" Phương Gia Dật tiến lại gần, "Sao lại thế chứ, phiền phức thật!"

Ngu Hạo Dương nhìn cậu một lúc, véo má cậu: "Cậu đừng giả vờ nữa."

"Ơ! Không có mà." Phương Gia Dật vừa cười vừa né tránh, "Ai muốn giới thiệu đối tượng cho cậu?"

"Trưởng phòng tôi." Ngu Hạo Dương buông cậu ra, hai người bước vào cổng khu nhà, "Trước kia anh ấy đã từng nói rồi, muốn giới thiệu cháu gái cho tôi, chưa chắc tôi đã đồng ý."

"Sao lại không đồng ý chứ?" Phương Gia Dật cười, "Tiểu Ngu nhà chúng ta đẹp trai như vậy, tính tình tốt, lại đáng tin cậy, tìm đâu ra người như vậy chứ?"

"Ồ, vậy bây giờ tôi nhắn tin bảo anh ấy cho tôi Wechat của cháu gái anh ấy đây." Ngu Hạo Dương giả vờ như định lấy điện thoại ra. Phương Gia Dật lập tức giữ tay hắn lại, vẻ mặt tiếc nuối: "Haiz, tiếc là hoa đã có chủ rồi."

"Có chủ thì sao? Người ta đâu có để tâm, biết người yêu có người thích mà cũng không thèm quan tâm gì cả."

"Ai nói?" Bước vào hành lang, xung quanh không có ai, Phương Gia Dật vòng tay qua eo hắn, dựa vào người hắn, nói: "Không để tâm sao lại đột nhiên chạy đến căng tin ăn cơm?"

"Không phải là đến để dỗ dành người sao?"

"Là dỗ dành, cũng là để xem thử ai là người nhòm ngó bạn trai mình."

Vào thang máy, Phương Gia Dật ôm hắn, lắc lư: "Thế hôm nay cậu ta nói gì với bạn trai mình? Nói chi tiết cho tôi nghe xem nào."

"Cũng không nói gì, không hẳn là tỏ tình, tôi lừa cậu thôi. Chỉ là hỏi tôi có thể cho số điện thoại không."

"Sau đó? Cậu nói cậu có bạn trai rồi sao? Nếu cậu ta tìm cậu là có chuyện khác thì sao?"

Cửa thang máy mở ra, hai người bước ra ngoài, Ngu Hạo Dương nói: "Tôi hỏi cậu ta có chuyện gì, cậu ta nói muốn làm quen, tôi liền nói tôi có bạn trai rồi."

Đến trước cửa nhà, Ngu Hạo Dương lấy chìa khóa mở cửa: "Tôi cũng nói như vậy với đồng nghiệp, "Tôi có bạn trai rồi", tiếc là chẳng ai tin, bọn họ đều tưởng tôi đang nói đùa, đang từ chối khéo."

Phương Gia Dật bật cười, vừa vào nhà đã ấn hắn vào tường, hôn một cái thật kêu: "Cậu nói vậy, đương nhiên là chẳng ai tin rồi. Sao cậu đáng yêu thế?"

Ngu Hạo Dương ôm eo cậu, hơi khó hiểu với lời khen ngợi này: "Đáng yêu chỗ nào cơ?"

"Chỗ nào cũng đáng yêu." Phương Gia Dật lại hôn "chụt" một cái lên má hắn, "Cố ý chọc tôi ghen, ghen không được liền buồn bã, nói mình có bạn trai, nói rồi mà chẳng ai tin, đều rất đáng yêu."

"Ngày nào đó tôi bán cậu, cậu có giúp tôi đếm tiền không?" Ngu Hạo Dương hỏi.

"Tôi sẽ lo lắng cậu bán tôi không được nhiều tiền, sợ cậu lỗ vốn."

Ngu Hạo Dương ôm cậu, hôn đáp trả.

"Làm tình" trong phòng tắm một lần, trở lại giường, Ngu Hạo Dương nắm tay cậu, đột nhiên nói muốn nghe cậu hát, hát bài mà cậu đã hát trên sân khấu hồi cuối năm lớp 12.

"Tôi rất hối hận vì hôm đó không quay video lại." Ngu Hạo Dương nói. Sau này, hắn không dám nghe lại bài hát đó nữa, tuy giai điệu của nó thi thoảng vẫn vang lên trong đầu hắn.

Hát chay hơi ngại, Phương Gia Dật lấy điện thoại ra, bật nhạc nền với âm lượng nhỏ, hát cho hắn nghe từ đầu đến cuối.

Giọng cậu trầm hơn so với hồi cấp ba, đuôi câu còn mang theo chút khàn khàn sau khi quan hệ, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

Hát xong, Ngu Hạo Dương im lặng rất lâu, Phương Gia Dật hỏi hắn: "Hay không?"

"Rất hay, rất rất hay." Tay Phương Gia Dật vẫn đang bị hắn nắm chặt, hắn nâng tay cậu lên, hôn một cái.

"Hát một bài mà chỉ được hôn tay thôi à? Tôi lỗ quá."

Ngu Hạo Dương lật người, đè lên người cậu, lúc hát, Phương Gia Dật đang ngồi, nên lúc này cậu tưởng hắn muốn làm tiếp, liền nằm xuống.

Nhưng Ngu Hạo Dương lại kéo quần cậu xuống, cúi đầu, đi xuốn".

"... Đợi... đợi đã!" Phương Gia Dật gần như bật dậy, vùng vẫy muốn chạy trốn.

"Đừng động đậy." Ngu Hạo Dương giữ chặt lấy cậu.

Đương nhiên hắn sẽ không làm chuyện đó, chỉ có thể học theo, vụng về ngậm lấy con cò, dùng lưỡi liếm láp.

Phương Gia Dật run rẩy, hai chân duỗi thẳng, đầu gối co lên, muốn đẩy Ngu Hạo Dương ra, nhưng lại không dám dùng sức, sợ làm hắn đau.

dương v*t của Phương Gia Dật to lên trong miệng hắn, Ngu Hạo Dương sợ răng chạm vào nó, nên cố gắng kiềm chế, chưa được mấy phút, miệng hắn đã mỏi nhừ.

Hóa ra mệt như vậy.

Phương Gia Dật đẩy đầu hắn ra, bụng dưới co rút nhẹ: "Đừng nữa..."

Ngu Hạo Dương làm như không nghe thấy, nhả ra, nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại tiếp tục.

Lúc sắp bắn, Phương Gia Dật liên tục đẩy hắn, nhưng Ngu Hạo Dương nhất quyết không chịu buông, nhất định phải bắn vào miệng hắn.

"Ngu Hạo Dương, Ngu Hạo Dương..." Phương Gia Dật chỉ biết bất lực gọi tên hắn, rồi bắn đầy vào miệng hắn.

Ngu Hạo Dương dùng khăn giấy lau miệng, sau đó ôm người vừa mới ra dậy, hỏi: "Bây giờ còn thấy lỗ không?"

Phương Gia Dật trừng mắt nhìn hắn, uể oải nói: "Kỹ thuật kém quá, lỗ chết đi được."

Ngu Hạo Dương cười vui vẻ như thể hắn mới là người được phục vụ, nói: "Luyện tập nhiều là được."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương