Một Giây Thành Thiên Vương
-
Chương 58
Lạc Thần sửng sốt nhìn Thẩm Tuất: “Tin gì cơ?”
“Em chọn đi đã.” Thẩm Tuất tỏ ra thần bí.
Lạc Thần 囧 囧, chưa nói đã chuẩn bị sẵn rồi, suy nghĩ trong chốc lát mới chọn Thẩm Tuất trước.
Đại Thiên vương đã cực kì trịnh trọng hạ quyết tâm mới quyết định nói cho Lạc Thần, lúc này lại nghe Lạc Thần chọn tin của mình trước, lập tức mặt mày hớn hở, một hơi nói ra dự định muốn đi quay Rạng đông của mình cho Lạc Thần nghe, nói xong còn không quên chêm thêm một câu: “Cái tên Đường Lê Hân kia dạo này xuất quỷ nhập thần không thấy tăm hơi, đến lúc anh đóng phim vừa hay có thể mang em theo, để em xem bộ dạng tên kia giống hồ ly cỡ nào.”
Mi phi sắc vũ眉飞色舞 = mặt mày hớn hở
Đường Lê Hân là thần tượng mà Lạc Thần vẫn nhớ mong, Lạc Thần nghe vậy liền ngốc, hơn nửa ngày mới phản ứng lại: “Ý anh là anh định đóng phim đề tài đồng tính á?” Thẩm Tuất đang hẹn hò với cậu quả không sai, hai người cũng bắt đầu trải qua cuộc sống của một đôi gay, nhưng lúc này nghe Thẩm Tuất súng thật đạn thật đi đóng phim đồng tính, dù tư tưởng khá thoáng như Lạc Thần cũng phải trợn mắt há mồm.
Thẩm Tuất lại cười vô tư, ánh mắt loe lóe: “Đóng phim đều là giả hết, chúng ta còn trải qua thật đây này, sợ gì chụp một bộ phim chứ?”
Thẩm đại Thiên vương tràn đầy tinh lực, mỗi lần đóng phim xong làm xong công việc liền thích ở cùng Lạc Thần, lần trước ở phòng hóa trang anh không cẩn thận châm lửa, liền lôi kéo Lạc Thần an ủi cả nửa ngày. Mặc dù sau đó đại Thiên vương từ bi hỉ xả cho nghỉ phép một ngày, nhưng lúc Lạc Thần nằm bẹp trên giường xem TV, nhìn sao cũng cảm giác như Thẩm Tuất trông cực kì hăng hái trước máy quay, ngay cả lúc đáp lời phóng viên cũng không vờn vật gì nhiều.
Mà hiện tượng như vậy đối với phóng viên mà nói quả là một việc cực kì tốt. Đại Thiên vương thường ngày thích mắt nhắm mắt mở đánh thái cực khó được vui vẻ một hôm, có hỏi liền đáp cực kì sảng khoái, quả thực chính là Phúc Âm của phóng viên. Vài vị phóng viên tuy không biết trong chuyện này có ẩn giấu bí mật gì, nhưng vẫn hi vọng đại Thiên vương ngày nào cũng giữ vững trạng thái này, thế mới là tốt nhất.
Phúc Âm, còn được gọi là Tin Mừng hay Tin Lành, là tên gọi chung để chỉ bốn cuốn sách đầu tiên và cũng là quan trọng nhất trong Kinh Thánh Tân Ước (Theo Wiki)
Lạc Thần không biết mình bỗng dưng đã trở thành sao may mắn trong lòng các phóng viên, nhưng mỗi khi Lạc Thần nhìn thấy ánh mắt Thẩm Tuất lóe sáng liền không kìm được mà nghĩ đến cảnh tượng trong phòng hóa trang hôm ấy. Cậu lập tức im bặt, chỗ khó nói phía sau lại toát ra một cảm giác kì dị, liền quay đầu về hướng khác, cũng chuyển đề tài: “Thế của em, tim của em là cái gì?”
“Của em à…” Thẩm Tuất ra vẻ trầm tư già dặn, bỗng nhiên kéo Lạc Thần đến trước bàn làm việc, cập một tập tài liệu để sẳn ở đó đưa cho Lạc Thần giống như hiến vật báu, nói: “Em xem trước đi.”
Tay Lạc Thần dừng một chốc, vẫn chần chờ mở bao ra, liếc vài lần mới phát hiện trên đó là một bản hợp đồng.
“Dự toán viên?” Lạc Thần kinh ngạc nói, “Đây là hợp đồng cho em á?”
Một nghề của sinh viên học xây dựng, chủ yếu là bóc tách tính toán chi phí, hạng mục công trình, khối lượng công việc… Sau khi nhà thầu nhận bản vẽ từ nhà thiết kế sẽ đem cho dự toán viên tính toán chi phí, thời gian, lượng lao động cho công trình đó, đây là khâu rất quan trọng, nếu tính toán sai rất có thể đổ bể ngay dự án.
Thẩm Tuất có chút tự hào, gật đầu cười nói: “Xét duyệt cẩn thận cho em rồi, hợp đồng không có vấn đề gì. Hiện giờ em vẫn chưa tốt nghiệp, chỉ có thể làm thực tập sinh, cọ xát một thời gian lấy chút kinh nghiệm làm việc rồi thi lấy bằng chứng nhận, chờ tích lũy kinh nghiệm thêm vài năm nữa là có thể làm công trình sư. Anh cảm thấy cái này rất hợp với ngành của em, công ty này cũng rất có tiền đồ, liền liên hệ người ta cầm hợp đồng lại trước, nếu em thích nó thì bây giờ có thể kí tên vào.”
Con đường này quả thật đường vào nghề mà mọi sinh viên tha thiết ước mơ, chỉ là một sinh viên bình thường tìm một công việc sao mà dễ dàng vậy được, đầu tiên là thi viết sau đó là phỏng vấn, qua hết tầng này đến tầng nọ liền ngăn hầu hết các sinh viên mới ra nghề ở ngoài cửa. Như Trần Vũ Phi còn phải đi ra công trường nước ngoài để làm nhân viên thi công và nhân viên kỹ thuật, nhưng hiện tại bỗng nhiên Thẩm Tuất lại tìm ra một công việc như thế, cũng đủ làm Lạc Thần mộng đến hơn nửa ngày mới sực tỉnh.
Lạc Thần không biết từ lúc nào Thẩm Tuất bắt đầu chú ý đến ngành nghề của cậu, nhưng cậu bỗng dưng nhớ tới cái hôm ở Phượng Sơn, cậu cúi đầu tâm sự với anh. Sợ là ngay khi đó đại Thiên vương cũng đã tính toán con đường trong tương lai của cả hai rồi, mà cậu thế mà đến giờ mới biết được lo toan của anh.
Lấy được một hợp đồng như vậy không hề dễ, Lạc Thần nâng niu tư liệu đọc rồi lại đọc, nghiêm túc nhìn nghĩa vụ và trách nhiệm mà hợp đồng đề cập, sau đó mới chính thức kí tên mình lên. Ngay sau hôm Thẩm Tuất mang cậu về thành phố A liền dậy sớm đi làm đúng giờ, công ty cậu kí hợp đồng coi như đang ở giai đoạn khởi đầu, rất nhiều chuyện đều cần Lạc Thần tự mình thăm dò. Lạc Thần tuy bình thường thích chơi game, nhưng thành tích môn chuyên ngành luôn rất tốt, cậu đem tất cả những tri thức học được từng chút từng chút dung nhập vào thực tiễn, thường xuyên chạy đến công trường thăm dò tình hình công trình, tuy rằng mệt hơn đi làm trợ lý cho Thẩm Tuất rất nhiều, nhưng ngày ngày đều trôi qua cực kì kiên định.
Lạc Thần có công việc của chính mình, tự nhiên không thể làm trợ lý của Thẩm Tuất nữa. Thẩm Tuất một mình đóng phim cũng rất nhàm chán, nhưng tốt xấu Lý Văn Bác một lần nữa phục quyền sử dụng di động cho anh, đại Thiên vương quay phim rồi chơi game rất nhiều, ngẫu nhiên còn không quên gọi điện cho nhóc fan nhà mình, còn xin được dây mạng nữa, chạy lên game vui trời mừng đất với Lạc Thần lúc cậu tan sở về nhà.
Những ngày này trôi qua rất mau, chớp mắt liền đến lúc Rạng đông chiếu phim.
“Anh thật sự muốn đi xem phim với em?” Vừa nghe Thẩm Tuất quyết định như vậy, Lạc Thần kinh ngạc hỏi.
“Hai ta bên nhau lâu thế rồi, vẫn chưa làm chuyện mà mọi cặp khác phải làm.” Thẩm Tuất nói rất đương nhiên, cười ha hả rút hai vé từ trong túi áo, “Phim này đắt khách lắm nhé, lần đầu ngay cả tấm vé vào cũng không lấy được, cái này là anh vất vả lắm mới gạt được ở chỗ Lý Văn Bác đó, không đi cũng uổng!”
Lạc Thần nhìn bộ dạng hưng phấn của Thẩm Tuất mà câm nín. Người này đều là siêu sao Thiên vương rồi, chạy đi rạp xem phim thật sự không có việc gì sao… Hơn nữa nam số hai trong phim này còn là do anh diễn, thật sự không thành vấn đề sao?
Nhưng dẫu cho Lạc Thần có lo lắng là thế thì hai người vẫn cùng đi xem Rạng đông, lúc vào rạp Thẩm Tuất còn chạy đi mua một hộp bỏng ngô thật lớn, kéo Lạc Thần vào ghế giống như mọi cặp tình nhân khác. Hình ảnh lưu động chạy qua trên màn hình huỳnh quang lớn trong rạp, những cảnh quay đặc tả cũng phác họa ngũ quan của Thẩm Tuất cực kì rõ ràng, Lạc Thần nhìn màn hình mà ngây người hồi lâu mới nghiêng đầu lại nhìn vị ngôi sao đang ngồi nhai bỏng nhóp nha nhóp nhép bên cạnh, rõ ràng đang bị nội dung phim làm cho thương cảm nhưng trong lòng Lạc Thần cũng không khỏi mỉm cười.
“Thẩm Thiên vương.” Lạc Thần nhỏ giọng nói.
“Ừm?” Thẩm Tuất nhướn mày, “Em phá không khí quá đi, thời điểm thế này phải gọi ông xã kìa.”
Lạc Thần mím môi cười: “Thật sự không có ai nhận ra anh.”
“Chứ sao.” Thẩm Tuất bỗng nhiên nhào lại hôn lên miệng Lạc Thần, “Em nghĩ là ai cũng có thể nhận ra anh như em hay sao?”
“…” Lạc Thần vội vàng lau miệng, xấu hổ nhìn bốn phía, gặp những người bên cạnh đang cực kì chăm chú nhìn màn hình, mới quay lại hung hăng trừng Thẩm Tuất một cái.
Sau khi Rạng đông chiếu xong, quả không ngoài dự đoán của Thẩm Tuất: nhanh chóng đón nhận phản ứng nhiệt liệt từ khán giả. Trong phim Thẩm Tuất thay đổi hình tượng mạnh mẽ trước màn ảnh mọi khi, ngược lại thủ vai một người mù, cùng Đường Lê Hân diễn lên một chuyện tình đồng tính buồn thảm triền miên làm không ít fans mở mang tầm mắt. Nhất thời những bình luận liên quan đến Rạng đông ầm ầm xuất hiện: có nói về diễn xuất của diễn viên, có nói về nội dung phim, có nói đến hiệu quả phim, càng có người thảo luận vị trí của Thẩm Tuất và Đường Lê Hân trong phim,… ngay khi nhìn đến Thẩm Tuất hóa trang còn văn tĩnh hơn cả Đường Lê Hân, toàn bộ mọi người liền hô lớn phản khoa học.
Nhưng nói ngắn gọn, Rạng đông quả thật đã đạt được hiệu quả mọi người tham dự mong muốn. Ít nhất với Thẩm Tuất mà nói, thì đó là vừa lòng.
Một năm này có rất nhiều chuyện xảy ra, có không thể ngờ được cũng có khiến người ta sung sướng. Trong tiết trời rét đậm cuối năm, trấn nhỏ cạnh Phượng Sơn có một trận tuyết dài, Lạc Thần mang hành lý bước tập tễnh từng bước về hướng nhà mình, sau lưng cậu còn có một người đàn ông nữa, trên tay anh ta mang theo một vali còn lớn hơn. Trên đầu người này đội một cái mũ chụp, trên cổ quấn một cái khăn quàng dày, trên mặt còn mang một cặp kính lớn sậm màu, che đi hơn nửa khuôn mặt. Mặc dù vậy anh ta vẫn không tự chủ nhìn ngó xung quanh, đi vài bước đến cạnh Lạc Thần, thở ra một ngụm khí lanh,
“Tiểu Thần, em đã nói cho bác trai bác gái trước rồi thật chứ, bọn họ có thể nào bị anh hù mất không?” Người kia đứng cạnh Lạc Thần mà hỏi.
Lạc Thần ở phía trước trợn trắng mắt: “Anh hỏi em câu này năm lần rồi đấy.”
“Sắp gặp phụ huynh đương nhiên phải thấy khẩn trương rồi nha!” Người kia “Hắc” một tiếng: “Tháng trước anh gặp bạn học của em đấy, cái gì mà Chu Tiểu Nghi ấy, anh thấy cô bạn đó lập tức ngất xỉu luôn, anh còn lo hai bác lớn tuổi rồi tăng huyết áp lên nữa, liền ăn không tiêu.”
“Chị em đã nói chuyện ha ta cho bố mẹ em rồi.” Lạc Thần nhíu nhíu mày, thành thật nói, “Mẹ em xem TV cũng thích anh lắm, em nghĩ sẽ chẳng có vấn đề gì đâu.”
Người nọ thế này mới “Ưm” một tiếng, cùng Lạc Thần đi về phía trước.
Lạc Huyên từ giữa năm cũng đã nói chuyện Lạc Thần thích đàn ông cho bố Lạc mẹ Lạc rồi, mẹ Lạc lập tức hoảng hốt đến suýt chút nữa nhập việc, hay sao lúc Lạc Huyên nhắc tới bạn trai của Lạc Thần tên là Thẩm Tuất, lại lôi ý thức của mẹ Lạc trở về.
“Cái ngôi sao đóng tướng quân đó hả?” Lạc mẹ cảm thấy trong lòng như có một sợi dây đứt khúc, “Là cái vị Thẩm Thiên vương hay xuất hiện trong tiết mục chào xuân?”
Lạc Huyên gật gật đầu, còn nói cho mẹ Lạc chuyện việc làm của Lạc Thần là do Thẩm Tuất tìm giúp.
Mẹ Lạc càng chấn kinh: “Tiểu Thần sao không nói chuyện này cho mẹ? Sao nó không dắt người ta về nhà cho mẹ nhìn?”
Lạc Huyên cũng xấu hổ, cô tuy biết Lạc Thần là fan Thẩm Tuất nhưng lại không ngờ đại Thiên vương thế mà cũng là sát thủ của các cụ bà, trực tiếp miểu sát luôn cả mẹ Lạc.
Vì thế, giao thừa năm nay Thẩm Tất từ chối ra mặt, tự mình cùng Lạc Thần về nhà một chuyến. Hai người đi song song trên mặt đất phủ tuyết một lúc lâu, trước mắt mới loáng thoáng xuất hiện một dãy nhà. Thẩm Tuất giương mắt nhìn lại, chỉ thấy giữa trời lạnh nhà nhà đóng chặt cửa sổ, duy chỉ có một nhà mở rộng cửa viện, trong viện còn đứng ba người đang tò mò nhìn ra bên ngoài.
Theo mình biết thì nhà của người Trung Quốc là tứ hợp viện, khí hậu bên Trung là ôn đới, lạnh hơn nước ta nên họ sẽ xây bốn dãy nhà xoay vào nhau, ở giữa là sân để tránh gió chứ không xây nhà kiểu ba gian hay nhà ống ở Việt Nam. Đây là kiểu nhà đặc trưng ở các thị trấn, nông thôn Trung Quốc, còn thành phố họ cũng xây biệt thự, nhà lô như ở mình.
Ba người kia cũng chính là Lạc Huyên, bố Lạc và mẹ Lạc. Lạc Thần vừa thấy người nhà liền rảo bước đi nhanh về phía trước. Người trong viện đã sớm chạy ra đón, bố Lạc đón lấy hành lý trên tay còn tranh mình trước, mới cùng mẹ Lạc nhìn người đàn ông đứng cạnh Lạc Thần.
Thẩm Tuất tự giác tháo kính mắt xuống.
“A! Cậu thật sự là…” Mẹ Lạc che miệng.
Thẩm Tuất gãi gãi đầu, bỗng nhiên cũng cảm thấy ngượng ngùng, anh buông vali hành lý ra ngoài, nhìn Lạc Thần đứng cạnh một cái mới vươn tay về phía mẹ Lạc, sau đó cười tủm tỉm nói lời kịch đã thuộc nằm lòng trước khi đến đây ra ngoài:
“Bố, mẹ, con là Thẩm Tuất.” Thẩm Tuất ngẩng mặt lên cười, “Rất nhiều người đều gọi con là Thẩm Thiên vương.”
Giờ khắc này hoa tuyết vẫn còn bay lất phất, thổi qua biểu tình không thể tin được của mẹ Lạc, thổi qua ánh mắt nghiên cứu của bố Lạc, thổi qua bộ dạng chăm chú của Lạc Huyên, cũng thổi qua sắc mặt khẩn trương của Lạc Thần. Mà nụ cười của đại Thiên vương lại như dừng hình ngay tại thời khắc đẹp đẽ nhất, nhìn sao cũng thấy xán lạn vô cùng.
Một giây trước vẫn không ai phát hiện, ngay giây sau đảo mắt liền hóa thành Thiên vương, lập tức khiến người ta có khiếp sợ, có hưng phấn, có sung sướng, cũng có đa tình. Đủ loại cảm xúc vui giận yêu ghét pha trộn cùng một chỗ, mới có cái vui vẻ ấm áo của đại Thiên vương cùng cậu fan nhỏ.
[Hoàn chính văn]
“Em chọn đi đã.” Thẩm Tuất tỏ ra thần bí.
Lạc Thần 囧 囧, chưa nói đã chuẩn bị sẵn rồi, suy nghĩ trong chốc lát mới chọn Thẩm Tuất trước.
Đại Thiên vương đã cực kì trịnh trọng hạ quyết tâm mới quyết định nói cho Lạc Thần, lúc này lại nghe Lạc Thần chọn tin của mình trước, lập tức mặt mày hớn hở, một hơi nói ra dự định muốn đi quay Rạng đông của mình cho Lạc Thần nghe, nói xong còn không quên chêm thêm một câu: “Cái tên Đường Lê Hân kia dạo này xuất quỷ nhập thần không thấy tăm hơi, đến lúc anh đóng phim vừa hay có thể mang em theo, để em xem bộ dạng tên kia giống hồ ly cỡ nào.”
Mi phi sắc vũ眉飞色舞 = mặt mày hớn hở
Đường Lê Hân là thần tượng mà Lạc Thần vẫn nhớ mong, Lạc Thần nghe vậy liền ngốc, hơn nửa ngày mới phản ứng lại: “Ý anh là anh định đóng phim đề tài đồng tính á?” Thẩm Tuất đang hẹn hò với cậu quả không sai, hai người cũng bắt đầu trải qua cuộc sống của một đôi gay, nhưng lúc này nghe Thẩm Tuất súng thật đạn thật đi đóng phim đồng tính, dù tư tưởng khá thoáng như Lạc Thần cũng phải trợn mắt há mồm.
Thẩm Tuất lại cười vô tư, ánh mắt loe lóe: “Đóng phim đều là giả hết, chúng ta còn trải qua thật đây này, sợ gì chụp một bộ phim chứ?”
Thẩm đại Thiên vương tràn đầy tinh lực, mỗi lần đóng phim xong làm xong công việc liền thích ở cùng Lạc Thần, lần trước ở phòng hóa trang anh không cẩn thận châm lửa, liền lôi kéo Lạc Thần an ủi cả nửa ngày. Mặc dù sau đó đại Thiên vương từ bi hỉ xả cho nghỉ phép một ngày, nhưng lúc Lạc Thần nằm bẹp trên giường xem TV, nhìn sao cũng cảm giác như Thẩm Tuất trông cực kì hăng hái trước máy quay, ngay cả lúc đáp lời phóng viên cũng không vờn vật gì nhiều.
Mà hiện tượng như vậy đối với phóng viên mà nói quả là một việc cực kì tốt. Đại Thiên vương thường ngày thích mắt nhắm mắt mở đánh thái cực khó được vui vẻ một hôm, có hỏi liền đáp cực kì sảng khoái, quả thực chính là Phúc Âm của phóng viên. Vài vị phóng viên tuy không biết trong chuyện này có ẩn giấu bí mật gì, nhưng vẫn hi vọng đại Thiên vương ngày nào cũng giữ vững trạng thái này, thế mới là tốt nhất.
Phúc Âm, còn được gọi là Tin Mừng hay Tin Lành, là tên gọi chung để chỉ bốn cuốn sách đầu tiên và cũng là quan trọng nhất trong Kinh Thánh Tân Ước (Theo Wiki)
Lạc Thần không biết mình bỗng dưng đã trở thành sao may mắn trong lòng các phóng viên, nhưng mỗi khi Lạc Thần nhìn thấy ánh mắt Thẩm Tuất lóe sáng liền không kìm được mà nghĩ đến cảnh tượng trong phòng hóa trang hôm ấy. Cậu lập tức im bặt, chỗ khó nói phía sau lại toát ra một cảm giác kì dị, liền quay đầu về hướng khác, cũng chuyển đề tài: “Thế của em, tim của em là cái gì?”
“Của em à…” Thẩm Tuất ra vẻ trầm tư già dặn, bỗng nhiên kéo Lạc Thần đến trước bàn làm việc, cập một tập tài liệu để sẳn ở đó đưa cho Lạc Thần giống như hiến vật báu, nói: “Em xem trước đi.”
Tay Lạc Thần dừng một chốc, vẫn chần chờ mở bao ra, liếc vài lần mới phát hiện trên đó là một bản hợp đồng.
“Dự toán viên?” Lạc Thần kinh ngạc nói, “Đây là hợp đồng cho em á?”
Một nghề của sinh viên học xây dựng, chủ yếu là bóc tách tính toán chi phí, hạng mục công trình, khối lượng công việc… Sau khi nhà thầu nhận bản vẽ từ nhà thiết kế sẽ đem cho dự toán viên tính toán chi phí, thời gian, lượng lao động cho công trình đó, đây là khâu rất quan trọng, nếu tính toán sai rất có thể đổ bể ngay dự án.
Thẩm Tuất có chút tự hào, gật đầu cười nói: “Xét duyệt cẩn thận cho em rồi, hợp đồng không có vấn đề gì. Hiện giờ em vẫn chưa tốt nghiệp, chỉ có thể làm thực tập sinh, cọ xát một thời gian lấy chút kinh nghiệm làm việc rồi thi lấy bằng chứng nhận, chờ tích lũy kinh nghiệm thêm vài năm nữa là có thể làm công trình sư. Anh cảm thấy cái này rất hợp với ngành của em, công ty này cũng rất có tiền đồ, liền liên hệ người ta cầm hợp đồng lại trước, nếu em thích nó thì bây giờ có thể kí tên vào.”
Con đường này quả thật đường vào nghề mà mọi sinh viên tha thiết ước mơ, chỉ là một sinh viên bình thường tìm một công việc sao mà dễ dàng vậy được, đầu tiên là thi viết sau đó là phỏng vấn, qua hết tầng này đến tầng nọ liền ngăn hầu hết các sinh viên mới ra nghề ở ngoài cửa. Như Trần Vũ Phi còn phải đi ra công trường nước ngoài để làm nhân viên thi công và nhân viên kỹ thuật, nhưng hiện tại bỗng nhiên Thẩm Tuất lại tìm ra một công việc như thế, cũng đủ làm Lạc Thần mộng đến hơn nửa ngày mới sực tỉnh.
Lạc Thần không biết từ lúc nào Thẩm Tuất bắt đầu chú ý đến ngành nghề của cậu, nhưng cậu bỗng dưng nhớ tới cái hôm ở Phượng Sơn, cậu cúi đầu tâm sự với anh. Sợ là ngay khi đó đại Thiên vương cũng đã tính toán con đường trong tương lai của cả hai rồi, mà cậu thế mà đến giờ mới biết được lo toan của anh.
Lấy được một hợp đồng như vậy không hề dễ, Lạc Thần nâng niu tư liệu đọc rồi lại đọc, nghiêm túc nhìn nghĩa vụ và trách nhiệm mà hợp đồng đề cập, sau đó mới chính thức kí tên mình lên. Ngay sau hôm Thẩm Tuất mang cậu về thành phố A liền dậy sớm đi làm đúng giờ, công ty cậu kí hợp đồng coi như đang ở giai đoạn khởi đầu, rất nhiều chuyện đều cần Lạc Thần tự mình thăm dò. Lạc Thần tuy bình thường thích chơi game, nhưng thành tích môn chuyên ngành luôn rất tốt, cậu đem tất cả những tri thức học được từng chút từng chút dung nhập vào thực tiễn, thường xuyên chạy đến công trường thăm dò tình hình công trình, tuy rằng mệt hơn đi làm trợ lý cho Thẩm Tuất rất nhiều, nhưng ngày ngày đều trôi qua cực kì kiên định.
Lạc Thần có công việc của chính mình, tự nhiên không thể làm trợ lý của Thẩm Tuất nữa. Thẩm Tuất một mình đóng phim cũng rất nhàm chán, nhưng tốt xấu Lý Văn Bác một lần nữa phục quyền sử dụng di động cho anh, đại Thiên vương quay phim rồi chơi game rất nhiều, ngẫu nhiên còn không quên gọi điện cho nhóc fan nhà mình, còn xin được dây mạng nữa, chạy lên game vui trời mừng đất với Lạc Thần lúc cậu tan sở về nhà.
Những ngày này trôi qua rất mau, chớp mắt liền đến lúc Rạng đông chiếu phim.
“Anh thật sự muốn đi xem phim với em?” Vừa nghe Thẩm Tuất quyết định như vậy, Lạc Thần kinh ngạc hỏi.
“Hai ta bên nhau lâu thế rồi, vẫn chưa làm chuyện mà mọi cặp khác phải làm.” Thẩm Tuất nói rất đương nhiên, cười ha hả rút hai vé từ trong túi áo, “Phim này đắt khách lắm nhé, lần đầu ngay cả tấm vé vào cũng không lấy được, cái này là anh vất vả lắm mới gạt được ở chỗ Lý Văn Bác đó, không đi cũng uổng!”
Lạc Thần nhìn bộ dạng hưng phấn của Thẩm Tuất mà câm nín. Người này đều là siêu sao Thiên vương rồi, chạy đi rạp xem phim thật sự không có việc gì sao… Hơn nữa nam số hai trong phim này còn là do anh diễn, thật sự không thành vấn đề sao?
Nhưng dẫu cho Lạc Thần có lo lắng là thế thì hai người vẫn cùng đi xem Rạng đông, lúc vào rạp Thẩm Tuất còn chạy đi mua một hộp bỏng ngô thật lớn, kéo Lạc Thần vào ghế giống như mọi cặp tình nhân khác. Hình ảnh lưu động chạy qua trên màn hình huỳnh quang lớn trong rạp, những cảnh quay đặc tả cũng phác họa ngũ quan của Thẩm Tuất cực kì rõ ràng, Lạc Thần nhìn màn hình mà ngây người hồi lâu mới nghiêng đầu lại nhìn vị ngôi sao đang ngồi nhai bỏng nhóp nha nhóp nhép bên cạnh, rõ ràng đang bị nội dung phim làm cho thương cảm nhưng trong lòng Lạc Thần cũng không khỏi mỉm cười.
“Thẩm Thiên vương.” Lạc Thần nhỏ giọng nói.
“Ừm?” Thẩm Tuất nhướn mày, “Em phá không khí quá đi, thời điểm thế này phải gọi ông xã kìa.”
Lạc Thần mím môi cười: “Thật sự không có ai nhận ra anh.”
“Chứ sao.” Thẩm Tuất bỗng nhiên nhào lại hôn lên miệng Lạc Thần, “Em nghĩ là ai cũng có thể nhận ra anh như em hay sao?”
“…” Lạc Thần vội vàng lau miệng, xấu hổ nhìn bốn phía, gặp những người bên cạnh đang cực kì chăm chú nhìn màn hình, mới quay lại hung hăng trừng Thẩm Tuất một cái.
Sau khi Rạng đông chiếu xong, quả không ngoài dự đoán của Thẩm Tuất: nhanh chóng đón nhận phản ứng nhiệt liệt từ khán giả. Trong phim Thẩm Tuất thay đổi hình tượng mạnh mẽ trước màn ảnh mọi khi, ngược lại thủ vai một người mù, cùng Đường Lê Hân diễn lên một chuyện tình đồng tính buồn thảm triền miên làm không ít fans mở mang tầm mắt. Nhất thời những bình luận liên quan đến Rạng đông ầm ầm xuất hiện: có nói về diễn xuất của diễn viên, có nói về nội dung phim, có nói đến hiệu quả phim, càng có người thảo luận vị trí của Thẩm Tuất và Đường Lê Hân trong phim,… ngay khi nhìn đến Thẩm Tuất hóa trang còn văn tĩnh hơn cả Đường Lê Hân, toàn bộ mọi người liền hô lớn phản khoa học.
Nhưng nói ngắn gọn, Rạng đông quả thật đã đạt được hiệu quả mọi người tham dự mong muốn. Ít nhất với Thẩm Tuất mà nói, thì đó là vừa lòng.
Một năm này có rất nhiều chuyện xảy ra, có không thể ngờ được cũng có khiến người ta sung sướng. Trong tiết trời rét đậm cuối năm, trấn nhỏ cạnh Phượng Sơn có một trận tuyết dài, Lạc Thần mang hành lý bước tập tễnh từng bước về hướng nhà mình, sau lưng cậu còn có một người đàn ông nữa, trên tay anh ta mang theo một vali còn lớn hơn. Trên đầu người này đội một cái mũ chụp, trên cổ quấn một cái khăn quàng dày, trên mặt còn mang một cặp kính lớn sậm màu, che đi hơn nửa khuôn mặt. Mặc dù vậy anh ta vẫn không tự chủ nhìn ngó xung quanh, đi vài bước đến cạnh Lạc Thần, thở ra một ngụm khí lanh,
“Tiểu Thần, em đã nói cho bác trai bác gái trước rồi thật chứ, bọn họ có thể nào bị anh hù mất không?” Người kia đứng cạnh Lạc Thần mà hỏi.
Lạc Thần ở phía trước trợn trắng mắt: “Anh hỏi em câu này năm lần rồi đấy.”
“Sắp gặp phụ huynh đương nhiên phải thấy khẩn trương rồi nha!” Người kia “Hắc” một tiếng: “Tháng trước anh gặp bạn học của em đấy, cái gì mà Chu Tiểu Nghi ấy, anh thấy cô bạn đó lập tức ngất xỉu luôn, anh còn lo hai bác lớn tuổi rồi tăng huyết áp lên nữa, liền ăn không tiêu.”
“Chị em đã nói chuyện ha ta cho bố mẹ em rồi.” Lạc Thần nhíu nhíu mày, thành thật nói, “Mẹ em xem TV cũng thích anh lắm, em nghĩ sẽ chẳng có vấn đề gì đâu.”
Người nọ thế này mới “Ưm” một tiếng, cùng Lạc Thần đi về phía trước.
Lạc Huyên từ giữa năm cũng đã nói chuyện Lạc Thần thích đàn ông cho bố Lạc mẹ Lạc rồi, mẹ Lạc lập tức hoảng hốt đến suýt chút nữa nhập việc, hay sao lúc Lạc Huyên nhắc tới bạn trai của Lạc Thần tên là Thẩm Tuất, lại lôi ý thức của mẹ Lạc trở về.
“Cái ngôi sao đóng tướng quân đó hả?” Lạc mẹ cảm thấy trong lòng như có một sợi dây đứt khúc, “Là cái vị Thẩm Thiên vương hay xuất hiện trong tiết mục chào xuân?”
Lạc Huyên gật gật đầu, còn nói cho mẹ Lạc chuyện việc làm của Lạc Thần là do Thẩm Tuất tìm giúp.
Mẹ Lạc càng chấn kinh: “Tiểu Thần sao không nói chuyện này cho mẹ? Sao nó không dắt người ta về nhà cho mẹ nhìn?”
Lạc Huyên cũng xấu hổ, cô tuy biết Lạc Thần là fan Thẩm Tuất nhưng lại không ngờ đại Thiên vương thế mà cũng là sát thủ của các cụ bà, trực tiếp miểu sát luôn cả mẹ Lạc.
Vì thế, giao thừa năm nay Thẩm Tất từ chối ra mặt, tự mình cùng Lạc Thần về nhà một chuyến. Hai người đi song song trên mặt đất phủ tuyết một lúc lâu, trước mắt mới loáng thoáng xuất hiện một dãy nhà. Thẩm Tuất giương mắt nhìn lại, chỉ thấy giữa trời lạnh nhà nhà đóng chặt cửa sổ, duy chỉ có một nhà mở rộng cửa viện, trong viện còn đứng ba người đang tò mò nhìn ra bên ngoài.
Theo mình biết thì nhà của người Trung Quốc là tứ hợp viện, khí hậu bên Trung là ôn đới, lạnh hơn nước ta nên họ sẽ xây bốn dãy nhà xoay vào nhau, ở giữa là sân để tránh gió chứ không xây nhà kiểu ba gian hay nhà ống ở Việt Nam. Đây là kiểu nhà đặc trưng ở các thị trấn, nông thôn Trung Quốc, còn thành phố họ cũng xây biệt thự, nhà lô như ở mình.
Ba người kia cũng chính là Lạc Huyên, bố Lạc và mẹ Lạc. Lạc Thần vừa thấy người nhà liền rảo bước đi nhanh về phía trước. Người trong viện đã sớm chạy ra đón, bố Lạc đón lấy hành lý trên tay còn tranh mình trước, mới cùng mẹ Lạc nhìn người đàn ông đứng cạnh Lạc Thần.
Thẩm Tuất tự giác tháo kính mắt xuống.
“A! Cậu thật sự là…” Mẹ Lạc che miệng.
Thẩm Tuất gãi gãi đầu, bỗng nhiên cũng cảm thấy ngượng ngùng, anh buông vali hành lý ra ngoài, nhìn Lạc Thần đứng cạnh một cái mới vươn tay về phía mẹ Lạc, sau đó cười tủm tỉm nói lời kịch đã thuộc nằm lòng trước khi đến đây ra ngoài:
“Bố, mẹ, con là Thẩm Tuất.” Thẩm Tuất ngẩng mặt lên cười, “Rất nhiều người đều gọi con là Thẩm Thiên vương.”
Giờ khắc này hoa tuyết vẫn còn bay lất phất, thổi qua biểu tình không thể tin được của mẹ Lạc, thổi qua ánh mắt nghiên cứu của bố Lạc, thổi qua bộ dạng chăm chú của Lạc Huyên, cũng thổi qua sắc mặt khẩn trương của Lạc Thần. Mà nụ cười của đại Thiên vương lại như dừng hình ngay tại thời khắc đẹp đẽ nhất, nhìn sao cũng thấy xán lạn vô cùng.
Một giây trước vẫn không ai phát hiện, ngay giây sau đảo mắt liền hóa thành Thiên vương, lập tức khiến người ta có khiếp sợ, có hưng phấn, có sung sướng, cũng có đa tình. Đủ loại cảm xúc vui giận yêu ghét pha trộn cùng một chỗ, mới có cái vui vẻ ấm áo của đại Thiên vương cùng cậu fan nhỏ.
[Hoàn chính văn]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook