Một Giây Rung Động Cả Đời Không Quên
-
Chương 2-5: Hiệp ước ma quỷ 5
Edit: Sa
Không biết đối phương đã nói gì, chỉ thấy Thẩm Khâm Tuyển mỉm cười, nói: “Cháu biết rồi, thưa ông.”
Tôi hoảng hốt, người ngồi ở dưới là ông Thẩm?
Tôi theo bản năng nhìn bộ đồ ngủ trên người mình, nhất thời trong lòng vô cùng rối loạn, không biết nên đi xuống hay quay về phòng.
Bỗng nhiên bên dưới có người gọi tôi: “Bạch Hi, em dậy rồi hả?”
Tôi kêu lên một tiếng, nhìn Thẩm Khâm Tuyển đi tới cầu thang, nói với tôi: “Xuống đây.”
Mặc dù quần áo rất kín đáo nhưng tôi cảm thấy mặc đồ ngủ nói chuyện với ông chủ thì có phần không thích hợp nên chần chừ: “Tôi đi thay quần áo cái đã.”
“Được rồi mà, ở nhà không cần để ý nhiều vậy đâu.” Anh mỉm cười với tôi, “Ở nhà chúng tôi ăn mặc rất thoải mái.”
Tôi chăm chú nhìn anh. Anh mặc một chiếc áo thun, bên ngoài khoác thêm áo len, sự sắc bén thường ngày mất đi không ít, trông anh như một chàng thanh niên bình thường như bao chàng trai khác.
Tuy anh đã nói thế nhưng khi xuống lầu, tôi vẫn luôn thấp thỏm không yên.
“Ông nội, đây là nhân viên trong công ty chúng ta, hôm qua đi công tác ở thành phố khác, suýt nữa là không về được.” Anh giới thiệu tôi với ông Thẩm, “Bạch Hi.”
Trên sống mũi của ông Thẩm có một cặp kính bị tuột đến chóp mũi, mái tóc bạc óng ánh như phát sáng, nhìn tôi cười to: “Là Bạch Hi à? Ông biết cô bé này, đã gặp nhau ở buổi tiệc thường niên, là cô bé đã chọn máy ảnh.”
Khi nhìn thấy nụ cười hiền lành, ấm áp của ông cụ, không hiểu sao mà tôi không còn khẩn trương nữa, cũng quên luôn phải gọi là “Chủ tịch” mà vô tình bật thốt gọi: “Ông Thẩm.”
Ông nghe vậy thì càng vui vẻ, vỗ xuống vị trí bên cạnh ý bảo tôi ngồi xuống: “Cô bé ở đây cùng đón năm mới nhé! Lát nữa chúng tôi sẽ làm vằn thắn đấy.”
Tôi ngồi xuống cạnh ông, đưa mắt nhìn Thẩm Khâm Tuyển dò xét.
Anh không có phản ứng gì, chỉ im lặng ngồi bên kia.
Tôi nổi tính trẻ con, thấy ông cụ luôn nhìn tôi cười híp mắt, trong lòng rất ấm áp, nên nóng đầu, đáp: “Được ạ!”
Ông Thẩm không hỏi vì sao tôi không về nhà cùng gia đình mà chỉ luôn miệng phân phó dì giúp việc bắt đầu chuẩn bị, cả nhà cùng nhau làm vằn thắn. Dì bưng bột và nhân làm bánh lên, ông cụ hăng hái cởi áo khoác, nói với chúng tôi: “Tới đây, ai cũng phải làm.”
Tôi xung phong nhận việc: “Cháu sẽ cán bột làm vỏ bánh.”
Thẩm Khâm Tuyển đang cầm chày cán bột thì đưa nó cho tôi, dáng vẻ như đang chờ tôi làm trò cười. Tôi không thèm để ý tới anh, chuyên tâm cán từng tấm bột, mỗi vỏ bánh vừa mịn vừa đều, không dày không mỏng.
“Tay nghề không tệ!” Ông cụ khích lệ tôi.
“Trước đây, hằng năm cháu đều ở lại trường đón năm mới, mọi người cũng cùng nhau làm vằn thắn!” Tôi đắc ý, nói, “Đến cả hiệu trưởng cũng khen tay nghề của cháu rất khá!”
Ông cụ nhìn tôi một cái, không biết nghĩ gì, khẽ thở dài: “Đúng là một đứa trẻ tốt.”
“Ông ơi, có chuyện này cháu chưa cảm ơn ông.” Tay tôi làm việc không ngừng, nói chân thành, “Cháu có thể học xong đại học đều là nhờ phúc của ông đấy.”
“Hả?” Ông cụ kinh ngạc.
“Chẳng phải ông tài trợ học bổng cho trường cháu sao? Tiền sinh hoạt và học phí thời đại học của cháu đều dựa vào nó cả đấy!” Tôi nói thật lòng, “Cháu cảm ơn ông!”
Ông cụ ngẩn người, cười to: “Tốt! Rất tốt!”
Tôi thấy ông cười đến mức trên mặt đầy nếp nhăn thì cũng cảm nhận được niềm vui từ tận đáy lòng. Có lẽ vì tôi không có người thân dễ gần như vậy nên khi nhìn ông, tôi cảm thấy rất thân thiết.
Lúc nấu sủi cảo, tôi đi dạo một vòng, khi quay lại thì gương mặt đã đỏ ửng vì lạnh, hỏi ông Thẩm: “Ông ơi, bình thường chỉ có một mình ông ở đây ạ?”
Ông cụ chỉ Thẩm Khâm Tuyển: “Thỉnh thoảng nó sẽ về đây thăm ông, thường ngày cũng có mấy ông bạn già qua đây chơi nữa.”
Tôi luôn nghĩ ông chính là người mà những Đổng sự đời đầu của Vinh Uy luôn kính nể, nhưng thật ra ông cũng rất cô đơn.
Tôi nói một cách tự nhiên: “Khi nào rảnh cháu sẽ đến đây trò chuyện với ông, còn có thể làm vằn thắn cho ông ăn nữa.”
Ông cụ gật đầu lia lịa, đeo cặp kính lão, lấy sổ danh bạ trên bàn trà, lật đến một trang rồi nói: “Cháu ghi lại số điện thoại của tài xế, khi nào muốn đến đây thì gọi cho cậu ấy qua đón cháu.”
Tôi lấy điện thoại ra để lưu số, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Thẩm Khâm Tuyển ngồi ở bên cạnh, dáng vẻ như cười như không, có lẽ không ngờ tôi và ông cụ hợp nhau đến thế.
“Nhưng mà công việc của cháu rất bận.” Tôi thở dài. Thật ra không phải tôi tố khổ, chỉ là cảm thấy ông cụ cứ như ông nội của mình nên không kiềm được đành than vãn mấy câu.
Ông cụ nhướn hàng lông mày đã ngả hoa râm, nhìn Thẩm Khâm Tuyển, nói: “Thật là! Các cậu có vấn đề gì vậy? Sao có thể để cô bé vất vả như thế, vậy thì lấy đâu ra thời gian tìm đối tượng?”
Tôi nhìn bộ dạng không biết phải làm sao của Trầm Khâm Tuyển thì cảm thấy rất thú vị.
“Tiểu Hi, đã có đối tượng chưa?” Ông cụ nhìn tôi chăm chú, hỏi: “Nếu chưa thì cứ nói với ông, ông tìm giúp cháu.”
Tôi lén nhìn Thẩm Khâm Tuyển, thấy dáng vẻ mọi chuyện không liên quan tới mình của anh thì nói: “Vẫn chưa ạ.”
Đang trò chuyện thì dì bưng một nồi bánh chẻo nóng hổi đi ra: “Được rồi được rồi, có thể ăn rồi.”
Ngồi trên bàn ăn, chờ dì rót giấm cho tôi xong, tôi lập tức cầm muỗng múc một cái bánh rồi nhét luôn vào miệng.
Thẩm Khâm Tuyển ngồi phía đối diện thấy vậy thì nhíu mày, hình như rất bất mãn với tướng ăn của tôi. Tôi trừng mắt với anh, không biết tại sao mà khi ở trước mặt ông cụ, tôi không hề thấy sợ anh.
Không ngờ ông cụ thở dài, nói: “Tiểu Hi, ăn chậm thôi, không ai giành bánh chẻo với cháu đâu.”
Tôi còn đang ngậm miếng bánh trong miệng, nhìn Thẩm Khâm Tuyển cố nén cười, rầu rĩ nói: “Cháu biết rồi.”
Ông cụ vẫn chưa dạy dỗ xong: “Không phải do tướng ăn không đẹp mà là bây giờ cháu còn trẻ mà lại ăn quá nhanh thì sau này về già sẽ bị đau dạ dày.”
Tôi cúi đầu, tâm phục khẩu phục: “Cháu biết rồi ạ.”
Đến cái thứ hai, tôi nhai kỹ nuốt chậm, vị ngọt của nhân bánh tràn ra miệng, tôi kinh ngạc: “Ngon quá!”
Ông cụ cười híp mắt nhìn tôi: “Ngon hả?”
Không phải tôi chưa từng được ăn sủi cảo ngon, nhưng không biết vì sao lúc này lại có thể vui đến mức này: “Ngon lắm ạ! Chưa bao giờ cháu được ăn sủi cảo ngon như vậy! Ông ơi, ông biết không, trước kia cháu luôn muốn làm sủi cảo thật ngon nhưng mong muốn này mãi không thực hiện được!”
Ông cụ mỉm cười nhìn tôi rồi quay đầu nhìn cháu nội của mình. Tôi nhận ra khóe môi của ông đang cong lên, thấp thoáng niềm vui.
Đang ăn thì bên ngoài vang lên tiếng pháo. Ông cụ lấy ra hai bao lì xì, một cái cho tôi, một cái cho Thẩm Khâm Tuyển.
Tôi sững sờ, không dám nhận.
Thẩm Khâm Tuyển đã nhận lấy, cười với ông nội: “Cháu cảm ơn ông nội, chúc ông sống lâu trăm tuổi, năm mới vui vẻ.” Sau đó chậm rãi trừng tôi một cái, ý bảo tôi nhận bao lì xì.
Tôi nhìn bao lì xì, chỉ nhìn thôi cũng biết nó rất dày, chắc chắn có không ít tiền. Tôi không muốn nhận, nhưng ánh mắt tha thiết của ông cụ làm tôi không sao từ chối được.
Suy nghĩ một lát, tôi nhận lấy bao lì xì, rút một tờ tiền: “Ông ơi, cháu lấy một tờ thôi ạ, có lòng là được.”
Ông cụ nhíu mày, có chút không vui. Tôi vội nói: “Ông ơi, năm nay Vinh Uy thưởng cuối năm cho cháu rất nhiều, đó cũng coi như ông lì xì cho cháu rồi.”
Nhưng ông cụ vẫn kiên quyết không chịu lấy lại bao lì xì, chỉ nói: “Ông già này một khi đã cho thì sẽ không nhận lại.”
Tôi khổ sở nhìn Thẩm Khâm Tuyển, thấy anh cũng đang bắn ánh mắt hình viên đạn về phía mình thì chỉ có thể nhận lấy, nói to: “Cảm ơn ông ạ! Cháu cũng chúc ông sống lâu trăm tuổi!”
Ông cụ cười lớn: “Thế mới ngoan chứ!”
Lúc ăn cơm tối gần xong, bỗng nhiên Thẩm Khâm Tuyển đứng dậy nghe điện thoại, lúc quay lại thì trên gương mặt tuấn tú lộ vẻ lo lắng.
“Ông nội, cháu ra ngoài một lát, có việc gấp.” Anh cúi người, nói vào tai ông cụ.
“Chuyện gì mà vội vậy?”
Tôi cũng tò mò nhìn anh.
Anh do dự một chút, nói nhỏ: “Ba của Y Y đang ở bệnh viện, cần phải phẫu thuật, cháu đến xem một chút.”
Ông cụ im lặng một hồi, phất tay: “Cháu đi đi.”
Y Y?
Tôi không biết vì sao lại thấy cái tên này hơi quen.
Anh nhìn sang tôi, đáy mắt ánh lên sự phức tạp mà tôi không hiểu, nhận lấy chìa khóa xe từ dì rồi xoay người đi. Tôi nhìn theo bóng lưng anh, nghe được tiếng anh nói với điện thoại: “… Ừ, tạm thời đừng cho cô Tần biết… Tôi sẽ đích thân đến đó…”
Y Y… Cô Tần…
Tôi hiểu rồi.
Vị ngọt của nhân bánh trong phút chốc bỗng trở nên đắng ngắt. Tôi buồn bực uống một ngụm nước chanh, trong tim trong phổi như đang có dao đâm vào từng nhát từng nhát, nhưng tôi không thể mê muội. Tôi phải nhắc nhở chính mình, tất cả đều chỉ là một cuộc giao dịch.
Tôi chỉ là thế thân, không bao giờ có thể ngang hàng với Y Y trong lòng anh.
Chỉ sợ giờ phút ấm áp này đều là sự bố thí một chút hơi ấm đáng ra phải dành cho người ở bên kia đại dương mà thôi.
Không biết đối phương đã nói gì, chỉ thấy Thẩm Khâm Tuyển mỉm cười, nói: “Cháu biết rồi, thưa ông.”
Tôi hoảng hốt, người ngồi ở dưới là ông Thẩm?
Tôi theo bản năng nhìn bộ đồ ngủ trên người mình, nhất thời trong lòng vô cùng rối loạn, không biết nên đi xuống hay quay về phòng.
Bỗng nhiên bên dưới có người gọi tôi: “Bạch Hi, em dậy rồi hả?”
Tôi kêu lên một tiếng, nhìn Thẩm Khâm Tuyển đi tới cầu thang, nói với tôi: “Xuống đây.”
Mặc dù quần áo rất kín đáo nhưng tôi cảm thấy mặc đồ ngủ nói chuyện với ông chủ thì có phần không thích hợp nên chần chừ: “Tôi đi thay quần áo cái đã.”
“Được rồi mà, ở nhà không cần để ý nhiều vậy đâu.” Anh mỉm cười với tôi, “Ở nhà chúng tôi ăn mặc rất thoải mái.”
Tôi chăm chú nhìn anh. Anh mặc một chiếc áo thun, bên ngoài khoác thêm áo len, sự sắc bén thường ngày mất đi không ít, trông anh như một chàng thanh niên bình thường như bao chàng trai khác.
Tuy anh đã nói thế nhưng khi xuống lầu, tôi vẫn luôn thấp thỏm không yên.
“Ông nội, đây là nhân viên trong công ty chúng ta, hôm qua đi công tác ở thành phố khác, suýt nữa là không về được.” Anh giới thiệu tôi với ông Thẩm, “Bạch Hi.”
Trên sống mũi của ông Thẩm có một cặp kính bị tuột đến chóp mũi, mái tóc bạc óng ánh như phát sáng, nhìn tôi cười to: “Là Bạch Hi à? Ông biết cô bé này, đã gặp nhau ở buổi tiệc thường niên, là cô bé đã chọn máy ảnh.”
Khi nhìn thấy nụ cười hiền lành, ấm áp của ông cụ, không hiểu sao mà tôi không còn khẩn trương nữa, cũng quên luôn phải gọi là “Chủ tịch” mà vô tình bật thốt gọi: “Ông Thẩm.”
Ông nghe vậy thì càng vui vẻ, vỗ xuống vị trí bên cạnh ý bảo tôi ngồi xuống: “Cô bé ở đây cùng đón năm mới nhé! Lát nữa chúng tôi sẽ làm vằn thắn đấy.”
Tôi ngồi xuống cạnh ông, đưa mắt nhìn Thẩm Khâm Tuyển dò xét.
Anh không có phản ứng gì, chỉ im lặng ngồi bên kia.
Tôi nổi tính trẻ con, thấy ông cụ luôn nhìn tôi cười híp mắt, trong lòng rất ấm áp, nên nóng đầu, đáp: “Được ạ!”
Ông Thẩm không hỏi vì sao tôi không về nhà cùng gia đình mà chỉ luôn miệng phân phó dì giúp việc bắt đầu chuẩn bị, cả nhà cùng nhau làm vằn thắn. Dì bưng bột và nhân làm bánh lên, ông cụ hăng hái cởi áo khoác, nói với chúng tôi: “Tới đây, ai cũng phải làm.”
Tôi xung phong nhận việc: “Cháu sẽ cán bột làm vỏ bánh.”
Thẩm Khâm Tuyển đang cầm chày cán bột thì đưa nó cho tôi, dáng vẻ như đang chờ tôi làm trò cười. Tôi không thèm để ý tới anh, chuyên tâm cán từng tấm bột, mỗi vỏ bánh vừa mịn vừa đều, không dày không mỏng.
“Tay nghề không tệ!” Ông cụ khích lệ tôi.
“Trước đây, hằng năm cháu đều ở lại trường đón năm mới, mọi người cũng cùng nhau làm vằn thắn!” Tôi đắc ý, nói, “Đến cả hiệu trưởng cũng khen tay nghề của cháu rất khá!”
Ông cụ nhìn tôi một cái, không biết nghĩ gì, khẽ thở dài: “Đúng là một đứa trẻ tốt.”
“Ông ơi, có chuyện này cháu chưa cảm ơn ông.” Tay tôi làm việc không ngừng, nói chân thành, “Cháu có thể học xong đại học đều là nhờ phúc của ông đấy.”
“Hả?” Ông cụ kinh ngạc.
“Chẳng phải ông tài trợ học bổng cho trường cháu sao? Tiền sinh hoạt và học phí thời đại học của cháu đều dựa vào nó cả đấy!” Tôi nói thật lòng, “Cháu cảm ơn ông!”
Ông cụ ngẩn người, cười to: “Tốt! Rất tốt!”
Tôi thấy ông cười đến mức trên mặt đầy nếp nhăn thì cũng cảm nhận được niềm vui từ tận đáy lòng. Có lẽ vì tôi không có người thân dễ gần như vậy nên khi nhìn ông, tôi cảm thấy rất thân thiết.
Lúc nấu sủi cảo, tôi đi dạo một vòng, khi quay lại thì gương mặt đã đỏ ửng vì lạnh, hỏi ông Thẩm: “Ông ơi, bình thường chỉ có một mình ông ở đây ạ?”
Ông cụ chỉ Thẩm Khâm Tuyển: “Thỉnh thoảng nó sẽ về đây thăm ông, thường ngày cũng có mấy ông bạn già qua đây chơi nữa.”
Tôi luôn nghĩ ông chính là người mà những Đổng sự đời đầu của Vinh Uy luôn kính nể, nhưng thật ra ông cũng rất cô đơn.
Tôi nói một cách tự nhiên: “Khi nào rảnh cháu sẽ đến đây trò chuyện với ông, còn có thể làm vằn thắn cho ông ăn nữa.”
Ông cụ gật đầu lia lịa, đeo cặp kính lão, lấy sổ danh bạ trên bàn trà, lật đến một trang rồi nói: “Cháu ghi lại số điện thoại của tài xế, khi nào muốn đến đây thì gọi cho cậu ấy qua đón cháu.”
Tôi lấy điện thoại ra để lưu số, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Thẩm Khâm Tuyển ngồi ở bên cạnh, dáng vẻ như cười như không, có lẽ không ngờ tôi và ông cụ hợp nhau đến thế.
“Nhưng mà công việc của cháu rất bận.” Tôi thở dài. Thật ra không phải tôi tố khổ, chỉ là cảm thấy ông cụ cứ như ông nội của mình nên không kiềm được đành than vãn mấy câu.
Ông cụ nhướn hàng lông mày đã ngả hoa râm, nhìn Thẩm Khâm Tuyển, nói: “Thật là! Các cậu có vấn đề gì vậy? Sao có thể để cô bé vất vả như thế, vậy thì lấy đâu ra thời gian tìm đối tượng?”
Tôi nhìn bộ dạng không biết phải làm sao của Trầm Khâm Tuyển thì cảm thấy rất thú vị.
“Tiểu Hi, đã có đối tượng chưa?” Ông cụ nhìn tôi chăm chú, hỏi: “Nếu chưa thì cứ nói với ông, ông tìm giúp cháu.”
Tôi lén nhìn Thẩm Khâm Tuyển, thấy dáng vẻ mọi chuyện không liên quan tới mình của anh thì nói: “Vẫn chưa ạ.”
Đang trò chuyện thì dì bưng một nồi bánh chẻo nóng hổi đi ra: “Được rồi được rồi, có thể ăn rồi.”
Ngồi trên bàn ăn, chờ dì rót giấm cho tôi xong, tôi lập tức cầm muỗng múc một cái bánh rồi nhét luôn vào miệng.
Thẩm Khâm Tuyển ngồi phía đối diện thấy vậy thì nhíu mày, hình như rất bất mãn với tướng ăn của tôi. Tôi trừng mắt với anh, không biết tại sao mà khi ở trước mặt ông cụ, tôi không hề thấy sợ anh.
Không ngờ ông cụ thở dài, nói: “Tiểu Hi, ăn chậm thôi, không ai giành bánh chẻo với cháu đâu.”
Tôi còn đang ngậm miếng bánh trong miệng, nhìn Thẩm Khâm Tuyển cố nén cười, rầu rĩ nói: “Cháu biết rồi.”
Ông cụ vẫn chưa dạy dỗ xong: “Không phải do tướng ăn không đẹp mà là bây giờ cháu còn trẻ mà lại ăn quá nhanh thì sau này về già sẽ bị đau dạ dày.”
Tôi cúi đầu, tâm phục khẩu phục: “Cháu biết rồi ạ.”
Đến cái thứ hai, tôi nhai kỹ nuốt chậm, vị ngọt của nhân bánh tràn ra miệng, tôi kinh ngạc: “Ngon quá!”
Ông cụ cười híp mắt nhìn tôi: “Ngon hả?”
Không phải tôi chưa từng được ăn sủi cảo ngon, nhưng không biết vì sao lúc này lại có thể vui đến mức này: “Ngon lắm ạ! Chưa bao giờ cháu được ăn sủi cảo ngon như vậy! Ông ơi, ông biết không, trước kia cháu luôn muốn làm sủi cảo thật ngon nhưng mong muốn này mãi không thực hiện được!”
Ông cụ mỉm cười nhìn tôi rồi quay đầu nhìn cháu nội của mình. Tôi nhận ra khóe môi của ông đang cong lên, thấp thoáng niềm vui.
Đang ăn thì bên ngoài vang lên tiếng pháo. Ông cụ lấy ra hai bao lì xì, một cái cho tôi, một cái cho Thẩm Khâm Tuyển.
Tôi sững sờ, không dám nhận.
Thẩm Khâm Tuyển đã nhận lấy, cười với ông nội: “Cháu cảm ơn ông nội, chúc ông sống lâu trăm tuổi, năm mới vui vẻ.” Sau đó chậm rãi trừng tôi một cái, ý bảo tôi nhận bao lì xì.
Tôi nhìn bao lì xì, chỉ nhìn thôi cũng biết nó rất dày, chắc chắn có không ít tiền. Tôi không muốn nhận, nhưng ánh mắt tha thiết của ông cụ làm tôi không sao từ chối được.
Suy nghĩ một lát, tôi nhận lấy bao lì xì, rút một tờ tiền: “Ông ơi, cháu lấy một tờ thôi ạ, có lòng là được.”
Ông cụ nhíu mày, có chút không vui. Tôi vội nói: “Ông ơi, năm nay Vinh Uy thưởng cuối năm cho cháu rất nhiều, đó cũng coi như ông lì xì cho cháu rồi.”
Nhưng ông cụ vẫn kiên quyết không chịu lấy lại bao lì xì, chỉ nói: “Ông già này một khi đã cho thì sẽ không nhận lại.”
Tôi khổ sở nhìn Thẩm Khâm Tuyển, thấy anh cũng đang bắn ánh mắt hình viên đạn về phía mình thì chỉ có thể nhận lấy, nói to: “Cảm ơn ông ạ! Cháu cũng chúc ông sống lâu trăm tuổi!”
Ông cụ cười lớn: “Thế mới ngoan chứ!”
Lúc ăn cơm tối gần xong, bỗng nhiên Thẩm Khâm Tuyển đứng dậy nghe điện thoại, lúc quay lại thì trên gương mặt tuấn tú lộ vẻ lo lắng.
“Ông nội, cháu ra ngoài một lát, có việc gấp.” Anh cúi người, nói vào tai ông cụ.
“Chuyện gì mà vội vậy?”
Tôi cũng tò mò nhìn anh.
Anh do dự một chút, nói nhỏ: “Ba của Y Y đang ở bệnh viện, cần phải phẫu thuật, cháu đến xem một chút.”
Ông cụ im lặng một hồi, phất tay: “Cháu đi đi.”
Y Y?
Tôi không biết vì sao lại thấy cái tên này hơi quen.
Anh nhìn sang tôi, đáy mắt ánh lên sự phức tạp mà tôi không hiểu, nhận lấy chìa khóa xe từ dì rồi xoay người đi. Tôi nhìn theo bóng lưng anh, nghe được tiếng anh nói với điện thoại: “… Ừ, tạm thời đừng cho cô Tần biết… Tôi sẽ đích thân đến đó…”
Y Y… Cô Tần…
Tôi hiểu rồi.
Vị ngọt của nhân bánh trong phút chốc bỗng trở nên đắng ngắt. Tôi buồn bực uống một ngụm nước chanh, trong tim trong phổi như đang có dao đâm vào từng nhát từng nhát, nhưng tôi không thể mê muội. Tôi phải nhắc nhở chính mình, tất cả đều chỉ là một cuộc giao dịch.
Tôi chỉ là thế thân, không bao giờ có thể ngang hàng với Y Y trong lòng anh.
Chỉ sợ giờ phút ấm áp này đều là sự bố thí một chút hơi ấm đáng ra phải dành cho người ở bên kia đại dương mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook