Trình Thủy đương nhiên không đi đổi tên, không chỉ không sửa, sau khi về phòng cô còn viết tên mình mấy chục lần nữa ấy chứ.

Liếc mắt một cái qua đi, kín trang giấy đều là “Trình Thủy”, so với số chữ viết trước khi vào hè lại còn muốn nhiều hơn. 

Khác mấy thiếu nữ ở tuổi dậy thì thì viết tên nam sinh mình yêu thầm, cô lại ngược đời, đi tự viết tên mình  

Con người Trình Thủy thành tích không tốt, nhưng chữ viết lại rất đẹp, chỉ tùy tiện viết viết cũng thành cảnh đẹp ý vui.

Từ tiểu học đến cao trung, nhiều lần giáo viên dạy văn rất đau khổ vì cô, rõ ràng có tiềm chất tốt, lại cố tình không chịu dùng cẩn thận____ 

Mỗi lần viết văn, Trình Thủy đều chép lời bài hát vào. 

Mấy ca khúc nhạc pop được yêu thích hay mấy khúc cổ phong ca…… đều được cả.

Lần thi thử cuối cùng trước, cô còn trực tiếp chép một ca khúc tiếng Anh vào. 

Tóc của thầy dạy Ngữ văn muốn dựng cả lên, lập tức gọi người lớn đến.

Trình Thủy đã chuẩn bị sẵn để đón một trận mưa rền gió dữ rồi, kết quả người nhà vào văn phòng, thầy ngữ văn lại cực nhanh đã tắt lửa, cười thành một đóa khiên ngưu.

Người tới là Quý Diễn.

Từ đó Trình Thủy sẽ biết một đạo lý: Viết chữ đẹp có cái rắm chỗ dùng, mặt đẹp mới là vương đạo.

Thời đại này, giá trị nhan sắc chính là chính nghĩa, không chút khoa trương mà nói, Quý Diễn có thể chen ngang trên phố.

Chuyện cũ năm xưa, Trình Thủy càng nghĩ càng thấy ngạc nhiên.  

Cùng lớn lên trong một hoàn cảnh, một gia đình, sao Quý Diễn lại thành điển hình con nhà người ta còn cô lại thành ví dụ cho cái xấu, là giáo trình lỗi trong miệng giáo viên kia chứ? 

Trình Thủy suy nghĩ một buổi tối, vẫn không nghĩ ra được.

Tới sáng hôm sau, chuyện lo lắng cuối cùng cũng xảy ra.

Trước nay Trình Thủy làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, hai ngày này lại vừa lúc là kì nghỉ cuối tuần nên mở mắt ra đã hơn 10 h rồi.

Trong nhà yên tĩnh đến dọa người, nếu bình thường thì lúc này ít nhất sẽ có tiếng quét dọn, nhưng hôm nay lại khác, từ trong ra ngoài, hình như chẳng  có một ai.

Trình Thủy hơi sợ, rón ra rón rén đi xuống lầu, lại thấy có một người ngồi trên sô pha.

Đó là ba ba nghiêm khắc thân ái của cô.

Trình Thủy thiếu chút nữa thừa dịp không ai phát hiện ra mình, muốn lén lút lên lầu.

Đáng tiếc tiếng hơi lớn, ba Quý tuy không ngẩng đầu nhưng lời thì nói ngay:  “Tiểu Thủy, con lại đây một lát.”

Hiếu kỳ hại chết mèo, cô vốn không nên tự tìm đường chết chạy xuống đây.

Trình Thủy chỉ có thể thay đổi vẻ mặt, giả vờ làm bộ dạng vui vẻ kinh hỉ đi qua: “Ba, hôm nay ba về mấy giờ thế?”

Ba Quý đẩy đẩy kính, “8 giờ.”

Trình Thủy hít sâu, đi đến càng gần, cô lại càng cảm thấy trong tay ba ba thân ái của cô có một món đồ thật là quen mắt.

Vài giây sau, Trình Thủy thở ra được có một nửa lại vì sợ quá mà lại hít vào.

Hèn gì nhìn quen mắt thế…… Sợ đều là đống bài thi không đạt tiêu chuẩn của cô trong suốt thời gian qua.

Một chồng thật dày

Ba Quý: “Còn dày hơn cả giáo trình  của anh con rồi đấy.”

Trình Thủy: “……”

“Sao con lại không thể đạt điểm trung bình một môn nào thế? ”

“……”

Ba Quý mà nói thì tuyệt đối không thua Đường Tăng.

Trước kia là do công việc bận rộn không có thời gian, hôm nay ông  cố ý tắt cả điện thoại, đã chuẩn bị giáo huấn cô con gái này một trận nên thân rồi. 

Trình Thủy làm con gái ông nhiều năm như thế, tất nhiên rất rõ thói quen của ông, vừa thấy ông nâng chén trà lên nhấp giọng đã biết hôm nay mình toi rồi.

Mắt cô liếc đông liếc tay, quét hết một vòng phòng khách, còn chưa tìm thấy Quý Diễn_ người duy nhất có thể cứu vớt cô ra khỏi biển khổ thì đã nghe ba Quý nói: "Hôm nay anh con không ở nhà"

Cả lòng Trình Thủy lập tức rơi vào hầm băng: “…… hôm nay anh ấy có lớp ạ?”

“Đi thực tập.”

Trình Thủy nhẹ nhàng thở ra, còn tốt, chắc là rất nhanh sẽ về ăn trưa thôi

“Đến thành phố Lâm, thực tập một tháng.”

_____

Editor: Hoa ngưu khiên

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương