Một Đồng Tiền Xu
Chương 100

Vốn phần lớn sự chú ý của Sơ Nhất đều đặt trên người Yến Hàng, còn giữ lại một phần nhỏ thay Yến Hàng quan sát chú Yến, cũng không nghĩ tới chuyện khác.

Lúc này đột nhiên phản ứng lại, cơn căng thẳng đến chậm nhất thời khiến lưng cậu đổ một tầng mồ hôi.

Lại vừa nghĩ đến lúc chú Yến quay đầu lại, Yến Hàng còn đang nắm tay cậu luyện bộ môn "nắm gãy xương" đây... Chú Yến sẽ không cảm thấy hai người bọn họ vừa mới come out, lại còn đến tận cổng tòa án để giương oai chứ.

Quá kiêu ngạo rồi.

Sơ Nhất nhìn Yến Hàng, các loại cảm xúc dâng trào, trong một lúc tự nhiên không nói nên lời.

"Đi hai bước anh xem nào," Yến Hàng cười nói, "Khuỵu chân không?"

"Anh có bản, bản lĩnh quay đầu lại, nhìn." Sơ Nhất nói.

Yến Hàng xì một tiếng: "Học xấu."

Sơ Nhất cười cười.

Yến Hàng không dám quay đầu lại, cho dù biết hiện giờ chú Yến đã vào bên trong rồi, xe áp giải cũng đã đi khỏi, hắn vẫn không dám quay đầu lại.

Cảm giác này Sơ Nhất không thể nào hiểu được, chỉ biết bây giờ tâm trạng Yến Hàng chắc hẳn đang rối bời lắm.

Hai người đều không nói nữa, cứ thẫn thờ đứng dưới bậc thềm bên ngoài tòa nhà chính thẫn thờ như vậy.

Đứng một thời gian dài, Yến Hàng mới nói một câu: "Đi ra ngoài đi, dù sao cũng nhìn thấy người rồi, không cần đứng đây chờ."

"Há," Sơ Nhất xoay người, chậm rãi cùng hắn đi ra ngoài, lúc này không có bất cứ phiên thẩm vấn công khai nào nên toàn bộ xung quanh không có người, hai người bọn họ đứng đây quả thực quá nổi bật, ra gần đến cổng cậu mới quay đầu lại liếc mắt nhìn, "Không chờ ra, ra ngoài nhìn lại, lần nữa à?"

Yến Hàng xì một tiếng: "Anh còn đứng đây chờ, ông ấy mà biết anh đợi bên ngoài này lâu như vậy sẽ cười chết anh, không thể cho ông ấy cơ hội này."

"Cũng phải," Sơ Nhất cười gật gật đầu, "Vậy nếu, nếu như luật sư, Lưu đủ lợi, lợi hại, hôm nay có thể vô tội, thả ra không?"

"Lão Thôi bảo," Yến Hàng nói, "Loại án này không tuyên án tại tòa, còn phải tùy ngày, chọn ngày tuyên án xong nếu như vô tội mới có thể được thả ra."

"À," Sơ Nhất suy nghĩ một chút, "Vậy đợi, đợi ở đây sao?"

"Không đợi," Yến Hàng nói, "Mai em phải về đi làm, em không kiếm tiền hai chúng ta sẽ chết đói, anh còn muốn đi thi chứng chỉ."

"Vậy lúc được thả có, có cần đón không?" Sơ Nhất hỏi.

Yến Hàng thở dài, nhìn cậu: "Em cũng bận tâm thật đó."

"Em cũng không, bận tâm người khác." Sơ Nhất nói.

"Không đón, lão Thôi bảo chú ấy dẫn người về là được," Yến Hàng nói, "Con người bố anh cũng không quen kiểu lâu ngày gặp lại nước mắt dạt dào."

"Hiểu rồi," Sơ Nhất cười cười, "Vậy về thôi."

Yến Hàng đặt vé nửa đêm, một là để sau khi phiên tòa kết thúc còn gặp chú Thôi và luật sư Lưu hỏi thăm tình hình một chút, hai là vé ban đêm rẻ hơn.

Đối với điểm thứ hai, Sơ Nhất thấy hơi hơi nghi ngờ.

"Anh không phải ham, ham rẻ," Sơ Nhất nói, "Anh vội, vội vàng để ngày mai em còn đi, đi làm."

"Không phải giống nhau hay sao," Yến Hàng giơ hai ngón tay lên, "Tiết kiệm gấp đôi, giá vé rẻ hơn, còn thêm được một ngày đi làm, thêm một ngày lương."

"... Thế à?" Sơ Nhất nhìn hắn.

"Gần như thế." Yến Hàng nói.

"Làm gì có ai coi, coi kim chủ như, đầy tớ vậy, chứ." Sơ Nhất nói.

"Tìm một công nhân sửa chữa ô tô làm kim chủ cũng chỉ có anh," Yến Hàng nói, "Anh không đốc thúc một chút thì lại phải đi xin cơm à."

Sơ Nhất bật cười, Yến Hàng cũng cười, cười đến nửa ngày.

Thời gian phiên tòa diễn ra cũng không tính là quá dài, ngắn hơn so với tưởng tượng của Sơ Nhất.

Buổi trưa cậu và Yến Hàng tùy tiện ăn gì đó ở khách sạn, Thôi Dật và luật sư Lưu sẽ trở lại sau.

"Anh đến phòng bọn họ nói chuyện," Yến Hàng nói, "Em cứ ngủ trước đi."

"Ừm" Sơ Nhất đáp lại.

Thực ra cậu rất muốn đi cùng, nhưng lại cảm thấy hơi không thích hợp.

Chủ yếu là cậu cảm thấy phiên tòa này lẽ ra phải kéo dài từ sáng đến tối, nếu không sao có thể trả lại tâm sức mà chú Yến đã bỏ ra bao nhiêu năm tháng, cho dù sự việc đúng hay sai, người khác có hiểu hay không, từng cái từng cái nhất định phải được làm sáng tỏ.

Trong mắt cậu, chú Yến không chỉ là một kẻ tình nghi liên quan tới hai vụ án mạng, chú ấy còn như một cuốn sách cổ, nếu không mở từng trang một để xem thì sẽ không cách nào hiểu được.

Sau khi Yến Hàng đi sang phòng chú Thôi Dật, Sơ Nhất ngồi thẫn thờ trên giường rất lâu, sau đó bật TV lên.

Sau khi nghe thấy bản nhạc quen thuộc vang lên, cậu mới phát hiện ra bản thân mình đã hai năm rồi không xem đài truyền hình địa phương, cái mà cậu đã xem suốt mười mấy năm từ khi mới chỉ mới là một đứa trẻ.

Hiện tại đang chiếu một talk show, mấy người tham gia đang trò chuyện một cách vụng về, trước đây bà ngoại rất thích xem, thỉnh thoảng chủ đề tán gẫu sẽ xoay quanh chuyện gia đình, nội dung đại loại như vợ chồng cãi nhau, con cái đánh cha mẹ ruột, mỗi lần bà ngoại xem đều cười ha ha ha, gia đình nào có chút mâu thuẫn, cho dù là trên TV, đều khiến bà vui vẻ vô cùng.

Sơ Nhất xem một lát, liền phát hiện hai năm không xem, mấy người dẫn chương trình vẫn là những người ban đầu, kiểu tóc còn không thay đổi nhưng rõ ràng là có già đi rồi.

Cảm giác thật thần kỳ.

Cũng đột nhiên có chút hốt hoảng, bây giờ nếu đột nhiên gặp lại mẹ, liệu cảm giác có giống như vậy không.

Nhưng mà còn không biết có thể gặp lại hay không nữa.

Cậu ngồi dựa vào giường, cứ như vậy nhìn chằm chằm TV.

Cảm thấy mình rất tỉnh táo, nhưng lại cứ như là đang ngủ.

Bởi vì Yến Hàng về phòng lúc nào cậu cũng không biết, Yến Hàng vỗ vỗ mặt cậu hai lần cậu mới choàng tỉnh dậy, lại còn có động tác mở mắt.

"Đang ngủ à?" Yến Hàng nhìn cậu.

"Không, không để ý." Cậu mơ mơ hồ hồ đáp lời.

"Đang ngủ lại còn có thể không để ý," Yến Hàng nở nụ cười, "Không hổ là Cẩu ca."

"Thế nào?" Sơ Nhất hồi phục tinh thần, nhớ lại lý do Yến Hàng ra khỏi phòng một chuyến.

"Luật sư Lưu bảo rằng không có vấn đề gì," Yến Hàng nói, "Ông ấy nói chuyện vẫn luôn rất cẩn thận, nếu như ông ấy đã nói không có vấn đề gì thì chắc hẳn là không có vấn đề gì."

"Ừa." Sơ Nhất có chút kích động.

"Lần này cũng không gọi bố em ra tòa làm chứng, chỉ dùng văn bản lời khai làm chứng," Yến Hàng nói, "Nếu như lời khai có mâu thuẫn, sẽ triệu tập bố em tới tòa."

"Vậy là không, không có mâu thuẫn." Sơ Nhất nói.

"Ừ," Yến Hàng ngồi xuống mép giường, "Tuy rằng chú Thôi cũng đã nói, có thể được xử vô tội hay không chắc chắn không chỉ dựa vào mỗi lời khai làm chứng của bố em, nhưng dù sao thì lời khai đó cũng vẫn là có lợi."

"Bao, bao giờ mới có thể tuyên án?" Sơ Nhất hỏi.

"Khoảng hai tháng," Yến Hàng nói, "Nhiều nhất là ba tháng.

"Vậy anh thi, thi xong," Sơ Nhất nói, "Là có thể gặp chú, chú Yến."

Yến Hàng không nói gì, nhẹ nhàng thở phào một hơi, nằm xuống giường.

Sơ Nhất cũng không nói gì thêm, cậu cũng nằm xuống bên cạnh hắn, tiếp tục xem chương trình TV cậu từng rất quen thuộc bây giờ xem lại cứ như một chương trình quay lại hồi ức.

Không bao lâu sau cậu nghe thấy tiếng Yến Hàng ngáy rất nhẹ.

Cậu rất bất ngờ, trong thời điểm này, hoàn cảnh này, vậy mà Yến Hàng có thể tùy ý đặt lưng xuống một cái liền ngủ, so với cậu vừa ngủ vừa không để ý còn thần kỳ hơn.

Cậu nhẹ nhàng nhích người xa ra một chút, để tránh mình gây ra tiếng động gì đó đánh thức Yến Hàng.

Yến Hàng ngủ một giấc này cũng thực là dài, gần hai tiếng đồng hồ rồi, tới tận giờ cơm tối còn chưa tỉnh.

Sơ Nhất xem điện thoại di động, xuống giường đi xuống tầng trệt gọi dịch vụ phục vụ đồ ăn tận phòng.

Tận khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới phòng Yến Hàng mới tỉnh ngủ.

"Anh ngủ quên." Sơ Nhất đặt hai phần đồ ăn lên trên bàn.

"Ừa," Yến Hàng cười cười, đi vào nhà tắm rửa mặt, "Còn đang nằm mơ đây."

"Mơ cái gì?" Sơ Nhất hỏi.

"Bố anh," Yến Hàng ngồi xuống, nhìn thức ăn trên bàn, "Còn có rất nhiều chuyện trước kia, giống như trước khi chết được xem đèn kéo quân..."

Lời còn chưa nói hết Sơ Nhất đã vươn tay gảy trên miệng hắn một cái.

"Aiz" Yến Hàng xoa xoa miệng, "Anh chỉ tùy tiện nói vậy thôi, dù sao cũng là sức tay công nhân sửa xe đó."

"Ăn cơm đi," Sơ Nhất ngồi xuống, "Chẳng mấy ngày nữa là, là có thể được gặp rồi, không cần xem đèn, kéo quân."

Đúng đấy, chắc hẳn chẳng mấy ngày nữa là có thể gặp mặt rồi.

Yến Hàng cảm thấy bản thân mình cũng thật kỳ quái, từ khi bố có chuyện đến khi tự thú, tuy rằng tâm trạng hắn cũng dập dờn như sóng biển, nhưng chưa từng như ngày hôm nay, nhớ bố nhớ không chịu được, giống như một đứa con nít, nhớ đến cả trong mơ còn gặp.

Thực ra hắn cũng không muốn nhớ lão cáo già đến điên cuồng như vậy, làm hắn trông cứ như thể yếu ớt lắm, không có bố là không được, nhưng thực sự hắn không khống chế được chính mình.

Có lẽ là đột nhiên cảm thấy thật sự có hy vọng, chỉ là trong tương lai, có thể hơn một tháng nữa hắn đã có thể gặp lại bố, dù sao nhiều năm vậy rồi bố là trụ cột tâm lý của hắn, dù người mang đến tất cả những cảm giác bất an cũng là ông ấy, nhưng ông ấy vẫn là trụ cột của hắn.

"Chịu khó ôn, ôn tập, nghe và nói, nhiều vào," Sơ Nhất trước khi đi làm nhắc nhở hắn, "Mấy ngày nữa, thi rồi, anh học tiếng Anh giỏi, giỏi như vậy, thi cái chứng chỉ, bậc ba mà không qua thì quá, quá xấu hổ."

"Biết rồi." Yến Hàng đeo tai nghe vào.

"Vẫn may không đăng, đăng ký bậc 2." Sơ Nhất vừa đi giày vừa nói.

Yến Hàng quơ tay nắm lấy một cuộn giấy ném qua, đáp thẳng vào đầu Sơ Nhất.

"Đời người ngắn lắm," Sơ Nhất nhặt cuộn giấy lên ném sang ghế salong, "Quý trọng thời, thời gian."

Yến Hàng tháo tai nghe ra, nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, xông về phía cửa ra vào.

Sơ Nhất nhanh chóng túm lấy balo, mở cửa chạy ra ngoài.

Đáng tiếc thang máy cách tầng bọn họ hơi xa, Yến Hàng lao ra khỏi cửa cậu vẫn còn đang đứng ở cửa thang máy.

"Quý trọng người, trước mắt." Sơ Nhất ngồi xổm xuống ôm lấy đầu, "Chỉ có một, đánh hỏng không có, nữa."

Yến Hàng đá vào mông cậu một cước: "Đứng lên."

"Bỏ đi, nhỡ đâu hàng xóm đi, đi ra thấy anh đang, đánh người," Sơ Nhất nói, "Không tốt lắm."

"Nhẽ phải cho em lên livestream." Yến Hàng sờ sờ túi, điện thoại còn ở trong nhà không cầm theo.

"Livestream hot, hot lên rồi liền hành hung cây hái, hái ra tiền của, mình." Sơ Nhất nói.

"Thang máy đến rồi." Yến Hàng thở dài.

Sơ Nhất liếc mắt nhìn màn hình, đứng lên, đi đến bên cạnh hắn, hôn lên mặt hắn một cái: "Đi đây, đi làm đây."

"Đi đi, thời gian là vàng bạc." Yến Hàng nói.

Nhìn Sơ Nhất vào trong thang máy rồi hắn mới quay người trở về nhà.

Sơ Nhất cực kỳ thích nói "Đi làm đây."

Trọng điểm của câu này chắc hẳn là đi làm, Chó con nhỏ lúc trước sống thận trọng từng li từng tí, bây giờ hoàn toàn không phải dựa dẫm vào gia đình một chút nào, đã có thể thuận lợi bắt đầu đi làm.

Cực kỳ quý giá nên mỗi ngày phải nhắc lại một lần.

Yến Hàng ngồi xuống bệ cửa sổ, cầm sách lên, dựa vào khung cửa sổ nhìn ra phía xa.

Ít phút sau đã có thể nhìn thấy chỏm đầu tràn đầy năng lượng và vui vẻ của Sơ Nhất từ trong lầu đi ra, vung vẩy cánh tay đi về phía trước.

Đi được khoảng hai, ba mươi mét đột nhiên giơ cánh tay lên, làm một dấu V.

Tuy rằng không quay đầu lại nhìn nhưng Yến Hàng biết là hướng về chỗ hắn, nở nụ cười thật lâu, thằng nhóc này còn học được trò giả vờ đẹp trai.

Yến Hàng thi rất thuận lợi, Sơ Nhất thậm chí còn không cảm nhận được là hắn đi thi, lúc hắn chưa đi thi cậu đã đi làm rồi, về đến nhà thì hắn đã thi xong.

"Thế nào?" Sơ Nhất hỏi.

"Không vấn đề gì," Yến Hàng nói, "Tháng mười một anh lại đăng ký thi bậc hai thôi."

"Thật không, không vấn đề chứ." Sơ Nhất đúng ám ảnh với mấy cuộc thi thố kiểu này.

Trước khi bỏ nhà đi, mỗi lần cậu thi xong sẽ bị bà ngoại và mẹ chế giễu ít nhất một tháng, cho dù sau này học trung cấp mỗi lần cậu thi thành tích đều đứng thứ nhất, nhưng cũng không thể chữa khỏi sự ám ảnh đối với thi thố được.

"Thật không sao mà, anh cảm thấy thế," Yến Hàng nói, "Em đừng lo lắng quá."

"Ừa," Sơ Nhất thở dài, "Hôm nay bố em gọi, gọi đến, ngày kia sẽ, tới đây."

"Bố em cũng thật là chậm chạp," Yến Hàng nói, "Nhà cửa đã thuê xong xuôi từ nửa tháng trước rồi."

"Ổng cả đời chỉ, chỉ có hai, lần chuyển công tác," Sơ Nhất nói, "Em cảm giác ông ấy có, có chút sợ thay đổi, bắt đầu lại từ, đầu."

"Ông ta còn chẳng bằng em." Yến Hàng nói.

"Em chạy, chạy đến đây, dù sao cũng," Sơ Nhất suy nghĩ một chút, "Đường cùng rồi."

Yến Hàng xoa xoa đầu cậu.

"Hy vọng bố em có thể, nhanh chóng tìm, tìm được việc." Sơ Nhất nói.

"Anh hỏi giúp một chút xem sao," Yến Hàng nói, "Công việc tài xế như ông ấy không có vấn đề gì, cũng không phải người hay gây sự."

"Vâng." Sơ Nhất đáp lời.

Bố ngồi tàu hỏa tới đây, giống cậu năm xưa.

Sơ Nhất đứng ở lối ra, hồi đó cậu tới đây còn không có ai đón, một thân một mình, cầm thông báo của trường học và địa chỉ của Quán nướng Tiểu Lý, cứ vậy chạy tới.

Bây giờ nghĩ lại, cậu cũng thật dũng cảm.

Một người đứng giữa đám đông giơ tay về phía cậu, Sơ Nhất nhận ra bố Sơ, vì vậy cũng vẫy vẫy tay.

"Xe đi cũng nhanh lắm." Bố đi tới, xách theo một túi hành lý rất to.

"Con cầm cho." Sơ Nhất vươn tay cầm lấy túi hành lý.

"Nhóc con to xác này," bố nhìn cậu, "Mỗi lần gặp lại làm bố hoảng hồn."

Sơ Nhất cười cười không lên tiếng, dẫn bố đi tới chỗ xe taxi.

"Phòng thuê cách đây xa không?" Bố hỏi.

"Xa," Sơ Nhất nói, "Hai quận."

"Há," bố gật gật đầu, "Ngồi taxi chắc đắt lắm?"

"Không sao," Sơ Nhất nói, "Không, không có xe buýt đi thẳng."

"À," bố tiếp tục gật gật đầu, nhìn nhìn bốn phía, "Chỗ này cũng không tồi, nhà cửa khá là hiện đại."

"Bố ăn chưa?" Sơ Nhất hỏi.

"Chưa," bố cười cười, "Lát nữa chúng ta ăn một bữa thật ngon."

Sơ Nhất cười.

Tâm trạng bố rất tốt, ổn hơn trước rất nhiều, e rằng vẫn chưa quá quen nhưng thành phố mới cơ hội mới vẫn khiến ông có chút mong đợi.

Dẫn bố đến chỗ phòng thuê xong, ông đi một vòng quanh nhà: "Tốt lắm, đủ ở."

"Xung quang rất, rất thuận tiện." Sơ Nhất nói.

"Ừ, bây giờ tới chỗ quán cơm ngoài cổng ăn đi, trông khá ngon," bố vừa nói vừa kéo túi hành lý qua, "Này, ông bà nội con bắt mang cho con một đống đồ ăn."

"A." Sơ Nhất nhanh chóng đi tới.

"Còn có Năm ngôi sao," bố nói, "Năm ngôi sao là... Yến Hàng nhỉ?"

"Phải." Sơ Nhất gật gật đầu.

"Bố cậu ta..." Bố mở lời rồi lại không nói thêm gì nữa, cúi đầu lấy từng loại đồ ăn ra.

Việc vụ án của chú Yến mở phiên tòa cậu không kể với bố, nhưng chắc hẳn ông đã biết, lúc trước quá trình điều tra diễn ra, cảnh sát nhất định sẽ tới hỏi vài câu.

Chỉ là chuyện này, hai người bọn họ chỉ từng nói qua qua hồi bố Sơ mới được vô tội thả ra, sau đó không nhắc tới nữa.

Cũng không biết là do lúng túng, hay do sức ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, thay đổi cuộc sống của quá nhiều người, khiến người ta không dễ dàng nhắc tới nó nữa.

"Mấy cái này cho Yến Hàng, nay ngày mai con đem cho cậu ta đi," bố nói, "Ông nội con làm vịt sốt, sợ trời nóng để ngoài lâu dễ hỏng."

"Vâng," Sơ Nhất gật gật đầu, "Tối nay về, về nhà đưa anh ấy."

"Về nhà?" Bố ngẩn người, nhìn cậu, "Hai đứa ở cùng nhau à?"

"... A." Sơ Nhất đột nhiên không biết nói gì cho phải, không hiểu tại sao có chút chột dạ, nên chỉ có thể đáp bâng quơ một tiếng.

Bố chỉ biết quan hệ giữa hai người bọn họ không tệ, chắc hẳn không ngờ tới là mối quan hệ không tệ đến mức có thể ở chung, sửng sốt nửa ngày mới lại tiếp túc cúi đầu lấy đồ cho Yến Hàng bỏ sang túi khác.

Sơ Nhất ngồi một bên ngẩn người, muốn kiếm câu chuyện tán gẫu với bố vài câu mà trong thời gian ngắn lại không nghĩ ra được.

Khó khăn lắm mới nhớ ra có thể hỏi han chuyện công việc, vừa định mở miệng thì điện thoại cậu vang lên một tiếng.

"Điện thoại con kêu kìa." Bố chắc cũng không có chuyện gì nói, vừa nghe thấy tiếng điện thoại liền nhanh chóng nói một câu.

"Vâng." Sơ Nhất gật gật đầu, cầm điện thoại lên xem một chút.

Là tin nhắn của Yến Hàng.

- Buổi tối đừng về nhà ăn cơm, đi ăn với bố em một bữa đi

- Vâng, lát đi ăn quán cơm ngoài cổng

- Bố em có hài lòng với phòng thuê không?

- Hài lòng, ông nội em gửi vịt sốt cho anh, chính là cái món hồi đó anh vừa bảo rất mặn nhưng vừa ăn rất nghiêm chỉnh đó, nguyên một con luôn

- ... Cảm ơn ông hộ anh nhé

- Vâng, mặn vậy ăn sao bây giờ

Sơ Nhất cười cười

- Anh xử lý một chút là được

Nói chuyện với Yến Hàng vài câu xong Sơ Nhất cảm thấy thoải mái hơn không ít, hơi hơi thoát ra khỏi sự lúng túng giữa hai người họ vốn từ xưa mối quan hệ đã ít chuyện để nói, giờ lâu lắm không ở cùng nhau lại càng không biết nói gì.

"Bạn con tìm con à?" Bố ở bên cạnh hỏi.

"Vâng." Sơ Nhất gật gật đầu

"Bạn học hay đồng nghiệp thế?" Bố lại hỏi.

"... Đồng nghiệp." Sơ Nhất do dự một chút.

"À," Bố gật gật đầu, lát sau mới hỏi một câu, "Là con gái sao? Nhìn con cười đến là vui như vậy."

"Hả?" Sơ Nhất nhìn ông.

"À ử nhỉ, chỗ con là xưởng sửa chữa ô tô... không có con gái nhỉ?" Bố có chút xấu hổ cười cười.

"Cũng có, bán hàng với chăm, chăm sóc khách hàng có con gái." Sơ Nhất lại bị ông đẩy trở về thế lúng túng.

"À," bố do dự một chút, "Bây giờ con có bạn gái chưa?"

Sơ Nhất cảm thấy đề tài này hình như không thể tiếp tục tiến hành được nữa, vậy nên chỉ cười, chọn cách im lặng.

"Con cũng mười... mười tám rồi nhỉ?" Bố nói, "Quen bạn gái cũng bình thường, không phải áp lực."

Sơ Nhất vẫn không lên tiếng.

"Nếu có người thích rồi, cũng có thể dẫn về cho chúng ta gặp gỡ mà." Bố cười cười.

Chắc bố cho rằng tin nhắn tới điện thoại của Sơ Nhất là con gái gửi tới, dù sao cái hồi Sơ Nhất bắt đầu có điện thoại di động cậu chưa từng nhận được tin nhắn chứ đừng nói đến cuộc gọi.

Có lẽ bản thân cậu lúc nãy đích thực cười quá đỗi ngọt ngào, làm bố cậu hiểu lầm.

"Con..." Bố còn muốn nói điều gì nhưng Sơ Nhất đã ngắt lời.

"Bố," cậu nhìn bố Sơ, "Có, chuyện này, con muốn nói, nói với bố."

"À con nói đi," bố nhanh chóng gật gật đầu, nhìn cậu, "Có chuyện gì con cứ nói."

Một giây trước khi mở miệng Sơ Nhất còn có chút do dự, vô cùng lo lắng, thậm chí còn có thể cảm thấy lúc mình mở miệng trong nháy mắt tay chân đột nhiên lạnh như băng.

Mà sau câu nói mở đầu cậu đột nhiên bình tĩnh lại một chút, có lẽ là biết mình cũng đã bất cần, không còn những lo lắng ngổn ngang cũng bất an đó nữa.

"Con," cậu hắng giọng một cái, "Con không, không thích con gái."

"... Hả?" Bố Sơ ngây ngẩn cả người.

"Con không thích, con gái." Sơ Nhất lặp lại lần nữa.

Bố cậu sửng sốt một lúc lâu, sau đó như hiểu ra điều gì bất chợt nở nụ cười: "Thằng nhóc này, con là đang nói con không có bạn gái đúng không?"

"Không," Sơ Nhất nói chậm lại, "Con thích Yến Hàng.

Bố Sơ triệt để im lặng.

Sơ Nhất cảm thấy mình gần như không nghe được cả tiếng ông hô hấp.

Đến lúc nghe được tiếng hô hấp lại chính là tiếng thở bật ra vừa khiếp sợ vừa tức giận từ người đàn ông vốn đang ngồi bên túi hành lý đột nhiên đứng bật dậy.

"Mày nói cái gì?" Bố nhìn cậu chằm chằm.

"Con thích, Yến Hàng." Sơ Nhất cũng đứng lên, lặp lại câu nói thêm một lần.

Thái độ của bố Sơ khiến cậu có chút bất an, nhưng câu này nói ra khỏi miệng rồi cả người cậu nhẹ nhõm lấn át hết những bất an trước đó.

Bố Sơ gào lên: "Mày điên rồi à!"

"Không." Sơ Nhất trả lời.

"Mày để ông bà nội mày sống làm sao!" Bố lại gào lên thêm một lần, "Bảo tao phải ăn nói thế nào với bọn họ đây!"

Tiếp đó là một cái tát hướng về phía mặt cậu.

Sơ Nhất đã có thể đoán được sẽ có cảnh tượng như vậy xuất hiện, mà đến lúc xuất hiện thật cậu vẫn giật mình.

Trước khi lòng bàn tay bố Sơ vung đến trên mặt cậu, cậu giơ tay nắm lấy cổ tay ông, sau đó đẩy một cái.

Bố giật lùi hai bước, khuôn mặt không thể tin nổi nhìn cậu.

"Con sẽ tự, tự nói với họ, ông bà có thể đánh con," Sơ Nhất nói, "Bố thì không."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương